1. Mẫu bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò từ ngôi kể thứ nhất - mẫu 4
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng mong muốn tìm kiếm một điểm tựa. Đó có thể là gia đình, cha mẹ. Nhưng những ai đã trải qua thời học trò với những kỉ niệm đáng nhớ như sân trường, hàng ghế đá, bục giảng… và các thầy cô, bạn bè sẽ hiểu rằng đó là một điểm tựa bình yên, nơi những con thuyền cập bến, nhưng thầy cô - những người lái đò, vẫn không ngừng cống hiến tình yêu và tri thức cho chúng ta.
Đúng vậy, tôi đã trải qua nhiều hành trình để đến nơi mình muốn. Và tôi đã từng được trải nghiệm hành trình của thầy Tuấn - thầy giáo dạy văn của tôi. Tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên thầy bước vào lớp. Khi đó, cả lớp đang học bài thì Hoàng reo lên:
– Các bạn ơi, lớp mình có thêm thành viên mới!
Cả lớp đồng loạt ngẩng lên với vẻ ngạc nhiên. Tôi mạnh dạn đứng dậy dẫn “bạn mới” vào chỗ trống bên cạnh tôi. Cả lớp vây quanh hỏi han ồn ào. “Bạn mới” bắt đầu giới thiệu về bản thân. Khi đến phần tuổi và nghề nghiệp, cả lớp tôi đều ngẩn ngơ. Thầy bước lên bục giảng:
– Thầy là thầy Tuấn. Từ hôm nay, thầy sẽ là giáo viên dạy văn của lớp này.
Thầy mỉm cười nhẹ nhàng. Tôi ngạc nhiên với vẻ ngoài trẻ trung của thầy. Thầy có phải là giáo viên mới không? Trường tôi chưa bao giờ có giáo viên trẻ như vậy. Trong tiết học đầu tiên, thầy chưa giảng bài mà chỉ nói về các quy định học tập của thầy. Tôi nhớ nhóm “Ngũ quỷ” của tôi rất nghịch ngợm hồi đó. Vì thấy thầy trẻ, chúng tôi đã nghĩ cách trêu chọc thầy. Trong tiết học sau, tôi và các bạn đã rải vỏ chuối trên bục giảng để chọc tức thầy. Khi thầy bước vào lớp và nhìn thấy cảnh tượng đó, thầy mở to mắt, trán nhăn lại. Thầy quay nhìn chúng tôi. Chúng tôi vui sướng vì nghĩ thầy sẽ mắng. Nhưng không, thầy im lặng, tránh vỏ chuối rồi cầm chổi dọn dẹp sạch sẽ trước khi bắt đầu bài giảng.
Càng thấy vậy, chúng tôi càng cố tình bày trò để thầy chuyển lớp. Có hôm chúng tôi đổ nước lên ghế thầy ngồi, có hôm nháy máy thầy trong giờ học, có hôm ném máy bay giấy… Không biết bao nhiêu trò chúng tôi đã nghĩ ra, nhưng thầy luôn xử lý một cách điềm tĩnh. Tôi nhận ra, thầy không trẻ con, mà chính chúng tôi mới là những đứa trẻ. Thầy chững chạc và hiểu biết. Những thầy cô trước đây không thể chịu nổi trò nghịch ngợm của chúng tôi và xin chuyển lớp. Nhưng thầy đã làm chúng tôi thay đổi.
Nhóm chúng tôi dừng lại các trò đùa cợt. Tôi bắt đầu chú tâm nghe thầy giảng bài. Tôi bất ngờ khi thấy thầy giảng rất hay, giọng thầy trầm ấm lạ thường. Khuôn mặt trẻ trung của thầy giờ nghiêm nghị hơn. Tôi cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình. Cuối buổi học, thầy gọi tôi lên và nói:
– Em à, cuộc đời giống như một bản nhạc có những lúc thăng trầm. Không có bản nhạc nào chỉ có những nốt thăng đẹp đẽ, phải có những khoảng lặng để ta cảm nhận được giá trị của cuộc sống.
Tôi nhớ mãi câu nói này và khuôn mặt xấu hổ của mình lúc đó. Tôi cảm thấy hối hận.
Từ đó, tôi rời nhóm “Ngũ quỷ” và lớp trở nên trật tự hơn. Thầy đã tạo nên sự thay đổi đáng kể. Các thầy cô nghiêm khắc đã phải chịu thua. Cuối cùng, tiếng trống vang lên khiến tôi bàng hoàng:
– Cả lớp ơi, thầy Tuấn sắp rời khỏi lớp rồi.
Chỉ mới ba tháng thôi, thầy đã ở bên chúng tôi. Thầy bước vào lớp với vẻ mặt buồn:
– Thầy xin lỗi vì không thể ở lâu hơn. Cảm ơn các em đã tặng thầy những món quà tuyệt vời.
– Em xin lỗi thầy! – Tôi đứng dậy và bật khóc như một đứa trẻ lạc mẹ.
– Thầy sẽ quay lại và mong chờ một em trưởng thành hơn.
Thầy mỉm cười và ra đi, để lại những gương mặt buồn rầu, đôi mắt đỏ hoe. Lớp tôi ngồi lặng im suốt tiết đó.
Đúng như thầy đã nói, cuộc đời như bản nhạc, không có những khoảng lặng thì không thể thấy hết ý nghĩa của nó. Tôi sẽ chờ ngày thầy trở lại – để thấy một tôi trưởng thành hơn.
2. Mẫu bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò từ góc nhìn ngôi thứ nhất
Nếu ai đó hỏi: “Người thầy, cô giáo mà em yêu quý nhất trong suốt năm năm học tiểu học là ai?” Em sẽ không ngần ngại trả lời: “Đó là thầy Nha”. Thầy là người đã tận tâm dạy dỗ em từ lớp một và cũng là người cha thứ hai của em.
