1. Bài văn tự sự số 4 về chủ đề 'Người ấy sống mãi trong trái tim tôi'
Trong mỗi chúng ta đều có một người đặc biệt, một tình cảm quý giá mà chúng ta trân trọng suốt đời. Đối với tôi, bà ngoại là người tôi yêu thương nhất và cũng là người tốt nhất trong cuộc đời tôi.
Chúng tôi từ khi còn nhỏ đã sống với bà ngoại khi bố mẹ đi làm xa. Bà chăm sóc chúng tôi chu đáo mặc dù tuổi đã cao. Bà gầy gò, lưng còng, da nhăn nheo, tay thô ráp vì lao động vất vả. Bà không để những khó khăn ảnh hưởng đến tinh thần, vẫn cố gắng làm việc chăm chỉ.
Bà là người hiền lành, nhân hậu, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh và được yêu quý. Bà đã góp công lớn vào việc xây dựng làng và được mọi người kính trọng. Bà hết lòng yêu thương con cháu, chăm sóc và dạy dỗ chúng tôi để trở thành người có ích.
Bà làm việc không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến tối khuya, không bao giờ nghĩ đến bản thân. Bà vui mừng khi thấy thành quả từ công sức mình bỏ ra. Nhờ bà, chúng tôi luôn có trái cây tươi ngon và một khu vườn xanh tươi.
Bà mồ côi cha từ nhỏ, sống khổ cực, nuôi gia đình và tham gia chiến tranh. Dù sức khỏe suy giảm, bà vẫn kiên cường và không than vãn. Khi về già, bà tiếp tục chăm sóc cháu và căn nhà nhỏ.
Sự ra đi của bà sau hơn hai năm chống chọi với bệnh tật để lại nỗi tiếc thương không chỉ trong gia đình mà cả cộng đồng. Bà đã không còn nhưng những kỷ niệm và lời dạy của bà sẽ mãi sống trong trái tim chúng tôi.
2. Bài văn tự sự số 5 về chủ đề 'Người ấy sống mãi trong trái tim tôi'
Tuổi thơ của mỗi người thường gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào. Đối với tôi, mỗi khi nhớ về thời gian đó, lòng tôi lại trào dâng cảm xúc yêu thương sâu sắc, đặc biệt là khi nghĩ về bà nội.
Nội lớn lên trong thời kỳ đất nước còn chiến tranh và không biết chữ. Bà thường nhìn các chữ viết với sự ngạc nhiên và khao khát. Bà từng thốt lên rằng: 'Bà già rồi, không thể học hành gì thêm nữa, chỉ mong cháu tôi được học hành tốt. Bà chỉ ước mình khỏe mạnh để thấy cháu mình được đến trường.' Nhưng ước mơ giản đơn đó vẫn không thành hiện thực.
Bà qua đời khi tôi mới năm tuổi, để lại trong tôi nỗi mất mát không thể bù đắp. Những kỷ niệm về bà như những con sóng dâng trào trong tâm trí tôi. Nội là người kể chuyện cổ tích tuyệt vời, bà có một kho tàng câu chuyện khiến tôi say mê. Tuổi thơ của tôi được sưởi ấm nhờ những câu chuyện ấy và sự chăm sóc của bà. Bà làm mọi việc với đôi tay chai sạn, và hình ảnh của bà luôn hiện về trong ký ức tôi như một bà tiên.
Những buổi tối chúng tôi đi chợ đêm, bà và tôi đều rất vui vẻ. Chợ đêm sáng rực với ánh đèn và đông đúc với nhiều hàng hóa, cùng những trò chơi vui nhộn. Bà luôn dõi theo tôi, và khi về, tôi được bà ru và kể chuyện cổ tích, giọng bà êm ái đưa tôi vào giấc ngủ.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, những kỷ niệm về bà vẫn mãi trong trái tim tôi. Dù bà không còn trên cõi đời này, bà vẫn sống mãi trong lòng tôi như một thần tiên trong câu chuyện cổ tích. Tôi hứa sẽ học hành chăm chỉ và ngoan ngoãn như bà đã dạy bảo.
3. Bài văn tự sự số 6 về chủ đề 'Người ấy sống mãi trong trái tim tôi'
Dù thời gian có trôi qua nhanh chóng
Và bao mùa lá vẫn rơi đầy
Thầy vẫn như những tia nắng sáng
Chiếu rọi bước em trong cuộc sống
Lời bài hát trong trẻo này gợi nhớ về một thời thơ ấu tươi đẹp. Bạn có bao giờ nghĩ rằng một người có thể thay đổi cuộc đời bạn? Hay bạn đã từng hồi tưởng về những kỷ niệm thời cắp sách, nơi thầy cô và bạn bè đã chắp cánh cho ước mơ của bạn? Câu nói “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ người đào giếng” luôn nhắc nhở chúng ta về công ơn thầy cô.
