1. Bài văn mô tả đêm không ngủ của Bác từ góc nhìn của một đội viên số 4
Vào mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định thực hiện chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (hay chiến dịch Biên giới) để phá vỡ vòng vây quanh căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp và mở tuyến liên lạc với các nước đồng minh như Trung Quốc, Liên Xô. Quân đội đã chuẩn bị kỹ lưỡng, phối hợp chặt chẽ để đạt thắng lợi.
Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác thăm một đơn vị bộ đội và nghỉ tại đó. Đêm mưa lạnh, các chiến sĩ ngủ quanh Bác, nhưng Bác vẫn không ngủ. Bác ngồi bên lửa, hai tay ôm gối, đôi mắt trầm ngâm với những nếp nhăn sâu hơn trên trán.
Đêm đã khuya. Mọi thứ chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng vỗ cánh của chim đêm và tiếng mưa rơi trên mái lán. Các đồng đội của tôi đang ngủ say sau một ngày dài hành quân. Tôi nhìn Bác – vị Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác giữ lửa cháy ấm áp cho căn lều dã chiến và đi phủ chăn cho từng chiến sĩ. Bác rất nhẹ nhàng để không làm ồn, chăm sóc các chiến sĩ như một người mẹ hiền.
Tôi cảm nhận tình yêu thương và lòng biết ơn sâu sắc khi nhìn Bác chăm sóc từng người. Ánh lửa phản chiếu bóng Bác trên vách nứa đơn sơ. Tình cảm của Bác sưởi ấm chúng tôi trước giờ ra trận. Tôi cảm thấy như được bao bọc trong tình yêu rộng lớn ấy. Tôi bối rối và xúc động, thì thầm hỏi:
- Thưa Bác, sao Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh không?
Bác không trả lời mà ân cần khuyên:
- Chú cứ ngủ đi, để lấy sức ngày mai chiến đấu!
Tôi vâng lời nhắm mắt nhưng lòng vẫn lo lắng. Chúng tôi trẻ khỏe, còn Bác già yếu. Bác không ngủ thì làm sao đủ sức chỉ đạo chiến dịch? Thời gian trôi qua, trời sắp sáng, tôi thấy Bác vẫn ngồi như tượng, mắt đầy trĩu nặng. Không đành lòng, tôi lên tiếng:
- Thưa Bác, xin Bác nghỉ một chút cho khỏe ạ!
Bác trả lời:
- Cháu đừng lo! Bác không thể ngủ yên. Trời mưa lạnh, đoàn dân công ngủ ngoài rừng, làm sao tránh khỏi ướt?! Bác chỉ mong trời sáng nhanh!
Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Bác bao la biết bao! Bác lo cho chiến sĩ, dân công và cả chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ của toàn dân. Tình thương ấy bao trùm đất nước và dân tộc.
Thật tự hào khi được chiến đấu dưới ngọn cờ Đảng và Bác! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng đội và giai cấp quý giá. Không đành ngủ yên bên chăn ấm, khi đồng đội còn gian khổ, tôi thức cùng Bác. Những ngọn lửa cũng dường như hiểu lòng tôi, nhảy múa và cháy sáng hơn.
2. Bài văn mô tả đêm không ngủ của Bác từ góc nhìn của một đội viên số 5
Đêm đã khuya, gió ngoài trời rít lên mạnh mẽ. Cảnh rừng Việt Bắc trở nên tĩnh lặng, không còn nghe thấy tiếng chim kêu. Không khí thật âm u.
Không hiểu vì sao, tôi không thể ngủ. Tôi lo lắng cho trận chiến sắp tới, chiến dịch Điện Biên Phủ. Trong khi đang suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng động nhẹ. Tôi ngồi dậy và tự hỏi: “Có phải là Bác không? Sao giờ này Bác vẫn chưa ngủ?”
