1. Tự hát
Không cần ước ao rằng nó sẽ quý như vàng
Trái tim em, anh đã hiểu rất rõ
Anh không màng đến vật chất
Nên nếu cần, anh sẽ bán đi ngay lập tức
Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi chiều xuống
Chỉ còn lại anh với đêm dài lặng lẽ
Mà tình anh xa cách tình em
Em trở về với ý nghĩa thực sự của trái tim
Biết làm sống lại những tế bào đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút ngắn khoảng cách trong tình yêu
Em trở về với ý nghĩa thật sự của trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều cảm nhận
Biết yêu anh và hiểu được tình yêu của anh
Mùa thu này sao bão tố nhiều quá
Cửa sổ tàu không đóng lại
Đồng cỏ hoang và đại ngàn tối tăm
Em lạc lõng giữa rừng sâu của anh
Em lo lắng trước con đường xa vắng
Trái tim đập những điều không thể diễn tả
Trái tim đập với cơn đói khát
Ngọn lửa nào đó le lói trong cô đơn
Em trở về với ý nghĩa thực sự của trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai cũng có
Cũng sẽ ngừng đập khi cuộc đời chấm dứt
Nhưng biết yêu anh ngay cả khi đã ra đi
2. Bài thơ tình cuối mùa thu
Trời cuối mùa thu với mây trắng bay lãng đãng
Lá vàng rơi rụng thưa thớt
Có phải lá đang trở về với rừng
Mùa thu rời đi cùng lá vàng
Mùa thu ra biển cả
Trôi theo dòng nước bao la
Mùa thu hòa vào hoa cúc
Chỉ còn lại anh và em
Chỉ còn lại anh và em
Là dấu vết của mùa thu cũ
Gió heo may đột ngột
Thổi làm xao xuyến mọi thứ:
Con đường quen bỗng trở nên lạ lẫm
Cỏ dập dềnh theo làn gió
Đêm đến, sương làm ướt má
Hơi lạnh chạm vào bàn tay
Tình yêu của chúng ta như hàng cây
Đã vượt qua cơn bão gió
Tình yêu của chúng ta như dòng sông
Đã bình yên sau những cơn lũ
Thời gian như gió
Mùa trôi theo tháng năm
Tuổi tác cũng theo mùa đi mãi
Chỉ còn lại anh và em
Chỉ còn lại anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
- Những người yêu mới
Đi qua cùng gió heo may
3. Hoa cỏ may
Cát vắng, sông đầy, cây đứng ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển mình vào mùa mới.
Tên của mình ai gọi từ dưới bóng lá,
Con đường xưa em trở về giờ đã thay màu thu.
Mây trắng bay cùng gió nhẹ,
Lòng như bầu trời xanh trong nguyên sơ.
Đắng cay để lại từ những mùa trước,
Thơ viết đôi dòng theo gió lùa xa.
Khắp nơi tràn ngập hoa cỏ may
Áo em sơ ý dính đầy cỏ
Lời yêu như mảnh khói mỏng,
Ai biết lòng anh có còn thay đổi?
4. Anh
Ngòi bút gẫy trong tay
Cặn mực khô đáy lọ
Ánh đèn tắt trong phòng
Anh trở về từ con phố
Anh trở về từ trận gió
Anh trở về từ cơn mưa
Từ những ngày đã qua
Từ những ngày sắp tới
Từ trái tim em đau nhói...
Đừng buồn nữa nhé anh
Tấm rèm cửa màu xanh
Trang thơ vẫn còn dở
Tách nước nóng trên bàn
Và lòng em vẫn thương nhớ...
Bên ngoài trời gió
Bên ngoài trời mưa
Cây bàng đêm đứng lặng lẽ
Nước qua đường chảy xiết
Tóc anh ướt đẫm
Lòng anh cô đơn
Anh cần gì từ em
Sao anh không nói
Anh, con đường xa vắng
Anh, bức tranh không màu
Anh, muôn nỗi lo lắng
Anh, dòng thơ vương gió...
Mà em, người đời thường
Vẫn biết rằng anh ở đây!