Đối với tôi, cô giáo đã để lại trong tôi tình cảm sâu sắc. Tôi từng là một học trò nghịch ngợm của lớp 6A4, thường làm cô buồn lòng. Có lẽ vì vậy mà cô Thảo - người chủ nhiệm kính trọng, đã giao cho tôi nhiều nhiệm vụ, thậm chí là chức lớp trưởng. Mặc dù tôi cảm thấy tự hào, nhưng cũng từng bị chế nhạo khi mẹ tôi hỏi cô về việc chọn tôi làm lớp trưởng. Dù vậy, cô Thảo luôn bảo vệ tôi với câu nói: “Con là lớp trưởng của cô.” Cô đã thay đổi tôi và khiến tôi nhận ra giá trị của bản thân.
Từ đó, tôi quyết tâm học hành chăm chỉ và kết quả đã chứng minh điều đó. Dù thời gian trôi qua, tôi vẫn không quên hình ảnh những thầy cô đã dìu dắt tôi. Tôi đã học được một chân lý quan trọng: “Những gì bạn gửi đi sẽ trở lại với bạn.”
Giờ đây, khi trưởng thành, tôi càng thấm thía những lời dạy của thầy cô và giữ gìn chúng như hành trang suốt đời. Thầy cô – những người đã đưa chúng tôi đến bến bờ của thành công với sự tận tâm và nhiệt huyết. Truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam cần được gìn giữ và phát huy. Những lời dạy của thầy cô là quý giá và đáng trân trọng. “Người thầy hạnh phúc khi thấy học sinh trưởng thành,” và tôi luôn ghi nhớ điều đó.
Thầy cô ơi, ước chi thầy cô luôn bên chúng em, mang đến sức sống và lòng kiên trì để dìu dắt thế hệ tương lai, và những bài học quý giá thầy cô đã dạy sẽ mãi tồn tại trong chúng em.
4. Bài văn tự sự số 7 về chủ đề 'Người ấy sống mãi trong trái tim tôi'
Trong cuộc đời, tuổi thơ là quãng thời gian đẹp nhất, và tôi cũng không phải ngoại lệ. Tuổi thơ của tôi đầy ắp niềm vui, bạn bè và những kỷ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên, có một kỷ niệm buồn mà tôi không thể nào quên.
Đó là kỷ niệm khi tôi có một người bạn thân thiết, nhưng chúng tôi đã cãi nhau vì một con búp bê mà tôi rất quý. Dù bạn đã xin lỗi, tôi vẫn giận bạn vì con búp bê. Thời gian trôi qua, chúng tôi không nói chuyện với nhau, và tôi đã nghĩ rằng bạn phải năn nỉ tôi. Mẹ tôi khuyên tôi rằng bạn không cố ý làm hư búp bê và bạn đã xin lỗi. Mẹ nói rằng mọi người đều có thể mắc sai lầm và quan trọng là biết nhận ra và sửa chữa lỗi lầm. Tôi vẫn cãi lại nhưng cuối cùng đã xin lỗi bạn và nhận được sự tha thứ.
Chúng tôi lại trở nên thân thiết và cùng nhau chơi đùa. Tuy nhiên, một ngày nọ, khi bạn nhặt bóng bị ném xa, bạn bị xe tông và không tỉnh dậy nữa. Tôi cảm thấy đau lòng và không hiểu tại sao người lái xe không dừng lại. Mẹ tôi nói rằng bạn đã ra đi đến một nơi rất xa, có thể là thiên đường. Tôi hiểu rằng cuộc sống rất quý giá và tôi sẽ sống có trách nhiệm hơn để xứng đáng với sự ủng hộ của bạn.
5. Bài văn tự sự số 8 về chủ đề 'Người ấy sống mãi trong trái tim tôi'
Trong cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi luôn tự hào kể về một câu chuyện cổ tích hiện đại. Đó là về một người vĩ đại, người đã mang đến cho tôi sự ấm áp, ánh sáng và tri thức. Bạn có biết người đó là ai không? Đó chính là mẹ tôi, người mãi mãi sống trong trái tim tôi.
Mẹ tôi đã ngoài bốn mươi tuổi, mái tóc đã điểm bạc. Mặc dù mẹ nói rằng mình đã già, nhưng trong mắt tôi, mẹ luôn trẻ trung. Dù vai mẹ gầy đi sau nhiều năm làm việc vất vả để chăm lo cho gia đình, đôi mắt hiền từ của mẹ vẫn chứa đựng tình yêu vô bờ bến. Mỗi sáng, mẹ đều tặng tôi một nụ cười dịu dàng và buổi chiều là một nụ hôn lên trán, điều đó đủ khiến tôi hạnh phúc. Đôi tay mẹ, dù đã chai sạn, vẫn mang dấu ấn của tình yêu thương. Tôi cảm ơn mẹ rất nhiều, tình thương của mẹ như dòng sông bồi đắp bờ bến, như suối nguồn làm sạch bụi bặm.
