1. Bài văn miêu tả cô giáo khi giảng bài số 4
Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn ấp ủ ước mơ trở thành cô giáo. Ước mơ ấy được nuôi dưỡng từ những giờ học cô say sưa truyền đạt kiến thức.
Vào thứ năm hàng tuần, lớp tôi có hai tiết Văn với cô. Khi bước vào lớp, dường như cô mang theo không khí của thiên nhiên. Cô cao ráo, dáng mảnh mai và làn da trắng hồng, áo dài cô mặc luôn tôn lên vẻ đẹp đó. Đặc biệt, khi cô diện áo dài tím Huế, cả lớp không khỏi ngẩn ngơ và trầm trồ. Cô dịu dàng mời cả lớp ngồi xuống.
Giờ học bắt đầu. Cô từ từ viết lên bảng những dòng chữ mềm mại, đều đặn. Bàn tay cô lướt trên bảng như một nghệ sĩ tài ba, nhanh chóng tạo nên những hàng chữ đẹp mắt. Khi vào bài giảng, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của cô khiến chúng tôi cảm thấy thoải mái và dễ tiếp thu. Giọng nói của cô như từ sâu thẳm tâm hồn, giúp chúng tôi cảm nhận rõ vẻ đẹp của từng bài văn, bài thơ. Những lời giảng của cô luôn khiến chúng tôi nhớ mãi. Khuôn mặt cô luôn nở nụ cười trong khi giảng bài, tay cô nhẹ nhàng theo nhịp câu nói, đôi mắt cô âu yếm nhìn chúng tôi. Ánh mắt ấy luôn thể hiện sự khích lệ và tin tưởng. Khi ánh mắt cô lướt qua chỗ tôi ngồi, tôi cảm nhận được sự trìu mến từ cô. Cô giảng bài say sưa đến mức, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã ướt mồ hôi nhưng vẫn tập trung vào bài giảng và học trò. Có một chú chim nhỏ đậu trên cửa sổ, sắp bay đi nhưng vì muốn nghe cô giảng mà vẫn nán lại thêm một chút...
Trong khi giảng bài, cô luôn khéo léo lôi cuốn học sinh tham gia. Cô thường xuống cuối lớp, kiểm tra việc ghi chép của học trò, giúp đỡ khi cần thiết. Cô khuyến khích học trò sáng tạo bằng những câu hỏi từ dễ đến khó, từ đóng đến mở, kích thích tư duy của mọi người. Cô gần gũi, lắng nghe và tôn trọng ý kiến của học sinh, đồng thời là người dẫn dắt tài tình khiến học trò kính nể. “Tùng.... tùng... tùng....” Giờ học kết thúc, nhưng cô vẫn say sưa với bài giảng, không nhận ra học trò đã ùa ra sân. Khi lớp đã ra về, cô mới mỉm cười chào cả lớp.
Nhìn cô giáo đứng trên bục giảng đầy nhiệt huyết, tôi cảm thấy có thêm động lực để theo đuổi ước mơ của mình. Những gì cô giảng hôm nay sẽ là nền tảng vững chắc cho tôi trong tương lai...

2. Bài văn miêu tả cô giáo khi giảng bài số 5
Trên hành trình cuộc đời, có những người khiến ta không thể quên, và cô giáo lớp năm của tôi chính là một trong số đó, đặc biệt qua mỗi giờ giảng bài trên lớp của cô.
Cô giáo tôi có vóc dáng thanh mảnh với làn da trắng và mái tóc đen dài, luôn để xõa mềm mại qua vai. Mỗi ngày đến lớp, cô mặc áo dài thướt tha, tôn lên vẻ đẹp duyên dáng của cô. Khi nhắc về cô, tôi không thể không nhớ đến những tiết học thú vị của cô. Cô vừa là giáo viên chủ nhiệm vừa là giáo viên dạy môn Tiếng Việt. Mỗi khi tiếng trống vang lên, cô bước vào lớp với tà áo dài bay theo từng bước chân, nở nụ cười rạng rỡ chào cả lớp và bắt đầu tiết học. Cô nhẹ nhàng viết tên đề bài lên bảng, từng nét chữ như múa rồng, khiến chúng tôi không thể rời mắt.
