1. Bài văn mô tả kỉ niệm ngày khai giảng đầu tiên - Số 4
Hôm nay, em đã trở thành học sinh lớp 8, khác hẳn với cô bé lớp Một ngày nào. Dù đã trải qua nhiều lễ khai giảng, nhưng ngày đầu tiên vào lớp Một vẫn in đậm trong ký ức em. Đêm trước khai giảng, em không ngừng hồi hộp và mong chờ. Mẹ chuẩn bị mọi thứ cho em: sách vở, đồng phục và đồ dùng học tập. Đến sáng, mẹ đưa em đến trường, nơi mọi thứ đều mới lạ. Trường Tiểu học Đàm Duy Thành hiện ra với cổng chào và cờ xí phấp phới. Trong sân trường, em thấy mình thật nhỏ bé giữa đám đông. Buổi lễ khai giảng trang trọng, tiếng trống trường và quốc ca vang lên, khắc sâu vào tâm trí em. Khi nhận lớp, em vui mừng gặp lại bạn cũ và làm quen với bạn mới. Buổi học đầu tiên đầy hứng khởi và ấm áp. Những kỷ niệm của ngày khai trường đầu tiên đã trở thành một phần quan trọng trong ký ức tuổi thơ của em.
2. Kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học số 5
Ngày đầu tiên tôi đi học trôi qua thật ngọt ngào trong lớp học nhỏ nhắn ấm áp dưới ánh nắng…
Sáng sớm, dưới hàng phượng đỏ rực, có một cô bé theo mẹ đến trường, ôm tập vở và đội nón. ‘Đi học’ là một khái niệm hoàn toàn mới với cô bé, khiến nó cảm thấy hồi hộp. Trong lúc mơ mộng, nó không hay đã đến nơi. Mẹ đang nói chuyện với cô giáo, thỉnh thoảng chỉ tay về phía nó, nhưng nó không để ý.
Đây là ‘Ngôi trường’. Một khoảng sân rộng không rào chắn, gió lộng, với đủ loại cây ăn trái. Một lớp học nhỏ xíu, mái ngói đỏ, tường rêu nằm dưới lớp lá xanh. Một nhóm trẻ cùng tuổi đang chơi đùa trên bậc thềm. Khi mẹ đẩy cô bé về phía cô giáo, nó mới chú ý đến cô, người đã lớn tuổi, tóc hoa râm và đôi mắt hiền từ. Mặc dù cô giáo cúi xuống, chìa tay ra, cô bé cảm thấy ấm áp và an toàn. Nó đưa tay bé xíu vào tay cô, cúi đầu chào: 'Con chào cô ạ!'.
Giờ học đầu tiên không phải là thời gian tô chữ như chị Hai đã nói. Cô giáo dặn dò mọi thứ từ chỗ ngồi đến việc bao vở, cầm bút. Dù không nhớ hết, cô bé biết mẹ sẽ hỏi và chuẩn bị mọi thứ cho nó. 'Nhưng,' cô đột ngột làm nó chú ý, 'trước khi là học sinh, các con phải nhớ: Tiên học lễ, hậu học văn,' và cô bé ngồi ngay ngắn, lắng nghe bài giảng đầu tiên về 'Mở mang tri thức'.
Nửa buổi học trôi qua bình yên. Ra chơi, khi cô giáo quay lưng, lũ trẻ đã ùa ra sân. Cô bé vui vẻ chạy theo, lần đầu tiên chơi với nhiều người lạ mà không thấy sợ. Mọi thứ đều lạ lẫm nhưng nhanh chóng hòa vào các trò chơi. Đột nhiên, một tiếng 'Xoảng!' vang lên, chiếc dép của cô bé bay lên cao, làm vỡ một chậu cây. Cô bé nằm dưới đất, sợ hãi và lo lắng cô giáo sẽ mắng. Nhưng cô giáo đến, lau mặt cô bé và ôm nó. Cô bé cảm thấy nhẹ nhõm và được an ủi. Sau đó, cô bé nghe chuyện từ cô và cảm thấy thật dịu êm. Khi trời đã cao, mẹ đến đón và cô bé vui vẻ về nhà, hứa với mẹ nhớ dậy sớm đi học ngày hôm sau.
Và tám năm đã trôi qua. Cô bé ngày xưa giờ đã là tôi của hiện tại, vẫn đạp xe đến trường mỗi ngày, vui chơi với bạn bè, và kể lại chuyện vết sẹo trên má. Mỗi khi đi qua nơi xưa, tôi luôn mỉm cười ấm áp.
3. Kể lại kỷ niệm ngày đầu tiên đi học số 6
Mỗi người đều có những kỷ niệm, từ vui vẻ đến buồn bã, đặc biệt là kỷ niệm về thời thơ ấu. Ngày đầu tiên đến trường là kỷ niệm tôi không bao giờ quên.
Ngày đầu tiên tôi đến trường, mẹ nắm tay tôi từng bước trên con đường mới. Tôi cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Vai tôi nặng trĩu với chiếc cặp và sách vở mới. Xung quanh, nhiều bạn học mới có người vui vẻ cùng cha mẹ, có người khóc vì không muốn rời xa người thân. Trước cổng trường, tôi bị choáng ngợp bởi sự mới lạ. Trường cao lớn, bao phủ bởi màu xanh mát mắt. Vào trong, hàng ngàn học sinh xếp hàng ngay ngắn trong bộ đồng phục trắng với logo trường. Xung quanh là những cây cổ thụ cao lớn, như đang chào đón các học sinh mới. Các thầy cô đứng nghiêm túc, luôn mỉm cười chào đón.
