1. Bài viết mẫu 4 về cảm nhận nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù'
'Vang bóng một thời' là tập hợp 11 truyện ngắn khắc họa một thời kỳ đã qua, giờ chỉ còn là dư âm. Qua tác phẩm này, Nguyễn Tuân thể hiện sự bất mãn sâu sắc với xã hội cuối thế kỉ XIX và đầu thế kỉ XX, đồng thời tôn vinh những trí thức tài ba vẫn giữ vững lương tâm trong bối cảnh chạy theo danh lợi. Nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn 'Chữ người tử tù' là hình mẫu tiêu biểu cho tư tưởng của nhà văn, với hình ảnh mạnh mẽ về khí phách, tâm hồn thanh cao và tài năng vượt trội.
Huấn Cao nổi bật với tài viết chữ và thư pháp, một nghệ thuật cao nhã của người xưa bên cạnh các môn nghệ thuật khác. Thư pháp không chỉ là việc viết chữ mà còn là cách thể hiện tâm hồn và trí thức. Huấn Cao, với tài viết chữ nhanh và đẹp, nổi tiếng khắp vùng Sơn và được coi như một báu vật. Viên quản ngục mong muốn có chữ của Huấn Cao để treo trong nhà, điều này thể hiện sự ngưỡng mộ và khao khát của ông đối với tài nghệ này.
Để có được chữ của Huấn Cao, viên quản ngục phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, từ việc đảm bảo an toàn cho Huấn Cao đến việc phải chịu đựng sự chỉ trích và nguy hiểm. Dù vậy, tài năng của Huấn Cao khiến mọi trở ngại trở nên không quan trọng. Vẻ đẹp đầu tiên của Huấn Cao chính là sự vĩ đại của một nghệ sĩ tài ba.
Huấn Cao không chỉ tài năng mà còn có khí phách kiên cường. Ông chống lại triều đình mục ruỗng và dám “bẻ khóa, vượt ngục” để theo đuổi lý tưởng của mình. Ông không sợ hãi trước bất kỳ thử thách nào, từ xiềng xích đến quyền lực. Ông còn coi thường quyền lực tầm thường và không run sợ trước cái chết cận kề, thể hiện sự thanh thản và điềm tĩnh đáng kinh ngạc.
Khí phách của Huấn Cao còn thể hiện qua thái độ của ông đối với viên quản ngục, dù ông biết được viên quản ngục có lòng yêu thích cái đẹp và muốn xin chữ của mình. Huấn Cao thể hiện sự vị tha và cảm thông, sẵn sàng chia sẻ chữ viết với người có tâm hồn trong sáng. Ông đã khuyên viên quản ngục nên rời khỏi nơi tăm tối để gìn giữ thiên lương.
Nguyễn Tuân đã thành công rực rỡ khi xây dựng hình ảnh Huấn Cao, một con người tài ba, khí phách và tấm lòng cao cả. Đọc 'Chữ người tử tù', không ai không cảm phục trước một nhân vật vừa tài năng, vừa vĩ đại như thế.
2. Bài phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' - mẫu 5
Nguyễn Tuân nổi bật với tài năng văn chương và cá tính độc đáo. Ông luôn theo đuổi quan niệm '...yêu cái đẹp là phải kiên quyết bảo vệ những gì mình đã coi là đẹp'. Trong vô số vẻ đẹp mà ông cảm nhận và theo đuổi, có một vẻ đẹp rực rỡ giữa bóng tối của nhà tù, vẻ đẹp từ những nét chữ tinh xảo và vẻ đẹp từ sâu thẳm tâm hồn con người. Vẻ đẹp của Huấn Cao và 'Chữ người tử tù' là một minh chứng cho điều đó.
Trong tác phẩm, Huấn Cao hiện lên như một người tự hào, sống hiên ngang và bất khuất, không gì có thể khuất phục được ông. Những người như Huấn Cao, hiếm hoi đến mức không thể đếm xuể, không còn quan tâm đến quyền lực hay tiền bạc. Một người dũng mãnh như vậy làm sao phải sợ cường quyền hay bị cám dỗ bởi của cải?
Huấn Cao, một người chống lại triều đình suy yếu và mục ruỗng, coi thường những danh hiệu và tiền bạc. Dù bị giam cầm và đối mặt với cái chết, ông vẫn tỏ ra bình thản và tiếp nhận rượu thịt như một việc bình thường. Sự cao thượng của ông thể hiện qua việc châm chọc quyền lực, dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt của ngục tù.
Trong mắt Huấn Cao, bọn cầm quyền chỉ là những kẻ tiểu nhân, nên ông không ngần ngại thể hiện sự khinh bỉ với chúng. Khi viên quản ngục hỏi ông có cần gì thêm, ông trả lời một cách mỉa mai: 'Ngươi hỏi ta cần gì? Ta chỉ cần một điều, đó là ngươi đừng đặt chân vào đây'. Đây là sự biểu lộ khí phách và tư thế hiên ngang của ông ngay cả trong bối cảnh ngục tù u ám.
Huấn Cao là người không chỉ có tài năng vượt trội mà còn có lòng nhân ái sâu sắc. Dù không sợ quyền lực, ông vẫn giữ gìn bản chất tốt đẹp của con người. Việc ông cho chữ và lời khuyên chân thành cho viên quản ngục thể hiện sự cảm thông và lòng nhân ái của ông. Lời khuyên của ông là một minh chứng cho tấm lòng và tình yêu cái đẹp của ông: 'Tôi chân thành khuyên thầy quản nên về quê ở cho an toàn, ở đây khó giữ được lương thiện, có thể làm mất cả đời lương thiện'. Huấn Cao chỉ trao chữ cho những người trân trọng cái đẹp.
Huấn Cao, với tài năng văn chương xuất sắc, không chỉ nổi bật trong cầm, kỳ, thi, họa mà còn nổi tiếng với chữ viết đẹp, được biết đến khắp vùng. Ông chỉ dành chữ cho những người tri kỷ và hiếm khi viết cho ai khác: 'Đến nay, tôi chỉ viết cho ba người bạn gần gũi của mình'. Lần cho chữ cuối cùng của ông là một cảnh tượng độc đáo, thể hiện tài năng miêu tả của Nguyễn Tuân và sự vĩ đại của Huấn Cao. Vẻ đẹp của Huấn Cao đối lập hoàn toàn với sự bẩn thỉu của nhà tù, nhưng chính điều đó làm nổi bật sự tinh khiết của cái đẹp trong hoàn cảnh tăm tối.
