Bài văn sáng tạo: Hãy nhập vai Xi-mông và kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - Mẫu 4
Tôi là Xi-mông - một đứa trẻ kém may mắn vì sinh ra không có bố. Mặc dù được mẹ yêu thương chăm sóc, nhưng nỗi đau thiếu cha luôn đeo bám tôi. Mỗi lần đến trường, tôi lo sợ bị bạn bè chế giễu.
Những ngày tháng đen tối ấy vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của tôi, khi tôi mới chỉ bảy tuổi. Sau giờ tan trường, tôi thường nghe thấy đám trẻ xầm xì, ranh mãnh dõi theo từng bước chân của mình. Chúng trêu chọc tôi một cách độc ác, nhưng tôi chỉ biết cam chịu, không dám phản kháng. Có lần, tôi đã lao vào đánh nhau với bọn chúng, nhưng tôi quá yếu đuối và chỉ biết khóc.
Tôi tức giận và lao vào đánh nhau với một đứa trong bọn, tôi không chỉ đấm đá mà còn cắn nó. Kết quả là tôi bị đánh một trận tơi bời. Một đứa hét to: 'Về mách với bố mày đi.' Lòng tôi đau thắt. Chúng đông hơn và lời chúng nói cũng đúng: tôi không có bố. Mặc dù cay đắng, tôi vẫn cố gắng nén nước mắt. Đám trẻ ấy hả hê reo hò: 'Đồ không có bố!' Tôi buồn bã, lang thang ra bờ sông, muốn chết đi vì không có cha. Tôi úp mặt xuống cỏ, nghĩ về nhà, về mẹ và càng cảm thấy cô đơn.
Bầu trời thật trong xanh, dòng nước lấp lánh như gương. Tôi nằm trên bãi cỏ, tận hưởng giây phút yên bình. Một con nhái xanh nhảy tới chân tôi, và sau vài lần, tôi bắt được nó. Nhìn nó quẫy đạp trong tay, tôi bất giác nhớ đến đồ chơi của mình và bật khóc. Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai tôi, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Cháu ơi, có chuyện gì buồn thế?
Tôi quay lại và thấy một người thợ với bộ râu đen, mái tóc rối bời đang nhìn tôi chăm chú. Tôi vừa khóc vừa nói:
- Tụi nó đánh con vì con không có cha.
Người thợ mỉm cười:
- Ai mà chẳng có bố?
Tôi nghẹn ngào đáp:
- Nhưng con không có… bố.
Người thợ bối rối nhưng vẫn an ủi tôi:
- Nín đi con. Chú sẽ đưa con về nhà, rồi con sẽ có một người bố.
Khi về đến nhà, tôi gọi to:
- Mẹ ơi!
- Thưa cô, tôi gặp cháu lạc ngoài bến sông… - Người thợ lịch sự nói với mẹ tôi.
Tôi chạy tới ôm mẹ và mếu máo:
- Mẹ ơi, con muốn nhảy xuống sông. Tụi nó đánh con vì con không có cha.
Mặt mẹ đỏ bừng, ôm tôi vào lòng khóc nức nở. Tôi chạy lại gần người thợ và hỏi:
- Chú làm bố con được không...?
Không ai nói một lời. Tôi quyết liệt tuyên bố:
- Nếu chú không chịu làm bố của con, con sẽ nhảy xuống sông.
- Được chứ sao không, nhóc con!
Tôi hỏi tiếp:
- Chú tên gì để con nói với mọi người?
- Phi-líp!
Tôi ghi nhớ tên chú và tự tin nói:
- Bây giờ chú là bố của con!
Tôi hạnh phúc ôm lấy chú Phi-líp, cảm nhận tình yêu thương từ người cha mới.
Ngày hôm sau, khi đến trường, lũ bạn lại trêu chọc tôi. Thay vì giận dữ, tôi đáp:
- Bố tao tên là Phi-líp.
Chúng hỏi lại:
- Phi-líp nào cơ?
Tôi không nói gì thêm, chỉ nhìn chúng đầy thách thức, sẵn sàng đối mặt thay vì bỏ chạy.
Bài văn: Hãy tưởng tượng mình là Xi-mông và kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - Mẫu 5
Tôi là Xi-mông, một đứa trẻ không có bố. Dù mẹ yêu thương hết lòng, nhưng mỗi khi bị bạn bè trêu chọc, tôi lại cảm thấy tủi thân. Hôm đó, sau giờ học, tôi lang thang ra bờ sông. Trời ấm áp, dễ chịu, tôi thèm được nằm trên cỏ dưới ánh nắng. Nhưng tôi lại nghĩ đến nhà, nghĩ đến mẹ và buồn vô cùng. Tôi run rẩy, quỳ xuống cầu nguyện, nhưng chỉ biết khóc. Bỗng một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai tôi, một giọng nói ấm vang lên:
- Có chuyện gì khiến cháu buồn vậy?
Tôi quay lại và thấy một bác công nhân cao lớn. Bác râu tóc đen, quăn, nhìn tôi nhân hậu. Tôi đáp, mắt đầy nước:
- Chúng nó… đánh cháu… vì cháu… không có bố!
Bác mỉm cười và hỏi lại:
- Sao thế? Ai mà chẳng có bố!
Tôi trả lời tiếp:
- Cháu… không có bố!