5. Chiến thắng hôm nay
Ngàn cây non lay động lá bên đường
Lòng dâng trào như sóng vỗ, như gió lùa
Giữa phố đông, nghẹn ngào như trẻ nhỏ
Trong niềm vui, trong nỗi nhớ dồn dập
Như tháng năm dài ấp ủ mật ngọt
Như mùa gặt bắt đầu từ hạt mạ
Chiến thắng hôm nay khởi nguồn từ đó
Một con đường nhỏ giữa rừng khuya
Con đường mòn in dấu chân đã qua
Cành củi ướt đêm khuya anh nhóm lửa
Phá bỏ chướng ngại, mở con đường lịch sử
Cho các đoàn quân tiếp bước vượt Trường Sơn
Từ những năm xóm làng tối đen
Đêm 'tố cộng' tiếng giày đinh ghê rợn
Mẹ vẫn gìn giữ hình ảnh Bác trong lòng
Dõi theo sao Bắc Đẩu gọi tên con
Dưới hầm sâu, dưới cát nắng chang chang
Cả chi bộ trầm tư ngồi họp
Thương đồng chí, nén căm hờn trong ngực
Đến từng nhà, thắp sáng niềm tin
Người bạn thân nằm lại bên rừng
Cởi áo cho đồng đội mặc
Giao phần đạn cho người sau tiếp tục
Đến hôm nay, hàng đoàn quân nối tiếp
Tiếng pháo vang dội
Đoàn xe tăng tiến vào 'dinh tổng thống'
Thế chẻ tre, sức ta như thác lớn
Chiến thắng này, chiến thắng của tình yêu
Tấm lòng sắt son của những má nghèo
Tiễn con đến bờ sông, còn dặn:
'Con của má, giờ là con của nước'
Phần gạo cuối cùng, má dành cho con
Em bé đưa tin, cô gái chèo thuyền
Người bạn tù băng vết thương Anh Trỗi
Ai đã gõ vào tường bảo chị Quyên đừng sợ?
Ai dán truyền đơn, ai dẫn đường trong đêm?
Triệu anh hùng không thể kể hết tên
Hôm nay, giữa Sài Gòn chiến thắng
Chiến thắng của nhân dân kiên cường
Chiến thắng của niềm tin vô hạn
Của Việt Nam với trái tim rực rỡ
6. Cỏ dại
“Cỏ dại quen với nắng mưa
Không dễ gì bị diệt vong
Khi mùa nước lên cao
Cỏ thường lên trước
Sau khi nước rút đi
Cỏ lại mọc lên đầu tiên”
Những câu thơ chợt hiện lên
Khi tôi lạc giữa rừng cỏ dại
Không mái nhà, không bóng cây. Con tim lạc lối
Cứ chờn vờn bước qua cỏ mà đi.
Người lính đứng yên lắng nghe
Bài hát về vườn trái đầy ắp
Anh bỗng nhớ về cánh đồng cỏ dại
Nỗi nhớ quê hương dâng lên trong lòng
Mảnh bom đạn và chất lân tinh
Đã xóa sạch mọi dấu vết
Chỉ còn lại sắt, còn lại lửa
Và cuối cùng chỉ còn đất mà thôi
Với thù hận và súng trên vai
Cùng đồng đội trở về làng cũ
Anh nhận thấy cỏ mọc lên trước
Sự sống đầu tiên của quê hương
Có lần anh đến thăm bà con
Khi mọi người quây quần quanh anh
Trong câu chuyện, điều này làm anh đau:
- Đất quê đã mọc cỏ lên chưa?
Trong cuộc sống yên bình như xưa
Gần gũi nhất vẫn là cây lúa
Trưa nắng, ước mơ về vườn trái
Khi xa nhà nhớ dáng mây
Một dòng sông, ngọn núi, rừng cây
Một làn khói, một mùi hương trong gió...
Ít ai nhớ đến ngọn cỏ
Mọc ngẫu nhiên trên lối đi
Dẫu nhỏ bé không đáng nhớ
Nhưng vẫn hiện hữu trong lòng.
7. Có một thời như thế
Có một thời vừa mới ra khỏi cửa
Mùa xuân đã mời gọi ngay trước mặt
Không nhìn lại dấu chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng như ở phía mình.
Đường không xa, núi không quá cách biệt.
Trong đôi mắt là màu xanh vĩnh cửu
Trang nhật ký xé đi xé lại hàng trăm lần
Tình yêu nào cũng chân thành như nhau.
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ, ồn ào không thể giấu
Mơ ước viển vông, niềm vui trẻ thơ
Tuổi xuân mà ta nghĩ sẽ mãi xanh tươi
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mà chỉ gặp vài lần thoáng qua
Luôn hy vọng rồi lại thất vọng
Tôi đã cười, đã khóc nhưng chẳng đi đến đâu
Một vầng trăng thanh niên trên đầu
Một mảng cỏ xanh mướt trước mắt...
Mái tóc xanh đã bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác so với ngày xưa
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ hào phóng từng đồng tiền
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng qua
Hôm nay còn non, mai cỏ sẽ già.
Tôi đã đi qua nhiều chặng đường dài
Vượt qua núi rừng, biển cả
Gửi niềm mơ ước vào trang viết
Nỗi buồn dồn xuống đáy tâm tư
Em yêu anh hơn cả những ngày xưa
(Thời mà em tưởng mình sẽ chết vì tình yêu)
Em không chết vì anh, em không thay đổi
Em đã kết hợp anh với cuộc đời mình
Em biết quên những chuyện không đáng nhớ
Em biết giữ lại những điều cần nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát xưa
Dù vẫn là giai điệu của ngày cũ
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng trân trọng
Nhưng không phải là điều em tiếc nuối.