Dù đã lâu chúng em không còn học cùng nhau, nhưng những kỉ niệm sâu sắc từ năm lớp 1C vẫn mãi không phai trong tâm trí em. Em là học sinh duy nhất viết bằng tay trái trong lớp, nên thầy thường phải nắn nót từng nét chữ của em. Dù thầy hết sức chỉ bảo, các chữ cái của em vẫn không ngay hàng thẳng lối, lúc nào cũng méo mó như bị ai nện gậy vào. Thật bất ngờ, tay trái của em lại viết đẹp hơn nhiều, khiến thầy phải thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại trong giờ tập viết – tiết học căng thẳng nhất của em lúc bấy giờ, em nhanh chóng chuyển sang viết bằng tay trái. Cuối giờ, thầy gọi em lên để chấm bài. Em hồi hộp nhìn thầy, và thầy đứng dậy, xoa đầu em:
– Hôm nay Thăng viết đẹp quá! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy!
Rồi thầy nói lớn với cả lớp:
– Để mừng sự tiến bộ của bạn, chúng ta hãy dành cho bạn ấy một tràng pháo tay nào!
Nhìn sự vui mừng chân thành trong mắt thầy, em cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tối hôm đó, em không thể ngủ. Sáng hôm sau, em quyết định phải thú nhận với thầy. Nhưng khi ngồi trong lớp, em không đủ dũng cảm để nói ra sự thật trước mặt cả lớp và thầy. Đến khi tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy chuẩn bị ra về, em mới dám nói:
– Thầy ơi, em có điều muốn chia sẻ.
Thầy nhìn em và hỏi:
– Thăng, có chuyện gì vậy?
Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, em vẫn cảm thấy lo lắng. Em ấp úng:
– Thưa thầy, chuyện hôm qua…
– Chuyện hôm qua sao rồi?
Em khóc nức nở:
– Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết không phải do tay phải của em mà là do tay trái ạ.
Thầy tỏ vẻ buồn và hơi tức giận, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt thầy trở lại vẻ hiền từ. Thầy vỗ về em:
– Đừng khóc, con trai khóc là không tốt đâu. Ai cũng có lúc mắc lỗi, nhưng quan trọng là biết nhận lỗi như em. Lần này thầy sẽ bỏ qua, nhưng lần sau đừng tái phạm nhé! Về đi.
Em vui mừng cảm ơn thầy, ôm cặp và bước nhanh về nhà, thầm hứa sẽ học hành chăm chỉ để không phụ lòng thầy.
Giờ đây, dù đã rời xa trường tiểu học yêu dấu, thời gian có thể trôi qua và mọi thứ có thể phai nhạt, nhưng hình ảnh của thầy sẽ mãi mãi theo em suốt cuộc đời.
3. Mẫu bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò từ góc nhìn ngôi thứ nhất
Gần sáu năm học tập đã trôi qua, tôi đã gặp rất nhiều thầy cô giáo và mỗi người đều để lại trong tôi những ấn tượng đặc biệt. Tuy nhiên, người để lại dấu ấn sâu đậm nhất chính là thầy giáo dạy lớp 5 của tôi, người mà tôi rất quý mến.
Không nhiều người chọn nghề giáo, nhưng thầy giáo của tôi lại hết lòng với nghề này. Thầy từng chia sẻ rằng từ hồi cấp 2, thầy đã có ước mơ trở thành giáo viên. Thầy rất thích thú khi nghe giáo viên giảng bài và hình ảnh thầy đứng trên bục giảng với sự tự tin và được học trò yêu mến đã khắc sâu vào tâm trí thầy. Ở nhà, thầy thường bắt các em nhỏ xếp hàng ngay ngắn để thầy giả làm giáo viên. Thật kỳ lạ, các em lại rất chăm chú nghe thầy giảng, dù không hiểu hết nhưng trông chúng đều say sưa. Đó là động lực lớn giúp thầy thực hiện ước mơ của mình.
Con đường đến với nghề của thầy không hề dễ dàng. Thầy là con trai cả trong một gia đình làm bác sĩ và bị định hướng thi vào trường Y. Gia đình đặt nhiều kỳ vọng vào thầy, nhưng thầy quyết định thi vào Trường Cao đẳng Sư phạm, Khoa Tiểu học, điều này khiến gia đình, đặc biệt là cha của thầy, rất sốc. Gia đình phản đối quyết định của thầy và điều này đã khiến thầy cảm thấy rất khó khăn, nhưng thầy vẫn không dao động. Thầy kiên định và thuyết phục mọi người.
Ngày thi là ngày thầy cảm thấy buồn nhất, không có sự động viên từ gia đình, thầy cảm thấy đơn độc. Nhưng thầy quyết tâm hơn bao giờ hết. Dù đạt thủ khoa, niềm vui của thầy không trọn vẹn khi gia đình thông báo sẽ không trợ cấp tiền học. Thầy phải tự mình đối mặt với những khó khăn, làm thêm để hoàn thành ước mơ và chứng minh quyết định của mình là đúng.
Khi nhìn thầy giáo trẻ của chúng tôi đứng trên bục giảng với sự lạc quan và hài hước, ít ai biết được rằng thầy đã trải qua một hành trình dài và đầy gian nan. Giờ đây, thầy không chỉ là một giáo viên giỏi mà còn được học trò yêu quý. Thầy là người tốt bụng, trẻ trung nhưng chững chạc, vững vàng. Trong lớp, thầy nghiêm khắc, nhưng ngoài giờ lại gần gũi và thân thiện.
Thỉnh thoảng, thầy chơi bóng đá với các bạn nam và trông thầy như một đứa trẻ. Đặc biệt, với vẻ ngoài điển trai, cao lớn và giọng hát hay, khi thầy biểu diễn, chúng tôi cảm thấy như thầy là một ca sĩ nổi tiếng. Nụ cười của thầy luôn rạng rỡ, khiến người khác cũng cảm thấy vui lây. Có lần thầy ốm, cả lớp lo lắng và đến thăm thầy. Thầy rất cảm động và mời chúng tôi ở lại ăn cơm. Bữa cơm của mẹ thầy thật ngon và ấm cúng. Nhờ đó, gia đình thầy cũng hiểu hơn về quyết định của thầy. Thầy giáo dạy Tiểu học của chúng tôi thật hiếm có, vừa là thầy giáo vừa là một người bạn lớn.
