1. Bài văn đóng vai người lính kể lại bài thơ 'Ánh trăng' - ví dụ 4
Vào những dịp cuối tuần, tôi thường ngồi đọc sách để thư giãn sau một tuần học tập vất vả. Vào sáng chủ nhật hôm ấy, khi tôi đang mải mê đọc sách như thường lệ, bố tôi bất ngờ ra ngoài. Tôi ngạc nhiên vì bố, người vốn thích ở nhà vào cuối tuần với các thói quen như xem tivi và đọc báo, lại quyết định ra ngoài. Tôi tò mò hỏi bố chúng tôi sẽ đi đâu, và bố chỉ mỉm cười nói:
- Đó là một địa điểm rất đặc biệt, con sẽ biết khi đến nơi.
Nghe vậy, tôi không hỏi thêm và hứng thú chuẩn bị ra ngoài ngay.
Tôi đã tưởng tượng đến những công viên hay khu vui chơi, nhưng không ngờ điểm đến lại là một quán café nhỏ ở Hàng Buồm, Hồ Gươm, có tên “Lính”. Khi bước vào quán, tôi cảm thấy rất thú vị và bất ngờ. Quán café này rất khác biệt với những nơi tôi từng đến. Trong không gian quán, các vật dụng như ba-lô lính, mũ cối, súng trường, và áo chống đạn tạo nên một bầu không khí của thời kỳ chiến tranh bom đạn.
Quán café giống như một “bảo tàng nhỏ” trưng bày các kỷ vật chiến tranh. Trong khi tôi đang say mê quan sát, một người đàn ông trung niên, có vẻ là bạn của bố, bước ra chào hỏi và bắt tay bố một cách thân mật. Tôi nhận ra đây là cuộc hẹn giữa bố và một người bạn cũ từ thời chiến. Không gian quán yên tĩnh, cảm giác như thu nhỏ lại một góc cho ba người trò chuyện. Ba cốc café bốc khói nghi ngút, mở đầu cho cuộc trò chuyện giữa tôi, bố và người bạn của bố.
Bố giới thiệu bác Trung, một người bạn chiến đấu thân thiết của bố. Bố và bác Trung đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn trong những năm chống Mỹ. Dù bằng tuổi bố, bác Trung trông có vẻ già dặn hơn với khuôn mặt vuông và các vết chân chim quanh mắt, tạo nên vẻ hiền hòa và từng trải. Bác Trung thể hiện sự giản dị nhưng nghiêm trang, hòa hợp với không khí đặc biệt của quán café này. Khi tôi đang nghĩ ngợi, bác Trung hỏi:
- Cháu có thắc mắc gì về quán café này không?
Tôi đáp lại:
- Dạ, vâng ạ. Sao quán café lại đặc biệt như vậy hả bác?
Bác Trung cười, uống một ngụm café và giải thích:
- Đối với bác, quán café này không chỉ là nơi kinh doanh mà còn là nơi lưu giữ những kỷ niệm, hồi ức không thể quên về thời chiến.
Tôi tự nhủ rằng mình đã hiểu phần nào lý do bố dẫn mình đến đây. Thấy thú vị, tôi hỏi:
- Vậy ấn tượng đặc biệt nhất của bác về thời chiến là gì?
Bác Trung không vội trả lời, ánh mắt bác dừng lại ở góc quán nơi trưng bày những bức ảnh thời chiến. Một bức tranh vầng trăng tròn nổi bật. Nhìn vào đó, bác nói như đang trò chuyện với chính mình:
- Đối với bác, chiến tranh không chỉ là hình ảnh bom đạn mà còn là hình ảnh một người bạn đặc biệt đã giúp bác nhận ra nhiều điều về cuộc sống – đó là vầng trăng.
Tôi ngạc nhiên và bác tiếp tục:
- Khi còn nhỏ, bác lớn lên ở một vùng quê với vẻ đẹp giản dị của làng quê Việt Nam. Vầng trăng luôn gắn bó với bác từ thời thơ ấu. Những đêm hè, bác cùng bạn bè ra biển chơi, ánh trăng trên mặt biển sáng lấp lánh như theo những con sóng vỗ bờ. Làn gió biển mang theo mùi mặn và tiếng sóng biển rì rào cùng với ánh trăng lung linh đã in sâu vào ký ức tuổi thơ bác. Trong thời gian phục vụ quân đội, vầng trăng vẫn là bạn đồng hành, tiếp thêm sức mạnh và hy vọng. Tuy nhiên, bác nghĩ mình sẽ không bao giờ quên vầng trăng, nhưng…
Bác ngừng lại, có vẻ như bác đang cảm thấy xúc động. Im lặng, tôi chờ bác nói tiếp:
- Sau khi chiến tranh kết thúc, bác sống ở thành phố. Cuộc sống thành phố tiện nghi nhưng không còn cảm giác hào hứng như những đêm hè cũ. Khi ánh sáng từ vầng trăng không còn cần thiết, bác cũng quên dần thói quen ngắm trăng. Một ngày, khi tòa nhà mất điện, bác mở cửa sổ và thấy vầng trăng sáng. Cảm xúc mạnh mẽ trào dâng và bác nhận ra mình đã quên một người bạn tri kỷ. Vầng trăng vẫn tròn đầy, vẫn tỏa sáng dù thời gian có trôi đi và cuộc sống thay đổi. Bác tự trách mình vì đã vô tâm.