Nhân vật Huấn Cao trong 'Vang bóng một thời' là biểu tượng của tài năng và trách nhiệm với thời cuộc. Ngôn ngữ và nghệ thuật miêu tả của Nguyễn Tuân đã khắc họa rõ nét nhân vật Huấn Cao và phản ánh khát khao lý tưởng cao cả của ông khi bước vào đời. (Trương Chính)
3. Bài phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' - mẫu 6
Nguyễn Tuân, một cây bút lừng danh của văn học Việt Nam, nổi tiếng với những tác phẩm về những nhân vật lý tưởng với tài năng phi thường và vẻ đẹp tinh thần, như 'chiếc ấm đất' hay 'chén trà sương'. Trong tác phẩm 'Chữ người tử tù', ông tiếp tục thể hiện chân dung tài hoa qua nhân vật Huấn Cao.
Nguyễn Tuân đã lấy hình mẫu Cao Bá Quát làm nguồn cảm hứng để tạo nên nhân vật Huấn Cao. Cao Bá Quát, lãnh tụ nông dân chống triều Nguyễn năm 1854, là hình mẫu cho Huấn Cao với tài năng và nhân cách sáng ngời.
Huấn Cao không chỉ là một nho sĩ với tài viết chữ xuất sắc mà còn là hình mẫu của sự cao quý và cốt cách phi thường. Những nét chữ của ông không chỉ là ngôn ngữ mà còn phản ánh nhân cách và khí phách hiên ngang. Chữ của Huấn Cao quý giá đến mức viên quản ngục khao khát sở hữu và sẵn sàng hy sinh vì nó. Nhân cách của ông cũng đáng quý không kém, thể hiện qua sự kiên cường và lòng nhân ái.
Huấn Cao, dù phải đối mặt với án tử hình, vẫn giữ vững khí phách và sự tự do về tinh thần. Ông không sợ hãi trước cái chết và không để sự đe dọa của bọn thống trị làm lung lay lòng tự trọng. Ông vẫn giữ được phẩm giá và tự do trong tâm hồn, thể hiện sự kiên cường và nhân cách cao thượng.
Việc Huấn Cao cho chữ cho viên quản ngục là hành động cao quý, thể hiện sự trân trọng tài năng và cái đẹp. Những nét chữ cuối cùng của Huấn Cao là minh chứng cho sự tuyệt vời và sự đấu tranh không ngừng vì lý tưởng. Dù đã ra đi, hình ảnh Huấn Cao vẫn sống mãi trong lòng người đọc và văn học.
4. Bài viết phân tích nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' - Mẫu 7
Nguyễn Tuân là một trong những cây bút vĩ đại của nền văn học Việt Nam hiện đại. Các tác phẩm của ông không chỉ có chiều sâu tư tưởng mà còn thể hiện sự yêu thích cái đẹp và giá trị truyền thống, với các nhân vật mang phẩm chất phi thường, dù là những người lao động bình thường. Nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' là hình mẫu tiêu biểu cho những ý nguyện về cuộc đời và con người của ông.
Truyện khắc họa tài năng và phẩm hạnh cao cả của Huấn Cao, một người có tâm và tầm vĩ đại, đủ sức cảm hóa cái xấu, cái ác. Hình ảnh Huấn Cao khẳng định rằng tâm và tài phải đi đôi, theo đúng quan niệm của Bác Hồ về sự kết hợp giữa tài và đức.
Nguyễn Tuân xây dựng nhân vật Huấn Cao dựa trên hình mẫu Cao Bá Quát, một nhân vật lịch sử nổi tiếng với trí tuệ, tài năng và lòng yêu nước. Cao Bá Quát đã đứng lên chống lại triều đại phong kiến thối nát, điều này phản ánh lòng yêu nước và sự trân trọng người tài của Nguyễn Tuân. Nhân vật Huấn Cao trong truyện là một anh hùng thất thế, đang chờ ngày ra pháp trường xử lý, thể hiện sự kiên cường và bất khuất của mình.
Huấn Cao là một nhân vật tài hoa, văn võ toàn tài, nổi tiếng với chữ viết đẹp. Ông có khí phách hiên ngang, không khuất phục trước bạo lực, ngay cả khi đối mặt với cái chết. Trong khi đối diện với viên quản ngục, Huấn Cao vẫn giữ thái độ kiêu hãnh và lạnh lùng, không sợ hãi trước cái chết.
Ông cũng có một nhân cách cao quý, không vì quyền lợi mà bán rẻ giá trị. Khi nhận ra phẩm chất tốt đẹp của quản ngục, Huấn Cao đã sẵn sàng cho chữ, đồng thời khuyên nhủ chân thành để quản ngục có thể giữ gìn phẩm hạnh của mình.
Nhân vật Huấn Cao trong ngòi bút của Nguyễn Tuân là hình mẫu lý tưởng của nam nhi, vừa tài hoa vừa hiên ngang. Ông luôn đặt chữ 'tâm' lên trên chữ 'tài' và có quan niệm vững chắc về sự kết hợp giữa cái đẹp và cái thiện. Huấn Cao là hình mẫu lý tưởng với tâm hồn cao khiết.
Nguyễn Tuân đã đầu tư công phu khi xây dựng nhân vật Huấn Cao, coi đây là hình mẫu tư tưởng của mình. Huấn Cao là sự kết hợp hoàn hảo giữa cái đẹp và cái xấu, giữa cái cao cả và cái phàm tục, thể hiện rõ qua cảnh cho chữ với viên quản ngục. Đây là lý tưởng thẩm mỹ và tư tưởng mà Nguyễn Tuân muốn gửi gắm, thể hiện nỗi lòng thương dân và yêu nước của ông.
Huấn Cao là một tử tù đáng kính, phải chết vì yêu nước và thương dân. Tâm tư và tình cảm của Nguyễn Tuân đã được gửi gắm vào nhân vật này, thể hiện chí hướng cộng đồng và lòng yêu nước của ông.
5. Bài viết phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' - mẫu 8
Nhà văn Pauxtopxki đã từng khẳng định: “Nhà văn chính là người dẫn lối đến miền đất của cái đẹp. Khi bước vào thế giới văn chương, ta đang bước vào cõi đẹp đẽ của nghệ thuật”. Tuy nhiên, mỗi nhà văn lại có một lý tưởng riêng. Thạch Lam dẫn dắt người đọc đến với vẻ đẹp nhẹ nhàng, êm đềm nhưng buồn man mác, còn Nguyễn Tuân – một nghệ sĩ tận tụy với cái đẹp – lại đưa chúng ta vào thế giới thanh cao, sang trọng và cổ kính. Trong thế giới nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân, hình tượng Huấn Cao – nhân vật chính của “Chữ người tử tù” – nổi bật như một viên ngọc quý trong sự nghiệp của ông.
