1. Tài liệu tham khảo số 4
Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy là một trong những truyền thuyết nổi bật của thời Âu Lạc. Với kết thúc bi kịch, câu chuyện về mất nước và tan nhà đã trở thành bài học sâu sắc về quá trình dựng nước và giữ nước của dân tộc. Câu chuyện xoay quanh ba nhân vật chính: An Dương Vương, Mị Châu và Trọng Thủy, mỗi người đều có những đặc điểm và hoàn cảnh riêng, từ đó thể hiện những bi kịch khác nhau.
Trước tiên, về nhân vật An Dương Vương, ông là một vị vua sáng suốt và quyết đoán trong việc xây dựng và bảo vệ đất nước. Ông đã có quyết định táo bạo và đúng đắn khi dời kinh đô từ Nghĩa Lĩnh về Cổ Loa, tạo điều kiện thuận lợi cho sự phát triển của quốc gia. Để bảo vệ đất nước, ông đã xây dựng Cổ Loa thành với chín vòng thành vững chắc, nhờ sự trợ giúp của Rùa Vàng. Những vòng thành này khiến quân xâm lược khó có thể tấn công. Khi nhận được móng vuốt từ Rùa Vàng, ông đã tìm người tài để chế tạo nỏ thần. Chính nhờ mưu lược và tầm nhìn xa của ông mà khi Triệu Đà xâm lược, quân ta đã chiến thắng. Tuy nhiên, ông lại thiếu cảnh giác trước kẻ thù.
Với lợi thế từ chín vòng thành và vũ khí nỏ thần, An Dương Vương đã không phòng bị trước kế hoạch của Triệu Đà: cầu hôn Mị Châu. Ông không nghi ngờ gì mà lập tức gả con gái cho kẻ thù, thiếu các biện pháp phòng ngừa. Ông đã tỏ ra quá chủ quan, có lẽ vì quá tin tưởng vào nỏ thần và quên đi âm mưu của kẻ thù. Sự chủ quan này càng rõ hơn khi quân lính báo tin về cuộc tấn công của Triệu Đà, An Dương Vương vẫn bình thản, nói rằng: “Đà không sợ nỏ thần của trẫm sao”. Ông vẫn tin vào sức mạnh của nỏ thần mà không có bất kỳ hành động đối phó nào. Từ một vị vua thông minh, ông đã trở nên chủ quan và dẫn đến hai bi kịch lớn: mất nước, thất bại trong trận chiến và bị kẻ thù truy đuổi đến mức phải kêu cứu Rùa Vàng. Đau đớn hơn, ông phải tự tay giết chết con gái duy nhất của mình. Dù đau đớn, ông không còn lựa chọn nào khác. Ông đã cầm sừng tê giác xuống nước sống cuộc đời bất tử. Cái chết của An Dương Vương được miêu tả như một hình thức phổ biến trong văn học dân gian, bất tử hóa và mĩ lệ hóa. Dù có lỗi, nhưng vì vô tình nên ông được tiếp tục sống như một sự đền bù, không còn sống trên trần gian và không có cái kết huy hoàng như Thánh Gióng.
Nhân vật thứ hai là Mị Châu, người phải gánh chịu bi kịch mất nước. Khi lấy Trọng Thủy, nàng một lòng yêu thương và tin tưởng chồng, không hề nghi ngờ gì, vì cha nàng cũng không đề phòng. Trước lời đề nghị của Trọng Thủy về việc xem nỏ thần, nàng nhanh chóng đồng ý mà không cần sự cho phép, dù đó là bảo vật quốc gia và liên quan đến vận mệnh đất nước. Đây là cơ hội để Trọng Thủy đánh tráo nỏ thần. Sự bất cẩn của nàng đã làm lộ bí mật quốc gia và dẫn đến mất nước. Nàng quá ngây thơ, không nghi ngờ trước lời dặn dò của Trọng Thủy và còn dặn dò chồng về việc giữ lông ngỗng để làm dấu khi chia tay. Mị Châu chỉ nghĩ đến hạnh phúc cá nhân mà quên mất vận mệnh đất nước. Tâm trí nàng đã bị trái tim chi phối, không suy xét kỹ lưỡng và chỉ nghe theo lời chồng. Nhờ những chiếc lông ngỗng, quân Triệu Đà đã đuổi theo An Dương Vương, cuối cùng nàng bị kết tội là giặc – bi kịch đau đớn nhất trong cuộc đời nàng. Cái chết của Mị Châu là bài học đắt giá cho các thế hệ sau.
Trọng Thủy là nhân vật phức tạp, mắc kẹt giữa tình yêu và tham vọng cướp nước. Vì vậy, Trọng Thủy vừa là nạn nhân, vừa là tội nhân. Trọng Thủy cưới Mị Châu theo lệnh của cha, không hề yêu nàng. Chàng sẵn sàng lừa dối Mị Châu để đánh tráo nỏ thần và còn lừa nàng rải lông ngỗng để truy sát hai cha con An Dương Vương. Mọi hành động của Trọng Thủy đều có chủ ý, không thể được dung tha. Cái chết bi thảm của Trọng Thủy khi tự vẫn trong giếng chính là hình phạt dành cho chàng – kẻ lừa dối vợ. Nhưng ở một khía cạnh khác, Trọng Thủy là nạn nhân của bi kịch tình yêu. Đối với Triệu Đà, Trọng Thủy là một bề tôi trung thành đã hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên, Trọng Thủy lại trở thành kẻ bất hiếu, tội bất hiếu là tội lớn nhất trong quan niệm phong kiến. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trọng Thủy sống trong đau đớn và tự giải thoát bằng cái chết. Bi kịch của Trọng Thủy tố cáo chiến tranh phi nghĩa: cả kẻ thắng và kẻ thua đều đau đớn như nhau.
Câu chuyện kết hợp tinh tế giữa lịch sử và yếu tố kỳ ảo, tạo nên sự hấp dẫn và lôi cuốn, đồng thời thể hiện quan niệm và cảm xúc của dân gian với các nhân vật lịch sử. Các hình tượng nhân vật được xây dựng rất phức tạp. Đây là hiện tượng đặc biệt trong các câu chuyện dân gian Việt Nam. Tác phẩm cũng sử dụng các chi tiết biểu tượng như ngọc trai, giếng nước, để làm tăng giá trị của câu chuyện.