Các thầy mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen lịch sự, còn các cô trong bộ áo dài truyền thống đầy màu sắc và hoa văn. Một thầy cầm loa thông báo phụ huynh ra về để các em vào lớp. Mẹ tôi dặn dò tôi học chăm và hòa đồng với bạn bè, rồi mẹ rời đi với nụ cười hiền hậu. Tôi cảm thấy muốn khóc vì không muốn xa mẹ, nhưng tôi cố gắng kìm nén và nước mắt cứ rơi. Sau đó, tôi vào lớp sinh hoạt với cô giáo chủ nhiệm, người rất xinh đẹp và hiền lành. Cô bắt đầu giới thiệu và buổi sinh hoạt kết thúc.
Ngày đầu tiên đi học thật đặc biệt. Tôi hứa sẽ học giỏi và không quên những kỷ niệm đáng nhớ này.
4. Kể về kỷ niệm ngày đầu tiên đi học số 7
Thời học sinh là giai đoạn đẹp nhất trong đời mỗi người, và những kỷ niệm từ thời kỳ ấy sẽ mãi không phai nhạt. Với tôi, và chắc hẳn nhiều người khác, ngày khai trường đầu tiên là một hồi ức tươi đẹp, để lại dấu ấn sâu đậm.
Ngày khai trường của tôi là một buổi sáng mùa thu trong xanh. Mẹ dậy sớm chuẩn bị mọi thứ cho tôi: đồng phục, sách vở, và bữa sáng cho cả nhà. Tôi nhanh chóng vệ sinh để mẹ không phải nhắc nhở, nhưng mẹ vẫn thúc giục tôi. Tôi nghĩ mẹ lo tôi sẽ muộn và bị công an bắt. Tôi vội vàng ăn sáng và chính tôi là người thúc mẹ chở đi. Mẹ cười hiền từ bảo tôi cứ từ từ, còn sớm. Bố dặn dò tôi phải ngoan và học tập chăm chỉ, không còn nhõng nhẽo như trước. Tôi hứa sẽ cố gắng. Con đường đến trường hôm đó đông đúc, mẹ bảo hôm nay các bạn khác cũng khai giảng. Tôi hào hứng và không còn lo lắng về công an nữa. Đến trường, tôi thốt lên vì ngạc nhiên trước vẻ đẹp của ngôi trường mới với hồ nước và vườn cây xanh tươi. Tôi chỉ cho mẹ những điều mới mẻ.
Tại sân trường, mẹ dẫn tôi vào hàng lớp 1A2. Chúng tôi tham gia lễ chào cờ đầu tiên. Tôi thắc mắc về chiếc khăn đỏ của các anh chị lớn, mẹ giải thích rằng nếu học tốt, tôi cũng sẽ được đeo khăn đó. Sau nghi lễ, cô hiệu trưởng nhắc nhở về nhiệm vụ năm học. Khi tiếng trống vang lên, bóng bay được thả lên trời. Sau lễ, tôi không thấy mẹ và hoảng hốt khóc. Một chị lớn tuổi hơn tôi, tóc thắt bím, đến an ủi tôi và dẫn tôi vào lớp 1A2. Chị giải thích về giờ học và hứa mẹ sẽ đến đón khi tôi học xong. Tôi cảm ơn chị và vào lớp, cảm giác lạ lẫm và lo lắng. Cô giáo sắp xếp chỗ ngồi và bắt đầu tiết học đầu tiên. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng chim hót và cô giáo giảng bài.
Ngày đầu tiên đi học trôi qua với nhiều cảm xúc không thể quên. Những vui buồn, hạnh phúc và lo sợ sẽ mãi là dư âm của ngày đầu tiên ấy.
5. Kể về kỷ niệm ngày đầu tiên đi học số 8
Đầu năm nay, do dịch Covid diễn biến phức tạp, chúng em chủ yếu học online và không đến trường. May mắn thay, Việt Nam đã kiểm soát dịch bệnh, và cuộc sống dần trở lại bình thường. Vì vậy, ngày đầu tiên quay lại trường trong năm học mới có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với chúng em.
Hơn nửa năm chỉ học ở nhà, không được gặp thầy cô và bạn bè, khiến em cảm thấy rất buồn. Khi nhận tin mùa thu này chúng em sẽ được trở lại trường, em rất vui mừng. Em cùng bố mẹ đi mua sách vở, bao bọc và dán nhãn cẩn thận. Mỗi ngày trôi qua, em hồi hộp đếm ngược đến ngày được gặp lại bạn bè và mái trường yêu quý.
Cuối cùng, ngày ấy đã đến. Sau bữa tối, bố mẹ nhắc nhở em kiểm tra sách vở, đồ dùng và quần áo để ngày mai có thể đến trường tốt nhất. Em ngồi khoanh tay trên bàn, ngắm nhìn những quyển sách mới tinh, suy nghĩ về những thay đổi của các bạn và cây cối trong trường. Những câu hỏi trong đầu làm em vừa háo hức vừa lo lắng, khó ngủ.
