1. CỔNG LÀNG
Ra đi khi tóc đã bạc
Hồn quê còn giữ được bao lâu trong lòng?
Cuộc đời lắm bể dâu đục trong
Cổng làng xưa vẫn là nơi mong tìm về
Cổng làng, linh hồn của quê hương
Rêu phong hiện rõ những gian nan trăm bề
Bóng cha luôn lo toan, vất vả
Đời người xa cách cổng làng chẳng thể nào quên!
Vui buồn theo bước chân trâu
Đường cày lật đất bạc màu, xác xơ
Cổng làng còn in dấu tuổi thơ
Thời gian phủ lớp sương mờ xa xôi
Cổng làng, còn đâu dáng mẹ ngồi?
Lá trầu mẹ chấm vôi cay nồng
Chỉ còn đồng vắng mênh mông
Nhớ thương, hoài niệm chồng chất vào nhau
Trở về để cảm nhận nỗi đau
Cổng làng lặng lẽ khóc màu gạch xưa
Tháng năm tắm nắng, gội mưa
Xa quê, ai đã về chưa?
Hãy trở về!
Tác giả: Phan Dương

2. LÀNG QUÊ VÀO MÙA HÈ
Sấm chớp bất ngờ văng vẳng tiếng cười rộn rã
Con cá cờ tung tăng chơi đùa trong nước
Sen đầu mùa vươn chồi giữa đám lau lách
Khóm tre già nghiêng bóng ngắm mây trôi
Em vớt nước dưới ánh nắng vàng tươi, tóc bay lấp lánh
Giọng cười vang vọng theo gió, dọc triền đê
Đồng ruộng xanh mướt, tràn ngập sắc lúa
Hương thơm từ đồng ruộng hòa quyện bước chân người về
Hoàng hôn lơ lửng với những con diều sáo
Bãi cỏ xa xa thấp thoáng bóng mục đồng
Chú bé mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi
Tiếng gọi trâu vang vọng khắp bến sông
Khói lam chiều lượn trên từng mái bếp
Gà mẹ kêu gọi đàn con ríu rít trước sân
Cô thôn nữ gánh nước về, tóc dài óng mượt
Vắt vẻo trên vai thon gọn
Thật yên bình với những vùng quê tĩnh lặng
Mùa hè ký ức của tuổi thơ tôi
Nơi mẹ cha đã trải qua bao ngày vất vả
Đổ mồ hôi nuôi tôi khôn lớn nên người
Tác giả: Phan Thu Hà

3. GÁI QUÊ
Gửi nỗi nhớ về Long Châu*
Tìm em - người đã cùng hẹn hò.
Gặp em ở bến Đò Lo*
Níu tôi lại... Em dặn không sang đò,
Đi đâu mà phải vội vã
Hôm nay em mời tôi đến làng em.
Theo em từng bước chân hồi hộp
Quê em cũng hiền hòa như quê tôi.
Lời nói, cách trò chuyện mặn mà
Chưa lâu đã thấy... Khó rời em rồi.
Khó quên được tiếng cười của em
Tôi như lạc vào những lời vu vơ...
Tiễn tôi tại chợ Chờ*
Dùng dằng khi trời đã mờ sương.
Thẹn thùng... Em khẽ nói rằng:
... Gái quê em vụng về, không bằng quê anh.
Tác giả: Ban Nguyen Van

4. MỘT VÙNG QUÊ TƯƠI ĐẸP
Có một ngày xưa xa vời
Vẫn in sâu trong ký ức tôi
Là những tháng năm xa quê
Nơi tôi mãi gọi... quê ơi
Đồng xanh bát ngát màu lúa
Triền đê cỏ mật thơm hương
Đàn trâu nối nhau ra ruộng
Bước chân rậm rịch vang đường
Dòng sông hiền hòa như dải lụa
Rặng tre nghiêng mình như mái tóc
Cầu tre bắc qua mương lắt léo
Cho người bước qua chênh vênh
Ao làng màu hoa tím biếc
Mẹ gánh nước về, lưng ong
Bụi chuối chín vàng trên cây
Mái bếp tỏa khói thơm nồng
Vui những ngày mùa cơm mới
Cua đồng, cà pháo, tép rang
Vại dưa bà vừa muối xổi
Rơm thơm trải khắp đường làng
Đêm rằm ánh trăng sáng vằng vặc
Sân đình trẻ nô đùa vui
Vọng đâu tiếng cười rộn rã
Gầu sòng tát nước nhấp nhô
Một thời với bao kỷ niệm
Làng quê đầy tình người
Còn mãi trong trái tim tôi
Đến bây giờ chưa hề vơi.
Tác giả: Phan Thu Hà