Nhờ sự kết hợp hài hòa giữa lịch sử và yếu tố kỳ ảo, tác phẩm giải thích nguyên nhân mất nước Âu Lạc và gửi gắm bài học sâu sắc cho các thế hệ sau: về tinh thần cảnh giác và cách xử lý đúng đắn giữa việc chung và việc riêng, giữa tình cảm gia đình và trách nhiệm quốc gia, giữa cá nhân và cộng đồng.
Bài tham khảo số 5
Trong kho tàng văn học Việt Nam, có rất nhiều câu chuyện chứa đựng bài học quý giá cho cuộc sống. Yếu tố kỳ ảo góp phần không nhỏ vào việc làm cho các tác phẩm trở nên sinh động và hấp dẫn. Truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy là một tác phẩm nổi bật với sự kết hợp hoàn hảo giữa yếu tố lịch sử và kỳ ảo, kể về quá trình dựng nước và bảo vệ đất nước của An Dương Vương với nhiều chi tiết thú vị.
Truyền thuyết “An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy” được trích từ “Truyện Rùa Vàng” trong “Lĩnh Nam chích quái”, kể về việc Vua An Dương Vương xây thành nhiều lần bị đổ. Nhờ sự giúp đỡ của thần Kim Quy, ông đã xây dựng thành công Cổ Loa và nhận được móng vuốt để chế tạo nỏ thần. Nhờ nỏ thần, ông đã đánh bại quân Triệu Đà. Tuy nhiên, sự chủ quan đã khiến cơ đồ của ông bị đắm chìm trong biển sâu.
Phần mở đầu của câu chuyện lôi cuốn người đọc với chủ đề dựng nước và bảo vệ đất nước. Vua An Dương Vương, một vị vua toàn tài và quan tâm đến việc triều chính, luôn suy nghĩ về việc phát triển và phòng thủ quốc gia. Mặc dù gặp khó khăn trong việc xây thành, ông không bỏ cuộc và nhờ thần Kim Quy, thành đã hoàn thành trong thời gian ngắn.
Yếu tố kỳ ảo xuất hiện khi Thần Kim Quy tặng một cái vuốt, giúp An Dương Vương chế tạo nỏ thần. Chi tiết kỳ ảo này không chỉ tăng cường sự biểu đạt mà còn củng cố niềm tin vào sức mạnh dân tộc. Nỏ thần trở thành biểu tượng của sức mạnh, vượt qua những trở ngại và đánh bại quân xâm lược.
Triệu Đà, dù sở hữu đất rộng và quân đông, vẫn nhiều lần thất bại trước nỏ thần của An Dương Vương. Không từ bỏ, Triệu Đà đã cử sứ giả đến cầu hôn Mị Châu, không phải để thắt chặt tình hữu nghị mà để dò xét tình hình Âu Lạc.
Trọng Thủy, với sự ngây thơ, đã lừa Mị Châu để lấy nỏ thần, mà Vua An Dương Vương lại quá chủ quan, không phòng bị. Khi mất nỏ thần, An Dương Vương mới vội vã bỏ chạy cùng con gái. Đây là bài học quý giá về sự cảnh giác và không khinh địch, nhấn mạnh rằng quốc gia có thể rơi vào tay kẻ thù bất cứ lúc nào.
Mị Châu, nạn nhân của bi kịch tình yêu, đã rải lông ngỗng để giúp Trọng Thủy nhưng cuối cùng lại phải chịu cái chết đau đớn từ tay cha mình. Sự thiếu cảnh giác và đặt tình yêu lên trên vận mệnh quốc gia khiến Mị Châu trở thành đối tượng chỉ trích.
Trọng Thủy, sau khi mất Mị Châu, đã tự vẫn trong giếng, tiếng thét của chàng là sự thức tỉnh cho Vua An Dương Vương. Truyền thuyết này không chỉ thể hiện lòng nhân hậu của nhân dân mà còn gửi gắm bài học về giá trị và sức mạnh để bảo vệ độc lập dân tộc. Máu của Mị Châu đã biến thành ngọc, biểu thị lòng bao dung của nhân dân đối với tình yêu và sự hy sinh.
Truyền thuyết “An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy” để lại bài học quý báu về việc dựng nước và bảo vệ quốc gia, không nên chủ quan và khinh địch. Yếu tố kỳ ảo tăng cường giá trị và ý nghĩa của tác phẩm, làm cho truyền thuyết trở nên đặc sắc và hiếm có.
Bài tham khảo số 6
Truyện An Dương Vương và Mị Châu-Trọng Thủy là một câu chuyện nổi tiếng trong lịch sử dân tộc ta, truyền lại từ xưa đến nay với nhiều bài học sâu sắc về tình yêu, đất nước và sự cảnh giác trước âm mưu xâm lược. Qua câu chuyện, chúng ta thấy rõ những bài học quý giá giữa tình thân và nghĩa vụ quốc gia, cũng như sự cần thiết phải cảnh giác với kẻ thù.
Lịch sử của dân tộc ta không chỉ là quá trình dựng nước và giữ nước mà còn là nơi gửi gắm tâm tư, tình cảm và lý tưởng sống của nhân dân. Truyện An Dương Vương và Mị Châu-Trọng Thủy đã được dân gian hóa, biến những sự kiện lịch sử thành những câu chuyện hấp dẫn và chân thực hơn, dù cốt lõi lịch sử chỉ còn là nền tảng cho câu chuyện.
Câu chuyện diễn ra vào thời kỳ An Dương Vương, khi vua An Dương Vương xây dựng thành Cổ Loa để bảo vệ đất nước, nhưng thành cứ liên tục sập đổ. Rùa vàng đã xuất hiện để giúp vua tiêu diệt yêu quái và chế tạo nỏ thần. Sau nhiều lần thất bại trong việc tấn công thành, Triệu Đà quyết định gửi con trai, Trọng Thủy, để cầu hôn Mị Châu, con gái vua An Dương Vương. Trọng Thủy đã lừa Mị Châu để biết bí mật về nỏ thần và đánh tráo nỏ thần thật bằng nỏ giả.
