1. Đôi mắt của mẹ
Trong suốt thời thơ ấu và cả khi trưởng thành, tôi thường cảm thấy khó chịu với mẹ vì bà chỉ có một mắt. Điều này khiến bạn bè tôi thường chế giễu và làm tôi cảm thấy xấu hổ. Mẹ làm việc chăm chỉ để nuôi tôi ăn học, nhưng khi bà đến trường tìm tôi, tôi cảm thấy ngượng ngùng và lánh xa bà. Một lần, khi một bạn học cười nhạo về mẹ tôi, tôi càng thêm tức giận và quyết định cắt đứt liên lạc với bà. Tôi học tập chăm chỉ, đạt học bổng và sống cuộc sống mới ở Singapore. Dù tôi cố gắng quên mẹ, bà vẫn âm thầm lặng lẽ dõi theo tôi từ xa. Một ngày, khi tôi nhận được tin mẹ đã qua đời, tôi cảm thấy hối hận khi biết bà đã hy sinh rất nhiều cho tôi. Mẹ đã hiến một bên mắt của mình để tôi có thể nhìn thấy thế giới, và đó là một tình yêu vĩ đại mà tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được.
2. Bài học sâu sắc từ nửa quả dưa hấu về tình nghĩa vợ chồng
Một buổi trưa, khi trở về nhà sau giờ làm, tôi lấy nửa quả dưa hấu từ tủ lạnh để giải nhiệt. Vợ tôi về nhà ngay sau đó và kêu ca vì nóng bức. Khi mở tủ lạnh, cô ấy thấy dưa hấu đã hết. Tôi cho cô ấy biết rằng tôi đã ăn hết nó, và cô ấy tức giận vì không có nước uống. Chúng tôi cãi nhau vì chuyện này và phải mất cả tuần mới làm hòa. Bố mẹ tôi trách tôi vì chỉ nghĩ đến bản thân mà không để ý đến người khác. Tôi không đồng tình với họ, nghĩ rằng việc ăn hết nửa quả dưa hấu không có gì to tát. Tuy nhiên, khi bố tôi mời chúng tôi đến nhà, ông đưa ra một bài học sâu sắc về tình nghĩa vợ chồng thông qua miếng dưa hấu. Ông chỉ ra sự khác biệt trong cách chúng tôi ăn dưa hấu và nhấn mạnh rằng vợ tôi có tấm lòng rộng lượng hơn tôi. Tôi nhận ra rằng những hành động nhỏ của vợ thể hiện tình yêu và sự quan tâm mà tôi đã không nhận thấy.
3. Con sẽ sống tốt mẹ ạ, con hứa!
Vào sáng chủ nhật, Con Gái chỉnh lại nếp áo, tô một lớp son dưỡng trên môi, rồi quay một vòng trước gương. Mẹ nhìn và nói:
- Con đẹp đấy, nhưng cổ áo sao lại khoét sâu thế?
Con Gái cười đáp:
- Thời buổi nào rồi mà vẫn giữ cổ kín, mẹ ơi!
Mẹ không nói gì, vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Con Gái vào theo, lấy một miếng dưa hấu từ tủ lạnh. Mẹ hỏi:
- Không sợ trôi mất son à?
Con Gái cười:
- Son Thái Lan này, trôi sao được 'lão bà' ơi.
Mẹ ngạc nhiên:
- Thế à?
Con Gái hôn má Mẹ và nói:
- Con đi đây, mẹ nhé.
Con Gái ngày càng giống Mẹ nhưng xinh hơn vì biết cách làm đẹp. Con Gái có phước được bác lì xì mỗi tháng, đi shopping thường xuyên, mang về quần áo và mỹ phẩm. Thỉnh thoảng, Con Gái mua cho Mẹ bộ quần áo hoặc vải để Mẹ may đồ, nhưng Mẹ ít mặc và thường may đồ ở cửa hàng gần nhà. Khi Con Gái rời khỏi nhà, Mẹ hỏi:
- Chiều có về ăn cơm không?
Con Gái đáp:
- Chưa biết, mẹ ạ, con sẽ gọi lại sau.
Mẹ bảo:
- Thế mẹ để phần cơm và thức ăn cho con nhé!
