1. Bài viết kể lại cuộc gặp gỡ với nhân vật trong truyện cổ tích/truyền thuyết - mẫu 4
Trong năm học này, tôi được lên lớp 6 và bố mẹ hứa rằng nếu tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi, gia đình sẽ cho tôi đi chơi biển một tuần. Tôi đã quyết tâm học tập thật chăm chỉ để thực hiện được chuyến đi đó. Sau một năm nỗ lực, tôi đã trở thành học sinh giỏi và đứng đầu lớp về thành tích học tập. Bố mẹ tôi rất vui mừng và đúng như hứa hẹn, đầu tháng 7, cả gia đình tôi đã đi biển.
Chiếc xe đưa chúng tôi đến thành phố biển, trước mắt tôi là một biển xanh mênh mông, yên bình với những con sóng vỗ về bờ cát dài.
Sau một khoảng thời gian vui chơi cùng sóng biển, chúng tôi đã cắm trại trên một hòn đảo nhỏ. Trong khung cảnh biển bao la, tôi nhìn thấy một bức tranh đẹp như mơ và liên tưởng đến hình ảnh cô Út trong truyện Sọ Dừa khi bị lạc vào đảo hoang. Tôi thấy trước mắt là một túp lều nhỏ và một cô gái xinh đẹp, dịu dàng đứng ngoài cửa, nhìn ra xa.
- Chào cháu! Cháu đi đâu vậy?
- Cháu đi dạo và ngắm biển ạ.
- Cô cũng đi du lịch như gia đình cháu à?
- Không, cô bị lạc vào đây đã mấy tuần rồi!
- Cháu thấy cô rất quen, dường như cháu đã gặp cô ở đâu đó rồi.
- Cháu học lớp mấy rồi?
- Dạ, cháu học lớp 6. Mà cô biết không, cháu đọc rất nhiều truyện cổ tích.
- Cháu có thích truyện Sọ Dừa không?
- Cháu rất thích cô ạ. Và trong các nhân vật, cháu yêu thích cô Út vì sự hiền lành và tốt bụng. Cháu thấy cô giống cô Út lắm, hay chính cô là...
- Đúng rồi, cháu à. Cô đang chờ thuyền trạng đi sứ về cứu cô.
Ôi, thật tuyệt vời! Tôi không thể tưởng tượng được lại gặp cô Út ở đây, khi cô đang sống một mình trên đảo hoang. Cô Út quả là đáng thương.
- Cô ơi, những ngày ở đây cô có buồn không?
Cô Út trả lời:
- Buồn và nhớ nhà lắm cháu à! Cô cứ một mình trong lều hoặc ra bờ biển chờ thuyền trạng. May có hai chú gà làm bạn đỡ buồn phần nào.
- Cô ăn gì để sống ạ?
- Lúc đầu cô ăn cá kình nướng, giờ cô bắt cá tươi ở biển làm thức ăn.
- Cô có giận hai người chị của mình không?
- Cô giận họ nhưng họ là người thân của cô. Cô tin rằng sau này họ sẽ hối hận và chị em cô sẽ hòa thuận như xưa.
- Tại sao cô lại đồng ý lấy chàng Sọ Dừa vừa xấu vừa nghèo?
- Bởi vì cô biết Sọ Dừa là người tốt và cô tin rằng những người tốt sẽ có hạnh phúc và may mắn trong cuộc sống.
- Cháu chúc cô và chàng Sọ Dừa mau chóng đoàn tụ và hạnh phúc.
Tôi vừa dứt lời thì mẹ tôi lay nhẹ:
- Mẹ ơi, con vừa mơ một giấc mơ tuyệt vời!
Mẹ mắng yêu tôi: “Mới ngồi nghỉ một lát đã ngủ mất rồi”. Tôi mỉm cười và kể lại giấc mơ cho mẹ. Mẹ nói:
- Ở hiền gặp lành con nhé. Bây giờ mẹ con ta về thôi, bố đang đợi.
Trên đường về, tôi vẫn còn nghĩ về hình ảnh cô Út hiền lành và dễ thương. Biển như đẹp hơn trong mắt tôi.
2. Bài văn kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết - mẫu 5
Từ nhỏ, tôi đã say mê những câu chuyện cổ tích mà mẹ thường kể, đến mức không nghe là không ngủ được. Khi lên lớp 6 và học lại những câu chuyện cổ tích trong sách Văn, tôi càng yêu thích hơn. Đến nỗi tôi mơ thấy mình gặp công chúa Mị Châu dưới lòng biển.
Tôi không biết làm thế nào mà mình lạc đến thủy cung, chỉ thấy xung quanh là một màu xanh lấp lánh. Các bức tường được trang trí bằng san hô đủ màu, những viên minh châu sáng lấp lánh được gắn khắp nơi, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng nước làm nơi đây càng thêm lộng lẫy. Tôi đi dạo khắp thủy cung, ngắm nhìn cá, tôm, mực bơi lội, và dừng lại trước một cung điện trang nhã. Tôi đoán đây có thể là nơi ở của một công chúa. Khi tôi lại gần, tôi thấy một cô gái xinh đẹp mặc bộ trang phục dài chấm gót, tóc vấn cao và cài trâm bạc hình bươm bướm. Cô ấy trông giống như một nàng tiên, nhưng có vẻ đăm chiêu, không nhận ra tôi.