Bác công nhân nghiêm mặt, như nhận ra điều gì. Bác nói:
- Thôi nào, đừng buồn nữa. Về nhà với mẹ. Rồi cháu sẽ có một người bố!
Tôi ngạc nhiên nhưng vẫn theo bác về nhà. Trên đường, bác nắm tay tôi, thỉnh thoảng mỉm cười. Về đến nơi, tôi chỉ vào ngôi nhà và gọi to:
- Mẹ ơi!
Mẹ tôi xuất hiện. Bác công nhân nhìn mẹ, rồi ấp úng nói:
- Thưa chị, tôi gặp cháu bé lạc ở bờ sông, nên đưa về.
Nghe vậy, tôi nhảy lên ôm cổ mẹ và khóc nức nở:
- Không phải mẹ ơi, con muốn nhảy xuống sông vì tụi nó đánh con… vì con không có bố.
Mẹ tôi khóc, ôm tôi thật chặt. Tôi chạy đến bên bác công nhân và hỏi:
- Bác có muốn làm bố cháu không ạ?
Im lặng bao trùm. Mẹ tôi tựa vào tường, ôm ngực. Tôi nói tiếp:
- Nếu bác không đồng ý, cháu sẽ nhảy xuống sông chết đuối.
Bác cười đáp:
- Bác đồng ý.
- Vậy bác tên là gì để cháu trả lời khi tụi nó hỏi? - Tôi mỉm cười hỏi.
- Phi-líp!
Tôi ghi nhớ tên ấy rồi hạnh phúc nói:
- Vậy nhé, từ nay bác Phi-líp là bố của cháu.
Đột nhiên, bác bế tôi lên, hôn vào má khiến tôi bật cười. Bác bước đi nhanh.
Ngày hôm sau, ở trường, tôi nghe tiếng cười ác ý. Khi lũ bạn định trêu tôi, tôi quát:
- Bố tao là Phi-líp!
Lũ bạn xôn xao:
- Phi-líp nào? Lấy đâu ra Phi-líp?
Tôi im lặng, nhìn chúng đầy thách thức. Dù bị chế giễu, tôi vẫn đứng vững cho đến khi thầy giáo đến và tôi được trở về nhà.
Bài văn: Hãy tưởng tượng mình là Xi-mông và kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - Mẫu 6
- Con đi học đây, bố Phi-líp ơi!
- Ừ, con đi đi! Đi cẩn thận nhé con - Tôi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán đứa con gái bé bỏng và dịu dàng nói.
Nhìn con vui vẻ chạy đến trường, lòng tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Có lẽ các bạn đã đoán ra tôi là ai rồi, phải không? Tôi chính là Xi-mông trong truyện 'Bố của Xi-mông'. Giờ đây, mỗi sáng tiễn con gái đi học, tôi lại nhớ về chính mình khi còn bé, lúc tôi chưa có bố Phi-líp, lúc tôi vẫn còn bị bắt nạt. Bố Phi-líp đã xuất hiện và thay đổi cuộc đời tôi, mang đến cho tôi một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn. Tôi đã không còn cảm thấy đơn độc nữa.
Những ký ức dần hiện lên trong tâm trí tôi như một thước phim quay chậm. Tôi nhớ lần đầu gặp bố Phi-líp, lần đầu tôi dõng dạc nói với lũ bạn ở trường rằng tôi có bố. Ngày đó, sau giờ học, bọn trẻ thường vây quanh tôi hỏi về bố. Và khi tôi không trả lời được, chúng lại đánh và cười nhạo tôi. Hôm ấy cũng vậy, chúng kéo tôi ra bãi đất sau trường, liên tục hỏi về bố. Tôi nào có biết bố mình là ai. Mỗi lần tôi hỏi, mẹ lại nhìn tôi với đôi mắt buồn bã, khuôn mặt tái đi, rồi lại kể một câu chuyện nào đó để lảng tránh. Chúng đánh tôi đến tả tơi, rồi bỏ về trong tiếng cười khoái trá. Tôi chạy ra bờ sông, nằm khóc. Đau đớn, tủi thân vô cùng. Tôi nghĩ đến việc nhảy xuống sông cho xong. Nhưng rồi, khi tôi đang quỳ xuống, cầu nguyện trong những tiếng nức nở, một bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi, giọng nói ồm ồm vang lên:
- Cháu có chuyện gì mà buồn thế?
Tôi quay lại và nhìn thấy một bác công nhân cao lớn, với bộ râu tóc đen quăn, đang nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng, đầy nhân hậu. Tôi nghẹn ngào nói:
- Chúng nó... đánh cháu... vì cháu... không có bố.
Bác công nhân mỉm cười, nhưng trong đôi mắt bác, tôi thấy được một nỗi niềm sâu xa:
- Ai mà chẳng có bố, cháu!
- Nhưng cháu... không có bố - tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Bác suy nghĩ một lát, rồi bảo tôi:
- Thôi, đừng buồn nữa. Về với mẹ cháu đi, rồi cháu sẽ có một ông bố.
Lời nói của bác khiến tôi bất ngờ. Tôi theo bác về nhà. Bàn tay thô ráp của bác nắm chặt tay tôi, đưa tôi về ngôi nhà nhỏ bé, sạch sẽ của mình. Tôi chạy vào nhà gọi mẹ, và sau đó tôi đề nghị bác Phi-líp làm bố tôi. Bác nhìn tôi một lúc lâu, rồi nở nụ cười hiền hậu và đáp:
- Có chứ, bác sẽ là bố cháu.
