1. Bài văn mô tả mẹ chăm sóc em khi em ốm số 4
“Dù con lớn thế nào, vẫn là con của mẹ
Mẹ luôn theo con suốt cuộc đời.”
Tấm lòng của mẹ rộng lớn như biển cả, suốt đời không ngừng vỗ về, dành cho con tất cả tình yêu thương từ sâu thẳm trái tim. Dù ta có ốm đau hay khỏe mạnh, mẹ luôn quan tâm, lo lắng và trao cho ta tình yêu thương vô điều kiện. Đối với em, hình ảnh mẹ chăm sóc khi em ốm đã in sâu trong lòng em.
Mẹ em có dáng người thanh thoát, khuôn mặt hiền từ với nụ cười rạng rỡ. Cuộc đời với bao thử thách đã để lại dấu ấn trên làn da mẹ, nhưng mẹ vẫn luôn mộc mạc và chân thành. Em từng nghĩ mình không hiểu mẹ, dù mẹ có la mắng cũng chỉ vì muốn em tốt hơn. Một ngày, khi em ốm, nhìn thấy mẹ vất vả chăm sóc, em mới hiểu sâu sắc tình yêu của mẹ.
Hôm đó, trời mưa to, mẹ đã nhắc em mang áo mưa nhưng em quên. Kết quả là em bị ốm và sốt cao vào đêm. Nằm trên giường, em cảm nhận bàn tay ấm áp của mẹ vuốt tóc và mặt em. Đêm, ánh đèn mờ ảo, em thấy bóng mẹ lo lắng, lau trán cho em và bón từng thìa cháo. Nhờ tình yêu thương và sự chăm sóc của mẹ, em đã đỡ sốt hơn.
Sáng hôm sau, em tỉnh dậy thấy mẹ gục bên giường, tay vẫn nắm tay em. Đôi mắt mẹ thâm quầng, mái tóc rối bời vì thiếu ngủ và chăm sóc em. Trong lòng em trào dâng cảm xúc, nhớ lại những lần hỗn với mẹ, em cảm thấy mình thật có lỗi. Mẹ tỉnh dậy, ôm em, hỏi thăm và em bật khóc, ôm mẹ, cảm nhận tình yêu của mẹ trong từng giây phút.
Mẹ là ánh trăng làm dịu tâm hồn em, là mặt trời chiếu sáng tâm trí em. Mẹ là tất cả những gì cao quý và thiêng liêng. Mỗi lần ốm, được mẹ chăm sóc là như nhận được liều thuốc thần kỳ. Đó chính là sức mạnh của tình mẫu tử.
Tình yêu của mẹ luôn sâu đậm, thể hiện rõ khi con ốm đau.

2. Bài văn mô tả mẹ chăm sóc em khi em ốm số 5
Tấm lòng mẹ rộng lớn như biển cả, bao la và vô tận. Tình mẹ trong suốt như dòng suối ngọt ngào, luôn yêu thương và chăm sóc ta trong mọi hoàn cảnh. Khi chứng kiến mẹ chăm sóc em khi ốm, em càng cảm nhận rõ hơn tình yêu vô bờ bến đó.
Chúng ta lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, từ những lời ru, những cái xoa đầu, đến việc đắp chăn khi trời lạnh, tất cả đều được mẹ quan tâm từng chút một. Đặc biệt khi chúng ta ốm đau, sự lo lắng của mẹ càng hiện rõ hơn bao giờ hết.
Em ít khi ốm yếu nên thường chủ quan với sức khỏe của mình. Nếu không có mẹ, em đã không duy trì được sức khỏe tốt như bây giờ. Tình yêu và sự chăm sóc của mẹ khi em ốm đã giúp em nhận thức sâu sắc về tình mẫu tử và ý thức hơn trong việc giữ gìn sức khỏe. Có một hôm, gió mùa về, trời lạnh và mẹ bận công tác không về kịp, em đã tắm nước lạnh và bị cảm lạnh. Mẹ đã thức trắng đêm chăm sóc em với vẻ mặt lo âu và mệt mỏi vì chưa bao giờ thấy em ốm nặng như vậy.
