1. CHỜ ĐÓN ANH VỀ
Tác giả: Đào Mạnh Thạnh
Ngày tháng Bảy trôi qua trong nỗi buồn lặng lẽ
Khói hương trầm tỏa ra nỗi tiếc thương chân thành
Các anh ơi, những chiến sĩ dũng cảm
Vì tổ quốc đã hi sinh, hòa cùng đất mẹ
Những năm tháng trôi qua, vẫn âm thầm lặng lẽ
Chiến trường xưa hình bóng mẹ mãi đợi chờ
Câu chuyện thân thương, sâu thẳm trong lòng
Niềm tự hào về non sông mãi ghi nhớ
Cả nước không quên lời nhắc nhở
Đón anh về dưới cờ hoa rực rỡ
Cho quê hương thân thiết luôn đậm đà
Ngày trở lại vui mừng, hân hoan
Việt Nam luôn có tháng Bảy đặc biệt
Nhớ ơn liệt sĩ và các thương binh
Đã vì dân, vì nước quên mình
Để Tổ Quốc mãi rực rỡ bình minh
Tháng Bảy tràn đầy lòng thành kính
Khói hương trầm nhắc nhớ những tiếc thương
Các anh hùng liệt sĩ kiên cường
Sáng mãi con đường chiến thắng của chúng ta.
Hải Phòng: 16-7-2022
2. MỘT NÉN NHANG TƯỞI
Thơ của Ngọc Oanh
(Dâng lên linh hồn liệt sĩ Lê Sĩ Dũng)
Mẹ vẫn đợi con đến phút giây cuối cùng
Khi mẹ rời xa, mẹ vẫn nhớ về con như ngày đầu
Dù con có đi đến nơi đâu, cuối trời
Con vẫn như đứa trẻ mẹ mới sinh ra
Cuộc đời con không phải những bài ca
Dù thế hệ trẻ hôm nay đều hát như vậy
Thời trai trẻ con trôi qua dưới tán rừng rậm
Trong vòng tay của bom đạn quân thù
Hành trang con mang theo là chiếc ba lô
Cây súng trên vai dọc theo đất nước
Đỉnh Trường Sơn với đá nhọn sắc
Đông nắng tây mưa trên con đường chiến trận
Gác bút nghiên và bạn bè để lên đường
Trái tim trai trẻ chưa kịp yêu thương
Mẹ tiễn con đi, giấu nước mắt
Chúc con vững bước trên đường chiến đấu
Bốn mươi năm sau, đất nước hòa bình
Quê hương đón con về, vẫn là chàng trai hai mươi tuổi
Đất mẹ ôm con vào lòng, vỗ về giấc ngủ
Mẹ không còn ru con nữa, con ơi
Khúc hát cho con không thành lời
Thắp nén nhang gửi gắm lời nhắn
Tổ Quốc, quê hương và gia đình bên con
Hãy yên bình bên mẹ nhé, Dũng ơi
Tháng Bảy mưa rơi xé nát trái tim người
3. THÁNG BẢY CÓ VỀ ĐÂY KHÔNG
Thơ của Ngũ Ánh Tuyên
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin ghé thăm Thành Cổ nơi đây
Thắp nén nhang tưởng niệm người dưới mộ
Máu xương hòa quyện với cỏ xanh non.
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin ghé bên sông Thạch Hãn
Chiến trường xưa bao phủ bom đạn
Khúc hát tráng ca gọi bạn giữa dòng.
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin dừng chân bên bờ giới tuyến
Thắp nén tâm hương lặng lẽ cầu nguyện
Cho biển đau thương đã qua đi.
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin giữ hình ảnh nơi này trong lòng
Người lính chiến chưa trở về bên mẹ
Vẫn an yên mãi mãi muôn đời!
Người có về Quảng Trị hôm nay
Xin nhìn kỹ nơi này thật sâu
Bằng trái tim chân thành và giản dị
Để yêu hơn Quảng Trị, người ơi!