Giọng nói của bác trầm ấm và đôi mắt đỏ hoe, có vẻ như bác rất xúc động. Tôi hiểu rằng cuộc sống hiện tại, dù tiện nghi, cũng không thể thay thế những giá trị và kỷ niệm từ quá khứ. Trước khi rời quán, bác Trung tặng tôi bức tranh vầng trăng và dặn dò:
- Cuộc sống bận rộn dễ làm chúng ta quên đi những giá trị truyền thống và quá khứ. Đôi khi, cháu cần sống chậm lại, suy nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn.
Trên đường về, tôi nhớ đến câu nói của nhà văn Nguyễn Minh Châu: “Hãy tạm dừng nhịp sống bận rộn để suy nghĩ về chính mình.”
2. Bài văn từ góc nhìn của người lính về bài thơ 'Ánh trăng' - mẫu 5
Tôi được sinh ra và lớn lên tại quê hương với những cánh đồng rộng lớn, những dòng sông hiền hòa và những hồ bể đầy ắp tôm cá. Đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất của tuổi thơ tôi.
Thời gian trôi qua, chiến tranh bất ngờ nổ ra. Để bảo vệ tổ quốc, tôi phải rời bỏ quê hương để gia nhập quân đội. Cuộc sống của tôi giờ đây thay đổi hoàn toàn, tôi dần quen với những ngọn núi và rừng hoang, nhưng trong lòng vẫn không nguôi nỗi nhớ quê. Vầng trăng trở thành người bạn đồng hành, an ủi và làm dịu nỗi nhớ quê hương. Trong những giờ phút gian khổ, vầng trăng giản dị như một người bạn tri kỷ, luôn bên tôi. Tôi từng hứa rằng sẽ không bao giờ quên hình ảnh của vầng trăng này.
Chiến tranh kết thúc, hòa bình trở lại. Tôi thoát khỏi cuộc sống cơ cực và chuyển đến thành phố với căn phòng tiện nghi. Cuộc sống thành phố hiện đại với ánh điện và cửa kính đã dần làm tôi quên đi vầng trăng – người bạn tri kỷ. Mỗi đêm, khi trăng xuất hiện, nó như một người lạ lẫm, không còn quen thuộc với tôi nữa.
Rồi một ngày, khi điện bỗng tắt, căn phòng chìm trong darkness. Tôi mở cửa sổ và ngay lập tức nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm. Tôi và trăng đối diện nhau, nhìn nhau lâu. Trong lòng tôi dâng lên cảm xúc mạnh mẽ, ký ức về quê hương, những cánh đồng, dòng sông, hồ bể, và rừng cây ùa về.
Vầng trăng vẫn không thay đổi, vẫn tròn đầy như trước. Chỉ có tôi là đã thay đổi, lãng quên đi những kỷ niệm đẹp với trăng. Trăng nhìn tôi im lặng như đang trách móc tôi vì đã quên người bạn tri kỷ. Tôi thực sự hối hận vì đã lãng quên trăng. Đối mặt với người bạn cũ, lòng tôi đầy xúc động và tôi hứa sẽ không bao giờ quên vầng trăng – người bạn ân nghĩa đã đồng hành cùng tôi trong những năm tháng chiến đấu gian khổ.
3. Bài văn từ góc nhìn của người lính kể lại bài thơ 'Ánh trăng' - mẫu 6
Tôi từng là một người lính, cầm súng chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Giờ đây, ký ức về quá khứ và một sự kiện đã khiến tôi nhận thức lại về cách sống của bản thân.
Thời thơ ấu của tôi trôi qua êm đềm ở một làng quê thanh bình, với những ngôi nhà đơn sơ và ánh trăng làm bạn. Người dân nơi đây sống hòa thuận với thiên nhiên. Quê tôi thiếu ánh điện, mỗi đêm chỉ có ánh trăng sáng tỏ cho chúng tôi vui chơi, câu cua, bắt tép. Có lúc tôi ngồi lặng lẽ bên bờ sông, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, cảm nhận vẻ đẹp tuyệt vời của nó. Cuộc sống an yên trôi qua, nhưng chiến tranh bùng nổ, tôi phải rời quê hương, đối mặt với bom đạn và thiếu thốn. Dù vậy, nhờ có đồng đội và vầng trăng luôn bên cạnh, tôi tìm thấy sức mạnh để vượt qua khó khăn. Một đêm, khi gác đêm cùng đồng chí, anh hỏi:
- Anh nghĩ ai là bạn tri kỷ từ thuở bé?
- Đương nhiên là vầng trăng sáng kia. - Tôi trả lời một cách tự nhiên.
- Ừ nhỉ... - Anh nhìn lên bầu trời, lặng lẽ cười.
Tôi trả lời như vậy vì tôi luôn coi ánh trăng là người bạn đồng hành, chiếu sáng dẫn lối cho tôi trong chiến trận. Với tôi, trăng không chỉ là thiên nhiên, mà còn là bạn tri kỷ, gắn bó và trung thành trong những lúc khó khăn.