Quả thật là Bác. Bác ngồi yên lặng bên bếp lửa, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ về điều gì đó. Mưa ngoài mái lều rơi lộp độp. Nhìn Bác, lòng tôi càng cảm thấy thương Bác hơn. Tôi thấy Bác đi phủ chăn cho từng người, đi nhẹ nhàng để không làm ồn. Bóng Bác in trên ngọn lửa, bao trùm cả lều, dường như ấm áp hơn cả lửa hồng.
Đầy cảm xúc, tôi hỏi:
- Bác ơi, sao Bác chưa ngủ? Bác có lạnh không?
Bác nhìn tôi và cười đáp:
- Bác chưa ngủ đâu. Cháu cứ ngủ đi, để ngày mai còn sức chiến đấu!
Tôi vâng lời nhắm mắt nhưng vẫn lo lắng. Chiến dịch còn dài, rừng Việt Bắc nhiều dốc và ụ. Nếu Bác không ngủ, thì lấy sức đâu để chỉ đạo? Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tôi tỉnh dậy lần thứ ba, đã là canh tư. Nhìn thấy Bác vẫn ngồi, tôi hoảng hốt:
- Bác ơi, trời sắp sáng rồi, xin Bác mau đi ngủ.
Bác dịu dàng trả lời:
- Cháu cứ ngủ đi, Bác không sao đâu. Bác lo cho đoàn dân công ngoài trời mưa, chắc họ lạnh lắm. Bác chỉ mong trời sáng nhanh. Không biết họ có ổn không?
Tôi hiểu ra rằng Bác không chỉ lo cho chúng tôi mà còn cho những người chưa gặp Bác. Tấm lòng của Bác thật cao cả. Tôi vui sướng và quyết định thức cùng Bác.
Đêm nay, Bác không ngủ vì luôn lo lắng cho chúng tôi và nhân dân. Bác là Bác Hồ Chí Minh kính yêu của dân tộc Việt Nam.
3. Bài văn mô tả đêm không ngủ của Bác từ góc nhìn của một đội viên số 6
Sau nhiều ngày hành quân vất vả, đơn vị dừng chân trong một cánh rừng và trú ngụ tại một túp lều tranh đơn sơ. Hôm đó trời mưa lâm thâm, mưa rơi dày đặc trên mái lều. Gió lùa qua khe cửa, rít từng hồi. Không gian lạnh lẽo, đôi khi có những cơn gió buốt như cắt vào da thịt. Đêm đã khuya, các chiến sĩ đều đã say giấc.
Ngồi bên bếp lửa, Bác vẫn thao thức chưa ngủ. Ánh lửa bập bùng, ngọn lửa đỏ rực sưởi ấm, xua tan cái lạnh của mùa đông. Bác ngồi trầm tư, vẻ mặt suy ngẫm. Bộ quần áo xanh của Bác đã bạc màu theo thời gian, đôi mắt sáng như sao giờ đầy nếp nhăn và thâm quầng của những đêm không ngủ.
Bác thêm củi vào lửa, tiếng nổ lách tách làm lửa rực lên. Rồi Bác đến từng người, ân cần đắp lại chăn cho các chiến sĩ, bước đi nhẹ nhàng để không làm họ tỉnh dậy. Bác chăm sóc các chiến sĩ như một người Cha yêu thương con cái. Một đội viên tỉnh dậy, thấy Bác chưa ngủ, hỏi nhỏ: 'Bác ơi, sao Bác vẫn chưa ngủ, ngoài trời mưa, Bác có lạnh không?'
Giọng Bác ấm áp, hiền từ trả lời:
- Cháu cứ ngủ ngon, mai còn đi chiến đấu.
Đội viên nhỏ nhẹ:
- Dạ vâng, nhưng lòng vẫn không yên.
Ở bên Bác, anh bộ đội cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến, ấm áp hơn cả ngọn lửa. Chiến dịch còn dài, đầy gian khổ, đường đi hiểm trở. Bác không ngủ, lấy sức đâu mà chiến đấu? Cuộc kháng chiến còn lâu dài, Bác không thể ngủ được.