Sáng ngày tựu trường, em dậy sớm và được mẹ đưa đến trường. Trước cổng trường rộng lớn, em vẫy tay chào mẹ rồi bước vào. Sân trường đông đúc, rộn ràng tiếng cười đùa của các bạn học sinh. Những hàng cây lớn hơn và vững chãi, mùi sơn mới từ các bức tường và bàn ghế được tân trang lại thoang thoảng trong không khí.
Em bước đi, hít thở không khí trường học, thì bất ngờ có một cánh tay vỗ vào vai. Đó là cô bạn thân cùng lớp. Chúng em trò chuyện vui vẻ và đi đến lớp học. Bước vào lớp, các bạn tươi cười chào em; ai cũng lớn hơn và vui vẻ hơn. Vì là ngày đầu tiên, chúng em chỉ nghe cô giáo dặn dò và chuẩn bị cho buổi khai giảng ngày mai. Cô giáo bước vào với nụ cười tươi, mặc áo dài trắng, giọng nói nhẹ nhàng. Cô giới thiệu nội quy lớp học và công tác chuẩn bị cho năm học mới. Sự say mê của cô làm thời gian như trôi nhanh hơn.
Sau khi hoàn tất nội quy và chương trình, cô trò chuyện cùng chúng em để hiểu nhau hơn. Buổi dặn dò kết thúc trong niềm vui của cả cô và trò. Về nhà với tâm trạng vui vẻ, em hy vọng năm học này sẽ tràn đầy may mắn và hứng khởi.
6. Kể về kỷ niệm ngày đầu tiên đi học số 9
Vào một ngày thu rực rỡ ánh nắng và gió nhẹ, tôi chính thức bước vào lớp 8, chuẩn bị trở thành chị cả của trường. Mỗi khi mùa tựu trường đến, tôi lại nhớ về mùa thu của tám năm trước, với những kỷ niệm vui buồn của ngày đầu tiên đi học.
Dù đã tám năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó. Cô bé hôm qua còn khóc đòi kẹo, hôm nay đã mặc áo sơ mi, quần bò và mang cặp sách to hơn người đến trường. Con đường làng hôm ấy trong trẻo và mới lạ. Có phải mọi người đang nhìn tôi khác đi vì hôm nay tôi đi học không? Cánh cổng trường hiện ra thật rộng lớn, hòa cùng ánh nắng và nền trời xanh. Tôi cảm thấy hồi hộp như sắp bước vào một thế giới kỳ diệu. Tôi nắm chặt tay mẹ, không muốn buông, vì trước mặt toàn người lạ. Nếu không có chuyện xảy ra, có lẽ tôi vẫn chìm trong nỗi sợ hãi ấy...
Lúc đó, đám học sinh lớp một chúng tôi còn lạc lõng giữa sân trường. Tôi sắp khóc vì nhớ nhà và mẹ. Tôi lúng túng cúi mặt xuống, không may đụng vào một bạn nữ nhỏ nhắn với làn da bánh mật và nụ cười tươi. Tôi giẫm lên chân bạn, chắc bạn cảm thấy đau lắm, vì thấy bạn nhíu mày. Tôi xin lỗi liên tục, xấu hổ vì sự vụng về ngày đầu tiên. Nhưng bạn lại cười và nói: “Không sao đâu, chỉ cần chú ý hơn là được”. Giọng nói ấm áp của bạn khiến tôi cảm thấy an tâm và mỉm cười trở lại.
Chúng tôi nhanh chóng làm bạn, cùng nhau đi khắp sân trường trong lúc chờ gọi tên. Tôi biết bạn tên là Hân và sẽ học cùng lớp với tôi. Có lẽ tôi đã tìm được người bạn đầu tiên. Đang trò chuyện, bạn hỏi:
- Sao trông cậu buồn vậy?
Tôi đáp:
- Vì tớ nhớ mẹ và muốn về nhà.
Bỗng nhiên, mặt Hân buồn hẳn, đôi mắt ướt như sắp khóc. Tôi lo lắng không biết mình có nói sai điều gì không. Bạn nhẹ nhàng lắc đầu và nói với giọng buồn:
- Cậu thật may mắn vì có mẹ đưa đi học và có nhà để trở về. Tớ từ nhỏ đã mất cha mẹ, sống ở trại mồ côi. Hôm nay, tớ cũng tự đi học một mình. Tớ ước có mẹ bên cạnh như cậu. Nhìn ai được cha mẹ dẫn đi, tớ thấy tủi thân và khao khát gia đình. Có lẽ tớ là người bất hạnh nhất. Bạn khẽ lau nước mắt.
Tôi lặng im không biết nói gì. Lúc ấy, tôi mới nhận ra mình thật may mắn. Hạnh phúc thực sự là có một gia đình yêu thương. Dù đôi khi tôi còn lãng quên và giận mẹ, nhưng tôi thấy thương bạn và cảm phục sự lạc quan của bạn. Tôi và Hân nắm tay nhau vào lớp, cảm thấy buổi tựu trường ý nghĩa hơn rất nhiều.
Tôi mỉm cười, nhớ lại sự kiện đó. Sau lần đó, Hân và tôi trở thành bạn thân. Bạn đã dạy tôi nhiều điều quý giá về cuộc sống, giúp tôi trân trọng những giá trị giản dị và sống mạnh mẽ. Đó là hành trang theo tôi suốt đời.