Em cảm nhận rõ rệt bàn tay mẹ nắm chặt tay em, âu yếm vuốt ve để truyền hơi ấm. Mẹ liên tục thay khăn lau cho em, giữ cho em sạch sẽ và thoải mái. Dù mệt mỏi, em vẫn thấy đôi mắt mẹ long lanh, đầy lo lắng và yêu thương. Tiếng thở của mẹ trong đêm tĩnh mịch càng làm em cảm nhận rõ tình yêu của mẹ.
Em chỉ muốn ôm mẹ và xin lỗi vì sự nghịch ngợm của mình. Bàn tay mẹ nắm tay em làm em cảm thấy ấm áp hơn. Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao và tiếng chim hót ngoài vườn, mẹ tỉnh dậy và em thấy đôi mắt mẹ thâm quầng vì thiếu ngủ. Em ôm mẹ và xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng. Mẹ mỉm cười, nụ cười tươi sáng sau một đêm lo lắng đã làm em cảm thấy yên lòng hơn. Cảm ơn mẹ vì tình yêu vô bờ bến. Con yêu mẹ và xin lỗi mẹ.
Không phải ai cũng may mắn có mẹ chăm sóc như vậy, vì vậy hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên mẹ khi còn có thể.

3. Bài văn mô tả mẹ chăm sóc em khi em ốm số 6
“Con kính gửi mẹ yêu quý. Người ta thường nói chỉ có nuôi con mới hiểu được lòng cha mẹ. Nhưng sau trận ốm vừa rồi, con đã cảm nhận sâu sắc hơn tình yêu của mẹ dành cho con. Đó là lý do con viết những dòng này trong cuốn nhật ký, để thay cho lời cảm ơn, con muốn nói ‘con yêu mẹ’.
Con không phải là đứa trẻ hay ốm đau. Nhờ sức khỏe tốt từ cha mà con thường chủ quan. Một ngày nọ, mẹ nhắc con mang áo mưa vì dự báo có mưa, nhưng trời nắng rực rỡ nên con không mang theo. Chiều hôm đó, mây đen kéo đến nhanh chóng, và cơn mưa lớn ập xuống. Không có áo mưa, trời sắp tối, con đành chạy về nhà trong cơn mưa như trút nước. Về đến nhà, con ướt sũng, mẹ nhìn con với ánh mắt đầy lo lắng.
Đêm đó, con sốt cao, đầu óc choáng váng và mê man. Bố mẹ vội vàng tìm cách hạ sốt cho con. Con nằm trên giường, nghe tiếng bước chân của mẹ, hình bóng mẹ chạy qua chạy lại trên tường. Mẹ ngồi bên, bàn tay ấm áp của mẹ xoa lưng con, vuốt tóc và má con. Mẹ chườm trán con bằng khăn lạnh, liên tục thay khăn khi khăn ấm lên. Dù con mê man trong giấc ngủ, con vẫn cảm nhận được ánh mắt mẹ nhìn con với tình yêu và lo lắng. Mỗi lần con trở mình, mẹ nhẹ nhàng vỗ về và đắp chăn cho con. Thỉnh thoảng, mẹ sờ trán con, thấy nhiệt độ giảm thì mẹ yên tâm hơn. Mẹ ngồi bên con suốt đêm, không ngủ.
Sáng hôm sau, mưa đã ngừng, ánh nắng đầu tiên chiếu vào phòng. Con tỉnh dậy và thấy mình đã khỏe hơn. Khi con mở mắt tìm mẹ, con thấy mẹ đã ngủ thiếp bên con vì quá mệt. Mái tóc mẹ rối bù, đôi mắt thâm quầng và đôi tay mẹ gầy guộc, nhăn nheo vì thời gian và vất vả. Con cảm thấy tội lỗi vì không nhận ra sự hy sinh của mẹ sớm hơn. Mẹ đã thức trắng đêm và trông già đi nhiều chỉ vì chăm sóc con.
Khi bố vào phòng chào buổi sáng, mẹ cũng tỉnh dậy. Mẹ nhìn con với vẻ mặt lo lắng và căng thẳng, nhưng nụ cười của mẹ vẫn đầy mệt mỏi. Mẹ vội vàng xuống bếp nấu cháo cho con, bát cháo nóng hổi từ tay mẹ không chỉ giúp con khỏi sốt mà còn giúp con hiểu rõ hơn về tình yêu của mẹ. Tình yêu của mẹ thật bao la như biển cả.
