1. Bài viết về kỉ niệm sâu sắc trong tình cảm gia đình - mẫu 4
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những người thân yêu và quý mến, nhưng có bao giờ bạn tự hỏi: “Ai là người mình yêu thương nhất và ai đã để lại những kỉ niệm không thể quên?” Đối với nhiều người, có thể là bạn bè, ông bà, anh chị em, nhưng với tôi, người mà tôi luôn yêu quý và sẽ mãi yêu là mẹ - người đã ban cho tôi cuộc sống.
Mẹ tôi năm nay gần bốn mươi tuổi. Mặc dù mọi người vẫn khen mẹ trẻ trung và xinh đẹp, nhưng khi gần gũi, tôi thấy mẹ đã có dấu hiệu của tuổi tác. Đôi mắt mẹ ánh lên sự ấm áp và hiền từ, nhưng đã có những nếp nhăn nhỏ. Trán mẹ cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Nổi bật trên khuôn mặt mẹ là chiếc mũi cao và đôi môi đỏ thắm. Tôi vẫn nhớ những nụ hôn ấm áp mẹ dành cho tôi khi tôi còn nhỏ. Làn da mẹ vẫn mềm mại và trắng hồng, nhưng đã xuất hiện vài nốt tàn nhang của tuổi bốn mươi. Ngày xưa, khi tôi còn nhỏ, mẹ có mái tóc dài và mượt mà như dải Ngân Hà. Khi tôi học lớp Năm, mẹ đã cắt tóc dài và thay bằng kiểu tóc xoăn ngắn. Mái tóc xoăn màu nâu đỏ làm nổi bật khuôn mặt trái xoan của mẹ, nhưng tôi vẫn thích mẹ với mái tóc dài như trước.
Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên đi học. Tối hôm đó, sau bữa tối, mẹ mang vào phòng tôi một bọc quà to. Tôi tưởng mẹ mua cho tôi đồ chơi hoặc bộ lego mà tôi mong muốn. Khi mở bọc quà, tôi thấy bên trong là sách vở và đồ dùng học tập, cùng một chiếc cặp sách in hình siêu nhân mà tôi rất thích. Bộ đồng phục cũng đã được mẹ là phẳng phiu. Tôi háo hức chờ đến ngày mai, ngày đầu tiên bước vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ dắt tôi đến trường với sự âu yếm. Tôi hồi hộp và lo sợ khi không có mẹ bên cạnh. Khi bước vào cổng trường, tôi cảm thấy mình thật lạc lõng. “Cố lên, con sẽ quen với cô giáo và các bạn thôi mà, đừng lo!” Mẹ động viên từ xa. Tôi quay lại ôm mẹ và khóc thật to.
Mẹ ôm tôi và nói: “Con lớn rồi, hôm nay là ngày đầu tiên của con ở lớp Một. Hãy tự tin lên!”. Tôi vào lớp học theo lời mẹ. Ngày hôm đó dài như một thế kỉ, tôi rất nhớ mẹ và cảm thấy cần mẹ hơn bao giờ hết. Tám năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên đi học, nhưng hình ảnh mẹ và cảm xúc của ngày ấy vẫn còn in đậm trong tôi. Mẹ đã giúp tôi tự tin bước những bước đầu tiên trên con đường tri thức.
Đã có lần tôi cư xử không đúng với mẹ và tôi nhớ mãi để không bao giờ lặp lại. Đó là một ngày mưa, khi tôi còn học lớp Sáu. Tôi về nhà với vẻ mặt buồn bã. Mẹ quan tâm hỏi han nhưng tôi quá bực bội và đã quát mẹ: “Con ghét mẹ, đừng nói nữa!”. Tôi bật khóc và chạy lên phòng, đóng cửa lại. Tôi khóc rất to và cảm thấy cô đơn. Tôi suy nghĩ về mẹ và cảm thấy mình đã sai. Tại sao tôi lại có thể nói lời vô lễ với người yêu thương mình? Tôi cảm thấy ân hận và quyết định xin lỗi mẹ. Mẹ bước vào phòng, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và ngồi xuống bên tôi. “Mẹ ơi, con xin lỗi!” Tôi nức nở nói. Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và nói: “Mẹ cũng có lỗi vì đã không thông cảm hơn với con”. Những lời an ủi của mẹ làm tôi thêm day dứt. Mẹ đã động viên tôi và khiến tôi cảm thấy tốt hơn. Từ đó, tôi tự hứa sẽ suy nghĩ kỹ trước khi nói và không làm mẹ buồn nữa. Những lúc tôi ốm, mẹ chăm sóc tận tình và những đêm tôi ôn thi, mẹ luôn ở bên động viên.
Đối với tôi, mẹ như làn mây che chở khỏi mưa nắng, là ngọn lửa sưởi ấm trái tim tôi để vững bước trên đường đời. Dù có ngày mẹ không còn nữa, mẹ vẫn sống mãi trong trái tim tôi và đồng hành cùng tôi suốt cuộc đời.
2. Bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 5
“Mẹ là gì?” - Nếu ai đó hỏi tôi câu hỏi này, có lẽ tôi sẽ lúng túng lắm. Trong từ điển, người ta định nghĩa đơn giản rằng: “Mẹ là người đã sinh ra bạn.” Nhưng với tôi, định nghĩa ấy chẳng thể đủ. Đức Phật trong kinh Vu Lan đã dạy:
“Nếu có thể đáp đền ân nghĩa
Cõng mẹ cha hai vai vững chắc
Giáp Tu Di núi cũng không đủ
Trăm ngàn kiếp ân tình cũng chưa đền.”
Đúng vậy, tình mẹ bao la không thể đo đếm. Mẹ tôi không phải hoa hậu hay nữ hoàng, mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường. Hằng đêm, khi tôi ngủ say, mẹ vẫn miệt mài làm việc, đối mặt với khó khăn của cuộc sống. Đôi tay gầy guộc của mẹ như chứng tỏ sự vất vả. Mái tóc đen đã điểm vài sợi bạc. Dù đã ngoài bốn mươi, mẹ vẫn chăm sóc tôi từng chút một. Sáng sớm, khi tôi thức dậy, mẹ đã đi làm nhưng vẫn để lại tô mì thơm ngon cho tôi. Buổi trưa, mẹ lại tất tả làm việc, chỉ kịp để tôi ăn cơm. Tối đến, khi tôi học bài, mẹ dọn dẹp nhà cửa. Mặc dù bận rộn, mẹ vẫn quan tâm đến việc học của tôi. Mỗi lần tôi đạt điểm cao, mẹ luôn mỉm cười hạnh phúc.
Tuổi thơ tôi không được hạnh phúc như nhiều đứa trẻ khác. Khi tôi vào lớp một, mẹ và ba đã chia tay. Kể từ đó, gia đình tôi thiếu đi tiếng cười vui vẻ. Mẹ làm ở xí nghiệp may với mức lương không cao. Sau khi chia tay ba, tất cả gánh nặng kinh tế đè lên vai mẹ. Mẹ lo từng cái áo, quyển vở, từng bữa ăn. Nhưng tôi lại là đứa trẻ ham chơi, không quan tâm đến mẹ. Khi mẹ mắng, tôi thường đóng cửa và bật tivi ồn ào để không nghe thấy.
Một hôm, tôi nói dối với mẹ rằng tôi sẽ về muộn vì đi học nhóm. Sau đó, tôi đi chơi với bạn bè và về nhà khi trời mưa to, tôi bị cảm nặng. Tối đó, tôi nằm mê man trên giường, mẹ thức suốt đêm lo lắng. Mẹ đút cho tôi từng muỗng cháo, từng viên thuốc. Lúc đó, tôi mới hiểu câu nói: “Con ho, lòng mẹ tan nát. Con khóc, lòng mẹ như nước sôi.” Tôi rất hối hận và từ đó mới hiểu rõ tình mẫu tử.
Dù tôi có cứng rắn thế nào, mỗi khi nhắc đến mẹ, nước mắt tôi lại rơi. Có nhiều người hỏi tôi có thấy tủi thân khi thiếu sự chăm sóc của ba không. Tôi luôn đáp: “Dù tôi không sinh ra trong hoàn cảnh lý tưởng, nhưng tôi vẫn hạnh phúc vì có mẹ bên cạnh.”
3. Bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 6
“Mẹ” - chỉ hai âm thanh đơn giản nhưng chứa đựng cả thế giới yêu thương. Trong cuộc sống, không ai có thể sống thiếu tình yêu của mẹ.
Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi, nhưng thời gian không làm giảm đi sự xinh đẹp của mẹ. Mẹ không cao lắm, dáng người đầy đặn. Mái tóc mẹ vẫn đen và dày. Tôi may mắn được thừa hưởng làn da trắng hồng từ mẹ. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu và là bác sĩ, công việc bận rộn không làm mẹ quên chăm sóc gia đình.
Khi còn nhỏ, tôi đã khiến mẹ lo lắng không ít lần: những khi ốm đau, mẹ thức trắng đêm chăm sóc; những lúc mải chơi quên về nhà; khi học dở và điểm kém… Mỗi lần như vậy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo. Một kỷ niệm đặc biệt tôi không bao giờ quên là năm lớp sáu, tôi lười học và thường bị giáo viên gọi về nhà. Mẹ luôn nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng tôi chỉ nghe rồi lại quên. Một hôm, sau giờ học, tôi đi chơi điện tử với bạn và về nhà lúc chín giờ tối. Trên đường về, tôi va phải xe máy và ngã xuống. Người đi xe máy đã gọi cho mẹ.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm ở bệnh viện với mẹ bên cạnh. Cảm giác hối hận tràn ngập, tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám. Mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng tôi biết mẹ rất buồn. May mắn là tôi chỉ bị xây xát nhẹ và có thể về nhà sau vài ngày. Khi về đến nhà, tôi thấy mẹ đang chuẩn bị những món tôi thích. Tôi ôm mẹ và nói: “Con xin lỗi mẹ!” Mẹ mỉm cười và nói: “Không sao đâu, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và sửa chữa là được.” Tôi bật khóc, nhận ra đã khiến mẹ lo lắng rất nhiều. Từ đó, tôi quyết tâm chăm chỉ học hành.