Đó là câu chuyện về ngày đầu tiên đi học của tôi, đánh dấu sự trưởng thành thực sự. Những bài học đầu đời chính là những kỷ niệm quý giá nhất!
7. Kể về kỷ niệm ngày đầu tiên đi học số 10
Ngày đầu tiên đi học là một dấu ấn không thể quên. Mặc dù giờ đây em đã vào lớp 8, ký ức về ngày khai trường khi bắt đầu vào lớp 1 vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí em. Cảm giác hồi hộp và ngượng ngùng khi bước qua cánh cổng trường và rời xa vòng tay mẹ thật đặc biệt.
Đêm trước ngày khai giảng, tâm trạng em đầy mâu thuẫn: hồi hộp, vui mừng, và lo lắng. Dù em cố gắng ăn uống, nhưng đầu óc vẫn chỉ nghĩ về sự kiện quan trọng sắp tới. Mẹ đã chuẩn bị mọi thứ cho em từ bút chì đến thước kẻ, dù em không nhớ hết, nhưng mọi thứ đều mới mẻ và thú vị. Em hào hứng sắp xếp chúng vào cặp sách và mặc đồng phục trường: áo trắng và váy đỏ, vừa vặn như in. Tối hôm đó, em chạy quanh nhà với cặp sách, cảm giác như mình đã trưởng thành. Gia đình cũng nhộn nhịp hơn, và bà nội động viên em cố gắng học giỏi. Dù vậy, em vẫn trằn trọc khó ngủ, nghĩ về giáo viên và bạn bè. Cuối cùng, em mới thiếp đi trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, em dậy sớm, ăn sáng, và mặc đồng phục với sự háo hức. Mẹ đưa em đến trường bằng xe máy, và mọi thứ xung quanh như trở nên mới mẻ hơn: con đường, hàng cây, và ánh sáng mặt trời. Không gian đã thay đổi với tiếng cười của học sinh và tiếng xe máy của phụ huynh. Các bạn nhỏ đều lộ vẻ lo lắng và ngơ ngác. Đối với em, ngày tựu trường giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Trong buổi lễ khai giảng, mọi ánh mắt đều hướng về các học sinh lớp một, khiến em cảm thấy tự hào. Nhiều bạn tỏ vẻ nghiêm túc hoặc vui vẻ, và chị liên đội trưởng chỉ huy toàn trường hát quốc ca.
Chúng em cùng hát vang, và em tưởng tượng mình là một chiến sĩ nhỏ trong câu chuyện cổ tích. Sau tiết mục chào cờ, chúng em nghe thư mừng ngày khai giảng từ Chủ tịch nước, nhận ra tầm quan trọng của việc học. Tiếp theo là tiết mục đánh trống khai trường của thầy hiệu trưởng, người mà em cảm thấy như một người cha lớn. Tiếng trống vang lên báo hiệu một năm học mới, và những quả bóng bay màu sắc được thả lên trời. Em cảm thấy như mình đang bay trong không gian tri thức mới, cảm giác mình lớn lên trong tâm thức dù chỉ mới sáu tuổi.
8. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 11
Tiếng trống trường vang vọng khắp sân, làm tôi bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên đến trường của mình. Tuy ký ức về ngày đầu tiên vào lớp một còn mờ nhạt, nhưng ngày khai giảng cấp hai vẫn in đậm trong trí nhớ với những cảm xúc không thể quên.
Ngày khai giảng, tôi hào hứng và hồi hộp, vì tôi đã lớn hơn và có thể tự mình đi học, hơn nữa còn học dưới mái trường mà mẹ dạy. Tối trước ngày khai trường, cả hai mẹ con bận rộn chuẩn bị mọi thứ: quần áo, giày dép, sách vở, bút thước. Tôi phấn khích với chiếc cặp sách mới màu hồng in hình Thủy Thủ Mặt Trăng và bộ quần áo trắng tinh khôi được mẹ giặt sạch sẽ. Tôi tưởng tượng về ngày đầu tiên đến trường và không khỏi mỉm cười.
Sáng hôm đó, trời bỗng dưng sầm sì, âm u, làm tôi lo lắng về ngày khai trường không thuận lợi. Khi mưa trút xuống, tôi và mẹ phải trú bên đường, ướt sũng và lạnh cóng. Nhưng sau cơn mưa, bầu trời trong sáng, không còn mây bụi, và mọi người lại hối hả đến trường.
Buổi lễ khai trường dù diễn ra muộn hơn dự kiến nhưng vẫn vui vẻ. Mẹ đưa tôi đến cổng trường và tôi đứng đón các bạn học sinh khác. Lúc này, cô giáo chủ nhiệm, bạn của mẹ, nhẹ nhàng đưa tôi vào sân trường. Dù không có mẹ bên cạnh, tôi có một người mẹ thứ hai là cô giáo, người sẽ dìu dắt và truyền đạt tri thức cho tôi. Cô là mẹ thứ hai của tôi.
Buổi lễ trang trọng, mọi người đều vui vẻ, không thấy nước mắt hay sự lo lắng như lần vào lớp một. Thầy hiệu trưởng hiền từ dặn dò chúng tôi, những chú chim non mới vào trường, phải học tập chăm ngoan và tu dưỡng đạo đức. Tôi ghi nhớ từng lời thầy dặn để không ngừng phấn đấu.
