1. Cảm thu tiễn thu
Kể từ khi thu đến
Gió thu hiu hắt
Sương thu lạnh lẽo
Trời thu như tấm vải trắng
Khói thu quấn quanh thành phố
Lá thu rơi đầy đầu ghềnh
Sông thu đưa lá đi khắp nơi xa
Nhạn và én lại bay về
Đêm thì vượn hót, ngày có ve kêu
Lá sen tàn úa giữa hồ
Nặng trĩu giọt lệ âm thầm khóc hoa
Sắc xuân đã phai tàn
Cỏ vàng, cây đỏ, bóng hoàng hôn
Người tha hương đầy nỗi nhớ
Cảm thu, ai thấu hiểu lòng này?
Nào những người
Nam tử bảy thước
Trong bốn biển trời mây
Con đường chưa có bến đỗ
Thời gian trôi qua, lòng cảm thấy lạc lõng
Nào những người
Sinh ra trong khuê các
Ngày đêm sống phận nữ nhi
Thời gian thoi đưa, tình yêu mong manh
Vương vấn trong giấc mơ thương hoa
Nào những người
Khách lạ nơi đất khách
Biển trời mênh mông
Ruột đau, tóc bạc trắng
Nỗi nhớ quê hương quặn thắt
Nào những người
Đền đáp ân nghĩa
Nhớ lại những ngày gian khó
Giàu sang chẳng đáng quý hơn nghèo hèn
Nào những người
Tóc xanh bay theo mây
Má hồng, tấm lòng đau
Con thuyền vẫn trôi giữa dòng
Khúc sông chỉ còn lại sự trống vắng
Nào những người
Giữa trời rộng lớn
Vùng vẫy giữa biển khơi
Cuộc đời sa cơ lỡ vận
Quê người chỉ có thân cô độc
Nào những người
Kê vàng tỉnh mộng
Tóc bạc thương thân
Lá rụng đầy sân
Danh vọng cũng chỉ vậy mà thôi
Thôi thì
Chia tay mùa thu
Chia tay với thu
Chỉ để lại khách đa tình
Một mình cảm nhận mọi nỗi niềm!