Khi trở về, Trọng Thủy chia tay Mị Châu và hẹn sẽ dùng lông ngỗng làm dấu. Triệu Đà sau khi có được nỏ thần đã ra lệnh tấn công. An Dương Vương bị đánh bại, phải cùng Mị Châu bỏ trốn. Khi cùng đường, vua phát hiện Mị Châu chính là nguyên nhân dẫn đến thất bại, đã chém chết nàng rồi cùng Rùa Vàng rẽ nước xuống biển. Trọng Thủy đuổi theo đến bờ biển, ôm xác Mị Châu về chôn cất tại Loa Thành rồi nhảy xuống giếng tự vẫn vì đau khổ. Ngọc trai từ biển Đông, do ăn máu của Mị Châu, trở nên quý giá hơn khi rửa vào nước giếng của Trọng Thủy.
Dù là nhân vật lịch sử, An Dương Vương trong truyện được khắc họa rất toàn diện, thể hiện rõ dấu ấn văn học. Lịch sử xây dựng thành Cổ Loa thể hiện sự kiên trì và lòng yêu nước của vua, mặc dù câu chuyện được thêm thắt nhiều yếu tố huyền thoại để làm nổi bật tinh thần kiên cường và lòng dũng cảm của ông.
Việc xây dựng thành Cổ Loa gặp rất nhiều khó khăn do yêu tinh Kê Tinh gây rối, khiến thành xây xong lại sập. An Dương Vương đã hóa giải tai họa với sự giúp đỡ của rùa thần, và nhờ nỏ thần mà vua đã giữ vững đất nước trước quân Triệu Đà. Mặc dù thành Cổ Loa được xây dựng nhờ sự trợ giúp của thần linh, việc này thể hiện trí tưởng tượng phong phú của nhân dân về sức mạnh và sự bảo vệ của thần thánh. Thành công của việc xây dựng thành Cổ Loa phản ánh sự gian nan của công việc bảo vệ đất nước và tôn vinh công lao của An Dương Vương.
Chuyển sang công cuộc giữ nước, An Dương Vương đã phải đối mặt với thất bại do sự chủ quan và mất cảnh giác. Triệu Đà, kẻ tham lam, đã lợi dụng sự chủ quan của An Dương Vương để tấn công thành. Sự tự mãn và phụ thuộc quá mức vào vũ khí thần kỳ đã dẫn đến thất bại. An Dương Vương chỉ thực sự tỉnh ngộ khi nghe tiếng thét của Rùa Vàng, nhưng điều này đã quá muộn để cứu vãn tình thế.
Hình ảnh An Dương Vương tự tay chém đầu con gái thể hiện sự hy sinh vì lợi ích quốc gia, dù đó là một hành động đau đớn và bi kịch. Sự bất tử hóa của An Dương Vương trong truyền thuyết phản ánh sự tôn trọng và sự hối tiếc về những sai lầm của ông, và là biểu hiện của tấm lòng nhân dân đối với những người đã hy sinh vì nước.
Tình yêu giữa Mị Châu và Trọng Thủy cũng chứa đựng nhiều uẩn khúc. Mị Châu, mặc dù đáng thương, lại đã phạm lỗi nghiêm trọng khi lén lút cho Trọng Thủy xem nỏ thần, một tài sản quốc gia. Nàng bị trừng phạt nặng nề vì hành động này, dù tình cảm và sự nhẹ dạ của nàng cũng được nhân dân thấu hiểu.
Trọng Thủy, kẻ lừa dối và phản bội, đã gây ra bi kịch lớn cho Mị Châu và chính bản thân mình. Hắn hoàn thành nhiệm vụ chính trị nhưng phải chịu cái kết thảm thương vì hành động bất chính của mình. Hình ảnh ngọc trai và giếng nước thể hiện sự hóa giải oan nghiệt và sự bao dung của nhân dân đối với những lỗi lầm, đồng thời là minh chứng cho sự chuộc tội và sự cảm thông của người dân đối với những kẻ biết hối lỗi.
Câu chuyện An Dương Vương và Mị Châu-Trọng Thủy không chỉ là một truyền thuyết mà còn là bài học sâu sắc về trách nhiệm lãnh đạo, sự cảnh giác với kẻ thù, và cách phân biệt giữa tình cảm cá nhân và nghĩa vụ quốc gia. Nó nhắc nhở chúng ta về sự cần thiết của việc giữ gìn lòng yêu nước và có sự phân định rõ ràng giữa lợi ích cá nhân và lợi ích chung của cộng đồng.
4. Tài liệu tham khảo số 7
Truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ kể về câu chuyện bi hùng về việc bảo vệ đất nước của dân tộc. Nội dung kể về việc An Dương Vương và con trai ông, vì sự chủ quan và cả tin, đã bị Triệu Đà và Trọng Thuỷ đánh cắp lẫy thần, dẫn đến sự sụp đổ của đất nước và gia đình.
Thất bại của An Dương Vương và bi kịch tình yêu của Mị Châu – Trọng Thuỷ không chỉ là một câu chuyện đau thương mà còn gửi gắm thông điệp về việc chống lại xâm lược và bài học quan trọng về sự cảnh giác: không nên chủ quan, phải luôn tỉnh táo phân biệt bạn thù và cảnh giác với mọi âm mưu của kẻ thù.
Câu chuyện có thể chia thành hai phần. Phần một (từ đầu đến… không dám đốc chiến bèn xin hòa): An Dương Vương xây dựng thành trì và chế tạo nỏ để bảo vệ đất nước. Phần còn lại: Bi kịch tình yêu của Mị Châu – Trọng Thuỷ gắn liền với sự thất bại của Âu Lạc. Cả hai phần đều phản ánh rõ thái độ và nhận thức của nhân dân về trách nhiệm của An Dương Vương đối với lịch sử.
An Dương Vương tiếp nối sự nghiệp của mười tám đời Hùng Vương, trong thời đại Văn Lang đã ổn định và có nền văn hiến riêng. Việc chống giặc giữ nước là vấn đề quan trọng. An Dương Vương đã quyết định dời đô từ vùng núi Nghĩa Lĩnh, Phong Châu (Phú Thọ) về đồng bằng Phong Khê (Đông Anh, Hà Nội hiện nay) để phát triển và xây dựng thành trì. Quyết định này thể hiện trí tuệ và bản lĩnh của ông.
Việc xây thành bằng đất gặp nhiều trở ngại. Người xưa nói rằng thành cứ đắp ban ngày thì ban đêm lại đổ, xây mãi không xong. Dù có yếu tố huyền bí, thực tế là An Dương Vương gặp khó khăn vì chưa nắm vững đặc điểm của đất đồng bằng, kỹ thuật còn hạn chế và chưa biết dựa vào sức dân.