Không chỉ khi con ốm mẹ mới chăm sóc, mà tình yêu của mẹ luôn hiện diện bên con. “Mẹ yêu quý, giờ con đã hiểu rồi mẹ ạ.”

4. Bài văn mô tả mẹ chăm sóc con khi con bị ốm số 7
Tuổi thơ của chúng ta luôn được bao bọc trong tình yêu thương vô bờ của mẹ. Đối với tôi, mẹ là người tôi yêu quý và kính trọng nhất. Mẹ đã nuôi dưỡng và chăm sóc chúng tôi khi bố thường xuyên đi làm xa.
Hôm đó, khi ở lớp, tôi cảm thấy nhức đầu và người lạnh. Tôi cố gắng về nhà, nhưng khi đến cửa, tôi đứng không vững và mặt tái xanh. Mẹ thấy tôi như vậy lập tức chạy đến, mặc dù rất mệt nhưng vẫn lo lắng hỏi: 'Con ơi, con làm sao thế này?' Mẹ dìu tôi vào giường.
Mẹ đắp chăn và xoa dầu ấm cho tôi. Đôi tay mềm mại và ấm áp của mẹ như truyền hơi ấm vào cơ thể tôi, làm tôi bớt lạnh. Mẹ vừa xoa đầu tôi vừa nói với giọng xót xa: 'Khổ thân con, đã ốm lại còn phải đi bộ về.' Sau khi uống bát nước gừng nóng, tôi cảm thấy khá hơn và thiếp đi. Khi tỉnh dậy, mẹ gọi: 'Con ơi, dậy ăn bát cháo nóng đi.' Tôi nhìn mẹ, thấy gương mặt mẹ, mặc dù có những vết nám mờ, vẫn giữ được vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ đã trưởng thành. Đôi mắt mẹ đầy âu yếm và lo lắng. Mẹ nhẹ nhàng dỗ dành tôi và thổi từng thìa cháo. Tôi cảm thấy mẹ là người đẹp nhất trong mắt tôi, với cả những vết nám và đôi mắt thâm quầng.
Mẹ đã chịu bao vất vả, nhọc nhằn để chăm sóc chúng tôi. Mẹ là người mẹ tuyệt vời, con rất cần mẹ bên cạnh, cả khi vui lẫn khi buồn. Con yêu mẹ nhất trên đời.

5. Bài văn mô tả mẹ chăm sóc con khi con bị ốm số 8
Em luôn được sống trong vòng tay âu yếm của gia đình, nhưng mẹ là người em yêu quý nhất. Khi em ốm, mẹ luôn bên cạnh, động viên, chăm sóc và lo từng viên thuốc, từng thìa cháo, mất ăn mất ngủ vì phải chăm sóc em.
Mẹ đã ngoài ba mươi tuổi. Khi em ốm, đôi mắt mẹ thâm quầng, ánh lên sự âu yếm. Mái tóc mẹ thường mượt mà nhưng hôm nay lại rối và buộc gọn sau gáy. Mẹ lo lắng cho em đến nỗi quên chăm sóc bản thân. Mẹ thường dùng khăn ướt lau cơ thể em để hạ nhiệt. Có lần, khi em phải đi bệnh viện, mẹ đã khóc vì lo sợ em không khỏi. Sau đó, mẹ hát ru em với giọng hát dịu dàng như tiếng chuông chùa, giúp em ổn định tinh thần. Mẹ đút cháo cho em ăn, em cảm thấy vui khi ăn gần hết chén cháo. Mẹ cho em uống thuốc, dù da mẹ sạm lại và khuôn mặt xanh xao, mẹ luôn động viên em để khỏi bệnh và đi học. Mồ hôi của mẹ làm ướt áo ngủ.
Sáng hôm sau, bạn bè đến thăm em, nhưng mẹ lại mệt mỏi vì đã chăm sóc em suốt đêm. Hôm đó, em có điểm mười để tặng mẹ, làm mẹ rất vui. Tình cảm của mẹ như biển cả bao la, giúp em vươn lên trong cuộc sống. Em sẽ không bao giờ để mẹ phải khổ như thế nữa. Em sẽ học giỏi và kiếm nhiều tiền để mẹ không phải làm việc vất vả. Yêu mẹ biết bao!