Con Gái cau mày:
- Để con gọi lại sau, nếu không con ăn rồi, lại để phần cơm, lại bị béo lên!
Con Gái phóng xe đi, Mẹ đứng nhìn con đi một lúc rồi vào nhà.
Nhà có bốn người, em nhỏ và bố thường ra ngoài ăn cơm, chỉ có Mẹ và Con Gái cùng ăn. Mẹ đã quen với những bữa cơm chỉ có hai mẹ con. Khi Con Gái đi học, tối mới về, thường là cơm đã nguội. Mẹ hâm lại để con ăn, mặc dù Con Gái thường đã ăn ở đâu đó trước. Mẹ luôn mong chủ nhật để được bên Con Gái. Nhưng vào những ngày đó, Con Gái thường đi mua sắm, gặp bạn, hoặc đi ăn, câu cá, cắm trại. Mẹ khuyên thì Con Gái cười và bỏ ngoài tai.
Con Gái thích ăn bún riêu cua, cá rán, những chủ nhật ở nhà, Mẹ mừng. Mẹ đi chợ từ sáng sớm, lựa cua, thịt và gọi Con Gái vào chỉ dạy. Con Gái thường chỉ muốn Mẹ nhanh chóng làm xong để đi chơi hoặc lướt web. Sau khi nấu xong, Mẹ mặc bộ đồ mới và hỏi Con Gái:
- Bộ này có đẹp không?
Con Gái dán mắt vào màn hình máy tính, trả lời:
- Đẹp đấy, sáng da mẹ ạ.
Mẹ nhíu mày:
- Khi mày đi rồi, ở nhà mẹ mới có thời gian làm đẹp, chứ ngày trước chỉ có vài bộ mặc đi mặc lại.
Con Gái xịu mặt:
- Mẹ cứ hay than vãn!
Mẹ thích những lúc êm ả bên con. Mẹ nhờ Con Gái nhổ tóc sâu, Con Gái ban đầu từ chối nhưng cuối cùng cũng làm. Khi thấy tóc Mẹ bạc quá nửa, Con Gái rưng rưng nước mắt. Mẹ thấy vai ướt, hỏi:
- Sao mày khóc?
Con Gái sợ nói ra sẽ khóc thêm, Mẹ lại bảo:
- Đồ mít ướt!
Con Gái lấy khăn lau mặt rồi ôm Mẹ, bảo Mẹ cho con nằm một chút rồi ăn cơm. Con Gái gối đầu lên tay Mẹ, hỏi Mẹ mệt không, rồi gối đầu lên tay Mẹ.
Mẹ gầy đi nhiều, Con Gái ôm Mẹ với vòng tay dư thừa. Con Gái nhẹ nhàng cắn vào tay Mẹ, vết cắn mờ rồi biến mất. Con Gái tự an ủi rằng da Mẹ vẫn căng, Mẹ vẫn trẻ.
Con Gái thích uống nước gừng nóng, Mẹ đã ngâm gừng từ hôm trước, và khi hết nước, Mẹ làm mứt gừng. Con Gái vào bếp, bốc mứt ăn như trẻ con và nói:
- Ngon quá mẹ, cay cay, ngọt ngọt, đăng đắng như đời!
Mẹ bảo:
- Ai dạy mày nói vậy?
Con Gái trề môi:
- Mẹ cứ làm như con còn trẻ con lắm.
Mẹ thường chắt bóp, giữ lại nút áo cũ để dùng sau. Con Gái cười bảo Mẹ lẩm cẩm, Mẹ chỉ nói:
- Phung phí thì tội đấy con ơi!
Con Gái cười:
- Nói như Mẹ thì nhiều người đã phải chịu tội lâu rồi.
Mắt Mẹ lo lắng:
- Sao mày lại nói vậy?
Con Gái không nói gì, nghĩ đến những kẻ tham ô chưa bị trừng phạt.
Mẹ có cái hộp gỗ nhỏ, đã bóng lên, khóa cẩn thận, Con Gái đã thấy từ khi còn nhỏ. Mẹ luôn bảo:
- Đừng động vào, khi nào thích hợp thì cho.
Con Gái đã nản và không động vào nữa.