Trong suốt giờ học, cả lớp đều bị cuốn hút bởi giọng nói dịu dàng của cô, như chứa đựng cả tâm huyết và nhiệt tình. Cô đứng trên bục giảng, bước đi nhẹ nhàng và tập trung vào bài giảng, đôi khi ánh mắt cô hướng về phía học trò với cái nhìn trìu mến, như muốn chúng tôi ghi nhớ kiến thức. Mặc dù gương mặt cô thỉnh thoảng lấm tấm mồ hôi, cô vẫn say sưa với bài giảng. Có lúc cô ân cần xuống các dãy bàn để xem chúng tôi làm bài, chỉ ra chỗ chưa đúng và khen ngợi khi hoàn thành. Cô luôn sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc của chúng tôi một cách dễ hiểu.
Trong mỗi tiết học, bên cạnh việc truyền đạt bài học, cô còn kể những câu chuyện thú vị để chúng tôi không cảm thấy nhàm chán và luôn giữ tinh thần vui vẻ. Cuối mỗi tiết, cô tổng kết bài học và dặn dò tỉ mỉ, rồi chào lớp bằng nụ cười tươi. Sau mỗi giờ học của cô, tôi luôn cảm thấy mình học được nhiều điều mới mẻ và bổ ích. Cô không chỉ tận tụy trong việc giảng bài mà còn rất chăm sóc học trò.
Những giờ học của cô luôn đầy hứng thú và niềm vui. Tôi luôn mong chờ từng ngày để được học với cô và hình ảnh cô đứng trên bục giảng sẽ mãi in sâu trong tâm trí tôi.

3. Bài văn miêu tả cô giáo đang giảng bài số 6
Có những hình ảnh nào mãi khắc sâu trong tâm trí bạn không? Đối với tôi, hình ảnh cô giáo đứng trên bục giảng mỗi ngày là một kỷ niệm không thể quên.
Cô giáo dạy Toán lớp bốn của tôi là người rất hiền hòa và tận tụy. Cô cao gầy, với mái tóc đen dài được cột gọn gàng. Cô thường mặc áo sơ mi và quần đen, toát lên vẻ trí thức và nghiêm túc. Mỗi khi vào lớp, cô đều nở nụ cười thân thiện và chào lớp bằng một giọng nói rõ ràng. Cô viết các đề bài trên bảng bằng chữ uốn lượn đẹp mắt, giúp chúng tôi dễ dàng tiếp thu. Cô giải thích từng chi tiết cặn kẽ và luôn quan tâm, khuyến khích chúng tôi bằng ánh mắt động viên. Sự tận tâm của cô đã giúp lớp tôi hiểu bài sâu hơn.
Khi chúng tôi làm bài tập, cô đi qua từng bàn, quan sát và chỉ ra lỗi sai một cách tận tình. Cô luôn sẵn sàng lắng nghe và giải đáp thắc mắc của chúng tôi. Dù môn Toán có vẻ khô khan, nhờ có cô, giờ học trở nên thú vị và vui vẻ hơn. Cô thường dùng những ví dụ sinh động, hài hước để lớp cảm thấy thoải mái. Dù đôi khi mồ hôi lấm tấm trên trán, cô vẫn say sưa giảng bài cho chúng tôi.
Cô từng nói: 'Được truyền đạt kiến thức cho học sinh, cho thế hệ tương lai là niềm hạnh phúc của cô.' Đó có lẽ là nguồn động lực khiến cô luôn tận tâm và nhiệt huyết. Cuối mỗi buổi học, cô dặn dò việc cần làm ở nhà và chào tạm biệt lớp với nụ cười rạng rỡ mà tôi mãi mãi khắc sâu trong lòng. Sau mỗi giờ học của cô, tôi luôn cảm thấy vui vẻ vì học được nhiều điều bổ ích.