Về sau, với sự giúp đỡ của Rùa Vàng, An Dương Vương đã xây thành trong vòng nửa tháng. Việc lập đàn trai giới, mời cụ già vào điện hỏi kế xây thành, đợi sứ Thanh Giang, và nghe lời Rùa Vàng để diệt yêu quái, thể hiện sự trân trọng hiền tài của An Dương Vương trong việc bảo vệ đất nước. Sự giúp đỡ của Rùa Vàng chứng tỏ việc xây dựng Loa Thành là hợp ý trời và lòng người, nên được dân chúng ủng hộ.
An Dương Vương là một nhà quân sự xuất sắc. Ông đã biết xây thành cao, đào hào sâu để bảo vệ kinh đô và được Cao Lỗ hỗ trợ chế tạo cung nỏ để chống quân xâm lược. Sức mạnh của vũ khí này được thần thoại hóa thành lẫy thần. Rùa Vàng giúp xây xong Loa Thành và cung cấp vũ khí, thể hiện sức mạnh và trí tuệ của nhà nước Âu Lạc, cũng như khát vọng chiến thắng của tổ tiên.
Chiếc nỏ thần có khả năng bắn một phát giết nhiều giặc là sự kết hợp giữa trí tưởng tượng và thực tế. Quân Âu Lạc đã chế tạo cung nỏ và mũi tên đồng, dù thô sơ nhưng rất hiệu quả trong chiến đấu.
Khi Triệu Đà xâm lược, nhờ nỏ thần, quân Triệu Đà không dám đối đầu và xin hòa. Chiến thắng chứng tỏ sức mạnh quân sự của Âu Lạc và tinh thần đoàn kết của nhân dân. Đây là bài học quan trọng trong sự nghiệp dựng nước và giữ nước.
Nhưng sau chiến thắng, An Dương Vương trở nên chủ quan, không nhận thấy nguy cơ xâm lược luôn hiện hữu. Sai lầm của ông không chỉ là việc đồng ý hòa hảo và gả con gái cho Trọng Thuỷ mà còn không nhận ra âm mưu của kẻ thù. Sự mất cảnh giác và tin vào vũ khí đã dẫn đến thất bại không thể tránh khỏi khi Triệu Đà tấn công lần nữa.
Nghe tin Triệu Đà lại cất quân, An Dương Vương vẫn bình thản, tin vào nỏ thần. Tuy nhiên, khi quân giặc đã gần đến, ông mới nhận ra sự mất mát và phải chạy trốn. Cuối cùng, An Dương Vương và con gái bị quân thù truy đuổi và không còn được sự che chở của trời đất.
Khi Rùa Vàng xuất hiện và chỉ ra kẻ phản quốc, An Dương Vương mới tỉnh ngộ. Ông đã tự tay chém con gái, thể hiện sự quyết liệt và tỉnh ngộ muộn màng trước lỗi lầm của mình. Đây là cái giá cho sai lầm không thể sửa chữa, liên quan đến vận mệnh quốc gia.
Hình ảnh An Dương Vương cầm sừng tê giác và theo Rùa Vàng xuống thủy phủ phản ánh sự thương tiếc của nhân dân dành cho ông. Nhân dân không muốn ông chết và chi tiết này thể hiện lòng ngưỡng mộ và tiếc thương.
Sai lầm của An Dương Vương dẫn đến những sai lầm của Mị Châu. Mối tình Mị Châu – Trọng Thuỷ không chỉ là sản phẩm của tình yêu mà còn là một âm mưu chiến tranh phi nghĩa.
5. Tài liệu tham khảo số 8
Mỗi khi nhắc đến chiếc nỏ thần, chúng ta không thể không nghĩ đến câu chuyện bi thảm của An Dương Vương, Mị Châu và Trọng Thủy. Câu chuyện không chỉ phản ánh lịch sử mà còn chứa đựng những yếu tố hư cấu, làm nổi bật những ngày đầu dựng nước của tổ tiên. Nó cũng khắc họa rõ nét tình yêu nước, tình cha con, và tình vợ chồng bị tàn phá bởi chiến tranh.
Vào thời điểm đó, An Dương Vương đối đầu với Triệu Đà nhưng quân thành không thể chống cự nổi. Trước trận chiến, một ông lão đến báo cho vua rằng cần nhờ thần Kim Quy. Vua An Dương Vương không hoàn toàn tin tưởng, và sáng hôm sau, quân Triệu Đà tấn công. Quân đội của vua thua trận và vua phải bỏ trốn ra biển. Tại đó, thần rùa Kim Quy hiện ra và trao cho vua một vuốt vàng, dặn chế tạo nỏ thần để bảo vệ thành. Điều này phản ánh đời sống tâm linh của người Việt. Câu chuyện tương tự cũng xảy ra với vua Lê Lợi sau này. Với sự giúp đỡ của thần Kim Quy, An Dương Vương giành lại thành và nỏ thần trở thành vũ khí lợi hại không thể bị đánh bại.
Cuộc sống tưởng như bình yên nhưng không kéo dài lâu. Triệu Đà đoán được vua có bảo bối, nên đã phái Trọng Thủy, con trai hắn, đến làm rể An Dương Vương. Trọng Thủy được Mị Châu, con gái vua, tiết lộ bí mật nỏ thần. Trọng Thủy lén lấy nỏ và dặn vợ làm dấu để hắn dễ theo dõi. Triệu Đà nhanh chóng tấn công thành và An Dương Vương không tìm thấy nỏ thần, dẫn đến thất bại. Trong lúc chạy trốn, Mị Châu vẫn ngây thơ làm dấu cho chồng theo. Đến bờ biển, thần Kim Quy tiết lộ Trọng Thủy là kẻ phản bội, và vua An Dương Vương không ngần ngại chém đầu con gái. Bi kịch này thể hiện sự đau đớn của cha khi phải xử án con mình. Mị Châu, dù ngây thơ, vẫn bị chết oan vì sự lừa dối của chồng. Cô biến thành ngọc trai, biểu tượng cho sự trong trắng.