Người mẹ vô cùng quan trọng trong mỗi chúng ta. Nghĩ về mẹ là nghĩ đến tình mẫu tử thiêng liêng. Hãy nhớ lời dạy sâu sắc:
“Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ, kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”
4. Bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 7
Trong cuộc sống, ai mà không mắc phải những lỗi lầm khiến cha mẹ lo lắng? Tôi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, qua những sai lầm đó, tôi đã học được những bài học quý giá.
Mẹ tôi năm nay đã bốn mươi tuổi. Thời gian đã để lại dấu ấn trên khuôn mặt mẹ với làn da có nhiều tàn nhang và không còn được trắng hồng như trước. Dáng mẹ khá đầy đặn, có lẽ đó là dấu hiệu của tuổi tác.
Mẹ làm công nhân tại một xưởng may nhỏ trong thành phố, công việc rất bận rộn. Tuy vậy, mẹ vẫn luôn dành thời gian để nấu cơm cho cả gia đình. Bữa tối là lúc cả nhà quây quần bên nhau sau một ngày làm việc hay học tập mệt mỏi, thưởng thức bữa cơm mẹ nấu và trò chuyện vui vẻ.
Tôi nhớ mãi một kỷ niệm trong tuổi thơ. Lúc đó, dù là con gái, tôi vẫn rất nghịch ngợm. Năm lớp năm, tôi thường tham gia vào các trò nghịch ngợm cùng bạn trai. Một lần, cô giáo bắt gặp và phê bình cả nhóm trước lớp, hứa sẽ trao đổi với phụ huynh. Tôi cảm thấy sợ hãi nhưng không thấy có lỗi. Sau khi cô giáo trao đổi với mẹ, mẹ gọi tôi đến nhắc nhở. Tôi đã cư xử không lễ phép với mẹ. Nhận được thư từ bố, tôi mới hiểu rằng, mẹ đã thức trắng đêm chăm sóc tôi khi tôi ốm. Thư của bố khiến tôi rất xúc động và cảm thấy hối lỗi.
Chiều hôm đó, khi mẹ về, tôi ngập ngừng ôm mẹ và xin lỗi. Nước mắt tôi rơi mà không hay biết. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Sau lần đó, tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn. Tôi giúp mẹ trong công việc nhà và trở nên ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập hơn. Tôi hiểu rằng, dù có sai lầm thế nào, mẹ luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Những lỗi lầm dù lớn đến đâu, mẹ luôn sẵn sàng tha thứ.
Thật đúng như câu nói: “Tình mẹ bao la như biển thái bình…” - mẹ là điểm tựa vững chắc trong cuộc đời. Chúng ta cần yêu thương và trân trọng thời gian bên mẹ và gia đình.
5. Bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 8
“Mẹ ơi, con có con dế
Luôn trong bao diêm con đây
Mở ra là thấy ngay
Con yêu mẹ bằng con dế”
Những dòng thơ ngây thơ từ bài “Con yêu mẹ” của Xuân Quỳnh thể hiện một tình cảm giản dị nhưng sâu sắc dành cho mẹ. Đối với tôi cũng vậy, mỗi khi nhớ về mẹ, tôi luôn cảm thấy tràn đầy lòng biết ơn và yêu thương.
Mẹ tôi hiện đã gần bốn mươi tuổi, làm giáo viên tại một trường trung học cơ sở trong huyện. Mặc dù công việc rất bận rộn, mẹ vẫn luôn dành thời gian để nấu những bữa cơm cho hai bố con. Vì vậy, tôi và bố quyết định tạo bất ngờ cho mẹ vào ngày 20 tháng 10 - Ngày Phụ nữ Việt Nam.
Ngày hôm đó là thứ sáu, mẹ có giờ dạy cả ngày. Tôi và bố nhờ cô Lan - đồng nghiệp của mẹ, giúp đỡ. Cô Lan sẽ rủ mẹ đi mua sắm để chúng tôi có thời gian chuẩn bị quà. Sau khi gọi điện thuyết phục, cô Lan vui vẻ đồng ý. Sau giờ học, tôi về nhà sớm và thấy bố đã xin công ty cho về sớm. Về đến nhà, tôi thấy một bó hoa hồng trắng rất đẹp trên bàn - loài hoa mẹ yêu thích. Tôi vào bếp giúp bố, hai bố con cùng nấu những món mẹ thích như sườn xào chua ngọt, canh cá nấu chua, măng kho tương. Sau hơn một giờ làm việc vất vả, chúng tôi đã hoàn thành bữa ăn và một lọ hoa do tôi tự cắm. Mặc dù không đẹp bằng mẹ cắm, nhưng tôi tin mẹ sẽ vui khi biết đó là món quà từ tay tôi. Cả hai bố con đều cảm nhận được sự vất vả của công việc nội trợ và thầm cảm phục mẹ vì sự chu đáo, tài năng.