6. Bài văn miêu tả mẹ chăm sóc con khi bị ốm số 9
Một lần về từ trường, tôi bị mắc mưa và ướt sũng, dẫn đến bị sốt. Đêm đó, cơn sốt làm tôi sốt cao và mẹ thức trắng để chăm sóc tôi, lo lắng không rời.
Trong cơn sốt, tôi nằm trên giường cảm thấy cơ thể nóng ran, đầu đau nhức và miệng thì đắng. Mẹ vội vã đi mua thuốc hạ sốt, vo gạo nấu cháo, và chuẩn bị nước đá để chườm. Thỉnh thoảng mẹ nhìn tôi đầy lo lắng, hỏi thăm tình trạng sức khỏe và sờ trán để kiểm tra nhiệt độ. Đôi tay mẹ đã từng khô ráp nay trở nên nhẹ nhàng và ân cần, giúp tôi uống thuốc dù viên thuốc rất đắng. Mẹ động viên tôi cố gắng để mau khỏi bệnh.
Những cơn sốt và mệt mỏi không làm tôi quên được sự lo lắng của mẹ, đôi mắt mẹ buồn rầu và những giọt mồ hôi trên trán. Tôi xúc động và rơi nước mắt vì mẹ. Mẹ ân cần đỡ tôi nằm xuống, vừa thổi cháo vừa đút cho tôi ăn, bát cháo nóng làm tôi thấy ấm hơn. Mẹ cẩn thận dùng khăn sạch để lau toàn thân tôi.
Nhìn thấy mẹ vất vả và lo lắng, tôi chỉ mong mau khỏe lại để mẹ không phải lo lắng. Tôi biết rằng mình cần học thật giỏi để làm mẹ vui và không phải lo toan. Suy nghĩ đó giúp tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tôi hết sốt và đi học trở lại, hình ảnh mẹ lo lắng và vất vả vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Tôi quyết tâm học thật giỏi để không phụ lòng mẹ.

7. Bài văn miêu tả mẹ chăm sóc con khi con bị ốm số 10
Vào thứ năm tuần trước, khi trở về từ trường, tôi bị mắc mưa và ướt đẫm. Đến nửa đêm, cơn sốt dữ dội kéo đến. Chỉ có mẹ và tôi ở nhà vì ba đang công tác xa. Mẹ lo lắng và thức trắng đêm để chăm sóc tôi.
Cơn sốt thật kinh khủng. Trán tôi nóng bừng, trong khi tay chân lại lạnh cóng. Cái lạnh thấm vào xương làm tôi run rẩy: 'Mẹ ơi! Con lạnh quá! Mẹ đắp chăn cho con với!'. Mẹ ôm tôi chặt, vỗ về: 'Mẹ biết rồi! Con bị cảm lạnh đấy! Cứ bình tĩnh nhé! Mẹ sẽ giúp con hết sốt ngay!'.
Mẹ đặt tôi nằm yên rồi đi lấy thuốc. Viên thuốc hạ sốt tan nhanh trong nước. Mẹ nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên, đưa cốc thuốc vào miệng tôi, động viên: 'Ngoan nào! Uống hết thuốc đi rồi ngủ một giấc, tỉnh dậy là khỏe ngay thôi!'. Tôi uống thuốc theo lời mẹ rồi nhắm mắt, dù đầu óc vẫn căng thẳng và khó chịu. Mẹ dùng khăn bông dấp nước mát, đặt lên trán tôi, rồi nhẹ nhàng xoa dầu nóng lên lưng, ngực, tay và chân tôi. Tiếng xuýt xoa ân cần của mẹ vọng bên tai tôi trong giấc ngủ chập chờn: 'Khổ thân con tôi!'. Nước mắt tôi rưng rưng vì cảm động. Mẹ ơi! Con yêu mẹ biết bao! Tôi ôm mẹ rồi thiếp đi lúc nào không hay...
“Ò ó o o...!” Tiếng gà trống gáy vang, báo hiệu một ngày mới. Tôi mở mắt tìm mẹ nhưng không thấy đâu. Chưa kịp gọi, tôi đã nghe tiếng guốc và giọng mẹ: 'Dậy rồi à? Mẹ nấu cháo giải cảm cho con rồi! Đánh răng xong, ăn hết bát cháo hành này, mẹ sẽ cho con uống thuốc. Nếu hết sốt vào trưa, mẹ sẽ đưa con đi học. Nếu còn yếu, mẹ sẽ xin phép cô cho con nghỉ hôm nay'.
