Phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' - Bài viết số 4
Nguyễn Tuân, bậc thầy của văn học, trước Cách Mạng là một cây bút nổi tiếng của văn học Lãng mạn giai đoạn 1930-1945. Ông đã sử dụng ngòi bút để khám phá cái đẹp từ hiện thực, điều này thể hiện rõ qua các tác phẩm của ông. Nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' chính là một minh chứng rõ nét cho tài năng của ông.
Trong tác phẩm, Huấn Cao hiện lên như một nghệ sĩ tài ba với khả năng viết chữ Nho bằng bút lông và mực tàu. Tài năng này không chỉ đơn thuần là viết chữ mà đã nâng lên thành nghệ thuật, làm nên danh tiếng lẫy lừng của Huấn Cao. Quản ngục nghe danh Huấn Cao qua lời đồn đã biết đến ông như một hiện tượng hiếm có, với chữ viết trở thành báu vật quý giá.
Không chỉ là nghệ sĩ, Huấn Cao còn là một anh hùng. Việc bị giam cầm là minh chứng cho việc ông đứng đầu phong trào chống triều đình phong kiến. Dù trong tù, Huấn Cao vẫn giữ thái độ kiên cường, không sợ hãi trước quản ngục và luôn giữ vững tinh thần bất khuất. Khi nhận hung tin, ông không lo lắng mà chỉ mỉm cười, thể hiện sự bình thản của một bậc quân tử anh hùng.
Huấn Cao là hình mẫu của một anh hùng dũng cảm và một nghệ sĩ tài hoa, đồng thời là người có lương tâm trong sáng. Ông khẳng định rằng mình không vì vàng ngọc hay quyền thế mà viết câu đối, và chỉ viết cho ba người bạn thân. Lời khuyên của ông cho quản ngục thể hiện lòng yêu quý cái đẹp và sự trong sáng của nhân cách. Nguyễn Tuân đã khắc họa Huấn Cao như một nhân vật đặc biệt với cái đẹp và thiên lương trong sáng, tạo nên hình tượng không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai khác.
Nguyễn Tuân đã khéo léo đặt Huấn Cao vào một tình huống đặc biệt để tôn vinh vẻ đẹp và tính cách của nhân vật. Nghệ thuật đối lập và ngôn ngữ tinh tế trong tác phẩm đã xây dựng hình ảnh Huấn Cao thật sự độc đáo và không giống bất kỳ nhân vật nào khác.
Phân tích nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' - Bài viết số 5
Nguyễn Tuân (1910 – 1987) là một trong những cây bút kiệt xuất của văn học Việt Nam. Trước Cách mạng tháng Tám, ông thường hướng văn chương của mình về chủ nghĩa xê dịch và tìm kiếm vẻ đẹp của những thời kỳ huy hoàng đã qua. Tác phẩm “Chữ người tử tù” là minh chứng tiêu biểu cho sự tài hoa, thiên lương và khí phách anh hùng của nhân vật Huấn Cao.
Nguyễn Tuân viết về cái đẹp với một sự tinh tế độc đáo, để nhân vật của mình tỏa sáng với những vẻ đẹp phong phú và đa dạng. Huấn Cao, với tài năng viết chữ Hán, là một nghệ sĩ thực thụ. Chữ Hán, với nét đẹp tạo hình của nó, không chỉ bộc lộ tâm hồn và chí hướng của con người, mà còn trở thành một môn nghệ thuật gọi là thư pháp. Các chữ đẹp thường được treo trang trọng trong các không gian như thư phòng, phòng khách và phòng thờ, như một thú chơi tao nhã.
Huấn Cao không chỉ là một nhà Nho bình thường mà còn là một thư pháp gia nổi tiếng với tài viết chữ nhanh và đẹp. Chữ của ông nổi tiếng khắp vùng Sơn, và viên quản ngục ở huyện nhỏ cũng biết đến “Chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm”. Để có được chữ của Huấn Cao, viên quan coi ngục phải tỏ ra kính trọng và sẵn sàng mạo hiểm. Việc biệt đãi Huấn Cao, dù nguy hiểm, chỉ vì mong muốn có một báu vật từ ông.
