1. SÓC SƠN – QUÊ HƯƠNG YÊU THƯƠNG!
Sóc Sơn ngày xưa đất cằn cỗi
Địa danh đã ghi dấu từ lâu
Nhưng giờ quê tôi đã đổi thay
Hòa nhập thế giới, khác lắm bạn ơi!
Cao tốc vươn dài khắp nẻo đường
Đường sắt, đường bộ, và trên không gian
Cánh đồng xanh mướt khắp nơi
Đập Đồng Quan giữa lòng núi xanh
Du lịch sinh thái vây quanh nơi này
Hương Tràm, Việt Phủ... non xanh hữu tình
Giờ đây có thêm khu PINE HILL
Tượng đài Thánh Gióng hiện ra bay bổng
Phù hộ Đất Việt an lành
Chùa Non, tượng Phật trên nền núi cao
Một vùng sinh thái thanh bình
Chào đón bạn đến nghỉ dưỡng, thật đáng yêu
Bạn đến sẽ cảm nhận sự thanh thoát
Sóc Sơn quê hương bao điều yêu quý...
Tác giả: Mai Lan

2. Ông Kể Cháu Nghe Về THÁNH GIÓNG
Ở huyện Sóc Sơn
Có làng Phù Đổng
Nơi Thánh Gióng ra đời
Gióng khi lên ba
Chẳng cười, chẳng nói
Chẳng lẫy, chẳng bò
Chỉ nằm yên một chỗ...
Trời vừa sáng
Làng xóm nhộn nhịp
Tiếng loa vang vọng
Triều đình thông báo
Giặc Ân tàn ác
Xâm lược nước ta
Đốt phá nhà cửa...
Giết người cướp của
Triều đình kêu gọi
Ai tài đức cao
Cứu dân cứu nước
Loa loa loa loa
Ai tài đức cao
Cứu dân cứu nước
Ai tài đức cao
Cứu dân cứu nước!
Bé Gióng nghe tin
Ngồi bật dậy ngay
Bảo người đưa tin
Về tâu Hoàng Thượng:
Rèn ngựa sắt
Rèn áo giáp sắt
Rèn roi sắt
Ta diệt giặc Ân
Gióng diệt giặc Ân
Quyết diệt giặc Ân.
Khi đất nước cần
Khi tổ quốc cần
Khi dân tộc cần
Trẻ đâu chờ lớn
Trẻ đâu đợi lớn
Khó khăn gian khổ
Nuôi chí anh hùng
Con cháu Tiên Rồng
Giống Lạc Hồng
Chung sức đồng lòng
Kết thành một khối.
Niêu cơm nóng hổi
Liễn cà muối xổi
Rau muống luộc vội
Mắm xổi, vại tương...
Chứa đầy tình thương
Dân làng nhịn nhường
Chung tay nuôi Gióng
Giành phần nuôi Gióng l
Gióng không biết no
Gióng như lò xo
Đang nén sức mạnh
Gióng như lửa bén
Nồi áp suất sôi
Đang sôi ngàn độ...
Rầm rộ khắp nơi
Cờ mở, trống vang
Rạo rực trong lòng
Chờ mong muôn nẻo
Ngựa sắt voi kéo
Giáp sắt ngựa thồ
Roi sắt lính khiêng
Như có phép thần
Gióng đứng vươn dậy
Mọi người ngỡ ngàng
Thành chàng dũng tướng
Thân cao mười trượng
Mắt sáng hơn sao
Mặc giáp sắt vào
Khoanh tay cúi chào
Cha mẹ, phụ mẫu
Lặng nhìn hồi lâu
Mái tranh, vườn trầu
Hàng cau, lu nước...
Dân làng tấp nập
Ai cũng nhanh chân
Đứng kín cả sân
Tiễn chân người thân
Lên đường cứu nước.
Ngựa bước chân trước
Đầu ngựa dựng cao
Dân làng vẫy chào
Tình nghĩa dạt dào
Sinh khí tràn đầy
Như dòng máu đào
Truyền vào lòng ngựa
Miệng ngựa phun lửa
Hí rung đất trời
Gióng đứng thẳng người
Tay roi vun vút
Lửa phun, roi vụt
Trút xuống đầu thù
Khói lửa mịt mù
Kẻ thù khiếp sợ...
Mặt xanh đít nhái
Thảm bại kêu la
Roi gẫy vứt ra
Nhổ tre đuổi theo
Giặc xin tha tội
Về nước của chúng
Nhục nhã ê chề
Tàn quân đại bại
Dân Nam nhân ái
Rộng lượng khoan dung
Giặc đến đường cùng
Nỡ nào tuyệt diệt
Người dân nước Việt
Yêu chuộng hòa bình
Khi buộc phải hy sinh
Sẵn sàng hy sinh
Hiến dâng cả đời mình
Bình minh ở lại...
Dân làng nhớ mãi
Ngày Gióng ra đi
Ngựa phi nước đại...
Giáp sắt để lại
Trên đỉnh Sóc Sơn
Vào lúc hoàng hôn
Ráng vàng rực rỡ
Mây xà xuống đỡ
Người và ngựa bay lên
Thế giáng huyền thoại
Tượng đài Thánh Gióng
Tượng đài chiến thắng
Sức mạnh Phù Đổng
Bất tử bay lên.
Tác giả: Phạm Tửu