Chiến tranh kết thúc, hòa bình trở lại, tôi trở về quê và sau đó lên thành phố lập gia đình. Trong căn nhà sang trọng, tiện nghi, tôi không còn lo lắng. Khi ra đường đêm, ánh điện xung quanh khiến tôi quên đi những điều quan trọng. Ánh trăng dù có đi qua cũng trở nên lạ lẫm. Một hôm, khi đang đọc sách trong phòng, ánh sáng bỗng tắt. Tôi mở cửa sổ và nhìn thấy vầng trăng tròn sáng lấp lánh. Ký ức xưa về sông, rừng, cây, núi và cả trăng ùa về. Tôi đứng lặng, chỉ biết ngước nhìn trăng, cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên vô nghĩa. Trăng vẫn tròn đầy như xưa, lặng lẽ nhắc nhở tôi về lối sống vô cảm, lạnh lùng của mình. Tôi cảm thấy hối hận và tự trách, nhận ra mình đã quên đi ân nghĩa xưa.
Nhờ ánh trăng, tôi có cơ hội nhìn lại bản thân và rút ra bài học về cách sống đạo đức: 'uống nước nhớ nguồn', ghi nhớ ân nghĩa và trung thành với quá khứ.
4. Bài văn từ góc nhìn người lính kể lại bài thơ 'Ánh trăng' - mẫu 7
Sau khi đất nước Việt Nam được giải phóng và thống nhất, tôi đã rời quân ngũ để trở về quê hương. Sau ba năm sống ở quê, các con trai và con dâu của tôi đã mời tôi lên thành phố để sống cùng họ, để họ yên tâm làm việc. Thực lòng, tôi vẫn yêu thích cuộc sống ở quê hơn. Ở đó, không khí trong lành, tôi có bà con và bạn bè, ngày ngày trò chuyện để đỡ buồn. Nhưng các con tôi nói: “Bố ở quê không có ai chăm sóc, chúng con không thể yên tâm.” Thế là, tôi không còn lý do để từ chối và đành phải nghe theo.
Cuộc sống ở thành phố hiện đại, đường phố lúc nào cũng đông đúc, nhộn nhịp và tôi sống trong ngôi nhà đầy đủ tiện nghi của con trai. Các con và con dâu đều là công chức, viên chức nên mọi thứ đều đầy đủ. Rời xa những vất vả của chiến tranh, đây là cuộc sống mơ ước. Tôi tận hưởng từng ngày ngọt ngào khi sống cùng các con. Không còn lo lắng, không còn mất ngủ hay nghe tiếng pháo đạn mỗi đêm. Tôi sống trong sự thoải mái với giấc ngủ ngon và những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, dần dần quên đi những khó khăn trước đây. Tôi tự nhủ: “Giờ nhớ lại cũng chẳng ích gì, chiến tranh đã qua và những vết thương cũng đã lành.”
Cuộc sống cứ trôi qua, tôi tưởng rằng mình sẽ mãi quên đi mọi thứ và sống trong sự tiện nghi hiện tại. Tôi nghĩ rằng ánh sáng hào nhoáng của thành phố sẽ giữ tôi mãi trong bốn bức tường vôi kín đáo và lạnh lẽo. Nhưng đột nhiên, một đêm nọ, ánh trăng của năm xưa đã đánh thức tâm hồn tôi, làm cho cuộc sống của tôi bị xáo trộn bởi những cảm xúc khó tả.
Đêm đó, thành phố bị cắt điện, điều này không phải là hiếm. Nhưng khi ánh sáng của bóng đèn vụt tắt, bóng tối bao phủ căn phòng. Tôi vội mở cửa sổ để tìm chút gió thì ánh sáng của vầng trăng tràn vào. Ánh trăng chiếu vào mắt tôi, xuyên qua tâm hồn tôi. Ôi, ánh sáng quen thuộc ngày xưa đã trở lại. Nó trải dài một lớp sáng mờ trên nền gạch. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong trẻo, thấy vầng trăng tròn sáng rực rỡ, chiếu sáng cả không gian.
Ánh trăng hiền hòa, chiếu sáng mọi nơi và dường như nó soi rọi vào lòng tôi, làm tôi cảm thấy như có cái gì đó đang xoa dịu. Ánh trăng gợi nhớ cho tôi những năm tháng xưa. Ánh trăng đã dõi theo tôi suốt cuộc đời. Từ thuở thiếu niên ở quê, ánh trăng đã là bạn thân thiết. Tôi nhớ những đêm trăng yên bình trên dòng sông, ánh trăng tạo nên những ánh sáng lấp lánh. Tôi nhớ những đêm trăng cùng tôi làm việc trên ruộng đồng, ánh trăng chập chờn theo nhịp cầu. Hay ánh trăng ma quái ở nghĩa địa mà bọn trẻ hay chơi trốn tìm.
Vầng trăng gắn bó với tôi từ thuở thơ ấu đến khi trưởng thành. Nhiều đêm nằm dưới ánh trăng sáng, nghe tiếng chim kêu trong lúc đất nước đang trong chiến tranh. Quê hương bị giày xéo dưới bom đạn. Tôi nhìn trăng và trăng nhìn tôi, cả hai im lặng nhưng hiểu nhau.