Tài năng viết chữ đẹp của Huấn Cao là một vẻ đẹp tài hoa hiếm có. Qua việc trân trọng tài năng của Huấn Cao và sự khao khát của viên quản ngục, tác giả thể hiện sự tôn trọng đối với người tài, cái đẹp và sự tiếc nuối đối với các giá trị văn hóa cổ truyền đang dần mai một.
Huấn Cao không chỉ là nghệ sĩ mà còn là một anh hùng với khí phách hiên ngang. Ông dám chống lại triều đình phong kiến mục nát và không chấp nhận sự giam cầm. Dù bị coi là “ngạo ngược và nguy hiểm nhất”, ông vẫn giữ vững tinh thần kiên cường và phong thái ung dung. Huấn Cao không sợ hãi trước sự đe dọa, và ngay cả khi bị biệt đãi, ông vẫn giữ thái độ khinh bạc và không van xin.
Huấn Cao là người có thiên lương trong sáng và tâm hồn cao đẹp. Ông chỉ tặng chữ cho những người trân trọng cái đẹp và tài năng, không phải vì sự kiêu ngạo. Dù viên quản ngục có biệt đãi, Huấn Cao vẫn giữ nguyên thái độ và tỏ thái độ khinh thường. Khi biết được sở nguyện của viên quản ngục, Huấn Cao đã cảm thấy mình không phụ lòng người, và cảnh ông cho chữ trở thành một hình ảnh chưa từng có.
Trong tác phẩm, vẻ đẹp thiên lương không chỉ có ở Huấn Cao mà còn ở viên quan coi ngục và thầy thơ lại. Sự tôn trọng cái tài và thiên lương của họ làm nổi bật nhân cách cao đẹp của Huấn Cao. Nguyễn Tuân đã khéo léo dùng thủ pháp tương phản để làm nổi bật sự chiến thắng của cái đẹp, cái tài và khí phách anh hùng. Sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, cái đẹp và cái phàm tục đã làm tôn vinh nhân cách Huấn Cao, trở thành hình mẫu lý tưởng mà Nguyễn Tuân tìm kiếm. Qua đó, tác phẩm không chỉ thể hiện lý tưởng thẩm mỹ của nhà văn mà còn mang ý nghĩa nhân sinh sâu sắc.
3. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' số 6
“Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân là một tác phẩm nổi bật trong tập truyện “Vang bóng một thời”. Truyện không chỉ thành công về nội dung mà còn về nghệ thuật, với bút pháp lãng mạn và thủ pháp đối lập, tạo nên ấn tượng sâu sắc qua việc xây dựng nhân vật. Nhân vật Huấn Cao hiện lên như một anh hùng, tài hoa và có lòng nhân ái lớn, phản ánh sự bất mãn với triều đình qua cuộc khởi nghĩa thất bại, bị giam cầm chờ ngày xử án. Trong ngục tối, cuộc gặp gỡ giữa Huấn Cao và viên quản ngục – đại diện cho chính quyền phong kiến – diễn ra đầy kịch tính. Huấn Cao ban đầu coi thường viên quản ngục, nhưng khi hiểu được tấm lòng của ông ta, thái độ của Huấn Cao đã thay đổi hoàn toàn, từ khinh miệt đến trân trọng, và cuối cùng, ông đồng ý cho chữ, đồng thời khuyên nhủ viên quản ngục về với thiên lương. Cuối cùng, cảnh Huấn Cao viết chữ trong tù, ngay trước khi ra pháp trường, trở thành một hình ảnh đẹp đẽ và xúc động, khẳng định rằng cái đẹp và cái thiện có thể cảm hóa cái xấu. Nguyễn Tuân đã khắc họa nhân vật Huấn Cao với sự tài hoa và khí phách hiên ngang, một biểu tượng hoàn mỹ cho cái đẹp và cái thiện trong văn học Việt Nam.
4. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' - phần 7
Nguyễn Tuân, nhà văn luôn theo đuổi cái đẹp như một tín ngưỡng riêng, đã tìm kiếm sự hoàn mỹ trong thời kỳ huy hoàng của quá khứ. Ông nâng tầm những thú vui như thưởng trà, ngắm trăng hay ăn kẹo mạch nha lên một đẳng cấp mới. Trong số những niềm vui ấy, không thể không nhắc đến thú vui chơi chữ tinh tế của ông, được thể hiện qua nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù'. Tác phẩm không chỉ miêu tả một thú vui tao nhã mà còn thể hiện phẩm cách và khí chất của một nhân vật tài hoa như Huấn Cao.
Huấn Cao, một nhà Nho và chí sĩ yêu nước, không chỉ nổi tiếng với chữ viết đẹp mà còn với tài võ. Dù Nguyễn Tuân không nói rõ về học vấn của ông, nhưng qua miêu tả về chữ viết đẹp lừng lẫy của Huấn Cao, người đọc có thể cảm nhận được tài năng văn chương của ông. Huấn Cao không chỉ gây ấn tượng với chữ viết mà còn khiến viên quản ngục khao khát sở hữu những tác phẩm của mình. Trong thời gian bị giam, quản ngục tỏ ra kính trọng và nể phục tài năng của Huấn Cao.
Khác với cách tiếp đón thông thường, quản ngục đối xử với Huấn Cao bằng sự tôn trọng và kính nể. Huấn Cao không chỉ có tài viết chữ mà còn là một bậc thầy võ thuật, tạo nên hình ảnh hoàn hảo của một người vừa văn võ toàn tài. Dù gặp thất bại và bị giam, Huấn Cao vẫn giữ được phẩm cách kiên cường và thiên lương trong sáng. Ông không bao giờ vì đe dọa hay tiền bạc mà bán chữ, coi việc cho chữ là một việc thiêng liêng và cần tìm đúng người để nâng niu nó.
Huấn Cao, dù bị giam cầm và đối mặt với án tử, vẫn giữ được lòng kiên cường và sự kiên nhẫn. Ông không sợ hãi trước quản ngục và đòn roi, giữ thái độ kiên định và dũng cảm. Khi được viên quản ngục hỏi han, Huấn Cao vẫn tỏ ra khinh thường, chỉ yêu cầu quản ngục đừng đến gần. Ông đã thể hiện tinh thần thép và dũng khí, không hề run sợ trước cái chết.
Đằng sau sự dũng cảm đó, Huấn Cao còn là hình ảnh của một người có lòng nhân ái và dịu dàng. Ông đã đồng ý cho chữ khi biết tâm nguyện của viên quản ngục và cảm động trước lòng chân thành của người quản ngục. Cảnh tượng Huấn Cao cho chữ trong tù, trong đêm cuối cùng của cuộc đời, là một biểu hiện cao đẹp của nhân cách và giá trị tư tưởng. Mặc dù điều kiện tồi tệ, Huấn Cao vẫn viết những dòng chữ cuối cùng với tất cả tinh hoa và đẹp đẽ nhất.
Trong cảnh tượng tối tăm của nhà tù, hình ảnh một người tù cổ đeo gông, chân xiềng, đang viết chữ trên miếng lụa trắng, làm nổi bật giá trị của cái đẹp và thiên lương. Những người xung quanh cảm nhận được sự cao quý và trân trọng từng con chữ của Huấn Cao. Cảnh cho chữ là sự kết tinh của nhân cách và tư tưởng của nhân vật. Nguyễn Tuân đã sử dụng kỹ thuật lãng mạn, cường điệu và đối lập để xây dựng nhân vật, cùng với ngôn ngữ giàu chất tạo hình và màu sắc cổ kính, thể hiện cái đẹp của một thời đại đã qua.