3. Sóc Sơn, Quê Hương Tôi
Sóc Sơn hôm nay đẹp tuyệt vời
Hoa mai xuân rực rỡ khắp vườn xanh
Những niềm vui được trọn vẹn, hạnh phúc
Con đò bến nước vẫy chào bờ dâu
Vôi hồng đỏ rực trên trầu cau
Cà Lồ trong xanh, Sông Cầu tươi mát
Nông thôn giờ đã chuyển mình thành phố
Núi đôi giữ mãi một mối tình bền lâu
Câu hò ngọt ngào, lời ru dịu êm
Tiếng chuông chùa vọng từ núi non
Núi in dấu chân ngựa trên lối mòn
Tượng đài Thánh Gióng ngựa bay về trời
Lưng đèo vách đá vươn ra bầu trời
Hội xuân du khách từ bốn phương hội tụ
Non cao như ghi lời thề sắc son
Núi rừng sông biển hòa quyện bên nhau
Vần thơ ta nối nhịp cầu
Sóc Sơn ngày mới ngày càng thịnh vượng.
Tác giả: Đỗ Duy Ninh

4. Khám Phá Du Lịch Sinh Thái Sóc Sơn
Dòng Cà Lồ xanh mướt miền hoa quả
Hoa Trạng Nguyên đỏ tươi đón Tết
Không cần phải đến Sing, Thái Lan
Đến Sóc Sơn, cuộc sống thêm phần thú vị!
'Không đến Sóc Sơn, bạn chưa biết
Đi rồi mới thấy đẹp hơn cả mong đợi
Sóc Sơn xanh mướt như tuổi trẻ
So với Sóc nhà, nơi đây còn tươi mới hơn'
Không tham nhũng, về hưu làm vườn 'sạch'
Bưởi 'Diễn' ngon, nhân giống khắp nơi
Núi Thánh Gióng giấu máy bay thời chiến
Mig chiến đấu, giống trận Điện Biên
Khởi nghiệp vui vẻ, mở resort xanh
Trồng bờ lau, đón gió bạn bè
Ngồi trên núi, thưởng trà xanh mộc
Nghe chuông chùa, thoát tục khỏi bến mê...
Dòng Cà Lồ xanh mướt miền hoa quả
Hoa Trạng Nguyên đỏ tươi đón Tết
Không cần đến Sing, Thái Lan
Đến Sóc Sơn, cuộc sống thêm phần thú vị!
Tác giả: Nguyễn Khôi