Cô giáo luôn để lại ấn tượng sâu đậm với tôi. Dù không còn được học cô nữa, hình ảnh của cô vẫn mãi hiện diện trong trái tim tôi.

4. Bài văn tả cô giáo đang giảng bài số 7
Từ khi còn nhỏ, tôi đã được thầy cô yêu thương như cha mẹ. Tôi rất thích đến trường để gặp gỡ thầy cô, bạn bè và học những bài học quý giá. Đặc biệt, tôi rất mong chờ mỗi ngày để nghe cô giáo giảng bài.
Cô giáo của tôi tên là Trang, dù gần 30 tuổi nhưng cô rất trẻ trung. Cô thường mặc áo dài và đứng trên bục giảng, khiến tôi tưởng tượng như cô là nhân vật trong truyện cổ tích. Cô không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp với làn da ngăm và đôi má lúm đồng tiền. Đôi mắt to và sáng của cô khiến tôi luôn thích ngắm nhìn. Cô đến trường sớm và về muộn để chăm sóc học sinh. Tôi luôn nhờ ba mẹ đón sớm để cô có thời gian về sớm với gia đình.
Khi tiếng trống vang lên, tôi chuẩn bị sách vở và hồi hộp chờ cô vào lớp. Cô bước lên bục giảng và chào chúng tôi với nụ cười duyên dáng. Cô kiểm tra bài cũ, khen ngợi những bạn học tốt và nghiêm khắc với những bạn chưa học bài. Cô viết tên bài học mới trên bảng và đọc thơ cho chúng tôi nghe với giọng ấm áp.
Cô giảng bài như một nghệ sĩ trình diễn, nhấn mạnh những điểm quan trọng và lặp lại để chúng tôi ghi nhớ. Cô thường đặt câu hỏi để kiểm tra sự hiểu biết của lớp và nhận xét đáp án. Cô viết chữ trên bảng thật rõ ràng để chúng tôi dễ nhìn. Cuối giờ, cô dặn dò bài tập và dành thời gian kèm cặp học sinh. Cô không thiên vị và quan tâm đến tất cả học sinh, kể cả những bạn khó khăn, cô đến tận nhà động viên và kêu gọi ủng hộ.
Cô Trang là tấm gương sáng của chúng tôi, giống như một người mẹ thứ hai. Nhờ cô, tôi có thêm động lực để đến trường và tôi rất vui khi thấy cô giảng bài. Tôi mong một ngày nào đó trở thành cô giáo như cô Trang để dạy dỗ học sinh những điều hay ho.

5. Bài văn miêu tả cô giáo đang giảng bài số 8
Cha mẹ là những người đã cho em ánh sáng cuộc sống, giúp em trưởng thành, còn cô giáo là ánh đuốc soi đường đưa em đến với tri thức. Cô dạy em từng nét chữ, phép toán, biết yêu thương và chia sẻ với mọi người. Hình ảnh cô Ngọc Anh, người đã dạy em từ lớp 1 đến nay, luôn in đậm trong lòng em.
Hàng ngày, khi tiếng trống trường vang lên, cô giáo bước vào lớp với nụ cười dịu dàng như làn gió mát, mang đến những giờ học đầy hào hứng và hấp dẫn. Cô cao và mảnh khảnh với làn da trắng. Cô thường mặc váy nhẹ nhàng, càng làm nổi bật vẻ đẹp duyên dáng của cô.
Cô Ngọc Anh dạy rất tận tâm, giảng bài rõ ràng và dễ hiểu. Cô luôn kiên nhẫn với những học sinh yếu kém, giải thích từng chi tiết. Em rất thích giờ học Tiếng Việt của cô, đặc biệt là bài Tập đọc: Sắc màu em yêu. Cô yêu cầu chúng em nhắm mắt và tưởng tượng màu sắc yêu thích, kết nối với những đồ vật và cảnh vật xung quanh. Các bạn trong lớp đều hào hứng tham gia trò chơi của cô. Cô nhẹ nhàng viết từng nét chữ trên bảng, tay cô như một họa sĩ tạo nên những bức tranh. Giọng cô truyền cảm và ấm áp, dẫn dắt chúng em vào bài học. Khuôn mặt cô luôn tươi cười khi giảng bài và cô dẫn dắt chúng em qua các câu hỏi và thảo luận.