Ngày hôm sau, khi lũ bạn lại muốn trêu chọc tôi, tôi dõng dạc tuyên bố:
- Bố tao là Phi-líp!
Bác Phi-líp đã thay đổi cuộc đời tôi. Nhờ bác, tôi đã lớn lên và trở thành một người mạnh mẽ. Giờ đây, tôi đã có gia đình nhỏ của riêng mình, và tôi sẽ bảo vệ con gái bé bỏng của mình, để con bé không phải chịu những tổn thương như tôi trước kia.
4. Viết bài văn tưởng tượng mình là Xi-mông, kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - Bài mẫu số 7
Tuổi thơ của tôi đầy những nỗi buồn và cô đơn, phần lớn vì tôi không có cha. Dù mẹ rất yêu thương, nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu vắng tình cha. Tôi thèm khát sự hiện diện của cha, người cùng chơi đùa và dẫn tôi đến trường. Nỗi sợ lớn nhất của tôi là những lời trêu chọc của lũ trẻ trong khu phố và ở trường.
Dù mẹ đã dặn phải tránh xa chúng, nhưng tôi không ít lần đánh nhau với lũ trẻ ấy. Mỗi lần như vậy, tôi đều bị đánh bại, trở về nhà trong ấm ức và kể hết cho mẹ nghe. Mẹ ôm tôi vào lòng, vỗ về an ủi nhưng cuối cùng cả hai mẹ con đều khóc. Một lần, sau khi bị chê cười vì không có cha, tôi không kiềm chế nổi cơn giận và lao vào đánh chúng. Kết quả, tôi lại bị đánh cho một trận tơi bời. Trong cơn uất ức, tôi chạy ra bờ sông và khóc nức nở. Trời ấm áp dễ chịu, ánh mặt trời êm đềm sưởi ấm bãi cỏ. Mặt nước lấp lánh như gương, tôi muốn nằm xuống và ngủ quên đi mọi thứ nhưng không thể. Tôi nghĩ đến việc chìm xuống dòng sông để quên hết, nhưng rồi lại ngần ngại. Nhìn những đám bọt nước trôi trên sông, tôi cảm thấy đau thương, đầu óc mệt mỏi rã rời.
Tôi nằm ngửa trên cỏ, nhìn lên bầu trời xanh ngắt. Những đám mây trôi lơ đãng, trong đó có ba đám mây trắng trông như một gia đình với cha, mẹ và đứa con nhỏ. Tôi bật khóc nức nở, gọi to: “Bố ơi! Bố ở đâu? Sao bố không về với con?”. Chỉ có tiếng gió xào xạc đáp lại. Tôi úp mặt xuống cỏ, dần dần tỉnh lại và nghĩ đến mẹ. Mẹ Blăng-sốt yêu quý của tôi! Nếu tôi không về nhà đúng giờ, mẹ sẽ lo lắng đến mức nào! Nếu tôi chết, chắc mẹ sẽ khóc cạn nước mắt, có khi mẹ cũng chết theo tôi. Nghĩ đến điều đó, tôi tự trách mình là kẻ yếu đuối. Không! Tôi không việc gì phải chết! Tôi phải học hành, lớn lên và kiếm tiền nuôi mẹ! Mẹ đã nuôi tôi khôn lớn, mẹ là tất cả những gì tôi có.
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi và giọng nói ấm áp vang lên: “Cháu buồn phiền điều gì thế?”. Tôi ngoảnh lại nhìn, thì ra là bác Phi-lip, thợ rèn ở đầu làng. Bác có mái tóc xoăn, râu rậm và đôi mắt hiền lành. Càng nhìn, tôi càng thèm có một người cha như bác.
Tôi òa khóc và nghẹn ngào nói:
- Bác ơi! Chúng nó trêu cháu, gọi cháu là đồ không có bố!
Bác Phi-lip nhận ra tôi, an ủi và hứa sẽ cho tôi một người cha. Bác khuyên tôi nên về nhà kẻo mẹ lo. Khi về đến nhà, tôi ôm mẹ và khóc nức nở. Mẹ hiểu và ôm tôi vào lòng, nước mắt tuôn rơi. Bất ngờ, tôi nảy ra ý nghĩ, tôi chạy đến bên bác Phi-lip và hỏi:
- Bác có muốn làm bố cháu không?
Bác im lặng, mẹ tôi có vẻ thẹn thùng. Một phút sau, bác cười và đáp:
- Có chứ, bác rất muốn.
Tôi ôm chầm lấy bác, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ngày hôm sau, khi đến trường, lũ bạn lại trêu chọc. Tôi tự hào đáp: “Bố tớ tên là Phi-lip”. Lũ bạn phản đối: “Không đúng! Mày phải có một ông bố đàng hoàng như chúng tao cơ!”. Tôi im lặng, chờ hết buổi học.
Sau đó, tôi đến gặp bác Phi-lip và kể cho bác nghe. Bác suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, cháu sẽ có bố. Bác sẽ là ông bố thực sự của cháu!”.
Vài hôm sau, điều kỳ diệu đã xảy ra: bác Phi-lip đến gặp mẹ tôi và ngỏ lời cầu hôn. Bác nói tôi cần có bố, cần người bảo vệ. Bác đã cho mẹ tôi cơ hội trở thành vợ một người đàn ông tốt. Tôi vui sướng vô cùng! Từ nay, không ai dám bắt nạt tôi nữa. Bố Phi-lip mạnh mẽ và tốt bụng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời tôi. Mẹ tôi ngạc nhiên, hết nhìn tôi lại nhìn bố Phi-lip. Cuối cùng, điều gì đến cũng đã đến.