Gà gáy canh ba, rừng đêm vắng lặng, Bác vẫn chưa ngủ. Sau lần thứ ba thức dậy, đội viên hốt hoảng khi thấy Bác vẫn ngồi. Anh mời Bác đi ngủ: 'Bác ơi, trời sắp sáng rồi, mời Bác nghỉ ngơi.'
Lần này, Bác thổ lộ tâm sự: 'Cháu cứ ngủ đi, Bác thức thì mặc Bác, Bác lo cho dân, cho các anh và đoàn dân công ngoài trời mưa, không có chăn chiếu. Bác chỉ mong trời sáng nhanh để các anh đỡ lạnh.' Giọng nói của Bác đầy xót xa và yêu thương.
Đội viên cảm động, quyết định thức cùng Bác. Trời sắp sáng, bếp lửa cũng tàn. Một đêm dài Bác không ngủ, tấm lòng Bác bao la như biển cả. Suốt đời Bác hy sinh vì dân, vì nước. Em rất yêu quý và kính trọng Bác – vị cha già kính yêu của dân tộc.
Đêm nay chỉ là một trong nhiều đêm Bác không ngủ, đối với Bác đó là điều bình thường.
4. Bài văn mô tả đêm không ngủ của Bác từ góc nhìn của một đội viên số 7
Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, người cha kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời của Bác là minh chứng cho lối sống giản dị, thanh bạch và tình yêu thương vô bờ bến đối với dân tộc. Dù chiến tranh đã lùi xa, nhưng một câu chuyện về Bác trong thời kỳ kháng chiến vẫn mãi trong tâm trí tôi.
Vào giữa đêm khuya giá lạnh, tôi bỗng nhớ lại những ngày hành quân đầy gian khổ khi cách mạng còn đối mặt với muôn vàn khó khăn. Lúc đó, tôi là một lính mới trong hàng trăm thanh niên xung phong. Vào mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới - Cao - Bắc - Lạng nhằm phá vỡ vòng vây của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các quốc gia láng giềng như Trung Quốc, Liên Xô. Nhận lệnh từ cấp trên, chúng tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, quyết tâm phối hợp các chiến trường để giành thắng lợi.
Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác bất ngờ đến thăm đơn vị và nghỉ lại nơi trú quân của chúng tôi. Cả đoàn vui mừng khôn xiết, ai cũng muốn trò chuyện với Bác và lắng nghe lời dạy của Người, nhưng đêm đã khuya, nhiệm vụ còn đang đợi và Bác cần nghỉ ngơi nên chúng tôi phải chào Bác để quay về chỗ ngủ. Trời mưa dầm, đêm càng về khuya càng lạnh, cả chúng tôi quây quần bên Bác để thêm phần ấm áp.
Gặp Bác lần đầu tiên, tôi không khỏi vui mừng, nhớ lại nhiều câu chuyện về Bác mà không thể ngủ được. Các đồng chí xung quanh đã say giấc vì mệt mỏi sau một ngày hành quân vất vả, tiếng hít thở và ngáy đều đặn vang lên. Tôi vẫn thao thức, ánh mắt lúc nhắm lúc mở, không thể yên giấc. Nghĩ đến việc Bác cùng ngủ ở đây, tôi nhẹ nhàng xoay người không dám cử động mạnh.
Thấy hình dáng Bác xa xa, tôi rất ngạc nhiên. Đã rất khuya rồi mà Bác vẫn chưa ngủ sao? Bác ngồi lặng yên bên bếp lửa, cơn mưa ngoài trời đã nhỏ lại, chỉ còn nghe tiếng mưa lác đác. Tôi chăm chú nhìn bóng lưng gầy của Bác, mái tóc bạc, bộ áo nâu giản dị, chòm râu dài và đôi mắt hiền hòa. Bác ngồi đốt lửa sưởi ấm cho chúng tôi, khuôn mặt thấp thoáng trong ánh lửa đỏ rực.