14/07/2022
4. CHA Ở ĐÂU?
Thơ của Thanh Minh
Cha ơi! Cha đang nằm nơi nào?
Giữa rừng sâu hay bên khe suối?
Mẹ suốt đời tiếc nuối
Cha chưa một lần gặp con
Mẹ tần tảo nuôi con khôn lớn
Bên mái tranh nghèo đơn sơ
Trong tiếng thở dài lo âu
Cha yên nghỉ nơi đâu?
Cha nằm ở đâu giữa núi rừng?
Để con đưa về quê hương
Nằm bên những đồng đội
Dưới đài Tổ Quốc ghi công
Mẹ vẫn ngày đêm ngóng trông
Vàng võ héo hon đợi chờ
Hình hài cha một lần cuối
Cha nằm đâu? Ở đâu?
12/7/2022
5. HOA HỒNG BẤT TỬ
Thơ của Hồng Hạnh
Chiều tháng Bảy, ánh nắng vàng óng như mật
Bên dòng suối, lá thông reo nhẹ nhàng
Hương trầm thoang thoảng trong gió lướt qua đèo
Lời nhắn nhủ từ sâu thẳm vọng về.
Thời bom đạn đã lùi về quá khứ
Tuổi trẻ chúng tôi vẫn ngập tràn xuân sắc
Tổ quốc lâm nguy, không chút e ngại
Vui xả thân vì nước, không tiếc đời.
Để lại quê hương những lời hứa hẹn
Chiến thắng trở về xây dựng tương lai
Tuổi đôi mươi với chặng đường dài
Cùng cả nước dựng tượng đài chiến thắng.
Đồng Lộc chiều nay cũng ánh nắng vàng
Tiếng cười em còn văng vẳng giòn tan
Mười đóa hồng bất tử với núi non
Hy sinh xương máu để đời bình yên.
Tuổi thanh xuân tràn đầy hi vọng
Biết bao cha mẹ mong đợi, nhớ thương
Con nằm xuống để đất nước thêm yêu
Vĩnh viễn trọn vẹn là điều bất tử.
6. VIẾT CHO NGƯỜI ĐÃ RA ĐI
Thơ Hồng Vân
Viết cho người đã bước vào chuyến đi vĩnh viễn
Để nỗi đau còn lại theo dòng thời gian
Vết hằn trong mắt mẹ, lệ tràn khóe
Thương con thơ, tàn phai theo năm tháng
Viết cho người trong phút biệt ly nghẹn ngào
Vợ tiễn chồng, nỗi đau không thể nói
Bế con thơ, giọng nói nghẹn ngào
Phút chia xa, lệ trào trên bờ mi
Viết cho người, anh hùng kiên cường
Vì tổ quốc đã hy sinh hết mình
Thân trai gánh nặng tình nghĩa sâu nặng
Nêu gương sáng, quên mình vì đất nước
Viết cho người, câu hẹn ước lỡ dở
Phút chia xa không ai đoán trước được
Trông ngóng ngày về trên con đường dài
Ngày trở lại... hình hài không nguyên vẹn
Viết cho người, mẹ già quặn lòng đau đớn
Nỗi thương, đau quặn thắt nơi bờ môi
Chờ đợi con, ánh mắt dõi theo chân trời
Hung tin đến, tim nghẹn lời không thốt
Viết cho người nằm sâu dưới lòng đất
Những vì sao kiên cường... mãi vô danh
Viết cho người giữa rừng núi mênh mông
Hay nơi đèo thác, đá sỏi gập ghềnh?
Viết cho người lặng lẽ trong bóng tối
Viết cho người như làn sương mong manh
Viết cho người anh dũng, liệt oanh
Viết cho người... mồ xanh không tên tuổi...