Khi tôi mới sinh, mẹ đã trao cho tôi dòng sữa ngọt ngào, một liên kết gắn bó sâu sắc giữa mẹ và tôi. Tuổi thơ của tôi luôn gắn liền với mẹ, từ những bước đi chập chững đến những mùa hè đầy nắng. Mẹ đã ru tôi bằng những câu hát ngọt ngào, và luôn đồng hành cùng tôi qua từng lớp học. Mẹ chuẩn bị cho tôi hành trang vào đời và mong tôi học tốt. Nhờ mẹ, tôi đạt được nhiều thành tích trong học tập. Tôi biết ơn mẹ vì đã dạy tôi những việc cần thiết trong gia đình, từ việc rửa chén đến nấu cơm.
Mẹ là một người vợ đảm đang, một người mẹ hiền và là kho tàng quý giá trong gia đình. Món ăn mẹ nấu không chỉ ngon mà còn chứa đựng tình cảm sâu nặng. Gia đình tôi hạnh phúc nhờ có mẹ. Mẹ đã dạy tôi bài học về lòng yêu thương, và mẹ là một giáo viên mầm non kiên trì suốt gần hai mươi năm. Mẹ là người thầy không chỉ trong mắt tôi mà còn trong mắt mọi người.
Khi ngồi bên cửa sổ nhìn những khóm xương rồng mẹ trồng, tôi nhớ lời mẹ: “Mẹ mong con mạnh mẽ như xương rồng”. Mẹ giống như xương rồng, dù trải qua bao khó khăn vẫn kiên cường vượt qua. Mẹ thật vĩ đại.
Câu chuyện cổ tích hiện đại của tôi thật ý nghĩa. Mẹ tôi là bà tiên, là mặt trời, là kho tàng sống. Tôi biết ơn mẹ vô cùng và sẽ cố gắng học tập, làm việc có ích để không phụ lòng mẹ. Dù thời gian có trôi qua, tôi mãi mãi yêu mẹ. Những việc mẹ làm cho tôi có thể không đếm hết, và những việc tôi làm cho mẹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tôi sẽ suốt đời trả ơn mẹ.
“Mặt trời chỉ có một trên đời
Cũng như mẹ em, chỉ có một mà thôi”
6. Bài văn tự sự số 9 về chủ đề 'Người ấy sống mãi trong lòng tôi'
“Đi khắp thế gian, không ai sánh bằng mẹ,
Gian khổ cuộc đời, ai nặng gánh hơn cha.”
Mỗi người trong chúng ta đều có một người mẹ đặc biệt, không thể thay thế, là người giữ vị trí quan trọng trong trái tim. Mẹ chính là người mang đến ánh sáng cho cuộc sống, chịu đựng mọi khó khăn và bao bọc chúng ta bằng tình yêu vô bờ. Chính vì tình cảm thiêng liêng này, mẹ tôi là người vĩ đại nhất trong mắt tôi.
Trong ký ức tuổi thơ của tôi, hình ảnh mẹ luôn hiện rõ. Dù cuộc đời đã lấy đi nhiều năm thanh xuân của mẹ, mẹ vẫn kiên cường gánh vác mọi trách nhiệm. Mẹ đã ngoài bốn mươi, mái tóc đã nhuốm bạc. Mặc dù mẹ luôn khẳng định mình đã già, nhưng trong mắt tôi, mẹ vẫn trẻ trung và tràn đầy sức sống. Mỗi sợi tóc bạc và nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ đều là minh chứng cho những hi sinh vô giá. Mẹ chưa bao giờ gục ngã trước thử thách, và nụ cười của mẹ là ánh sáng xua tan mọi nỗi buồn trong tuổi thơ tôi.
Mẹ là một người nông dân chân chất, với cuộc sống gắn bó với ruộng đồng và hoa màu. Đôi bàn tay mẹ, dù thô ráp và đầy vết chai, vẫn chăm sóc từng cây lúa, rau củ với tình yêu. Mẹ mang gánh nặng cuộc sống trên vai, nhưng luôn quan tâm, dặn dò và mang theo mùi đất bùn từ cánh đồng. Tà áo vải nâu giản dị của mẹ lại toát lên vẻ đẹp tinh tế như chiếc áo lụa quý giá.
Mẹ dành trọn tình yêu và sự quan tâm cho gia đình, dù bận rộn đến đâu, mẹ vẫn chuẩn bị những bữa cơm ấm áp và quần áo mới cho các con. Khi tôi và chị ốm, mẹ không ngủ suốt đêm để lo lắng cho chúng tôi. Mẹ luôn mong muốn tôi học giỏi để có một cuộc sống tốt hơn. Mẹ sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của tôi. Tôi vẫn nhớ lần mắc lỗi ba năm trước, khi mẹ lo lắng và tìm kiếm tôi khắp nơi. Khi tôi trở về, mẹ vừa đánh tôi vừa khóc. Nỗi ân hận của tôi khi làm mẹ buồn lớn hơn cả cơn đau thể xác. Mẹ luôn được hàng xóm yêu quý và nể phục, và gia đình tôi cũng tự hào về mẹ. Dù cuộc sống có vất vả, mẹ vẫn giữ tinh thần lạc quan và động viên chúng tôi kiên trì, vững tin vào tương lai.