Qua nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân gửi gắm thông điệp về sự chiến thắng của cái đẹp trước cái xấu, cái thiện trước cái ác, ánh sáng trước bóng tối. Tác phẩm không chỉ ca ngợi nét đẹp văn hóa truyền thống mà còn thể hiện lòng yêu nước và quan điểm thẩm mỹ rằng cái đẹp luôn phải đi cùng cái thiện. Nghệ thuật xây dựng nhân vật trong tác phẩm thành công nhờ sự kết hợp giữa ngôn ngữ, giọng điệu và ý tưởng sâu sắc.
5. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' - Bài viết số 8
Nguyễn Tuân, một nghệ sĩ cả đời tìm kiếm cái đẹp và chân lý, không thể không nhắc đến tác phẩm “Vang bóng một thời” với 11 truyện ngắn viết trước Cách mạng tháng Tám, ca ngợi những nhân vật tài ba của một thời vang bóng. Trong số đó, nhân vật Huấn Cao trong “Chữ người tử tù” nổi bật với tài viết chữ đẹp và phẩm hạnh cao quý, là hình mẫu của anh hùng bất khuất và tài hoa.
Huấn Cao, được lấy cảm hứng từ Cao Bá Quát, là một người anh hùng vĩ đại, dẫu bị giam cầm nhưng vẫn giữ vững khí phách và danh tiếng. Ông thể hiện sự kết hợp hoàn hảo giữa tài năng và tâm hồn cao cả, làm cho hình ảnh của ông nổi bật ngay cả trong môi trường ngục tù khắc nghiệt.
Nhân vật Huấn Cao, trong mắt viên quản ngục, không chỉ là một tù nhân nguy hiểm mà còn là biểu tượng của sự bất khuất, thể hiện qua hành động và thái độ của ông trong nhà tù. Sự ngang tàng và khí phách của ông được thể hiện rõ qua việc không sợ hãi trước cái chết và giữ vững tinh thần không khuất phục trước cường quyền.
Với tài viết chữ đẹp, Huấn Cao không chỉ thể hiện nghệ thuật thư pháp tinh tế mà còn phản ánh một nghệ sĩ tài ba, với những câu đối và nét chữ thể hiện sự tinh tế và cốt cách thanh cao. Nguyễn Tuân, qua lời đối thoại của viên quản ngục, đã làm nổi bật tài năng này của nhân vật.
Huấn Cao cũng là một con người có thiên lương trong sáng, điều này thể hiện qua sự tôn trọng và cảm động đối với viên quản ngục, cũng như việc ông chỉ viết chữ cho những người bạn tri kỷ và từ chối mọi sự mua chuộc từ tiền tài hay quyền lực. Đặc biệt, ông để lại ấn tượng sâu sắc trong cảnh cho chữ trước khi ra pháp trường, qua đó thể hiện sự cao cả và nhân cách trong sáng.
Như vậy, Huấn Cao là nhân vật tiêu biểu, vừa tài ba vừa có tâm, để lại dấu ấn sâu đậm trong văn học dân tộc. Hình ảnh của ông thể hiện rõ quan niệm thẩm mỹ của Nguyễn Tuân: cái đẹp không thể tách rời cái chân và cái thiện, và nhân cách đẹp là sự hòa quyện giữa tài năng và phẩm hạnh.
6. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' số 9
Nhà văn Pauxtopki từng nhấn mạnh: “Nhà văn là người dẫn dắt đến thế giới của cái đẹp. Bước vào văn chương là bước vào vương quốc của cái đẹp”. Mỗi nhà văn có một tầm nhìn riêng. Thạch Lam dẫn dắt độc giả đến với cái đẹp nhẹ nhàng, êm ả nhưng đầy u sầu, trong khi Nguyễn Tuân, người suốt đời dâng hiến cho cái đẹp, lại đưa chúng ta vào thế giới tinh tế, sang trọng và cổ kính. Trong thế giới nghệ thuật của Nguyễn Tuân, nổi bật là hình tượng Huấn Cao – nhân vật chính trong “Chữ người tử tù”, là điểm sáng chói lọi trong sự nghiệp văn chương của ông.