Tháng sau, tôi ra chiến trường. Ánh trăng cũng dõi theo tôi qua rừng, núi. Trải qua bao cuộc chiến từ Bắc vào Nam, trăng vẫn bên tôi, thủy chung. Trăng soi sáng những bước hành quân, cùng chiến đấu với các chiến sĩ, dẫn đường cho quân ta. Trăng là đồng chí luôn sát cánh cùng chúng tôi.
Nhiều đêm hành quân, giữa rừng sâu, nhìn ánh trăng trên trời, tôi nhớ quê hương da diết. Ánh trăng hiền hòa giữa trời cao, ánh sáng chiếu sáng khắp núi rừng. Tôi ước, khi chiến thắng, tôi sẽ trở về quê xây dựng lại cuộc sống mới, với con trâu, cái cày, cuốc đất trồng rau, thưởng trà và ngắm trăng tròn. Đó là cuộc sống đủ thú vui. Ánh trăng như đồng cảm và an ủi tôi. Ánh trăng thấu hiểu lòng tôi, xoa dịu trái tim đầy thù hận. Tôi thầm hứa với ánh trăng sẽ chiến đấu anh dũng để mang lại hòa bình, để trở về với gia đình. Khi nghĩ đến đây, nước mắt tôi tuôn trào.
Ôi! Tôi không ngờ khi chiến tranh kết thúc, lời hứa với ánh trăng đã bị quên lãng. Ngày chiến thắng, tôi cảm thấy hụt hẫng, một phần vì vui mừng, một phần vì trở về với cuộc sống mới. Cuộc sống đầy đủ làm tôi say mê, quên đi những năm tháng vất vả. Tôi bận rộn với công việc mới, không có thời gian để nghĩ ngợi. Hình bóng quê hương và kỉ niệm vẫn còn nhưng đã bị giấu kín. Ở đô thị, ánh đèn màu lấp lánh soi sáng khắp nơi, ánh trăng năm xưa vẫn đi qua bầu trời, nhưng tôi không để ý.
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, vẫn tròn và sáng. Lúc này, hình như có điều gì đó đang xúc động. Hình ảnh quê hương, cánh đồng, ngọn núi, con sông bỗng hiện lên. Tôi bật khóc, những giọt nước mắt xót xa từ những năm tháng xưa. Giọt nước mắt hối hận khi nhận ra sự hững hờ với quá khứ, với ánh trăng thủy chung. Dù chúng tôi đã quên, nhưng ánh trăng vẫn không thay đổi. Trăng vẫn bên cạnh, còn chúng tôi thì lạnh nhạt.
Ánh trăng im lặng nhắc nhở tôi về quá khứ đau thương nhưng nghĩa tình. Trăng không giận dữ nhưng bao dung, làm tôi thêm đau lòng. Tôi nhận ra sự hững hờ của mình với quá khứ, với nỗi đau của dân tộc. Tôi đã tự biện minh rằng công việc hiện tại là đủ, nhưng đó là cuộc sống ích kỷ. Biết bao người vẫn hy sinh, đau thương vẫn còn. Tôi cần phải sống xứng đáng với tinh thần của người lính, trân trọng quá khứ và tiếp tục cống hiến cho đất nước.
5. Bài văn đóng vai người lính kể lại bài thơ 'Ánh trăng' - mẫu 8
Đã bao giờ bạn tự hỏi về khái niệm tri âm tri kỷ chưa? Tri âm tri kỷ có vẻ như là điều gì đó cao cả và xa vời, nhưng thực ra, đôi khi nó lại là những thứ gần gũi và giản dị trong cuộc sống hàng ngày. Đối với tôi, tri âm tri kỷ chính là ánh trăng. Dù ánh trăng có vẻ đơn giản, nhưng không biết từ lúc nào, nó đã trở thành người bạn thân thiết, chia sẻ cùng tôi những tâm tư sâu kín. Tôi lớn lên bên cánh đồng quê, với tiếng ve sầu trong những trưa hè oi ả và tiếng ếch nhái râm ran mỗi khi đêm xuống. Cảnh vật và con người quê hương đã nuôi dưỡng tuổi thơ tôi.
Những năm tháng bình yên ấy bỗng chốc bị chiến tranh tàn phá. Từ việc sống trong sự bình yên của quê hương, tôi đã phải quen dần với việc hành quân trong những khu rừng tối tăm, đầy hiểm nguy. Nhưng bất chấp mọi khó khăn, nỗi nhớ quê hương vẫn luôn hiện hữu trong tôi. Những đêm dài, ánh trăng trở thành điểm tựa, nơi tôi gửi gắm mọi tâm tư và nỗi nhớ. Ánh trăng, với sự giản dị và ấm áp của nó, đã cùng tôi trải qua những năm tháng chiến tranh, nâng đỡ tôi trong mọi thử thách.
Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi trở về và được sống trong một ngôi nhà nhỏ giữa phố thị đông đúc. Cuộc sống bận rộn và náo nhiệt đã dần làm tôi quên đi ánh trăng năm xưa. Ánh trăng giờ đây bị lu mờ bởi ánh sáng của cuộc sống xa hoa. Rồi một ngày, khi điện cúp, tôi lại gặp lại ánh trăng. Gặp lại trăng, tôi bỗng thấy dâng trào bao cảm xúc. Tôi nhận ra sự thay đổi trong lòng mình, rằng bao năm qua trăng vẫn vậy, còn tôi thì đã dần lãng quên. Những giọt nước mắt của sự hối hận và nhớ nhung đã không ngăn nổi, và tôi nhận ra rằng mình đã quên đi những giá trị quý báu của quá khứ.