Trọng Thủy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đau khổ khi thấy xác vợ và nhảy xuống giếng tự vẫn. Câu chuyện kết thúc với bi kịch về mất nước, tình cha con và tình nghĩa vợ chồng. Mỗi nhân vật đều trả giá cho sai lầm của mình: An Dương Vương vì chủ quan, Mị Châu vì sự ngây thơ, và Trọng Thủy vì lòng hiếu thảo. Dù kết cục bi thảm, họ vẫn thể hiện vẻ đẹp trong tình yêu và lòng trung thành của mình.
6. Tài liệu tham khảo số 9
Truyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy là một huyền thoại đặc sắc của dân tộc ta, phản ánh sâu sắc vấn đề chủ quyền quốc gia. Câu chuyện này khắc họa những cảm xúc mãnh liệt về tình cha con và tình vợ chồng. Nội dung kể về sự cả tin và chủ quan của An Dương Vương và gia đình, dẫn đến sự phản bội của Triệu Đà và kết cục nước mất nhà tan.
Truyền thuyết kể rằng, sau khi giúp An Dương Vương xây dựng thành Loa, thần Kim Quy, một con rùa thần, đã tặng vua một chiếc vuốt để chế tạo nỏ thần. Nhờ nỏ thần, An Dương Vương đã đánh bại quân Triệu Đà. Tuy nhiên, khi Triệu Đà cầu hôn Mị Châu cho Trọng Thủy, vua đã đồng ý vô tình. Trọng Thủy đã lừa Mị Châu để xem trộm nỏ thần, rồi đánh cắp lẫy nỏ mang về phương Bắc. Triệu Đà sau đó đã tấn công Âu Lạc. Không còn nỏ thần, An Dương Vương thua trận và cùng Mị Châu chạy về phương Nam. Thần Kim Quy hiện ra, kết tội Mị Châu, vua đã chém chết con gái rồi xuống biển. Mị Châu chết, máu nàng biến thành ngọc trai. Trọng Thủy chôn xác vợ ở Loa Thành và chết vì quá đau khổ. Người đời sau tìm được ngọc trai, rửa bằng nước giếng ấy, ngọc càng thêm trong sáng.
Ban đầu, An Dương Vương được thần linh giúp đỡ khi xây dựng thành Loa và phòng thủ chống giặc. Ông đã di dời đô từ Phú Thọ đến đồng bằng Đông Anh, chứng tỏ trí tuệ và khả năng lãnh đạo của mình. Tuy nhiên, công trình liên tục bị phá hoại, dân gian nghĩ do ma quái, nhưng thực ra là do ông chưa hiểu hết địa hình. Sau khi nhận được sự giúp đỡ từ thần Kim Quy, ông đã hoàn thành thành trì trong thời gian ngắn. Hành động của ông, từ việc lập đàn trai giới đến tiếp đón cụ già và nghe lời thần Rùa Vàng, cho thấy ông coi trọng sự giúp đỡ từ những người có kinh nghiệm.
Việc thần Kim Quy giúp đỡ cho thấy sự xây dựng Loa Thành hợp lòng trời và lòng người, được dân chúng ủng hộ. Sự ca ngợi từ nhân dân đối với An Dương Vương không chỉ vì những chiến công trong đánh giặc mà còn vì chiến công trong việc chế tạo nỏ thần. Tuy nhiên, sự thất bại của ông đến từ việc coi thường kẻ địch, chấp nhận lời cầu hòa của Triệu Đà và để Trọng Thủy làm rể. Sai lầm của ông là khinh địch và không nhận thức được mưu kế của kẻ thù. Điều này dẫn đến nước mất và nhà tan. Sự kiện vua chém đầu con gái thể hiện lòng yêu nước nhưng cũng là sự đau xót đối với sự mất mát này.
Mị Châu, dù là công chúa, đã mắc những sai lầm nghiêm trọng, như tiết lộ bí mật nỏ thần và không phân biệt bạn thù trong lúc lâm trận. Cô hành động theo tình cảm vợ chồng mà không nghĩ đến sự an nguy của đất nước. Cô đã phạm sai lầm lớn, nhưng cũng cần trách An Dương Vương vì không giáo dục con cái để phân biệt bạn thù. Hình ảnh Mị Châu biến thành ngọc trai thể hiện sự nhân đạo và bao dung của tác giả. Mặc dù cô là người đáng trách, nhưng câu chuyện cũng nhấn mạnh đến sự xót xa và thông cảm đối với những sai lầm của cô.
Trọng Thủy, mặc dù là người gây ra sự mất nước, cũng chỉ làm theo lời cha mà không hoàn toàn xấu xa. Hình ảnh ngọc trai trong giếng nước kết thúc câu chuyện, thể hiện tình yêu và sự tiếc thương cho Mị Châu và Trọng Thủy. Câu chuyện không chỉ ca ngợi công lao của các nhân vật mà còn thể hiện sự phản kháng đối với chiến tranh và sự nhân đạo. Đây là một kết thúc có hậu, phản ánh sự bao dung của dân tộc đối với các nhân vật lịch sử và những sự kiện đã xảy ra.
Truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy vẫn còn được yêu thích và đọc cho đến ngày nay. Người ta đọc để hiểu lịch sử, học hỏi từ những bài học quý báu, và cảm nhận sâu sắc bi kịch của một mối tình đẹp trong lịch sử.
7. Tài liệu tham khảo số 10
“Em hóa đá trong truyền thuyết
Để các cô gái như em không phải hóa đá trên đời”
-Trần Đăng Khoa-
“Tôi kể về chuyện Mị Châu
Trái tim đặt sai chỗ trên đầu
Nỏ thần vô tình trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ chìm sâu”
-Tố Hữu-
Những vần thơ trên là minh chứng cho sự nổi tiếng của truyền thuyết An Dương Vương, Mị Châu, Trọng Thủy, một câu chuyện gắn bó với lịch sử và văn hóa dân tộc, lưu lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí nhiều thế hệ qua các tác phẩm thơ ca.
Truyền thuyết An Dương Vương, Mị Châu, Trọng Thủy không chỉ là một câu chuyện về biến cố cuộc đời của ba nhân vật chính, mà còn chứa đựng những bài học sâu sắc về đạo lý làm vua, làm con, làm vợ, làm chồng và công dân của quốc gia. Đây là những bài học ứng xử trong cuộc sống, sự lựa chọn giữa tình thân, tình yêu và an nguy quốc gia mà đến hôm nay vẫn mang đầy ý nghĩa. Mặc dù kết cục bi thảm, nhưng đó là cái giá cho những sai lầm trong lựa chọn và hành xử của các nhân vật, để lại nhiều suy nghĩ cho độc giả.
