1. Bài văn cảm nhận về bà ngoại số 4
Mỗi mùa hè đến, điều ước lớn nhất của em là về thăm quê ngoại. Quê ngoại nằm ở Phú Lộc, Thừa Thiên Huế, dưới chân núi Bạch Mã. Khi về quê, em được tận hưởng bao nhiêu niềm vui: tắm suối, thả diều, leo núi, câu cá. Nhưng điều em yêu thích nhất là sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, đặc biệt là bà ngoại.
Những lần mẹ con em về thăm, ngoại luôn ra tận ngoài Cầu Hai, cách nhà vài cây số, để đón chúng em. Vừa xuống xe là chúng em đã được cậu, dì, anh chị và nhất là bà ngoại nhiệt liệt chào đón. Cả nhà rộn ràng như một ngày hội. Dù nhà ngoại thường ăn uống rất đơn giản, nhưng khi có chúng em về, ngoại chuẩn bị nhiều món ngon. Cảnh đông vui, món ăn ngon khiến chúng em ăn rất nhiều, còn ngoại thì chỉ ngồi bên mâm, gắp thức ăn cho từng đứa. Thấy vậy, em nói:
- Ngoại ơi! Ngoại cũng phải ăn chứ ạ!
Ngoại mỉm cười đáp:
- Ngoại ăn nhiều lắm rồi!
Nhưng em biết, ngoại nhường phần ăn cho chúng em. Trong những trưa hè oi ả không có điện, ngoại ngồi quạt cho chúng em ngủ, đôi tay khô ráp của ngoại vỗ về từng đứa và thì thầm:
- Cháu của bà! Nhớ quá.
Hồi chúng em thức dậy, đã thấy ngoại lụi cụi ngoài vườn, dùng sào hái ổi. Dáng ngoại còng còng, cây sào nặng trĩu, hai tay ngoại run rẩy, chân nhón lên cao mà trái ổi vẫn bị gió thổi đi. Những quả ổi được hái xong thì mồ hôi ướt đẫm trán ngoại. Em nhìn ngoại mà cảm thấy đầy thương mến. Mỗi sáng, khi đi chợ về, giỏ thức ăn của ngoại bao giờ cũng có quà cho chúng em, từ bắp nóng hổi, bánh ú thơm ngon, đến gói bánh lọc nhân tôm đỏ au.
Hè năm nay, em trở về nhưng ngoại đã không còn. Căn nhà rộng thênh thang và vắng lặng. Dưới gốc cây ổi năm nào, cỏ mọc um tùm, chỉ còn vài trái ổi xanh. Những trái bắp mà trước đây em thấy ngọt ngào giờ đây lại nhạt nhẽo. Em lang thang dọc vườn, nghe gió thổi qua hàng dương vi vút. Dường như em vẫn nghe thấy tiếng nói thì thầm của ngoại: “Cháu yêu của bà đã về chơi đấy à?”.
Thời gian có thể làm phai mờ nhiều kỷ niệm, nhưng tình yêu của ngoại thì mãi mãi không bao giờ phai nhạt.

2. Bài văn cảm nhận về bà ngoại số 5
Mỗi người đều có một nơi để trở về sau những bộn bề của cuộc sống. Có người gọi đó là nhà, có người gọi là mái ấm gia đình, nhưng quan trọng nhất là nơi đó có những người mình yêu thương và tin tưởng. Đối với tôi, người đó chính là bà ngoại, một người bà đáng kính.
Những ngày bên bà là những lúc tôi làm nũng đòi bà mua kẹo mình thích, là những lần bà che chở khi bị bắt nạt, là những ngày lễ Tết, Trung thu tôi lại chạy về nhà ngoại để thưởng thức những món ăn đặc biệt mà mẹ chưa bao giờ nấu. Đối với tôi, món ăn của ngoại luôn là ngon nhất vì bà nấu không chỉ bằng gia vị mà bằng tình yêu và niềm vui khi chúng tôi quây quần bên bà.
Ngoại sống một mình không phải vì gia đình không chung sống, mà vì bà thích cuộc sống độc lập, không làm phiền ai. Dù vậy, tôi biết bà cũng rất cô đơn. Tính bà giống như một đứa trẻ, luôn gọi điện nhắc nhở và lo lắng khi tôi đi học xa, và thường giận hờn nếu tôi không nấu ăn cho bà hoặc không chơi với bà khi về nhà. Tôi nhận ra bà sợ cô đơn và vắng vẻ khi ở một mình.
Ngoại đã lớn tuổi, tóc bạc và miệng móm mém, nhưng bà vẫn khỏe dù có nhiều bệnh. Dù đau nhức và khớp sưng, bà vẫn chịu đựng và âm thầm tự chăm sóc mình, không muốn làm phiền con cháu. Tôi thường tự hỏi liệu ai về già cũng như vậy, sợ trở thành gánh nặng cho người khác. Nhưng không ai biết rằng cả đời bà đã sống vì con cháu, vất vả và lo toan. Đến lúc về già, bà xứng đáng được nghỉ ngơi, để con cháu chăm sóc như một quy luật tự nhiên của tình yêu và sự kính trọng.
Cho đến giờ, tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói với bà, nhưng mỗi lần gặp lại chẳng nói được gì. Phải chăng chúng ta dễ nói lời tổn thương mà khó nói lời yêu thương? Tôi mong bà cảm nhận được tất cả tình yêu và sự quan tâm của tôi qua hành động: “Con yêu bà, con đã trưởng thành rồi, mọi thứ hãy để con lo”.

3. Bài văn cảm nhận về bà ngoại số 6
“Con về ôm lại hàng cau
Về thăm nhà ngoại khi nắng lên
Con đường đê đất đỏ vắng vẻ
Khói bốc cao quyện trong mái nhà”
Mỗi khi đọc những câu thơ xúc động này, tôi lại nhớ về bà ngoại, người tôi luôn kính trọng và yêu quý nhất trong đời.