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
Những câu thơ này ca ngợi nghề giáo, nghề được yêu quý và kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh, cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
Cô có mái tóc dài, mượt mà, đen nhánh và luôn thơm tho. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vừa cương nghị vừa dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao, cô nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết những mạch văn cảm xúc để chuyển tải bài học đến chúng tôi. Giọng nói của cô rất truyền cảm, có lúc dịu dàng, ấm áp, có lúc lại vui tươi, dí dỏm, giúp chúng tôi tập trung vào bài học. Tính cách cô hiền lành và chính trực, cô rất nghiêm túc với công việc nhưng cũng vui đùa với chúng tôi. Dạy học không chỉ là nghề, mà là đam mê của cô. Cô luôn chuẩn bị bài giảng kỹ lưỡng, thậm chí sử dụng các đoạn clip ngắn để giúp chúng tôi tiếp thu bài nhanh hơn. Dù đã là giáo viên, cô vẫn học thêm, thức khuya soạn giáo án và học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thật sâu sắc.
Tôi nhớ nhất là khi cô đi tham quan cùng lớp chúng tôi. Dù có bài thi môn triết học, cô vẫn nghỉ để đi cùng chúng tôi vì lo lắng cho chúng tôi. Một kỷ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè và lo lắng vì đã nghỉ học hai tuần. Cô đã giảng lại cho tôi những phần chưa hiểu và giúp tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm và cảm ơn cô và các bạn.
Nghề giáo thật cao quý, như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đây cũng là nghề tôi mong ước khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi gửi lời chúc tới cô: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô rất nhiều!”
4. Bài văn kể lại kỷ niệm đáng nhớ về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 7
Trong suốt quãng thời gian học tập của tôi, chưa có giáo viên nào để lại ấn tượng sâu sắc và sự yêu mến đầy cảm xúc như cô giáo này.
Cô không đến lớp vào buổi đầu năm học mà khi giáo viên cũ chuyển trường, cô là giáo viên mới nhận lớp. Lớp tôi, một lớp chọn, tuy có học sinh giỏi lẫn yếu, nhưng luôn đoàn kết và thương yêu nhau. Thế nhưng, nhiều thầy cô không hài lòng vì lớp tôi thường xuyên mất trật tự và ý thức kém. Lớp 9A1 có 26 thành viên, và khi cô mới vào lớp, tình trạng đó khiến lớp trở nên ồn ào như chợ vỡ. Nhưng cô không tỏ ra tức giận, chỉ nhẹ nhàng khuyên chúng tôi: “Các con hãy trật tự để chúng ta học bài.”
Chẳng biết từ khi nào, cả lớp tôi đã bị cuốn hút bởi những câu văn ngọt ngào và tình cảm của cô. Cô dạy môn Văn, không chỉ dạy chúng tôi kiến thức mà còn dạy chúng tôi cách làm người. Cô có giọng đọc rất hay, dù sau 18 năm giảng dạy, giọng đọc đó không còn như trước, nhưng vẫn đầy cảm xúc và tình yêu dành cho từng câu chữ. Tôi nhớ rõ lần cô đọc cho chúng tôi nghe văn bản “Làng”. Cả lớp im lặng lắng nghe. Cô từng chia sẻ rằng cô chọn ngành sư phạm vì khi thầy cô đọc “Lão Hạc”, thầy đã khóc rất nhiều, điều này đã để lại ấn tượng mạnh mẽ cho cô. Tôi cũng là học sinh giỏi văn và yêu thích môn học này, nên không lạ khi tôi được chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi. Dù thời gian ôn thi ít ỏi, cô đã tình nguyện kèm cặp tôi và một số bạn khác tại nhà. Chúng tôi rất ngạc nhiên khi đến nhà cô. Nhà cô không phải là chung cư cao cấp hay căn nhà rộng rãi, mà nằm trong một khu tập thể cũ ở cuối đường Hoàng Quốc Việt, cách trường gần 10km. Nhà cô chật chội, chúng tôi phải ngồi trên sàn và dùng ghế làm bàn, nhưng bù lại là tình cảm yêu thương cô dành cho chúng tôi. Cô xem chúng tôi như con cái, và chúng tôi cũng coi đó là nhà của mình. Tôi nhớ hôm đầu tiên đến học, đói bụng, tôi đã xin cô một bát cơm. Mặc dù chỉ có đậu sốt cà chua và rau muống luộc, nhưng rất ngon. Không biết là vì tôi đói hay vì lòng tốt của cô khiến tôi cảm động. Cô yêu thương chúng tôi vô bờ bến, và chúng tôi cũng vậy. Nhưng…
Một thông báo đến lớp rằng tôi không được tham gia thi học sinh giỏi văn nữa. Tôi cảm thấy buồn, tiếc nuối, thắc mắc và tức giận. Tôi giận cô lắm, không hiểu sao cô lại làm vậy với tôi. Tôi đã đăng ký thi tiếng Anh và không gặp cô, tôi bỏ hai tiết văn cuối để học đội tuyển Anh vì tôi cũng có tên trong đội. Tôi giả vờ không biết gì nhưng đã khóc rất nhiều. Có lẽ cô biết nhưng không nói gì. Trong buổi học bồi dưỡng học sinh giỏi văn, bạn tôi hỏi cô: “Cô ơi, ai trong nhóm chúng tôi sẽ được chọn thi Văn?” Cô trả lời rằng: “Cô thấy khả năng của tất cả các bạn trong nhóm chưa đủ để đi thi, các con đừng buồn nhé!” Tôi thấy cô có vẻ mệt mỏi và buồn rầu. Ngày hôm đó, cô cho chúng tôi nghỉ.
Về nhà, nghĩ lại ánh mắt và hành động của cô, tôi cảm thấy hối hận. Nếu cô mắng tôi thì tôi có lý do để giận cô, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng và ánh mắt của cô đã nói lên tất cả. Tôi nhận ra lỗi của mình và cảm thấy rất tiếc. Cô ơi, em xin lỗi! Một thời gian sau, lớp tôi đổi chủ nhiệm và cô chính là người mới. Ngay tuần đầu tiên làm chủ nhiệm, cô đã gặp nhiều khó khăn và đôi mắt cô luôn có vẻ buồn. Cô lo lắng cho chúng tôi như một người mẹ lo lắng cho con cái. Năm nay chúng tôi sắp thi vào cấp ba, tuổi chúng tôi còn hồn nhiên và vô tư. Nhưng cô ơi, chúng em hứa sẽ cố gắng hết sức, trở thành những học sinh tốt, xứng đáng với sự tin tưởng của cô. Cô hãy tin chúng em nhé!