5. KỂ CHUYỆN THÁNH GIÓNG
Thời vua Hùng thứ sáu ở nước ta
Tại làng Phù Ủng, Bắc Ninh thôn xưa
Có bà lão sống một mình đơn độc
Tuổi cao mà chưa có cháu con
Bà thường cầu nguyện trời phật thương
Vô tình thấy dấu chân lạ trên đồng
Bà lại gần, thấy dấu vết lạ
Về nhà, bà mang thai và sinh con
Bà đặt tên là Gióng từ thuở bé
Đến ba tuổi vẫn không nói lời nào
Lòng bà mẹ luôn tràn đầy hy vọng
Rằng con mình lớn lên sẽ khác biệt
Thời đó, giặc Ân xâm lược nước ta
Từ phương Bắc tràn xuống phương Nam
Đầy dã tâm và lòng tham độc ác
Giết hại dân lành và cướp bóc tài sản
Nhưng dân tộc không biết sợ hãi
Vua ra lệnh gọi người tài giỏi
Loa thông báo triệu tập về triều
Để cùng cứu nước khỏi giặc xâm lược
Gióng nghe được, liền xin mẹ gọi sứ giả
Bảo về tâu với vua, rèn gươm, đúc ngựa sắt
Và chuẩn bị áo giáp sắt, chiến đấu giành thắng lợi
Nói xong, Gióng trở nên mạnh mẽ, cao lớn
Ăn khỏe, sức mạnh vượt ngoài dự đoán
Sẵn sàng xung trận với tinh thần hăng hái
Vua mang đến những vật dụng cần thiết
Gióng đội mũ, mặc giáp và cầm gươm
Ngồi ngựa sắt, xông ra trận chiến đấu
Giặc như cỏ rác trước sức mạnh của Gióng
Ngựa phun lửa, giặc bị thiêu rụi
Gươm bị gãy, Gióng dùng tre để đánh
Đánh bại quân xâm lược không thương tiếc
Tiêu diệt hoàn toàn ý đồ xâm lược
Khi giặc chạy trốn về nước, Gióng lên đỉnh Sóc Sơn
Trút bỏ giáp sắt, biến thành gió trời
Bay thẳng lên cõi trời, về cõi thần thánh
Nhân dân sau này ca ngợi công lao
Đặt miếu thờ Phù Đổng Thiên Vương
Nhớ công ơn cứu quốc, bảo vệ dân tộc
Con cháu trường tồn cùng núi sông
Ngày nay, dấu vết đã mờ bụi
Vết chân ngựa khắp ao hồ còn lưu
Tre ngà và miếu thờ vẫn rực rỡ
Hương thơm dâng lên, vinh danh Thánh Gióng.
Tác giả: Trần Duy Hạnh

6. THÁNH GIÓNG
Giặc Ân xâm lấn nước ta xưa.
Văn Lang thời đó bao cực khổ.
Giặc Ân tàn phá, thảm sầu.
Người dân chìm trong nỗi buồn u ám.
Từ con người đến muông thú.
Lời ca khúc vang lên đầy đau thương.
Triều đình cũng nhuốm màu tang tóc.
Nỗi đau mất nước, xé nát tâm can.
Toàn dân mong mỏi sự giúp đỡ.
Đem hi vọng và niềm tin để yên lòng.
Lệnh truyền khắp nơi, tìm anh hùng.
Người sẽ cứu nước, đem lại bình yên.
Ba năm tuổi, chưa một lần cười nói.
Nghe lệnh, cậu bé đã vào cuộc.
Quân đội chuẩn bị roi, ngựa sắt, khiên.
Triều đình gấp rút chuẩn bị trống chiêng.
Chiến đấu dũng mãnh trên mọi chiến trường.
Giặc Ân thua trận, tìm đường tháo lui.
Dân Nam vui mừng, hết nỗi u sầu.
Giặc tan, Thánh Gióng đã trở về trời.
Đền thờ Sóc Sơn lưu giữ muôn đời.
Nhớ ơn Thánh Gióng, người cứu dân.
Nhớ công Thánh Gióng trọn vẹn.
Hoàn thành nhiệm vụ, về cõi trời.
Tác giả: Lê Bá Mân