Bà ngoại đã rời xa, nhưng hình ảnh bà vẫn sống mãi trong ký ức của tôi. Bà xưa hiền lành và chất phác, với đôi mắt đen mờ và đầy nếp nhăn, dấu ấn của thời gian và cuộc sống. Tôi thường vuốt ve những nếp nhăn ấy và hỏi bà, bà bảo đó là dấu tích của cuộc đời. Dù lưng bà đã còng xuống vì gánh nặng cuộc sống, bà vẫn đi lại nhanh nhẹn, đặc biệt là mỗi sáng bà ra vườn tưới cây và cho gà ăn. Mặc dù mái tóc đã bạc và đôi mắt đã mờ, bà vẫn tần tảo như xưa. Bà kể rằng trước đây, bà thường ra đồng gặt lúa và nuôi bộ đội bằng ngô trong thời kỳ khó khăn và gian khổ của đất nước.
Nhớ về bà, tôi nhớ những ngày thơ ấu được sống trong tình yêu thương của bà. Bà thường kể rằng khi tôi còn nhỏ, ba mẹ rất vất vả, ba làm việc ở một nông trường cà phê xa, mẹ là công nhân trong nhà máy, không có thời gian chăm sóc tôi chu đáo, nên tôi ở bên bà. Có lẽ bà rất vất vả, chăm sóc tôi từng bữa ăn giấc ngủ, khi tôi bị sốt cao hay cảm cúm.
Đối với tôi, đó là những ngày hạnh phúc vô cùng, được sống trong tình yêu thương của bà, được bà dạy những đạo lý làm người, kể những câu chuyện cổ tích và những kỷ niệm thời chiến. Tôi nhớ những trưa hè với tiếng ve kêu và những cành phượng đỏ rực, cùng với những bài hát ru, tôi như bay bổng cùng cánh cò trong những giấc mơ đẹp. Cánh cò trắng trong giấc mơ ấy vẫn chứa đựng tình thương của bà.
Thời gian trôi đi, em ngày càng trưởng thành, bà càng già yếu, đôi chân mỏi mệt và đôi mắt mờ đi. Tôi càng thương bà hơn, mong bà khỏe mạnh và không bị cát bụi của cuộc đời làm mờ mắt. Để bà thấy tôi trưởng thành như bà mong muốn. Nhớ về những ngày xưa, tôi cảm thấy bao cảm xúc, bao nhớ thương trỗi dậy.
Dù giờ bà đã ở một nơi xa, không còn gần gũi với tôi, nhưng tôi luôn tin rằng bà vẫn dõi theo tôi, mỉm cười nhìn tôi trưởng thành. Tôi rất nhớ bà, người bà kính yêu!

4. Bài văn cảm nhận về bà ngoại số 7
Hai chữ “bà ngoại” luôn mang đến cho tôi cảm giác thật thiêng liêng và đẹp đẽ. Tuổi thơ của tôi gắn liền với những kỷ niệm quý báu bên bà, những ký ức đó được bà chăm sóc và nuôi dưỡng, tạo nên một góc đẹp trong tâm hồn tôi. Đây là những lời từ sâu thẳm trái tim tôi dành tặng bà - người tuyệt vời nhất trong đời tôi.
Khi còn nhỏ, khoảng một tuổi, vì bố mẹ bận rộn với công việc, tôi đã sống cùng bà. Mẹ kể lại rằng khi tôi còn nhỏ, tôi khóc suốt vì nhớ bố mẹ, trong khi bà dù đã có tuổi vẫn kiên nhẫn thức đêm dỗ dành, kể chuyện và hát ru cho tôi. Đến giờ, mùi trầu thơm ngọt ngào mà bà nhai vẫn còn lưu luyến trong tâm hồn tôi. Bà là người đầu tiên chứng kiến từng bước đi chập chững và những lời nói ngượng nghịu của tôi, bà luôn nắm tay hướng dẫn và chỉnh sửa từng từ ngữ của tôi. Tôi biết chắc chắn rằng bà là người đầu tiên tôi gọi, và bà đã rất vui mừng.
Bà là người dạy tôi biết yêu thương và chia sẻ, là người đã đưa cả thế giới đến với tôi, nâng đỡ và che chở tôi khi tôi bắt đầu những bước đi đầu đời. Hình ảnh bà đã chiếm trọn trái tim ngây thơ của tôi. Khi lớn hơn, tôi thường nựng bà: “Con không chơi với bà, bà sẽ không mua gấu cho con.” Bà âu yếm ôm tôi và nói: “Con à, hãy cố gắng ngoan ngoãn và học thật giỏi, bà sẽ mua gấu thật to cho con.” Những lời bà dặn vẫn văng vẳng trong tâm trí tôi như một động lực thúc đẩy tôi cố gắng hơn. Bà chính là bến đỗ vững chắc mang đến niềm tin và hy vọng cho tôi.
Tôi nhớ rất rõ những buổi tối bà và tôi sống trong ngôi nhà mái ngói, ngoài sân là chiếc chõng tre. Gió mát rượi hòa quyện với những câu chuyện bà kể về Tấm Cám, Thạch Sanh, đưa tôi vào giấc ngủ ngon. Tôi lắng nghe những câu chuyện ấy với đôi mắt tròn xoe, như nuốt từng từ bà kể. Bà luôn nhắc nhở tôi phải ngoan như Tấm Cám, chăm chỉ như Lọ Lem, và rộng lòng giúp đỡ người khác như ông bụt bà tiên. Những lời bà dạy tôi rất hiểu và cảm ơn. Tôi luôn cố gắng để có một tâm hồn đẹp như bà mong muốn. Cảm ơn bà đã mang thế giới đến bên tôi, giúp tôi cảm nhận và yêu quý nó. Bà như một bà tiên hiền hậu trong những câu chuyện cổ tích, biến một đứa trẻ ngây thơ thành người yêu thích những câu chuyện và làm cho tâm hồn tôi trở nên đẹp hơn. Tôi luôn tự hào khoe bà với bạn bè và hạnh phúc khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của họ.