Gặp lại ánh trăng không đáng sợ, nhưng điều đáng sợ là sự chênh vênh trong lòng khi đối diện với quá khứ. Vật chất có thể tạo ra, nhưng tình cảm lại rất khó xây dựng. Sự thủy chung và chân thành chính là những điều quý báu, và ánh trăng cùng con người luôn là những thứ đáng được trân trọng và nhớ về.
6. Bài văn dưới góc nhìn của người lính kể về bài thơ 'Ánh trăng' - ví dụ 9
Quê hương là nơi thiêng liêng, kỳ diệu và đẹp đẽ nhất trong lòng mỗi người. Tôi lớn lên ở một vùng quê thanh bình, tràn đầy vẻ đẹp. Tuổi thơ tôi trôi qua trong những ngày vui vẻ với làn gió mát, những cánh đồng xanh mướt và dòng sông hiền hòa chở đầy phù sa. Ký ức tuổi thơ tôi là những ký ức tuyệt vời không thể quên.
Khi chiến tranh bất ngờ nổ ra, tôi đã cùng những người bạn nghe theo tiếng gọi của Tổ quốc để bảo vệ quê hương. Cuộc sống giữa núi rừng hoang dã, đầy dẫy bom đạn khiến tôi luôn cảm thấy nhớ quê, nhớ gia đình và những cảnh vật quen thuộc. Trong những đêm dài canh gác, tôi cùng đồng đội thường ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng, để tìm sự an ủi và tâm sự. Một lần, một người bạn hỏi tôi:
- Cậu có nhớ quê không? Mỗi lần trăng lên, tôi lại nhớ về những ngày bình yên ở quê hương, không biết bao giờ mới trở lại được.
Tôi không nhớ đã trả lời thế nào, chỉ biết rằng ký ức về quê hương như vỡ òa trong tâm trí tôi. Thời gian sống ở quê, tôi hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp, không lo nghĩ gì. Nhưng giờ đây, giữa núi rừng chiến khu, mặc dù mọi thứ đã thay đổi, trăng vẫn đứng đó, như theo dõi sự trưởng thành của tôi. Tôi tưởng rằng mình sẽ không bao giờ quên vầng trăng ấy, nhưng...
Chiến tranh kết thúc, đất nước thống nhất và tự do. Tôi sống sót và trở về quê hương, từ bỏ những tháng ngày đầy máu lửa để trở lại cuộc sống yên bình. Con trai tôi khuyên tôi chuyển lên thành phố sống. Tôi không nỡ từ chối nên rời quê hương, chuyển đến thành phố đầy ánh sáng và tiện nghi.
Ngôi nhà mới của tôi đầy đủ tiện nghi, ở trung tâm thành phố sầm uất. Không còn lo lắng về những ngày đạn bom, tôi tận hưởng giấc ngủ bình yên và bữa ăn ngon. Những khó khăn trước kia dường như đã phai nhạt, và ký ức về trăng cũng dần bị lãng quên. Ngày qua ngày, tôi nghĩ mình đã quên quá khứ, quen sống trong sự tiện nghi hiện đại. Nhưng một đêm, ánh trăng bỗng dưng xuất hiện, làm sống lại những cảm xúc khó tả.
Ánh trăng vẫn tròn và sáng, chiếu sáng mọi nơi. Nhưng tôi bỗng cảm thấy xúc động, nghẹn ngào. Những hình ảnh quê hương bất chợt hiện về, khiến tôi không kìm được nước mắt. Tôi nhận ra mình đã quá thờ ơ với quá khứ và với trăng. Tôi đã thay đổi, nhưng trăng vẫn mãi là biểu tượng của sự chung thủy, luôn bên cạnh và dõi theo.
Lòng tôi tràn ngập suy tư và hoài niệm. Sống mà quên đi quá khứ và những khó khăn là sống ích kỷ. Nhiều người vẫn đang âm thầm chịu đựng khó khăn và đau khổ từ chiến tranh. Khi cả nước đang cố gắng vượt lên, tôi lại tận hưởng cuộc sống đầy đủ. Nếu không có ánh trăng, tôi có thể sẽ không bao giờ tỉnh ngộ. Cuộc sống hôm nay không chỉ dành cho riêng mình mà cho cả dân tộc, kết quả của bao anh hùng đã hy sinh. Tôi cảm thấy cần làm gì đó xứng đáng với Tổ quốc, để bù đắp cho những lỗi lầm và sống xứng đáng với tinh thần của người lính.
7. Bài văn dưới góc nhìn của người lính kể về bài thơ 'Ánh trăng' - ví dụ 10
Tri kỷ của bạn là ai? Có phải là người bạn yêu quý và gắn bó lâu dài không? Đối với tôi, tri kỷ chính là những điều gần gũi và quen thuộc, không đâu xa. Ánh trăng đơn độc ở xa chính là tình yêu sâu sắc tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Dù không thể trò chuyện với tôi, nhưng nó là tri kỷ âm thầm cùng tôi vượt qua khó khăn, lắng nghe những tâm sự của cuộc đời tôi một cách lặng lẽ.