Tôi cố gắng lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Bác. Một lát sau, Bác đứng dậy, cẩn thận đến từng chỗ ngủ của đồng chí, chỉnh lại chăn cho ngay ngắn. Nhìn Bác chăm sóc từng người, tôi cảm thấy như mình đang mơ, như thấy cha tôi ngày nhỏ, cẩn thận và chu đáo. Tôi do dự rồi nhẹ giọng hỏi:
- Bác ơi! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác chưa ngủ?
Bác đang vén chăn cho đồng chí gần cửa lều, nghe tôi hỏi, Bác quay lại với ánh mắt trìu mến:
- Cháu cứ ngủ ngon đi. Ngày mai còn chiến đấu.
Tôi vâng lời Bác, nhưng lòng vẫn không yên. Thời gian trôi chậm, trời dần sáng, tôi cứ lo lắng rồi thiếp đi lúc nào không hay. Khi thức dậy lần thứ ba, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi im lặng, nhìn ngọn lửa đỏ.
Tôi lo lắng, giọng hoảng hốt:
- Bác ơi! Trời sắp sáng rồi, Bác mau nghỉ ngơi đi ạ.
Bác nhìn tôi, nở nụ cười, vẫn ngồi như vậy, vầng trán cao đầy suy tư, Bác nói:
- Cháu cứ ngủ đi, đừng lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa, không biết các cô chú dân công ngoài rừng làm sao chịu đựng. Rừng sâu, gió lạnh mà chỉ có manh áo mỏng, ướt hết cả. Bác lo lắng quá, chỉ mong trời sáng sớm. Nghĩ đến việc Bác ngủ yên trong lều mà ngoài kia dân chúng chịu khổ, Bác không ngủ được.
Giọng Bác đầy lo âu và yêu thương vang lên trong đêm. Tôi cảm động trước tình thương vô bờ bến của Bác. Bác luôn lo cho dân, cho nước trước khi nghĩ đến mình. Giọng nói của Bác như tiếng nói thân thương của dân tộc, tình thương của Bác vượt ra ngoài mọi khoảng cách.
Tôi không ngủ được nữa, dậy ngồi cạnh Bác. Dù Bác khuyên tôi đi ngủ, tôi vẫn không rời. Niềm hạnh phúc và tự hào trong tôi như ngọn lửa bùng cháy trước mặt. Dù là Chủ tịch nước, Bác vẫn gần gũi, hành động nhỏ của Bác khiến tôi cảm thấy sâu sắc về lòng yêu nước.
Đêm trôi qua nhanh nhưng hình ảnh Bác vẫn mãi trong tôi. Và nhiều đêm sau đó, tôi vẫn nhớ mãi đêm mưa ấm áp tình yêu thương của Bác.
5. Bài văn mô tả đêm không ngủ của Bác từ góc nhìn của anh đội viên số 8
Vào năm đó, Bác Hồ đã trực tiếp chỉ huy và giám sát các trận chiến của quân đội và nhân dân. Bác cũng tham gia cùng ban chỉ huy trận đánh để chỉ đạo các cuộc chiến. Tôi là một chiến sĩ trong đội bảo vệ Bác tại chiến dịch.
Vào một đêm mưa nhẹ, Bác và tôi nghỉ ngơi trong một lán nhỏ làm bằng nứa và mái lá xơ xác giữa rừng. Sau một ngày hành quân mệt mỏi, giấc ngủ đến với tôi rất nhanh và sâu. Đột nhiên, tôi tỉnh dậy và thấy một bóng người ngồi lặng lẽ bên bếp lửa. Nhìn kỹ, tôi không thể tin vào mắt mình: đó là Bác Hồ!