Tôi quyết định lên tiếng:
- Dạ... chị ơi cho em hỏi...
Cô ấy quay lại, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên nhưng mỉm cười thật dịu dàng. Cô đẹp như một ngọc nữ, xứng danh quốc sắc thiên hương. Tôi chưa bao giờ thấy người nào đẹp đến thế.
- Em là ai, sao lại lạc đến đây?
- Em lạc đến đây thôi ạ, mà chị là ai? Chị là tiên hay người trần mà đẹp quá vậy?
Cô ấy cười và đáp:
- Đây là thủy cung, ta là Mị Châu, con gái của Long Vương, ngươi là người có ân với ta.
- Mị... Mị Châu?
Tôi kinh ngạc khi gặp được công chúa Mị Châu trong truyền thuyết, biết được nàng đã bị vua cha giết và lạc xuống thủy cung. Có lẽ nỗi buồn của nàng là vì quá khứ đau thương. Mị Châu hỏi:
- Em có biết ta không?
- Dạ không, em chỉ nghe danh chị thôi.
Thấy tôi không biết, nàng buồn bã:
- Chắc em đã nghe những chuyện xấu về ta. Ta xấu hổ đến mức muốn chết đi, nhưng đã chết một lần thì không thể chết thêm lần nữa.
- Không, em tin chị là người tốt, chỉ là Trọng Thủy đã lừa dối chị. Chị đừng tự trách, tất cả đã qua rồi, lịch sử là số phận không thể tránh khỏi.
- Em còn nhỏ mà hiểu được lòng ta như vậy. Ta sống trong nhung lụa nhưng không có ý nghĩa, tâm đã chết thì sống còn có gì vui. Có lẽ nên đầu thai để có một kiếp sống tốt đẹp hơn.
Tôi chỉ biết lắng nghe, không có lời nào để nói thêm. Bỗng nghe mẹ gọi: 'Dậy đi học, sáng rồi còn ngủ nữa à?'. Tôi tỉnh dậy, mơ về Mị Châu vẫn còn rõ ràng. Tôi bước xuống giường, bắt đầu một ngày mới với lòng lưu luyến về nàng Mị Châu bạc mệnh.
3. Bài văn kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết - mẫu 6
Hôm nay, khi học bài văn về Thạch Sanh, cô giáo giao bài tập về nhà là 'Chọn một chi tiết và vẽ tranh minh họa cho truyện Thạch Sanh'. Em đã chọn vẽ cảnh Thạch Sanh chiến đấu với đại bàng. Khi hoàn thành bức tranh, một điều kỳ lạ đã xảy ra và em đã gặp Thạch Sanh.
Khi em giơ bức tranh lên gần ánh đèn, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bỗng phát ra, khiến em phải nhắm mắt lại. Khi mở mắt, em thấy một người lạ đứng trước mặt. Trong lúc hoang mang, người đó lên tiếng: 'Ta là Thạch Sanh trong tranh của ngươi. Cảm ơn ngươi đã vẽ ta thật đẹp và đưa ta vào thế giới này.' Em nhìn bức tranh, quả thật người đó giống y hệt Thạch Sanh trong tranh của em. Em hỏi: 'Nếu đúng là Thạch Sanh, có thể cho em xem rìu và cung tên vàng của người không?' Thạch Sanh lập tức hiện ra một chiếc rìu lớn và cung tên vàng sáng lấp lánh, chiếu rực cả căn phòng. Khi đó, em mới tin đây chính là Thạch Sanh, và hỏi: 'Em cũng muốn có rìu và cung tên cùng cây đàn như của Thạch Sanh để có thể giúp người.' Thạch Sanh cười đáp: 'Ngày nay, sách vở của các em chính là rìu của ta, cung tên là mục tiêu học tập, còn cây đàn là vốn văn hóa mà các em cần trau dồi.'
Em đang nghe Thạch Sanh nói thì tiếng chuông báo thức vang lên. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ, và giấc mơ đó đã dạy em một bài học quý giá.
4. Bài văn kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết - mẫu 7
Tối qua, em xem phim hoạt hình về Thạch Sanh và thấy rất hấp dẫn. Trong phim, mọi cử chỉ, hành động và giọng nói của nhân vật rất phù hợp. Đêm đó, em mơ thấy mình đóng cùng với Thạch Sanh trong một thế giới cổ tích lạ lẫm. Em mặc trang phục cổ xưa, đầu quấn khăn, đi chân đất. Khi nhìn quanh, em thấy một người tiến đến và mọi người reo lên: 'Thạch Sanh đến rồi! Thạch Sanh đến rồi!'. Trước mắt em là Thạch Sanh trong truyện, với dáng vẻ cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ quấn khố, tay cầm rìu sáng loáng và cung vàng.
Thạch Sanh hô lớn: 'Đại bàng và chằn tinh! Các ngươi đừng hòng hại người, ta sẽ tiêu diệt các ngươi!'. Âm thanh vang xa rồi chuyển cảnh, em ngồi dưới gốc đa và thấy một người mặc long bào đi cùng đoàn quân. Khi em đứng lên chào, người đó cho biết mình chính là Thạch Sanh. Em vui mừng hỏi Thạch Sanh: 'Hóa ra chàng đã trở thành vua, tôi rất ngưỡng mộ võ công và tấm lòng của người. Vậy mẹ con Lý Thông thì sao?' Thạch Sanh buồn bã đáp: 'Ta đã tha thứ để mẹ con họ về quê bình yên, nhưng họ không thoát khỏi sự trừng phạt của trời đất.' Sau đó, Thạch Sanh kêu em đi cùng đoàn quân để học võ và văn, trở thành người có ích cho xã hội. Em đồng ý và theo cùng.