Cô thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt tóc, chờ chúng em trình bày câu trả lời. Những câu hỏi khó được cô gợi ý để chúng em tự khám phá kiến thức. Đôi mắt hiền dịu của cô luôn thể hiện sự khích lệ và tin tưởng. Nhờ đó, chúng em hiểu bài học hơn. Khi giảng bài, cô viết các kiến thức quan trọng lên bảng, mồ hôi lấm tấm trên trán cô mà cô không để ý. Một ít bụi phấn rơi trên bục giảng và trên tóc cô. Chúng em thấy sự vất vả của cô và cố gắng lắng nghe và hiểu bài. Những chú chim ngoài cửa sổ dường như cũng dừng lại để lắng nghe tiếng cô giảng bài.
Cô luôn kiên nhẫn giải thích khi chúng em phạm lỗi hay không làm bài tập, không bao giờ mắng mỏ. Cô sử dụng nhiều phương pháp giảng dạy thú vị và tổ chức các trò chơi sôi nổi trong giờ học, giúp lớp gắn bó hơn. Chúng em ngày càng yêu quý cô và coi cô là người mẹ thứ hai, giúp chúng em khám phá thế giới tri thức rộng lớn.
Dù sau này không còn được cô dìu dắt, chúng em vẫn luôn nhớ những kỷ niệm và xin lỗi vì những lúc nghịch ngợm không nghe lời cô. Chúng em mong cô luôn khỏe mạnh để tiếp tục có những bài giảng hay cho chúng em và các thế hệ học sinh sau này. Em ước mơ lớn lên sẽ trở thành cô giáo, điều này được nuôi dưỡng từ những bài giảng của cô hôm nay.

6. Bài văn miêu tả cô giáo đang giảng bài số 9
Khi ở nhà, mẹ cũng như một người thầy, và ở trường, cô giáo lại như một người mẹ hiền. Mỗi lần hát những câu hát này, em lại nhớ ngay đến cô Nhàn, cô giáo chủ nhiệm lớp 5A10, người đã hướng dẫn chúng em trong năm học qua.
Cô Nhàn có dáng vẻ thanh thoát, cân đối, với mái tóc đen mượt luôn được xõa tự nhiên. Khuôn mặt cô hình trái xoan với đôi mắt to, đen láy luôn ánh lên tình thương và sự trìu mến. Cô có một chiếc mũi thanh tú và đôi môi luôn nở nụ cười duyên dáng, thường được tô điểm bằng một chút son hồng. Khi cười, hàm răng trắng đều của cô lấp lánh. Làn da cô trắng hồng, được điểm thêm một chút phấn, và bộ áo dài cô mặc trông thật duyên dáng.
Cô Nhàn dạy học rất tận tâm và nhiệt tình. Cô giảng bài rõ ràng và dễ hiểu, đặc biệt là với những học sinh còn yếu. Mỗi khi tiếng trống vào học vừa dứt, cô bước vào lớp và sau một vài phút ổn định, cô bắt đầu giới thiệu bài mới với sự cuốn hút. Cô viết chữ trên bảng với nét tròn trịa, mềm mại, tạo nên một không khí im lặng, chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy. Giọng cô đọc bài ấm áp và thánh thót, dẫn dắt chúng em qua các câu hỏi và thảo luận. Ánh mắt cô lúc thì dịu dàng, lúc lại sâu lắng. Thỉnh thoảng, cô nhẹ nhàng vuốt tóc, chờ chúng em trả lời. Khi hồi trống báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, cả lớp vẫn còn lưu luyến vì sự hấp dẫn trong lời giảng và tình cảm cô dành cho chúng em.
