1. CẶM CỤI
Mình đi, mình lại như về nơi xưa
Mình ghé qua, tưởng khách phương xa
Hỏi đi hỏi lại mà không rõ
Mình xin đổi trả câu thơ xưa
Có đợi có chờ mùa xuân đến?
Mình lại ra vào trong áo bông
Tết hẹn trăm năm vẫn chờ đợi
Quay vòng kỷ niệm nỗi niềm mong
Mình ơi! Có lỗi gì đâu
Vì cơn loạn ly kết thúc nỗi sầu
Gặp nhau mấy mươi năm vẫn vậy
Vui trong tình người, mộng vẫn sâu
Mình ra như hình bóng nhạt phai
Như thợ rửa phim thản nhiên trôi
Vẫn trẻ, vẫn đẹp, mãi rạng ngời
Ân tình đôi lứa tựa 'Cu - đơ'...
Xế chiều cơm rượu, mình mời
Khao khát hương đời mãi mới mẻ
Cặm cụi nhà thơ, giá vẫn thế
Nguyên tiêu trăng sáng, tấm chân tình.
Tác giả: Trần Tung
2. TRĂNG NGUYÊN TIÊU
Nguyên tiêu, ánh trăng lung linh huyền bí.
Trên lầu, ai viết thơ tình suốt đêm dài.
Nguyên tiêu, ánh trăng dịu êm tĩnh mịch.
Ngâm thơ, vịnh cảnh, tình thêm nồng nàn.
Hiên nhà treo đèn lồng đỏ rực.
Đó là dấu hiệu của đêm không bóng người.
Đêm về, vắng lặng, bốn phía yên ắng.
Trăng khuya, thanh vắng, tình say đắm.
Nguyên tiêu, trăng sáng ngây ngất.
Tình xuân trống vắng, đêm nay lạnh lùng.
Nguyên tiêu, trời đất mờ ảo.
Yêu anh, sao em vẫn ngại ngùng?
Chắc hẳn em sợ chị đau lòng.
Thôi anh, em sợ trái tim tổn thương.
Tình ta ôi thật bi thảm.
Tay ba, tam giác nào cũng sầu.
Nguyên tiêu, trăng sáng nhiệm màu.
Tình tranh giành, khổ đau, thương tích.
Thôi thì nếu có yêu nhau.
Anh về bên vợ, em mang sầu thương.
Em đã xác định rõ ràng.
Người sau, đừng làm khó lòng em.
Chen vào, chỉ nhận lấy sầu bi.
Anh ơi, anh hãy về đi, chị sẽ cười.
Dù sao, em chỉ là người đến sau,
Thua thiệt, thôi cười chia tay.
Từ nay mãi mãi, từ nay.
Nguyên tiêu, trăng sáng, tình này biệt ly.
Tác giả: Lê Bá Mân
3. SỰ TÍCH RẰM NGUYÊN TIÊU
Thương nàng cung nữ Nguyên Tiêu
Sống trong cung cấm, lòng đầy ưu tư
Một ngày bước chân ra đi
Cha mẹ chưa kịp biết thời khắc nào?