Khi tôi bước vào lớp Một, đó là một thử thách lớn. Tối hôm đó tôi hồi hộp, cảm giác bồn chồn vẫn còn ám ảnh tôi. Tôi không còn vui chơi với bạn bè nữa mà sẽ trở thành học sinh lớp Một, làm quen với bạn mới, trường mới và thầy cô mới. Bà ôm tôi và động viên: “Ngoại tin con sẽ làm được, con sẽ học giỏi, ngoại luôn ở bên và ủng hộ con.”
Là một đứa trẻ ham chơi, tôi gặp nhiều khó khăn khi cầm bút viết chữ. Nhưng bà luôn bên cạnh, chỉnh sửa từng nét chữ cho tôi. Chữ viết của tôi dần trở nên đẹp hơn. Khi tôi lười học, bà không la mắng mà chỉ buồn nhìn tôi, và tôi cảm thấy ân hận. Tôi quyết tâm cố gắng để không làm bà thất vọng. Tôi tự hào khoe những điểm mười đầu tiên với bà, và bà mỉm cười xoa đầu tôi, hài lòng với sự cố gắng của tôi. Bà giúp tôi hoàn thiện bản thân và vững bước trong cuộc sống. Mọi điều bà làm và nói đều tuyệt vời, mang lại cho tôi cảm giác bình yên khi ở bên bà.
Bà không chỉ là mẹ mà còn là người bạn lớn của tôi, luôn lắng nghe và hiểu những tâm sự của tôi. Tôi chia sẻ với bà mọi chuyện, từ những lần bị cô giáo mắng đến những bạn bè quan tâm. Khi gia đình tôi khá giả hơn và bố mẹ xin bà đón tôi về, tôi đã rất lưỡng lự, nhưng nghĩ đến bà đã lớn tuổi và luôn chăm sóc tôi, tôi đành theo bố mẹ. Dù vậy, tôi vẫn thường xuyên thăm bà, và bà luôn vui mừng khi thấy tôi, hỏi thăm việc học hành của tôi.
Tuy nhiên, số lần thăm bà dần thưa dần. Tôi bận học và không nhận ra rằng bà đã yếu đi, tóc bạc dần. Tôi trở nên vô tâm và lạnh nhạt với bà, tránh xa những cử chỉ yêu thương của bà. Bà chắc hẳn rất buồn. Từ khi còn nhỏ, bà đã dành cho tôi tình yêu vô bờ, nhưng giờ đây, tình cảm của tôi đã nhạt phai. Những thú vui hiện tại đã khiến tôi xa lạ với những triết lý của bà. Tôi đã bắt đầu cãi lời bà, và bà chỉ đáp lại bằng ánh mắt buồn. Tôi chỉ nhận ra điều này khi bà nằm viện. Bà gầy đi, khuôn mặt xanh xao nhưng luôn tươi cười để không làm bố mẹ tôi lo lắng. Nụ cười của bà đẹp và phúc hậu. Nhìn thấy bà, trái tim tôi thắt lại và tôi không thể kìm được nước mắt. Bác sĩ nói bà chỉ còn sống được vài ngày. Cả đời bà đã hi sinh và làm việc vất vả.
Giờ đây, bà đang nghỉ ngơi trong bệnh viện và tôi biết thời gian bên bà chỉ còn lại không lâu. Khi tôi đang học, mẹ gọi báo bà đang hấp hối và bà muốn gặp tôi nhất. Tôi òa khóc vì sự vô tâm của mình và những điều tôi chưa kịp làm cho bà. Khi về đến nhà, tôi ôm bà và khóc: “Con yêu bà nhiều lắm, bà đừng đi, hãy ở lại bên con.” Lời nói của tôi có phải đã quá muộn? Có phải khi mất đi, người ta mới biết trân trọng điều mình đã có? Khoảnh khắc đó giúp tôi tìm lại chính mình. Bà nắm tay tôi và nói: “Dù ở đâu, bà vẫn luôn dõi theo con.” Bà ra đi mãi mãi, nhưng ngay cả lúc cuối đời, bà không hề trách móc tôi. Sự tha thứ của bà khiến tôi thêm đau lòng, và tôi mong bà sẽ hạnh phúc ở nơi xa xôi. Tôi luôn nhớ và cầu nguyện cho bà hạnh phúc. Tôi hứa sẽ luôn cố gắng thực hiện những lời bà dặn dò, không phụ lòng tin của bà.
Trong trái tim tôi, trước đây, bây giờ, và mãi mãi về sau, bà luôn là bà tiên đẹp nhất, hiền nhất và đáng kính nhất. Tình yêu và niềm vui của bà sẽ mãi lan tỏa, chiếu sáng tâm hồn tôi.

5. Bài văn cảm nhận về bà ngoại số 8
Bà ngoại – hai từ thiêng liêng ấy luôn đồng hành với tôi suốt cuộc đời. Dù thời gian có làm mờ nhạt ký ức thì tình yêu dành cho bà vẫn vững bền trong trái tim tôi, dù bà đã rời xa tôi mãi mãi.
Bà ngoại là miền ký ức ngọt ngào của tuổi thơ tôi. Mẹ kể rằng khi tôi mới sinh, gia đình gặp rất nhiều khó khăn, bố mẹ phải làm việc cật lực để kiếm từng đồng lo cơm. Bà ngoại đã nhận trách nhiệm chăm sóc tôi để bố mẹ bớt gánh nặng. Từ khi còn đỏ hỏn, tôi đã sống với bà, được bà chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ. Chính vì vậy, bà đã trở thành phần lớn ký ức tuổi thơ tôi, để lại những dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi.