8. Cố đô
Với dấu chân của bầy thú hoang
In hằn trên nền gạch cũ trước lăng vua
Với dòng sông như không bao giờ ngừng chảy
Vẫn mờ ảo trong sương khói ngàn năm
Tà áo trắng bay về đâu xa vợi
Con thuyền đêm trăng gọi về phía xa
Màu nắng in dấu trong mắt từ lâu
Căn nhà cũ, mảnh vườn của ngày xưa
Dù hiện tại như quay về quá khứ
Là quê hương dù không phải quê hương.
Như thể nơi đây, tôi có nỗi buồn
Có hạnh phúc, có tuổi thơ đã qua
Có khát vọng của những năm còn trẻ
Tôi thuộc từng ngọn cỏ, nhành cây
Tôi yêu những mây trời xa vợi
Nhịp tim vang như tiếng chuông chiều tà.
Đường xa xôi làm lòng thêm da diết
Con nước nào ra biển vào chiều nay
Thời khắc chia tay làm tâm hồn nghẹn ngào
Con sông cũ, mảnh vườn xưa đã cũ
Như vĩnh biệt tuổi thơ và quá khứ
Bạn bè ơi, dù tôi sẽ trở lại
Nhưng tất cả sẽ không còn như xưa
Tôi sẽ khác, cố đô rồi cũng khác.
9. Dù em biết chắc anh sẽ trở lại
Thị trấn nào anh sẽ đến vào chiều nay
Mảnh tường vắng, mùa đông giá lạnh
Dù em biết không phải là vĩnh biệt
Vẫn thấy lòng xao xuyến khi chia xa
Những xóm làng anh sẽ đi qua
Cánh đồng lúa, vườn cây, bờ bãi...
Dù em biết rằng anh sẽ trở lại
Ngọn gió buồn vẫn thổi nơi anh không có.
Thời gian trôi qua qua cánh cửa đóng
Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
Tờ lịch mỏng bay theo nỗi mong chờ
Một con đường xa vời núi và sông
Gọi tên anh ngàn lần vẫn không
Chỉ có lá rụng lăn tăn trên phố
Dù em biết rằng anh cũng nhớ
Nhưng lòng em không bao giờ nguôi quên.
10. Sóng
Dữ dội và dịu dàng
Ồn ào và yên tĩnh
Sông không thể hiểu mình
Sóng tìm đến tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và sau này vẫn vậy
Những khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong trái tim trẻ
Trước muôn trùng sóng biển
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển cả
Sóng từ đâu mà lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió từ đâu mà có?
Em cũng không rõ
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngừng nghỉ
Lòng em nhớ anh
Cả trong giấc mơ còn tỉnh
Dù xuôi về phương bắc
Dù ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương
Ở ngoài đại dương
Trăm nghìn con sóng lớn
Con nào cũng đến bờ
Dù khoảng cách mênh mông
Cuộc đời tuy dài rộng
Năm tháng vẫn trôi qua
Như biển dù rộng lớn
Mây vẫn bay về xa
Làm sao phân chia ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
11. Thuyền và biển
Em sẽ kể anh nghe
Về câu chuyện thuyền và biển:
“Từ bao giờ không rõ
Thuyền nghe theo biển cả
Cánh hải âu và sóng xanh
Đưa thuyền đến mọi miền
Lòng thuyền đầy khát vọng
Và tình yêu bao la của biển
Thuyền mãi đi không mỏi
Biển vẫn xa... vẫn xa
Những đêm trăng dịu dàng
Biển như cô gái nhỏ
Thì thầm tâm sự
Quanh thuyền sóng vỗ về
Thỉnh thoảng không lý do
Biển xô thuyền mạnh mẽ
(Vì tình yêu vĩnh cửu
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển rộng lớn như thế nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu nhớ nhung
Những ngày xa cách
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu phải rời xa thuyền
Biển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải xa anh
Em chỉ còn bão tố.
12. Tiếng gà trưa
Trên con đường hành quân dài
Dừng lại bên làng nhỏ
Tiếng gà vang lên từ ổ:
“Cục... cục tác cục ta”
Nghe xao động giữa trưa hè
Nghe đôi chân nhẹ nhõm hơn
Như gọi về những ngày thơ ấu
Tiếng gà trưa
Ổ rơm vàng ấm áp những trứng
Con gà mái mơ
Màu trắng đốm hoa
Con gà mái vàng
Lông óng ánh màu nắng
Tiếng gà trưa
Vẫn nghe bà mắng:
- Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này hối hận!
Cháu về soi gương
Lòng thơ ngây lo lắng
Tiếng gà trưa
Bà tay khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp
Cứ mỗi năm như thế
Khi gió mùa đông về
Bà lo lắng gà bị chết
Ước sao trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu có áo mới
Ôi chiếc quần rộng
Ống dài chạm đất
Cái áo cánh thêu
Đi qua nghe sột soạt
Tiếng gà trưa
Đem bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu mơ thấy
Giấc ngủ màu trứng hồng
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì làng xóm thân yêu
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