Tôi lớn lên trong vùng đất đầy nắng và gió, với những cánh đồng lam lũ, âm thanh quen thuộc của ếch nhái và ve kêu. Những đàn bò, đàn dê bên bờ cỏ, lũy tre xanh rì rào trong gió, dòng sông mát lạnh đã tắm mát cả tuổi thơ tôi.
Tưởng chừng cuộc sống của tôi sẽ mãi yên bình với những hình ảnh thơ mộng như vậy, nhưng chiến tranh đã thay đổi tất cả. Mọi thứ quen thuộc bỗng nhiên bị tàn phá, và tôi phải rời xa quê hương để chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Những ngày tháng vô tư bên cánh đồng lúa vàng đã qua, thay vào đó là môi trường khắc nghiệt với tiếng bom đạn liên miên, cùng cánh rừng lạnh giá. Dù vậy, nỗi nhớ quê hương vẫn luôn hiện hữu trong tôi, và ánh trăng là người bạn đồng hành duy nhất trong những lúc khó khăn, lắng nghe tâm tư của tôi khi không có ai để tâm sự.
Ánh trăng đã trở thành một người bạn không thể thiếu mỗi đêm, chia sẻ niềm vui nỗi buồn và đồng cảm với nỗi nhớ quê. Trong những ngày chiến đấu ác liệt, ánh trăng luôn theo sát tôi, tiếp thêm sức mạnh để tôi tiếp tục chiến đấu. Tôi và trăng cùng đấu tranh cho tự do, bất chấp nguy hiểm, và tôi vẫn mỉm cười hạnh phúc cùng trăng. Dù trăng đơn giản, nhưng tình cảm và sự yêu thương của nó là vô giá.
Cuối cùng, khi chiến tranh kết thúc và đất nước hòa bình, tôi trở về quê hương. Tại thành phố đông đúc, tôi cảm thấy nỗi nhớ quê bỗng trỗi dậy. Những tòa nhà cao tầng làm lu mờ ánh trăng quen thuộc, nhưng tình yêu của trăng vẫn hiện hữu trong lòng tôi. Dù thời gian trôi qua, trăng và tôi dường như có khoảng cách lớn, và tôi đã quên đi tình bạn đẹp dưới ánh trăng.
Ngày nọ, khi thành phố mất điện, ánh sáng nhân tạo biến mất. Ngay lúc đó, tôi tìm kiếm nguồn sáng thay thế và bất ngờ thấy ánh trăng quen thuộc. Nhìn trăng, tôi như đứng sững lại, ký ức ngày xưa ùa về, những kỷ niệm vui buồn cùng trăng. Cảm giác dằn vặt khi nhận ra mình đã quên sự hiện diện của trăng, trăng vẫn đẹp và chung thủy, chỉ có tôi là thay đổi. Nước mắt tôi tuôn trào khi đối diện với trăng, cảm thấy hối tiếc vì đã quên đi tri kỷ gắn bó lâu dài.
Tình cảm không thể mua được, nó phát sinh từ trái tim và từ những mối liên hệ lâu dài. Trăng như một biểu tượng của tình yêu chung thủy và bền vững, nhắc nhở chúng ta trân trọng những người yêu thương để không cảm thấy hối tiếc sau này.
8. Bài văn dưới góc nhìn của người lính kể về bài thơ 'Ánh trăng' - ví dụ 1
Cuộc đời con người giống như một lữ khách không ngừng tìm kiếm những giá trị chân thật. Dù là trong cuộc chiến đấu vì tổ quốc hay trở về cuộc sống bình thường, tôi luôn tìm thấy những giá trị riêng cho bản thân. Dù cuộc sống có thay đổi thế nào, những gì gắn bó từ thuở nhỏ, những gì đã từng là tri kỷ thì không bao giờ phai nhạt... Liệu đó có phải là vầng trăng nghĩa tình không?
Khi còn nhỏ, tôi sống hòa mình với thiên nhiên. Đó là cánh đồng xanh mướt, dòng sông mát lành, và bãi biển vô tận. Những nơi ấy đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm không thể quên. Khi chiến tranh xảy ra, tôi lại gắn bó với thiên nhiên mới - rừng sâu. Và từ lúc nào không hay, vầng trăng ở nơi đây đã trở thành tri kỷ của tôi!
Thời gian đó, tôi sống hồn nhiên, vui tươi giữa thiên nhiên. Chúng tôi coi nhau như bạn bè, tri kỷ, không thể tách rời. Tôi tin rằng mình sẽ không bao giờ quên vầng trăng nghĩa tình, thủy chung ấy.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của thời thơ ấu, khi chưa trải nghiệm cuộc sống phức tạp. Rời xa thiên nhiên, tôi bước vào cuộc sống thành phố. Cuộc sống mới với vật chất xa hoa khiến sự hồn nhiên và tình cảm gắn bó với vầng trăng cũng thay đổi. Mỗi lần nhìn vầng trăng, tôi chỉ coi đó như một người lạ, kỷ niệm xưa dường như mờ nhạt.
Một ngày, khi thành phố mất điện, mọi ánh sáng đều biến mất. Đột nhiên, vầng trăng xuất hiện. Tôi ngước nhìn, thấy trăng vẫn tròn đầy như ngày xưa. Bao kỷ niệm thuở bé lại ùa về. Tôi nhớ về những ngày sống hồn nhiên, coi vầng trăng như tri kỷ.
