1. Wilhelm Steinitz (1836-1900)
Wilhelm Steinitz được coi là người đặt nền móng cho cờ vua hiện đại. Vào năm 1873, ông giới thiệu một phong cách chơi mới, ban đầu bị xem là kỳ quặc vì khác biệt so với cách chơi tổng tấn công phổ biến lúc bấy giờ. Những bài viết của ông về cờ vua vẫn còn ảnh hưởng sâu rộng và ông được biết đến với danh hiệu 'Cha đẻ của Cờ vua hiện đại.' Dù một số ý tưởng của ông có vẻ lạ lẫm với người chơi ngày nay, chúng đã đóng vai trò quan trọng trong việc phát triển cờ vua. Vì vậy, nhiều kỳ thủ danh tiếng coi ông là 'thầy'.
Vào năm 1866, Steinitz đánh bại Adolf Andersson, một kỳ thủ mạnh nhất thế giới thời điểm đó. Từ năm 1873 đến 1882, ông chỉ đấu 1 trận với Blackburne và giành chiến thắng tuyệt đối 7-0. Năm 1882, ông quay lại và đến năm 1886, ông chiến thắng Zuckertort trong trận đấu tranh ngôi vô địch thế giới.
Ông đã thống trị làng cờ thế giới trong 8 năm sau đó với các chiến thắng trước Gunsberg và Chigorin. Đến năm 1894, ông mới thua Emanuel Lasker. Thật tiếc khi sau 6 năm, kỳ thủ vĩ đại này qua đời trong cảnh nghèo khó vào năm 1900.
2. Mikhail Botvinnik (1911-1995)
Mikhail Botvinnik là nhà vô địch cờ vua đầu tiên của Liên Xô (cũ). Sinh năm 1911 tại Saint Petersburg, Nga, ông trở thành nhà vô địch cờ vua thế giới thứ sáu ở tuổi 37, sau khi giành chiến thắng trong giải đấu vòng tròn năm lượt tại The Hague và Moscow. Botvinnik đạt 14 trên 20 điểm, vượt xa Vasily Smyslov ba điểm.
Botvinnik mở đầu cho hơn 20 năm thống trị cờ vua của Liên Xô. Ông bảo vệ danh hiệu vô địch vào các năm 1951 và 1954, đánh bại David Bronstein và Smyslov. Năm 1957, Smyslov đã chiếm được ngôi vô địch từ tay Botvinnik, nhưng Botvinnik lấy lại ngôi vương sau ba năm. Mikhail Tal cũng từng đoạt ngôi vô địch từ Botvinnik vào năm 1960, nhưng Botvinnik đã giành lại ngôi vương một năm sau đó. Botvinnik chỉ bị đánh bại bởi Tigran Petrosian vào năm 1963, khi ông 52 tuổi. Kể từ đó, ông không tham gia tranh chấp ngôi vô địch nữa.
Botvinnik là người thầy của nhiều nhà vô địch cờ vua Nga nổi tiếng sau này như Karpov, Kasparov và Kramnik. Ông cũng là một trong những kỳ thủ hiếm hoi thành công trong các lĩnh vực khác như kỹ sư điện và nhà khoa học máy tính.
3. Paul Morphy (1837-1884)
Paul Morphy được biết đến là nhà vô địch cờ vua không chính thức. Sinh năm 1837 tại New Orleans, Louisiana, Mỹ, trong một gia đình quý tộc, ông hoàn thành bằng luật khi mới 20 tuổi và sau đó sang châu Âu để thi đấu với các kỳ thủ hàng đầu, luôn chiến thắng một cách dễ dàng.
Morphy tự xưng là vô địch thế giới vào năm 1858 sau khi đánh bại Adolf Anderssen với tỷ số 8-3 ở Paris, Pháp. Tuy nhiên, trận đấu này không được công nhận chính thức. Vì không còn đối thủ xứng tầm, Morphy chỉ đồng ý thi đấu nếu được chấp đối thủ các quân tốt. Ông giải nghệ vào năm sau đó, khi mới 22 tuổi.