2. Hầu giời
Đêm qua có gì xảy ra không
Chẳng hề hoảng hốt, không mơ mộng
Rõ ràng tâm trí, cơ thể vững vàng
Giống như lên tiên, vui lạ lùng!
Khi canh ba, nằm một mình
Chân vắt dưới ánh đèn xanh
Nằm buồn, dậy đun nước uống
Uống xong, nằm đọc văn thơ
Chơi văn thơ chán, lại ra sân
Cùng bóng mình vui đùa
Bỗng trên trời thấy hai cô tiên xuống
Miệng cười tươi, nói rằng:
“Trời nghe người trần ngâm thơ
Tiếng ngâm vang vọng khắp sông Ngân Hà
Để Trời mất ngủ, đang trách móc
Có biết không, lên đây đọc cho Trời nghe”
Đã ước ao, giờ mới gặp tiên!
Tiên nghe giọng lại như quen!
Văn chương đâu có xuất sắc lắm
Trời đã gọi, nên phải lên đây
Đi theo hai cô tiên trên mây
Vù vù như bay không cánh
Cửa son, đỏ tươi, oai nghiêm
Thiên môn rực rỡ như vậy!
Vào gặp Trời, cúi lạy
Trời ra lệnh cho tiên nữ dẫn dắt
Ghế bành như tuyết, vân như mây
Gọi văn sĩ ngồi thưởng thức
Tiên đồng pha trà, uống xong
Bỗng thấy nhiều tiên đến đông đủ
Ghế quanh bày la liệt
Tiên bà, Tiên cô, Tiên ông
Chư tiên ngồi xung quanh đã tề tựu
Trời ra lệnh pha trà để nhấp giọng
Truyền cho văn sĩ đọc thơ cho nghe
“Dạ bẩm lạy Trời, con xin đọc”
Đọc hết thơ, sang văn xuôi
Văn thuyết lý, lại đến văn chơi
Đọc xong, cảm thấy mãn nguyện
Văn dài, tiếng nói càng tốt
Văn dài thật tốt, bay lên mây!
Trời nghe, thấy cũng hài lòng
Tim vui vẻ, cơ hài lòng
Hằng Nga, Chức Nữ chau mày
Song Thành, Tiểu Ngọc lắng nghe
Đọc xong mỗi bài, đều vỗ tay
“Bẩm con không dám làm phật lòng Trời
Các tác phẩm con đã in hết rồi
Hai quyển Khối tình văn thuyết lý
Hai Khối tình văn chơi
Thần tiên, Giấc mộng tiểu thuyết
Đài gương, Lên sáu văn vị đời
Quyển Đàn bà Tàu dịch văn
Đến quyển Lên tám giờ đã mười
Nhờ Trời, văn con còn bán được
Chưa biết con in ra bao nhiêu!”
Văn đã giầu, lại nhiều kiểu
Trời nghe cũng thấy vui vui
Chư tiên muốn tranh nhau dặn:
“Anh mang lên đây, bán chợ Trời”
Trời lại phê: “Văn thật tuyệt!
Văn tỏa sáng như sao băng!
Khí văn mạnh mẽ như mây bay!
Êm như gió thoảng, tinh như sương!
Đầm như mưa rơi, lạnh như tuyết!
Chẳng biết tên tuổi văn sĩ ra sao?
Người ở đâu, ta chưa rõ”
“Dạ, bẩm lạy Trời, con xin nói:
Con tên Khắc Hiếu họ Nguyễn
Quê ở Á châu, về Địa cầu
Sông Đà, núi Tản, nước Nam Việt”
Nghe xong, Trời suy nghĩ một lúc
Sai bảo Thiên Tào kiểm tra sổ
Thiên Tào tra sổ, kiểm tra xong
Đệ sổ lên Trời xem xét:
“Bẩm có tên Nguyễn Khắc Hiếu
Đầy xuống hạ giới vì tội ngông”
Trời nói: “Không phải đầy đâu
Trời muốn giao cho con một việc
Là việc “thiên lương” của nhân loại
Để con xuống thuật cùng đời hay”
“Dạ, bẩm Trời, con thật nghèo khó
Trần gian không có đất cát
Nhờ Trời năm xưa học ít nhiều
Vốn liếng còn bụng văn đó
Giấy mực, thuê người in
Nhưng văn chương hạ giới rẻ mạt
Kiếm đồng lãi thực khó khăn
Kiếm được ít, tiêu nhiều
Làm mãi quanh năm chẳng đủ tiêu
Lo ăn mặc, hết ngày tháng
Học ngày một kém, tuổi ngày cao
Sức yếu, bị chen lấn
Một cây chống bốn mùa
Trời lại giao con việc nặng quá
Liệu có làm nổi mà dám theo?”
Trời nói: “Con không cần phải lo
Trời dù ngồi cao, cũng hiểu hết
Thôi, về làm việc của con
Lòng không lo sương tuyết!
Cố gắng làm việc Trời giao
Trời sẽ cho con về Đế khuyết”
Nghe lời Trời, lạy xin ra về
Trời sai Thiên Ngưu tiễn xe
Xe Trời đã chờ ngoài thiên môn
Chư tiên theo tiễn biệt
Hai hàng lệ rơi như sương
Nhìn xuống trần gian vạn dặm khơi!
Chư tiên ở lại, trích tiên xuống
Theo đường không khí về trần ai
Đêm khuya, khí thanh, sao thưa vắng
Đưa lối về non đoài
Đến quê trần, non đoài đã tới
Nhìn lên không thấy chư tiên
Tiếng gà gáy, người dậy sớm
Giữa sân còn đứng ngậm ngùi
Một năm ba trăm sáu mươi đêm
Được mỗi đêm hầu Trời!

3. Tương tư
Thật lạ, sao cứ nhớ mãi không thôi,
Nhớ nhau liên miên suốt đêm dài.
Bốn phương trời rộng, đôi ngả đường,
Hai chữ “tương tư” mang nỗi sầu.

4. Tống biệt
Hai chàng trai,
Nhờ phúc đức nhiều đời,
Hôm nay kết bạn ở tiên cung.
Nhưng nợ trần gian còn vướng mắc,
Nhớ mãi không thôi, mơ mộng tràn đầy!
Giờ đến lúc chia tay, người đi người ở,
Từ nay biệt ly, không còn gặp lại.
Ngãi trăm năm, chỉ còn khúc ca thơ,
Dâng lên quân tải để tiễn biệt nhau.
Ngâm: Lá đào rơi, rắc lối Thiên Thai,
Suối tiễn, oanh đưa, ngậm ngùi khôn tả!
Nửa năm tiên cảnh,
Một bước trần gian,
Ước mộng xưa, thế này thôi.
Đá mòn, rêu nhạt,
Nước chảy, hoa trôi,
Cái hạc bay cao, vút tận trời!
Trời đất từ đây xa cách mãi.
Cửa động,
Đầu non,
Đường xưa,
Ngàn năm lặng lẽ bóng trăng trôi...