Nguyễn Tuân, một nghệ sĩ coi cái đẹp là tôn thờ, yêu nước và tự hào dân tộc, trước Cách mạng, không hài lòng với xã hội hỗn loạn, đã quay về quá khứ để tìm và nâng niu những vẻ đẹp còn sót lại. Trong hành trình tìm kiếm cái đẹp, Nguyễn Tuân phát hiện ra rằng những con người tài hoa, tài tử chính là hiện thân của vẻ đẹp. Nổi bật trong số đó là danh sĩ Cao Bá Quát – một học giả uyên bác, nhà thơ vĩ đại, và nhà thư pháp xuất sắc. Dựa trên hình mẫu Cao Bá Quát, Nguyễn Tuân đã tạo ra hình tượng Huấn Cao – một nhân vật đẹp và cao quý nhất trong cuộc đời ông. Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa mà còn là một anh hùng với khí phách kiên cường, kết hợp hoàn hảo giữa tâm hồn nghệ sĩ và khí phách anh hùng.
Thư pháp là một nghệ thuật cổ xưa yêu cầu bút pháp tài hoa, học vấn uyên thâm, và cốt cách thanh cao. Huấn Cao, với lòng đam mê và tận hiến cho thư pháp, đã trở thành một nghệ sĩ nổi bật trong bộ môn này. Ông viết chữ nhanh và đẹp, mỗi chữ đều chứa đựng hoài bão và khát vọng nghệ sĩ. Danh tiếng của Huấn Cao vang xa đến cả những kẻ trong tù, khiến quản ngục – người suốt đời chỉ biết đến đòn roi và sự tàn bạo – cũng phải kính trọng.
Ngục quan từ lâu đã ước ao có được chữ của Huấn Cao. Để tôn vinh tài năng và nhân cách của ông, quản ngục đã thể hiện sự kính trọng đặc biệt đối với Huấn Cao, sẵn sàng hy sinh mọi thứ để có chữ của ông. Dù ở trong tù, Huấn Cao vẫn đón nhận những quà tặng của quản ngục với sự bình thản và không chút sợ hãi. Khi nhận tin mình phải đối mặt với án tử, Huấn Cao không một chút lo lắng, mà đón nhận cái chết với nụ cười tựa ngạo nghễ của một người giữ gìn trinh bạch tâm hồn.
Huấn Cao, với khí phách hiên ngang, không chấp nhận sự bất công và đấu tranh chống lại triều đình, dù phải chịu án tử hình. Ông không hối tiếc, không sợ hãi, mà luôn tỏ rõ sự dũng cảm và tinh thần kiên cường. Dù phải đối mặt với sự tàn nhẫn của tù giam, Huấn Cao không hề khuất phục mà thể hiện khí phách của mình qua từng hành động.
Trước khi kết thúc, Huấn Cao không chỉ cho chữ mà còn mỉm cười mãn nguyện khi hiểu được ước nguyện của quản ngục. Trong một thế giới tù đày, Huấn Cao là hình mẫu của một nhân cách cao đẹp, biết trọng người ngay và kính trọng tài năng. Cảnh cho chữ trong tác phẩm không chỉ là một hình ảnh độc đáo mà còn là sự khẳng định tài năng và khí phách của Huấn Cao. Nguyễn Tuân đã thành công trong việc xây dựng hình tượng Huấn Cao và để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc.
7. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' số 10
'Vang bóng một thời' của Nguyễn Tuân là tác phẩm miêu tả về một thời đại đã qua, chỉ còn được nhớ lại qua những dấu ấn sâu sắc. Trong tác phẩm này, truyện ngắn 'Chữ người tử tù' nổi bật với giá trị nghệ thuật lớn lao. Đọc 'Chữ người tử tù', người ta không khỏi xúc động và ngưỡng mộ nhân vật Huấn Cao – người anh hùng sa cơ nhưng vẫn giữ vững phẩm giá và khí phách. Huấn Cao hiện lên như một hình mẫu lý tưởng, hội tụ các phẩm chất cao quý như nhân, dũng, trí, và là hình ảnh của những phẩm hạnh tinh khiết nhất.