Dù sau này không còn được cô chỉ dẫn, chúng em vẫn mãi nhớ những kỷ niệm bên cô. Mỗi bài giảng của cô luôn có sức hút kỳ lạ và độc đáo. Cô đã mang đến cho chúng em nhiều cơ hội khám phá vẻ đẹp đa dạng của kiến thức, điều này khiến chúng em mong muốn cô sẽ luôn là giáo viên của chúng em trong những năm học tới.

7. Bài văn miêu tả cô giáo đang giảng bài số 10
Vào lúc 6 giờ 55 phút, cô Thủy đã đứng trước cửa lớp với chiếc cặp trên tay. Dù đã ngoài 30 tuổi, cô vẫn giữ được vẻ duyên dáng trong bộ quần âu đen và áo sơ mi hoa trang nhã. Khi tiếng trống trường vang lên ba hồi, cô bước vào lớp với dáng đứng thẳng và nụ cười tươi, đáp lại sự chào đón của cả lớp. Cô đặt cặp sách lên bàn, đi vòng quanh lớp để kiểm tra và khen ngợi tổ trực nhật vì lớp rất gọn gàng.
Hôm nay, chúng em học bài thơ 'Hành trình của bầy ong' trong tiết Tập đọc. Cô cầm phấn viết tên bài thơ và tác giả lên bảng một cách cẩn thận. Sau đó, cô đọc mẫu và chỉ dẫn cách đọc cho chúng em. Các bạn Quỳnh, Thông, Vĩnh lần lượt được cô gọi đọc, nhận được sự khen ngợi và điểm số tốt. Cô tiếp tục hướng dẫn chúng em cảm nhận và phân tích bài thơ, giải thích về hành trình của những con ong và những nơi chúng tìm hoa. Cô giải thích rằng con ong biểu trưng cho sự chăm chỉ, kiên nhẫn, tích lũy và sáng tạo:
'Nối rừng hoang với biển xa,
Đất nơi đâu cũng tìm ra ngọt ngào.'
Cô nói thêm: 'Hoa nở rồi hoa tàn; hết mùa hoa này sẽ đến mùa hoa khác. Giá trị của con ong là tích lũy mật ngọt cho con người sau mỗi mùa hoa' :
'Bầy ong giữ hộ cho người,
Những mùa hoa đã tàn phai tháng ngày.'
Ánh mắt, nụ cười, giọng đọc và lời giảng của cô Thủy trong giờ Tập đọc đã để lại ấn tượng sâu đậm trong em.

8. Bài văn miêu tả cô giáo đang giảng bài số 1
Sáng nay, lớp học của chúng em bắt đầu với môn địa lý ngay từ đầu giờ. Thật may, không ai cảm thấy nhàm chán vì đây là tiết học rất hấp dẫn do cô Trà giảng dạy.
Vào lúc bảy giờ mười lăm phút, chuông reo báo hiệu tiết học bắt đầu. Cô Trà bước vào với vẻ dịu dàng như mọi ngày, quan sát lớp học và ra hiệu cho chúng em ngồi xuống. Cô treo một bản đồ lớn lên bảng về địa danh mà chúng em sẽ học hôm nay, rồi mới bắt đầu kiểm tra bài cũ. Cô thiết kế phần kiểm tra như trong chương trình “Ai là triệu phú”, làm chúng em háo hức muốn trả lời. Mười phút kiểm tra trôi qua nhanh chóng, và chúng em bắt đầu vào bài mới về thành phố Hà Nội. Cô hướng dẫn chúng em tìm hiểu theo sách giáo khoa bằng những câu hỏi ngắn gọn, dễ hiểu, giúp chúng em nắm bắt kiến thức nhanh chóng.