Nguyễn Tuân, với lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, coi cái đẹp là tôn giáo của mình, đã tìm kiếm và nâng niu những vẻ đẹp còn sót lại trước Cách mạng. Trong hành trình khám phá cái đẹp “Vang bóng một thời”, ông đã phát hiện ra rằng không gì đẹp hơn những con người tài hoa. Nổi bật trong số đó là danh sĩ Cao Bá Quát, một học giả uyên bác, một nhà thơ vĩ đại của dân tộc, một nhà thư pháp xuất sắc. Dựa trên nguyên mẫu Cao Bá Quát, Nguyễn Tuân đã tạo ra hình tượng Huấn Cao – một nhân vật vừa đẹp vừa sang trọng nhất trong cuộc đời ông. Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa mà còn là một anh hùng với vẻ đẹp tâm hồn và khí phách kiên cường.
Thư pháp là một nghệ thuật cổ xưa đòi hỏi tay bút tài hoa, nét chữ uyển chuyển, học vấn sâu rộng và cốt cách thanh cao. Rất ít nghệ sĩ theo đuổi bộ môn này, nhưng Huấn Cao dám dấn thân và trở thành bậc thầy trong nghệ thuật thư pháp. Huấn Cao viết chữ nhanh, đẹp và vuông vắn, với mỗi chữ chứa đựng hoài bão và khát vọng của người nghệ sĩ. Danh tiếng của ông đã lan đến ngục tù, khiến những kẻ bị giam cầm, đặc biệt là quản ngục, phải kính trọng. Quản ngục, từ khi đọc sách thánh hiền, đã khao khát có được đôi câu đối do Huấn Cao viết. Vì ngưỡng mộ tài năng và nhân cách của ông, quản ngục đã cư xử một cách lạ lùng với Huấn Cao, sẵn sàng hy sinh tất cả để có chữ của ông. Khi nhận chữ, quản ngục cảm động và ngưỡng mộ đến mức khóc lóc và thốt lên: “Kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. Những tác phẩm nghệ thuật chân chính có khả năng thanh lọc tâm hồn, nhưng không có tác phẩm nào như chữ của Huấn Cao lại có sức cảm hóa mạnh mẽ đến vậy.
Huấn Cao không chỉ là nghệ sĩ tài ba mà còn là anh hùng với khí phách phi thường. Vẻ đẹp của Huấn Cao được miêu tả gián tiếp, còn khí phách của ông được thể hiện qua hành động và ngôn từ. Huấn Cao không chấp nhận cuộc sống bị giam hãm và đấu tranh chống lại triều đình vì công bằng xã hội và hạnh phúc dân chúng. Dù bị án tử hình, Huấn Cao không hối tiếc hay sợ hãi. Ông thể hiện dũng khí và khí phách hiên ngang ngay cả trong lúc bị giam cầm, khiến quản ngục và thầy thơ lại phải kính phục. Hành động dỗ gông khi nhập ngục thể hiện rõ sự khinh bỉ của Huấn Cao đối với bọn cai tù. Ông không lùi bước trước cường quyền và cái chết, nhận cái chết với nụ cười của một người kiên cường. Huấn Cao là hình mẫu của người anh hùng có khí phách phi thường và không chịu khuất phục.
Nhà văn vĩ đại V.Hugo từng nói: “Trước bộ óc vĩ đại ta phải cúi đầu, nhưng trước trái tim vĩ đại ta phải quỳ gối”. Theo tư tưởng của Hugo, trước hình tượng Huấn Cao, chúng ta phải cúi đầu và quỳ gối. Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ tài ba, một anh hùng có khí phách phi thường mà còn là hiện thân của nhân cách cao đẹp và thiên lương trong sáng. Là một nghệ sĩ thư pháp xuất sắc, chữ của Huấn Cao là một báu vật. Ông chỉ tặng chữ cho ba người trong đời, không bị tiền bạc và quyền lực làm lay chuyển. Khi hiểu được ước nguyện của quản ngục, Huấn Cao không chỉ tặng chữ mà còn mỉm cười mãn nguyện. Giữa thế giới ngục tù tăm tối, Huấn Cao là ánh sáng của lòng trong sáng và kính trọng. Dù sẵn lòng cho chữ, ông vẫn day dứt về những sai lầm suýt mắc phải, một đặc điểm chỉ có ở những nhân cách cao đẹp.
Kết thúc truyện “Chữ người tử tù” là cảnh cho chữ – một hình ảnh chưa từng có. Cảnh cho chữ làm nổi bật các nhân vật và tư tưởng của tác phẩm. Nguyễn Tuân đã xây dựng thành công hình tượng Huấn Cao và quản ngục, cùng với cảnh cho chữ. “Chữ người tử tù” không chỉ “Vang bóng một thời” mà còn là dấu ấn vĩnh cửu trong tâm hồn người đọc.
6. Bài viết cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' - mẫu 9
Trong vườn văn học Việt Nam, đặc biệt là thời kỳ lãng mạn (1930-1945), tỏa sáng những bông hoa với đủ màu sắc và hình dáng. Nổi bật giữa khu vườn đa sắc đó là một bông hoa đặc biệt: 'Vang bóng một thời' của Nguyễn Tuân. Tác phẩm này không chỉ là hồi ức về một thời đã qua, mà còn chứa đựng giá trị thiêng liêng nổi bật. Ai đã từng đọc 'Chữ người tử tù' đều không khỏi rung động và cảm phục trước vẻ đẹp của nhân vật anh hùng dù sa cơ lỡ vận, nhưng vẫn hiên ngang và bất khuất, đầy tài năng và tâm huyết, mến mộ nghĩa khí. Nhân vật Huấn Cao (Huấn Cao) là hình mẫu hội tụ phẩm chất của một con người có nhân, dũng, trí, kết tinh những gì tinh khiết và cao đẹp nhất.
Huấn Cao là hình tượng thẩm mỹ, biểu hiện của một nhân cách hoàn chỉnh, vừa có tài văn, tài võ, vừa có nghĩa khí. Ông mang bóng dáng của Cao Bá Quát, một nhân vật từng sống một cuộc đời nổi bật, đầy tài năng và đạo đức, dám đứng lên chống lại bọn thực dân phong kiến và các thế lực cường quyền, đả kích xã hội phong kiến mục nát. Nguyễn Tuân có lẽ đã mượn hình ảnh Huấn Cao để tôn vinh Cao Bá Quát và khái quát một nhân vật mà cái đẹp của tài năng hòa quyện với khí phách, dù không đạt được chí lớn nhưng vẫn coi thường hiểm nguy và cái chết. Tư thế hiên ngang của Huấn Cao tỏa sáng trên nền tối tăm của nhà tù. Vẻ đẹp của Huấn Cao trước hết thể hiện qua tài năng viết chữ đẹp.