5. TUỔI THƠ QUÊ HƯƠNG
Hãy về với dòng sông quê.
Thỏa sức tắm mát trong làn nước trong.
Đồng lúa ngát hương thơm ngào ngạt.
Với những khúc hát ru tuổi thơ.
Bến sông tràn ngập tình yêu.
Cánh diều căng gió bay xa.
Hương cỏ tỏa ngát, đắm say.
Vương vấn mãi trong lòng.
Khúc hát ru tuổi thơ còn văng vẳng.
Chiều nghiêng ánh nắng hồng.
Nỗi niềm thêm sâu lắng.
Mảnh trăng thức dậy trong đêm.
Miền quê yên bình tĩnh lặng.
Gợi nhớ về những mùa thương.
Nét mi nhọc nhằn trong suy tư.
Đêm chuyển giao mùa đong đầy cảm xúc.
Tác giả: Giọt Mưa Thu

6. SÔI ĐỘNG LÀNG QUÊ!
Nhờ Đảng và Bác dẫn lối đổi mới,
Dân chúng hăng hái, đồng lòng vui vẻ.
Canh tân với quyết tâm vững chắc,
Quê hương nay đã biến chuyển rõ rệt.
Nhà cũ kỹ giờ chỉ là ký ức,
Hiện tại cao tầng nhộn nhịp khắp làng.
Dân chúng giờ nghĩa tình, say mê,
Ngọt bùi, cay đắng không còn phân biệt.
Đường làng giờ rộng rãi, thông thoáng,
Thành quả từ truyền thống quê ta.
Ngõ xóm, đường làng đều nở hoa,
Cuộc sống người dân đang ngày càng phát triển.
Trẻ em đến trường với niềm vui,
Học hành chăm chỉ, phấn khởi bao la,
Quê hương giờ đẹp như mơ,
Đổi mới quê mình, tự hào Đảng ta.
Tác giả: Dương Quốc Lam

7. HƯƠNG QUÊ ƠI
Năm tháng trôi theo dòng đời vất vả,
Vẫn lưu luyến mong mỏi về quê hương.
Khát khao mãi một ngày trở lại,
Chân bước nhẹ trên đê chiều vắng gió.
Quá khứ dường như in dấu nỗi nhớ,
Tuổi thơ đã trưởng thành từ đó.
Ánh chiều buông, mẹ đứng bên cửa,
Đợi con về với đôi mắt đỏ hoe.
Quê hương ơi, bao nỗi nhớ dằn lòng,
Sóng đồng xanh lấp lánh theo gió.
Đuổi bướm ong trong nắng ngập tràn,
Cùng bạn bè trải qua những ngày hè oi ả.
Dù biết đời xô đẩy, nỗi nhớ vẫn trào dâng,
Dòng sông ơi, tiếng nước chảy rì rào.
Con đò nhỏ xôn xao chiều hẹn hò,
Quê hương ơi, lòng ta mãi vương vấn.
Quê hương vẫn là niềm khao khát đêm ngày,
Thả hồn trong gió, cười vui sướng.
Giữa đồng xanh, lúa ru hời văng vẳng,
Như tiếng mẹ yêu thương suốt đời.
Tác giả: Đào Mạnh Thạnh

8. TRỞ VỀ LÀNG
Làng quê giờ đã đổi thay nhiều
Mái tranh rạ ngày xưa giờ chỉ còn là ký ức
Nhà cửa xây mới với mái ngói đỏ tươi
Nhưng vẫn còn vương vấn hương cau, mùi trầu.
Xa xa vang vọng tiếng chân trâu
Chiều chiều không còn thấy khói lam mờ mịt
Ngoài đồng, lúa đã chín vàng rực
Ngồi trên máy gặt, mơ mộng ngắm mây bay.
Con đường làng giờ rợp bóng cây xanh
Hoa xoan và hoa bưởi rụng đầy sân
Giọng hò khiến bước chân dừng lại
Tiếng thơ trong lớp học râm ran trong trẻo.
Làng tôi giờ như trong mơ
Ruộng đồng không còn bờ nữa
Cánh chim câu mỏi mệt bay xa
Nam thanh nữ tú làm giàu trên đất quê.
Khi đi xa, ai cũng khao khát trở về
Miền quê đáng sống tràn ngập sức xuân
Mọi người đều vui vẻ góp sức
Quê hương yêu dấu càng thêm đẹp biết bao.
Tác giả: Hồ Viết Bình

9. NHỚ XÓM LÀNG QUÊ
Cổng làng quê đã trải qua bao đời
Dầm mưa dãi nắng vẫn giữ nét xưa
Bên sông, chiếc đò đưa vẫn lướt
Cây đa vẫn tỏa bóng mát vào trưa hè.
Mái chùa cổ với ngói nâu
Lời kinh, tiếng mõ ru hồn người
Bầu trời cao, gió vỗ về
Đồng quê tỏa hương lúa ngào ngạt.
Bóng tre xanh mát bên đường
Cánh đồng và con mương chảy về
Tiếng ve gọi nắng hè
Tiếng chim cu gáy, chích chòe hòa quyện.
Tiếng chào mào hót gọi nhau
Tiếng chim chèo bẻo, sẻ nâu dịu dàng
Ngắm hoàng hôn, nhớ ánh nắng vàng
Nhìn bình minh, nhớ xóm làng quê thôn…
Tác giả: Chu Long