Bố Phi-lip dọn đến ở với hai mẹ con tôi. Những người thợ rèn khen ngợi, bố chỉ cười. Tôi thích được ngồi trên vai bố, đi dọc bờ sông - nơi tôi từng định kết thúc cuộc đời. Những lúc ấy, tôi thường gọi: “Bố Phi-lip của con! Con yêu bố lắm!”. Tôi cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
5. Hãy hóa thân thành Xi-mông và kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - phiên bản 8
Tôi là Xi-mông, một đứa trẻ lớn lên trong vòng tay mẹ mà thiếu vắng hình bóng của cha. Mẹ luôn dốc lòng bù đắp, nhưng nỗi buồn vì không có bố vẫn luôn ám ảnh tuổi thơ tôi. Mỗi khi đến trường, tôi lại bị lũ bạn chế giễu: 'Ê, ê! Thằng con hoang không có bố!'
Tuổi thơ của tôi chất chứa những nỗi buồn. Ngày qua ngày, sau giờ học, lũ bạn lại vây quanh tôi để chế giễu về việc tôi không biết bố mình là ai. Nếu tôi không trả lời được, chúng sẽ biến tôi thành trò cười, thậm chí đánh tôi. Hôm nay cũng vậy, khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, chúng lại kéo tôi ra bãi đất hỏi về bố. Bản thân tôi, cũng nhiều lần tự hỏi: 'Bố tôi là ai?', 'Tại sao ông không ở bên tôi?'. Mỗi khi hỏi mẹ, mẹ lại trầm ngâm và lảng tránh. Lũ bạn đánh tôi, cười nhạo với vẻ thích thú. Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau trong tâm hồn. Tôi tự hỏi 'Tôi có lỗi gì?'.
Tôi chạy một mạch ra bờ sông, nước mắt rơi lã chã. Lúc đó, tôi chỉ muốn tìm đến cái chết. Tôi không muốn sống trong nỗi tủi hổ, bị lũ bạn chế giễu hàng ngày. Tôi cứ thế khóc, rất lâu. Nhưng thiên nhiên dường như đang an ủi tôi. Ánh mặt trời êm dịu sưởi ấm bãi cỏ, nước lấp lánh như gương. Tôi mệt mỏi vô cùng, nằm dài trên bãi cỏ và chỉ muốn ngủ, ngủ mãi không dậy nữa.
Tôi chợt nhớ đến mẹ. Nỗi buồn lại ùa về. Tôi khóc nức nở. Tôi quỳ xuống, đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ, mong Chúa cứu rỗi linh hồn mình. Nhưng tôi không thể cầu nguyện vì tiếng khóc nghẹn ngào. Mắt tôi nhòe đi.
Một bàn tay đặt lên vai tôi. Giọng nói ấm áp vang lên:
-Cháu buồn vì điều gì thế?
Tôi dụi mắt đỏ hoe nhìn lên. Đó là một bác trung tuổi, tóc đen, râu rậm, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Tôi đáp:
-Chúng nó đánh cháu... vì... cháu không có bố...
Gặp bác, tôi như được trút hết nỗi lòng. Những nỗi buồn tủi cứ thế trào ra. Bác lặng đi, rồi bảo:
-Ai mà chẳng có bố, cháu ơi!
Tôi nói:
-Cháu... cháu không có bố. Tim tôi đau nhói khi ai đó hỏi về bố.
Bác im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
-Đừng buồn nữa, cháu ơi, về với mẹ cháu đi. Người ta sẽ cho cháu một ông bố.
Dù bác là người xa lạ, tôi lại cảm thấy tin tưởng. Một điều kỳ diệu sắp đến với tôi, và có lẽ tôi sẽ có được một ông bố như lời bác nói. Tôi đứng dậy, nắm lấy tay bác, và bác dẫn tôi về nhà.
Về đến nhà, mẹ tôi hiện ra với khuôn mặt xanh xao, nghiêm nghị. Mẹ là một phụ nữ xinh đẹp nhưng vì bị phụ bạc, mẹ luôn tránh nhắc đến bố. Bác Phi-lip nhẹ nhàng nói với mẹ:
-Thưa chị, tôi đưa cháu bé lạc ở bờ sông về.
Tôi òa khóc:
-Mẹ ơi, con định nhảy xuống sông, vì chúng nó đánh con... con không có bố.
Mẹ tôi khóc, những giọt nước mắt của sự đau đớn. Tôi chạy đến bác Phi-lip và hỏi:
-Bác có muốn làm bố cháu không?
Bác lặng đi, nhìn mẹ tôi. Tôi liều lĩnh nói:
-Nếu bác không muốn, cháu sẽ quay lại sông.
Bác Phi-lip cười hiền hậu:
-Có chứ, bác muốn chứ!
Hôm sau, tôi đến lớp với niềm tự hào. Khi tan học, tôi nói với lũ bạn: 'Bố tao là Phi-lip'. Dù chúng có đánh tôi, tôi không còn sợ, vì tôi đã có bố. Bố Phi-lip đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời đen tối của mẹ con tôi, thắp lên niềm tin về một gia đình hạnh phúc.