Bà tôi là người phụ nữ truyền thống với vẻ đẹp giản dị, mang đậm dấu ấn Á Đông. Bà không cao ráo, da có những đốm đồi mồi và mũi không cao, khuôn mặt cũng không theo chuẩn đẹp mà tôi thường thấy. Nhưng bà có nét đẹp bình dị, của người nông thôn, của những người lao động cần mẫn. Tóc bà không bạc như bà tiên trong truyện cổ tích mà vẫn đen tuyền, chỉ có vài sợi bạc. Đặc biệt, đôi tay bà là điều tôi không thể quên, với những vết chai sạn và nếp nhăn do cả đời vất vả vì con cháu, đó là hình ảnh đẹp nhất trong ký ức tôi.
Thời gian trôi qua, tôi lớn lên trong tình yêu thương và sự bảo bọc của bà. Nhưng rồi, tôi phải rời xa bà khi bố mẹ tìm được công việc ổn định ở thành phố và đưa tôi lên đó. Đêm trước ngày đi, bà ôm tôi và dặn dò đủ điều: phải nghe lời bố mẹ, học hành chăm chỉ, không được chơi bời, ăn uống đầy đủ và đi ngủ đúng giờ. Những lời dặn dò đó vẫn còn rõ nét trong tâm trí tôi. Khi tiễn tôi, bà khóc và nghẹn ngào nói: “Đi đường cẩn thận, khi nào nghỉ hè về thăm bà.”
Khi tôi về thăm bà, bà thường nói: “Làm ơn đi, sao lại đi lâu như vậy?” Câu nói giản dị nhưng đầy tình nghĩa. Bà luôn mắng yêu tôi, rồi ôm hôn tôi, như sợ ai đó sẽ giành mất tôi. Mỗi khi tôi về quê, bà như trẻ lại, vui vẻ khoe thành tích học tập của tôi với hàng xóm, và ánh mắt bà luôn lấp lánh tự hào. Điều đó làm tôi cảm thấy vui sướng và quyết tâm cố gắng hơn.
Nhưng thời gian không đứng yên. Bà ra đi khi tôi mới bước vào cấp hai. Tôi cảm thấy như mất hồn khi nghe tin bà qua đời. Bà đi thật rồi sao? Không, bà chỉ ngủ thôi, một giấc ngủ dài để nghỉ ngơi sau một đời vất vả. Bà đã trở thành bất tử trong lòng tôi. Không còn bà, tôi mất đi một điểm tựa vững chắc. Ai sẽ là người chờ đợi tôi và nâng đỡ tôi trong cuộc sống? “Ngoại ơi! Sao bà đi vội khi con chưa kịp đền đáp công ơn của bà?” Dù bà không còn bên cạnh, tôi tin bà vẫn dõi theo từng bước chân tôi. Tôi hứa sẽ sống tốt và học giỏi để luôn làm bà tự hào. Mượn lời một bài hát để bày tỏ lòng mình:
“Giờ đây con đã lớn
Bà đã ở xa mãi
Cuộc đời đau đớn
Biết tìm bà ở đâu
Bà ơi, bà ơi
Trọn đời con nhớ bà
Trong tâm hồn thơ dại
Vẫn mãi hình bóng bà”

6. Bài văn cảm nhận về bà ngoại số 9
Bà em đã gần bảy mươi tuổi. Dáng bà vẫn cao và tóc bà vẫn giữ được màu đen tuyền. Bà luôn quan tâm đến em từ những bữa ăn đến giấc ngủ. Mỗi sáng, bà dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em, có khi là cơm rang, khi thì xôi hoặc bánh mì. Buổi trưa, bà lại nấu nướng chờ em về từ trường.
Bà ngoại em là một người nghiêm khắc. Bà thường nhắc nhở em phải đi học và tuân thủ giờ giấc, làm việc đúng lúc. Có khi em xin phép bà đi chơi nhưng về muộn, bà lại yêu cầu em viết bản kiểm điểm và đọc cho bà nghe. Bà không bao giờ la mắng hay nói nặng với em, mà chỉ cần nhắc nhở nhẹ nhàng. Khi em có điểm kém, bà rất buồn và nhắc nhở em phải cố gắng học để bố mẹ ở xa yên tâm. Dù thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nhưng em lại được bù đắp bằng sự yêu thương và chăm sóc tận tình của bà ngoại, điều đó khiến em cảm thấy rất hạnh phúc.
Vào những buổi chiều cuối tuần, khi không phải đến trường, em giúp bà với các công việc nhà như dọn dẹp, rửa bát và nhổ tóc sâu cho bà. Buổi tối, hai bà cháu cùng xem phim và bà kể cho em nghe về lịch sử và nhiều kỷ niệm trong quá khứ của bà. Bà là người dạy em tất cả các kỹ năng sống từ cách ứng xử sao cho vừa lòng người khác. Nhờ vậy, ở trường hay ở nhà, em luôn được khen là con ngoan, trò giỏi. Mỗi lần họp phụ huynh, bà vui mừng vì thành tích học tập của em luôn đứng đầu lớp. Khi về nhà, bà thường gọi điện cho bố mẹ báo kết quả học tập của em, và bố mẹ lại khen ngợi em.
Em luôn trân trọng và biết ơn bà ngoại vì bà đã vất vả nuôi dạy em nên người. Em hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để bà và bố mẹ luôn tự hào về em.

7. Bài viết cảm nhận về bà ngoại số 10
“Gia đình” – hai từ thiêng liêng nhất đối với mỗi chúng ta. Đây là nơi ta lớn lên, là chỗ dựa vững chắc mỗi khi gặp khó khăn. Gia đình chứa đựng bao tình yêu thương từ ông bà, cha mẹ, và là kho tàng kỉ niệm quý giá. Đặc biệt, tình bà cháu là thứ tình cảm mà tôi luôn cảm thấy xúc động khi nhắc đến. “Bà” là tiếng gọi từ sâu thẳm trái tim tôi. Bà là người tuyệt vời, là người đã sinh ra mẹ và nuôi dưỡng tôi từ những ngày đầu đời.