5. Bài văn kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 8
Khi xem bảng phân công đầu năm, tôi đã thấy tên cô ngay ở mục “giáo viên chủ nhiệm”. Cô tên Trần Thị Ngọc Lam, cái tên rất đẹp và dễ nhớ. Trong buổi học đầu tiên, tôi chọn ngồi ở góc lớp để tránh sự ồn ào, nhưng cô Lam đã chuyển tôi lên ngồi bàn đầu, đối diện với bàn giáo viên, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Cô Lam là một giáo viên giỏi, nhiều lần nhận bằng khen từ tỉnh và thành phố. Thực ra, tôi không ghét cô, chỉ ghét môn Ngữ văn mà cô dạy. Đây là môn học đã mang lại cho tôi nhiều thất bại khi tôi học lớp 7. Mỗi bài văn trước đây đều nhận được điểm cao và lời khen ngợi. Nhưng khi vào lớp 7, tôi gặp cô giáo dạy Ngữ văn nghiêm khắc, cô không bao giờ cho điểm 9. Bài tập văn đầu tiên của tôi chỉ được điểm 6 với lời phê: “Miêu tả rời rạc, câu chữ lủng củng. Bài viết thiếu cảm xúc”. Điều này khiến tôi rất buồn và sợ môn Văn. Trong kì thi học sinh giỏi cấp trường, tôi chỉ đạt giải Ba vì lý do “Bài văn nhiều lỗi chính tả”. Sự sợ hãi đã chuyển thành sự ghét. Lên lớp 8, tôi bắt đầu phớt lờ môn Văn, nhưng mọi thứ thay đổi khi gặp cô Lam.
Từ tiết học Ngữ văn đầu tiên với cô, cô đã chú ý đặc biệt đến tôi. Cô giao nhiều bài tập hơn cho tôi và thường yêu cầu tôi đứng dậy đọc bài hay trả lời câu hỏi. Ban đầu, tôi làm bài với tâm trạng chống đối và nghĩ rằng “chắc cô ghét mình”. Nhưng dần dần, tôi thấy thiếu những bài tập của cô như thiếu một cái gì đó. Một hôm, cô gọi tôi lên và tặng tôi một quyển sách, nói:
- Em hãy đọc quyển sách này để mở rộng kiến thức nhé. Cô nghĩ em sẽ thích nó.
Tôi nhận quyển sách còn thơm mùi giấy mới với chút ngượng ngùng. Tối hôm đó, sau khi hoàn thành bài tập, tôi mở sách và đọc. Lần đầu tiên lâu lắm rồi, tôi đọc một cuốn sách khiến tôi mê mẩn như vậy. Tình yêu với môn Văn dường như đã trở lại trong tôi.
Tôi chăm chỉ học tập hơn và được chọn vào đội tuyển của trường. Cô càng quan tâm tôi hơn và tôi dần cảm thấy dễ chịu với sự chăm sóc của cô. Tôi đạt giải Nhì cấp tỉnh môn Ngữ văn. Trong đám đông, tôi thấy cô đứng đó, mỉm cười và gật đầu nhẹ. Niềm vui trào dâng, những giọt nước mắt tự nhiên lăn dài. Cuối năm học, tôi nhận danh hiệu học sinh Giỏi xuất sắc. Những ngày cuối cùng, cô Lam không có mặt để chia vui cùng tôi và cả lớp. Khi lớp trưởng đưa tôi cuốn sách “Đất rừng phương Nam” với một tờ giấy kèm theo: “Cô biết em sẽ làm được. Đây là món quà nhỏ từ cô. Hãy cố gắng học tập tốt hơn nhé!”. Tôi lặng người khi biết cô bị bệnh u bướu thanh quản nặng và phải phẫu thuật. “Cô ơi, cô phải chờ con bé này báo đáp chứ…”. Ý nghĩ đó khiến nước mắt tôi không ngừng rơi.
Tôi biết cô đã chuyển trường. Nhưng mỗi lần về thăm trường cũ, lớp học nhỏ khuất sau tán cây bàng um tùm, tôi lại nhớ về hình ảnh cô, cầm giáo án bước vào lớp với nụ cười hiền dịu, ấm áp như ánh nắng mới.
6. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 9
Phượng nở rực rỡ khắp sân trường, màu đỏ chói lóa khiến mỗi học sinh cảm thấy xao xuyến. Màu đỏ tươi của mùa hè không chỉ làm đẹp cảnh vật mà còn gợi nhắc về những cuộc chia tay, lời tạm biệt với thầy cô và những kỉ niệm gắn bó suốt một năm học. Khi ấy, tôi có thời gian để hồi tưởng về những tháng ngày đã qua và cảm thấy bồi hồi khi nghĩ về kỉ niệm của lớp chúng tôi với cô giáo Vân.
Ngày đầu tiên vào lớp mới, với bạn bè và thầy cô mới, mọi người đều háo hức và mong chờ. Khi bước vào lớp, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy có một số học sinh cá biệt từ trước, nổi tiếng với thói quen đánh nhau và chơi bời. Dù không hiểu lý do, tôi không khỏi thở dài.
Cô Vân, giáo viên chủ nhiệm và cũng là giáo viên dạy Văn, bước vào lớp. Cả lớp đứng dậy và vỗ tay chào đón cô. Cô bắt đầu bài học với những câu ca dao trữ tình nhẹ nhàng, viết trên bảng bằng những nét chữ đều đặn, hòa cùng giọng giảng ấm áp của mình. Tuy nhiên, dưới lớp, vẫn có tiếng xì xào và học sinh làm việc riêng, nghịch điện thoại, đặc biệt là hai bạn Linh và Thùy. Cô Vân cảm thấy không hài lòng khi thấy sự mất trật tự trong khi cô đang tận tâm giảng bài. Cô chỉ nhòm xuống hai bạn một lần, rồi lại lần nữa, nhưng vẫn không thấy cải thiện. Cuối cùng, cô xuống hỏi:
- Các em đang làm gì trong giờ học của cô vậy?
Thùy trả lời với giọng thờ ơ:
- Em chơi và đánh son với Linh.
- Tại sao các em lại làm việc riêng trong giờ học?
- Thích!
