1. CHIỀU QUÊ
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Chiều buông trên làng quê
Vọng lên câu hò... ơ... từ mái đẩy
Tiếng mẹ ru ấm áp
Thuyền nhỏ trôi trên sông
Cánh cò lướt trên sóng vàng
Hoàng hôn trải ánh nắng
Đuôi cá trắm lấp lánh
Vỗ sóng... bọt tung trắng xóa
Chợt thấy nước xanh trong
Lặng lẽ nghe gió thổi
Hương hoa chanh lan tỏa
Ngào ngạt bay xa
Mây trắng nhẹ nhàng
Ánh hồng trên má
Đôi mắt em kỳ diệu
Nhìn về cánh đồng quê
Chiều ơi, đừng vội rời
Hãy dừng lại trên sóng xanh
Xin cùng em một lát
Nghe sáo diều vang vọng
Chiều ơi, đừng vội đi
Hãy dừng lại nơi bến cũ
Xin cùng em một phút
Nghe tiếng lòng chân thành.
2. CHIỀU ƠI, ĐỪNG VỘI RỜI
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Những đợt sóng lăn tăn
Bóng nước phản chiếu trời
Đàn cò trắng trên bãi
Võng nắng căng đầy
Chiều trải trên cánh đồng vàng
Hương rơm mới tỏa
Thảm vàng phủ lối về
Chiều ơi, đừng vội rời.
3. CÕI LẶNG BÊN ANH
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Khi em bên cạnh anh
Biển như trẻ thơ hồn nhiên
Sóng vỗ dào dạt, anh chỉ nhìn em lặng lẽ
Và lòng anh chỉ lặng im
Cát mịn như nhung dưới chân
Mỗi bước đi như hòa vào gió
Biển rộng mở với muôn sóng
Nhưng trái tim anh, là đại dương chỉ có em
Biển có bến, có bờ và trời xanh
Để em hiểu giới hạn của sóng
Để em cảm nhận nỗi lòng anh
Và nhìn con thuyền nhỏ đơn độc
Lòng anh khép kín, tâm hồn lặng im
Để em tự hỏi trong im lặng
Những ánh mắt không nói
Gieo những cơn sóng dữ dội trong tim
Triều dâng từ màu xanh biển
Cõi lặng ấy thật đáng yêu
Em là sóng đùa nghịch trẻ thơ
Vỗ vào bờ im lặng của anh.
4. GỌI MẶT TRỜI DẬY
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Không muốn nhớ về những ngày xưa
Khi anh nhìn 'nhóc nhỏ' ở đây
Tóc đuôi gà vui nhộn bay bay
Đôi mắt quầng thâm, kính cận dày
Gặp nhau để lại dấu ấn sâu
Ấn tượng u sầu trong ánh mắt
Dù không nói, nhưng lời đã truyền đạt
Bốn mắt thẹn thùng, chút niềm đau
Chúng ta biết cuộc đời không có nhau
Nhưng sao vẫn mãi nhìn xa xăm
Liều thuốc nào giúp ta quên lãng
Ánh mắt, nụ cười chân thành của em
Cô ấy lạnh lùng như chưa biết tôi
Khoảng cách giữa chúng ta quá xa
Vì vậy cô ấy tạo khoảng cách
Để hai người phải chịu cô đơn
Là không nhớ, cũng không quên
Là không quên, cũng không nhớ
Cô ấy dựng “đường ray” để đối phó
Giữ lại chút ân tình cho nhau
Nét đẹp cuộc sống hòa bình
Em không tự làm khó mình
Tôi cũng vậy, thêm bài hát ngân nga
Bù đắp cho nhau dù không thiết tha
Nét đẹp nơi em giữ lại
Tình người bao la, biển rộng lớn
Sáng lên khắp dải Ngân Hà
Dù chúng ta xa cách, rất xa
Vẫn ở trong nhau, không dám nói
Với yêu thương trong đời chất ngất
Bởi tôi đây, như một kẻ hành khất
Rạng rỡ nụ cười, gọi mặt trời lên.
5. NIỀM TIN
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Mẹ tặng con đôi mắt của tuổi thơ
Cha tặng con đôi mắt của cuộc sống
Con lang thang khắp bốn phương trời
Ước gì thấy được bến bờ bao la
Mẹ, người con yêu thương mãi xa
Gieo tiếng hát khát khao con người
Mênh mông tận chân trời
Chở theo ước mơ gieo trồng mầm xanh
Yêu quê hương với sự trong sáng
Không nơi nào như quê mình, mẹ à
Thương quê, con hẹn ngày trở về
Mang theo 'không khí' khi dịch đã qua.
