1. CHĂM CHỒNG TẠI BỆNH VIỆN
Chị đến bệnh viện để chăm sóc chồng
Với cả một cánh đồng quê hương trong tay
Muối vừng, cơm nắm bên nhau
Gió lùa bốn phía, mưa rơi không ngừng
Suốt năm vất vả ruộng vườn
Niềm vui cạn kiệt, nỗi buồn dâng tràn
Tâm tư chất chứa bao ngày
Mắt vàng chứa đựng cả mùa thu vàng
Chị vẽ một nét phác thảo mờ nhạt
'Nghèo thì nổi bật, giàu thì lặng lẽ'
Người lặng, bóng cũng lặng theo
Giọt nước mắt như niềm tin dần vơi
Nhìn chồng thân xác hao mòn
Phiếu viện phí cầm gần, lòng nghĩ xa
Nhà vắng, anh đi rồi
Đồ đạc, của cải cũng theo về
Bốn bề lặng tờ, nỗi lo còn
Xuân vừa bắt đầu, chiều đã buông
Chị ngồi cô đơn một góc giường
Mắt nhìn xa theo con đường mờ
Hôm nay, bất chợt một bông hoa
Vườn bệnh viện nở rộ, nắng hồng
Chị cười, niềm vui tràn ngập
Bình minh, lưng vợ và chồng dựa vào nhau.
2. GỐM HƯƠNG CANH
Tôi trở về thăm Hương Canh
Giữa mùa hoa gốm nở rộ tháng Mười
Nhìn bao sắc gốm rực rỡ
Như cuộc sống gốm hòa quyện với đời người
Tình người bao la và rộng lớn
Tình quê đất đai thấm đẫm mưa lệ
Bàn xoay gốm suốt ngày đêm
Nắng hè, gió đông qua từng lớp gốm
Đất sét chân thành bên bờ sông
Đen, đỏ, từ lửa biến hóa thành rồng phượng
Nghê thường múa vũ điệu quyến rũ
Hương sen hòa quyện gốm, vị thiền ngất ngây
Tay tài hoa vẽ bát tiên
Bốn mùa dệt nên màu men trắng ngà
Gốm thon như bình hoa thiếu nữ
Gốm mềm mại, hương rượu, sắc cà, vị tương...
Trăm năm thương nhớ đầy vơi
Người rời bỏ cõi tạm, xương sành còn lại
Đất trở về với đất, vẫn xanh màu
Cỏ hoa lại mọc bên nhành cây xanh
Ai về Vĩnh Phúc quê tôi
Có cảm nhận hương gốm nở nụ cười
Mang theo hồn đất và trời
Gốm Hương Canh lan tỏa khắp mọi miền.
3. CHẶT TRE
Vung dao chặt gốc tre quê
Nghe tim đập, lệ rơi từng giọt
Lũy tre bao bọc tuổi thơ tôi
Xanh rì trong câu hát ru của bà
Cha trở về sau buổi cày xa
Mỏi mệt gác gốc tre già, thói quen
Khói từ làng bay lên trời
Biến thành những đám mây trên hồn làng
Thóc vàng như hạt nắng rực
Mẹ quẩy gánh dưới hàng tre xanh
Liêu xiêu, tròng trành trên gánh
Tre nghiêng bóng mát, mẹ tôi yêu thương
Anh ra biên giới xa xôi
Mang theo nỗi nhớ từ nơi hẹn hò
Ngày tro cốt nhận về
Tre rụng lá đỏ, bao bọc mặt ao
Đau thương chôn vùi trong chiến hào
Vững vàng lũy thép, bảo vệ quê hương
Xóm nghèo, lời ru mãi còn
Che chở cái nếp cần cù của thôn quê
Giờ đây công nghiệp tràn về
Ao chùa bị lấp, nhà mọc lên hàng hàng
Màu xanh bị tàn lụi
Và một nửa hồn làng bỗng bay đi...