Bà ngoại – người không sinh ra tôi, không cho tôi dòng sữa mát lành nhưng vẫn là người tôi rất yêu quý và kính trọng. Những kỉ niệm với bà luôn là tài sản quý giá. Tôi luôn cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến những khó khăn mà bà đã trải qua suốt cuộc đời. Tuổi thơ tôi gắn liền với bà, với vòng tay ấm áp của bà, với những lời ru ngọt ngào đưa tôi vào giấc ngủ, với hình ảnh bà ẵm tôi trong tay. Bà là người hiền hậu, ân cần chỉ bảo cho con cháu và luôn yêu thương, lo lắng cho những đứa cháu nghịch ngợm.
Thời gian trôi qua, bà đã già đi nhiều. Khi tôi lớn lên, tóc bà thêm nhiều sợi bạc, nếp nhăn trên khuôn mặt hiện rõ, và cái lưng còng ngày nào giờ đã yếu đi. Dáng bà còng còng nhắc tôi về những vất vả mà bà đã chịu đựng để nuôi dưỡng gia đình. Tôi yêu bà vì chính cái dáng còng còng và mái tóc bạc phơ ấy.
Tôi cũng rất thương dáng vẻ gầy gò, tần tảo của bà cùng những bước đi chậm rãi và mái tóc điểm bạc. Đôi mắt bà, mặc dù đã lộ vẻ mệt mỏi, vẫn ánh lên sự nhân hậu và tình yêu thương. Đôi tay rám nắng, gầy guộc của bà, đã nuôi dưỡng mẹ tôi và đồng hành cùng tôi từ thuở nhỏ, giúp tôi vượt qua bao khó khăn. Mỗi khi buồn, đôi tay ấy đặt lên vai tôi, cho tôi cảm giác có điểm tựa, giảm bớt nỗi buồn. Đôi tay ấy cũng dắt tôi những bước đi đầu tiên.
Tôi nhớ ngày đầu tiên vào lớp Một, khi bố mẹ đi công tác xa, chỉ có bà đưa tôi đến trường. Bàn tay bà, gầy gò và chai sần, nắm chặt tay tôi, dắt tôi đến trường và dặn dò: “Cháu yêu, hãy cố gắng học thật chăm chỉ nhé. Bà tin rằng cháu sẽ thành công nhờ sự nỗ lực của mình”. Những lời dạy của bà và nụ cười hiền từ đã trở thành động lực cho tôi gặt hái thành công trong học tập. Dù ở tuổi bảy mươi, bà vẫn không ngừng làm việc, ít khi nghỉ ngơi. Những đêm gió lạnh, bà đan áo cho tôi, đứa cháu xa quê, trong ánh đèn leo lắt. Tôi chỉ muốn ôm bà và khuyên bà đi ngủ.
Bà luôn nhã nhặn và thân thiện với hàng xóm. Bà chia sẻ thức ăn, giúp đỡ những lúc khó khăn và luôn nghiêm khắc khi cần thiết. Với tôi, bà là người tuyệt vời nhất. Mỗi khi buồn, bà vỗ về và an ủi. Bà cũng giảng giải cho tôi mỗi khi tôi làm sai. Tình cảm yêu thương của bà không cần đền đáp, luôn là nguồn động viên vô giá cho tôi.
Bà như một nhân vật trong câu chuyện cổ tích của tôi. Bà dạy tôi nhiều điều hay, kể cho tôi những câu chuyện ý nghĩa về cô Tấm, nàng Lọ Lem, anh Khoai, và những bài học cuộc sống. Hình ảnh cô Tấm, cậu bé làng Gióng luôn nhắc nhở tôi cách sống tốt. Những câu chuyện của bà là hành trang giúp tôi tự tin hơn trên con đường đời. Đó là những giây phút hạnh phúc bên bà.
Khi nhắc đến bà, tôi nhớ gian bếp lửa, thôn quê nơi bà đã vất vả nuôi con, nuôi cháu, và những món ăn tuyệt vời từ tay bà. Tôi nhớ những lúc bà nấu canh chua, vị chua thanh và kỉ niệm yêu thương. Sự hy sinh của bà làm món ăn thêm đặc biệt với tôi.
Bà luôn bên tôi, đi theo từng bước. Dù khi tôi đã lớn và thường không còn thời gian bên bà, tôi vẫn luôn cảm nhận tình yêu của bà. Những khi tôi lỡ lời, bà không bao giờ trách móc, tình cảm của bà vẫn nguyên vẹn. Tôi hối hận khi không nhận ra bà ngày càng yếu đi, và tôi sợ mất bà. Khi bà tỉnh dậy, tôi vui mừng và chỉ biết xin lỗi vì những lỗi lầm của mình. Tình cảm của bà là điều không thể diễn tả bằng lời, là sự yêu thương vô điều kiện mà tôi luôn trân trọng.
Tôi yêu bà rất nhiều, từ những cử chỉ nhỏ đến tấm lòng bà. Được sống trong vòng tay bà, tôi cảm thấy hạnh phúc và sung sướng. Nếu có ước muốn, tôi sẽ ước thời gian trôi chậm lại để được bên bà nhiều hơn. Dù khi trưởng thành, tôi vẫn nhớ những ngày ngọt ngào bên bà. Bà ơi, con yêu bà nhiều lắm! Cảm ơn bà đã cho con một câu chuyện cổ tích ngọt ngào đầy tình thương của bà.