Kinh thành tường rộng, cửa cao
Mùa đông tuyết phủ, lòng nao nao
Thôi thì thôi, thế là xong
Liều mình nơi giếng ngọc, đơn côi
Thương thay số kiếp con người
Đông Phương Sóc đến kịp thời cứu nguy
Hứa tìm cách giúp gia đình
Đoàn tụ gần gũi, bên cha mẹ
Đông Phương Sóc không ngần ngại
Mở hàng bói, rất gần Trường An
Người chen chúc, kẻ xếp hàng
Cầu mong năm mới nhiều vận may
Kinh ngạc và lạ lùng thay
Quẻ nào cũng phán điều giống nhau:
Rằm tháng giêng phải chạy nhanh
Lửa thiêu đốt sạch, không sai chút nào
Hóa thần sẽ cử một người
Nữ thần áo đỏ xinh tươi xuống trần
Đốt Trường An vào đêm rằm
Quét sạch thành phố, san bằng mọi nơi
Tin dữ đến vàng cũng ngại
Hán Vũ Đế bối rối, hoang mang
Gọi Đông Phương Sóc vào bàn
Hãy nghĩ cách cứu dân, bảo vệ thành
Đông Phương Sóc vốn trí thức
Bàn kế làm bánh trôi dâng thần
Nàng Nguyên Tiêu tự tay
Làm bánh, chuẩn bị lễ ân cần
Lệnh ban ra khắp phố phường
Đèn lồng đỏ rực như lửa cháy
Thượng đế sẽ chứng giám
Nhìn đám lửa hồng, tin rằng lửa đã tắt
Hán Vũ Đế vui mừng khôn xiết
Kinh thành nhộn nhịp, người người chen lấn
Cha mẹ và em cùng xem
Đèn để chữ, nhìn thấy người
Nguyên Tiêu đích thị ở đây
Vòng tay ôm chặt, không rời nhau
Ơn Đông Phương Sóc thật lớn
Niềm vui đoàn tụ, bút nào tả hết
Trăng vàng theo chuyến xe mây
Trần gian mãn nguyện, cùng ai tròn mơ
Chuyện thơ dài mãi không hết
Đêm Nguyên Tiêu cũng thêm vài niềm vui.
Tác giả: Thanh Hà
4. THƠ LỤC BÁT ĐÊM NGUYÊN TIÊU
Tháng giêng, trăng mờ ánh bạc
Nguyên Tiêu đêm hội, thơ lục bát mềm mại
Đây vần lục bát quê hương
Mang xuân đến mọi miền gần xa.
Thả vần lục bát nhẹ nhàng
Mai vàng quyện đào, duyên thắm màu
Đọc vần lục, nhớ câu
Rằm tháng giêng, đêm hội rượu thơ say.
Những vần lục bát còn mãi
Truyện Kiều của Nguyễn Du say đắm lòng người
Vần lục bát sẽ mãi lưu truyền
Cho lòng nhân hậu nhớ thơ Việt Nam!
Tác giả: Chu Long
5. MUỐN CỘT LỜI THƠ
Trăng Nguyên Tiêu sáng rực sân nhà
Soi vào đáy mắt, gợi nhớ người yêu
Nhớ người, nhớ cả thơ rơi
Lời thương, lời nhớ, mở lòng tâm tình
Lời thương giữ lại môi xinh
Lời yêu giữ trong tim làm chứng
Tháng năm trôi qua, ngày chìm sâu
Tiếng yêu Nguyên vẫn vẹn trong lòng
Thơ xưa thả thính, gọi tình
Thơ nay chưa thấy, hay đã quên
Nguyên Tiêu đã đến bên thềm
Người ơi! Em nhớ... thơ mong mỏi
Mái đầu điểm bạc, sương rơi
Tóc em vẫn muốn cột lời thơ xưa.
Tác giả: Đinh Thị Hiển
6. THÁNG GIÊNG
Hình ảnh từ chủ
Nắng như mật ong lan tỏa trên hoa
Đổ bóng lắc lư trước cửa nhà
Lá lộc vừng rơi rụng, nụ non đang nở
Thêm bông lan tím nở rộ
Nguyên tiêu sắp tới, có phải em nhớ?
Tết đến nhanh, mong bác già khỏe mạnh
Vũ trụ tuần hoàn theo bát tiết
Bốn mùa lưu luyến, tháng Giêng trôi qua.
Tác giả: Trần Bá
7. NGÀY TRỞ LẠI
Gà gáy vang, tưởng trời đã sáng
Nhìn qua cửa sổ, ánh trăng dịu dàng
Sương mờ bao phủ con đường vắng lặng
Nhìn về quê xưa, lòng lữ khách buồn
Tết Nguyên Tiêu, trăng cổ xưa tỏa sáng
Lạnh lẽo đơn côi, nặng trĩu tâm tư
Bước chân đã bao lần, chẳng nhớ bao nhiêu?