Bạc Liêu, 26/7/2020
7. MIỀN TUỔI TRẺ
Thơ Hồng Lĩnh
Đã có một thời như thế
Chúng ta vượt qua những tháng ngày tuổi trẻ
Những đóa hoa vừa nở rộ giữa xuân thì
Khoác lên mình lý tưởng trong sáng, đẹp đẽ
Theo tiếng gọi, bước cùng đoàn quân tiến lên
Đã có một thời xuôi ngược
Chinh phục Trường Sơn để cứu nước
Nắng gay gắt, đạn rơi dồn dập
Đã có một thời thề sống chết vì nhau
Để non sông mãi xanh tươi, vững bầu trời
Đã có một thời lửa đạn
Khúc quân hành, hai ta xung phong
Em làm liên lạc, anh canh gác biên cương
Quyết bảo vệ non sông, vững bờ cõi
Đã có một thời ghi nhớ
Nụ hôn đầu lén lút giữa rừng thẳm
Sương đêm phủ bạc mái đầu hai đứa
Giữa ngàn lau thơm ngát
Hương rừng như bản nhạc êm dịu
Đã có một thời không thể quên
Trong anh, trong em, trong miền ký ức
Một màu hoa đỏ rực
Dấu thời gian cùng ký ức vẹn nguyên
Đã có một thời không thể nào quên
Là thời đại của tuổi trẻ
8. THÁNG 7, MẸ ĐẾN THĂM CON
Thơ: Tại Hoàng Văn
Mẹ luôn đợi ngày con trở về
Về bên tổ tiên, ông bà, cô bác
Khi tổ quốc ngừng bom rơi đạn nổ
Con sẽ trở về quê hương đất mẹ
Mẹ đã chờ suốt mấy chục năm dài
Hy vọng con về ăn bữa cơm đạm bạc
Bát cà pháo, canh rô đồng với hẹ
Món ăn yêu thích của con ngày xưa
Mẹ đã chờ qua bao tháng nắng mưa
Hết cả mùa xuân tươi đẹp của mẹ
Đốt nén nhang, chắp tay lặng lẽ
Trước ban thờ, mẹ chỉ biết cầu mong
Mắt u buồn, lệ chảy ngược vào trong
Nén nỗi đau, lòng mẹ cảm thấy nhói
Nửa thế kỷ con vẫn là bộ đội
Chưa một lần trở về thăm quê hương
Thư cuối cùng, con nói con đi Bê
Sao mãi không trở về với mẹ
Về sum họp với xóm giềng yêu quý
Cùng ông bà an nghỉ tại quê nhà
Nhận được tin, mẹ vội vàng đến bên con
Nghĩa trang Trường Sơn giữa vùng núi non
Theo lối mòn, nơi con từng bước chân
Vang vọng khúc quân hành con hát năm xưa
Dưới tán cây rừng, mẹ mắc võng ru con
Ngủ yên nhé, con yêu của mẹ
Vui cùng bạn bè, anh em, đồng chí
Trên đỉnh đại ngàn xanh thắm Trường Sơn
Theo bước chân con, hàng vạn thanh niên
Viết tiếp bài ca con đang viết dở
Về một Việt Nam hùng mạnh, vững bầu trời
Con yên tâm, an nghỉ nơi con nhé
9. VIẾNG NGHĨA TRANG ĐỒNG LỘC!
Thơ Nguyễn Thị Khánh Hà
(Viết cho ngày 27/7)
Khi đến Đồng Lộc, xe dừng lại
Mắt đã rưng rưng, lời nghẹn ngào
Hố bom xưa nát chân đồi
Nghĩa trang mộ xếp: Mười ngôi ba hàng
Dường như thời gian không thể phai
Hình ảnh xưa vẫn kiên cường, bám trụ
Văn bia đọc mãi càng thương
Mười cô gái chưa kịp yêu đương lần đầu
Đạn bom chẳng sợ gì
Máu xương hòa lẫn cỏ cây xanh tươi
Gió chiều cuộn khói hương bay
Ngã ba Đồng Lộc, nơi này khó quên
Danh thơm vẫn mãi lưu truyền
Ngàn thu an nghỉ, đời đời ghi công
10. MẸ NGỒI ĐƯA CHIẾC VÕNG KHÔNG
Thơ Đoàn Thịnh
Mẹ ngồi đưa chiếc võng trống không
Lời ru nghẹn ngào vẫn vỗ về con.