Sáng dậy, em vẫn chưa nhận ra mình đã trở về thế giới thực, trong lòng còn phấn khởi vì sẽ học võ nghệ. Em kể giấc mơ cho các bạn, ai cũng thích thú.
5. Bài văn kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết - mẫu 8
Cuối tuần trước, em đã về thăm bà ngoại ở quê, nơi có ngôi làng nhỏ, đình làng, giếng nước và một cây đa cổ thụ. Khi đứng dưới gốc cây đa ấy, em cảm thấy như mình đã quen thuộc với cảnh vật này, giống như trong truyện Thạch Sanh mà em đã đọc. Đột nhiên, em cảm thấy mệt mỏi và thiếp đi, trong giấc mơ em gặp Thạch Sanh.
Trong giấc mơ, em thấy mình đi quanh gốc cây đa, nghe tiếng đàn du dương không rõ nguồn gốc. Khi em tìm kiếm, một chàng dũng sĩ từ trên cây nhảy xuống. Chàng có gương mặt khôi ngô, chỉ mặc một chiếc khố đơn giản nhưng rất trang nhã. Chàng cầm một chiếc rìu sắc bén và một cây cung bằng vàng. Em đứng ngây người, không thể tin vào mắt mình.
Chàng dũng sĩ giới thiệu: 'Ta là Thạch Sanh, đã sống cô đơn ở đây nhiều năm, hôm nay mới thấy có người ghé thăm, hóa ra là một học trò nhỏ'. Em rất ngạc nhiên, cố dụi mắt nhưng vẫn thấy Thạch Sanh. Em hỏi Thạch Sanh về võ nghệ và lòng nhân ái của chàng. Thạch Sanh đáp: 'Võ nghệ là nhờ rèn luyện chăm chỉ, còn lòng nhân ái ai cũng có thể học theo, chỉ cần có tấm lòng thì sẽ trở thành anh hùng.' Em hỏi có thể trở thành anh hùng như Thạch Sanh không, chàng cười và nói: 'Dĩ nhiên, chỉ cần em chăm ngoan, học giỏi, giúp đỡ người khác, và trung thực, em sẽ là anh hùng.' Nói xong, Thạch Sanh cưỡi chim đại bàng bay lên trời và biến mất.
Giấc mơ thật kỳ lạ, em tự hỏi có phải sau câu chuyện trong sách giáo khoa, Thạch Sanh đã thuần hóa chim đại bàng và giữ nó bên mình không.
6. Bài viết kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyền thuyết - mẫu 9
Mỗi dịp Tết đến, gia đình em đều chuẩn bị bánh chưng. Dù công việc có bận rộn đến đâu, truyền thống này vẫn được gìn giữ, tạo nên không khí Tết náo nhiệt và vui tươi. Vào đêm 29 tháng Chạp năm đó, em cùng các bạn thức để canh nồi bánh chưng. Đêm đã muộn, mọi người đều đã ngủ, chỉ còn lại âm thanh nồi bánh sôi và tiếng củi nổ lách tách. Nhìn vào bếp lửa rực đỏ, em thấy những đốm sao bay lên từ đó.
Đột nhiên, một giọng nói lạ vang lên từ phía sau: “Ôi, vất vả quá nhỉ?” Em quay lại và thấy một chàng trai trẻ tuổi, tóc búi kiểu củ hành, ăn mặc trang nhã nhưng cổ xưa, đi guốc tre, đang mỉm cười với em. Em ngạc nhiên và định hỏi: “Anh là ai?” thì chàng trai đã giới thiệu: “Ta là Lang Liêu, người sáng tạo bánh chưng, đến đây để xem dân hiện tại có còn làm bánh chưng để cúng Tết không.” Em ngạc nhiên hỏi: “Lang Liêu thời vua Hùng sao?” Chàng trai cười đáp: “Đúng vậy, chú em nhớ tên ta đúng quá!” Nói xong, chàng ngồi xuống bên em trên chiếc ghế nhựa nhỏ. Em thắc mắc, sao Lang Liêu có thể sống đến tận bây giờ? Chàng giải thích: “Ta vừa rời khỏi thời vua Hùng để kiểm tra. Nghe nói ngày nay người ta bận rộn, thời gian ít, lại có nhiều món ăn tiện lợi, ta sợ bánh chưng không còn được làm nữa, bàn thờ gia tiên sẽ vắng lặng. Thấy nhà chú em đang làm bánh, ta vui mừng ghé thăm. Chú em còn yêu thích bánh chưng chứ?” Em bối rối, quả thật là Lang Liêu thời Hùng Vương, liền đáp: “Thưa ngài, rất thích ạ! Em có thể ăn bánh chưng suốt mấy ngày Tết mà không chán!” Lang Liêu mỉm cười nói: “Điều đó ta đã nói từ lâu. Gạo là thứ quý giá nhất, nuôi sống con người. Sơn hào hải vị có ngon đến đâu cũng chán, chỉ có gạo là không bao giờ chán. Có đúng không?” Em đồng ý và hỏi thêm: “Ngài làm sao nghĩ ra bánh chưng ngon như vậy? Có phải vì nghèo mà ngài mới sáng tạo ra bánh chưng không?” Lang Liêu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ta nghèo hơn nhiều người, nhưng không chỉ vì nghèo. Ta thiếu tiền, nhưng lại có tình yêu lớn với gạo. Nhiều người thích cái mới mà bỏ qua cái quen, nhưng không biết biến cái quen thành mới lạ, có ý nghĩa.” Thấy Lang Liêu cởi mở, em hỏi thêm: “Có sách nói rằng bánh chưng không phải do ngài nghĩ ra mà do thần mách bảo, đúng không?” Lang Liêu hơi đỏ mặt nhưng trả lời: “Đúng là thần có mách bảo. Nhưng ta cũng phải lao tâm khổ tứ, không ăn không ngủ suốt nửa năm trời mới được mách bảo. Còn những người lười biếng, chỉ biết tiêu tiền mua sắm thì thần không mách bảo gì đâu!” Em nghĩ thầm, đang định hỏi thêm, thì bỗng nghe ai đó nói to: “Thêm nước vào đi, nước cạn rồi!” Em mở mắt và nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thú vị.