8. Bài viết về cảm nhận bà ngoại số 11
Bà ngoại – hai từ thiêng liêng đã, đang và sẽ đồng hành cùng tôi suốt cuộc đời. Dù thời gian có thể làm mờ nhạt những kỷ niệm, nhưng góc trái tim tôi vẫn luôn giữ gìn tình cảm trân quý dành cho bà dù bà đã rời xa tôi mãi mãi…
Nhắc đến bà ngoại, tôi nghĩ ngay đến những ngày tháng tuổi thơ đầy ánh nắng và gió. Mẹ tôi kể rằng khi tôi chào đời, gia đình gặp rất nhiều khó khăn, cha mẹ phải làm việc vất vả, đổi nghề và di chuyển nhiều nơi chỉ để kiếm đủ cơm ăn từng bữa. Bà ngoại đã nhận chăm sóc tôi để cha mẹ có thể yên tâm làm việc. Từ những ngày đầu đời, bà đã bón từng giọt sữa, lo từng bữa ăn và giấc ngủ cho tôi. Chính vì vậy, bà ngoại đã chiếm một phần lớn trong ký ức tuổi thơ của tôi và để lại những dấu ấn sâu đậm.
Bà ngoại tôi là một người phụ nữ truyền thống với những đặc điểm rất riêng của người Á Đông. Bà không cao lớn, gầy và da bà có nhiều đốm nâu. Mũi bà không cao, khuôn mặt cũng không theo chuẩn đẹp kiểu trái xoan hay trái táo mà tôi thường nghe, nhưng bà lại đẹp theo cách bình dị, nét đẹp của người lao động quê mùa. Tóc bà không bạc trắng như bà tiên trong truyện cổ tích mà vẫn đen nhánh với vài sợi bạc. Đặc biệt, không thể không nhắc đến đôi tay kỳ diệu của bà, như thể bà có thể làm được tất cả mọi việc trên đời. Hình ảnh đôi tay chai sạn, nhăn nheo của bà, người đã hy sinh cả đời vì con cháu, luôn là hình ảnh đẹp nhất trong tâm trí tôi, cả khi còn trẻ và hiện tại.
Thời gian trôi qua, tôi lớn lên trong sự yêu thương và che chở của bà. Nhưng chưa bao lâu, tôi phải tạm rời xa bà… Khi cuộc sống không còn quá khó khăn, cha mẹ tôi đã tìm được công việc ổn định ở thành phố và đón tôi lên đó. Đêm trước ngày đi, tôi ngủ cùng bà, được bà ôm vào lòng và dặn dò đủ điều: từ việc phải nghe lời cha mẹ, chăm chỉ học hành, không học đòi bạn bè, đến việc ăn uống đầy đủ và đi ngủ đúng giờ… Những lời dặn dò của bà trong đêm đó tôi vẫn nhớ rõ ràng. Khi tiễn tôi đi, bà đã khóc, vén tóc tôi và nghẹn ngào: “Đi đường cẩn thận nhé con, khi nào nghỉ hè thì về thăm bà”…
Khi tôi về thăm, bà thường nói: “Tổ cha mày, đi bao lâu mới về?”. Câu nói giản dị nhưng đầy tình nghĩa, nghe thật ấm lòng. Bà thường mắng yêu tôi như thế, rồi xoa đầu, ôm tôi và hôn tôi, như thể sợ rằng ai đó sẽ cướp mất tôi khỏi bà… Bà như trẻ lại khi tôi về quê mỗi mùa hè, luôn vui vẻ và khoe thành tích học tập của tôi với hàng xóm. Lúc ấy, tôi thấy trong ánh mắt bà sự tự hào và hãnh diện… Điều đó làm tôi cảm thấy vui sướng vô cùng!!! Tôi tự nhủ rằng phải cố gắng nhiều hơn nữa…
Nhưng thời gian không chờ đợi ai. Bà đã rời xa tôi khi tôi vừa bước vào cấp hai… Tôi như người mất hồn khi nhận tin bà qua đời. Bà đã ra đi thật rồi sao? Không, bà chỉ đang ngủ, một giấc ngủ dài để nghỉ ngơi sau một cuộc đời đầy bão táp. Bà đã ra đi vào cõi vĩnh hằng, trở thành bất tử trong trái tim tôi. Không còn bà, tôi mất đi một điểm tựa, một nơi để tìm về sau những buồn vui trong cuộc sống. Rồi mai đây, ai sẽ là người chờ đợi tôi, đỡ nâng tôi trước những va chạm và vấp ngã của cuộc đời? “Bà ơi! Sao bà lại ra đi khi con chưa kịp đền đáp công ơn của bà…”.
Dù bà không còn bên tôi nữa, nhưng tôi tin chắc rằng bà vẫn dõi theo từng bước đi của tôi ở một nơi nào đó. Tôi tự nhủ phải sống thật tốt, học thật giỏi để mãi là niềm tự hào của bà. Tôi mượn lời một bài hát để bày tỏ tấm lòng mình: “Giờ đây con khôn lớn/ Bà biền biệt trời xa/ Gai đời đâm nhức buốt/ Biết về đâu tìm bà/ Bà ngoại ơi, bà ngoại/ Trọn đời thương nhớ Người/ Trong tâm hồn thơ dại/ Mãi bóng hình ngoại tôi”…

9. Bài viết cảm nhận về bà ngoại số 12
Con rất yêu bà, bà ơi
Con cầu chúc bà sức khỏe, niềm vui đầy ắp
Bà như ánh nắng mặt trời
Chia sẻ ánh sáng, tỏa sáng trong cuộc sống của con
Tất cả chúng ta đều biết yêu thương gia đình, yêu những ký ức ngọt ngào của tuổi thơ, yêu những khoảnh khắc vui tươi bên chú chó nhỏ, và yêu tất cả những gì làm cho mắt trẻ thơ cảm thấy tuyệt vời. Tuổi thơ của con gắn liền với bà ngoại, và con yêu bà nhất trong tất cả.