Những kỷ niệm đẹp đẽ đó sẽ mãi là hành trang theo tôi suốt cuộc đời. Những lời dặn dò ấm áp, những cử chỉ thân thương sẽ luôn được tôi ghi nhớ và phấn đấu để trở thành người có ích cho xã hội.
9. Ký ức ngày đầu tiên đi học số 12
Những kỉ niệm thời thơ ấu luôn hiện về trong tôi, đầy ắp những cảm xúc vui buồn khó quên. Một trong những kỉ niệm sâu đậm nhất là ngày đầu tiên tôi vào lớp sáu, bước vào một ngôi trường cấp hai đầy hứa hẹn và mới lạ.
Ngày hôm trước, tôi trằn trọc không ngủ được, lòng hồi hộp không biết ngày khai trường có giống những năm trước không. Cảm giác ấy thật khó tả. Và cuối cùng, ngày mong đợi cũng đến.
Sáng hôm ấy, tôi thức dậy sớm hơn bao giờ hết. Sau khi hoàn tất các công việc cá nhân, tôi hối hả thay bộ đồng phục mới, cột chiếc khăn quàng đỏ, và tự nhủ rằng mình đã trở thành một nữ sinh cấp hai, cần phải trưởng thành và nghiêm túc hơn. Sau bữa sáng, gia đình chúc tôi ngày đầu đến trường vui vẻ. Tôi cảm thấy thật lớn và trưởng thành.
Ăn xong, tôi vội vàng lên xe đạp và đến trường. Không khí náo nhiệt như ngày hội. Ngoài cổng trường, các đội trống xếp hàng chờ đón, và sân trường được trang trí bằng cờ và hoa. Các giáo viên ăn mặc trang trọng, và không khí đầy sự hứng khởi. Các lớp được sắp xếp theo thứ tự, với từng lớp được cô chủ nhiệm chuẩn bị bóng bay. Khi lễ khai giảng bắt đầu, các lớp lần lượt đi qua thảm đỏ, và quả bóng bay được thả lên trời, tạo nên không khí vui tươi. Lời phát biểu của thầy hiệu trưởng kết thúc buổi lễ, và tôi rời trường với niềm vui, tự hào trở thành một nữ sinh cấp hai.
Giờ đây, khi đã lên lớp tám, tôi vẫn nhớ mãi kỉ niệm ngày đầu tiên đi học, với sự hân hoan và những điều mới mẻ. Đó là một phần ký ức đẹp đẽ trong tuổi thơ tôi, không bao giờ phai nhạt.
10. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 13
“Ngày đầu tiên vào lớp một, mẹ dẫn tôi đến trường, và tôi không thể ngừng khóc. Mẹ đã vỗ về, yêu thương...” Những lời ca này luôn khiến tôi nhớ lại cảm xúc ngây thơ của ngày đầu tiên đi học. Ngày khai trường, một sự kiện trọng đại, đánh dấu bước đầu trên con đường học tập của mỗi người. Dù giờ đã lên lớp tám và quen với không khí học đường, chiếc cặp mới mà chú tặng tuần trước vẫn khiến tôi hồi tưởng về những kỉ niệm của một cậu bé mới vào lớp một, nắm tay bà, cảm nhận sự yêu thương và lo lắng trong từng bước đi.
Ngày hôm ấy trời thu se lạnh, mây bay lơ lửng, báo hiệu một năm học mới sắp bắt đầu. Tôi hồi hộp, tưởng tượng về sự kiện quan trọng sắp diễn ra. Dù khi ấy còn nhỏ, chưa hiểu rõ về ngày khai trường, tôi vẫn cảm nhận được sự bận rộn của người lớn và sự quan tâm đặc biệt. Hôm nay bà sẽ đưa tôi đến trường vì bố mẹ tôi bận công tác xa. Vùng quê của chúng tôi, không phải thành phố sầm uất, mà là một nơi yên bình, nơi có những con sông và nét thôn quê. Trên đường đến trường, chúng tôi phải qua một con sông, và bác lái đò đã đợi sẵn. Tôi thấy bác cười tươi hơn bình thường, có lẽ cũng vì ngày khai trường. Trên đò có nhiều học sinh và phụ huynh, ai cũng thể hiện sự lo lắng, đặc biệt là những bạn thường chơi cùng tôi. Điều này làm tôi càng thêm hồi hộp, nhưng sự có mặt của bà cùng với sóng nước đã làm tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Tiếng bác lái đò gọi làm tôi giật mình: “Các cháu xuống đò nhé, chúc các cháu vui vẻ!” Câu chúc ấy quen thuộc nhưng hôm nay lại khiến tôi cảm thấy động viên hơn bao giờ hết. Tôi nắm tay bà và bước xuống đò, cảm nhận làn gió mát. Trường học hiện ra to lớn và khang trang, khác hẳn với mọi ngôi nhà tôi từng thấy. Bà xoa đầu tôi và nói: “Đây là trường học của cháu, nơi sẽ giúp cháu học hỏi và trưởng thành.” Tôi không hiểu lắm về ý nghĩa câu nói đó, nhưng vẫn cảm nhận được sự quan trọng. Khi đến cổng trường, tôi thấy nhiều bạn học sinh và phụ huynh với đủ loại cảm xúc. Tôi đã khóc òa khi nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng nhờ vào sự động viên của bà và những lời dỗ dành của bố mẹ, tôi đã lấy lại can đảm. Một cô giáo đến gần và nói: “Bà có thể vào lớp với cháu không? Đây là lớp của cháu.” Giọng nói ấm áp của cô làm tôi cảm thấy an lòng. Cô dẫn tôi vào lớp, và tôi cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.