Lửa cháy sáng và Bác Hồ ngồi đó trong sự tĩnh lặng, trầm ngâm. Gương mặt Người im lìm, đôi mắt dõi theo bếp lửa, chòm râu im lìm… Tôi cảm giác như đang trong một giấc mơ kỳ lạ, hình ảnh Bác như được khắc sâu vào đêm. Rồi Bác nhẹ nhàng đến chỗ chúng tôi đang nằm và dém chăn cho từng người. Tôi cảm thấy xúc động vô cùng, không thể nói thành lời. Sau khi chăm sóc xong cho các cháu, Bác trở lại gần bếp lửa. Ánh lửa chiếu rõ bóng Bác trên vách nứa, hình dáng Bác cao lớn như bao trùm lên tất cả chúng tôi, mang đến hơi ấm cho mỗi người.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
- Thưa Bác, Bác có lạnh không ạ? Trời đã khuya rồi, cháu mời Bác đi ngủ!
Bác Hồ mỉm cười và đáp:
- Chú cứ ngủ đi, Bác sẽ thức.
Nghe theo lời Bác, tôi lại thiếp đi. Khi tôi thức dậy lần thứ ba, Bác vẫn ngồi đó. Tôi lo lắng gọi:
- Bác ơi, đã khuya rồi! Bác ơi, mời Bác đi ngủ!
Bác lại mỉm cười nhìn tôi:
- Chú cứ ngủ ngon. Bác nghĩ đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng không thể ngủ được. Chỉ mong trời sớm sáng.
Khi biết lý do Bác còn thức, tôi cảm thấy nghẹn ngào. Tôi quyết định thức cùng Bác. Bác Hồ thật vĩ đại, đã dành tình thương và sự quan tâm cho tất cả mọi người.
6. Đóng vai đội viên kể lại một đêm không ngủ của Bác bài 9
Bác Hồ là vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cả cuộc đời, Bác đã cống hiến cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Những câu chuyện về Bác vẫn được kể lại, đặc biệt là trong một lần hành quân ở Việt Bắc.
Vào đêm đó tại núi rừng Việt Bắc, trời mưa nhẹ, dưới mái lều tranh đơn sơ. Anh đội viên thức dậy và thấy Bác vẫn ngồi đó. Anh nghĩ rằng sau một ngày hành quân vất vả, đêm là lúc mọi người cần nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai. Thế nhưng, Bác vẫn ngồi bên bếp lửa với vẻ mặt trầm tư. Anh đội viên cảm thấy yêu thương Bác hơn. Anh khẽ hỏi:
- Bác ơi! Trời sắp sáng rồi, Bác hãy đi nghỉ đi ạ.
Bác mỉm cười và trả lời:
- Chú cứ ngủ ngon. Bác thức thì mặc Bác.
Anh đội viên nghe theo lời Bác. Sau đó, anh thấy Bác nhẹ nhàng dém chăn cho từng người, cố gắng không làm các chiến sĩ tỉnh giấc. Khi anh thức dậy lần thứ ba, Bác vẫn ngồi đó. Anh kêu lên:
- Bác ơi, trời đã khuya lắm rồi. Bác ơi, mời Bác đi ngủ!
Bác lại trả lời:
- Chú cứ việc ngủ ngon. Bác thương đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng. Bác chỉ mong trời sáng sớm.
Nhờ lòng yêu thương của Bác, anh đội viên cảm thấy ấm áp và sự nồng ấm đó đã xua tan cái lạnh của cơn mưa bên ngoài. Chính vì sự quan tâm của Bác, anh quyết định thức cùng Bác.
Bác không phải là một lãnh tụ xa cách mà luôn đầy tình cảm yêu thương dành cho chiến sĩ và nhân dân.