Đĩa cơm trưa tối vẫn còn
Quấn quýt trong chiếc chăn cũ ngày xưa.
Mẹ dọn dẹp từng viên bi
Cái quần cộc, nón mê và chăn bò cũ
Sách nằm trên giá vẫn thơm
Cùng những món đồ của ngày học trò.
Giúp cha việc nọ việc kia
Vẫn lưu dấu ấm bàn tay tần tảo.
Và con những lúc lơ là
Những roi dạy ngày xưa giờ mẹ đau.
Giặc đã tan, con ở đâu?
Quả chín còn chờ, buồng cau còn đợi.
Dây trầu vươn ra dậu thưa
Nhà bên cùng xót, nỗi đau chưa nguôi.
Ngước nhìn khuôn ảnh rạng ngời
Như con vẫn đứng, vẫn ngồi nơi đây.
Mẹ đưa cánh võng nhẹ nhàng
Với gió thổi mát và mây trưa hè.
Chân người bước vội ngoài đê
Ngỡ như tiếng bước con về đến nơi…
Trăng khuya sáng rực đầy trời
Đêm nay mẹ lại ru võng không.
11. MUỐN GỌI TRÒN TIẾNG … BỐ ƠI!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ngày bố lên đường nhập ngũ,
Em còn chưa chào đời,
Con mới tập gọi bập bẹ,
Chưa kịp tròn hai tiếng BỐ ƠI!
Bố xa mãi, mẹ gánh vác,
Con em gái mới ra đời,
Mong bố sớm trở về,
Để gia đình đoàn tụ.
Chiến trường ngày càng ác liệt,
Mẹ bảo bố đã đi xa,
Nghe người làng đồn đại,
Về lại rất khó khăn!
Một đêm, mẹ khóc nức nở,
Con không hiểu nổi lý do,
Cứ gục đầu vào lòng mẹ,
Và con cũng khóc, cũng gào!
Em gái đứng nhìn lo lắng,
Chạy lại bên mẹ và con,
Ức chế, em không muốn thế,
Phải vui vẻ, đừng khóc buồn!
Giờ đây nhớ về ngày ấy,
Lòng con không khỏi xót xa,
Nén nhang này xin gửi bố,
Muốn gọi tròn tiếng … BỐ ƠI!
Hà Nội, ngày 14/07/2021
12. SAO MÃI KHÔNG VỀ
Thơ Hồ Viết Bình
Đã hơn bốn mươi năm trôi qua,
Hồn anh lạc lối nơi chân trời nào?
Mẹ đã đợi chờ với bao nước mắt,
Đến nay mẹ đã thành người thiên cổ.
Em lục tìm anh khắp Thành Cổ,
Nghe cây cỏ thì thầm dưới chân mình,
Nhớ mùa hè đỏ lửa đau thương,
Nơi đây đã chôn vùi biết bao anh hùng.
Anh đang ở đâu? Hãy lên tiếng đi,
Hoặc báo mộng để em tìm thấy anh,
Trước khi mẹ nhắm mắt, chỉ còn ước mơ,
Đưa anh về bên mẹ, bên con.
Giờ em đã bước sang tuổi sáu mươi,
Ước mơ ấy vẫn chưa thành hiện thực,
Ký ức vẫn mãi in sâu trong lòng,
Anh ở nơi nào? Sao mãi chưa về,
Để lòng em luôn đau đớn và buồn tủi.