6. Hãy tưởng tượng bạn là Xi-mông và kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - mẫu 10
Những ngày thiếu vắng cha, tôi chìm trong nỗi đau và tuyệt vọng. Tôi cảm thấy hạnh phúc như là điều xa vời, không thể với tới. Nhưng vận may đã mỉm cười khi tôi gặp được người bố tuyệt vời nhất trong đời mình.
Ngay khi bước vào lớp một, niềm hưng phấn của tôi nhanh chóng bị dội nước lạnh khi bạn bè đồng trang lứa chế giễu, nói rằng: “Thằng con hoang không có bố”. Chúng xúm quanh, liên tục ném vào tôi những lời trêu ghẹo cay độc về việc tôi không có bố.
Ngày qua ngày, những trò đùa ác ý ngày càng gia tăng. Có lần, chúng bao vây tôi và chỉ trỏ, trêu chọc về việc tôi không có bố khiến tôi tức giận và đánh trả. Chúng dựa vào số đông để hành hạ tôi, và tôi bị đánh bầm dập. Chán nản, tôi bỏ học và ra bờ sông. Trước cảnh cá nhảy lên đớp mồi, tôi đứng lặng nhìn và chợt nghĩ đến việc nhảy xuống sông để nước cuốn trôi đi mọi nỗi đau. Nhưng rồi tôi nhớ đến mẹ và khóc nức nở.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi gặp “bố Phi-líp”. Người thợ rèn to lớn đặt tay lên vai tôi và hỏi thăm. Sau khi nghe tôi tâm sự, “bố” đề nghị đưa tôi về nhà với mẹ. Khi về nhà, tôi sà vào lòng mẹ và giải thích rằng tôi không muốn nhảy sông mà chỉ ra bờ sông để giải tỏa nỗi buồn vì bị trêu chọc.
Rồi tôi chợt nghĩ rằng nếu bố Phi-líp trở thành bố của tôi thì thật tuyệt. Tôi liền đề nghị với chú trở thành bố tôi. Không khí như dừng lại. Tôi sợ “bố” không đồng ý nên đe dọa sẽ nhảy sông nếu ông từ chối. Có lẽ thấy tôi vừa đáng yêu vừa nghiêm túc, bố Phi-líp đồng ý.
Ngày hôm sau, tôi khoe với đám bạn nhưng chúng lại bảo rằng bố Phi-líp không phải là bố vì không giống như bố của chúng. Khi tan học, tôi ghé lò rèn của bố và kể lại mọi chuyện. Bố trầm ngâm rồi hứa sẽ trở thành người bố chân chính của tôi. Điều bất ngờ xảy ra khi bố Phi-líp đến nhà và cầu hôn mẹ tôi. Bố nói rằng tôi cần một người bố và mẹ tôi cần một người chồng, và ông sẵn sàng trở thành thành viên trong gia đình nhỏ của chúng tôi. Tôi rất vui vì giờ đây tôi đã có bố. Ngày hôm sau, tôi tự hào khoe với bạn bè rằng tôi có bố Phi-líp, thợ rèn. Nếu ai dám trêu chọc tôi nữa, tôi sẽ không ngần ngại đối phó.
Về sau nhiều năm trưởng thành, tôi vẫn mãi không quên ngày đó và tấm lòng cao cả của bố dành cho mẹ con tôi. Cảm ơn bố và con yêu bố rất nhiều, bố Phi-líp.
7. Hãy tưởng tượng bạn là Xi-mông và kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - mẫu 9
Những tiếng gọi âu yếm của bố đã bao lần hiện lên trong giấc mơ của tôi, mong ước có một người cha thực sự. Ngày hôm đó thật sự là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời tôi khi bác Phi-líp nhận tôi làm con.
Tôi là một cậu bé không có cha, mẹ tôi là Blăng-sốt, một người phụ nữ trẻ đẹp với khuôn mặt nghiêm nghị. Tôi không biết cha tôi là ai, chỉ biết mẹ con tôi mới chuyển đến đây. Đây quả thực là một thảm họa với tôi. Tôi khác biệt với những đứa trẻ khác vì tôi không có cha, và điều đó trở thành nỗi nhục nhã mà các bạn cùng lớp dùng để chế giễu tôi. Chúng không hiểu nỗi đau của việc thiếu vắng cha, và những lời nói của chúng thật tàn nhẫn. Tôi cảm thấy đau đớn mỗi khi bị trêu chọc và uất ức với mẹ vì sao mẹ không cho tôi một người cha. Tôi cảm nhận được ánh nhìn dò xét và thương hại từ người lớn, họ thì thầm với nhau: “Nó là một đứa trẻ không có cha”.
Ngày hôm đó, khi tôi đến trường, nỗi buồn và giận dữ lại bao trùm. Tôi quyết định bỏ đi và có ý định tự tử, chỉ để kết thúc những lời chế nhạo đau đớn đó.
Bên ngoài, khung cảnh thật đẹp, trời ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng sưởi ấm bãi cỏ và dòng nước. Tôi đuổi theo những con nhái xanh nhưng không kịp bắt được chúng. Nhìn những con nhái, tôi bỗng nhớ đến những món đồ chơi gỗ hồi nhỏ và mẹ. Tôi không kìm nén được nỗi đau và bật khóc thật to.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi và một giọng nói ồm ồm cất lên:
- Có điều gì làm cháu buồn phiền đến vậy, cháu ơi?