Huấn Cao không chỉ là một nhân vật thẩm mỹ với phong cách sống cao đẹp, mà còn thể hiện tài năng vượt trội trong thư pháp và bẻ khóa. Ông là hình ảnh của sự tự do, đấu tranh chống lại triều đại phong kiến mục nát, dù sa cơ lỡ vận nhưng vẫn giữ vững khí phách. Huấn Cao không chỉ là một anh hùng trong mắt độc giả mà còn là một tượng đài bất khuất trước cái chết. Nguyễn Tuân sử dụng hình tượng Huấn Cao để ca ngợi phẩm chất của Cao Bá Quát và làm nổi bật sự kết hợp giữa tài hoa và khí phách.
Với tư thế hiên ngang trong tù ngục, Huấn Cao không chỉ thể hiện tài năng thư pháp mà còn thể hiện sự kiên cường trong mọi hoàn cảnh. Ông không bị ảnh hưởng bởi sự tàn bạo của nhà tù, mà vẫn giữ vững phẩm giá và sự tự do tâm hồn. Huấn Cao trong cảnh cho chữ thể hiện vẻ đẹp nhân cách rõ nét, với sự tương phản mạnh mẽ giữa sự tăm tối của tù ngục và ánh sáng của nghệ thuật thư pháp. Đó là một hình ảnh của cái đẹp và chân lý, làm bừng sáng không gian u tối của lao tù và khẳng định sức mạnh của cái đẹp trong mọi hoàn cảnh.
Như vậy, Huấn Cao là biểu tượng cho cái đẹp và phẩm hạnh vượt lên trên những hiện thực tầm thường. Nguyễn Tuân đã khắc họa hình tượng này với sự kết hợp giữa tả thực và lãng mạn, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại, xứng đáng với giá trị vĩnh cửu của văn chương. 'Chữ người tử tù' không chỉ là một áng văn chương vang bóng của một thời mà còn là tác phẩm truyền cảm hứng về phẩm giá làm người và đạo lý dân tộc.
8. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' số 1
Nguyễn Tuân là nhà văn tài ba, với phong cách viết đặc sắc và sự theo đuổi cái đẹp. Trong 'Chữ người tử tù', cái đẹp nổi bật giữa cảnh tù đầy là Huấn Cao. Ông là hình mẫu của sự kiên cường và bất khuất, không bị quyền lực hay tiền tài làm khuất phục. Huấn Cao, dù bị giam cầm, vẫn giữ được sự thanh thản và khí phách, không để bọn cầm quyền làm lay chuyển bản chất của mình. Ông châm chọc và khinh bỉ quản ngục, luôn giữ được phẩm cách cao cả ngay cả trong cảnh ngộ khó khăn. Đặc biệt, cảnh cho chữ cuối cùng của ông là sự đối lập hoàn hảo giữa cái đẹp và sự dơ bẩn, thể hiện tài năng của Nguyễn Tuân trong việc khắc họa nhân vật và không khí của câu chuyện.
9. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' số 2
Nguyễn Tuân, một tên tuổi lừng danh trong văn học Việt Nam, nổi bật với những tác phẩm xoay quanh hình tượng nhân vật tài ba và vẻ đẹp tinh thần như 'chiếc ấm đất' và 'chén trà sương'. Trong 'Chữ người tử tù', chúng ta gặp lại một hình ảnh tài hoa và đẹp đẽ khác, đó là Huấn Cao.