Ánh trăng im lặng, không trách móc sự vô tình của tôi. Chính sự im lặng đó khiến tôi suy nghĩ về sự thay đổi trong chính mình. Trăng không đòi hỏi gì, vẫn trung thành và bao dung. Cuộc sống luôn thay đổi, nhưng chúng ta cần trân trọng những giá trị cốt lõi và những gì đã gắn bó lâu dài. Đừng để đến khi mất đi mới nhận ra giá trị thực sự. Hãy luôn nhớ và quý trọng những giá trị của cuộc đời!
9. Bài văn dưới góc nhìn của người lính kể về bài thơ 'Ánh trăng' - ví dụ 2
Trước đây, tôi từng là một chiến sĩ trong thời kỳ kháng chiến, tay cầm súng bảo vệ cuộc sống của người thân và giành lại độc lập cho dân tộc. Những ngày tháng đó thật gian nan nhưng cũng đầy ý nghĩa với tôi, khi tôi cùng đồng đội chiến đấu và chia sẻ mọi khó khăn cũng như niềm vui trên chiến trường. Tôi thường nghĩ rằng những ký ức đó sẽ gắn bó với tôi suốt đời, mãi khắc khoải trong tâm hồn. Nhưng thực tế lại khác xa, khi đất nước giành lại độc lập, tôi sống trong một hoàn cảnh mới và dần quên đi quá khứ, chỉ còn lại sự chua xót và day dứt không nguôi.
Tôi lớn lên ở một vùng quê nghèo, nơi con người sống hòa mình với thiên nhiên. Cuộc sống của tôi gắn liền với sông nước và rừng núi. Khi trưởng thành, tôi gia nhập quân đội và cuộc sống chiến đấu đầy khó khăn và thiếu thốn. Người bạn đồng hành duy nhất, chia sẻ mọi buồn vui và đồng hành trong các cuộc hành quân thâu đêm, chính là vầng trăng:
“Hồi nhỏ sống với đồng
Với sông rồi với bể
Hồi chiến tranh ở rừng
Vầng trăng thành tri kỉ”
Cuộc sống của tôi luôn gắn bó với thiên nhiên, những kỷ niệm thời thơ ấu và những ngày chiến đấu cũng kết nối với những hình ảnh bất tử của thiên nhiên. Tôi không bao giờ nghĩ mình có thể quên đi những ký ức và người bạn đồng hành trong những ngày gian khó đó, nhưng có những lúc tôi đã lãng quên cuộc sống hồn nhiên và chân thật của thời thơ ấu:
“Trần trụi với thiên nhiên
Hồn nhiên như cây cỏ
Ngỡ không bao giờ quên
Cái vầng trăng tình nghĩa”
Khi chiến tranh kết thúc và hòa bình trở lại, tôi trở về cuộc sống mới. Giờ đây, trong thành phố ồn ào, cuộc sống không còn gắn liền với sông, đồng hay bể mà là những tòa nhà cao tầng và những hào nhoáng đô thị. Ngay cả vầng trăng tình nghĩa cũng dường như bị lãng quên, tôi và người bạn tri kỷ của mình trở thành những người dưng qua đường:
“Từ hồi về thành phố
Quen ánh điện cửa gương
Vầng trăng đi qua ngõ
Ngỡ người dưng qua đường”
Nhìn lại, tôi nhận thấy khoảng cách khủng khiếp mà không gian sống tạo ra, khiến con người vô tình quên đi ký ức, kỷ niệm và những người tri kỷ. Đúng như câu “xa mặt cách lòng”, những thứ không còn bên cạnh ta tạo ra một khoảng cách vô hình, làm cho con người và ký ức trở nên xa cách hoàn toàn.
Tôi không hoàn toàn đổ lỗi cho hoàn cảnh sống mà tự trách mình nhiều hơn. Trong vòng xoay cuộc sống mới, tôi đã bị cuốn vào đó và quên đi những kỷ niệm và tình nghĩa trong quá khứ. Khi hào nhoáng của cuộc sống mới tắt đi, tôi mới bàng hoàng nhận ra những thứ quan trọng mà mình đã lãng quên.
“Thình lình đèn điện tắt
Phòng buyn-đinh tối om
Vội bật tung cửa sổ
Đột ngột vầng trăng tròn”
Trong một buổi tối, khi đèn điện bỗng tắt, tôi theo thói quen mở cửa sổ để tìm ánh sáng từ bên ngoài. Lúc ấy, tôi không biết rằng hành động mở cửa đã khiến ký ức ùa về trong tâm trí, nhắc nhở tôi về những kỷ niệm đã qua và sự vô tình của mình trong thời gian qua. Hình ảnh vầng trăng tròn hiện ra trước mắt khiến tôi ngỡ ngàng và đau đớn nhận ra những thứ quan trọng mà mình đã quên.
“Ngửa mặt lên nhìn mặt
Có cái gì rưng rưng
Như là đồng là bể
Như là sông là rừng”
Khi đối diện với vầng trăng tròn, tôi thấy những kỷ niệm và tình nghĩa trong quá khứ hiện về. Tôi nhận ra sự vô tâm của bản thân và sự hiện hữu của những ân tình trong cuộc sống, dù tôi đã lãng quên. Khi nhận ra, tôi cảm thấy đau đớn và xót xa. Những ký ức tuổi thơ, những người bạn gắn bó, rừng, sông, bể dạt dào trở về, nhắc nhở sự vô tình của tôi.