Cả lớp đều ngạc nhiên khi một học sinh không chỉ không nghiêm túc mà còn vô lễ với giáo viên. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ra ngoài. Những tiết học sau đó, tình trạng vẫn không thay đổi. Có lẽ sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn. Cô mời hai học sinh ra ngoài lớp. Linh và Thùy rời lớp với vẻ mặt thản nhiên, không xin lỗi. Một buổi chiều, Linh và Thùy đánh nhau với một nhóm nữ khác ngay trong trường. Linh bị đánh chảy máu đầu. Cô Vân chạy đến, lo lắng hỏi:
- Linh, em có sao không?
Linh đáp với thái độ lãnh đạm:
- Không cần cô quan tâm!
Cô vội lấy băng cá nhân để cầm máu, nhưng Linh đẩy tay cô, khiến cô ngã và hét lên:
- Tôi không cần cô!
Mặc dù vậy, cô vẫn kiên trì băng bó vết thương và ôm Linh vào lòng. Dường như tình yêu thương của cô đã làm Linh cảm động. Còn tôi, chứng kiến cảnh đó, không khỏi xúc động trước tình yêu thương của một giáo viên dành cho học sinh, dù học sinh đó không ngoan.
Vài ngày sau, khi lớp không thấy cô Vân đến dạy, chúng tôi nghe thầy cô nói rằng cô phải phẫu thuật sỏi mật ở Hà Nội. Tin này khiến tôi sốc và bất ngờ. Cả lớp xôn xao, còn Linh thì ngồi im lặng như không quan tâm.
Mãi sau này, tôi mới hiểu rằng vẻ ngoài thờ ơ của Linh thực chất che giấu sự hối hận và lòng thương xót sâu sắc. Tối hôm đó, Linh thức trắng đêm gấp 1000 con hạc với hy vọng cô sẽ phẫu thuật thành công và sớm bình phục. Sáng hôm sau, Linh vội vàng đạp xe đến nhà cô, dù mệt mỏi và bị ngã vì gió lớn. Linh mang theo lọ hạc và đôi mắt đầy hi vọng, đặt lọ hạc trước cổng nhà cô cùng lời chúc cô mau khỏi bệnh. Mặc dù không kịp gặp cô, tình cảm của Linh vẫn thể hiện rõ qua hành động này.
Tình thầy trò, dù trải qua bao thử thách, vẫn luôn sâu sắc và đáng quý. Cô, như một người mẹ thứ hai, luôn sẵn sàng tha thứ và che chở cho học trò của mình.
7. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 10
Trong cuộc đời, chúng ta không ít lần phạm lỗi, nhưng có những lỗi lầm để lại dấu ấn không thể phai mờ. Mỗi khi nhớ lại cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại cảm thấy ân hận vì đã có những hành động thiếu tôn trọng đối với cô.
Tôi luôn tự coi mình là một đứa trẻ bất hạnh nhất. Mẹ sinh tôi ra mà không có bố, và từ nhỏ tôi đã phải chịu sự khinh miệt từ mọi người xung quanh, bị gọi là 'con hoang'. Nhiều bà mẹ không cho con mình chơi với tôi. Tôi sống cô độc cùng mẹ trong một căn nhà nhỏ cuối xóm, không có họ hàng và bị mọi người xa lánh. Trong mắt tôi, loài người rất độc ác, chỉ có mẹ là người duy nhất tôi yêu thương và kính trọng. Khi đến tuổi đi học, tôi không kết bạn với ai trong lớp, luôn giữ thái độ lạnh lùng và thờ ơ với mọi người xung quanh.
Năm đó, trong giờ học văn lớp bảy, cô giáo dạy bài nghị luận về câu tục ngữ 'Lá lành đùm lá rách'. Cô dùng những lập luận và dẫn chứng cụ thể, gần gũi để chứng minh lòng nhân ái của người Việt Nam. Sau khi giảng bài xong, cô yêu cầu lớp viết bài, và sẽ sửa vào tiết sau. Khi cô gọi những bạn nộp bài lên sửa, tôi cũng bị gọi. Cô hỏi tôi: 'Toàn, sao em không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Nếu không hiểu chỗ nào, cô sẽ giải thích lại cho em.'
Câu trả lời của tôi làm cả lớp ngỡ ngàng. Tôi cãi lại cô với giọng tức tối: 'Em không làm vì em không muốn làm, chứ không phải không hiểu. Tất cả chỉ là dối trá, làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người? Tại sao em phải chứng minh điều dối trá như vậy?' Tôi không biết mình đã nói gì, có lẽ những uất ức lâu ngày đã bộc phát. Cả lớp đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, còn cô giáo thì mặt tái xanh, có vẻ như rất giận. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài. Tôi cảm thấy ân hận nhưng vẫn không thấy mình sai. Lớp trưởng khuyên tôi xin lỗi cô, nhưng tôi đáp lại với sự giận dữ: 'Tớ không sai, tớ không có lỗi!'.
Sau sự việc, tôi lo lắng mình sẽ bị đuổi học hoặc ít nhất là bị mời phụ huynh. Tôi chỉ sợ mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng. Tôi bước vào phòng giáo viên, thấy cô ngồi đó với vẻ mặt buồn và đôi mắt rưng rưng. Tôi ngạc nhiên khi cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng giải thích rằng tôi đã hiểu sai về lòng nhân ái. Cô nói các bạn đã luôn giúp đỡ tôi và cô cũng luôn quan tâm đến tôi. Tôi vô cùng ân hận và lí nhí xin lỗi. Cô dịu dàng xoa đầu tôi và nói: 'Em hiểu như vậy là tốt, đừng mất niềm tin vào tình người. Cô không giận em đâu.' Dù cô nói vậy, tôi vẫn cảm thấy mình có lỗi khi đã vô lễ với cô.
Tôi rất biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về lòng độ lượng và giúp tôi phục hồi niềm tin vào tình người.
8. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 11
Khi còn học cấp 2, trường tôi thường xuyên đón những đoàn giáo viên thực tập, và năm nào cũng có thầy cô chỉ dạy lớp 9. Tôi luôn mong chờ đến ngày mình được lên lớp 9 để học cùng các thầy cô thực tập. Cuối cùng, ngày đó cũng đến. Lớp tôi năm ấy có 4 thầy cô thực tập dạy các môn Văn, Toán, Hóa, Sinh. Dù cả 4 thầy cô đều để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng người gây ấn tượng mạnh nhất với tôi là thầy dạy Văn.