7. Đóng vai anh đội viên kể lại một đêm không ngủ của Bác bài 10
Nếu được hỏi về kỷ niệm đáng nhớ nhất trong thời trẻ của tôi, tôi sẽ không ngần ngại nói rằng đó là những ngày tháng chiến đấu dưới sự chỉ huy của vị lãnh tụ vĩ đại Hồ Chí Minh. Trong chiến dịch Biên giới cuối năm 1950, Bác đã trực tiếp đến chiến trường để lãnh đạo cuộc chiến đấu của quân và dân ta, mang lại chiến thắng.
Ký ức về thời gian đó vẫn khiến lòng tôi bồi hồi. Đó là những ngày chiến đấu đầy gian khổ. Sau một ngày hành quân vất vả, đoàn quân chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi trong một khu rừng và dựng lều. Khi chúng tôi chuẩn bị cho trận chiến ngày mai, đêm khuya, tôi tỉnh giấc và thấy Bác ngồi lặng lẽ bên bếp lửa, với gương mặt đầy suy tư. Tôi tự hỏi Bác đang lo lắng cho trận chiến ngày mai hay cho vận mệnh đất nước? Sự quan tâm và lo lắng của Bác khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Bác như một người cha già ân cần, chăm sóc những đứa con của mình.
Tôi quan sát Bác âm thầm. Bác đốt lửa để bộ đội có giấc ngủ ngon, rồi đi dém chăn cho từng người một, hết sức nhẹ nhàng để không làm chúng tôi tỉnh giấc. Có lẽ không có nhà lãnh đạo nào trên thế giới lại gần gũi và quan tâm đến bộ đội như Bác.
Trong giấc mơ, tôi thấy bóng Bác cao lớn, tỏa ra hơi ấm đặc biệt. Tôi không thể kiềm nén lòng thương, thì thầm hỏi Bác:
- Bác ơi! Sao Bác vẫn chưa ngủ? Bác có lạnh không ạ?
Bác trả lời bằng giọng đầy tình yêu thương:
- Chú cứ ngủ ngon, để ngày mai có sức đánh giặc. Quân ta phải chiến thắng.
Tôi nghe lời Bác đi ngủ nhưng vẫn lo lắng. Thấy Bác thức suốt đêm, tôi lo rằng Bác sẽ bị ốm. Tôi lo lắng về sức khỏe của Bác để chỉ huy cuộc chiến trong điều kiện khó khăn. Lần thứ ba tỉnh dậy, tôi thấy Bác vẫn ngồi bên bếp lửa. Tôi vội mời Bác đi ngủ:
- Bác ơi! Trời sắp sáng rồi, xin Bác hãy ngủ.
- Chú cứ ngủ đi. Bác không yên lòng vì đoàn dân quân phải ngủ ngoài trời mưa lạnh. Bác chỉ mong trời sáng để họ không phải chịu khổ cực nữa.
Bác luôn nhân hậu và vị tha, dành tình yêu thương cho tất cả mọi người, từ người già đến trẻ nhỏ, từ chiến sĩ đến dân công vô danh. Bác cống hiến cả đời mình cho hạnh phúc nhân dân và dân tộc Việt Nam. Gặp gỡ một con người như thế, ai mà không kính trọng và ngưỡng mộ Bác.
Tôi xúc động trước những lời tâm sự của Bác. Nhìn Bác bên ngọn lửa, tôi quyết định thức cùng Bác, lắng nghe và trò chuyện với Người. Đêm ấy chỉ là một trong nhiều đêm Bác không ngủ vì lo lắng cho quân và dân. Bác không ngủ vì một lý do rất tự nhiên - vì Bác là Hồ Chí Minh, vị Chủ tịch được các thế hệ Việt Nam ghi nhớ công ơn.