Khi chuẩn bị xong, chúng tôi tắm rửa nhanh chóng. Khoảng sáu rưỡi tối, tôi thông báo cho cô Lan rằng mọi việc đã hoàn tất. Mười lăm phút sau, mẹ về nhà. Bố đã tắt hết đèn, khi mẹ mở cửa, đèn bật sáng và chúng tôi bước ra, bố tặng bó hoa cho mẹ. Mẹ ngạc nhiên và sau đó là nụ cười hạnh phúc. Mẹ càng ngạc nhiên hơn khi biết bữa ăn là do bố con tôi chuẩn bị. Chúng tôi cùng thưởng thức bữa cơm vui vẻ, mẹ khen các món ăn ngon. Tôi khẽ nháy mắt với bố, cảm thấy bố cũng rất khéo tay trong việc nấu nướng.
Kỉ niệm này thật đẹp và đáng nhớ. Sau bữa tiệc, tôi và bố hứa sẽ giúp mẹ nhiều hơn trong việc bếp núc. Quan trọng nhất là chúng tôi đã có những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau.
6. Bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 9
Gia đình - hai từ đơn giản nhưng mang một ý nghĩa thiêng liêng sâu sắc. Đối với tôi, gia đình là tất cả, đặc biệt là với những người thân yêu. Và người tôi trân trọng nhất chính là mẹ.
Như bao bà mẹ khác, mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị nhưng đầy hy sinh. Tuổi thơ của tôi không được đầy đủ hạnh phúc như nhiều trẻ em khác. Bố mẹ tôi chia tay khi tôi chỉ mới vào lớp một. Từ đó, tôi sống cùng mẹ, người vừa làm mẹ vừa gánh vác vai trò của bố. Dù được mẹ yêu thương, tôi vẫn đôi khi cảm thấy buồn và luôn thắc mắc tại sao mình không thể sống cùng cả bố và mẹ.
Gia đình tôi không khá giả. Sau khi chia tay với bố, mọi gánh nặng tài chính đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Từng chiếc áo, từng quyển vở, từng miếng ăn đều do mẹ chăm sóc. Nhưng khi còn nhỏ, tôi ham chơi và không hiểu được sự vất vả của mẹ. Nhiều lần bị mẹ mắng, tôi đã cãi lại, khiến mẹ chắc hẳn rất buồn.
Có lần, khi tôi lớp tám, tôi sang nhà Hồng, bạn thân, chơi quá giờ và trời đã tối. Tôi đoán mẹ sẽ mắng mình, nhưng về nhà, tôi thấy yên lặng và chỉ có cơm canh nóng hổi trên bàn mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn xong, lo lắng lén vào phòng mẹ và thấy mẹ nằm trên giường, có vẻ sốt cao. Cảm giác sợ hãi và ân hận tràn ngập. Tôi nhanh chóng lấy khăn lạnh và nấu cháo, mua thuốc cho mẹ. Mẹ tỉnh dậy, ăn cháo và uống thuốc, mỉm cười với tôi. Tôi ôm mẹ và khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ chỉ ôm tôi và nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, nín đi con!”.
Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe và đi làm bình thường. Kỷ niệm đó giúp tôi nhận ra cần phải giúp đỡ mẹ nhiều hơn và yêu thương mẹ nhiều hơn.
7. Bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 10
Gia đình - hai từ giản dị mà lại đầy tình cảm. Trong gia đình của tôi, người tôi quý trọng nhất chính là anh trai.
Anh trai tôi hiện đang học lớp 12. Ngoài việc đến trường, anh thường giúp đỡ bố mẹ trong các công việc nhà như nấu cơm, rửa bát… Tôi tự hào về anh vì anh không chỉ nấu ăn rất ngon mà còn học rất giỏi, liên tục nhận học bổng từ trường. Anh là hình mẫu lý tưởng, khiến bố mẹ rất tự hào, và tôi cũng thường xuyên khoe với bạn bè về người anh trai tuyệt vời của mình.