10. LÀNG QUÊ TRỞ THÀNH PHỐ
Làng quê giờ đã biến thành phố phường
Tre pheo ngày xưa giờ chỉ còn là ký ức.
Bê tông đã phủ kín mọi ngóc ngách
Cây đa và giếng nước xưa giờ đã biến mất.
Bến đò xưa đã được thay bằng cầu mới
Chợ quê đã mất, bà xưa cũng không còn nghề.
Phố xá giờ lấn át cả làng quê
Mẹ còng lưng, dáng con đê cũng đã khác xưa.
Tôi trở về tìm lại tiếng ru hời
Loa phường kêu gọi, làm lấn át lời mẹ xưa.
Tiếng cuốc kêu giờ đã thưa dần
Cò đất mời chào khách sớm tối, làng quê rộn ràng.
Những người bạn cũ dần thưa vắng
Chỉ còn nỗi nhớ mênh mông vẫn vẹn nguyên.
Nhà lầu mọc lên khắp nơi
Khói lam mái rạ giờ không còn nữa.
Từ khi đổi mới, làm ăn phát triển
Tình làng nghĩa xóm dần dần phai nhạt.
Nhà nào cũng đóng cửa, then cài cẩn thận
Bát chè xanh, râm ran mời cũng đã không còn.
Ngẫm lại thấy thật buồn
Hồn quê xưa có còn trở về được không?
Tác giả: Trần Quốc Thường

11. LÀNG QUÊ VÀO MÙA HÈ
Sấm chớp rầm rộ, vang lên tiếng cười khanh khách
Con cá cờ lội đùa, vẫy vẩy trong làn nước
Sen mùa đầu vươn lên giữa lau lách
Khóm tre già nghiêng bóng, ngắm mây bay qua.
Em tát nước dưới nắng vàng, tóc bay trong gió
Giọng cười trong trẻo, gió thổi lộng lộng bên triền đê
Đồng xanh ngút mắt, lúa chín rạo rực
Hương lúa thoảng nhẹ, bước chân người về ngập tràn.
Hoàng hôn lơ lửng với những con diều sáo
Bãi cỏ xa xa, thấp thoáng bóng mục đồng
Chú bé mồ hôi ướt đẫm áo
Tiếng gọi trâu vang vọng khắp bến sông.
Khói lam chiều vờn trên từng mái bếp
Gà mẹ gọi đàn con rối rít đầu thềm
Nàng thôn nữ gánh nước về, sóng sánh
Mái tóc huyền rũ phủ vai thanh mảnh.
Thanh bình biết bao vùng quê yên ả
Những mùa hè ký ức từ thuở thơ bé
Nơi cha mẹ đã trải qua bao ngày vất vả
Đổ giọt mồ hôi nuôi dưỡng tôi thành người.
Tác giả: Phan Thu Hà

12. HỒN QUÊ
Chiều về làng quê, gió nhẹ nhàng thổi
Lòng người thư thái, nhẹ nhàng yên ả
Mặt nước long lanh dưới ánh trời
Non xanh mướt, rạng ngời hồn quê.
Chiều dần buông, tiếng con nước vỗ
Vỗ về bờ xanh mướt ngô khoai
Lưới quăng đều đặn, thuyền chài đầy ắp
Cá tươi rói, miệt mài suốt ngày.
Diều no gió, mục tử say sưa
Chăn trâu vui thú trong chiều tà
Tiếng sáo vi vu, cánh diều bay
Ru hồn trẻ nhỏ, chiều trên đê.
Làn khói quyện quanh gốc tre rạ
Tiếng chuông chùa ngân nga thanh thản
Thôn quê không khí trong lành
Đồng vàng lúa tốt, xanh mướt vườn đồi.
Chiều chậm rãi buông xuống nhẹ nhàng
Tán lá dừa khe khẽ đung đưa
Gió lùa mưa rơi lất phất
Hàng cau xanh tươi, quả tròn lưa thưa.
Đường vào làng giờ đã rải nhựa
Láng phẳng phiu, như tấm lụa êm
Cổng làng nâng cấp, đẹp như mới
Gỗ thơm mùi mới, như cung điện.
Nắng chiều nhạt dần, quạnh quẽ
Mùi bưởi thơm nhẹ, quả đung đưa
Cây đa, giếng nước, hàng dừa
Bức tranh quê đẹp, đắm đuối lòng người.
Trâu thong thả gặm cỏ chiều
Én bay lượn trên bầu trời
Xóm làng xanh tươi, trù phú
Hồn quê phơi phới, mê say cuộc đời.
Tác giả: Nguyễn Cao Cầm