Nhà văn Nguyễn Tuân đã lấy hình mẫu Cao Bá Quát làm nguồn cảm hứng để tạo dựng nhân vật Huấn Cao. Cao Bá Quát, một lãnh tụ nông dân chống triều Nguyễn vào năm 1854, là nền tảng cho hình tượng Huấn Cao với tài năng và nhân cách nổi bật.
Huấn Cao là hiện thân của cái đẹp, từ tài viết chữ của một nho sĩ đến cốt cách ngạo nghễ của một bậc trượng phu và lòng quý trọng cái đẹp. Chữ viết của Huấn Cao không chỉ là ngôn ngữ mà còn phản ánh tính cách của ông. Qua đoạn đối thoại với viên quản ngục và thầy thơ lại, chúng ta thấy rõ tài năng viết chữ của Huấn Cao, với chữ viết đẹp và thể hiện khí phách của ông.
Chữ của Huấn Cao quý giá đến mức viên quản ngục ao ước suốt đời và sẵn sàng hy sinh để có được. Chữ đẹp của Huấn Cao là biểu hiện của tài năng và nhân cách vẹn toàn. Ông có cốt cách ngạo nghễ, phi thường, không trung thành mù quáng mà chống lại triều đình để bảo vệ nhân dân nghèo khổ.
Huấn Cao đã chọn con đường đấu tranh vì quyền sống của dân nghèo, dù phải chịu án tử hình. Trước khi bị giam, viên quản ngục đã nghe đồn về tài năng võ thuật và khả năng 'bẻ khóa, vượt ngục' của Huấn Cao, chứng tỏ ông là một người văn võ toàn tài.
Nguyễn Tuân khắc họa tâm lý của Huấn Cao trong những ngày chờ xử án một cách sâu sắc. Dù bị giam cầm, Huấn Cao vẫn giữ khí phách hiên ngang và tự do tinh thần, không sợ cái chết và thể hiện sự khinh bạc đối với kẻ áp bức.
Huấn Cao thể hiện rõ ràng lòng tự trọng và ý thức về vị trí của mình trong xã hội, không chịu khuất phục trước sự tầm thường của kẻ thù. Khi biết nỗi lòng của viên quản ngục, ông vui vẻ nhận lời cho chữ, chứng tỏ sự quý trọng cái đẹp và tài năng. Cảnh cho chữ cuối cùng của Huấn Cao là một hình ảnh đặc biệt, thể hiện tấm lòng và tài năng của ông.
Nguyễn Tuân không chỉ miêu tả vẻ đẹp của Huấn Cao mà còn lên án xã hội đã vùi dập tài năng. Huấn Cao trở thành hình mẫu bất tử, xua tan bóng tối và mang lại hạnh phúc cho mọi người. Trong hình tượng Huấn Cao, cái 'tài' và cái 'tâm' hòa quyện, tạo nên một hình ảnh nghệ thuật lý tưởng trong văn học. Dù Huấn Cao đã ra đi, ông vẫn sống mãi trong lòng người đọc hôm nay và mai sau.
10. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' - Phần 3
Nguyễn Tuân, nhà văn luôn tìm kiếm cái đẹp, đã dâng hiến toàn bộ cuộc đời mình cho việc viết những tác phẩm đầy cảm xúc về vẻ đẹp. Ông không chỉ viết về những thú vui như thưởng trà, ngắm cảnh mà còn thể hiện cái đẹp trong nhân cách con người. 'Vang bóng một thời' của ông được coi là hoàn hảo nhờ sự góp mặt của thiên truyện 'Chữ người tử tù', nơi Huấn Cao là hình mẫu nhân cách sáng ngời được Nguyễn Tuân tạo dựng bằng sự trân trọng và tài năng, thể hiện quan điểm về cái đẹp một cách sâu sắc.
Huấn Cao nổi bật với tài năng xuất chúng về văn và võ. Nguyễn Tuân khéo léo giới thiệu nhân vật qua cuộc trò chuyện của viên quản ngục và thầy thơ lại, cho thấy tài năng của Huấn Cao không bị bóp méo dù nhìn từ góc độ đối nghịch. Như người xưa nói, 'văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình', Huấn Cao hiện lên trong tác phẩm như một hình tượng tuyệt mỹ.