Là em gái, tôi luôn được anh trai nhường nhịn. Khi tôi lười biếng không chịu làm việc nhà, anh chỉ lắc đầu cười và làm thay tôi. Anh có tính cách hiền lành, ít nói, nhưng điều đó không làm chúng tôi xa cách. Anh luôn là người tôi chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn và là người động viên tôi khi gặp khó khăn, đồng thời hướng dẫn tôi trong học tập.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi là khi còn nhỏ, anh thường chở tôi đi chơi trên chiếc xe đạp cũ. Anh dạy tôi thả diều, câu cá… với sự tận tình. Mỗi khi tôi giận dỗi hay khóc, anh đều đến bên an ủi. Một kỷ niệm đặc biệt là khi tôi học lớp 5, bố mẹ đi công tác xa và chỉ có hai anh em ở nhà. Một hôm trời mưa lớn, tôi quên mang áo mưa và về nhà với quần áo ướt sũng. Anh cũng đi học nhưng luôn cẩn thận mang theo áo mưa. Khi về nhà, thấy tôi mệt mỏi nằm trên ghế, anh hỏi han và đặt khăn ấm lên trán tôi. Tôi không biết mình đã ngủ lúc nào, chỉ khi anh gọi dậy ăn cháo, tôi mới tỉnh dậy và thấy anh ngồi với bát cháo nóng. Anh nhẹ nhàng bảo tôi ăn để uống thuốc. Đó là bát cháo ngon nhất tôi từng ăn. Sau khi ăn và uống thuốc, tôi nghỉ ngơi và cảm nhận rằng anh vẫn ở bên chăm sóc suốt đêm. Sáng hôm sau, anh kiểm tra thân nhiệt của tôi và chỉ khi thấy tôi hạ sốt, anh mới yên tâm.
Sau kỷ niệm đó, tình cảm của tôi dành cho anh trai ngày càng sâu đậm. Anh không chỉ là anh trai mà còn là người bạn thân thiết. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều kỷ niệm tuyệt vời trong suốt thời gian qua.
8. Bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 11
Đêm khuya đã buông, sự yên tĩnh xung quanh làm tôi cảm thấy nỗi nhớ nhà trỗi dậy mạnh mẽ. Xa gia đình suốt một năm, mỗi khi nghĩ về quê hương, tôi lại cảm thấy nỗi nhớ da diết. Gia đình tôi đã trải qua nhiều kỉ niệm, nhưng đặc biệt nhất là mùa hè năm ngoái, khi gia đình tôi gặp phải một thử thách lớn.
Chúng tôi không quen với việc phải vào bệnh viện hay sử dụng thuốc men. Ai cũng tin rằng sức khỏe mình là vô tận, không bao giờ bệnh tật. Nhưng thực tế thì tuổi tác và thời gian không thể chống lại. Mẹ tôi không còn trẻ nữa, công việc căng thẳng khiến bà trở nên yếu ớt. Khi đến bệnh viện, bác sĩ phát hiện mẹ bị sỏi mật, với chùm sỏi lớn, và yêu cầu phải phẫu thuật cắt bỏ túi mật ngay. Những cơn đau bụng kéo dài làm mẹ tôi kiệt sức và đau đớn. Bố tôi quyết định đưa mẹ vào bệnh viện để thực hiện phẫu thuật theo chỉ định của bác sĩ.
Mẹ tôi thường là người lo liệu mọi việc trong gia đình. Khi mẹ vào viện, mọi trách nhiệm nhà cửa đều dồn vào tôi. Tôi phải đảm đương hết việc nhà, điều này khiến tôi cảm thấy lúng túng vì từ trước đến giờ tôi không quen làm nhiều việc. Con bé của mùa hè năm trước còn vụng về và không biết nhờ sự giúp đỡ từ ai. Qua những ngày tháng đó, tôi mới hiểu được sự vất vả của mẹ khi gìn giữ tổ ấm của gia đình. Không chỉ dọn dẹp nhà cửa, tôi còn phải nấu cháo và mang vào viện cho mẹ. Có những lúc tôi cảm thấy như sắp gục ngã vì khối lượng công việc quá lớn, mẹ nằm viện, tôi phải ở nhà một mình, tất cả công việc đều đổ dồn lên tôi. Trong khi mẹ vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm, tôi chỉ biết cố gắng không khóc để mẹ đỡ lo, còn tôi thì âm thầm rơi lệ một mình.
Ngày phẫu thuật của mẹ đã đến. Nhìn mẹ được đưa vào phòng mổ, lòng tôi thắt lại. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ phải vào viện, nếu có thì chính tôi là người phải vào viện. Tôi đã quen với việc được chăm sóc, nhưng giờ đây tôi nhận ra bố mẹ cũng không còn trẻ, và họ cần sự chăm sóc. Ca phẫu thuật thành công, mẹ được chuyển vào phòng hồi sức. Ngồi chờ ở bệnh viện mà không được gặp mẹ, sự lo lắng càng thêm tăng gấp bội. Mẹ đã nằm viện được hai tuần, mà thời gian trôi qua như kéo dài vô tận. Nhà cửa, vườn tược vắng vẻ, sự lo lắng quanh quẩn khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi tự hỏi mẹ đã tỉnh chưa, bao giờ mẹ mới được xuất viện? Những câu hỏi không ngừng làm tôi căng thẳng và mệt mỏi khi ngồi chờ mẹ ở hành lang.