Nghĩ về mẹ, tôi cảm nhận được tình yêu thương bao la như biển Thái Bình. Trong tâm trí tôi luôn vang vọng câu thơ:
“Dù con lớn vẫn là con của mẹ,
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con.”
7. Bài văn tự sự số 10 về chủ đề 'Người ấy sống mãi trong lòng tôi'
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi suốt cuộc đời, lòng mẹ vẫn yêu con.”
“Mẹ” là tiếng gọi thiêng liêng nhất mà chúng ta có thể thốt lên trong cuộc đời. Mẹ là món quà quý giá nhất mà cuộc sống đã ban tặng cho chúng ta. Mẹ là người luôn sống mãi trong trái tim tôi.
Mẹ tôi năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, dấu vết thời gian đã in hằn trên cơ thể mẹ. Mẹ là công nhân may, với dáng người nhỏ nhắn và gầy gò. Mái tóc đen của mẹ luôn được buộc gọn gàng, khuôn mặt trái xoan thanh tú và đôi mắt luôn chứa đầy yêu thương. Nụ cười ấm áp của mẹ là hình ảnh đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Đôi bàn tay mẹ, dù nhỏ nhắn và có dấu vết chai sạn, là minh chứng cho những hy sinh âm thầm của mẹ để nuôi dưỡng chúng tôi.
Khi tai nạn xảy ra và cướp đi cha tôi khi em gái mới một tuổi, tôi mới sáu tuổi, gánh nặng gia đình đổ lên đôi vai gầy của mẹ. Mẹ âm thầm chịu đựng nỗi đau, trở thành chỗ dựa vững chắc cho chúng tôi. Mẹ luôn nhân hậu, bao dung và sẵn sàng giúp đỡ mọi người, khiến cả xóm đều yêu quý và cảm thông với hoàn cảnh khó khăn của mẹ.
Mẹ dậy sớm chuẩn bị bữa ăn chu đáo cho chúng tôi, dù tôi có thể nấu cơm và đưa em đi học, mẹ vẫn luôn lo lắng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Dù bận rộn ở công ty cả ngày, mẹ vẫn không nghỉ ngơi và chỉ mong chúng tôi được vui vẻ và hạnh phúc. Đồ của mẹ luôn giản dị, còn mẹ luôn lo lắng để chúng tôi không thiếu thốn thứ gì, trong khi bản thân mẹ tiết kiệm từng đồng.
Mẹ chưa bao giờ nổi giận hay đánh mắng chúng tôi. Khi chúng tôi mắc lỗi, mẹ chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo và giảng giải. Tuy nhiên, có một lần em gái tôi đã nói những lời làm mẹ rất đau lòng. Khi em gái tôi hỏi về một bài toán khó mà không giải được, mẹ cũng không biết đáp án và em gái tôi đã phàn nàn. Mẹ cố gắng che giấu sự thất vọng, nhưng tôi thấy mẹ khóc trong phòng. Đêm đó, tôi ôm mẹ và khóc nức nở cùng mẹ. Mẹ giải thích những khó khăn và xin lỗi vì đã để chúng tôi thiệt thòi. Tôi càng hiểu và yêu mẹ nhiều hơn sau lần đó.
Sáng hôm sau, em gái tôi nhận ra lỗi lầm của mình và trở nên ngoan ngoãn hơn. Ký ức về đêm hôm đó vẫn mãi in đậm trong trái tim tôi. Mẹ không chỉ là người mẹ mà còn là người cha, là chỗ dựa vững chắc cho gia đình. Mẹ là biểu tượng bất tử trong lòng tôi, người đã, đang và sẽ luôn sống mãi trong tôi.
8. Bài văn tự sự số 11 về chủ đề 'Người ấy sống mãi trong lòng tôi'
“Vũ trụ chứa đựng nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan vĩ đại nhất chính là trái tim của người mẹ.” (Bernard Shaw)
Quả thật như vậy, bởi mỗi chúng ta đều được trưởng thành dưới vòng tay yêu thương của mẹ, được nghe tiếng ru ầu ơ ngọt ngào, và được chìm vào giấc ngủ dưới làn gió mát từ bàn tay mẹ quạt trong những trưa hè oi ả. Đó là niềm hạnh phúc không gì sánh được.