7. KHÁM PHÁ SÓC SƠN
Em có muốn cùng anh về Sóc Sơn không?
Quê anh nơi có núi rừng, mây gió mênh mông
Nơi lưu truyền huyền thoại Thánh Gióng chống giặc Ân
Kể mãi không ngừng, dù bao lần vẫn hứng thú.
Về quê anh, anh sẽ dẫn em đến thăm đền Gióng
Nơi di tích văn hóa phi vật thể quốc gia
Có tre ngà xanh mướt bao phủ mọi ngóc ngách
Biểu trưng của một trận chiến anh hùng.
Nếu không bận rộn, em hãy lên thăm
Giữa lưng chừng núi Sóc, nơi em sẽ thấy sự huyền bí
Chùa thiêng, non nước sáng rực rỡ
Con cháu đời đời vẫn không quên viếng thăm.
Vượt qua trăm bậc, em sẽ lên đỉnh cao
Nơi có tượng đài Thánh Gióng, nơi giao thoa trời đất
Hòa quyện thành khí phách Thăng Long hùng vĩ.
Vậy em đã đồng ý chưa?
Để anh về báo với mẹ cha
Sắm lễ vật, giò tre và hoa trúc
Dẫn em về, xây dựng hạnh phúc trăm năm.
Tác giả: Nghiêm Thảo

8. Núi Đôi
Bảy năm trước, khi em mới mười bảy
Anh chỉ đôi mươi, là chàng trai trẻ nhất trong làng
Tại Xuân Dục và Đoài Đông, hai cánh đồng lúa
Ngày em đến, ngày anh lại thăm
Con đường chúng ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi là núi Đôi
Em vẫn đùa anh: sao khéo thế
Núi chồng núi vợ đứng song đôi!
Bỗng dưng cuối mùa, quân giặc kéo đến
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời, đành phải hẹn lại
Đâu ngờ từ đó bặt tin nhau.
Anh vào bộ đội, lên Đông Bắc
Chiến đấu quên mình qua từng năm
Mấy lần dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục, núi Đôi chăng?
Anh nghĩ, quê mình đã bị chiếm
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ, vành đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Đồng đội nhắc nhở thường xuyên
Trung du làng nước vẫn trông mong
Núi Đôi, bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông?
Bao ngày nôn nao trở lại
Lệnh ngừng bắn, anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà, thăm núi Đôi.
Mới tới đầu ao, tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thửa
Em sống trung thành, hết thủy chung!
Anh ngước nhìn hai dốc núi
Hàng thông bờ có con đường quen.
Nắng lụi bổng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo:
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong;
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng?
Từ núi qua thôn, đường lối nghẽn
Xuan Dục, Đoài Đông cỏ mọc ngút đầy
Sân thành ao, nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi, cánh dơi bay
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ những gốc cau
Nứa gianh che tạm mái lều
Sương nắng dần khuây chuyện xót đau.
Anh nghe tiếng người qua chợ:
Ta gắng: mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta sẽ đẹp biết bao nhiêu!
Nhưng núi vẫn còn, anh vẫn nhớ.
Oán thù còn đó, anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này!
Ai ghi tên em thành liệt sĩ
Bên những bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi: em đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Tác giả: Vũ Cao

9. Ghi chép tại đền Sóc
Ta lại theo dấu vết của người xưa
Nơi chàng Gióng nhổ tre chiến đấu chống giặc
Những viên đá lặng lẽ, trầm mặc
Như còn nghe ngựa sắt hí vang trời.
Ta trở về nghe tiếng mẹ ru nôi
Hồn đất nước thấm đẫm lời ru êm ái
Đất Việt bao đời vất vả
Trẻ lên ba cũng biết bảo vệ núi sông.
Trong dư âm sóng sông Hồng dạt dào
Mùa đã chín ngạt ngào hương lúa
Thu xanh vòm trời êm như lụa
Đất hiền khô in lại dấu chân người.
Những dấu chân viết tiếp trang sử...
Tác giả: Nguyễn Lan Hương

10. TƯỢNG ĐÀI THÁNH GIÓNG
Trên đỉnh núi cao vút, anh linh ngự trị
Non xanh, núi biếc, cảnh sắc hữu tình
Thánh Gióng cưỡi ngựa sắt bay lên trời
Sóc Sơn tỏa sáng trong ánh bình minh.
Tác giả: Nguyễn Thị Khánh Hà