“Trăng cứ tròn vành vạnh
Kể chi người vô tình
Ánh trăng im phăng phắc
Đủ cho ta giật mình”
Vầng trăng là biểu tượng của những ký ức và tình nghĩa. Tôi xót xa nhận ra rằng tình nghĩa khi xưa vẫn còn nguyên vẹn, như hình dáng tròn đầy của vầng trăng. Vầng trăng luôn bên tôi nhưng tôi lại lãng quên người bạn tri kỷ và những kỷ niệm quý giá. Ánh trăng im lặng như một bản án tố cáo sự vô tâm của tôi, khiến tôi giật mình nhận ra sự quên lãng tình nghĩa sâu nặng trong cuộc đời mình.
Tôi đã trải nghiệm sự lãng quên và được đánh thức những kỷ niệm, cảm giác xót xa này khiến tôi thức tỉnh và hối hận về sự vô tâm của mình. Chúng ta hãy sống tình nghĩa và đừng bao giờ quên đi những kỷ niệm, vì đó là khoảng thời gian quý giá của chúng ta.
10. Bài văn từ góc nhìn của người lính kể về bài thơ 'Ánh trăng' - phiên bản 3
Sau khi đất nước thống nhất, tôi trở về quê hương và sau ba năm, tôi chuyển lên thành phố sống cùng các con. Dù thành phố có nhiều tiện nghi, tôi vẫn yêu thích cuộc sống quê hơn. Tuy nhiên, vì các con không có ai chăm sóc nên tôi đành chấp nhận.
Cuộc sống đô thị thật tiện nghi. Các con tôi đều làm công chức, không thiếu thứ gì. Rời khỏi cuộc sống khốn khó của chiến tranh, tôi như sống trong mơ. Tôi tận hưởng sự yên bình, không còn lo âu hay mất ngủ, không còn tiếng pháo đêm. Tôi nhanh chóng quên đi những khó khăn trước kia. Thật ra, chiến tranh đã qua, vết thương cũ đã lành.
Tưởng chừng tôi đã quên hết, chìm trong cuộc sống tiện nghi và giả tạo này. Nhưng một đêm, ánh sáng của vầng trăng năm xưa bất ngờ xuất hiện, đánh thức tâm hồn tôi trong cơn mộng mị.
Đêm đó, thành phố mất điện. Dù mất điện không hiếm, nhưng khi ánh sáng giả dối biến mất, căn phòng chìm vào bóng tối. Tôi mở cửa sổ tìm gió, và ánh sáng của vầng trăng bất ngờ tràn vào. Ánh sáng ấy chiếu rọi vào mắt và tâm hồn tôi, tạo nên một lớp sáng mờ ảo trên nền gạch. Tôi ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn và trong trẻo, vầng trăng tròn tỏa sáng khắp không gian. Chợt nhớ đến bài thơ của Lý Bạch:
“Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương”.
Ánh trăng hiền hòa làm tôi cảm thấy như được xoa dịu. Nó gợi nhớ những ngày xưa, những đêm trăng thanh bình trên dòng sông và những đêm trăng tát nước trên đồng. Ánh trăng vàng từng chiếu sáng cuộc đời tôi, từ những trò chơi ở nghĩa địa đến những đêm trăng trong chiến tranh. Trăng là bạn đồng hành trung thành trong mọi hoàn cảnh, từ quê hương đến chiến trường.
Nhiều đêm, nằm giữa rừng sâu, ánh trăng làm tôi nhớ quê. Tôi ước trở về với cuộc sống giản dị, cuốc vườn trồng rau, uống trà và ngắm trăng tròn. Ánh trăng như đồng cảm và an ủi tôi, nhắc nhở tôi về những hứa hẹn chưa thực hiện. Tôi hứa sẽ chiến đấu đến khi đất nước sạch bóng kẻ thù.
Cuộc sống mới đang chờ tôi, và người thân đang đợi. Tôi không ngờ rằng khi chiến tranh kết thúc, tôi đã quên đi lời hứa. Khi trở về, tôi rơi vào trạng thái hụt hẫng, say mê cuộc sống vật chất mà quên đi quá khứ và những ràng buộc mới. Công việc mới và cuộc sống bận rộn khiến tôi không còn thời gian nghĩ ngợi. Ánh đèn đô thị lấp loáng, nhưng vầng trăng năm xưa vẫn lặng lẽ trôi qua. Tôi nhìn trăng và thấy hình ảnh quê hương trở về, nước mắt chảy dài.
Đó là nước mắt hối hận về quá khứ và vầng trăng thủy chung. Dù tôi đã quên, nhưng trăng vẫn ở bên, dõi theo tôi. Trăng không giận dữ, mà chỉ im lặng, nhắc nhở tôi về quá khứ đau thương và nghĩa tình. Tôi nhận ra rằng cuộc sống hiện tại của tôi là ích kỷ, khi mà nhiều người vẫn đang gánh chịu hậu quả của chiến tranh. Tôi cần phải sống xứng đáng hơn, trân trọng quá khứ và cống hiến hết mình cho dân tộc.