Nhìn nồi bánh chưng sôi sùng sục, bốc hơi thơm phức, em lại nghĩ đến Lang Liêu. Lời trò chuyện vẫn còn vang vọng trong tai em. Em cảm thấy Lang Liêu thật sâu sắc. Chỉ có tình yêu sâu đậm với sản phẩm quê hương mới có thể tạo ra món ăn quý giá và lâu dài như vậy. Toàn thể dân tộc Việt Nam mãi biết ơn Vua Hùng và những người con của ngài.
7. Bài viết mô tả một cuộc gặp gỡ với nhân vật trong cổ tích hoặc truyền thuyết - mẫu số 10
Đến giờ, Đô-rê-mon và Nô-bi-ta phải trở về. Họ hẹn tôi mùa hè tới sẽ quay lại để cùng nhau khám phá thế giới cổ tích huyền bí.
Mùa hè vừa qua, Nô-bi-ta và Đô-rê-mon (những nhân vật trong truyện tranh mà chúng tôi yêu thích) đã đến Việt Nam du lịch. Thật may mắn, họ ghé qua nhà tôi và xin ở lại qua đêm. Đó thực sự là một ngày đặc biệt.
Sau bữa ăn, bố mẹ cho ba chúng tôi lên phòng tôi chơi. Nô-bi-ta rất thích căn phòng nhỏ của tôi, chỉ tiếc là hơi bừa bộn một chút. Sau đó, cậu khoe:
– Đô-rê-mon có khả năng đặc biệt mà cậu biết rồi đấy. Cậu ấy có thể thực hiện bất kỳ điều gì mà cậu ước.
Đô-rê-mon nhìn Nô-bi-ta với ánh mắt nghi ngờ, nhưng rồi cậu ta nói:
– Tôi không thể làm tất cả mọi thứ đâu. Nhưng nếu cậu muốn đi đâu xa, chúng ta có thể đi. Tôi mang theo cánh cửa thần kỳ đây.
Vừa lúc đó, sáng nay chúng tôi đã tranh luận về nhân vật cô Tấm: Cô ấy là người như thế nào? Làm sao một người hiền lành và tốt bụng như cô Tấm lại có thể trừng phạt cô em và dì ghẻ một cách tàn nhẫn như vậy? Cãi nhau mãi không xong, chúng tôi định hỏi cô giáo nhưng cô ấy đi họp. Sao không tranh thủ hỏi cô Tấm ngay lúc này nhỉ?
Nghe vậy, Đô-rê-mon nói:
– Hay đấy! Tôi cũng muốn thăm thế giới cổ tích của các bạn. Tuy nhiên, chúng ta sẽ đi bằng cỗ xe thời gian này.
Nói rồi, cậu rút ngay cỗ xe từ trong túi thần kỳ ra. Tôi nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã thấy mình ở trong một thế giới xa lạ. Một cung điện tráng lệ hiện ra trước mắt. Người hầu kẻ hạ đi lại đông đúc. Thấy một cô gái ngồi trên chiếc võng đỏ trong vườn, chúng tôi đến hỏi thăm. Không ngờ đó chính là cô Tấm (Nô-bi-ta và tôi đã mất một chiếc bánh rán với Đô-rê-mon vì chuyện này). Chúng tôi tranh thủ thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn:
– Chào chị Tấm! Chúng em từ thế kỷ XXI đến thăm chị đây.
– Chào các em! Các em đến thăm chị hay còn có điều gì muốn hỏi thêm không?
Chúng tôi nhìn nhau, không ngờ chị Tấm biết trước điều chúng tôi định làm. Nô-bi-ta nhanh nhảu:
– Dạ thưa chị, chúng em vẫn hay nói: “Hiền như cô Tấm”. Chị đã phải làm việc vất vả mà vẫn bị dì ghẻ chửi mắng, bị cô em bắt nạt. Chị còn thả con cá bống vào chum để nuôi, khi không thể nhặt hết thóc lẫn, chị chỉ biết khóc… thì đúng là chị hiền thật. Nhưng sao chị có thể làm việc mà ít người dám làm, như việc sai cô Cám đổ nước sôi lên người rồi đem xác cô Cám làm mắm gửi cho dì ghẻ?