Thầy chỉ hơn chúng tôi một chút, nếu không nói, chúng tôi có thể gọi thầy là anh. Thầy cao và gầy, với mái tóc bổ luống lãng tử. Khi nghe tin lớp có thầy cô thực tập môn Văn, tôi tưởng đó sẽ là một cô giáo có mái tóc dài và giọng nói nhẹ nhàng. Nhưng bất ngờ thay, đó lại là một thầy giáo. Điều này làm tôi cảm thấy thú vị. Ấn tượng mạnh mẽ nhất đến từ bài giảng đầu tiên của thầy. Giọng nói của thầy rất truyền cảm, khiến bài học trở nên hấp dẫn hơn. Trước đây, tôi vốn không thích học Văn bằng Toán, nhưng từ khi học thầy, tôi bắt đầu thấy môn Văn cũng rất thú vị. Thực tế, nhiều nhà văn và nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam đều là nam giới.
Điều khiến tôi mãi nhớ về thầy dạy Văn là lần thầy đã giúp tôi khi bị các anh lớn hơn bắt nạt trên đường về. Họ là những học sinh cá biệt từ trường cấp 3, thường xuyên trấn lột các bạn yếu thế. Tôi bị chặn đầu xe, và lo lắng rằng số tiền tôi dành dụm để mua cuốn truyện tranh yêu thích sẽ mất. Sức tôi không thể đấu lại họ. Khi tôi chuẩn bị rút tiền theo yêu cầu, thầy bất ngờ xuất hiện. Tôi cảm thấy hơi yên tâm, nhưng vẫn nghi ngờ vì thầy nhỏ bé hơn các anh kia.
Nhưng thầy đã chứng minh rằng vẻ bề ngoài không quan trọng. Mặc dù các anh kia không nghe thầy, 3 người trong số họ định lao vào đánh thầy. Thầy không hề sợ hãi mà nhanh chóng ra tay. Chỉ trong vài đòn cơ bản, cả 3 người đều ngã lăn ra đường. Tôi chỉ biết đứng nhìn không thể tin vào mắt mình. Sau khi hạ gục họ, thầy quay sang cười và nói: “Em về đi, bây giờ không còn ai dám bắt nạt nữa đâu.” Tôi cảm ơn thầy và vẫn không hiểu làm sao thầy có thể đánh bại 3 người. Thầy như hiểu được sự tò mò của tôi, cười và nói: “Về đi, ngày mai thầy trò mình sẽ trò chuyện.”
Sau đó, tôi được biết thầy đã học võ từ nhỏ. Thầy khuyên tôi rằng con trai nên học võ để nâng cao sức khỏe và bảo vệ bản thân cũng như những người xung quanh. Kể từ đó, tôi bắt đầu học võ. Chỉ sau một tháng học cùng thầy, tôi đã học được rất nhiều điều. Khi chia tay thầy cô thực tập, tôi cảm thấy rất lưu luyến. Hiện tại, dù không còn học với thầy, chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Trong lòng tôi, thầy mãi mãi là thầy.
9. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 12
Năm nay em đã lên lớp 10, nhưng những ký ức thời thơ ấu vẫn luôn vẹn nguyên trong tâm trí em. Trong những kỷ niệm đó, việc luyện chữ viết hồi lớp 3 là điều em không bao giờ quên. Chính nhờ những ngày luyện viết gian khổ ấy mà em đã trở thành học sinh giỏi môn Văn.
Trong các môn học, em ghét nhất là chính tả vì chữ viết của em rất xấu. Mỗi khi đến giờ chép chính tả theo lời cô đọc, em cảm thấy rất khổ sở. Chưa bao giờ em đạt điểm cao trong môn này. Nhiều buổi tối, em ngồi lặng lẽ nhìn những điểm kém và lời phê của cô giáo, rồi buồn bã khóc. Mẹ thường xuyên theo dõi việc học của em. Biết chuyện, mẹ không la mắng mà ân cần khuyên nhủ:
- Con lớn rồi, phải tập viết sao cho đẹp. Ông bà mình nói nét chữ là nết người đấy!
Em suy nghĩ và thấy lời mẹ rất đúng. Vì vậy, em quyết tâm luyện viết mỗi ngày, đến khi nào chữ viết của em trở nên đẹp thì thôi.
Em tự đặt cho mình kế hoạch mỗi ngày dành một tiếng đồng hồ để luyện viết. Đầu tiên, em chép lại các bài tập đọc trong sách giáo khoa. Sau đó, em tập chép các bài thơ ngắn. Mẹ dạy em cách cầm bút sao cho thoải mái để không bị mỏi tay khi viết lâu. Em làm theo và đã quen dần với cách cầm bút đó. Mỗi bài viết, em làm nhiều lần trên giấy nháp, khi nào thấy tương đối sạch đẹp mới chép vào vở. Sau khi xong, em nhờ mẹ chấm điểm. Những bài đầu, mẹ chỉ cho điểm 5, điểm 6 vì em viết sai chính tả và nét chữ chưa đều. Em không nản lòng, càng cố gắng hơn.
Đến bài thứ chín, thứ mười, em đã có nhiều tiến bộ. Những dòng chữ đều đặn, ngay ngắn dần hiện ra dưới ngòi bút của em. Mẹ không ngừng động viên, làm em thêm quyết tâm phấn đấu.
Lần đầu tiên được cô giáo cho điểm mười chính tả, em rất vui mừng. Cô giáo khen em trước lớp và khuyên các bạn hãy lấy em làm gương tốt để học tập.
Em luôn nhớ lời mẹ và thầm cảm ơn mẹ. Em cầm quyển vở có điểm 10 đỏ tươi về khoe với mẹ. Mẹ xoa đầu em và nói:
- Con đã chiến thắng bản thân. Con đã trở thành học sinh có ý chí và nghị lực trong học tập. Mẹ tự hào về con. Ba con biết tin này chắc sẽ vui lắm!
Từ đó, biệt danh “Tuấn gà bới” mà các bạn tinh nghịch đặt cho em không còn nữa. Tuy vậy, em vẫn kiên trì tập viết để nét chữ ngày càng đẹp hơn. Sau Tết, em sẽ tham gia hội thi Vở sạch chữ đẹp do trường tổ chức.