Trong thị hiếu thẩm mỹ của người xưa, từ Trung Quốc đến Việt Nam, việc viết chữ đẹp được coi là một nghệ thuật quý giá, và chơi chữ đẹp là biểu hiện của người có tri thức, vẻ đẹp trong văn hóa truyền thống. Việc viết chữ đẹp không chỉ là một sản phẩm nghệ thuật mà còn là một vật quý giá mà con người khao khát. Huấn Cao còn nổi bật với tài năng vượt ngục, coi nhà tù như chốn không người, ra vào dễ dàng, thể hiện khát vọng tự do và đấu tranh cho chính nghĩa. Những tài năng của Huấn Cao khiến ông trở thành một anh hùng lớn, vượt lên những bình thường nhỏ nhặt của cuộc sống để vẫy vùng và chọc trời khuấy nước. Trong xã hội phong kiến, nơi nhân tài bị coi như lá mùa thu, Huấn Cao hiện lên như một anh hùng thất thế. Nguyễn Du đã viết về Từ Hải, một anh hùng cổ đại, và Huấn Cao cũng vậy, dù sa cơ lỡ vận nhưng vẫn kiên cường và bất khuất, dũng khí. Độc giả không chỉ nhận thấy Huấn Cao có tài mà còn là người có dũng khí, hiên ngang trước cường quyền và cái chết. Nguyễn Tuân không chỉ ca ngợi tài năng của Huấn Cao mà còn trân trọng tâm hồn của ông, bởi vì tâm hồn ấy cao cả và quý giá hơn ba chữ tài (Nguyễn Du).
Tâm hồn của Huấn Cao cũng đầy cao khiết và sức chinh phục như nét chữ của ông. Mặc dù viết chữ Nho đẹp, lẽ ra ông phải trung thành với đạo thánh hiền, giữ mình theo lễ nghĩa Nho giáo và trung thành với triều đình, nhưng Huấn Cao không chịu sống trong cảnh nhung lụa, mà sẵn sàng làm kẻ phản loạn để sống theo chính nghĩa. Dù bị kết án tử hình, ông vẫn không tỏ thái độ run sợ hay tiếc nuối. Huấn Cao - ngôi sao sáng - bước vào ngục với tư thế hiên ngang và khí phách ung dung. Trong mắt bọn lính, ông thật cao thượng, bất khuất và khinh đời. Dù đối mặt với gông xiềng và án tử hình, thái độ của ông vẫn ngang tàn và lạnh lùng. Huấn Cao không bị đe dọa, không van xin, chỉ giữ thái độ dứt khoát, không khuất phục trước sự đe dọa của nhà tù.
Ông còn khinh thường và nặng lời khi chưa rõ thiện ý của quản ngục: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn một điều, là ngươi đừng đặt chân vào đây.” Người như Huấn Cao không biết sợ, không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết chữ. Khi bị giam cầm, vài bữa cơm và chén rượu của quản ngục không thể làm ông lay động hay sợ hãi. Huấn Cao mang đến một ánh sáng kỳ ảo và huyền diệu cho nhà tù, và phẩm hạnh của ông là một vầng hào quang tỏa sáng trên bầu trời u ám của nhà tù.
Huấn Cao không chỉ là người có dũng khí mà còn có trái tim nhân hậu. Khi nhận ra thiện ý của quản ngục, ông rất cảm động. Ông trân trọng lòng bao dung và sự kính trọng của quản ngục, và coi đó như một tấm lòng cao quý. Thái độ biệt nhỡn liên tài của Huấn Cao không phải là sự trả ân đối với quản ngục mà là sự tôn trọng trước nhân cách cao quý, giữ gìn thiên lương trong hoàn cảnh bùn lầy. Ánh sáng hào quang tỏa ra rõ nét trong cảnh Huấn Cao cho chữ, phản ánh rõ nét vẻ đẹp nhân cách của ông. Cảnh tượng đầy kịch tính giữa một buồng tối ẩm ướt và một tấm lụa trắng tinh, ánh sáng bó đuốc tạo nên sự đối lập giữa tàn bạo và văn minh, cái xấu và cái đẹp, cái ác và cái thiện. Nguyễn Tuân đã dựng lên cảnh và người với tài năng nghệ thuật điêu luyện, gần đạt đến sự hoàn mỹ (Vũ Ngọc Phan).
Dưới ánh sáng đỏ rực của bó đuốc, Huấn Cao dồn hết tâm sức vào từng nét chữ, không bị ảnh hưởng bởi sự xấu xa xung quanh mà chỉ tập trung vào tấm lụa trắng. Ở đây, chỉ có cái đẹp và cái cao thượng tồn tại. Huấn Cao không còn là tù nhân nữa mà là một nhân vật tự do, sống động, với cuộc sống vĩnh hằng về chân lý của cái đẹp. Ngôi sao sáng - Huấn Cao - phá vỡ màn đêm u tối, mang đến một thế giới văn hóa và vẻ đẹp cao quý. Viên quản ngục vội vàng cất tiền và thơ lại run run bưng chậu mực, thể hiện sự chuyển giao vị thế xã hội. Đây là sự thật đầy tính lãng mạn, rằng sức mạnh của cái đẹp và chân lý vượt lên trên quyền lực của bạo lực.
Cái đẹp không khuất phục con người bằng bạo lực, mà chinh phục con người bằng bản chất của nó. Nó không áp đặt mà giúp con người tự nguyện hướng tới cái chân, thiện, mỹ. Ở đây, cái đẹp đã lên ngôi, thay thế cho cái xấu xa, nâng đỡ và cứu vớt con người. Huấn Cao cho chữ như một sự chuyển giao nhân cách tự do và cái đẹp sẽ mãi sinh sôi, vào cõi vĩnh hằng. Hình tượng Huấn Cao dưới ngòi bút lãng mạn của Nguyễn Tuân hiện lên như một biểu tượng cho cái đẹp và đạo lý dân tộc trong hoàn cảnh đầy cái xấu xa, tội lỗi.