Khi chúng em trả lời, có đúng có sai, nhưng cô luôn lắng nghe cẩn thận và động viên. Cô khuyến khích chúng em tự do trình bày suy nghĩ và sau đó tổng kết, chỉnh sửa nội dung. Cô viết ý chính lên bảng đen để chúng em chép vào vở. Trong khi viết, mái tóc dài của cô khẽ đung đưa theo từng động tác. Chữ viết của cô Trà rất đẹp, nhanh mà đều, dễ đọc. Cô thường nói rằng luyện chữ quan trọng vì nét chữ phản ánh con người. Ngoài kiến thức sách giáo khoa, cô còn kể thêm những câu chuyện về địa danh, đặc sản, và truyền thống của Hà Nội, khiến chúng em rất thích thú. Cô cũng tổ chức các hoạt động và trò chơi nhỏ liên quan đến bài học, làm tiết học thêm phần thú vị và dễ chịu.
Từ khi học với cô Trà, môn địa lý đã trở thành môn học yêu thích của chúng em, nhờ sự tâm huyết và phương pháp giảng dạy hấp dẫn của cô. Chúng em rất yêu quý cô và mong muốn có thêm nhiều giờ học với cô hơn nữa.

9. Bài văn tả cô giáo đang giảng bài số 2
Tiếng trống trường vang lên “Tùng...Tùng...Tùng” dõng dạc, báo hiệu giờ học bắt đầu. Chúng em háo hức chờ đợi môn tiếng Anh, bởi hình ảnh cô giáo giảng bài luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng.
Khi cô Hoa bước vào lớp, cô luôn dịu dàng trong chiếc áo dài xanh da trời. Dù đã gần ba mươi tuổi, nhưng chiếc áo và mái tóc đen nhánh xõa ngang lưng vẫn làm nổi bật vẻ thanh thoát của cô. Mỗi giáo viên đều có phương pháp dạy riêng, và cô Hoa cũng không ngoại lệ. Cô giảng bài bằng tiếng Anh nhưng nói chậm rãi, điềm đạm, với giọng nói nhẹ nhàng như một bài hát. Cô hướng dẫn chúng em phát âm và nghĩa của từ mới trong bài học, đồng thời quan sát chúng em làm bài tập nhóm.
Mỗi giờ học, cô thường nhắc nhở cách học hiệu quả và giới thiệu các phần mềm học tiếng Anh thú vị. Ánh mắt trìu mến của cô như tiếp thêm động lực cho chúng em học tập chăm chỉ. Khi giảng bài, cô thường nở nụ cười tươi, duyên dáng, để lộ hàm răng trắng sáng. Dù không xinh, cô vẫn mang vẻ duyên thầm qua ánh mắt và nụ cười. Những ngón tay thon dài của cô cầm phấn, tay còn lại uyển chuyển theo nhịp lời nói. Em cảm giác như cô là một nhà ảo thuật, dẫn dắt chúng em vượt không gian và thời gian để khám phá những vùng văn hóa mới lạ của Châu Âu và Châu Mỹ. Cô còn chia sẻ những trải nghiệm, chuyến công tác thú vị ở các quốc gia đó. Chúng em chăm chú lắng nghe, mặc dù có những chú chim lảnh lót hót và tia nắng nghịch ngợm đùa vui.
Trong mỗi giờ học, cô dành thời gian cho các trò chơi lớp học, giúp chúng em ghi nhớ từ vựng qua hình ảnh sinh động. Tiếng cô đọc bài và giọng đọc của chúng em hòa quyện làm cho không khí lớp học thêm vui vẻ. Cô ân cần chỉ ra lỗi ngữ pháp và động viên chúng em giao tiếp tự tin hơn. Dù gương mặt trái xoan của cô lấm tấm mồ hôi, không khí lớp học vẫn luôn vui vẻ. Khi tiếng trống báo hết giờ, chúng em vẫn tiếc nuối vì thời gian trôi qua quá nhanh.
Mặc dù thời gian trôi qua, hình ảnh duyên dáng và thân thiện của cô Hoa khi giảng bài vẫn in đậm trong lòng em. Mỗi lần nhớ lại, em luôn biết ơn sự nhiệt huyết và tình thương yêu lặng lẽ của cô dành cho chúng em.