Quả đúng là có chí thì nên, có công mài sắt có ngày nên kim, phải không các bạn?
10. Bài văn kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 1
Trong quãng đời học sinh, mỗi người đều có những kỷ niệm khó quên dù thời gian có trôi qua bao lâu. Và chắc chắn rằng ký ức về thầy cô luôn mãi tồn tại trong chúng ta. Em cũng vậy, kỷ niệm về thầy dạy học của em tại trường Trung học xưa luôn là một phần không thể phai nhạt.
Dù mai này có người vươn lên đỉnh cao hay sống cuộc sống bình dị, ký ức về người thầy vẫn luôn theo chúng ta. Những ký ức đó không bao giờ biến mất dù thời gian có làm chúng mờ nhạt đi.
Em vẫn nhớ mãi thầy Hào – thầy giáo dạy văn của chúng em, người đã truyền cảm hứng để chúng em yêu thích môn học khó nhằn này. Thầy dạy chúng em cách viết bài văn bằng những cảm xúc chân thật. Thầy nói rằng “dạy văn chính là dạy cách làm người”, và em đã dần thấm nhuần câu nói ấy. Những bài văn giúp em yêu cuộc sống hơn, yêu những người thân yêu, và có động lực để theo đuổi ước mơ của mình, không bao giờ lùi bước.
Có một kỷ niệm em nhớ mãi về thầy, đó là khi em không học bài cho bài kiểm tra sắp tới và bị điểm kém. Kết quả là em chỉ được 3 điểm. Từ đó, em càng thêm chán ghét môn học này. Thầy thấy sự uể oải trong giờ dạy văn của em và vẫn ân cần hướng dẫn em. Thỉnh thoảng, thầy nhắc lại bài kiểm tra cho cả lớp nhưng không nói tên em. Em cảm thấy xấu hổ và xin lỗi thầy, hứa sẽ cố gắng học tốt hơn.
Em chăm chỉ hơn trong các bài dạy của thầy và từ đó học tốt hơn. Dù đã lên cấp 3, những bài học của thầy vẫn luôn nhắc nhở em cố gắng học tập hơn nữa.
11. Bài văn kể lại những kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 2
Trong tâm trí tôi luôn hiện lên hình ảnh của một người thầy đặc biệt. Thầy là giáo viên dạy Thể dục trong suốt thời gian tôi học cấp III. Dù môn Thể dục không phải là môn chính, nhưng với tôi, đó là một phần quan trọng từ những ngày đầu tiên cắp sách đến trường.
Vào những ngày lễ Nhà giáo Việt Nam, tôi cảm thấy tiếc cho môn Thể dục vì thầy nhìn thấy các học sinh tặng hoa và chúc mừng các thầy cô dạy các môn chính, mà ít ai nhớ đến thầy cũng là một giáo viên. Tôi đã từng nghĩ thầy buồn vì sự vô tâm của học trò, nhưng có lẽ không phải như vậy.
Thầy tốt nghiệp ngành Thể dục và đã gắn bó với trường chúng tôi hơn mười năm. Thầy từng là tuyển thủ bóng chuyền, và môn thể thao này vẫn là thế mạnh của trường. Mặc dù tôi không biết chính xác mức lương của giáo viên dạy thể dục so với các môn chính, nhưng mỗi sáng sớm, thầy dậy sớm cùng vợ mang rau củ ra chợ, rồi mới đến trường. Tôi thường thấy thầy đến sớm để huấn luyện đội bóng chuyền của trường, và sau đó lại vội vàng trở về chợ giúp vợ. Dù làm việc vất vả, cuộc sống vẫn khó khăn, thầy luôn lo toan để nuôi dạy con cái. Thỉnh thoảng tôi nghĩ thầy thật khổ, đặc biệt khi con gái thầy, cũng là bạn tôi, mắc bệnh nặng.
Tôi không biết bạn tôi mắc bệnh từ khi nào, nhưng suốt năm cuối cấp II, bạn vẫn khỏe mạnh và chăm chỉ. Sau một trận sốt, bạn phải nằm viện, và thầy bắt đầu những ngày tháng khó khăn, vừa dạy học, vừa chăm sóc con ở bệnh viện. Tôi chứng kiến thầy gánh vác tất cả, cố gắng chữa bệnh cho con và kiếm thêm thu nhập. Dù tôi cảm thấy mình yếu đuối trước những khó khăn, thầy lại cho tôi thấy sức mạnh và sự kiên cường tuyệt vời. Thầy không bao giờ từ bỏ người con yêu quý, dù cuộc sống có mệt mỏi thế nào.
Cuối năm cấp III, bạn tôi qua đời, thầy trở nên trầm lặng hơn nhưng vẫn nhiệt huyết. Mỗi sáng, thầy vẫn huấn luyện đội bóng chuyền với sự nhiệt thành. Tôi phát hiện một bạn trong đội có dấu hiệu sử dụng ma túy, nhưng luôn chăm chỉ đến lớp Thể dục. Một buổi chiều, tôi về trễ và thấy thầy cùng đội tuyển luyện tập. Thầy có vẻ nặng nề và đau lòng, thậm chí tôi nghe thầy khóc và nói to để các bạn nghe: “Thầy đã dạy nhiều năm và chứng kiến nhiều lớp học trò trưởng thành. Thầy cảm ơn các em vì vẫn luôn đến nhà thầy, mua giày mới khi giày cũ mòn, và trân trọng môn học không phải là môn chính. Tuy nhiên, thầy cảm thấy có lỗi vì không thể cứu các em khỏi ma túy. Sự sống có hạn, và các em phải biết trân trọng nó. Thầy mong các em chăm chỉ luyện tập, thi tốt và tránh xa ma túy. Thầy hy vọng các em hiểu lời thầy.”
Đêm đó, khi về nhà, tôi cảm nhận sâu sắc câu nói: “Ở lâu mới biết lòng người”. Dù giáo viên có thay đổi qua từng năm, nhưng ba năm cấp III với thầy là một trải nghiệm không thể quên. Các bạn trong đội bóng chuyền rất yêu mến và kính trọng thầy. Thời gian đủ để xây dựng một mối quan hệ bền chặt giữa thầy và trò. Nhìn lên bầu trời đầy sao, tôi thì thầm với bạn: “Thầy Vy của Kiều vừa là một người cha tuyệt vời vừa là một thầy giáo trọn vẹn nhất.”