Sáng hôm đó, khi Con Gái ra khỏi cửa, Mẹ hỏi như mọi ngày:
- Hôm nay có về ăn cơm không?
Có lúc Con Gái bực bội trả lời:
- Chưa biết!
Nhưng hôm đó, đọc được ánh mắt cầu khẩn của Mẹ, Con Gái thở dài:
- Con sẽ về, mẹ nhớ nấu canh cà chua dồn thịt nhé, con thèm!
Mẹ vui vẻ:
- Ừ, mẹ sẽ nấu và làm bánh mì cho con, đừng ăn cơm hàng, vừa đắt vừa không sạch.
Con Gái rưng rưng, vội vã ra đi.
Suốt cả ngày, Con Gái thấy nóng ruột, mong hết giờ để về. Đó là ngày ôn tập cuối kỳ, Con Gái xin về sớm dù bài chưa xong. Khi đến cổng, mua một bó hồng tươi định tặng Mẹ.
Về đến nhà, không thấy Mẹ đón. Con Gái chạy vào bếp, cơm đã dọn sẵn nhưng Mẹ đâu? Con Gái gọi:
- Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?
Vào phòng, thấy Mẹ nằm trên giường, lay không tỉnh, tay Mẹ lạnh và cứng. Con Gái hoảng loạn, gọi cấp cứu, nhưng Mẹ đã mất trước khi đến bệnh viện. Con Gái ngất đi, không tin Mẹ đã đi xa.
Bố và em nhỏ đưa Con Gái về, Con Gái vào phòng Mẹ và thấy cái hộp gỗ. Con Gái cầm lấy, không cho ai động vào. Mở hộp, thấy chiếc khăn len hồng Mẹ đan, áo len trẻ con của Con Gái ngày xưa, quyển vở chữ viết thời lớp 1 và một chiếc kiềng vàng cùng tờ giấy: 'Của hồi môn cho con Gái mẹ.'
Đó là toàn bộ gia tài của Mẹ, cái hộp lưu giữ những kỷ niệm và khó khăn của gia đình. Con Gái nuốt nước mắt và thầm hứa với Mẹ:
- Con sẽ sống tốt, mẹ ạ, nhất định vậy!
4. Cổ tích về sự ra đời của mẹ
Ngày xửa ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên, ông Trời đã làm việc không ngừng nghỉ suốt 6 ngày, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong. Một vị thần thấy vậy mới hỏi:
- Sao ngài lại mất quá nhiều thời gian cho tạo vật này?
Ông Trời đáp:
- Đây là một tạo vật rất đặc biệt, có hơn 200 bộ phận có thể thay thế và cực kỳ bền bỉ, nhưng không phải là gỗ đá vô tri. Nó có thể sống bằng nước lã và ăn thức ăn thừa của con, nhưng đủ sức ôm ấp nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối đến trái tim tan vỡ. Ngoài ra, nó có thể có tới 6 đôi tay.
Vị thần kinh ngạc:
- Sáu đôi tay, không thể tin nổi!
Ông Trời đáp:
- Thực ra, còn ít lắm. Nếu có 3 đôi mắt cũng chưa đủ đâu.
- Ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn của con người do chính ngài đặt ra trước đây. - Vị thần nói.
Ông Trời thở dài:
- Đúng vậy. Sinh vật này là tạo phẩm tuyệt vời nhất của ta, vì vậy ta đã dành nhiều ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín để biết con mình đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy những điều không thể thấy. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu nỗi lòng của những đứa con lầm lạc, và đôi mắt này sẽ cho chúng biết rằng mẹ luôn hiểu, yêu thương và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm dù không nói ra.
Vị thần sờ vào tạo vật và nói:
- Sao mà nó mềm mại đến thế?
Ông Trời đáp:
'Ngươi chưa biết hết đâu. Tạo vật này rất cứng cỏi, không thể tưởng tượng nổi những đau khổ và công việc nó phải chịu đựng trong cuộc đời.'
Vị thần nhận ra điều gì đó và sờ lên má người mẹ đang được tạo ra.
- Ồ, thưa ngài. Hình như Ngài bỏ quên gì ở đây.
- Không phải, đó là những giọt nước mắt - Ông Trời thở dài.
- Nước mắt để làm gì, thưa ngài? - Vị thần hỏi.
- Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn và lòng tự hào mà người mẹ nào cũng phải trải qua.
5. Mẹ đánh đổi đôi mắt để giữ mạng sống cho con
Chị Hoàng Thị Yến (Hoài Đức, Hà Nội) đang mang thai tháng thứ 5 thì phát hiện mắc bệnh ung thư. Chị phải chọn giữa sự sống của mình và đứa con chưa chào đời. Không chần chừ, chị quyết định giữ lại đứa bé dù phải hy sinh tính mạng. Để bảo vệ thai nhi, chị không thể dùng thuốc kháng sinh hay xạ trị, khiến đôi mắt chị ngày càng suy yếu vì bệnh ung thư.
Ngày đứa trẻ ra đời cũng là ngày chị mất hoàn toàn thị lực. Mặc dù không thể thấy mặt con, chị vẫn cảm thấy hạnh phúc. Sức khỏe chị vẫn yếu, nhưng nếu có cơ hội chọn lại, chị Yến vẫn sẽ làm như vậy: 'Một ngàn lần nữa cũng sẽ chọn như thế vì không người phụ nữ nào không khao khát có con'.
Tám Điều Mẹ Luôn Nói Dối
1. Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi nghèo khó. Mỗi khi có cơm trắng, mẹ luôn dành phần ngon nhất cho tôi và nói: “Ăn đi con. Mẹ không đói đâu!”
2. Mẹ thường đi câu cá ở con sông gần nhà. Khi có cá, mẹ cũng chia cho tôi. Có lần, mẹ nấu súp từ hai con cá, còn mẹ chỉ ăn chút xíu cá còn lại. Khi tôi gắp cá vào chén mẹ, mẹ từ chối và nói: “Con ăn đi. Mẹ không thích cá!”
3. Để có tiền cho tôi học hành, mẹ làm việc không ngừng. Một đêm, tôi thấy mẹ làm việc dưới ánh nến, tôi bảo mẹ nghỉ ngơi, nhưng mẹ cười và nói: “Con ngủ đi. Mẹ không thấy mệt.”
4. Ngày thi cuối cấp, mẹ chờ tôi nhiều giờ dưới nắng nóng. Khi tôi về, mẹ ôm tôi và đưa ly trà nóng. Tôi đưa trà cho mẹ nhưng mẹ nói: “Con uống đi. Mẹ không khát đâu!”
5. Khi cha qua đời, mẹ trở thành trụ cột gia đình. Mẹ từ chối sự giúp đỡ của một người đàn ông gần nhà, dù gia đình còn nghèo khó, và nói: “Tôi không cần tình yêu! Con tôi là đủ.”
6. Sau khi tôi tốt nghiệp và có việc làm, mẹ đã già nhưng vẫn bán rau trong vườn. Tôi đưa mẹ tiền nhưng mẹ từ chối: “Mẹ có đủ tiền tiêu rồi!”
7. Sau khi lấy bằng thạc sỹ và có việc làm tốt, tôi muốn đưa mẹ sang Hoa Kỳ để nghỉ ngơi. Nhưng mẹ từ chối, nói: “Mẹ không quen cuộc sống nhàn nhã.”
8. Khi mẹ bệnh nặng, tôi trở về và thấy mẹ nằm trên giường bệnh sau phẫu thuật, mẹ vẫn cười và nói: “Đừng khóc, con trai của mẹ! Mẹ không đau đâu!”
7. Hãy hành động trước khi mọi thứ trở nên quá muộn màng
Một người đàn ông dừng lại tại cửa hàng hoa để đặt một bó hoa gửi tặng mẹ mình. Mẹ ông sống cách đây hơn 200 dặm và ông muốn cửa hàng giao hoa đến tận tay bà. Khi vừa bước ra khỏi xe, ông thấy một cô bé đang khóc nức nở bên lề đường.
Ông dừng lại và hỏi: 'Cháu có chuyện gì vậy?'
Cô bé đáp: 'Cháu muốn mua một bông hồng để tặng mẹ, nhưng cháu chỉ có 75 cent, trong khi hoa hồng thì 2 đô la.'
Người đàn ông mỉm cười: 'Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng.'