Khi vào lớp, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bà đứng cùng những phụ huynh khác, dặn dò con cái. Bà nói với tôi: “Cố gắng học tốt nhé, trưa bà sẽ đón.” Lời bà làm tôi yên tâm hơn. Tôi nghe thấy giọng cô giáo đang giới thiệu về mình. Lúc này, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chuẩn bị làm quen với cô giáo mới.
11. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 14
Hôm nay tôi đã mười bốn tuổi và đã trải qua nhiều kỳ thi, gặp gỡ nhiều bạn bè, học hỏi từ nhiều thầy cô và tham gia bảy lần khai giảng. Nhưng đối với tôi, ngày đầu tiên đi học là một kỷ niệm không thể quên.
Ngày đầu tiên vào lớp một là một sự kiện quan trọng vì trước đó tôi suýt được học mẫu giáo nếu không phải vì khóc và ôm mẹ. Mẹ lo lắng tôi sẽ khóc và đòi về hoặc phải dừng học năm sau khi tôi lớn hơn. Gia đình tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày này, từ bút chì, thước kẻ đến cặp sách và vở. Mẹ cũng mua cho tôi bộ đồng phục mới: áo trắng và váy đỏ. Tôi rất háo hức về việc học và mong chờ ngày đầu tiên. Sáng hôm sau, trời đẹp như mong đợi và tôi ngồi sau mẹ, vui vẻ ngắm con đường lạ. Con đường hai bên cây xanh như chào đón tôi. Mẹ lo lắng tôi sẽ khóc, nhưng tôi vẫn uống hết sữa và khi đến trường, tôi đã thấy ngạc nhiên và lo lắng vì trường quá to và đông người. Mẹ dắt tôi vào trường qua cánh cổng to lớn và dẫn tôi đến lớp. Tôi sợ hãi và níu tay mẹ, mong mẹ sẽ học cùng tôi.
Khi đứng trước lớp 1D, tôi thấy phòng học rất rộng và đẹp, nhưng tôi vẫn lo lắng. Cô giáo trẻ mặc áo dài hồng phấn đã đến chào và hỏi thăm từng bạn. Tôi hơi sợ vì mẹ đã dặn không nên trả lời nhiều, nhưng cô giáo rất hiền và tôi đã nói hết mọi chuyện. Cô cười và xoa đầu tôi, làm tôi cảm thấy an tâm. Dù có một bạn khóc nấc lên, tôi vẫn tự tin bước vào lớp. Tôi không muốn những điều đẹp đẽ như trời xanh, phòng học và mẹ bị nước mắt làm xấu đi. Tôi tạm biệt mẹ và bước vào lớp với nụ cười. Ngày đầu tiên đi học của tôi thật đặc biệt, và tôi cảm thấy tự hào vì đã làm mẹ vui.
12. Bài văn kể lại kỷ niệm ngày đầu tiên đi học số 15
Khi làn gió thu khẽ lướt qua những tán cây xào xạc và ánh nắng vàng óng len lỏi qua từng kẽ lá, tôi lại cảm nhận mùa tựu trường đang đến gần. Năm nay, tôi đã là học sinh lớp tám, đã tám lần tham dự lễ khai giảng, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là ngày đầu tiên bước vào lớp một.
Ngày đầu tiên đi học là một trải nghiệm đáng nhớ, mang đến cho tôi những kỷ niệm sâu sắc. Những hình ảnh yêu thương, sự chăm sóc lo lắng của mẹ trong ngày đầu tiên đi học đã để lại dấu ấn không thể quên.
Những ngày trước khi khai trường, tôi tràn đầy háo hức và hồi hộp. Bài hát về ngày khai giảng nghe cảm động hơn bao giờ hết: “Tạm biệt búp bê, tạm biệt gấu Mi-sa, tạm biệt thỏ trắng, mai vào lớp một rồi. Nhớ lắm, trường Mầm Non yêu quý!”. Gia đình tôi chuẩn bị đầy đủ cho ngày đặc biệt này: chiếc cặp in hình Mickey, sách giáo khoa, vở viết, hộp bút, màu sắc và các dụng cụ học tập khác. Tôi thích thú khi xem từng món đồ mới.
Đêm trước ngày khai giảng, cả gia đình thức khuya trò chuyện về tôi. Mẹ thử cho tôi bộ đồng phục học sinh tiểu học với áo trắng, váy xanh và đôi xăng đan trắng. Nhìn mình trong gương, tôi vui mừng. Bà ngoại khen ngợi và dặn dò tôi chăm ngoan học giỏi. Tuy vậy, đêm hôm đó tôi không ngủ được vì hồi hộp. Mẹ kể cho tôi nghe những câu chuyện về tình thầy trò và tình bạn, và tôi nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm dù lễ khai giảng diễn ra vào buổi chiều. Đầu giờ chiều, mẹ dẫn tôi đến trường qua con đường quen thuộc, nhưng hôm nay có vẻ lạ lẫm. Ngôi trường Tiểu học Nguyễn Du hiện ra trước mắt với cánh cổng rộng mở và băng rôn chúc mừng năm học mới. Mọi thứ đều đẹp đẽ và rạng rỡ.