10. Bài viết mô tả cô giáo đang dạy bài số 3
Mỗi ngày đến lớp, em đều gặp cô giáo chủ nhiệm, nhưng hôm thứ ba tuần trước, lớp em có tiết học kể chuyện. Trong tiết học đó, cô giáo chủ nhiệm của lớp em, cô Ngân, thật hiền hậu, nhân ái và đầy yêu quý.
Ngày hôm nay là thứ ba, lớp em có tiết học kể chuyện. Trong tiết học đó, cô Ngân hiện lên thật duyên dáng và đầy yêu mến. Khi tiếng trống trường vang lên, cô Ngân bước vào lớp. Ngày hôm nay, giống như mọi buổi học khác, cô trông giản dị nhưng gần gũi và dễ mến. Cả lớp đứng nghiêm chào cô. “Cô chào cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ học bài nhé! Nụ cười của cô như những bông hoa mới nở, dịu dàng và đáng yêu! Mái tóc của cô mượt mà, đen bóng, luôn thơm mùi hoa bưởi và bồ kết nấu với lá chanh. Khuôn mặt cô tròn và làn da trắng. Đôi mắt của cô đen sâu, nhìn chúng em với vẻ trìu mến. Áo dài màu hồng cô mặc hôm nay càng làm cô thêm mềm mại. Đôi guốc cao gót màu hồng dường như làm cô cao thêm nhiều.
“Tiết học bắt đầu. Hôm nay chúng em học bài: Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai.” Cả lớp còn chưa biết Mĩ Lai ở đâu, nên rất tò mò. Cô cầm viên phấn trắng viết lên bảng. Chữ viết của cô thật đẹp. Từ tay cô, dòng chữ nắn nót “Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai” hiện ra trước mắt chúng em. Cô bắt đầu kể, cả lớp yên lặng lắng nghe. Giọng cô thật ấm áp, lúc trầm lúc bổng. Theo lời kể của cô, chúng em như chứng kiến tận mắt cảnh tượng đau thương và tàn bạo của những người lính Mĩ. Khi cô kể đến đoạn lính Mĩ xả súng vào đoàn người dân vô tội, giọng cô nghẹn lại, cô quay mặt đi. Em thấy cô đưa tay quệt giọt nước mắt lăn trên má. Không khí như lắng lại. Gió như ngừng thổi để nghe cô kể. Cả lớp ai cũng xúc động. Khi cô kể đến đoạn người cựu chiến binh Mĩ đến Mĩ Lai, chơi những khúc nhạc vĩ cầm như một lời tạ tội với linh hồn những người đã khuất, giọng cô bỗng vui vẻ. Nghe thật trong trẻo và thanh thoát. Em cũng cảm thấy vui mừng.
Đến phần tập kể chuyện, cô đi xuống lớp, ân cần chỉ bảo chúng em. Bạn Hoa hơi lúng túng, chưa nhớ rõ nội dung câu chuyện, cô đã nhẹ nhàng gợi ý. Thế là bạn ấy nhớ lại và kể được đoạn của mình. Bạn Hùng học giỏi văn kể trôi chảy và được cô khen, cho điểm 10. Cả lớp em đều mong được cô gọi kể trước lớp. Cô khen cả lớp và thưởng cho một tràng vỗ tay giòn giã. Cô cười rất tươi. Em nhìn cô, thấy cô lúc đó thật đẹp. Em biết cô rất hài lòng về những gì cô đã dạy chúng em.
Cô Ngân ơi, dù mai em có rời xa ngôi trường này, em sẽ mãi nhớ hình bóng của cô. Nhớ những câu chuyện cô kể về vụ thảm sát đau thương ở Mĩ Lai. Em hứa sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng là học trò của cô. Một ngày không xa, em sẽ đến Mĩ Lai, thắp nén hương để tưởng nhớ những người dân vô tội. Cô Ngân ạ, nhờ cô em thêm yêu đất nước mình hơn.