4. Bobby Fischer (1943-2008)
Robert “Bobby” James Fischer bắt đầu sự nghiệp cờ vua của mình ở tuổi 14. Trong sự nghiệp của mình, ông đã giành chức vô địch Mỹ 8 lần, trở thành ĐKVĐ trẻ nhất ở tuổi 15 và là ứng viên tranh chức vô địch thế giới trẻ nhất trong lịch sử.
Vào năm 1970, Fischer thắng 20 trận liên tiếp tại giải Interzonal trong lần cuối cùng giải này tổ chức theo thể thức vòng tròn một lượt. Năm 1972, ông đánh bại Boris Spassky trong trận đấu nổi tiếng để trở thành nhà vô địch cờ vua thế giới. Tuy nhiên, năm 1975, ông từ chối bảo vệ danh hiệu do không đồng ý với các điều kiện tổ chức của FIDE.
Mặc dù cuộc đời và sự nghiệp của ông có nhiều biến động, vị thế của Fischer trong làng cờ vua vẫn rất cao nhờ sự vượt trội rõ rệt so với các đối thủ cùng thời.
5. Jose Raul Capablanca (1888-1942)
Jose Raul Capablanca sinh năm 1888 tại Havana, Cuba, và giữ chức vô địch cờ vua thế giới từ năm 1921 đến 1927. Trong thời gian sống, Capablanca được biết đến là người Cuba nổi tiếng nhất.
Capablanca đã kết thúc 27 năm cầm quyền của Emanuel Lasker sau trận đấu ở Havana vào tháng 4/1921, với chiến thắng áp đảo 9-5, bao gồm bốn trận thắng và không thua trận nào. Dù giữ danh hiệu trong sáu năm, Capablanca chỉ tham gia vào hai trận đấu tranh ngôi. Trong trận đấu thứ hai diễn ra từ tháng 9/1927 đến tháng 11/1927, Capablanca thua Alexander Alekhine với tỷ số 15,5 - 18,5.
6. Alexander Alekhine (1892-1946)
Ngay từ năm 16 tuổi, Alexander Alekhine đã là một trong những kỳ thủ hàng đầu của Liên Xô. Đến năm 22 tuổi, ông trở thành kỳ thủ mạnh nhất thế giới.
Alekhine bắt đầu thống trị cờ vua thế giới khi đánh bại Capablanca vào năm 1927. Ông đã đạt được mục tiêu lật đổ Capablanca với thành tích 6 trận thắng, 3 trận thua và hòa 25 trận. Ông bảo vệ danh hiệu thành công trước Bogoljubov vào các năm 1929 và 1934, nhưng thua Max Euwe vào năm 1935. Đến năm 1937, Alekhine giành lại ngôi vô địch và giữ danh hiệu này cho đến khi qua đời vào năm 1946.
7. Vishwanathan Anand (1969)
Vishy Anand đã giữ danh hiệu vô địch cờ vua thế giới từ năm 2007 đến 2013. Mặc dù hiện tại Anand không còn nổi bật như Magnus Carlsen, ông đã đạt được hầu hết các danh hiệu mà các kỳ thủ chuyên nghiệp ao ước. Với hệ số Elo gần 2800, Vishy Anand vẫn là một trong những kỳ thủ hàng đầu thế giới và thậm chí đã giành chức vô địch thế giới cờ nhanh vào năm 2017.
Anand, được coi là biểu tượng bền bỉ trong làng cờ vua đỉnh cao, đã duy trì phong độ xuất sắc, đặc biệt khi ông trở thành ĐKVĐ quốc tế đầu tiên của Ấn Độ ở tuổi 18. Ông giành chức vô địch thế giới vào năm 2007 và bảo vệ danh hiệu thành công trước Vladimir Kramnik vào năm 2008, Veselin Topalov vào năm 2010 và Boris Gelfand vào năm 2012.