Trong sân trường, người dần đông hơn. Tôi đứng bên gốc cây phượng vĩ, ngắm nhìn những chú chim và những đám mây trôi nhẹ. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ khai giảng. Các bậc phụ huynh chuẩn bị ra về, và tôi cũng có chút nước mắt, nhưng tôi cố gắng mạnh mẽ. Tôi tự hào cầm biển lớp và tham gia diễu hành. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy vinh dự với nhiệm vụ này.
Buổi khai giảng thật trang trọng với tiếng trống giòn giã, lá cờ Tổ quốc bay phấp phới, và tiếng Quốc ca vang lên. Cô hiệu trưởng đọc lời khai giảng và dặn dò chúng tôi học tập chăm chỉ. Sau buổi lễ, cô Vũ Oanh dẫn chúng tôi vào lớp, tổ chức liên hoan và tôi làm quen với các bạn. Tất cả chúng tôi đều đoàn kết ngay từ ngày đầu tiên. Mẹ đợi tôi ở cổng trường và tôi kể cho mẹ nghe về ngày đầu tiên đến lớp. Tôi càng ngày càng yêu thích việc học.
Ngày đầu tiên đi học để lại trong tôi những kỷ niệm khó quên. Những ngày thơ ấu dù hạnh phúc hay gian khổ đều là những kỷ niệm đáng trân trọng. Nhìn lại, tôi cảm thấy mình thật hồn nhiên và đó cũng là niềm vui nhỏ trong cuộc sống hiện tại.
13. Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 1
Kiến thức là một phần quan trọng trong cuộc sống, nhưng không phải ai cũng có cơ hội đến trường. Rất nhiều người nghèo không đủ điều kiện học tập. Tôi là một trong số ít người may mắn được đến trường, được học hỏi và rèn luyện những bài học quý giá. Vì vậy, những kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học luôn là những khoảnh khắc đáng nhớ và khó quên đối với tôi.
Dù giờ tôi đã học lớp tám, nhưng mỗi khi nghe tiếng trống “tùng... tùng... tùng” tôi lại nhớ về năm hai ngàn không trăm lẻ bảy. Trước ngày khai trường, tôi cảm thấy hồi hộp và suy nghĩ rất nhiều về trường lớp như “Trường mới sẽ ra sao?”, “Bạn bè có tốt không?”, “Thầy cô có nghiêm khắc không?”. Ngày đó, ba mẹ tôi bận rộn chuẩn bị cho tôi: ba mua giấy bao vở, dán nhãn, còn mẹ mua sách giáo khoa. Tôi cố gắng không làm rách giấy bao vở nhưng không thành công. Khi làm rách bìa, tôi khóc nhiều lắm, nhưng mẹ đã dỗ dành khiến tôi bình tĩnh lại. Ba hướng dẫn tôi cách bao vở cho đúng và chị hai viết tên tôi lên nhãn. Những chữ viết đẹp như rồng bay phượng múa.
Thêm một lần nữa, tôi làm lem mực vào vở và khóc nhiều hơn lần trước. Chị tôi lại an ủi tôi. Tất cả đã sẵn sàng, và tối đó tôi mất nhiều thời gian mới ngủ được. Sáng hôm sau, ba chở tôi đến trường, còn tặng tôi một quả bóng hình mặt cười. Tôi thấy các bạn học sinh đều vui vẻ, tự tin khi đến trường. Tôi cảm thấy tự hào với bộ đồng phục mới và ngôi trường rộng rãi, đẹp đẽ với những cây đỏ thắm và bốn chiếc xích đu.
Tiếng trống khai trường vang lên, toàn trường xếp hàng ngay ngắn. Tôi bất ngờ khi bóng bay của mình bị vỡ. Tôi cố gắng không khóc, và may mắn có bạn bên cạnh chia hoa cho tôi. Sau buổi diễu hành, cô giáo dẫn chúng tôi vào lớp và tôi ngồi cạnh bạn đã chia hoa. Mùi hương của vở mới làm tôi cảm thấy lạ lẫm. Vào giờ ra chơi, chỉ còn khoảng mười lăm phút, tôi không biết chơi gì thì được một nhóm bạn đến rủ. Tôi cảm thấy xúc động. Khi ra về, tôi vẫy tay chào tạm biệt các bạn mới và cảm thấy lòng mình bâng khuâng.
Ngày đầu tiên đi học của tôi đầy ắp kỉ niệm đáng nhớ. Những khoảnh khắc ấy luôn thúc đẩy tôi học tập chăm chỉ hơn để không phụ lòng cha mẹ.
14. Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 2
Những ngày đầu tiên trong cuộc đời luôn mang lại cảm xúc đặc biệt. Dù đã trải qua nhiều kỉ niệm, tôi vẫn không thể quên được những ngày đầu tiên, từ lần đầu tiên giúp mẹ làm việc nhà, đi chơi xa, cho đến lần đầu tiên đi học. Những cảm xúc trong ngày đầu tiên đến trường luôn trong sáng và đáng nhớ như những năm tháng học trò.