8. Đóng vai anh đội viên kể lại một đêm không ngủ của Bác bài 1
Là một chiến sĩ, tôi vinh dự được tham gia vào đoàn quân bảo vệ độc lập dân tộc. Trong hành trình này, tôi rất vui mừng khi có cơ hội đồng hành cùng Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Vào một buổi tối sau một ngày dài hành quân, cả đoàn quân dừng lại dựng trại trong rừng để nghỉ ngơi. Trời lạnh và mưa, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong chăn ấm. Nhưng sau một giấc ngủ ngắn, tôi tỉnh dậy và thấy trời đã khuya, mọi người đều đã ngủ. Nhìn ra, tôi thấy Bác đang ngồi bên đống lửa, ánh lửa chiếu sáng gương mặt đầy trăn trở của Người. Bác đứng dậy đi dém chăn cho từng người, nhẹ nhàng như một người cha chăm sóc con cái. Hành động ấm áp của Bác khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và yên tâm khi ngủ.
Tuy nhiên, tôi không thể ngủ yên, trong mơ tôi thấy Bác vẫn ngồi bên đống lửa, không có ý định nghỉ ngơi. Tôi hỏi Bác:
- Bác ơi, sao khuya rồi mà bác vẫn chưa ngủ? Bác có lạnh không ạ?
Bác trả lời nhẹ nhàng:
- Bác không sao đâu. Chú cứ yên tâm ngủ để có sức đánh giặc ngày mai.
Tôi nghe lời Bác, nhưng vẫn không thể yên tâm, lo lắng về sức khỏe của Bác. Chiến dịch còn dài, thời tiết khắc nghiệt, nếu Bác không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tôi lại tỉnh dậy lần thứ ba, thấy Bác vẫn ngồi bên đống lửa. Tôi chạy đến, mời Bác đi ngủ:
- Bác ơi, trời sắp sáng rồi, xin Bác hãy nghỉ ngơi.
- Chú cứ ngủ đi. Bác không ngủ được vì nghĩ đến đoàn dân công phải nằm ngoài trời mưa lạnh. Bác thương họ quá, không thể nhắm mắt.
Bác tiếp tục nhìn vào đống lửa, suy nghĩ về chiến dịch và người dân. Tôi càng cảm nhận được nỗi lòng Bác, càng vui mừng vì có một lãnh tụ yêu thương nhân dân như thế. Tôi quyết định thức cùng Bác, sửa lại đống lửa với niềm hạnh phúc vô bờ.
9. Đóng vai anh đội viên kể lại một đêm không ngủ của Bác bài 2
Sau một ngày dài hành quân mệt mỏi, tôi cuối cùng cũng tìm được chỗ nghỉ. Tiểu đội của tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ và chuyển tin liên lạc giữa Bác và các cán bộ cấp cao khác. Đêm đã khuya, gió ngoài trời thổi mạnh, và tiếng chim đã ngừng hót. Rừng Việt Bắc trở nên âm u và tĩnh lặng.
Tôi không thể ngủ được, tâm trí cứ xoay quanh chiến dịch Điện Biên Phủ. Trong lúc suy nghĩ, tôi nghe tiếng động nhẹ, và khi nhìn ra, tôi thấy Bác vẫn ngồi bên bếp lửa, vẻ mặt trầm ngâm như đang lo lắng điều gì. Mưa rơi không ngừng ngoài mái lều cũ, và tôi nhìn Bác với sự thương cảm. Bác giống như một người cha đang chăm sóc cho chúng tôi, nhóm lửa để chúng tôi được ấm.
Bác nhẹ nhàng đi dém chăn cho từng người trong chúng tôi, sợ làm chúng tôi giật mình. Bóng dáng Bác hiện lên trước ánh lửa, cao và rộng, bao phủ cả lều. Cảm giác mơ màng, cái bóng của Bác như làm chúng tôi ấm áp hơn cả ngọn lửa cháy sáng rực rỡ.
Với lòng cảm phục, tôi hỏi:
- Bác ơi, Bác chưa ngủ sao? Bác có lạnh không?
Bác mỉm cười và trả lời:
- Bác chưa ngủ đâu. Chú cứ ngủ để có sức cho ngày mai đi đánh giặc.