Đó là một người công nhân cao lớn với bộ râu đen. Tôi lau nước mắt và nghẹn ngào nói:
- Cháu … cháu không có bố.
Khuôn mặt bác trở nên hiền từ và nhân hậu. Bằng tay to lớn, bác vỗ nhẹ lưng tôi an ủi và khuyên:
- Đừng buồn nữa, cháu ơi. Hãy về nhà với mẹ và bác. Người ta sẽ cho cháu một người bố.
Nghe vậy, tôi ngay lập tức vui mừng và nín khóc. Bác nắm tay tôi, đôi tay đen và ấm áp. Ước gì tôi có một người bố như bác. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước cửa nhà. Bác công nhân gõ cửa, mẹ tôi ra mở. Bác trao tôi cho mẹ và nói:
- Đây, thưa chị, tôi đã tìm thấy cháu bé bị lạc ở gần bờ sông.
Tôi ôm mẹ và khóc to, nói rằng tôi đã muốn nhảy sông vì bị chế nhạo vì không có bố. Rồi tôi xin bác công nhân trở thành bố của mình. Bác im lặng một lúc, rồi đồng ý. Tôi hỏi tên bác và biết bác tên là Phi-líp. Giờ đây tôi đã có bố, và tôi hạnh phúc vô cùng. Từ nay, tôi sẽ không còn phải chịu sự lăng nhục của bạn bè nữa.
Ngày hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng vui vẻ. Tôi tự hào thông báo với các bạn rằng bố tôi là Phi-líp. Có bố là niềm vui và hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời tôi, giúp tôi tự tin đối mặt với mọi khó khăn.
8. Hãy tưởng tượng bạn là Xi-mông và kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - mẫu 1
Tôi là một đứa trẻ kém may mắn vì không có bố. Dù mẹ tôi hết lòng yêu thương, tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng tình cảm của một người cha. Điều đau đớn nhất là mỗi ngày đến trường, lũ trẻ cứ vây quanh tôi và chế giễu: “Này, thằng con hoang không có bố!”.
Khi tôi khoảng bảy hoặc tám tuổi, người xanh xao, gầy gò và tính cách nhút nhát, tôi luôn cảm thấy xấu hổ với sự vụng về của mình. Tan học, tai tôi luôn nghe thấy những lời xầm xì và châm chọc của lũ trẻ. Chúng vây quanh tôi, chặn trước chặn sau, và tôi chỉ biết đứng im chịu đựng, không hiểu chúng muốn gì. Dù mẹ khuyên tôi tránh xa, nhưng có lúc tôi không kìm được cơn giận, lao vào đánh nhau và thường bị chúng đánh hội đồng. Tôi về mách mẹ, và cả hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc.
Một hôm, tình trạng lại tái diễn. Tôi nổi giận, túm tóc tên nhóc và đánh đấm. Tôi còn cắn vào má nó, mở màn cho trận chiến ác liệt với lũ trẻ đứng xung quanh reo hò. Kết thúc trận đánh, tôi bị thương và quần áo đầy bùn đất. Một đứa còn quát:
- Đi mách bố mày đi!
Tim tôi đau nhói. Tôi không có bố và không thể biện minh. Tôi nghẹn ngào nhưng cố giữ vững kiêu hãnh không khóc trước mặt bọn chúng. Tôi nén nước mắt, nhưng nỗi tức tưởi khiến tôi không thể kìm nén. Lũ trẻ cười khoái trá và reo hò:
“Thằng không bố! Ê, thằng không bố!”. Tôi buồn bã bỏ học, lang thang ra bờ sông. Nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy, tôi nghĩ đến cái chết... Tôi muốn nhảy xuống sông để kết thúc nỗi đau. Tôi chìm trong cảm xúc, nhìn lên trời xanh và những đám mây trôi. Một đám mây hình như giống như hình ảnh một gia đình ba người. Tôi bật khóc nức nở, gọi to: “Bố ơi! Bố đâu rồi? Sao không về với con?”. Không có câu trả lời, chỉ có gió thổi xào xạc. Tôi nghĩ đến mẹ, Blăng-sốt yêu quý, nếu tôi không về, mẹ sẽ lo lắng và đau khổ. Tôi quyết định trở về.
Trời ấm áp, ánh mặt trời trải trên cỏ, dòng nước trong vắt. Tôi nằm trên cỏ, mơ màng và nhìn những con nhái nhảy xung quanh. Sau nhiều lần cố gắng, tôi bắt được một con nhái và bật cười. Con nhái làm tôi nhớ về món đồ chơi gỗ của mình. Tôi khóc vì nhớ mẹ và sự cô đơn. Tôi quỳ xuống cầu nguyện như hàng đêm. Khi chưa xong, tôi lại khóc lớn. Bất ngờ, một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi và một giọng nói trầm ấm cất lên:
- Con sao vậy?
Người thợ với hàm râu và mái tóc dợn đang nhìn tôi. Tôi nói:
- Chúng đánh con vì con không có bố.
Người thợ mỉm cười:
- Sao lại thế? Ai cũng có bố mà.
Tôi đau lòng đáp:
- Nhưng con không có.
Người thợ bảo tôi:
- Đừng khóc. Chú sẽ đưa con về với mẹ. Mẹ con sẽ biết bố ở đâu.