5. Chúc mừng đám cưới
Những quả đào tiên trong tay,
Phần dâng chúc mừng chị, phần chào anh.
Gió đông vờn, làm xao xuyến tình,
Đưa lối dẫn đường để đôi ta sum vầy.
Rượu bồ đào chưa kịp nhấp đã say,
Trăm hoa kết tụ dưới ánh đèn trời.
Chốn tiên cung đông vui rộn rã,
Những nợ trần gian, mặc đời người nhân thế.
Cảnh Bồng Lai tươi đẹp thanh bình,
Trăm ngàn niềm vui, vạn vàn tình yêu.
Chúc đôi uyên ương trăm năm hạnh phúc,
Rêu phong động biếc, đào ngăn bụi hồng.

6. Con cá riếc trong vết bánh xe
Trang Chu trong lúc nghèo khổ,
Đến nhà một vị tước hầu xin vay.
Hầu đáp: “Đợi một thời gian ngắn,
Có ba trăm lạng, ta sẽ giúp anh.”
Trang Chu bực tức, không hài lòng,
Kể câu chuyện về một con cá riếc.
Rằng: “Giữa đường dài mệt mỏi,
Nghe như có tiếng ai gọi vọng lại...
Nhìn vào vết bánh xe, thấy rõ,
Con cá riếc đang thở than đầy tiếc.
Chu hỏi: - Cá riếc ơi! Lý do nào?
Riếc đáp: - Gặp cơn sóng lớn,
Xin ông hãy dội nước vào tôi.
Chu nói: - Riếc hãy chờ chút,
Ta sẽ đi Ngô, Việt chơi chuyến này.
Vua Ngô ta sẽ thông báo cho,
Rồi ta sẽ té nước sông Tây đón anh.
Riếc giận dữ đáp lại:
- Cảm ơn ông đã thực lòng giúp đỡ.
Nhưng gáo nước của ông to quá,
Nghe lời ông, tôi còn phải đợi lâu.”

7. Suy ngẫm về sự sống và cái chết
Trăm năm cõi đời còn bao la,
Con đường bất tận vẫn còn xa,
Núi non vẫn chưa phai dấu thời gian!
Người xưa tóc bạc mà vẫn xanh,
Giang sơn nặng tình chưa thể nghỉ.
Chừng nào trời chưa bảo dừng chân,
Ta cứ bước tiếp trên con đường này.
Nợ trần thế vẫn còn đó,
Khách tình nhắn gửi để đời hiểu rõ.
Có ai cùng ta chia sẻ?

8. Ước mơ trở thành Cuội
Đêm thu thật buồn, chị Hằng ơi!
Trần gian nay em thấy chán ngắt.
Cung quế còn ai ngồi đó không?
Cành đa xin chị nhắc lên trò chuyện.
Có bầu, có bạn, chẳng còn tủi,
Cùng gió, cùng mây, thế mới vui.
Mỗi năm rằm tháng tám,
Tựa nhau nhìn xuống trần gian, cùng cười.

9. Lời thề non nước
Nước non nặng trĩu một lời thề,
Nước mãi ra đi không về cùng non.
Nhớ lời thề nguyện nước với non,
Nước đi chẳng trở lại, non vẫn đứng chờ.
Non cao vẫn ngóng nhìn mãi,
Suối lệ tuôn rơi, chờ mong từng ngày.
Xương mai gầy mòn,
Tóc mây phủ tuyết sương.
Giời tây chiếu bóng chiều tà,
Càng lộ rõ vẻ ngọc, nét vàng phai tàn.
Non cao vẫn trẻ mãi,
Non nhớ nước, nước lại quên non!
Dù sông cạn đá mòn,
Còn non còn nước, thề xưa vẫn còn.
Non xanh đã hiểu hay chưa?
Nước ra bể lại về nguồn mưa,
Non nước sẽ hội ngộ,
Nhắc nhở non đừng buồn làm chi!
Nước đi dù xa,
Ngàn dâu xanh tốt, non vẫn vui.
Ngàn năm giao ước vững bầu,
Non nước không quên lời thề xưa.

10. Mỵ Châu, Trọng Thuỷ (Vân thê)
Đôi lứa người Việt và người Tần
Nửa phần yêu thương, nửa phần oán hờn
Đổi máy bằng vỏ rùa của chàng
Lông ngỗng thiếp chỉ đường
Thề nguyền phu thê
Lòng nữ nhi
Việc vua chúa
Duyên tình dở dang!
Nệm gấm vó câu
Trăm năm giọt lệ
Ngọc trai nước giếng
Nghìn thu khói nhang