Truyền thuyết gắn liền với di tích tại làng Cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội, bắt nguồn từ Truyện Rùa Vàng trong tập Lĩnh Nam chích quái cuối thế kỷ XV.
An Dương Vương mở đầu câu chuyện với hai giai đoạn cuộc đời khác biệt. Từ một người anh minh trong công cuộc dựng nước, ông trở thành người chủ quan, dẫn đến bi kịch mất nước, gia đình tan vỡ. An Dương Vương có công lớn trong việc xây dựng đất nước và phòng thủ.
Với sự kiện dời đô từ Nghĩa Lĩnh về đồng bằng Cổ Loa, ông đã chọn đúng thời điểm để phát triển kinh tế, văn hóa, chính trị. Ông đã xây dựng thành Cổ Loa vững chắc và chuẩn bị vũ khí chiến đấu xa, tiêu diệt kẻ thù từ xa, thể hiện sự thông minh của một quân vương và giành chiến thắng vang dội trong cuộc xâm lược của Triệu Đà lần thứ nhất.
Giai đoạn thứ hai, sau chiến thắng, An Dương Vương trở nên mất cảnh giác, dễ bị kẻ thù lợi dụng. Ông đã mắc sai lầm khi chấp nhận cầu hòa của Triệu Đà và gả con gái cho con trai của kẻ thù, dẫn đến bi kịch mất nước. Sự chủ quan của ông, không chuẩn bị phòng bị khi Trọng Thủy quay về, đã dẫn đến thất bại.
Trọng Thủy trở về với quân đội, An Dương Vương không chuẩn bị phòng thủ, cậy vào nỏ thần. Sự chủ quan của ông đã dẫn đến kết cục bi thảm, mất nước và đau đớn cá nhân khi phải chém đầu con gái mình để trả nợ nước.
An Dương Vương được mỹ lệ hóa trong cái chết, một sự đền bù cho công lao dựng nước, mặc dù sai lầm không thể phủ nhận. Kết thúc của ông không được huy hoàng như Thánh Gióng, mà chỉ là một kết thúc im lặng theo ngòi bút dân gian.
Mị Châu là nhân vật phức tạp, vừa là tội nhân của bi kịch mất nước vừa là nạn nhân của bi kịch tình yêu. Mị Châu chịu nhiều đau đớn và giằng xé, từ sự mất cảnh giác do sự sắp đặt của cha đến việc làm lộ bí mật quốc gia cho Trọng Thủy, dẫn đến kết cục bi thảm bị cha chém đầu.
Mị Châu là một cô gái ngây thơ, yêu thương Trọng Thủy, nhưng kết quả chỉ là sự lừa dối và phản bội. Cuối cùng, nàng phải chịu cái chết đau đớn và chịu tiếng xấu ngàn đời.
Trọng Thủy, nhân vật phức tạp, mắc kẹt giữa tham vọng quyền lực và tình yêu, là tội nhân và nạn nhân. Trọng Thủy lừa dối Mị Châu và gia đình nàng để thực hiện âm mưu, dẫn đến sự mất nước. Hành động của y đã khiến Mị Châu đau khổ và dẫn đến cái chết. Trọng Thủy tự kết liễu đời mình, cái chết của y cũng góp phần minh oan cho Mị Châu.
An Dương Vương, Mị Châu, Trọng Thủy là một truyền thuyết sâu sắc về cách ứng xử trong mối quan hệ công dân với Tổ quốc, cha con, vợ chồng, quân thần. Truyền thuyết dạy chúng ta cần lý trí, đặt lợi ích quốc gia trên tình cảm cá nhân, không nên sống theo cảm tính. Nó cũng nhắc nhở về việc không ngủ quên trên chiến thắng, vì sự chủ quan có thể dẫn đến thất bại.
8. Tài liệu tham khảo 1
Nhà thơ Tố Hữu đã viết:
Tôi kể ngày xưa chuyện Mị Châu
Trái tim nhầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu
Những vần thơ của Tố Hữu gợi mở trong chúng ta nhiều suy ngẫm về truyền thuyết “An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy” - một trong những câu chuyện truyền miệng đầy ý nghĩa của dân tộc trong việc xây dựng và bảo vệ đất nước cũng như mối quan hệ giữa cá nhân và cộng đồng.
Truyền thuyết này tái hiện công cuộc xây dựng thành, chế tạo nỏ, và bảo vệ đất nước của An Dương Vương. Vua An Dương Vương đã cho xây thành ở đất Việt Thường nhưng gặp rất nhiều khó khăn. Thành cứ xây lên là lở ngay. Lo lắng, vua đã tổ chức lễ cầu đảo các thần linh.
Vào ngày mồng bảy tháng ba, một cụ già từ phương Đông đến, được vua tiếp đón nồng hậu. Cụ báo với vua rằng sẽ có sứ Thanh Giang đến giúp. Quả nhiên, với sự giúp đỡ của Rùa Vàng - sứ Thanh Giang, thành được xây dựng hoàn chỉnh chỉ trong nửa tháng. Điều này cho thấy An Dương Vương rất trọng dụng nhân tài và chăm lo cho công việc quốc gia.
An Dương Vương không chỉ coi trọng nhân tài mà còn luôn lo lắng cho vận mệnh đất nước. Điều này thể hiện qua câu hỏi với Rùa Vàng trước khi Rùa Vàng rời đi: “Nếu có giặc ngoài, ta sẽ chống lại bằng gì?”. Rùa Vàng tặng vua chiếc vuốt phòng chống giặc, và An Dương Vương đã cho chế tạo thành nỏ thần từ chiếc vuốt đó.
Nhờ chiếc nỏ thần, quân và dân ta đã chiến thắng quân Triệu Đà khi chúng xâm lược, khiến chúng phải xin hòa. Chiến thắng này chứng tỏ sức mạnh quân sự và tinh thần đoàn kết của dân tộc. Truyền thuyết đã khắc họa công lao to lớn của An Dương Vương trong việc xây dựng và bảo vệ đất nước.