Khi còn nhỏ, khoảng hai hoặc ba tuổi, con từng nghĩ rằng tất cả các bà lão đều hiền từ và xinh đẹp như bà ngoại của con. Hình ảnh của bà chiếm phần lớn trong tâm trí con. Bà luôn lo lắng cho con, luôn bên cạnh, dẫn dắt con vào thế giới kỳ diệu của cổ tích. Bà ngoại có một vẻ đẹp dịu dàng, với những lọn tóc dày được mẹ tết thành bím. Con yêu bà, yêu hương thơm của hoa bưởi trong tóc bà, yêu những đêm trăng bà dạy cách làm rổ, và yêu những buổi trưa hè cùng bà nghe chuyện cổ tích.
Bà có một vóc dáng thanh thoát, đôi tay nhăn nheo nhưng ấm áp lạ thường, như thể truyền hơi ấm vào tâm hồn con và làm cho những giọt nước tinh khiết từ vườn nhà thấm vào trái tim con. Trong thế giới rộng lớn mà con mơ ước bay vào, bà như một chiếc khiên mỏng manh bảo vệ con khỏi những điều xấu và chỉ đường cho con đến một tương lai tươi sáng. Bà còn là vô số điều quý giá mà tạo hóa đã ban tặng cho con.
Những nụ cười nheo mắt của bà, những lời an ủi và giọng nói của bà là điều con không thể quên. Nếu con quên tất cả những điều đó, có nghĩa là con đã đánh mất ký ức tuổi thơ, đánh mất những tình cảm mà bà đã dành trọn cho con từ khi con chào đời, đánh mất niềm vui hạnh phúc. Chỉ có ở bên bà, con mới có thể nghe tiếng sóng biển, tiếng chim nhạn và âm thanh của lá cây trong khoảng trời... Những kho tàng kiến thức mà bà mở ra cho con là vô hạn, giúp con thêm yêu thương cha mẹ, gia đình và đất nước Việt Nam xinh đẹp. Bà – vị thần ánh sáng của con sẽ mãi mãi giữ một vị trí quan trọng trong trái tim con. Nhưng rồi tin dữ ập đến, bà mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối và không thể chữa trị. Tại sao ông trời lại bất công như vậy?
Khi con đến thăm bà, bà vẫn luôn tươi cười, nhưng sự đau đớn vô cùng sâu sắc được che giấu đằng sau nụ cười ấy. Bà vẫn lạc quan và yêu đời, chỉ cố gắng làm vui lòng con cháu để bớt lo lắng. Con biết cơn đau hành hạ bà như một cơn ác mộng. Con chỉ biết tiến lại gần, hỏi thăm và xoa bóp để cơn đau dịu lại, chỉ biết khóc như một đứa trẻ. Giá như con có thể làm gì đó hơn để bà bớt khổ. Vào ngày Giáng Sinh cách đây hơn sáu năm, bà đã ra đi vĩnh viễn, đến một nơi mà không ai có thể quay trở lại. Đây là lần đầu tiên con cảm nhận sự mất mát sâu sắc và nó đã để lại một khoảng trống lớn trong trái tim con.
Giờ đây, mỗi khi nhắc đến bà, cổ con lại nghẹn ngào, mắt con cay xè, sống mũi đỏ ửng. Bà đã dạy con một bài học quý giá: “Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên người mình yêu thương. Nếu bạn không biết trân trọng lúc này, hãy tưởng tượng ngày nào đó bạn mất đi một người thân yêu. Nỗi đau đó sẽ làm nước mắt bạn rơi, những mất mát không thể đo đếm.” Nếu bà còn ở đây, hãy yêu thương và lắng nghe bà khi còn có thể.
Con sẽ mãi ghi nhớ công ơn của bà ngoại, người đã dạy dỗ con và dẫn dắt con đến tương lai sáng lạn. Dù bà đã rời xa, nhưng con cảm thấy bà luôn dõi theo, che chở và bảo vệ con khỏi những con đường xấu. Nơi không có điều thiện, ánh sáng, và những người tốt, con sẽ không bao giờ bị dụ dỗ. “Con yêu bà nhiều lắm, bà ơi”, hình ảnh của bà sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí con.

10. Bài viết cảm nhận về bà ngoại số 1
Bà ngoại là người mà em yêu quý và kính trọng vô cùng. Bà luôn dành cho em một tình cảm ấm áp, khiến mỗi lần ở bên bà, em luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Bà ngoại của em hiện nay đã bảy mươi sáu tuổi, tóc bà đã nhuốm bạc và đôi mắt bà xuất hiện những nếp nhăn của tuổi già. Nhưng chính những điều đó lại làm cho sự hiền từ và nhân hậu trong đôi mắt bà càng thêm ấm áp và tràn đầy yêu thương. Em rất yêu đôi mắt của bà, bởi bà luôn nhìn em với ánh mắt nhân ái và yêu thương, mang lại cho em cảm giác bình yên, bảo vệ như hồi còn nhỏ. Dù tuổi đã cao, bà vẫn rất nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Mỗi lần em về thăm, bà lại chuẩn bị cho em những món ăn ngon như thịt kho tàu hay sườn xào chua ngọt, và còn dạy em cách nấu những món ăn đơn giản, khiến em luôn cảm thấy vui vẻ khi trở về thăm bà.