Ông mua cho cô bé một bông hồng như đã hứa và giao hoa đến nhà mẹ mình. Khi rời đi, ông hỏi cô bé có muốn đi đâu không. Cô bé đồng ý để ông chở đến nhà mẹ cô. Ông đưa cô bé đến một nơi vắng vẻ, và khi dừng xe, ông nhận ra đó là nghĩa trang. Cô bé đặt bông hoa lên một ngôi mộ sạch sẽ.
Ngay lập tức, người đàn ông quay lại cửa hàng hoa, hủy đơn hàng và mua một bó hoa lớn, sau đó lái xe thẳng đến thăm mẹ mình. Dù nhà ông cách đó 200 dặm, cuộc gặp gỡ với cô bé đã giúp ông nhận ra rằng nếu không về thăm mẹ ngay hôm nay, có thể ngày mai sẽ không còn cơ hội nữa.
8. Câu chuyện về cách Mẹ dạy con yêu thương
Có một cậu bé hay làm mẹ khiển trách, và mỗi lần bị mắng, cậu đều cảm thấy tủi thân. Một hôm, cậu bị mẹ mắng và tức giận chạy vào rừng, hét lớn: 'Tôi ghét mẹ!'. Tiếng vọng từ khu rừng trả lời: 'Tôi ghét mẹ!'. Cậu bé sợ hãi và trở về khóc nức nở trong lòng mẹ, không hiểu tại sao lại có người ghét mình.
Mẹ dẫn cậu trở lại khu rừng và bảo cậu hét lớn: 'Tôi yêu mẹ'. Lần này, tiếng vọng trả lời: 'Tôi yêu mẹ'. Mẹ giải thích cho cậu rằng: 'Đây là quy luật của cuộc sống. Những gì con cho đi sẽ trở lại với con. Nếu con thù ghét, người khác cũng sẽ thù ghét con. Còn nếu con yêu thương, người khác cũng sẽ yêu thương con'.
9. Hãy yêu thương vợ của mình
Khi bạn đánh mất người bạn đời của mình, bạn sẽ nhận ra rõ ràng sự quý giá và quan trọng của vợ mình. Phụ nữ vốn có thiên chức cao cả là làm mẹ và vợ, họ là phái yếu nhưng lại làm được vô vàn việc. Phụ nữ hi sinh rất nhiều cho gia đình, yêu thương chồng con vô điều kiện. Họ yêu thương gia đình chồng như chính gia đình mình, dù đã rời xa cha mẹ đẻ để xây dựng tổ ấm riêng.
Họ dành gần hai phần ba cuộc đời để phục vụ gia đình chồng, gọi những người xa lạ là bố mẹ và yêu thương họ đôi khi còn hơn cả cha mẹ ruột. Đây là bởi vì họ yêu bạn, người mà họ đã chọn làm chồng, người mà họ tin tưởng và trao gửi cả cuộc đời. Họ làm tất cả từ việc bếp núc, giặt giũ, chăm sóc con cái, đến dọn dẹp nhà cửa, và nhiều khi kiếm tiền không kém gì các ông chồng. Dù vậy, công việc quanh họ không bao giờ hết, từ sáng đến tối, luôn bận rộn.
Thời trẻ, họ xinh đẹp và thon thả nhưng vì sinh con cho bạn, họ đã hy sinh cơ thể mình, khiến thân hình trở nên xồ xề và đầy vết rạn. Nhưng nhiều ông chồng lại thiếu sự cảm thông, có thể phản bội và tìm niềm vui bên ngoài. Phụ nữ có thể tiêu tiền cho bạn mà không tiếc, nhưng lại không dám mua cho mình những món đồ yêu thích. Họ thường nhịn đói hoặc ăn uống qua loa để dành phần ngon cho chồng con.
Phụ nữ luôn lo lắng cho chồng con khi ốm đau, là người đồng hành cùng bạn vượt qua mọi khó khăn, dù cho thế giới có quay lưng. Họ có thể bật khóc vì quá tải công việc nhưng vẫn tiếp tục làm mọi việc vì bạn và gia đình. Dù có càu nhàu vì mệt mỏi, họ vẫn gắng gượng làm hết mọi việc.