Trước cửa nhà, tôi gọi mẹ. Người thợ nói:
- Tôi tìm thấy cháu ở bến sông...
Tôi nhào ôm mẹ và khóc:
- Con đã muốn nhảy xuống sông vì chúng đánh con... vì con không có bố.
Mẹ ôm tôi, nước mắt tuôn trào. Tôi quay sang người thợ:
- Chú có muốn làm bố con không?
Không khí căng thẳng, không ai nói gì. Tôi tuyên bố:
- Nếu chú không làm bố, con sẽ nhảy xuống sông.
- Được rồi, nhóc con.
Tôi hỏi tên và biết chú tên Phi-líp. Tôi khẳng định:
- Chú là bố con!
Tôi vui mừng ôm chặt Phi-líp. Ngày hôm sau, lũ bạn lại chế giễu. Nhưng tôi tự hào đáp: “Bố tôi là thợ rèn Phi-líp!”. Chúng phản đối, nhưng tôi không quan tâm. Tôi rẽ vào lò rèn và kể mọi chuyện cho bố Phi-líp. Bố hứa:
- Con sẽ có một ông bố thực sự!
Và điều tuyệt vời xảy ra: Bố Phi-líp cầu hôn mẹ tôi. Bố trở thành chỗ dựa vững chắc cho chúng tôi. Mẹ tôi vui mừng, còn tôi thì không còn bị chế giễu nữa. Tôi hạnh phúc và yêu thương bố Phi-líp vô cùng.
9. Hãy tưởng tượng bạn là Xi-mông và kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - ví dụ 2
Quá khứ của tôi đã trải qua những lúc đau khổ và tuyệt vọng. Nhưng chính những ngày tháng đó đã làm tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc tuyệt vời hiện tại.
Ngày đầu tiên tôi vào lớp một, tôi đầy háo hức và vui mừng. Nhưng khi vừa đặt chân vào lớp, một nhóm bạn đã vây quanh và xỉa xói tôi bằng những lời lẽ cay nghiệt mà tôi vẫn không thể quên. Tôi chỉ biết đứng im lặng vì đúng là tôi không có bố. Nỗi đau và sự bất lực khiến tôi khóc nức nở, nhưng chúng vẫn không ngừng trêu chọc. Buổi học đầu tiên đầy mong đợi đã trở thành một cơn ác mộng, tôi thất vọng và buồn bã lặng lẽ ra bờ sông.
Trời ấm áp, ánh mặt trời êm dịu chiếu sáng trên mặt cỏ và dòng nước lấp lánh như gương. Tôi muốn nằm xuống và ngủ, nhưng không thể nào quên được những lời lẽ khó chịu vừa qua. Tôi mệt mỏi và cảm thấy như muốn hòa mình vào dòng sông để quên đi tất cả, nhưng không hiểu sao lại trì hoãn. Tôi chỉ nhìn những bọt nước trôi dạt trên mặt sông.
Trong lúc chán nản, tôi bất ngờ thấy một chú nhái xanh nhảy dưới chân. Tôi cố gắng bắt mà không được, chạy theo ba lần mới tóm được. Chú nhái cố gắng giãy giụa để thoát, khiến tôi bật cười. Hành động của nó khiến tôi nhớ về những món đồ chơi thời thơ ấu và làm tôi nghĩ về nhà và mẹ. Tôi lại cảm thấy buồn và khóc. Tôi quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện như trước khi ngủ, nhưng nỗi buồn vẫn tràn ngập. Tôi chỉ ôm mặt và khóc không ngừng.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lên vai mình và nghe giọng nói trầm ấm nhưng đầy cảm thông:
- Có điều gì làm cháu buồn như vậy không, cháu?
Tôi quay lại và thấy một người công nhân cao lớn với râu tóc đen, đang nhìn tôi bằng ánh mắt nhân ái. Tôi nghẹn ngào trả lời:
- Họ đánh cháu vì... cháu không có bố.
- Sao lại như vậy – bác cười nói – ai cũng có bố mà.
Tôi tiếp tục khóc và nói:
- Cháu không có bố.
Người công nhân có vẻ nghiêm túc và có vẻ đã nhận ra tình trạng của tôi. Bác nói:
- Đừng buồn nữa, về với mẹ cháu, bác sẽ giúp cháu có một người bố.
Trên đường về, tôi không chắc lời hứa của bác có thực không, nhưng lòng tôi đầy hy vọng.
- Thưa bác, đây là nhà cháu – tôi nói.
Mẹ tôi ra mở cửa khi bác công nhân đang ngắm nhìn ngôi nhà nhỏ của chúng tôi. Bác công nhân lễ phép nói:
- Thưa chị, tôi đưa cháu về đây, cháu đã bị lạc gần bờ sông.
Tôi ôm chầm lấy mẹ và khóc:
- Mẹ ơi, con đã muốn nhảy xuống sông vì chúng nó đánh con... vì con không có bố.
Má mẹ tôi đỏ bừng, đôi mắt buồn. Mẹ ôm tôi, hôn tôi và khóc khiến tôi càng đau lòng hơn. Nhưng rồi tôi chạy đến bác công nhân và hỏi:
- Bác có muốn làm bố cháu không?
Mẹ tôi dựa vào tường, tay ôm ngực, chờ đợi câu trả lời. Bác công nhân mỉm cười và đáp:
- Có, bác muốn làm bố cháu.