– Có chuyện như vậy thật ư? Cô Tấm sửng sốt.
Tôi lập tức đỡ lời:
– Đúng vậy chị ạ. Em còn mang sách theo đây để chứng minh.
Tôi lấy sách ra và đọc phần kết thúc cho cô Tấm nghe. Nghe xong, cô Tấm ngẩn người ra một lúc rồi nói:
– Không phải như vậy đâu các em. Dù căm ghét đến đâu, chị cũng không thể làm việc tàn ác như thế. Có thể có sự nhầm lẫn ở đây. Thật đáng sợ.
Chúng tôi không biết nói gì, sau khi thăm cung điện với cô Tấm, chúng tôi chào chị ra về, lòng không khỏi băn khoăn.
Trong bữa tối, chúng tôi kể lại câu chuyện cho mẹ. Mẹ tôi nói:
– Cô Tấm nói đúng. Một người bình thường cũng khó lòng làm được việc đó, huống chi là cô Tấm.
Tôi thắc mắc:
– Vậy sao trong sách lại có đoạn đó mẹ?
– Các con phải hiểu rằng, Tấm Cám là một câu chuyện cổ tích. Trước khi được in thành sách, nó được truyền miệng qua lời kể của nhân dân. Vì thế, nó phản ánh quan niệm và ước mơ của nhân dân về một xã hội công bằng, nơi những người nghèo khổ như cô Tấm phải được hạnh phúc, còn những kẻ độc ác như mẹ con Cám phải bị trừng trị. Thạch Sanh tha tội cho Lí Thông, nhưng tội của Lí Thông quá nặng, không thể được tha. Nếu cô Tấm tha tội cho Cám, cô ta cũng sẽ phải chịu kết cục như Lí Thông. Mẹ con Cám còn tàn ác hơn nhiều lần. Lí Thông chỉ đẩy Thạch Sanh đi chết thay mình hoặc lấp cửa hang để Thạch Sanh không lên được, nhưng mẹ con Cám không chỉ giết chết Tấm một lần. Tấm chết hóa thành chim vàng anh, mẹ con Cám bóp chết vàng anh. Tấm hóa thành cây xoan đào, họ chặt cây xoan đào. Thậm chí khi Tấm hóa thành khung cửi, họ cũng đốt bỏ cả khung cửi. Mẹ con Cám quyết tâm giết Tấm. Tội ác như vậy, nhân dân cho rằng phải để chính tay Tấm trừng trị Cám thì mới xứng đáng.
Hành động của Tấm và cái chết thảm khốc của mẹ con Cám là chiến thắng của cái thiện trước cái ác sau một cuộc đấu tranh quyết liệt. Trong thực tế, cô Tấm không thể làm việc đó, nhưng nhân dân đã trả thù thay cho Tấm bằng trí tưởng tượng để thực thi công bằng.
À ra thế! Chúng tôi không ngờ trong thời gian ngắn lại học được bài học quý giá. Đô-rê-mon nói:
– Tôi không ngờ, thế giới cổ tích của các bạn phức tạp nhưng cũng rất thú vị.
Đến giờ, Đô-rê-mon và Nô-bi-ta phải ra về. Họ hẹn tôi mùa hè năm sau sẽ quay lại để cùng khám phá thế giới cổ tích huyền bí.
8. Bài viết tường thuật cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyền thuyết - mẫu 11
Sáng nay, trong tiết học Văn, chúng em được tìm hiểu về truyền thuyết Thánh Gióng, người anh hùng trẻ tuổi đã làm nên kỳ tích đánh bại quân xâm lược Ân, bảo vệ bờ cõi nước ta. Cô giáo Hương với giọng kể truyền cảm đã dẫn dắt chúng em vào một thế giới huyền bí và kỳ diệu. Hình ảnh Thánh Gióng anh hùng đã để lại trong tâm trí em một dấu ấn mạnh mẽ và hấp dẫn. Đến đêm, trước khi ngủ, em lại mở sách đọc truyện và mơ ước mình cũng trở thành một tráng sĩ lẫm liệt như Thánh Gióng. Đam mê ấy đã theo em vào giấc mơ,...
Em đi qua một vùng đồng quê thanh bình, ngập tràn hương hoa và cỏ dại. Những ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi hàng rào tre xanh tươi, lá xào xạc trong làn gió xuân. Dọc con đường là những ao hồ nối tiếp nhau, mặt nước lấp lánh phản chiếu mây trời. Mỗi cảnh vật đều gợi nhớ đến chiến công của Thánh Gióng. Dòng người đông đúc đang hối hả tiến về đền thờ Thánh Gióng, tiếng trống, tiếng chiêng vang dội khắp vùng.
Em ngước lên bầu trời xanh thăm thẳm, ồ, thật kỳ diệu! Có một đám mây ngũ sắc hình người cưỡi ngựa. Đám mây hạ thấp dần, và em không thể tin vào mắt mình nữa. Trước mặt em là Thánh Gióng, đội mũ sắt, mặc giáp sắt, cưỡi trên lưng ngựa sắt, hiện ra trên cánh đồng cỏ xanh. Thánh Gióng vui vẻ chào hỏi:
– Chào cậu bé! Ta là Thánh Gióng đây. Ta đã nhận được lời nguyện cầu của cậu. Cậu có muốn ta giúp đỡ gì không?