Ngày tựu trường là một ngày thu trong xanh, không có mây. Ánh mặt trời chiếu sáng làm tan màn đêm. Tôi dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ và lần đầu tiên mặc đồng phục trường. Trông tôi thật lạ lẫm với bộ đồng phục mới. Cả nhà đều khen tôi trưởng thành hơn, điều đó làm tôi cảm thấy tự tin hơn.
Mẹ đưa tôi đi trên con đường làng quen thuộc, nhưng hôm nay mọi thứ dường như khác. Những dải hoa bên đường nở rộ như chào đón các học sinh bước vào năm học mới. Con đường dường như rộng hơn, và tiếng cười nói của học sinh hòa cùng âm thanh của xe cộ làm không khí thêm náo nhiệt. Cổng trường hiện ra to lớn và đẹp đẽ với dòng chữ: ''TRƯỜNG TIỂU HỌC KIM ĐỒNG''. Các bậc phụ huynh và học sinh đông đúc, mỗi người đều thể hiện sự lo lắng và mong đợi cho ngày khai trường đầu tiên. Tôi cảm thấy sợ hãi giữa đám đông người lạ và chỉ biết nép vào mẹ, trong khi các bạn khác cũng cảm thấy ngại ngùng.
Khi tiếng trống vào lớp vang lên, mẹ dắt tay tôi vào lớp và nói:
- Con hãy bước vào, hôm nay con sẽ trở thành một học sinh đầy ước mơ. Mẹ đưa tôi đến cửa lớp và giới thiệu cô giáo mới:
- Chào cô đi con. Đây là cô Nhi, cô sẽ là giáo viên của con. Cô Nhi mặc áo dài trắng, có nụ cười dịu dàng và mái tóc dài. Tôi cảm thấy lo lắng và không muốn rời xa mẹ. Cô Nhi ân cần động viên tôi:
- Cửa lớp học mở ra là cả một thế giới mới với kiến thức và bạn bè. Em sẽ trưởng thành dần. Nào, vào lớp đi em.
Từng lời cô như mở ra một chân trời mới, giúp tôi cảm thấy yên tâm hơn. Tôi mỉm cười và bước vào lớp, cảm nhận sự hài lòng của mẹ. Trường học trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi tôi học tập và trưởng thành. Những bước đầu tiên trên con đường học tập có sự đồng hành của cha mẹ và bạn bè. Ngày khai trường ấy là dấu mốc quan trọng trong cuộc đời tôi, đầy cảm xúc và không thể quên.
Kỉ niệm thời thơ ấu luôn là hành trang quý báu giúp ta tiến xa trong cuộc sống. Ngày khai trường sẽ mãi là một phần đẹp đẽ trong kí ức của tôi.
15. Kể lại kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học số 3
Khi tôi đang sắp xếp lại tủ sách cũ để chuẩn bị cho năm học lớp 8, một bức ảnh kỉ niệm từ năm lớp một bất ngờ rơi ra. Bức ảnh chụp cùng bạn bè trong ngày nhận thưởng cuối năm, gợi lại bao kỉ niệm đáng nhớ về ngày đầu tiên vào trường tiểu học. Những hình ảnh ngày đầu tiên ấy hiện lên rõ ràng như một thước phim sống động.
Đó là buổi sáng đầu tháng 9. Sau đêm mưa, trời Sài Gòn sáng ấm áp. Mẹ dậy sớm, mặc cho tôi bộ áo trắng tinh và váy xanh đã ủi kĩ. Mẹ dặn dò tôi, nói rằng năm nay tôi không còn đi nhà trẻ nữa mà vào lớp một. Mẹ ôm tôi và bảo cô giáo sẽ thay mẹ dạy tôi những điều mới. Tôi lo lắng không biết cô giáo có nghiêm khắc không, và những cuốn sách dày cộp có làm tôi choáng ngợp không. Trên đường đi, mẹ nhắc nhở tôi về cách cư xử và ứng xử với các bạn ở trường.
Đến trường, tôi càng cảm thấy hồi hộp hơn khi nghe mẹ dặn dò. Nhưng mẹ đã an ủi tôi, cho tôi biết rằng các bạn ở trường cũng giống như tôi và đã được cha mẹ dạy dỗ. Tôi thấy bớt lo lắng khi biết có bạn Bình Minh và Anh Dũng cùng học với tôi. Tôi tạm biệt mẹ và bước vào sân trường đông đúc, tìm lớp 1C giữa tiếng cười đùa của các anh chị lớp lớn. Dù chưa tìm được lớp, tôi cảm thấy yên tâm hơn khi thấy trường vui vẻ. Tôi mỉm cười và tiếp tục tìm lớp của mình.
Nhớ lại lời mẹ đọc cho tôi đêm qua về những đứa trẻ trên khắp thế giới, tôi cảm thấy thêm động lực. Cô giáo mới, cô N, xuất hiện và dẫn chúng tôi vào lớp. Buổi học đầu tiên thật thú vị với việc sắp xếp chỗ ngồi và tổ chức lớp. Tôi và bạn Bình Minh cùng được xếp vào một tổ. Buổi ra chơi, tôi bị ngã và bị thương, nhưng các bạn cũ và mới đã chăm sóc tôi tận tình. Mặc dù đau, tôi vẫn cảm thấy ấm lòng khi thấy sự quan tâm của bạn bè. Cuối cùng, khi về nhà, mẹ gọi tôi về thực tại của năm học lớp tám, tạm biệt mùa hè đầy kỉ niệm.