6. MẸ ĐỢI CON VỀ NHÉ
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Về lại gốc cây đa quê nhà
Tìm lại hình bóng mẹ, nơi đây vẫn đợi
Như chiếc lá xoay rơi theo nỗi lòng mẹ
Như cánh vạc bay, cuộc đời mẹ gánh nặng
Con đã đi khắp mọi nẻo đường
Không ngại phong ba bão tố
Mỏi cánh chim đêm đông mẹ vẫn đợi con
Mẹ ơi, con muốn nói
Mái ấm con yêu quý nhất
Là mẹ, là cha, là Đất Nước rộng lớn
Nhìn về phương Nam tim con đau đớn
Trên từng bước chân, phố xá con đã đi
Mẹ cầu mong ngày chiến thắng đến
Ngày dịch qua, mẹ sẽ đón con trở về
Nhìn về phương Nam, tim con xót xa
Trên những con phố, bước chân con đi
Nghĩ về đồng bào, những người chịu đựng
Ngày qua ngày, tình thương đau nhức
Bác sĩ cống hiến âm thầm, gánh nặng
Chiến sĩ co ro dưới chiếc áo choàng
Thương những trẻ em lang thang ở góc phố
Con sống nơi đây, không chỉ cho bản thân
Biết bao bà mẹ không ngừng lo lắng
Mong đứa con sớm về khi dịch xong
Khi Tổ Quốc cần, họ sẵn sàng hy sinh
Mẹ lặng lẽ mỗi đêm, nỗi nhớ dâng tràn
Ngày dịch qua, mẹ sẽ đón con về.
7. NỖI NHỚ MIỀN TRUNG
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Tôi đang nặng lòng nhớ miền Trung
Trong khi trái tim tôi vẫn không nguôi
Yêu thương tha thiết, nỗi nhớ quê hương
Ôi, người ơi, ôi người ơi
Nhớ quê, yêu quê, không gì sánh bằng
Chỉ còn nỗi đau trong tim, thật sâu, thật nặng...
Cho quê hương tôi, những ngày vất vả
Covid chưa qua, bão lụt lại tràn về
Quê ơi, qua bao mùa nước lũ
Vẫn vững vàng, người ơi, đứng dậy!
Chúng ta cùng chung sức, sẻ chia áo ấm
Có ai về ghé thăm miền Trung không?
Đất nước cùng hướng về miền Trung thân yêu.
8. QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM CỦA TÔI
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Đất nước ơi, Ngài luôn vĩ đại
Trải qua bốn ngàn năm sử sách
Chưa từng bao giờ Ngài bỏ cuộc
Việt Nam, đất nước của người Việt
Đôi tay chai sạn,
nhưng đầy nhiệt huyết cống hiến
Vượt đồi núi, rừng sâu, đảo Trường Sa
Chiến đấu không ngừng
để bảo vệ quê hương.
Người ơi, đất nước chúng ta
vươn lên những tầm cao mới
Đất nước chúng ta
vững vàng, hiên ngang
Đất nước chúng ta
chí khí bừng sáng trên Biển Đông
Người ơi, đất nước chúng ta
Tiếng hát vang xa khắp vũ trụ
Tự hào với hai tiếng Việt Nam
Việt Nam
Việt Nam
Việt Nam...
Việt Nam.
9. THAY ĐỔI MÙA
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Nghe từng tia nắng rung động
Âm thanh vang vọng từ những cánh đồng xanh
Những chồi non nhấp nhô trên cành
Đang cháy lên một ánh sáng lấp lánh báo hiệu mùa mới.
10. NÓI CÙNG NỤ HOA
Thơ: Đặng Hồng Thái Giang
Với em, ta muốn cất lên lời hát
Chiều tà bao phủ sắc xanh ngát
Búp lá non tơ ở đầu cành
Long lanh trong làn sương nhẹ
Chợt nghe đâu đó một tiếng gọi
Hình như có bóng dáng quen thuộc
Ta muốn với tay chạm tới
Những tình cảm em để lại xa vắng
Lặng lẽ nhìn nụ cười hé mở
Ánh nắng vàng rơi khỏi vai
Mà không biết từ lúc nào.