4. THEO CHA RA ĐỒNG
Đời cha chân đất làm ruộng
Tuổi thơ tôi cùng cha ra đồng
Ruộng gần, ruộng xa, đều nắng mưa
Ruộng khô nắng cháy, mưa làm đất mềm
Mồ hôi hòa quyện với đất
Gió và sương làm bàn tay chai sạn
Tay cha rắc phân, rắc lân
Bốn mùa cha chăm sóc, mong mỏi
Ngày xuân khoe giọt nắng mới
Mạ non cha trồng vào giấc mơ
Bão bùng, tháng ngày chờ đợi
Lúa chiêm vàng, tuổi thơ mùa vụ
Nhìn trời, cha đếm tua rua
Giúp cha, con cũng khua tay mềm
Bờ ruộng nhỏ thêm trông
Đắp vào những năm tháng êm đềm tuổi thơ
Từ bao giờ đến giờ
Ruộng nương con ngày càng xa lạ
Trai quê lên phố, bỏ làng
Quên đi những năm tháng đồng rộng
Cha một mình gánh bão giông
'Ai để ruộng bỏ hoang mãi thế?'
Con trở về vẽ lại tuổi thơ
Nhìn cha tóc bạc, vẫn chăm cày cấy.
5. CÕNG MẸ THĂM ANH
Mẹ ơi, nắm chặt tay con nhé
Con sẽ cõng mẹ đến nghĩa trang
Nghĩa trang rộng lớn, mênh mông
Từng con của mẹ nằm hàng điểm danh
Bước chân dò dẫm quanh mộ
Tên con mờ phủ rêu xanh...
Dẫu mộ không còn cốt tro
Mẹ vẫn lần tìm, nước mắt lăn dài
Anh ơi, cách xa ngàn dặm
Về đây tháng bảy mẹ con đoàn tụ
Nhớ những ngày mẹ cõng anh
Với giấc mơ mùa non bốn mùa
Giờ mẹ đã già nua
Vườn nhà chuối chín, gió lùa đêm đêm
Trăng nghiêng bóng mẹ thêm còng
Anh vắng mặt, mẹ đứng bên thềm chiến tranh
Về đi anh, về đi!
Đầu bạc và đầu xanh hòa quyện
Mẹ ơi, nắm chặt tay con nhé
Con cõng mẹ vào thăm anh.
6. Con chưa về kịp Bắc Giang
Con chưa kịp về Bắc Giang
Đã nghe tin dữ tràn qua sông Cầu
Đò xưa chẳng sợ sông sâu
Giờ đây sông xóa tóc lau trắng trời.
Cổng làng xa lắc, mẹ ơi
Chốt kia chắn cả tiếng cười trẻ thơ
Sương mù phủ kín đôi bờ
Nhòa trong tiếng âu yếm thật buồn.
Dịch Covid như mưa tuôn
Ướt sũng cánh chuồn quê ta
Bắc Giang cùng bạn bè gần xa
Lăn vào tâm dịch, xông pha giữa hè.
Khoanh vùng, lấy mẫu, cách ly...
Quân dân, cá nước chung tay
Không tiêu mà mắt con cay
Lòng thắt lại, lòng lay lắt không yên.
Lúa chiêm vàng nặng trĩu bông
Lòng con vẫn trống rỗng, mùa mất
Giọt kinh rơi trước hiên chùa
Lòng con lạnh lẽo giữa mùa nắng gắt.
Con chưa kịp về Bắc Giang
Xa xăm nhìn về cổng làng cầu mong
Quê mình nhanh chóng đánh giặc
Để câu quan họ lại vang giữa sông Cầu.
7. Gửi người quan họ bên sông
Hỏi người quan họ bên sông
Giữa mùa Covid, má hồng có phai?
Đêm qua Như Nguyệt thở dài
Thèm câu giã bạn bên bến trăng.
Sân đình tơ nhện giăng đầy
Bẫy Covid lăng xăng bên này
Tôi gieo câu hẹn thơ ngây
Thả vào thương nhớ vương đầy lưới đêm.