Sau vài ngày, mẹ tôi được xuất viện. Vết mổ vẫn còn đau, mẹ phải cẩn thận không đi lại nhiều. Bố tôi trở lại làm việc sau khi đã nghỉ phép để chăm sóc mẹ. Tôi ở nhà, nấu cháo, dọn dẹp, chăm sóc gà vịt. Khi tôi mang một bát cháo đầy lên cho mẹ, thấy mẹ ăn mà mắt mẹ rưng rưng.
- Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?
- Con gái của mẹ đã trưởng thành rồi đấy.
Tôi bỗng nhiên sững sờ. Thì ra, trong thời gian mẹ nằm viện, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi không còn là cô nhóc thích làm nũng mẹ như trước, cũng không còn trẻ con hay lười biếng nữa. Tôi đã học được cách suy nghĩ, cáng đáng công việc và trưởng thành hơn. Khi mẹ ốm, tôi đã biết cách chăm sóc mẹ giống như cách mẹ từng chăm sóc tôi. Tôi cảm thấy vui mừng. Từ giờ, tôi sẽ quan tâm và chăm sóc bố mẹ nhiều hơn vì họ cũng đã không còn trẻ. Là đứa con đã nhận được bao tình yêu và chăm sóc từ bố mẹ, giờ đây tôi phải thực hiện trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ thật tốt.
Một năm trôi qua, tôi rời gia đình để học tập ở tỉnh xa. Mỗi khi nhớ nhà, nhớ bố mẹ, tôi lại nghĩ về kỉ niệm ngày xưa và mỉm cười. Trong những lúc khó khăn, tôi mới thấy rõ giá trị của tình cảm gia đình và tình yêu mà chúng tôi phải gìn giữ.
9. Bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 12
Sinh ra trong cuộc đời này không chỉ đơn thuần là tồn tại mà là sống với ý nghĩa. Đó là khi tôi biết yêu thương và hy sinh cho người khác, trân trọng và gìn giữ những gì xung quanh mình. Gia đình, với hai từ ấm áp và trìu mến, chính là nơi tôi gửi gắm tình yêu sâu sắc và chân thành. Sau 15 năm, nhìn lại quá khứ, tôi càng thêm quý trọng những khoảnh khắc bên gia đình.
Nhớ về thời điểm tôi là một cậu bé lớp 5, 10 tuổi, cái tuổi không còn ngây thơ hoàn toàn nhưng cũng chưa trưởng thành. Tôi là đứa trẻ khó bảo, thường xuyên không nghe lời bố mẹ. Gia đình tôi sống ở một vùng quê yên bình với ba người: tôi và bố mẹ. Hàng ngày, bố mẹ bận rộn với công việc đồng áng, còn tôi thường chơi với lũ trẻ trong xóm. Tôi là đứa trẻ hiếu động và nghịch ngợm. Tôi thường trốn bố mẹ, ra sông câu cá, vào vườn hái trái, thậm chí còn đùa nghịch với gà của nhà hàng xóm. Nhiều lần bị phát hiện, tôi không chỉ bị mắng mà còn bị đánh. Dù vậy, tôi vẫn chứng nào tật ấy. Có những hôm tôi còn rủ bạn trốn học để chơi bãi cát. Thầy cô và bố mẹ đôi khi phải 'bó tay' với tôi. Tôi có thể mãi hư đốn nếu không có một kỷ niệm quan trọng khiến tôi thay đổi và yêu thương bố mẹ hơn.
Trong kỳ nghỉ hè, sau kỳ thi căng thẳng, tôi có thời gian thư giãn. Tôi thấy lũ bạn đều có cần câu cá, còn tôi thì không có tiền. Tôi quyết định ở nhà dọn dẹp và nấu cơm từ sớm để làm bố mẹ bất ngờ. Khi yêu cầu tiền mua cần câu và súng, bố mẹ từ chối vì lý do tài chính. Tôi buồn và giận dỗi, đóng cửa phòng suốt ngày. Quyết tâm có được món đồ mình thích, tôi lén lút lấy tiền trong tủ của mẹ. Có tiền rồi, tôi đi chơi cả ngày mà không nghĩ tới hậu quả. Về nhà, bố mẹ hỏi về số tiền mất tích, tôi dối trá và bị đánh. Cảm giác đau đớn và thất vọng, tôi lang thang ngoài đường, đói và lạnh. Nhận ra giá trị của gia đình khi không có ai quan tâm tôi ngoài bố mẹ, tôi quay về nhà và thấy mình được âu yếm bởi mẹ cha. Những giọt nước mắt của tôi và sự âu yếm của bố mẹ đã làm tôi thay đổi. Tôi hiểu rằng cha mẹ luôn yêu thương con cái đến nhường nào!