Nguyễn Tuân dựng lên hình tượng Huấn Cao với vẻ đẹp rực rỡ giữa chốn lao tù chật chội. Tác phẩm không chỉ thể hiện niềm cảm phục đối với những anh hùng xả thân vì nghĩa lớn mà còn kết hợp giữa tả thực và lãng mạn để tạo nên một áng văn chương vang bóng. 'Chữ người tử tù' với bút pháp sắc sảo và ngôn ngữ văn xuôi giàu có, cùng vẻ đẹp tuyệt vời của Huấn Cao, xứng đáng là một tác phẩm vang bóng trong lòng bạn đọc nhiều thời.
7. Bài viết phân tích nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' - mẫu 10
Nguyễn Tuân, một bậc thầy của ngôn ngữ, trước Cách Mạng là cây bút nổi bật trong văn học Lãng mạn giai đoạn 1930-1945. Ông trở về quá khứ để phản ánh hiện tại, điều này thể hiện rõ qua tác phẩm của ông. Nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn 'Chữ người tử tù' là hiện thân của tài năng của ông.
Qua ngòi bút của Nguyễn Tuân, Huấn Cao hiện lên như một nghệ sĩ tài ba. Ông có khả năng viết chữ nhanh và đẹp, đặc biệt là chữ Nho bằng bút lông và mực tàu. Tài năng này không chỉ là kỹ năng mà còn là nghệ thuật, biến Huấn Cao thành một nghệ sĩ vĩ đại, tạo nên danh tiếng lừng lẫy. Quản Ngục, khi nghe thơ, đã biết đến Huấn Cao qua lời đồn. Huấn Cao xuất hiện trong cuộc đối thoại như một nhân vật trong truyền thuyết, chữ của ông trở thành báu vật mà Quản Ngục khao khát sở hữu.
Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ mà còn là một anh hùng. Việc ông bị giam cầm chứng tỏ ông là anh hùng khi đứng đầu đội quân chống lại triều đình phong kiến suy tàn. Trong tù, ông giữ thái độ bình tĩnh và kiên cường, thể hiện tinh thần của một trượng phu không sợ hãi những kẻ yếu ớt. Trước mặt Quản Ngục, Huấn Cao vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không sợ hãi, chứng tỏ khí phách của một anh hùng. Khi nhận tin tức xấu, Huấn Cao không hề lo lắng, chỉ mỉm cười với thái độ thản nhiên, thể hiện sự bình thản của một quân tử anh hùng. Nguyễn Tuân đã khắc họa hình ảnh Huấn Cao một cách sinh động - một anh hùng kiên cường và khí phách.
Huấn Cao là một anh hùng dũng mãnh, một nghệ sĩ tài ba và còn là người có tâm hồn trong sáng. Khi nghe lời nguyện vọng của Quản Ngục, Huấn Cao đã đáp lại rằng ông không vì vàng ngọc hay quyền lực mà viết câu đối, và chỉ viết cho ba người bạn thân. Câu trả lời này chứng tỏ nhân cách vững vàng của ông trước uy quyền và tiền bạc. Ông cũng cảm kích lòng kính trọng của Quản Ngục đối với tài năng của mình.
Huấn Cao còn thể hiện lòng trân trọng nghệ thuật và cái đẹp. Trong không gian tù túng, dưới ánh sáng lờ mờ của nến, nghệ thuật vẫn tỏa sáng. Huấn Cao khuyên Quản Ngục nên rời khỏi nơi đây vì đây không phải là nơi để treo một bức lụa trắng với những chữ viết đẹp. Ông nhấn mạnh rằng cái đẹp không thể hòa lẫn với cái xấu và khuyên Quản Ngục nên giữ gìn phẩm hạnh. Lời khuyên của Huấn Cao không chỉ thể hiện sự chân thành mà còn giống như một bài giảng về đạo đức. Huấn Cao thực sự là một người có tâm hồn trong sáng.
Nguyễn Tuân đã khéo léo đặt Huấn Cao vào tình huống éo le để làm nổi bật vẻ đẹp của ông - người anh hùng nghệ sĩ. Bằng nghệ thuật tương phản và ngôn ngữ tinh tế, Nguyễn Tuân đã xây dựng hình ảnh Huấn Cao một cách độc đáo, không giống bất kỳ nhân vật nào khác trong thời đại của ông và sau này.
8. Bài viết phân tích nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' - mẫu 11
Nguyễn Tuân nổi bật như một nghệ sĩ vĩ đại trong văn học Việt Nam. Mỗi tác phẩm của ông đều là những trang viết xuất sắc, mê hoặc người đọc, đặc biệt là truyện ngắn nổi tiếng “Chữ người tử tù”. Thành công của Nguyễn Tuân trong tác phẩm không thể không nhắc đến việc khắc họa nhân vật Huấn Cao.
Huấn Cao là một nhân vật đầy tự trọng, sống với khí phách hiên ngang. Huấn Cao không bị sức mạnh quyền lực hay của cải khuất phục. Thực sự, những người có khả năng làm chao đảo thế giới không nhiều, và có lẽ không còn ai nữa… Huấn Cao được xây dựng là một con người cứng cỏi, không sợ cường quyền hay tham lam tiền bạc.
Huấn Cao – người làm rung chuyển cả trời đất, đồng thời không chịu nổi triều đình phong kiến đang suy yếu. Ông chống lại triều đình vì lý tưởng cao cả, không ngại bị bắt giam hay đứng trước cái chết. Đến lúc sắp bị xử án, ông vẫn thản nhiên và không sợ hãi. Nhân vật Huấn Cao thể hiện sự phóng khoáng, không bị cầm tù làm giảm bớt sự tự do của mình.
Trong mắt Huấn Cao, bọn cầm quyền chỉ là những kẻ nhỏ nhen, không đáng để tâm. Ông thể hiện sự khinh bỉ với bọn họ, ngay cả khi phải đối mặt với sự tàn nhẫn và lừa lọc. Khi viên quản ngục hỏi ông cần gì thêm, Huấn Cao đáp lại với sự kiêu hãnh: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ cần một điều, là ngươi đừng đặt chân vào đây.” Điều này cho thấy khí phách và sự hiên ngang của ông ngay cả trong hoàn cảnh ngục tù tăm tối.
Huấn Cao được xây dựng như một nhân vật đầy khí phách và bất khuất. Ông không biết sợ hãi, nhưng lại luôn ca ngợi và trân trọng bản chất tốt đẹp của con người. Lời khuyên cuối cùng của ông đối với viên quản ngục thể hiện tâm huyết của ông: “Tôi nói thật, thầy quản nên về quê mà sống, ở đây khó giữ thiên lương mà không bị nhem nhuốc suốt đời.” Huấn Cao là người yêu cái đẹp và cảm thông với người biết yêu cái đẹp.