Nhìn quầng thâm quanh mắt mẹ, tôi hiểu mẹ đã thức trắng đêm để chăm sóc tôi. Cơn sốt đã giảm, dù còn hơi mệt nhưng tôi cảm thấy khá hơn nhiều. Đôi tay mẹ như có phép màu, che chở cho tôi suốt đời. Công ơn mẹ thật vô cùng to lớn! Tôi mong sau này trưởng thành sẽ có cách đền đáp công ơn ấy.

8. Bài viết miêu tả mẹ chăm sóc khi tôi bị ốm số 11
“Mẹ là ánh sáng ấm áp làm ấm lòng con. Mẹ như dòng sông dịu dàng suốt tháng năm…” Tôi cảm thấy rất may mắn khi có mẹ bên cạnh. Đặc biệt là trong những lúc tôi bị ốm, tôi cảm nhận rõ tình yêu thương vô bờ của mẹ.
Khi tôi bị ốm, mẹ càng bận rộn hơn với công việc. Tôi sốt cao do bị cảm nắng, người mệt mỏi, toàn thân nóng rực, miệng khô đắng… Tôi nằm rên rỉ, còn mẹ thì mệt mỏi, chân run rẩy. Mẹ nấu chút cháo và chườm đá cho tôi. Sau đó, mẹ giúp tôi đo nhiệt độ.
Mẹ thường xuyên sờ trán tôi. Đôi tay mẹ nhẹ nhàng và ấm áp. Cảm giác khô ráp của tay mẹ đã biến mất, thay vào đó là cảm giác diệu kỳ khi tay mẹ chạm vào da tôi. Mẹ nâng tôi dậy, kê đầu tôi vào tay mẹ, và cho tôi uống từng viên thuốc. Thấy tôi uống thuốc khó khăn, mẹ động viên: “Cố uống cho khỏe để đi học, gặp thầy cô và bạn bè, nghe mẹ kể chuyện và học bài nhé!”
Dù mệt, tôi vẫn thấy quầng thâm dưới mắt mẹ và tóc mẹ bết dính mồ hôi. Trong đôi mắt hiền từ của mẹ dường như có nước mắt. Mẹ để tôi nằm xuống gối, vừa thổi cháo vừa đút cho tôi. Hương vị quen thuộc từ tay mẹ lại khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Mẹ lau mồ hôi cho tôi bằng khăn và gió từ tay mẹ làm hạ nhiệt cho tôi.
Tôi mong chóng khỏe để mẹ có thể cười vui khi tôi về nhà, khi tôi “khoe” với mẹ được thầy cô khen. Nhà nghèo, mẹ phải thức khuya dậy sớm, nên khi tôi ốm mẹ càng vất vả hơn. Mẹ càng xanh xao và gầy hơn.
Tôi lớn lên nhờ đôi tay và tấm lòng yêu thương của mẹ. Tình cảm ấm áp của mẹ để lại cho tôi nhiều suy nghĩ về tình mẹ bao la. Tôi cầu mong mẹ luôn bình an và tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả.

9. Bài viết miêu tả mẹ chăm sóc khi tôi bị ốm số 12
Trong gia đình, mẹ là người tôi yêu quý và kính trọng nhất. Mẹ là người giữ lửa cho tổ ấm gia đình, lo lắng cho từng bữa ăn và giấc ngủ của cha con tôi. Mẹ làm việc chăm chỉ từ sáng đến tối, âm thầm bảo vệ và chăm sóc gia đình. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mẹ đều toát lên vẻ đẹp. Đặc biệt, hình ảnh mẹ chăm sóc tôi khi tôi bị ốm đã để lại ấn tượng sâu đậm trong tôi, một kỷ niệm đẹp và xúc động không thể quên.