Em hết sức ngạc nhiên, rồi nhanh chóng bày tỏ:
– Thưa ngài! Em và các bạn đều mong mỏi trở thành tráng sĩ oai phong lẫm liệt như ngài. Xin ngài chỉ cho chúng em bí quyết để đạt được điều đó.
Thánh Gióng cười vang, tiếng cười như dội vào không gian:
– Ồ! Ta hiểu rồi! Tuổi thơ bao giờ cũng đầy những ước mơ kỳ diệu! Ngày xưa, ta cũng thế. Chính tình yêu nước và lòng dũng cảm đã khơi dậy sức mạnh phi thường trong ta. Người dân đã nuôi ta lớn nhanh để đi đánh giặc. Sức mạnh của ta là sức mạnh từ lòng yêu nước của toàn dân. Việc ta vươn vai trở thành tráng sĩ đại diện cho khát vọng chiến thắng kẻ thù. Ta thay mặt nhân dân trừng trị lũ giặc dám xâm phạm quê hương.
Ngày nay, trong thời đại công nghệ phát triển, con người không cần to lớn về thể chất nhưng phải có ý chí và trí tuệ lớn. Một trí tuệ sáng suốt và nghị lực phi thường trong một cơ thể khỏe mạnh là rất quan trọng. Đó là điều ta muốn nhắn nhủ. Cậu hãy suy nghĩ kỹ và nếu đồng ý thì hãy cố gắng. Ta cũng nói trước rằng đó là một quá trình dài và gian khổ. Ta chúc cậu sau này trở thành người có đức, có tài hữu ích cho đất nước! Thôi, chào cậu! Ta đi đây!
Thánh Gióng nói xong, ngựa sắt hí vang, từ từ bay lên không trung, rồi mờ dần giữa những đám mây trắng như bông.
Em tỉnh dậy trong sự bàng hoàng. Ôi, thì ra chỉ là một giấc mơ kỳ diệu! Giọng nói của Thánh Gióng vẫn văng vẳng đâu đây. Em cảm nhận sâu sắc lời khuyên của ngài. Quả thực, chỉ có học tập, rèn luyện và phấn đấu không ngừng thì mới biến ước mơ thành hiện thực.
9. Bài viết tường thuật cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyền thuyết/cổ tích - mẫu 12
Hôm nay, tôi lại trở về quê nội, nơi tôi có thể bước chân trần trên cát trắng và ngắm nhìn biển cả mênh mông. Tôi đang tận hưởng những khoảnh khắc kỳ diệu. Khi nhìn ra biển đêm mờ ảo, tôi chợt phát hiện một nàng tiên cá xinh đẹp đang nằm trên bãi biển.
Cùng với tiếng sóng biển rì rào, nàng tiên cá dần hiện ra và tiến gần về phía tôi. Nàng không giống những nàng tiên cá trong truyện cổ tích, mà lại rất thân thiện và tự nhiên. Đôi chân nàng nhẹ nhàng lướt trên cát và đến gần tôi, trước sự ngạc nhiên của tôi.
– Sao chị lại giống người cá vậy? Tôi ngơ ngác hỏi.
– Chị là nàng tiên cá.
Tôi cảm thấy bất ngờ và không tin vào mắt mình. Dù đã đọc nhiều chuyện và xem nhiều phim về nàng tiên cá, nhưng tôi không bao giờ tin rằng chúng có thật. Thật hay mơ, ảo tưởng hay hiện thực? Tôi cảm thấy bối rối, nhưng rồi niềm vui và hạnh phúc tràn ngập khi thấy nàng tiên cá, người mà tôi chỉ gặp trong giấc mơ và những câu chuyện thời thơ ấu, giờ đây đang hiện diện trước mặt tôi, xinh đẹp và gần gũi. Mái tóc vàng óng ả của nàng, mà tôi chỉ tưởng tượng, giờ đây thật mềm mại và êm dịu.
Lúc đầu, tôi có chút hoang mang và nghĩ mình gặp phải quái vật, nhưng sau khi thấy thái độ của nàng, tôi nhận ra nàng tiên cá không hề đáng sợ. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, tôi hỏi nàng về cuộc sống của những người cá. Nàng chỉ về phía biển và nói:
Cuộc sống của chúng tôi khác hẳn so với các bạn. Theo quy định của thủy cung, chúng tôi chỉ được lên bờ khi mười lăm tuổi. Các chị lớn của tôi đã lên bờ trước và kể lại cho chúng tôi về cuộc sống của con người. Tôi đã rất mong mỏi ngày mình được lên bờ, và giờ đây, mỗi đêm tôi đều lên bờ để mong được gặp con người.
Tôi lắng nghe lời tâm sự của nàng với sự thích thú và đôi chút buồn bã. Tôi hỏi:
– Sao chị có vẻ không vui dù câu chuyện lên bờ rất thú vị?
Nàng tiếp tục câu chuyện, ánh mắt buồn xa xăm:
– Tôi cảm thấy buồn vì lần đầu tiên lên bờ, tôi đã gặp một chàng trai bị rơi xuống biển và cứu chàng lên bờ. Tôi đã có cảm tình đặc biệt với chàng, nhưng không thể gặp lại chàng. Tôi đã hy sinh cả giọng hát của mình để đổi lấy đôi chân, nhưng vẫn không thể bày tỏ tình yêu với chàng.