Huấn Cao hiểu và sẵn sàng cho chữ vì cảm nhận được bản chất thiên lương. Ông không chỉ tài hoa trong cầm, kỳ, thi, họa mà còn có khả năng viết chữ đẹp. Chữ viết của ông khiến nhiều người trầm trồ: “Chữ của ông đẹp lắm, vuông lắm.” Có lẽ tài hoa của ông chỉ dành cho những người tri kỷ. Huấn Cao biết rằng tài năng của mình không phải dành cho tất cả, và lần cho chữ cuối cùng của ông là một ngoại lệ đặc biệt, thể hiện sự cảm kích với lòng người. Đoạn cho chữ này là một ví dụ xuất sắc về tài năng miêu tả và nghệ thuật dựng cảnh của tác giả Nguyễn Tuân.
Việc viết chữ đẹp trong cảnh tù ngục là một sự đối lập đáng chú ý. Sự thanh tao và trang trọng của chữ viết tỏa sáng giữa sự dơ bẩn của tù ngục, làm nổi bật ánh sáng của đuốc, mùi thơm của mực, lụa, và sự huyền ảo.
Nhân vật Huấn Cao thể hiện ý nghĩa sâu sắc rằng cái đẹp có thể xuất hiện ngay giữa tội ác, giữa cái chết. Lời khuyên của ông cho thấy cái đẹp không thể tồn tại cùng cái ác. Nhân vật Huấn Cao, như nhiều nhân vật chính diện trong tác phẩm Vang bóng một thời, không chỉ tài hoa mà còn mang một vẻ đẹp khí phách và trách nhiệm đối với thời cuộc. Đây là nét độc đáo của Huấn Cao trong tác phẩm.
Tóm lại, nhân vật Huấn Cao thể hiện tinh thần khí phách và tài hoa, đồng thời phản ánh khát khao theo đuổi lý tưởng cao cả của Nguyễn Tuân.
9. Bài viết phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' - mẫu 12
Nguyễn Tuân là một tác giả nổi bật với phong cách văn học “ngông” đặc trưng. Tác phẩm của ông thường xoay quanh những nhân vật dũng cảm, anh hùng hoặc vĩ đại. Nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn “Chữ người tử tù” là một ví dụ tiêu biểu cho phong cách sáng tác của ông. Huấn Cao là một học giả uyên bác với tài viết chữ không ai sánh kịp.
Nguyễn Tuân đã miêu tả Huấn Cao với sự ngưỡng mộ sâu sắc. Ông đặt nhân vật vào hoàn cảnh đặc biệt của một “tử tù”, làm nổi bật khí phách kiên cường và phẩm giá cao quý của ông. Nhân vật Huấn Cao được giới thiệu qua những lời nhận xét của các nhân vật khác: “Huấn Cao, người mà vùng Sơn Tây chúng ta vẫn ngưỡng mộ vì tài viết chữ đẹp và nhanh chóng đó không?”. Ông không chỉ nổi tiếng với tài viết chữ mà còn với khả năng vượt ngục một cách tài tình. Những lời nhận xét từ viên quan coi ngục cho thấy sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với Huấn Cao: “Nếu tôi là đao phủ, phải chém những người như vậy, tôi sẽ cảm thấy thương tiếc”.
Thần thái cao quý và khí phách của Huấn Cao được thể hiện rõ nét khi ông bị áp giải lên quan trường. Ông cùng năm người khác phải mang gông gỗ nặng nề và xiềng xích, nhưng ánh mắt của ông vẫn sắc bén và không hề sợ hãi. Dù bị rệp cắn đỏ cổ, ông vẫn tỏ ra bình thản và không quan tâm, chỉ trút mũi gông xuống thềm đá với một tiếng động lớn. Sự mạnh mẽ và quyết đoán của ông thật sự khiến người khác phải nể phục.
Viên quan coi ngục rất kính trọng Huấn Cao. Một ngày, ông đối đãi với Huấn Cao một cách khác thường. Thay vì sự hung dữ và mánh khóe thường thấy, ông thể hiện sự tôn trọng và ưu ái đặc biệt dành cho Huấn Cao, như việc chuẩn bị một buồng giam sạch sẽ và cung cấp những món ăn ngon, rượu thịt cho ông. Đây là cách viên quan bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình đối với nhân tài.
Huấn Cao, với sự thẳng thắn và dũng mãnh, cảm nhận điều gì đó kỳ lạ ở viên cai ngục. Dù được đối xử đặc biệt, ông vẫn giữ khoảng cách và thẳng thắn yêu cầu không bị quấy rầy. Ông khinh thường những kẻ nịnh bợ và không muốn bị ảnh hưởng bởi sự tha hóa của họ.
Huấn Cao là một học giả với tài viết chữ được mọi người ngưỡng mộ. Chữ của ông quý giá đến mức ai sở hữu cũng xem là vinh dự. Tuy nhiên, ông vốn rất kén chọn và chỉ cho chữ cho những người tri kỷ. Việc cai ngục khao khát được nhận chữ của ông nhưng không dám yêu cầu đã khiến Huấn Cao thay đổi cái nhìn về ông ta. Sau khi biết tâm tư của cai ngục, Huấn Cao đã trân trọng người quản ngục vì sự yêu quý cái đẹp. Ông thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra mình sắp bỏ lỡ một tấm lòng chân thành.
Phong cách cao quý của Huấn Cao được thể hiện rõ nhất qua cảnh ông cho chữ. Trong không gian hẹp và tối tăm của phòng giam, dưới ánh đuốc mờ ảo, Huấn Cao vẫn giữ được vẻ thánh thiện của mình khi viết chữ. Dù bị gông còng và xiềng xích, ông vẫn toát lên phong thái của một bậc thánh nhân. Ông khuyên cai ngục nên trở về quê hương để giữ gìn phẩm chất thanh cao của mình, tránh xa nơi ô uế này.
Như vậy, Huấn Cao là nhân vật tiêu biểu cho phong cách của Nguyễn Tuân. Ông đại diện cho cái đẹp, phẩm chất anh hùng và tầm nhìn vĩ đại mà nhà văn luôn tìm kiếm. Khi gấp sách lại, chúng ta càng thêm kính trọng tác giả hơn nữa.