Trong trái tim tôi, mẹ là sự sống, là nguồn suối dưỡng nuôi tôi trưởng thành và là người tôi yêu thương nhất. Mẹ luôn chu toàn cho gia đình, không ngại thức khuya dậy sớm để chăm sóc cho bữa ăn và giấc ngủ của tôi và cả gia đình. Tôi vẫn nhớ như in những ngày thơ ấu bên mẹ, từng bước chập chững tập đi, mỗi lần tôi ngã mẹ lại ôm vào lòng và động viên: “Con giỏi lắm, cố lên, thiên thần nhỏ của mẹ.” Nhờ sự khích lệ của mẹ, tôi học đi, học chạy và lớn lên. Khi tôi vào lớp mẫu giáo, mẹ đưa tôi đến trường, dù tôi khóc vì phải xa mẹ, mẹ vẫn âm thầm dõi theo, nước mắt lăn dài nhưng vẫn kiên quyết mong tôi trưởng thành. Dù tôi đã lên lớp 1, mẹ vẫn luôn bên cạnh, đưa tôi đến trường dù ngày mưa hay nắng, giúp tôi luyện chữ và học bài. Mẹ dạy tôi bằng những vần thơ: “O tròn như quả trứng, Ô đội nón, Ơ mang râu” để tôi dễ nhớ các chữ cái. Cách học của mẹ giúp tôi ghi nhớ cho đến bây giờ.
Dù được cưng chiều, mẹ vẫn dạy tôi tự giác, gọn gàng và yêu thương người khác. Mẹ cũng dạy tôi những việc nhà như rửa bát, quét nhà, nấu cơm. Mẹ là đầu bếp tài ba, những món ăn mẹ nấu không chỉ ngon mà còn chứa đựng tình cảm mẹ dành cho tôi và gia đình. Mặc dù mẹ giỏi trong công việc, mẹ đã hi sinh nhiều đam mê để toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình. Tôi rất cảm động và biết ơn mẹ.
Những lúc ốm đau, tình yêu thương của mẹ càng rực sáng. Một chiều mưa, tôi về nhà ướt sũng và bị sốt. Mẹ an ủi tôi, đắp khăn mát lên trán, cho tôi uống thuốc và dặn dò: “Ngày mai con sẽ khỏe lại.” Sự quan tâm và tình yêu của mẹ làm tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bố tôi thường nói mẹ không đẹp nhưng mẹ có một tâm hồn và tình cảm tuyệt vời. Mẹ nhẹ nhàng, dịu dàng và luôn dành trọn tình yêu cho tôi. Mỗi khi bên mẹ, được ôm mẹ và cảm nhận bàn tay mẹ âu yếm, tôi cảm nhận tình yêu sâu sắc từ mẹ qua từng ánh mắt, nụ cười và sự trìu mến của mẹ.
Tôi rất yêu quý mẹ và hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng mẹ. “Mẹ kính yêu, con cảm ơn mẹ vì đã sinh ra và nuôi dưỡng con. Con sẽ luôn kính trọng và yêu thương mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con.”
9. Bài văn tự sự số 12 về chủ đề 'Người ấy sống mãi trong lòng tôi'
Chắc hẳn ai cũng từng ước ao được trở lại tuổi thơ đầy ắp kỷ niệm đẹp bên người thân. Tôi cũng vậy, thỉnh thoảng hình ảnh bà nội lại hiện lên rõ nét trong tâm trí tôi như một thước phim quay chậm. Nụ cười hiền hậu và ánh mắt sâu lắng của bà không bao giờ phai mờ trong ký ức tôi.
Tôi không nhớ bà đã ở bên tôi từ lúc nào, chỉ biết rằng tôi lớn lên cùng với mùi dầu gió, những bài ca xưa cũ ở thành phố hoa phượng đỏ và những câu chuyện bà kể. Không giống những bà khác, bà nội tôi không có gương mặt phúc hậu mà là gương mặt của sự lam lũ, vất vả. Bà đã hy sinh cả đời để nuôi dưỡng ba tôi và các anh chị học hành. Những nếp nhăn trên trán, tay chân và cả đuôi mắt bà trông thật khắc khổ. Thời thơ ấu, tôi từng ngây thơ hỏi: “Nội ơi, sao da nội nhăn nheo vậy?” Bà cười hiền và đáp: “Khi già thì da sẽ nhăn, con à.” Tôi thấy những nếp nhăn của bà thật đặc biệt, vuốt ve trán bà và ôm bà, tôi cảm nhận được sự yêu thương sâu sắc. Đôi mắt bà là ấn tượng nhất với tôi. Dù không còn tinh anh, bà luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, hiểu biết và bao dung, làm tôi cảm thấy hối lỗi và sà vào lòng bà xin lỗi ba mẹ và bà.
Những đêm tôi không ngủ được vì đủ lý do của trẻ con như sợ ma, bà chỉ mỉm cười kéo tôi vào lòng, kể chuyện để dỗ dành tôi ngủ. Có khi là chuyện cổ tích, có khi là những câu chuyện thật của bà: tình yêu thời chiến, cuộc sống sau khi ông mất, hay những kỷ niệm ở quê. Tôi thường khép mắt lại, hình dung bà nội mặc áo kaki cũ màu nâu, đội nón lá, tay cầm chồng bánh tráng bán khắp nơi cho đến chiều tối mới về nhà.