Tôi nghe lời Bác và nhắm mắt, nhưng vẫn không yên tâm. Tôi lo lắng cho sức khỏe của Bác, vì chiến dịch còn dài, đường đi khó khăn. Tôi không biết Bác sẽ lấy sức đâu nếu cứ thức suốt đêm. Lần thứ ba tôi thức dậy và thấy Bác vẫn ngồi. Tôi hốt hoảng và vội vàng:
- Bác ơi, trời sắp sáng, Bác hãy ngủ để sáng mai có sức nhé!
Bác dịu dàng trả lời:
- Chú cứ ngủ đi, Bác không thể ngủ được. Bác đang nghĩ về đoàn dân công ngoài trời mưa, chắc họ lạnh lắm. Bác chỉ mong trời sáng sớm để xem họ thế nào.
Tôi hiểu rằng Bác thức vì lo lắng cho cả những người xa lạ chưa gặp. Tấm lòng của Bác thật vĩ đại. Tôi cảm thấy hạnh phúc và quyết định thức cùng Bác. Đêm nay, Bác không ngủ vì Bác là người luôn lo cho mọi người hơn chính mình. Bác chính là Cha già của dân tộc Việt Nam - Hồ Chí Minh.
10. Đóng vai anh đội viên kể lại một đêm không ngủ của Bác bài 3
Trong cuộc đời tôi, những ngày tháng đáng nhớ nhất chính là những ngày được sống và chiến đấu bên cạnh Bác. Những khoảnh khắc đó đã để lại cho tôi những kỷ niệm không thể phai nhòa.
Khi đó, tôi là một chiến sĩ mới (lúc bấy giờ thường được gọi là đội viên). Đơn vị tôi vừa mới đến mặt trận thì cũng đúng lúc Bác ra chiến trường để chỉ đạo. Đêm hôm đó, Bác ở lại cùng chúng tôi, và chính đêm ấy, Bác đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng sâu đậm.
Vào khoảng nửa đêm, khi tất cả các chiến sĩ đã say giấc, tôi bỗng dưng tỉnh dậy. Chưa kịp ngồi dậy, tôi đã thấy khuôn mặt Bác. Bác vẫn chưa ngủ, ngồi trầm ngâm bên bếp lửa, trong khi mưa ngoài trời rơi lất phất. Nhìn thấy Bác, lòng tôi trào dâng cảm xúc, Bác đang chăm sóc ngọn lửa, như một người cha đang lo lắng sưởi ấm cho chúng tôi.
Tôi lặng lẽ quan sát, thấy Bác đứng dậy và nhẹ nhàng đi dém chăn cho chúng tôi. Nhìn Bác, tôi như lạc vào một giấc mơ. Bác thật cao quý và ấm áp. Tôi thổn thức và thì thầm hỏi:
- Bác ơi! Bác chưa ngủ sao? Bác có lạnh không?
Bác mỉm cười và đáp:
- Chú cứ ngủ ngon. Ngày mai còn phải đi đánh giặc.
Tôi nhắm mắt theo lời Bác, nhưng không sao ngủ được. Tôi lo lắng cho sức khỏe của Bác khi chiến dịch còn dài và khó khăn đang chờ đón.
Khi tôi tỉnh dậy lần thứ ba, thấy Bác vẫn ngồi yên lặng, tôi lo lắng:
- Bác ơi! Trời sắp sáng rồi, Bác hãy nghỉ một chút đi.
Bác nhẹ nhàng trả lời:
- Chú cứ ngủ đi. Bác không ngủ được vì lo cho các cô chú dân công ngoài trời mưa. Bác mong trời sáng nhanh để xem họ thế nào.
Lòng tôi ấm áp và vui sướng vô cùng khi nhận ra rằng Bác của chúng ta vĩ đại bởi vì Bác luôn dành trọn cuộc đời để lo lắng và yêu thương mọi người.