10. Bài viết phân tích nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù' - mẫu 1
Nguyễn Tuân, một nhà văn suốt đời theo đuổi cái đẹp, đã dồn hết tâm huyết vào những trang văn tràn đầy cảm xúc về mọi điều tốt đẹp trên thế gian. Ông viết rất tinh tế về các thú chơi tao nhã như uống rượu, thưởng thức món ngon, và đặc biệt là nhân cách của con người, không quên nhấn mạnh vẻ đẹp tinh tế của nhân cách trong các tác phẩm của mình. Một số người cho rằng sự nghiệp của Nguyễn Tuân không hoàn chỉnh nếu thiếu vắng 'Vang bóng một thời', và thiên truyện 'Chữ người tử tù' là phần không thể thiếu trong tác phẩm đó. Huấn Cao trong tác phẩm hiện lên như một nhân cách tuyệt vời mà Nguyễn Tuân đã khắc họa bằng cả sự trân trọng và tài năng, thể hiện quan niệm sâu sắc về cái đẹp.
Huấn Cao nổi bật với tài năng vượt trội cả về văn và võ. Nguyễn Tuân khéo léo thể hiện nhân vật của mình qua những cuộc đối thoại của viên quản ngục và thầy thơ lại, thay vì trực tiếp. Dù nhìn qua mắt của kẻ đối nghịch, tài năng của Huấn Cao vẫn không bị bóp méo. Như câu nói xưa 'văn kì thanh bất kiến kì hình', Huấn Cao đã trở thành hình tượng hoàn hảo trong văn chương của Nguyễn Tuân.
Tài năng của Huấn Cao trong thư pháp là một minh chứng cho sự xuất sắc của ông. Là người 'viết chữ nhanh và đẹp', danh tiếng của Huấn Cao đã lan xa khắp vùng, khiến cả viên quản ngục và thầy thơ lại phải kính nể. Tài viết chữ của ông không chỉ nổi bật mà còn đại diện cho văn hóa truyền thống. Những con chữ của Huấn Cao thể hiện phẩm giá và khí tiết của con người. Quản ngục thừa nhận: 'Chữ ông Huấn đẹp lắm, vuông lắm, treo trong nhà là một vật báu.' Nguyễn Tuân, với tâm trạng không hài lòng với hiện tại, đã xây dựng nhân vật với tài năng xuất sắc về thú chơi truyền thống để thể hiện sự tiếc nuối về một quá khứ huy hoàng đã qua.
Huấn Cao, khi trực tiếp xuất hiện, còn được biết đến như một anh hùng với khí phách hiên ngang. Ông không chỉ tài giỏi về thư pháp mà còn có khả năng 'bẻ khóa và vượt ngục', khiến những người trong tù phải dè chừng. Trong mắt triều đình, ông là kẻ phản nghịch, nhưng thực chất là anh hùng đứng lên vì chính nghĩa, dám chống lại triều đình để bảo vệ lẽ phải. Ông là hình mẫu của một người anh hùng vĩ đại.
Trong hoàn cảnh tù đày, Huấn Cao càng thể hiện rõ khí phách của mình. Hành động đầu tiên của ông khi vào nhà lao là đẩy gông, không quan tâm đến quyền lực. Hình ảnh của một anh hùng không chịu khuất phục, muốn phá bỏ xiềng xích để thoát khỏi nô lệ là hiện thân của sự ngang tàng.
Trong tù, Huấn Cao không tỏ ra sợ hãi. Ông đón nhận rượu thịt như thường lệ và dõng dạc yêu cầu quản ngục không bao giờ đặt chân vào đó. Ông không quan tâm đến sự đe dọa của quyền lực hay bạo lực, thể hiện tinh thần 'uy vũ bất năng khuất'. Dù phải đối mặt với cái chết, ông vẫn giữ vững khí chất của một anh hùng.
Nhân cách của Huấn Cao tỏa sáng trong sự trong sáng và vững bầu, không bao giờ bị lung lay bởi quyền lực hay tiền bạc. Ông khẳng định: 'Ta không bao giờ viết chữ vì vàng bạc hay quyền quý.' Huấn Cao có ý thức sâu sắc về phẩm giá và thiên chức của nghệ thuật.
Huấn Cao không chỉ quý trọng phẩm giá của chính mình mà còn của người khác, thể hiện trong cách ứng xử chân thành với quản ngục. Khi hiểu được tấm lòng cao đẹp của quản ngục, ông đã cảm kích và trân trọng. Sự thấu hiểu này đã làm cho hai người từ đối đầu trở thành tri kỷ.
Điều đặc sắc nhất về Huấn Cao là cảnh cho chữ, mà Nguyễn Tuân gọi là 'cảnh tượng chưa từng có.' Dù phải đối mặt với cái chết vào sáng hôm sau, Huấn Cao vẫn dồn hết tài năng vào ngòi bút, tạo ra những chữ viết tươi tắn trên tấm lụa. Ánh sáng từ bó đuốc và mùi mực tạo nên một cảnh tượng rực rỡ trong tù, làm nổi bật vẻ đẹp của Huấn Cao, một người nghệ sĩ chân chính.
Huấn Cao cũng hiện lên đẹp đẽ trong vai trò của người hướng thiện. Lời khuyên chân thành của ông với quản ngục đã làm sáng lên vẻ đẹp của cái thiện: 'Nơi này không phải là chỗ để treo bức lụa với những chữ viết đẹp.' Ông khẳng định rằng cái đẹp không thể sống chung với cái xấu. Lời khuyên của Huấn Cao đã làm cho viên quản ngục xúc động và nhận thức được giá trị của cái đẹp và thiện lương.
Nguyễn Tuân đã thành công trong việc xây dựng một tình huống truyện độc đáo, thể hiện qua cách kể chuyện, cấu trúc tình tiết, và lời thoại. Ông sử dụng từ Hán Việt để tạo nên màu sắc lịch sử và bi tráng, chứng tỏ sự am hiểu sâu sắc về ngôn ngữ và xã hội. Như Vũ Ngọc Phan đã nói: '... văn Nguyễn Tuân không phải thứ văn để người nông nổi thưởng thức.'
11. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' - mẫu 2
Nguyễn Tuân, một trong những cây bút vĩ đại của văn học Việt Nam, nổi bật với nhiều thể loại như tùy bút và truyện ngắn. Tác phẩm nổi bật nhất của ông là Chữ người tử tù, trong đó nhân vật Huấn Cao được khắc họa vô cùng thành công.
Chữ người tử tù nằm trong tập Vang bóng một thời. Nhân vật trung tâm là Huấn Cao, một con người có trách nhiệm lớn với thời cuộc. Huấn Cao không chỉ tài năng mà còn có khí phách hiên ngang, thể hiện qua sự vững vàng và tinh thần bất khuất.