Là một đứa trẻ được ba mẹ yêu thương, tôi không thể cảm nhận hết sự vất vả của bà. Trong những giấc mơ của tôi, ngoài bánh kẹo và búp bê, luôn có hình ảnh bà nội, mơ hồ nhưng tôi cảm nhận được bà còn trẻ với đôi mắt tràn ngập ước mơ và nụ cười đẹp.
Thời gian trôi qua, bà ngày càng yếu hơn. Ban đầu, bà kiên quyết ở lại căn nhà nhỏ đầy kỷ niệm. Cuối tuần, ba mẹ tôi chở chúng tôi đến thăm bà, tôi thường ở lại chơi vài ngày. Bà luôn mở cửa đón tiếp, dọn dẹp nhà cửa và nấu chè ngon. Nhưng sau này, do bệnh tật, ba tôi đưa bà về sống cùng gia đình tôi. Bà có vẻ buồn vì nhớ ngôi nhà cũ.
Vài tuần sau, bệnh tình của bà không tiến triển. Tôi thấy bà hay thẫn thờ, đôi khi nước mắt rơi. Tôi ôm bà, bà bảo thấy chúng tôi trưởng thành khiến bà vui. Gia đình tôi tìm cách làm bà vui hơn, kể chuyện cười và đọc báo cho bà nghe. Bà dần vui vẻ hơn. Có những buổi chiều, tôi thấy bà nhai trầu, nhìn miệng bà móm mém, tôi thấy thương bà. Có lần, bà hát một bài hát lạ, giọng bà lúc nghe được lúc không, làm cả nhà tôi im lặng, sụt sùi.
Thỉnh thoảng ba mẹ tôi cãi nhau, bà loạng choạng bước ra can ngăn, mắng ba tôi bằng giọng khàn và khuôn mặt nặng trĩu. Nỗi buồn làm ba mẹ tôi giật mình và xin lỗi bà. Một ngày thứ Năm, tôi nhớ rất rõ, tôi lớp hai, sau giờ tan trường, bầu trời âm u, tôi nghĩ sắp mưa. Anh tôi đón tôi, ánh mắt buồn thăm thẳm, rất lâu mới nói được một câu. Tôi nghe tin bà nội qua đời mà cảm thấy choáng váng. Về nhà, tôi thấy nhiều người đến, tôi bước vào thấy bà nằm yên. Mẹ tôi buồn bã giải thích rằng bà sẽ không mở mắt ra nữa. Tôi nhận ra bà sẽ không dậy nữa, không còn thấy ánh mắt và nụ cười của bà, không còn nghe bà kể chuyện nữa, dù là những câu chuyện tôi đã nghe hàng trăm lần. Tôi quỳ xuống, khóc nức nở, không khí nặng nề, u ám, tiếng máy tụng kinh đều đặn vang lên.
Sáu năm đã trôi qua, cô bé lớp hai giờ đã lên lớp tám. Dù đã trưởng thành, hình ảnh người bà kính yêu vẫn không bao giờ phai mờ. Giá như lúc trước tôi ôm bà chặt hơn và nói rằng tôi yêu bà nhiều hơn. Nhưng bà đã dạy tôi rằng người tốt sẽ lên thiên đường. Hy vọng bà đang an lòng và dõi theo tôi. Tôi sẽ sống tốt, biết trân trọng và yêu quý những người bên cạnh để không phải thốt lên hai tiếng “giá như”.
10. Bài văn tự sự 'Người ấy sống mãi trong trái tim tôi' số 1
Trong ngôi nhà nhỏ xinh của gia đình em, em yêu quý tất cả các thành viên. Nhưng người em yêu thương nhất chính là mẹ, người đã gắn bó và yêu thương em nhất, luôn sống mãi trong lòng em.
Kể từ khi em mới sinh ra, mẹ đã chăm sóc và nuông chiều em như một bông hoa nhỏ. Mỗi lần em có điểm kém, mẹ không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi em có điểm cao, mẹ vuốt tóc và khen: 'Con gái của mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con.' Đôi mắt mẹ luôn ánh lên niềm vui và hạnh phúc.
Mẹ là người phụ nữ chăm chỉ và hết lòng vì gia đình, không ngại thức khuya dậy sớm để lo cho con cái. Em vẫn nhớ tuổi thơ bên mẹ, những ngày đầu tập đi, mỗi khi em ngã, mẹ ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em: 'Con giỏi lắm.' Những trưa hè, mẹ ru em ngủ bên chiếc võng đung đưa, câu hát của mẹ thật trầm ấm và ngọt ngào. Mẹ cũng giúp em luyện chữ và học bài, thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Phương pháp của mẹ, như đọc thơ: 'O tròn như quả trứng gà, Ô đội nón, Ơ mang râu' giúp em dễ thuộc bài. Khi em vào lớp một, mẹ luôn đồng hành bên em, dù ngày mưa hay nắng, mẹ vẫn đưa em đến trường.