8. Garry Kasparov (1963)
Garry Kasparov bắt đầu thống trị cờ vua thế giới khi mới 22 tuổi. Ông là kỳ thủ trẻ nhất từng giành danh hiệu vô địch thế giới vào năm 1985 và giữ vị trí số 1 cho đến khi giải nghệ vào năm 2005. Kasparov bắt đầu học cờ từ năm 10 tuổi tại trường cờ Mikhail Botvinnik ở Liên Xô. Năm 1978, khi mới 15 tuổi, ông đã giành chức vô địch giải nhà nghề.
Vào năm 1983, ở tuổi 20, ông đứng thứ hai thế giới. Năm 1984, ông tranh ngôi vô địch nhưng thua Karpov sau 48 ván. Năm 1985, ông giành lại danh hiệu vô địch và bảo vệ thành công 3 lần. Năm 1993, ông rời khỏi FIDE nhưng vẫn giữ ngôi vô địch thế giới trong suốt 13 năm. Kasparov có thể đã mất danh hiệu vào năm 2000 trước Kramnik. Năm 2005, ông giải nghệ sau khi giành chức vô địch giải Linares lần thứ 9 trong sự nghiệp, và vẫn là số 1 thế giới. Ông đã thống trị làng cờ trong suốt 20 năm.
Sau khi giải nghệ, Kasparov từng có ý định tranh cử Tổng thống Nga và hiện được coi là biểu tượng đối lập với Tổng thống Vladimir Putin.
9. Magnus Carlsen (1990)
Magnus Carlsen hiện đang chứng minh rằng không có đối thủ xứng tầm. Khi mới 13 tuổi, cậu bé Na Uy đã trở thành ĐKVĐ quốc tế vào năm 2004.
Năm 2009, Magnus Carlsen đạt hệ số Elo vượt mốc 2800. Chỉ một năm sau, anh trở thành số 1 thế giới trên bảng xếp hạng cờ vua của FIDE. Ba năm sau, Carlsen đánh bại Vishy Anand để giành danh hiệu vô địch thế giới trong một cuộc thi kéo dài 12 ván, và chỉ cần 10 ván để trở thành tân vô địch thế giới.
Ngay năm sau, anh bảo vệ thành công danh hiệu vô địch thế giới trong trận tái đấu với Vishy Anand, và giành cả chức vô địch cờ nhanh và cờ chớp trong năm 2014. Tháng 5/2014, Carlsen đạt hệ số Elo cao nhất lịch sử cờ vua: 2882. Đến năm 2016, anh lại bảo vệ thành công danh hiệu trước siêu ĐKT Nga Sergey Karjakin.
Magnus Carlsen có thể đứng thứ hai trong lịch sử cờ vua vì anh gần như không có điểm yếu. Anh chơi với chiến lược xuất sắc và khả năng khai thác sai lầm của đối phương, chỉ cần một chút lợi thế, Carlsen biết cách kết thúc trận đấu với chiến thắng.
10. Anatoly Karpov (1951)
Anatoly Karpov - kỳ thủ đã giữ ngôi vô địch thế giới suốt 10 năm từ năm 1975. Sinh năm 1951 tại Zlatoust, Chelyabinsk Oblast, Nga, Karpov giữ vị trí số một trên bảng xếp hạng kỳ thủ của FIDE trong 102 tháng, chỉ kém Kasparov và Carlsen về thời gian giữ ngôi.
Karpov trở thành Vua cờ thế giới khi giành danh hiệu này một cách dễ dàng trong trận tranh ngôi tháng 6/1975 tại Manila, Philippines. Ông thách đấu Bobby Fischer, nhưng Fischer không đồng ý với thể thức thi đấu 24 ván. FIDE quyết định tước ngôi của Fischer và trao cho Karpov.
Karpov bảo vệ thành công danh hiệu trước Viktor Korchnoi ở Baguio, Philippines năm 1978 và ở Italy năm 1981. Ông dẫn trước Kasparov trong trận tranh ngôi năm 1984, nhưng trận đấu bị hủy vì kéo dài quá lâu. Năm 1985, Karpov mất ngôi vô địch vào tay Kasparov và sau đó tiếp tục tranh ngôi với Kasparov thêm ba lần vào các năm 1986, 1987 và 1990, nhưng đều thất bại.