Phụ nữ có thể tỏ ra khó chịu, nhưng khi chồng gặp khó khăn, họ là người đầu tiên tìm cách giúp đỡ bạn. Đôi khi, không thể kể hết sự hi sinh của họ. Phụ nữ luôn tỏ ra tài giỏi và kiên nhẫn, dù thân hình yếu đuối nhưng vẫn đảm đương mọi việc. Đó chính là vì tình yêu và lòng hy sinh của họ dành cho bạn và con cái.
Vì vậy, hãy trân trọng vợ mình, đừng bao giờ phản bội họ. Họ đã dành cả cuộc đời cho gia đình và bạn, xứng đáng được yêu thương và sự chung thủy. Đừng làm tổn thương tình yêu mà họ đã dành cho bạn. Nếu lỡ đánh mất họ, bạn sẽ cảm nhận rõ ràng sự quan trọng của họ như thế nào.
10. Vết sẹo của mẹ
Cậu bé mời mẹ tham gia buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Cậu rất lo lắng và xấu hổ khi mẹ đồng ý tham dự. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên gặp mẹ cậu, người có một vết sẹo lớn trên mặt. Mặc dù mẹ cậu là một người phụ nữ đẹp, vết sẹo đã che gần hết mặt bên phải, khiến cậu cảm thấy xấu hổ và tìm cách tránh mặt mọi người trong góc phòng. Trong lúc buổi họp diễn ra, cậu bé nghe mẹ nói chuyện với cô giáo về vết sẹo của mình.
- Cô bị vết sẹo đó như thế nào? - Cô giáo hỏi.
Người mẹ giải thích:
- Khi con còn nhỏ, phòng của con bốc cháy. Mọi người sợ hãi và không dám vào vì lửa quá lớn. Tôi lao vào phòng, thấy một xà nhà sắp đổ xuống con, tôi đã lấy thân mình che chắn cho con. Tôi bị thương và ngất đi, nhưng may mắn là một lính cứu hỏa đã cứu cả hai mẹ con tôi.
Người mẹ chạm vào vết sẹo và nói tiếp:
- Vết sẹo này không thể chữa trị, nhưng tôi không hối tiếc về hành động của mình.
Khi nghe mẹ kể, cậu bé xúc động, chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp, ôm chầm lấy mẹ và cảm nhận sâu sắc sự hy sinh của mẹ. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày, không muốn rời xa.
11. Nơi có phụ nữ, nơi đó có hạnh phúc
Trong một bản nhỏ ở miền núi, có một ông lão sống cùng cháu trai. Một tối, có người gõ cửa.
– Ai đó? – cháu trai hỏi.
– Tôi là người giàu có – người gõ cửa đáp.
– Ông ơi, cháu có mở cửa cho người giàu vào không? – cháu trai hỏi ông.
– Không – ông lão nói – tôi đã giàu có rồi vì có cháu bên cạnh. Cháu cũng giàu có vì có tôi.
Một lát sau, lại có tiếng gõ cửa.
– Tôi là hạnh phúc – xin vui lòng cho tôi vào.
Ông lão bảo cháu:
– Chúng ta không cần thêm hạnh phúc nữa. Hai ông cháu ta sống cùng nhau đã đủ hạnh phúc rồi.
Vài phút sau, có thêm tiếng gõ cửa.
– Ai đấy? – cháu trai hỏi.
– Tôi là phụ nữ.
Cháu trai nói với ông:
– Ông ơi, có người phụ nữ gõ cửa, nhưng chúng ta không cần mở cửa, đúng không ông?
Ông lão trả lời:
– Đừng như vậy, con ạ. Chúng ta nên mở cửa cho phụ nữ vì nơi nào có phụ nữ, nơi đó có hạnh phúc, tình yêu và sự thịnh vượng.
12. Bởi vì bà ấy là mẹ
Khi đang hành quân, các binh sĩ chứng kiến một người phụ nữ đang chia nhỏ miếng bánh mì và trao cho các con mình. Những đứa trẻ háo hức ăn những miếng bánh đó.
- Bà ấy không giữ lại gì cho mình – một sĩ quan nhận xét.
- Có lẽ bà ấy không đói – một lính khác góp ý.
- Đó là vì bà ấy là mẹ – sĩ quan đáp lại.