Dù được cưng chiều, mẹ vẫn rèn cho em tính tự giác, gọn gàng và ngăn nắp. Mẹ dạy con gái phải biết giữ ý giữ tứ, phải biết trông trước trông sau và yêu thương người khác, giúp đỡ những người khó khăn. Những lời mẹ dạy luôn là bài học quý giá em ghi nhớ mãi.
Mẹ dạy em nhiều việc như rửa chén, quét nhà, nấu cơm. Những món ăn mẹ nấu không chỉ ngon mà còn chứa đựng tình cảm mẹ dành cho em và gia đình. Một đêm em hỏi bố về sự giỏi giang của mẹ, bố bảo mẹ từng là học sinh giỏi nhưng vì công việc của bố, mẹ ở nhà chăm sóc gia đình. Em xúc động khi biết mẹ từ bỏ ước mơ để lo cho gia đình, cảm thấy thương mẹ vô cùng.
Em nhớ nhất kỷ niệm mẹ chăm sóc em khi ốm. Một buổi chiều mưa, em về nhà ướt sũng và tối hôm đó sốt cao. Mẹ sờ trán em, đắp khăn mát và cho em uống thuốc, dỗ dành: 'Ngày mai con sẽ khỏi ngay.' Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi bên cạnh, nắm tay em, và cảm thấy thương mẹ rất nhiều.
Em rất yêu quý mẹ và hứa sẽ học thật tốt để mẹ vui. Mẹ kính yêu, con cảm ơn mẹ vì đã sinh ra và nuôi dưỡng con. Con sẽ luôn nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dàng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong trái tim con.
11. Bài văn tự sự 'Người ấy sống mãi trong trái tim tôi' số 2
Mỗi người trong chúng ta đều có một nơi bình yên trong trái tim để trở về. Nơi đó có thể sâu thẳm, nhưng lại là chốn sâu sắc nhất. Chỉ cần nghĩ đến, nó lại khiến tâm hồn ta phải rung động. Tôi dành chốn sâu thẳm ấy cho người bố yêu quý của tôi.
Bố tôi giờ đây đã bước qua tuổi trẻ sôi nổi, hiện tại bố là hình ảnh của một người đàn ông dày dạn kinh nghiệm. Đôi mắt của bố chứa đựng sự thâm trầm, như chứa cả bầu trời và đại dương. Đôi mắt ấy làm tôi cảm thấy ngợp, vì nó ẩn chứa nhiều điều sâu kín. Bố cao to nhưng khắc khổ, làn da sạm đi và bàn tay nổi đầy gân xanh. Khi nhìn vào bố, tôi thấy cả một đời hi sinh vì gia đình.
Tôi yêu bố vì tính cách ít nói của bố. Trong cuộc sống, bố rất ít khi trò chuyện. Dù tôi có cố gắng bắt chuyện, bố cũng chỉ trả lời những điều cần thiết. Nhưng chính sự im lặng này đã dạy tôi nhiều điều. Im lặng trước những yêu cầu vô lý, im lặng khi người khác nóng giận hay đau buồn. Tôi nhận ra rằng, đôi khi nói quá nhiều không tốt, nó có thể làm giảm giá trị và dẫn đến sai lầm. Bố dạy tôi qua hành động chứ không phải lời nói. Mỗi khi nghĩ về điều này, tôi càng yêu quý bố hơn.
Tôi yêu tất cả các thành viên trong gia đình, nhưng với bố, tôi dành một vị trí đặc biệt. Bởi vì bố yêu thương tôi theo cách rất riêng. Khi còn nhỏ, tôi sống chủ yếu với bố. Bố là người đút cơm cho tôi, chăm sóc từng giấc ngủ và nuôi dưỡng tôi. Điều đó đã tạo nên một sợi dây vô hình giữa bố và tôi. Khi lớn lên, công việc bận rộn đã làm bố không còn chăm sóc tôi từng chút như trước. Bố làm việc ngày đêm để con cái được học hành tốt, được ăn ngon mặc đẹp. Tôi cũng trở nên cứng đầu, không còn gần gũi bố như trước. Có những ngày, chúng tôi không nói với nhau một câu nào, khoảng cách dần gia tăng.
Nhưng có một lần, khi tôi bị tai nạn nặng, chân phải bó bột không thể đi lại. Mẹ yếu không thể đưa tôi đến trường hàng ngày. Lúc đó, bố là người xuất hiện. Bố cõng tôi lên ba tầng cầu thang mỗi ngày, rồi cõng tôi về nhà. Dù công việc bận rộn, bố không để tôi phải đợi. Trong mùa hè nóng bức, bố mướt mồ hôi mà không than vãn. Khi nằm trên lưng bố, tôi cảm nhận được tình yêu ấm áp từ bố. Đó là hành động hơn cả lời nói. Sợi dây yêu thương càng thêm bền chặt.