Tôi cảm nhận được nỗi đau và sự lựa chọn khó khăn của nàng. Nàng đã chọn tình yêu và hy sinh nhiều để ở lại bên người mình yêu, dù không thể giữ được tình yêu ấy. Nàng khóc bên tôi, những giọt nước mắt của nàng như những viên ngọc trên biển, đẹp mà buồn.
– Chị có hối hận về những gì đã làm không? Chị có oán trách ai không?
– Không có gì để oán trách. Tất cả chỉ vì tình yêu, dù tình yêu quá mãnh liệt và phải chia tay. Tôi chấp nhận và không oán trách.
Tôi cảm thấy chỉ có thần tiên mới có tấm lòng như vậy. Nàng dũng cảm và hy sinh nhiều. Tôi muốn an ủi nàng, nhưng không biết làm gì ngoài việc khóc. Tôi ôm nàng và cảm nhận tình yêu dành cho bố trỗi dậy. Tôi thấy yêu cuộc sống hơn khi chứng kiến sự dũng cảm và hi sinh của nàng tiên cá.
Nàng tiên cá khuyến khích tôi cười và gửi tình yêu và nỗi nhớ vào gió biển, để bố và hoàng tử cảm nhận được. Nàng hiện ra hình ảnh bố đang cưỡi thuyền và nói rằng sẽ gửi hình ảnh của tôi cho bố.
Cuộc gặp gỡ của chúng tôi ngắn ngủi, nhưng tôi cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh. Tình yêu và sự hi sinh của nàng đã giúp tôi vững tin vào cuộc sống và yêu cuộc sống hơn.
10. Mẫu bài viết kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyện cổ tích/truyền thuyết - mẫu 1
Môn học tôi yêu thích nhất là môn Văn, vì khi học Văn, tôi được khám phá nhiều câu chuyện cổ tích, truyền thuyết, và các truyện cười hài hước. Mỗi khi nhắc đến truyền thuyết, tôi lại nhớ một kỷ niệm đặc biệt.
Hôm ấy, khi tôi đang say sưa đọc các câu chuyện truyền thuyết và không hay biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào. Bất ngờ, tôi thấy mình lạc vào một vùng đất kỳ lạ, bao quanh là những đám mây trắng, hương thơm từ các loài hoa ngào ngạt. Khung cảnh này làm tôi liên tưởng đến thiên đình - nơi mà tôi thường thấy trong các câu chuyện cổ. Khi tôi còn đang ngạc nhiên thì một chiến sĩ cao lớn, mạnh mẽ tiến về phía tôi. Tôi vẫn chưa hết bất ngờ thì người ấy đã đứng trước mặt tôi và cười một cách thân thiện:
- Chào cháu! Cháu đến từ đâu vậy?
Khi tôi nhìn kỹ, tôi nhận ra vị chiến sĩ này giống như Thánh Gióng trong truyền thuyết. Tôi vui mừng hỏi:
- Ông có phải là Thánh Gióng không ạ?
Chiến sĩ nhìn tôi, mỉm cười và đáp:
- Đúng vậy, ta chính là Thánh Gióng! Sao cháu biết ta?
- Chúng cháu đang học về truyền thuyết Thánh Gióng, và thật may mắn khi hôm nay cháu được gặp ông. Cháu có thể hỏi ông vài điều không ạ?
Thánh Gióng mỉm cười đáp:
- Cháu cứ hỏi đi.
- Ông ơi, sao sau khi đánh bại quân Ân, ông lại bay lên trời mà không về quê? Hay là ông chê quê tôi nghèo không bằng nơi này?
- Không phải vậy! Ta muốn ở lại, nhưng vì ta là con trưởng của Ngọc Hoàng, nên phải trở về thiên đình sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
- Vậy ông có nhớ cha mẹ ở dưới không?
- Có chứ, cha mẹ đã vất vả sinh ra ta, ta rất biết ơn họ. Những ngày ta còn nhỏ, chưa biết đi biết nói, họ vẫn yêu thương ta. Ta luôn mong một ngày có thể về báo đáp cha mẹ và cũng để nhân dân được sống trong hòa bình.
- À, giờ cháu hiểu rồi. Ông đã báo đáp cha mẹ bằng cách đánh đuổi quân xâm lược.
- Đúng vậy, đó là một cách thể hiện lòng hiếu thảo với cha mẹ đấy cháu ạ!
- Khi cháu còn nhỏ, cần học hành chăm chỉ để cha mẹ vui lòng, đó cũng là cách thể hiện lòng biết ơn đúng không ông?
- Chính xác, cháu rất thông minh! Ông chúc cháu học giỏi nhé! Thôi, hẹn gặp cháu lần khác. Ta phải đi gặp Ngọc Hoàng đây.
Ngay lập tức, Thánh Gióng biến mất sau đám mây trắng. Ngay lúc đó, tôi nghe mẹ gọi:
- Lan! Dậy đi ngủ đi con!
Tôi tỉnh dậy và nhận ra cuộc gặp gỡ với Thánh Gióng chỉ là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ đó đã để lại cho tôi nhiều bài học quý giá và khiến tôi nhớ mãi.