Huấn Cao nổi tiếng với nghệ thuật thư pháp. Ông viết chữ rất nhanh và đẹp, danh tiếng lan rộng khắp tỉnh Sơn và khiến cả quản ngục và thầy thơ lại phải trầm trồ. Tài viết chữ của Huấn Cao không chỉ là sự thừa nhận trong cộng đồng mà còn là biểu trưng của văn hóa cổ truyền dân tộc, phản ánh nhân cách và chí khí của con người.
Quản ngục cảm khái về chữ viết của Huấn Cao, coi đó là báu vật. Nguyễn Tuân, với tâm thế bất hòa với thực tại xã hội, đã xây dựng nhân vật với tài năng siêu việt về thư pháp như một cách thể hiện tiếc nuối về quá khứ vàng son.
Huấn Cao, khi gặp gỡ trực tiếp với bạn đọc, hiện lên như một anh hùng với khí phách hiên ngang. Ông là người có tài văn võ song toàn, tài bẻ khóa và vượt ngục khiến những người trong tù phải dè chừng. Dù bị coi là phản nghịch, Huấn Cao thực chất là anh hùng đứng lên vì chính nghĩa, bảo vệ lẽ phải và thể hiện phẩm chất của người kinh bang tế thế.
Trong cảnh tù đày, Huấn Cao càng nổi bật với vẻ đẹp khí phách. Ông không sợ hãi, chấp nhận tình cảnh và vẫn giữ vững tinh thần như một người anh hùng ngang tàng, không chịu cảnh áp bức.
Huấn Cao không bị khiếp sợ khi bị giam cầm. Ông vẫn giữ vững phong thái, không để bị ảnh hưởng bởi sự uy quyền và bạo lực, thể hiện tinh thần 'uy vũ bất năng khuất'. Dù sắp đối diện cái chết, khí chất anh hùng của ông vẫn không thay đổi.
Nhân cách trong sáng của Huấn Cao làm sáng lên vẻ đẹp của bậc đại trí, đại dũng. Ông không bị lung lay bởi uy quyền và tiền bạc, giữ vững phẩm giá của nghệ thuật và không bao giờ bị cám dỗ.
Huấn Cao không chỉ quý trọng thiên lương của mình mà còn của người khác. Ông đã thể hiện sự cảm kích và trân trọng đối với quản ngục sau khi hiểu được tâm lòng cao đẹp của y, từ đó hai người trở thành tri âm tri kỉ.
Cảnh cho chữ là nơi thể hiện rõ nhất tài năng và nhân cách của Huấn Cao. Dù sắp bị xử án, ông vẫn viết với tất cả tài năng, tạo nên một hình ảnh lấp lánh và uy nghi. Ánh sáng của bó đuốc, mùi mực, và tấm lụa tạo nên một cảnh tượng huy hoàng, thể hiện sự thăng hoa của tài năng và bản lĩnh của ông.
Huấn Cao cũng hiện lên như người hướng dẫn kẻ mê muội. Lời khuyên của ông cho quản ngục về việc rời bỏ nơi không phù hợp để giữ gìn cái đẹp và thiên lương đã cảm động viên quản ngục và xóa nhòa ranh giới giữa con người. Nguyễn Tuân, với tài năng và uyên bác, đã xây dựng một tình huống truyện độc đáo, đưa hai nhân vật từ đối đầu đến hòa hợp. Nghệ thuật kể chuyện, cấu trúc tình tiết và khắc họa tính cách nhân vật đều thể hiện sự thành công của Nguyễn Tuân trong việc tạo ra một tác phẩm vừa lịch sử vừa đẹp đẽ.
Nguyễn Tuân, đúng như Vũ Ngọc Phan đã nói, là bậc thầy về ngôn ngữ và lịch sử, không chỉ viết cho người nông nổi thưởng thức.