Mỗi khi nghĩ về bố, tôi cảm thấy mình cần phải trưởng thành hơn. Bởi vì ước vọng lớn nhất của bố là con cái được hạnh phúc. Bố thường dạy tôi những triết lý và cách ứng xử trong cuộc sống. Khi tôi sai, bố sẽ nghiêm khắc uốn nắn, dù có phải mắng tôi. Có lúc tôi rất giận bố, nhưng càng tiếp xúc nhiều, tôi thấy lời bố nói thật sự đúng. Khi con sai, luôn có một người bố đứng sau nâng đỡ, giúp con nhận ra giá trị của mình.
Tôi yêu bố với tất cả sự kính trọng và biết ơn. Tôi luôn mong rằng bố sẽ luôn bên cạnh, là ngọn đèn dẫn đường cho tôi. Tình cảm giữa bố và con không ngọt ngào như với mẹ, nhưng ấm áp ở tận sâu trái tim. Mỗi khi phải quyết định điều gì, tôi luôn nghĩ đến cách mà bố sẽ quyết định. Có bố bên cạnh, tôi tin rằng mình sẽ không mắc sai lầm.
Người sống mãi trong trái tim tôi chính là bố. Đó là nơi bình yên và ấm áp nhất mà tôi có thể trở về. Còn bạn, bạn giữ hình ảnh của ai trong trái tim mình?
12. Bài văn tự sự 'Người ấy luôn ở trong trái tim tôi' số 3
Trong mỗi người, luôn có những ký ức đẹp về một người nào đó được lưu giữ tận sâu thẳm trái tim. Tôi cũng không ngoại lệ, hình ảnh người tôi yêu quý nhất trong đại gia đình tôi chính là ông ngoại, một nhân vật đáng kính.
Dù ông ngoại đã ra đi, hình ảnh của ông vẫn mãi không phai mờ trong lòng tôi. Ông là một người đàn ông với dáng vẻ gầy gò và đôi mắt sâu thẳm, chứa đựng cả nỗi buồn lẫn sức sống mãnh liệt. Những nếp nhăn trên mặt ông chứng minh cho bao nỗi vất vả. Ông có làn da ngăm đen, đôi môi rộng và hàm răng trắng đều, dù đã cao tuổi. Chính đôi môi đó đã trao cho chúng tôi những nụ hôn ấm áp, và đôi tay chai sạn đã nhiều đêm vỗ về khi tôi ốm. Ông không cao lớn như nhiều người khác nhưng vẫn giữ được mái tóc đen tuy đã già. Ông sống giản dị với bữa cơm đơn sơ và bộ đồ kaki cũ cùng đôi dép quai hậu đã theo ông từ thời kháng chiến.
Ông ngoại tôi là người hiền hậu và chăm chỉ. Bà ngoại thường nói ông là người chồng tốt nhưng hơi độc đoán. Tuy vậy, chính sự độc đoán ấy đã giúp ông nuôi dưỡng 10 người con thành đạt. Dù vậy, ông không bao giờ áp đặt sự độc đoán lên chúng tôi. Ông luôn dành cho chúng tôi tình yêu thương qua từng hành động và lời nói đầy tiếng cười, cùng với những bài học bổ ích.
Ký ức về ông luôn là những khoảnh khắc không thể quên. Thời thơ ấu, ông bồng bế, yêu chiều, hát ru và làm những chiếc xe đẩy cho tôi. Một ký ức đặc biệt là buổi sáng ông đạp xe đến đón tôi. Dù tôi còn ngủ, ông đã ngồi bên, hát ru và khi tôi tỉnh dậy, ông tự tay đánh răng, lau mặt cho tôi và chở tôi đi chơi với một món đồ chơi mới. Mẹ đến đón tôi về nhưng tôi muốn ở lại với ông. Ông đã bênh vực tôi và để tôi ở lại qua đêm.
Khi ông mất, tôi cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Tôi không thể tin rằng không còn được nghe ông kể chuyện, vỗ về, hay chở trên chiếc xe đạp cũ. Dù đã 10 năm trôi qua, ký ức về ông vẫn luôn khiến tôi không thể ngủ yên, nhưng tôi luôn nhớ lời dặn của ông: 'Dù sau này ông không còn bên cháu, cháu phải tự đứng dậy khi vấp ngã và sống vui vẻ, mỉm cười trước cuộc sống.'
Tôi sẽ mãi ghi nhớ những lời dạy của ông và hình ảnh đáng kính của ông. Tôi sẽ giữ gìn những câu chuyện và kho ca dao tục ngữ của ông. Nếu có một điều ước, tôi sẽ ước có thêm thời gian bên ông để nói lời yêu thương và xóa tan mọi nỗi nhọc nhằn mà ông đã trải qua.