Khi Huấn Cao bị giam, chúng ta thấy rõ khí phách của ông qua lời kể của thơ lại và viên quản ngục. Danh tiếng của Huấn Cao đã được biết đến từ lâu, là một người văn võ toàn tài. Huấn Cao xuất hiện một cách gián tiếp trong cuộc trò chuyện giữa thơ lại và quản ngục.
Nguyễn Tuân tiếp tục khắc họa Huấn Cao một cách trực tiếp với những hành động thể hiện sự kiên cường, như “vỗ cái gông nặng bảy tám tạ xuống thềm đá”, “đánh thuỳnh một cái”. Mặc dù bị giam cầm, Huấn Cao vẫn nhận rượu thịt một cách thản nhiên và coi đó như một thói quen. Ông không ham danh lợi và luôn sống theo lương tâm của mình. Khi viên quản ngục xin chữ, Huấn Cao thẳng thắn từ chối: “Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ”.
Huấn Cao còn thể hiện sự bất khuất khi khinh thường những kẻ đại diện cho quyền lực áp bức. Ông chỉ coi họ là “tiểu dân thị oai”. Nguyễn Tuân đã cho thấy Huấn Cao có thể tự do về tinh thần ngay cả khi bị giam cầm. Dù thể xác có bị giam giữ, tâm hồn ông vẫn tự do. Ông từng nói với viên quản ngục: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một điều: Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây”.
Huấn Cao rất tự trọng, không vì tiền bạc mà sống trái lương tâm. Ông chỉ cho chữ những người có tấm lòng trong sáng, yêu cái đẹp. Khi hiểu được tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao mới đồng ý cho chữ, tạo nên một cảnh tượng kinh điển. Ông là một nghệ sĩ tài hoa, mang đến cái đẹp và thiện lương trong cuộc sống.
Như vậy, Huấn Cao là một nhân vật phi thường, không sợ hãi trước cái chết và tìm thấy tri kỉ trong tù tội. Ông để lại ấn tượng sâu sắc với độc giả và phản ánh quan điểm của tác giả về giai cấp thống trị và bị trị.
12. Phân tích nhân vật Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' - mẫu 3
Nguyễn Tuân, một nhà văn vĩ đại với phong cách và tài năng đặc biệt, đã từ lâu sử dụng ngòi bút của mình để ghi lại và gìn giữ vẻ đẹp của một thời kỳ huy hoàng trước Cách mạng tháng Tám. Trong tác phẩm Vang bóng một thời xuất bản năm 1940, nổi bật là hình ảnh Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù, một tác phẩm nổi tiếng của ông.
Huấn Cao, nhân vật chính, được lấy cảm hứng từ một nhân vật có thật, nhà thơ Cao Bá Quát, người nổi tiếng với chữ viết đẹp và khí phách anh hùng. Trong tác phẩm, nhờ tài năng nghệ thuật, Huấn Cao trở thành một hình tượng lấp lánh với ba phẩm chất nổi bật: tài hoa, khí phách kiên cường và phẩm hạnh trong sáng. Ba phẩm chất này hòa quyện để tạo nên hình ảnh lý tưởng của Nguyễn Tuân.
Huấn Cao là một nghệ sĩ chân chính, hiếm có trong nghệ thuật thư pháp. Ông viết chữ nhanh và đẹp, biến chữ viết thành những tác phẩm nghệ thuật quý giá mà mọi người ao ước. Huấn Cao đặt chữ tâm lên trên chữ tài, coi thường bạc vàng và địa vị: 'Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà phải ép mình viết câu đối bao giờ'. Vì vậy, việc xin chữ của ông không phải là điều dễ dàng, chỉ có ba người bạn tri kỷ mới có được. Khi viên quản ngục bày tỏ lòng yêu quý chân thành, Huấn Cao đã đồng ý cho chữ, cảm nhận được sự cao quý trong tâm hồn viên quản ngục.
Những lời khuyên của Huấn Cao đối với viên quản ngục thể hiện sự kết hợp giữa tâm và tài, giữa cái đẹp và cái thiện: 'Ta khuyên thầy Quản nên chuyển đến nơi khác. Đây không phải là nơi để treo một bức lụa trắng với những nét chữ tinh tế, phản ánh hoài bão của một đời người'. Ông khuyên viên quản ngục nên rời khỏi nghề để bảo vệ sự trong sáng của mình. Lời khuyên chân thành này đã gây xúc động mạnh và cảm hóa viên quản ngục.
Huấn Cao còn là một anh hùng kiên cường, không khuất phục trước uy quyền và bạo lực. Ông đứng đầu phong trào nông dân khởi nghĩa và bất chấp mọi hình phạt khi bị giam giữ: 'Huấn Cao đứng đầu gông, quay cổ lại bảo mấy bạn đồng chí: rệp cắn tôi, đỏ cả cổ lên rồi. Phải dỗ gông đi'. Thái độ của Huấn Cao đối với viên quản ngục cho thấy sự khinh bỉ của ông đối với kẻ nắm quyền, coi thường quyền lực: 'Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn một điều duy nhất: Là ngươi đừng đặt chân vào đây'.
Huấn Cao yêu cái đẹp và cái thiện, vì vậy ông hiểu và cảm thông với lòng yêu cái đẹp của viên quản ngục, cho chữ viên quản ngục. Chính vì quan điểm thống nhất giữa cái đẹp và cái thiện, Huấn Cao đã khuyên viên quản ngục nên về quê để gìn giữ phẩm hạnh.
Cảnh cho chữ diễn ra vào đêm khuya trong không gian chật hẹp, tối tăm của nhà ngục với 'một cảnh tượng xưa nay chưa từng có, trong buồng tối ẩm ướt, đầy mạng nhện và phân chuột'. Tác giả đã tạo ra sự đối lập rõ rệt giữa cái đẹp của 'tấm lụa trắng tinh', 'nét chữ vuông tươi tắn' với sự dơ dáy của buồng ngục. Sự đối lập giữa hình ảnh người tù và viên quản ngục thể hiện sự chuyển hóa quyền lực. Huấn Cao, dù bị giam cầm, vẫn làm nổi bật sức mạnh của cái đẹp và cái thiện vượt qua cái ác.
Qua hình ảnh Huấn Cao, Nguyễn Tuân muốn bày tỏ quan niệm của mình về cái đẹp. Theo ông, tài năng phải đi đôi với tâm hồn, cái đẹp và cái thiện không thể tách rời nhau. Đây là một quan niệm thẩm mỹ tiến bộ của tác giả.