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
10. Bài viết kể về một kỉ niệm sâu đậm về tình cảm gia đình - mẫu 1
Chiều nay, ba gọi điện thông báo sẽ trở về sau chuyến công tác dài ngày. Mẹ nở nụ cười hiền từ, không giấu nổi niềm vui của người phụ nữ đã hai con, xa chồng lâu ngày.
Cúp máy, mẹ vội vàng gõ cửa phòng ầm ĩ thông báo cho hai đứa nhỏ đang “chiến game” bên trong. Sau đó, mẹ hào hứng ra vườn ngắt vài ngọn khoai để cho vào tủ lạnh trước khi đi chợ. Dù bữa tối có được chuẩn bị chu đáo đến đâu thì rau lang luộc vẫn là món không thể thiếu trong những dịp đặc biệt như thế - món ăn gắn bó với kỉ niệm của gia đình. Nhìn đĩa rau xanh còn nghi ngút khói trên bàn, tôi lại nhớ về một thời khốn khó, chính món rau này đã giúp gia đình vượt qua đói khát và lo lắng cho ba tiếp tục học hành, cũng chính những ngọn khoai ấy đã đưa chúng tôi vào giảng đường.
Mẹ trồng một khoảng đất nhỏ ở góc vườn để lấy ngọn khoai cải thiện bữa ăn. Rau lang luộc chấm ruốc hay ngọn lang xào tỏi, món nào cũng quen thuộc đến mức nghiện lúc nào không hay. Mùi nhựa rau khi xào, hay nước rau nấu với mì chính, đường trở thành món canh thơm ngon. Dù dây khoai lan tràn khắp mặt đất, mọi người đều nghĩ sẽ có củ to, nhưng thực tế, ngọn cũng không đủ cho cả gia đình. Nhiều bữa mẹ phải ngắt cả hàng lá gần sát ngọn và lo sợ lá già sẽ đắng và cứng, mẹ phải luộc trước khi xào dầu.
Thời đó, ba học trên thị xã, mẹ phải làm thêm ca để đủ nuôi “ba học trò trong nhà”. Mỗi chiều thứ Bảy, ba về nhà, ba con thường tự biết xách rổ ra vườn hái ngọn lang luộc, vì cả ba và con đều hiểu mẹ chỉ có đủ tiền mua mớ tép nhỏ. Thế mà đó lại là bữa ăn ngon nhất trong tuần.
Khi bữa cơm chiều dọn ra, mẹ ân cần xúc cơm cho ba và các con, với những con tép vàng và ngọn rau xanh. Mẹ cẩn thận chấm rau luộc với nước mắm và ngồi lặng lẽ nhìn ba con ăn ngon miệng. Mùi vị bùi bùi, giòn giòn mà cả nhà vét sạch đến hạt cơm cuối cùng. Dù cuộc sống vẫn tằn tiện, nhưng bữa cơm ấy là niềm vui vô bờ. Cuộc sống gia đình không thể mãi bền lâu, ba tự tìm học bổng để tiếp tục học, kinh phí tự túc, sách vở ngày càng nhiều, mỗi bữa cơm càng lộ rõ sự eo hẹp.
Đồ đạc trong nhà lần lượt phải bán để lo học phí, chỉ có dây khoai ở góc vườn không ngừng mở rộng. Thực đơn của mẹ cũng phong phú hơn: ngọn lang xào tỏi, rau luộc chấm ruốc, canh rau lang nấu dầu. Hiếm khi nào mâm cơm lại thiếu đi màu xanh quen thuộc. Thời gian trôi qua, hoa lang nở tím cả một góc sân. Gia đình giờ khá hơn nhiều, cuộc sống đã theo nhịp đô thị, bữa cơm không còn chỉ có rau xanh như trước.
Chúng tôi mỗi đứa có phòng riêng, không còn cảnh cả nhà phải nằm chiếu trên nền nhà ẩm mốc. Nhưng dù có tiện nghi, mọi người vẫn nhớ đến những đám ngọn lang xanh bò dọc vườn nhà. Ba về, mẹ vui mừng. Chiều nay, cả nhà lại quây quần bên mâm cơm có món rau quen thuộc và những kỉ niệm ấm áp bên nhau. Vòng tay mẹ đã không còn thon thả nhưng vẫn đầy ắp tình thương. Trong bữa cơm chiều, ba nhẹ nhàng cất lời:
“Anh đi anh nhớ vợ anh
Hết rau lang luộc, lại đến rau xào dầu...
Thương lắm từng đọt ngọn lang ơi...!”
11. Bài viết kể về một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 2
Có bao giờ bạn tin rằng những giấc mơ có thể biến những điều bạn luôn mong ước thành hiện thực? Tôi từng tin như vậy và mãi nhớ về khoảnh khắc tuyệt vời mà giấc mơ đã mang lại.