Thời gian trôi qua, thầy Thể dục của chúng tôi vẫn tiếp tục công việc mỗi ngày, giúp vợ mang rau ra chợ, và đội bóng chuyền của trường đã thi đấu thành công. Một số bạn nghiện ma túy đã từ bỏ sau những lời dạy và giọt nước mắt của thầy. Cuộc sống tiếp tục, và tháng 11 lại đến, tháng dành cho những người thầy, người cô. Kỷ niệm về thầy Thể dục của tôi cũng đẹp đẽ như những kỷ niệm về các thầy cô khác, phải không?
12. Bài văn kể lại những kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 3
Kỷ niệm giống như những phím đàn – mỗi lần chạm, âm thanh vang lên không phải lúc nào cũng hoàn hảo, có lúc vui vẻ, có lúc buồn bã, có điều muốn giữ lại, có điều muốn quên đi. Đối với tôi, điều đáng nhớ nhất trong thời học sinh là những kỷ niệm về thầy.
Cô giáo ngước mắt nhìn đồng hồ rồi hướng mắt ra cửa lớp. Dãy hành lang im lìm đang chờ đợi, lắng nghe từng bước chân để đoán xem ai sẽ vào lớp: thầy hay cô? Giờ Toán của lớp 8/1 hôm nay sẽ có giáo viên mới, thay thế cho cô giáo cũ nghỉ thai sản. Thầy giám thị thông báo rằng sẽ có một thầy mới đến. Mười lăm phút trôi qua trong sự hồi hộp của học trò, phía cuối lớp có bạn lẩm bẩm: “Mười lăm phút đồng hồ, nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang trôi... vào tô...”
– Nghiêm!
Giọng trưởng lớp vang lên, và thầy giám thị bước vào. Hơn một trăm ánh mắt học trò tập trung về phía cửa. Sau thầy là một bóng dáng lạ, chắc chắn là thầy Toán mới. Ôi, sao thầy lại trông giống học trò đến thế!
Thầy giám thị mỉm cười:
– Xin giới thiệu với các em, đây là thầy T sẽ phụ trách môn Toán lớp 8/1 thay cô N...
Một tràng vỗ tay vang lên như mưa rào tháng sáu. Thầy T mỉm cười, cúi đầu chào lớp. Ôi, hai má thầy đỏ như màu pháo, cặp kính cận suýt rơi khỏi mũi. Có lẽ thầy cảm động trước sự chào đón nồng nhiệt của các học trò, đặc biệt là các hoa khôi của lớp.
Trước khi rời lớp, thầy giám thị dặn dò:
– Các em hãy học tập nghiêm túc. Nhớ là không được làm khó thầy!
Lời dặn dò không phải không có lý do. Bởi vì, lớp 8/1 có truyền thống thông minh, học giỏi, nhưng cũng rất nghịch ngợm. Không biết thầy T có nghiên cứu về lớp học trò này không mà trông có vẻ vừa bình tĩnh vừa lo lắng.
Sau màn giới thiệu, thầy T, sinh viên năm cuối Đại học Khoa học tự nhiên, với giọng nói khá nhẹ nhàng, yêu cầu kiểm tra bài cũ. Bốn mươi mấy học sinh kêu ca không làm thay đổi quyết định của thầy. Thầy cầm sổ điểm dò tên, tay run run, có lẽ do sự 'khách sáo' của học trò. Khi cây bút đỏ chỉ đến gần giữa sổ, một cái tên được xướng lên:
– Trần Thị L.N.
Cả lớp im lặng nhìn theo từng bước đi của N, rồi sau hai phút, một trận cười ầm ĩ nổ ra – N là một cô gái cao 1m65, hơn hẳn chiều cao của thầy T chỉ khoảng 1m60, còn thầy T lại gầy gò. Một sự tương phản hài hước. Thầy T mặt đỏ như người say nắng, vội vã hỏi vài câu rồi “mời” N về chỗ. Quyển sổ điểm được gấp lại và bài học mới bắt đầu rất nhanh chóng.
Sự khởi đầu khó khăn nhanh chóng qua đi, và mọi chuyện trở thành kỷ niệm. Kỷ niệm bắt đầu từ sự nhiệt tình ngây ngô của thầy và trò trong các giờ học Toán. Tôi nhớ có lần thầy T hứa sẽ làm mô hình cho một bài toán hình học không gian, nhưng hai lần, ba lượt, thầy quên. Lần cuối, thầy nhớ mang theo, nhưng xe đông người làm hỏng mô hình. Học trò yêu cầu thầy dựng mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rối huy động thước kẻ và nhờ các học trò ở hai dãy bàn đầu giúp dựng mô hình. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn với nhiều mái tóc và bàn tay nhỏ bé xung quanh. Cuối cùng, học trò xếp hàng theo từng dãy bàn để xem mô hình. Dù không ai nhìn thấy rõ, nhưng cả thầy và trò đều coi đó là một kỳ tích.
Nhưng không phải lúc nào cũng hòa bình. Thỉnh thoảng, thầy nổi giận vì sự nghịch ngợm quá mức của học trò, khiến cả lớp rơm rớm nước mắt. Thầy bất chợt dịu xuống và hỏi: “Sao bỗng dưng các em ngoan vậy?”
Thầy T là người dễ dàng tha thứ, dễ dàng hòa nhập với học trò. Thầy như một chiếc lá rơi trên mặt hồ dao động của tuổi học trò, tạo thêm một con sóng nhỏ rồi bay đi. Thầy dạy chưa giỏi, giảng bài chưa hấp dẫn, nhưng học trò vẫn chấp nhận như một phần của kỷ niệm quý giá trong thời gian học trò. Thầy T nhiệt tình, dù học trò vẫn thường xuyên bối rối. Đối với thầy, tất cả học trò đều bình đẳng, và thầy luôn muốn khám phá và ghi nhớ từng cá thể trong lớp. Nếu có ai bảo lớp 8/1 ngày ấy chọn một nhân vật kỳ lạ nhất trường, chắc chắn thầy T sẽ được bầu chọn.
Ai bảo học trò ngày xưa khác với ngày nay? Không có, họ vẫn giống nhau trong cách lưu giữ kỷ niệm từ những mảnh vụn của cuộc đời.