Ngày trở lại, sao thấy xa xôi quá
Quê hương ơi, em còn chờ đợi không?
Ngày anh về, cùng dệt mộng mơ
Tháng năm trôi qua, dần hững hờ
Cánh chim xa xứ, mong ngày về thăm
Cuộc sống lưu lạc, nhiều gian truân
Kiếp ly hương, tháng ngày mỏi mòn
Mỗi mùa Trăng về lại thêm xót xa
Ước ao có một mùa Trăng đoàn tụ
Anh bên em đón trăng sáng rực rỡ
Ấm áp tình Tết Nguyên Tiêu tràn đầy
Tay trong tay, hạnh phúc bao la
Được trở lại quê hương yêu dấu.
Tác giả: Nga Lê
8. ĐÊM NGUYÊN TIÊU
Đêm tơ lụa nhẹ nhàng rơi xuống
Phố non tơ huyền ảo dưới ánh trăng
Cây hát khúc ca vỗ về trong gió
Tiếng đàn ngân vang những nốt trầm bổng
Cánh đào rơi phủ lớp nhung êm ái
Tết Nguyên Tiêu trăng mới vẫn ngần nguyên
Hoa bưởi e ấp ẩn mình sau lá xanh
Bóng nguyệt xinh đẹp lặng lẽ tình yêu
Mây chứa chan, trăng đến như nàng thơ
Quân tử vui vẻ múa bút tả ánh vàng
Đất đai rạng rỡ theo từng nhịp thở
Nguyên Tiêu về lộc biếc trải mùa xuân.
Tác giả: Nguyễn Lan Hương
9. NHỚ ĐÊM THƠ NGUYÊN TIÊU TRÊN THÁP NHẠN
Tôi trở về tháp Nhạn trong đêm thơ
Hồn non nước làm xao xuyến tình người
Mùa xuân nở nụ cười tươi
Vầng trăng loang lổ giữa bầu trời rộng lớn
Em xinh xắn, má hồng, môi đỏ
Thơ em làm dịu trái tim tôi như sóng
Gọi xuân tươi mới nở chồi xanh
Hoa xuân tỏa sắc môi ngọt ngào
Gió mang theo bản tình ca rì rào
Đêm trăng tháp cổ chìm trong giấc mơ
Tôi về, mãi nhớ đêm thơ
Nhớ vầng trăng chiếu đôi bờ sông Ba
Nhớ thành phố trẻ Tuy Hòa
Ngàn năm kỷ niệm vẫn mãi trong tim.
Tác giả: Phan Thu Hà
10. CHỜ TRĂNG
Nguyên Tiêu trông chờ ánh trăng,
Mùa này trăng lên muộn,
Như mơ màng, lãng đãng,
Nhẹ nhàng bay, sương, mù, mưa!
Nhìn vào hạt sương,
Đậu nhẹ trên cành lá,
Có gì lạ lẫm, xôn xao,
Như nỗi niềm trong lòng Ta!
Nghe âm thanh trong giọt mưa,
Khi dày khi thưa,
Lang thang trên mái ngói,
Tiếng còi tàu đêm khuya!
Nhớ về đêm xuân,
Những năm tháng tản cư,
Nằm trăn trở nghĩ về Bạn,
Trăng rừng mờ trôi!
Bình yên trở lại với phố,
Nguyên Tiêu rực rỡ phố cổ,
Chờ trăng trên cao,
Mùi hoàng lan xôn xao!
Nhớ về tuổi thơ,
Mùa trăng, đêm mộng mơ,
Nguyên Tiêu ánh sáng rạng ngời!
Chị Hằng Nga đòi thơ!
Giờ đây:
Nhìn lại, tám mươi mùa trăng,
Xuân qua rồi lại đến,
Trong ánh mắt trong trẻo!
Tác giả: Nguyễn Thành Lợi