Hôm đó là một buổi tối cuối tuần, bầu trời đầy sao và gió nhẹ nhàng. Tôi nằm trên mái nhà, mơ mộng đếm sao. Đột nhiên, không gian như bừng sáng. Trong ánh hào quang rực rỡ, ông tôi bước đến với nụ cười hiền hòa. Tôi cảm thấy nghẹt thở vì vui sướng khi nhìn thấy gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc của ông. Ông vẫn như xưa: dáng người cao lớn, bộ quân phục đơn giản và ánh mắt đầy trìu mến! Tôi ngồi bên ông, nắm tay ông và cảm nhận niềm vui như thuở bé... Tôi muốn hỏi ông về cuộc sống gần đây, về nơi ông đang ở, và liệu ông có nhớ gia đình không... Tôi có nhiều câu hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích xưa, giọng ông vẫn trầm ấm và rủ rỉ như trước. Ông quan tâm đến việc học của tôi, kiểm tra sách vở và nhíu mày khi thấy tôi viết lộn xộn. Ông không trách móc mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập hơn. Ông nhìn tôi bằng ánh mắt bao dung và động viên. Ông còn nói về những khát vọng chưa thực hiện được và bảo tôi giúp ông biến chúng thành hiện thực. Những khát vọng đó được ông ghi lại trong trang giấy này và để thực hiện điều đó, con đường học tập là điều cần thiết...
Ông dẫn tôi đi trên con đường làng rợp hoa và cỏ lạ. Hai ông cháu trò chuyện vui vẻ. Ông muốn mang mùa xuân về nhà tôi và chọn một cành đào, khẳng khiu nhưng hoa rất đẹp: màu phấn hồng, mềm mại và e ấp trước gió xuân. Nụ hoa chi chít, cánh hoa lấp lánh như sao. Tôi vui vẻ đi bên ông, cảm thấy hạnh phúc như một đứa trẻ. Ông cầm cành đào trên tay, có lẽ mùa xuân đang ẩn mình trong những nụ đào e ấp đó... Xung quanh, không khí chợ tấp nập và vui vẻ chuẩn bị đón xuân.
Đang ríu rít trò chuyện về mùa xuân sắp đến, tôi bỗng nghe tiếng mẹ gọi lớn. Tôi giật mình tỉnh dậy, nhận ra mình vẫn nằm trên mái nhà. Lòng tôi tiếc nuối khi biết tất cả chỉ là một giấc mơ...
Giấc mơ đó là khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng nỗi nhớ của tôi. Tôi tiếc nuối nhưng cũng học được nhiều điều từ giấc mơ đó. Quan trọng nhất là tôi được gặp ông, nhận được niềm tin và sự động viên để thực hiện những ước mơ của chính mình.
12. Bài viết kể về một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu 3
Trong gia đình tôi, ông nội là người tôi gắn bó nhất. Dù ông đã ra đi, những ký ức về ông vẫn mãi vững bầu trong trái tim tôi.
Ông nội tôi có vóc dáng cao lớn, đôi tay nhăn nheo do cả đời lao động vất vả để nuôi nấng con cháu. Gương mặt phúc hậu và ánh mắt hiền từ của ông luôn nhìn chúng tôi với sự trìu mến. Ông rất yêu công việc trồng cây, nên vườn nhà lúc nào cũng đầy ắp trái cây. Khu vườn của ông luôn xanh tốt quanh năm. Sau khi hoàn tất công việc trong nhà, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối, và tôi thì chạy theo để tưới nước cho cây. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn bằng cách nhắm mắt và cảm nhận sự chuyển động xung quanh để khám phá những điều kỳ diệu.
Nhớ hồi nhỏ, tôi hay ngồi trong lòng ông, lắng nghe ông kể những câu chuyện về thời xưa, không phải những câu truyện cổ tích mà bà thường kể, mà là những trải nghiệm thực tế của ông. Tôi chăm chú lắng nghe và thường hỏi ông rất nhiều câu hỏi ngây ngô.
Nhờ những câu chuyện của ông, tôi trưởng thành hơn, trong khi ông ngày càng yếu đi. Dù không còn khỏe mạnh như trước, ông vẫn lo lắng cho con cháu, từ cái ăn, cái mặc đến việc học hành. Cuộc sống hiện đại đã dần làm tôi xa rời những câu chuyện của ông, và khi ông bệnh, tôi nhận ra mình đã quá vô tâm. Những ngày cuối đời của ông, tôi cố gắng ở bên, trò chuyện, ăn cơm và chơi cờ cùng ông. Những lúc đó, tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy nụ cười của ông, và tôi mãi không quên ánh mắt trìu mến và yêu thương của ông khi ông nhìn tôi lần cuối.
Dù ông đã không còn nữa, tôi vẫn giữ mãi những kỷ niệm đẹp về ông, những kỷ niệm sâu sắc và đáng quý vô cùng.