11. Bài viết kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyện cổ tích/truyền thuyết - mẫu 2
Vào những ngày hè, tôi thường thích nằm ở nhà và đọc truyện cổ tích. Năm ngoái, vì đạt danh hiệu học sinh giỏi, mẹ đã tặng tôi một cuốn Truyện cổ tích Việt Nam. Nhờ đó, tôi đã được khám phá một thế giới huyền bí.
Khi tôi đang mơ màng, tiếng hát và những tiếng cười của lũ trẻ làm tôi tỉnh dậy. Tôi thấy một đám trẻ đang vui chơi trước mặt. Khi chúng nhìn thấy tôi, chúng dừng lại và ngạc nhiên vì tôi ăn mặc khác biệt. Một cậu bé với vẻ mặt thông minh và sáng sủa tiến lại chào hỏi: 'Chị là ai?'. Tôi trả lời: 'Mình tên là Thúy, còn em thì sao?' Cậu bé chưa kịp đáp thì lũ trẻ đồng thanh kêu lên: 'Đó là cậu bé thông minh!'. Tôi rất ngạc nhiên và vui mừng khi biết đây chính là cậu bé thông minh, người đã giải đáp các câu đố hóc búa của vua một cách dễ dàng. Tôi nói: 'Chị rất ấn tượng với các câu trả lời của em. Dù đối diện với vua hay bất kỳ ai, em không hề lo lắng mà luôn nhanh trí ứng biến với các câu đố khó. Nhờ sự thông minh của em, dân làng và đất nước ta đã được cứu khỏi sự xâm lược. Câu trả lời của em đã khiến sứ giả phải nể phục trước tài năng của nước Việt, dù còn nhỏ bé.'
Cậu bé nhìn tôi, gãi đầu vẻ ngượng ngùng và nói: 'Chị cứ khen em mãi. Đất nước chúng ta có rất nhiều tài năng. Em thấy các bạn học sinh hiện nay dù còn nhỏ nhưng đã rất xuất sắc, mang về cho đất nước nhiều giải thưởng quốc tế. Các bạn đã làm cho thế giới biết đến Việt Nam qua những giải thưởng vàng trên trường quốc tế.'
Tôi ngạc nhiên: 'Sao em biết điều đó?'. 'Vì em rất thích học, nên thường theo dõi các bạn học sinh học tập. Em cảm thấy vui khi thấy nhiều bạn ngày càng giỏi giang. Các bạn không chỉ thông minh mà còn ngoan và khiêm tốn. Nhưng thôi, chị hãy chơi cùng bọn em nhé'. Em kéo tay tôi, cùng tham gia vào trò chơi với các bạn. Chúng tôi cùng nhau giải đố và vui chơi. Tôi còn được các bạn đãi món khoai lang nướng trong lá khô. Chúng tôi chơi quên cả thời gian, đến khi trời tối mới chia tay. Tôi đứng nhìn các bạn ra về mà tiếc nuối, không biết bao giờ mới gặp lại.
Đột nhiên, tôi nghe tiếng mẹ gọi: 'Thúy ơi! Dậy đi con. Sao lại ngủ gục lên sách thế này'. Hóa ra, tôi đã ngủ quên khi đọc truyện. Cuộc gặp gỡ với cậu bé thông minh thật sự rất thú vị.
12. Bài văn mô tả cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong cổ tích/truyền thuyết - mẫu 3
Trong giấc mơ ngắn, tôi thấy mình lạc lối giữa một khu rừng rộng lớn với những cây cao chọc trời. Tôi lạc quan tìm kiếm đường ra bờ suối và cuối cùng cũng tìm thấy dòng nước mát sau khi đã mệt mỏi. Khi tôi cúi xuống uống nước, tôi bất ngờ khi thấy một bà lão tóc bạc đứng ngay trước mặt tôi.
Thấy tôi hoảng sợ nhưng bà có vẻ hiền hậu, tôi stammered:
Dạ! Cháu…cháu…
Cháu đừng lo lắng!
Dạ! Bà là ai vậy ạ?
Bà là tổ tiên của người Việt cháu ạ!
A! Cháu hiểu rồi! Bà chính là mẹ Âu Cơ.
Cháu vừa học xong bài này nhưng có một số điều chưa rõ, bà có thể giúp cháu không?
Ừ, cháu ngoan lắm, có gì chưa hiểu thì cứ hỏi nhé!
Dạ! Tại sao ngày xưa bà lại lập con trưởng làm vua khi đưa năm mươi con lên núi?
À, vì đất nước ta rộng lớn, nếu không có người đứng ra cai quản thì đất nước sẽ không có chủ quyền đâu cháu ạ!
Còn những người khác sao bà lại phân chia cho họ cai quản các phương trời khác?
Để chúng ta vừa bảo vệ vừa mở rộng lãnh thổ. Và khi có việc quan trọng, các miền từ bắc đến nam đều là anh em chung một nhà và phải hỗ trợ lẫn nhau.
Dạ, cháu hiểu rồi. Cảm ơn bà!
Thôi, bà sẽ đưa cháu về, hãy học tập tốt để làm những việc có ích cho đất nước trong tương lai nhé!
Toàn! Toàn ơi! Dậy đi ngủ con!
Tiếng mẹ gọi, tôi tỉnh dậy và ngơ ngác. Mẹ tôi trông không hiểu, tôi chỉ mỉm cười với mẹ. Ngoài kia, gió thu vẫn mát rượi và lá vàng vẫn bay lả tả.