Mẹ năm nay đã ngoài ba mươi, có dáng người nhỏ nhắn nhưng cao ráo. Mẹ sở hữu khuôn mặt trái xoan hiền lành, phúc hậu, với nhiều nếp nhăn do thời gian và vất vả. Mái tóc mẹ đen mượt và dài, luôn được búi gọn gàng. Mẹ không dùng dầu gội hiện đại mà thường dùng đinh hương và bồ kết. Đôi tay gầy gò của mẹ ngày ngày chăm sóc cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Tôi rất thích nụ cười của mẹ, tỏa sáng như bình minh, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Mẹ luôn yêu thương gia đình và chăm sóc từng chi tiết nhỏ. Khi tôi bị ốm, mẹ đã thức trắng đêm để chăm sóc. Do không nghe lời mẹ, tôi bị say nắng và cảm sốt. Mẹ lo lắng, đưa tôi vào phòng, lấy nước đá và khăn chườm, rồi đi mua thuốc và cháo. Mẹ ngồi bên giường, đút cháo cho tôi, và động viên tôi dù tôi đang khóc hối hận. Mẹ còn thức cả đêm, sờ trán tôi kiểm tra nhiệt độ. Đôi tay gầy của mẹ thật ấm áp.
Ký ức về mẹ chăm sóc tôi khi ốm sẽ mãi không quên. Tôi càng yêu mẹ và tự hào hơn, sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để mẹ không phải lo lắng vì tôi nữa.

10. Bài viết miêu tả mẹ chăm sóc khi tôi bị ốm số 1
Mẹ trong mắt tôi luôn là người phụ nữ hiền hậu và xinh đẹp nhất. Mỗi khoảnh khắc, nụ cười của mẹ đều khiến tôi nhớ mãi. Đặc biệt, tôi không thể quên lần mẹ chăm sóc tôi khi tôi bị ốm vào tháng trước.
Hôm đó, trời mưa lạnh, tôi bị cảm lạnh vì không đóng cửa sổ khi ngủ. Khi dịch Covid hoành hành, mẹ lo lắng khi thấy tôi sốt. Tôi nhớ mẹ lo lắng khi đo nhiệt độ và thử test covid. May mắn thay, tôi chỉ bị cảm thông thường và được điều trị tại nhà.
Trong suốt ngày hôm đó, tôi sốt cao, cơ thể đau nhức và lạnh run. Mẹ ở bên chăm sóc tôi, chườm khăn, đo nhiệt độ, cho tôi uống thuốc, và dẫn tôi vào nhà vệ sinh. Mẹ đã giúp tôi qua cơn bệnh, dù tôi cảm thấy mình như trở lại thời thơ ấu. Những nếp nhăn lo lắng trên trán mẹ và bàn tay chai sạn của mẹ làm tôi nhận thức rõ sự quan tâm của mẹ. Nhờ mẹ, tôi đã khỏe lại sau một ngày.
Những cử chỉ và ánh mắt lo lắng của mẹ hôm đó luôn in sâu trong tâm trí tôi, vì đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng giữa chúng tôi.

11. Bài văn miêu tả mẹ chăm sóc em khi em bị bệnh số 2
Mẹ em là người phụ nữ hiền lành và chăm chỉ. Suốt cuộc đời bà tận tụy vì chồng con. Mỗi ánh mắt, cử chỉ và lời nói của mẹ luôn đầy ắp tình yêu thương.
Có một lần, em bị bệnh nặng vì đi giữa trời nắng mà không đội mũ. Ban đầu, em chỉ thấy hơi mệt nên đã về phòng ngủ mà không nói gì với mẹ. Sau đó, cơn đau đầu ngày càng dữ dội, cơ thể nặng trĩu như bị đeo chì. Khi đó, em biết mình đã bị ốm thật. Không chỉ cảm thấy khó chịu, mệt mỏi, em còn sợ bị mẹ mắng vì không nghe lời dẫn đến bị bệnh. Vì vậy, em cứ nằm im trong phòng mà không gọi mẹ.
Đến tối, thấy em mãi không xuống ăn cơm, mẹ đã lên phòng tìm em. Khi nhìn thấy em nằm mệt mỏi trên giường, được đắp đầy chăn, mẹ hiểu ngay. Em nhớ rõ vẻ mặt mẹ lúc đó, đôi mày cau lại, mắt đầy nước, hai tay run run sờ lên má, trán và cổ em. Giọng mẹ nghẹn ngào:
- Con bị bệnh sao không gọi mẹ? Con mệt từ khi nào? Con đau ở đâu, bảo mẹ nghe?