Giờ đây Covid như nêm
Trách gì con nhện đan thêm lưới tình
Heo may lướt thướt bên đình
Hẹn hò duyên nợ ba sinh lá vàng.
Đem lời quan họ đa mang
Yêu nhau đừng quên, đừng sang bên này
Kẻo làm tan tác bông may
Chia ly lại thêm dày chia ly.
Bao giờ hết dịch Covid
Vẫn còn duyên tiếng sáo Trương Chi đằm
Hẹn nhau câu hát đêm rằm
Để cho quan họ còn âm vang năm canh.
8. CÂY GẠO ĐẦU LÀNG
Đầu làng, cây gạo nở hoa
Thắp sáng đuốc tháng Ba giữa trời
Gió đùa lửa rụng, tơi bời
Như pháo tàn sáng ngời trên đê
Bầy chim gọi bạn về đây
Uống mật ngọt tràn đầy giọt xuân
Trẻ thơ khắp xóm tụ tập
Cành xa viếng gậy, cành gần viếng tay
Khúc sông quê nước vơi đầy
Vẫn in bóng gạo qua tháng ngày
Hỏi bà tuổi gạo bao nhiêu
Mà như cổ tích giữa chiều mộng mơ?
Bà xưa lắm, tuổi thơ còn nhớ
Đã thấy dáng gạo đứng trước đình
Màu hoa như máu cuộc tình
Trời đất đau thương, kiếp người lạc loài
Xa quê đã mấy chục năm rồi
Đầu làng chẳng thấy đỏ trời tháng Ba
Về đâu năm tháng phai tàn
Về đâu dáng gạo, dáng bà, về đâu?
9. BÓN CHÁO CHO CHA
Cha ơi, mở miệng nào
Ăn thìa cháo ngọt ngào vừa nấu
Thịt băm cháo nóng thay cơm
Còn hương gạo mới, thơm mùi hành
Nhìn cha ốm yếu sao đành
Họng khô miệng đắng, da xanh gầy
Thảo thơm bát cháo đong đầy
Tình con ấm áp bên cha một ngày
Khói lay sợi nắng chiều tà
Lá vàng rơi trước hiên, gọi đêm
'Ăn đi cha'... giọng con êm
Một thìa... thêm... một thìa... thêm... một thìa...
'Một thìa' cha bón ngày xưa
Yêu thương đong đầy, sẻ chia ân cần
Ăn đi con lớn cho nhanh
Vượt sóng gió mà giữ vững niềm tin
Con thành chiến sĩ xa khơi
Mang theo ký ức bên cha thuở nào
Hôm nay nghỉ phép thăm nhà
Ngờ đâu cha đã ốm ba tháng rồi
Ngẹn ngào bón cháo cho người
Mà lòng rưng rức nỗi đời sâu thẳm
Nguyện theo một tiếng kinh cầu
Nâng niu thìa cháo lần đầu dâng cha.
10. CHỢ TẾT CỦA MẸ
Suốt năm gom góp từng đồng
Mẹ tôi ngồi giữa chợ làng mua bán
Cuối đông gió rét lùa qua
Những giọt mưa hòa quyện giọt người tấp nập
Mớ rau, con cá, quả cà...
Chắt chiu từ những gì chân thành nhất
Bao lời khen chê cũng mặc
Đổi thành hạnh phúc mang về cho con
Hộp mứt vuông, quả bưởi tròn
Đất trời hòa hợp, non nước đẹp giàu
Mẹ nhai miếng trầu, mỉm cười
Nhìn hàng hoa sáng rực giữa chợ
Chợ quê họp trước sân đình
Quà quê chứa đựng nghĩa tình gửi trao
Mua về bao nỗi khát khao
Bán đi bao gian lao cuộc đời
Trong tiếng gọi mời, mẹ gói ghém
Cuộc đời vất vả mưa gió
Mẹ ơi, chợ đã tan chưa?
Mà tình quê vẫn còn nồng nàn sân đình?