Khi còn bé, vì bố mẹ bận công việc, mẹ đã gửi em cho bà ngoại chăm sóc. Bà đã chu toàn chăm sóc em, yêu thương và quan tâm từng chút một, dạy em những điều hay và kể cho em những câu chuyện cổ tích thú vị. Bà thường kể về chàng Thạch Sanh dũng cảm cứu công chúa Quỳnh Nga, cô Tấm bước ra từ quả thị, hay nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn… Những câu chuyện của bà đã gắn bó với tuổi thơ của em. Bà ngoại là người rất đảm đang và tháo vát. Khi còn trẻ, bà vừa lo việc đồng áng, vừa chăm sóc năm người con thơ dại. Bà có thể làm nhiều việc như bện chổi, đan rổ, làm quạt nan…
Bà em rất khéo tay, nên những đồ vật bà làm ra đều rất đẹp và tinh xảo. Dù tuổi đã cao, bà vẫn chăm sóc vườn tược, trồng rau và cây trái. Bà nói rằng nếu không làm gì, bà sẽ cảm thấy buồn tay chân, vì vậy bà coi việc trồng trọt và chăn nuôi như một niềm vui trong cuộc sống. Mặc dù em không thể thường xuyên về thăm bà, nhưng tình cảm của em dành cho bà thì không bao giờ phai nhạt. Những kỷ niệm bên bà luôn sống động trong tâm trí em, nhắc nhở về lòng nhân hậu và yêu thương của bà dành cho em.
Em mong bà sẽ sống thật lâu cùng chúng em để chúng em có thể yêu thương và phụng dưỡng bà, báo đáp phần nào công ơn mà bà đã dành cho chúng em.

11. Bài viết cảm nhận về bà ngoại số 2
Em lớn lên trong một gia đình tràn ngập tình yêu thương và sự hòa thuận. Bà ngoại là người mà em yêu mến và kính trọng nhất. Với em, bà như cơn mưa mát lành trong mùa hè, làm dịu mát tuổi thơ của em.
Bà đã ngoài bảy mươi, độ tuổi mà người xưa gọi là “hiếm có”. Dù tuổi đã cao, bà vẫn rất nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Khuôn mặt thanh tú của bà hiện rõ những vết nhăn của thời gian và bao lo toan vất vả. Bà trông như cây mai gầy guộc nhưng vững chãi. Tóc bà đã bạc trắng và đôi mắt bà luôn ánh lên sự nhân từ. Đôi tay bà gầy guộc, với các đường gân nổi rõ, nhưng vẫn nhanh nhẹn và đảm đương mọi việc trong gia đình.
Mẹ thường nói với em rằng cả đời bà đã vất vả, từ khi trẻ lo toan việc nhà để chồng yên tâm đi chiến đấu, đến khi chăm sóc các con và giờ đây là các cháu. Bà đã gánh vác mọi gánh nặng gia đình một mình. Trong nhà, bà luôn là người hòa giải, bà thường nói: “Chuyện trong nhà, chuyện lớn thì coi như nhỏ, chuyện nhỏ thì coi như không có, mọi chuyện sẽ êm đẹp hơn.”
Dù tuổi cao, bà vẫn chăm chỉ tập thể dục buổi sáng. Bà hay phê phán chúng em vì ham ngủ và ít tập thể dục. Dù công việc nhà nhiều, bà vẫn tích cực tham gia các hoạt động xã hội như Hội phụ nữ phường, Hội hòa giải, và Hội từ thiện. Ai cũng quý mến bà, và thường đến hỏi ý kiến của bà. Dù không phải là người khéo ăn khéo nói, bà luôn có lý lẽ hợp tình hợp lý để thuyết phục mọi người. Gần đây, khi nhà hàng xóm bị cháy, bà đã kêu gọi mọi người giúp đỡ để vượt qua khó khăn. Em thật tự hào về bà. Bà sống giản dị và khiêm nhường. Những bữa cơm của gia đình em dưới bàn tay bà luôn ấm cúng. Bà khéo léo làm những món ăn bình dân nhưng ngon lành và sạch sẽ. Dù có máy giặt, bà vẫn khuyến khích mọi người giặt tay trước để đảm bảo sạch hơn.
Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi bị sốt dịch. Trong lúc em nằm viện một tuần, bà luôn ở bên, đôi mắt lo âu và những cử chỉ âu yếm, lời động viên của bà như có sức mạnh hơn thuốc. Khi em bình phục, em thấy bà gầy đi và tóc bạc thêm nhiều. Em xúc động nắm tay bà mà không nói nên lời.
Em yêu quý và biết ơn bà rất nhiều. Bà sẽ luôn là người em kính trọng nhất. Em mong bà khỏe mạnh và sống lâu cùng con cháu.

12. Bài viết cảm nhận về bà ngoại số 3
Ai cũng yêu quý gia đình mình, yêu những ký ức tuổi thơ bên triền sông nhỏ, yêu những trò chơi ngây thơ và những vật dụng đáng yêu của tuổi thơ. Tuổi thơ tôi gắn bó sâu sắc với bà ngoại, vì vậy, bà ngoại luôn là người tôi yêu nhất.
Khi còn nhỏ, tôi nghĩ rằng tất cả các bà đều hiền từ như bà ngoại của tôi. Bà chăm sóc tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất và đưa tôi vào thế giới cổ tích kỳ diệu. Bà tôi luôn đẹp theo cách của bà, với sự hiền hòa và dịu dàng. Dáng người bà cao ráo, đôi bàn tay tuy nhăn nheo nhưng luôn ấm áp, truyền cho tôi sự ấm áp từ thế giới bên ngoài sân vườn. Trong thế giới bao la mà tôi mơ ước, bà như một tấm khiên bảo vệ, dẫn dắt tôi về phía cái thiện. Bà còn là nhiều điều quý giá khác mà tạo hóa ban tặng cho tôi.
Tôi vẫn mãi nhớ cử chỉ của bà, từ nụ cười nheo mắt đến những lời an ủi dịu dàng. Nếu tôi quên những điều đó, có nghĩa là tôi quên mất tuổi thơ, quá khứ và niềm hạnh phúc. Chỉ khi ở bên bà, tôi mới cảm nhận được những âm thanh của thiên nhiên, như tiếng sóng vỗ và tiếng lá xào xạc. Những kiến thức và tình yêu bà truyền cho tôi đã giúp tôi hiểu thêm về quê hương và con người. Bà là một chân lý cuộc đời, là ánh sáng trong tâm hồn tôi.