Những câu hỏi dồn dập của mẹ làm em cảm thấy ấm lòng. Như tìm được chỗ dựa, em thút thít kể cho mẹ về những cơn đau đớn mà mình đang trải qua. Mẹ dịu dàng vuốt tóc và đắp chăn cho em, không rời mắt khỏi em. Rồi mẹ bảo em nằm ngủ và vội vàng đi mua thuốc. Đêm hôm đó, em mới được mẹ chăm sóc từng chút một như thế, như một đứa trẻ. Mẹ đút từng thìa cháo, rót nước và dỗ em uống thuốc. Nhìn em ăn, mẹ mỉm cười dịu dàng và khen không ngớt, làm em cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng cùng với đó là niềm hạnh phúc tràn đầy vì được mẹ yêu thương hết mực. Suốt đêm, mẹ không về phòng mà ở lại bên giường em để chăm sóc. Hành động của mẹ làm em cảm thấy có lỗi vì không nghe lời.
Hai ngày sau, em hoàn toàn khỏi bệnh. Tất cả là nhờ sự chăm sóc tận tình của mẹ. Sau lần đó, em đã hứa sẽ là đứa con ngoan và không bao giờ làm trái lời mẹ dặn nữa.

12. Bài văn mô tả mẹ chăm sóc em khi em bị bệnh số 3
Tình yêu của mẹ dành cho con không gì có thể đo lường được, giống như biển cả mênh mông. Tình cảm thiêng liêng này thể hiện qua từng hành động, cử chỉ, và lời nói, dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Em luôn cảm nhận được tình yêu thương nồng nàn của mẹ, nhưng rõ ràng nhất là vào lúc mẹ chăm sóc em khi em bị bệnh.
Cuối tuần vừa rồi, do quên mang áo mưa khi đi học nên em về nhà đã ướt sũng. Mặc dù đã nhanh chóng tắm rửa và thay đồ, nhưng tối đó em vẫn bị sốt cao. Lúc đầu chỉ là những cơn ớn lạnh, sau đó em cảm thấy lạnh run và đau nhức toàn thân. Khi mẹ về nhà, không thấy em ra mở cổng, mẹ nghi ngờ và vội vàng lên phòng xem em. Nhìn thấy em nằm mệt mỏi trên giường, mẹ đặt túi xuống đất rồi chạy đến bên em. Mẹ liên tục sờ má, xoa đầu và hỏi han. Cảm nhận được cơ thể em nóng rát, mắt mẹ ứa nước, giọng mẹ nghẹn lại, cố bình tĩnh hỏi em:
- Sao con bị bệnh thế này? Con có mệt lắm không? Con đau ở đâu để mẹ đi mua thuốc?
Nghe em giải thích, mẹ nhận ra em bị cảm lạnh vì dầm mưa. Ngay lập tức, mẹ xuống nhà làm cho em một ly nước gừng và đem theo viên thuốc hạ sốt. Sau khi em uống thuốc xong, mẹ dỗ em ngủ. Bàn tay mẹ dịu dàng chườm khăn, vuốt ve và vỗ về em. Cảm giác như em lại trở về những ngày còn bé, nằm yên trong lòng mẹ. Mẹ vẫn yêu thương em như thế, chỉ là em đã lớn nên mẹ không thể hiện rõ ràng như trước. Chìm trong tình yêu của mẹ, em dần thiếp đi. Một lúc sau, mẹ gọi em dậy ăn bát cháo tía tô nóng rồi ngủ tiếp. Tay em còn run, mẹ múc từng thìa và đút cho em. Ánh mắt mẹ lúc ấy thật hiền từ, đầy tình yêu và sự lo lắng. Suốt đêm, mẹ không về phòng mà ở lại chăm sóc em.
Sáng hôm sau, khi em hạ sốt, mẹ rất vui. Khuôn mặt mẹ rạng rỡ hạnh phúc khi con khỏe lại, dù vẫn hiện rõ những vết chân chim. Sau lần này, em càng yêu mẹ nhiều hơn. Em hứa sẽ ngoan ngoãn, vâng lời mẹ để mẹ không phải lo lắng và buồn bã như vậy nữa.