Tôi vui sướng và hỏi tiếp:
- Bác tên gì để cháu biết khi chúng hỏi?
- Phi-líp – bác đáp.
Tôi ghi nhớ tên và nói:
- Vậy bác Phi-líp, bác là bố cháu.
Tôi rất hạnh phúc! Bác Phi-líp bế tôi lên, hôn tôi rồi rời đi nhanh chóng.
Ngày hôm sau, khi tôi đến trường, lũ bạn lại định trêu chọc tôi. Nhưng tôi tự tin nói:
- Bố tôi là Phi-líp.
Những tiếng cười và thắc mắc vang lên, nhưng tôi không quan tâm. Khi thầy giáo đến, chúng tản ra, và tôi cảm ơn thầy rồi ra về với niềm vui và tự hào.
Câu chuyện của tôi như vậy. Bố Phi-líp đã về sống cùng mẹ con tôi, và lũ bạn không còn trêu chọc nữa. Tôi cảm ơn bố Phi-líp rất nhiều vì đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
10. Viết một bài văn tưởng tượng mình là Xi-mông, kể lại câu chuyện 'Bố của Xi-mông' - mẫu 3
Tuổi thơ của tôi đầy những nỗi buồn và thiếu thốn, chủ yếu vì tôi không có bố. Mặc dù mẹ tôi rất yêu thương, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng tình cảm của một người cha. Tôi thường ghen tị với những đứa trẻ có cha dẫn dắt đi học và vui chơi. Điều khiến tôi lo lắng nhất là những lời chế giễu của bọn trẻ trong khu phố và bạn bè ở trường.
Dù mẹ đã khuyên tôi tránh xa chúng, nhưng tôi đã nhiều lần đánh nhau với chúng và luôn thua cuộc. Mỗi lần như vậy, tôi về nhà với nỗi uất ức, kể cho mẹ nghe và cả hai mẹ con cùng khóc.
Một lần, sau khi bị chế giễu vì không có bố, tôi không kìm được cơn giận và xông vào đánh chúng. Kết quả là tôi lại bị đánh một trận thê thảm, rồi chạy ra bờ sông khóc lóc. Trời ấm áp, ánh mặt trời sưởi ấm cỏ và nước lấp lánh như gương. Tôi muốn nằm xuống và ngủ, nhưng không thể quên những lời lẽ cay độc vừa nghe. Cảm giác choáng váng và mệt mỏi làm tôi muốn hòa mình vào dòng sông để quên hết mọi thứ. Nhưng không hiểu sao tôi lại ngần ngại. Tôi chỉ ngồi nhìn những đám bọt nước trôi nổi trên mặt sông.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi nằm ngửa, nhìn lên bầu trời xanh với những đám mây hình thù khác nhau. Một lúc sau, tôi thấy ba đám mây trắng gần nhau trông như một gia đình. Tôi gọi to: “Bố ơi! Bố đâu rồi? Sao bố không về với con?”. Không có ai trả lời, chỉ có tiếng gió xào xạc trong cỏ ven sông. Tôi úp mặt xuống cỏ ướt, nghĩ đến mẹ và cảm thấy hối lỗi. Tôi không thể chết, tôi cần sống để học tập và chăm sóc mẹ. Mẹ là tất cả đối với tôi.
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi và một giọng nói vang lên: “Có chuyện gì làm cháu buồn như vậy?”. Tôi quay lại và thấy bác Phi-líp, thợ rèn đầu làng. Bác Phi-líp có vẻ ngoài to lớn, râu tóc xoăn và khuôn mặt nhân hậu. Tôi không thể không khao khát có một người cha như vậy.
Tôi òa lên khóc và nói: “Bác ơi! Chúng nó trêu chọc cháu, nói cháu là đứa không có bố!”
Bác Phi-líp an ủi tôi và hứa sẽ cho tôi một người bố. Khi về đến nhà, mẹ tôi đang lo lắng. Tôi chạy tới ôm mẹ và khóc nức nở. Mẹ ôm tôi, mặt đỏ bừng và nước mắt rơi. Tôi liền chạy đến bác Phi-líp và hỏi: “Bác có muốn làm bố cháu không?”. Sau một phút im lặng, bác Phi-líp mỉm cười và đáp: “Có, bác rất muốn.”
Tôi vui mừng ôm bác Phi-líp và cảm nhận sự ấm áp từ lồng ngực vạm vỡ của bác.
Ngày hôm sau, khi đi học, lũ bạn lại trêu chọc tôi. Thay vì tức giận, tôi tự hào nói: “Bố tôi tên là Phi-líp”. Lũ bạn cười nhạo và hỏi: “Phi-líp nào?”. Tôi không giải thích, chỉ đợi hết giờ học. Khi gặp bác Phi-líp tại lò rèn, tôi kể mọi chuyện. Bác trầm ngâm và nói: “Được rồi! Cháu sẽ có một người bố thực sự!”
Vài ngày sau, bác Phi-líp đến gặp mẹ tôi và cầu hôn. Tôi vô cùng vui mừng! Bố Phi-líp sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời tôi. Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi và bác Phi-líp. Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã xảy ra.
Bố Phi-líp đã dọn đến sống cùng mẹ con tôi. Các thợ rèn khen ngợi quyết định của bố, và bố chỉ mỉm cười. Tôi rất thích khi được ngồi trên vai bố dọc bờ sông, nơi mà tôi từng định từ bỏ cuộc đời này.