Tuy nhiên, câu chuyện không chỉ ca ngợi công lao của An Dương Vương mà còn cho thấy bi kịch nước mất nhà tan của vua và tình yêu đau khổ của Mị Châu và Trọng Thủy. Sau chiến thắng trước Triệu Đà, An Dương Vương mất cảnh giác, gả con gái Mị Châu cho Trọng Thủy mà không nhận ra âm mưu của kẻ thù. Khi quân Triệu Đà tấn công, vua vẫn yên tâm vì có nỏ thần, không chuẩn bị phòng ngự.
Chính sự chủ quan này đã dẫn đến thất bại thảm hại. Khi quân giặc tấn công, vua phải chạy trốn cùng con gái, Mị Châu, nhưng nàng rải áo lông ngỗng để lại dấu vết cho quân giặc. Cuối cùng, vua An Dương Vương nhận ra sai lầm, nhưng đã quá muộn, ông phải chém chết Mị Châu - người con gái yêu quý của mình. Hành động này thể hiện sự tỉnh ngộ muộn màng và sự đặt lợi ích quốc gia lên trên hết.
Bi kịch không dừng lại ở đó, nó còn mở rộng tới tình yêu của Mị Châu và Trọng Thủy. Mị Châu, dù là công chúa, nhưng vì cả tin đã trao nỏ thần cho Trọng Thủy, dẫn đến thảm họa cho đất nước. Khi chạy trốn cùng cha, Mị Châu rải lông ngỗng khiến quân giặc đuổi theo. Trọng Thủy, dù yêu Mị Châu, phải lựa chọn giữa tình yêu và nghĩa vụ với cha. Cuối cùng, khi chiến thắng đã đạt được, Trọng Thủy không còn sống được vì nỗi đau mất Mị Châu và nhảy xuống giếng tự tử. Tình yêu giữa họ là một mối tình đầy bi kịch và đau khổ.
Cuối cùng, truyền thuyết cũng thể hiện sự đánh giá của dân gian đối với các nhân vật. An Dương Vương, dù có phần đáng tiếc, vẫn được tôn vinh qua hình ảnh bất tử trong cái chết của ông. Còn Mị Châu, dù bị chỉ trích vì sự cả tin, cũng được nhân dân đồng cảm vì tình yêu chân thành với Trọng Thủy. Hình ảnh máu Mị Châu hóa thành ngọc trai và xác nàng hóa thành ngọc thạch thể hiện sự xoa dịu nỗi oan tình cho nàng.
Như vậy, truyền thuyết “An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy” với các yếu tố thần thoại, đã truyền tải bài học sâu sắc về sự cảnh giác trước kẻ thù và cách giải quyết mối quan hệ cá nhân và cộng đồng, vẫn còn giá trị trong cuộc sống hôm nay.
Tham khảo số 2
Trong suốt hành trình 4000 năm dựng nước và bảo vệ Tổ quốc, dân tộc ta đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, triều đại thăng trầm, và những bi kịch sâu sắc. Nhiều trận chiến và triều đại đã ghi dấu ấn lịch sử và trở thành những tác phẩm văn học vĩ đại được ngợi ca mãi mãi. Tuy nhiên, bên cạnh đó còn có những câu chuyện đau thương, một trong số đó là truyền thuyết về An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy.
An Dương Vương, vua của nước Âu Lạc, đã quyết định chuyển đô từ Phong Châu về Phong Khê và nhờ sự trợ giúp của Rùa Vàng để xây dựng thành trì. Trước khi về, ông còn được Rùa Vàng tặng một chiếc móng vuốt để làm lẫy cho Nỏ thần. Nhờ có Nỏ thần, quân ta đã giành nhiều chiến thắng trước quân xâm lược của Triệu Đà. Thế nhưng, sức mạnh của Nỏ thần không đủ để bảo đảm hòa bình và sự phát triển bền vững cho đất nước.
Những kẻ có âm mưu xâm lược không bao giờ từ bỏ. Triệu Đà, không thể chiến thắng trên chiến trường, đã gửi con trai mình đến kết hôn với công chúa Mị Châu với mục đích đánh cắp bí mật quân sự của nước ta. Mặc dù tình yêu có thể cứu rỗi linh hồn nhưng cũng có thể mang lại bi kịch. Qua cuộc hôn nhân chính trị giữa Mị Châu và Trọng Thủy, điều này được thể hiện rõ. Triệu Đà thua trận, cầu hòa và gả con trai cho Mị Châu, và An Dương Vương đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi đồng ý cuộc hôn nhân này và cho Trọng Thủy làm rể.
Trong thời gian ở rể, Trọng Thủy đã lợi dụng cơ hội để trộm Nỏ thần và mang về phương Bắc. Mất Nỏ thần, An Dương Vương thất bại và cùng con gái chạy về phương Nam. Cuối cùng, ông đã phải tự tay chém chết Mị Châu và sau đó tự kết liễu đời mình. Trọng Thủy, sau khi chôn cất Mị Châu ở Loa Thành, đã vì thương tiếc vợ mà tự tử trong giếng nước, kết thúc cuộc đời mình.
Nhắc đến truyền thuyết này, không thể không nhắc đến An Dương Vương, một vị vua anh minh và tài đức. Ông đã dời đô và xây thành với sự trợ giúp của Rùa Vàng, và chiếc Nỏ thần là một biểu tượng sức mạnh và sự đoàn kết. Nhưng An Dương Vương cũng đã phạm phải sai lầm lớn nhất của mình là lơ là trước âm mưu của kẻ thù. Ông đã đồng ý liên hôn và cho con trai kẻ thù làm rể, dẫn đến sự sụp đổ của thành trì. Mặc dù là một vua tài ba, An Dương Vương đã chủ quan và mất cảnh giác, dẫn đến thất bại thảm hại.
Cuối cùng, hành động của An Dương Vương khi chém chết Mị Châu và tự kết liễu đời mình thể hiện sự quyết đoán và sự trân trọng của nhân dân đối với vua. Mặc dù ông đã mất nước, An Dương Vương vẫn được kính trọng vì tài năng và sự hy sinh của mình vì dân tộc.
Mị Châu, con gái của An Dương Vương, mặc dù xinh đẹp và tài sắc nhưng lại có số phận bất hạnh. Mị Châu đã tin tưởng và yêu thương Trọng Thủy, dẫn đến sự mất mát lớn cho đất nước. Chi tiết máu Mị Châu biến thành ngọc trai và giếng nước phản ánh sự cảm thông và lòng thương tiếc của nhân dân. Mặc dù Trọng Thủy đã lợi dụng tình cảm của Mị Châu, hắn cũng là nạn nhân trong âm mưu của cha mình.
Truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy kết hợp giữa sự kiện lịch sử và yếu tố kỳ ảo, phản ánh thái độ của nhân dân và tạo nên một câu chuyện sống động. Đó là một bài học về sự cẩn trọng và hậu quả của sự tin tưởng mù quáng, với những sai lầm nhỏ có thể thay đổi vận mệnh cả một dân tộc.
Đúng vậy, sai lầm của một vị lãnh đạo, dù anh minh, có thể dẫn đến sự diệt vong của cả một dân tộc. Đây là câu chuyện đầy đau thương và chứa đựng nhiều bài học sâu sắc về sự lãnh đạo và lòng tin.
10. Tài liệu tham khảo thứ 3
Truyền thuyết là sự lưu truyền của lịch sử từ miệng người này sang người khác. Trong khi thần thoại giúp con người hiểu và giải thích các hiện tượng tự nhiên, thì truyền thuyết chủ yếu giải thích và phản ánh lịch sử. Truyền thuyết thường tập trung vào các sự kiện và nhân vật lịch sử quan trọng, nhằm phản ánh những sự kiện trọng đại và các nhân vật có ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của cộng đồng. Nội dung của truyền thuyết thường gồm hai phần: phần chính là các sự kiện và nhân vật lịch sử, và phần phụ là tâm tư của nhân dân gửi gắm. Một ví dụ tiêu biểu là truyền thuyết thần Kim Quy (truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy).
Truyền thuyết này là một bi kịch lịch sử vĩ đại, phản ánh những đặc trưng cơ bản của lịch sử dân tộc trong thời kỳ Âu Lạc (thế kỷ thứ ba và thứ hai trước Công Nguyên). Truyền thuyết đã được đông đảo nhân dân truyền miệng, nghiên cứu và thu hút sự chú ý của nhiều nhà thơ như Cao Bá Quát, Tản Đà, Xuân Diệu, Tố Hữu… đã sáng tác thơ về câu chuyện này, đặc biệt là về nhân vật Mị Châu:
Một đôi kẻ Việt, người Tầu
Nửa phần ân ái, nửa phần oán thương
Vuốt rùa chàng đổi móng
Lông ngỗng thiếp đưa đường
Thề nguyền phu phụ
Tình nhi nữ việc quân vương
Niệm gấm vô cảm
Trăm năm giọt lệ
Ngọc trai nước giếng
Ngòm thu khói nhang
(Tản Đà)
Tôi kể người nghe chuyện Mị Châu
Trái tim lầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên với cơ đồ đắm biển sâu
(Tố Hữu)
Truyền thuyết này giải thích sự thất bại của An Dương Vương, chia thành hai phần chính (hoặc hai câu chuyện). Phần 1: An Dương Vương xây thành, chế nỏ và chiến thắng quân xâm lược Tản Đà lần đầu, khiến Triệu Đà phải rút lui. Phần 2: An Dương Vương mắc mưu Triệu Đà, chấp nhận hòa bình và hôn nhân với Trọng Thủy, mất cắp nỏ thần và cuối cùng thất bại, mất nước.
Phần đầu của truyền thuyết tập trung vào việc An Dương Vương xây thành, chế nỏ. Nỏ thần là một loại vũ khí mới, chưa có ở thời kỳ Thánh Gióng. Thành Cổ Loa hình trôn ốc là một bước tiến mới so với thời kỳ Văn Lang. Thần Kim Quy giúp An Dương Vương xây thành và chế nỏ, phản ánh sự thần thánh hóa của nhân vật Cao Lỗ, người tài giỏi chế nỏ liên châu. Việc xây dựng thành Cổ Loa gặp nhiều khó khăn thực tế.
Trong khi Thánh Gióng thể hiện hình ảnh người chiến sĩ đánh giặc ở chiến trường, truyện An Dương Vương tập trung vào vai trò và phẩm chất của người chỉ huy trong việc dựng nước và giữ nước.
An Dương Vương, được Thần Kim Quy giúp đỡ, xây dựng thành và đánh bại quân xâm lược Triệu Đà. Nhưng sau chiến thắng, ông đã chủ quan, ỷ lại vào thành trì và vũ khí, dẫn đến thất bại. Thần Kim Quy biểu hiện sự mưu trí của An Dương Vương khi được giúp đỡ, nhưng khi thần ra đi, An Dương Vương mất sáng suốt, cho thấy vai trò quan trọng của lực lượng siêu nhiên.
Triệu Đà, biết An Dương Vương có thành Cổ Loa và nỏ thần, đã mưu kế cầu hòa và gả con trai Trọng Thủy cho Mị Châu. An Dương Vương chấp nhận lời cầu hôn, là một sai lầm nghiêm trọng, cho thấy sự mất cảnh giác. Mị Châu cũng mắc lỗi khi tin tưởng Trọng Thủy, đưa hắn đến nơi cất giữ nỏ thần và trao bí mật.
Mị Châu tin tưởng vào tình yêu, không nghi ngờ khi Trọng Thủy nói lời giả dối về việc thăm cha. Khi quân Triệu Đà tấn công, An Dương Vương vẫn ung dung chơi cờ, cho thấy sự chủ quan và mất cảnh giác. Mị Châu, tin vào tình yêu, giúp Trọng Thủy chỉ đường, dẫn đến thất bại của cha mình.
Khi hai cha con chạy đến biển, An Dương Vương kêu trời và nhận ra kẻ thù là con gái mình. Thần Kim Quy chỉ rõ, và An Dương Vương phải giết Mị Châu để bảo vệ đất nước. Sự giết con không phải vì thiếu tình thương mà vì nghĩa vụ quốc gia. Mị Châu chấp nhận cái chết để chứng minh lòng trung thành với tổ quốc và cha.
Trọng Thủy, yêu Mị Châu thực sự, sau khi Mị Châu chết, tự tử xuống giếng, thể hiện cái chết bi thảm của kẻ xâm lược và si tình. Câu chuyện kết thúc trong bi kịch của sự mất cảnh giác và mất nước, cũng như bi kịch tình yêu giữa Mị Châu và Trọng Thủy. Sự phong phú và độc đáo của truyền thuyết này làm cho nó được nhiều nhà thơ và nghệ sĩ khai thác và chuyển thể.