1. Tường thuật một lần làm bố mẹ buồn vì lỗi lầm bài 4
Trong cuộc sống, ai cũng có lúc mắc lỗi. Tôi cũng không phải ngoại lệ, đã khiến bố mẹ phải buồn lòng vì những sai sót của mình.
Khi tôi học lớp sáu, tôi thường xuyên ham chơi và lơ là học tập. Kết thúc học kỳ một, kết quả học tập của tôi không tốt. Sau buổi tổng kết, cô giáo đã đến nhà để trao đổi với bố mẹ. Về nhà hôm đó, tôi rất lo lắng khi thấy bố mẹ đang ngồi chờ. Tôi chào bố mẹ và chuẩn bị tinh thần để nghe những lời trách mắng. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là bố mẹ không quát mắng mà chỉ trò chuyện nhẹ nhàng với tôi.
Bố thông báo rằng cô giáo đã nói tôi là học sinh thông minh nhưng chưa chăm chỉ, điều này ảnh hưởng đến thành tích học tập của tôi. Bố kể lại những ngày học sinh của mình, khi ông cũng từng ham chơi và làm bố mẹ phiền lòng. Mẹ cũng chia sẻ về thời thơ ấu của mẹ, khi mẹ phải nghỉ học vì hoàn cảnh khó khăn và rất tiếc vì không thể tiếp tục học. Nghe những câu chuyện này, tôi cảm thấy xúc động.
Đây là lần đầu tiên tôi được nghe những chia sẻ chân thành từ bố mẹ. Buổi trưa hôm ấy diễn ra yên ả và sau đó cả nhà cùng nhau ăn cơm với những món tôi thích. Tôi quan sát mẹ và thấy rằng dù có những nếp nhăn trên khuôn mặt, mẹ vẫn yêu thương và chăm sóc tôi. Điều này làm tôi cảm thấy cần phải cố gắng hơn trong học tập vì bố mẹ đã làm việc vất vả để tôi có cơ hội đi học.
Gia đình là điểm tựa quan trọng trong cuộc đời mỗi người, nơi luôn có tình yêu và sự bao dung. Tôi muốn gửi lời yêu thương sâu sắc nhất đến bố mẹ.
2. Tường thuật về một lần em làm bố mẹ buồn bài 5
Bố mẹ luôn hài lòng với những việc em làm, nhưng có một lần em đã khiến bố mẹ thất vọng và lo lắng. Mỗi khi nghĩ lại sự việc đó, em cảm thấy xấu hổ và hứa sẽ không để bố mẹ phải buồn phiền vì mình nữa.
Hôm đó, trong cái nắng hè gay gắt của miền Trung, bố mẹ và em gái em đều nghỉ ngơi. Em được giao nhiệm vụ trông em gái trong khi bố mẹ đi làm. Em gái em mới ba tuổi, cần có người trông nom.
Vào buổi trưa, thằng Tý ở lớp rủ em đi bắn chim. Em quên nhiệm vụ được giao và vui vẻ nhận lời. Trong đầu em không còn nhớ đến lời dặn của bố mẹ. Lúc ấy, đứa trẻ lớp sáu như em chỉ nghĩ đến vui chơi hơn là nghe lời bố mẹ. Em ngồi sau xe đạp của thằng Tý, cùng nó đến một cái đồi lớn ở làng bên, nơi có nhiều cây cối và chim. Em bị mê hoặc bởi khung cảnh và trò bắn chim cùng thằng Tý. Hai đứa đuổi nhau trên đồi, em bắn trượt nhiều lần nhưng cũng bắn được vài con. Thằng Tý bảo nếu nướng chim với lá bưởi thì rất thơm ngon. Nghĩ đến món chim nướng lá bưởi mà bố làm, em cảm thấy thích thú.
Nhưng rồi em nhớ ra nhiệm vụ quan trọng của mình. Em vội vàng nói với thằng Tý và hai đứa đạp xe về nhà. Về đến nhà thì đã 3 giờ chiều. Em thấy bố mẹ ngồi chờ ở cửa, gương mặt họ vừa lo lắng vừa giận dữ. Khi nhìn thấy em và thằng Tý đứng trước cổng, mẹ lớn tiếng: “Đi đâu mà giờ này mới về? Không nghe lời bố mẹ dặn sao?”. Trong khi mẹ nói, bố vẫn im lặng, điều đó làm em sợ hãi.
Thằng Tý cảm nhận được không khí căng thẳng nên vội vã bỏ mấy con chim bắn được và về nhà. Em chậm rãi bước vào nhà, thấy bố vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị. Một lúc sau, bố lên tiếng nhẹ nhàng nhưng đầy nặng nề: “Lần sau nhớ nghe lời bố mẹ, con đi thế lỡ có chuyện gì thì sao? Con đã lớn rồi, đừng làm bố mẹ lo lắng như vậy nữa.”
Nghe bố nói, em chỉ cúi mặt, nước mắt lăn dài trên má. Mẹ và bố bảo em đừng khóc nữa, và nhắc nhở lần sau không làm bố mẹ lo lắng. Em biết bố mẹ đã không còn giận nhưng em vẫn cảm thấy xấu hổ và tự vấn lương tâm suốt buổi tối hôm đó. Em hứa sẽ không mải chơi và không làm bố mẹ phiền lòng nữa, vì em yêu bố mẹ rất nhiều.
3. Tường thuật về một lần em khiến bố mẹ buồn bài 6
Ai cũng có lúc phạm sai lầm, nhưng có những lỗi lầm mà chúng ta khó mà quên được. Tôi cũng đã từng như vậy. Tôi đã mắc lỗi với mẹ, và dù đã lâu rồi nhưng tôi vẫn không thể quên được.
Chuyện xảy ra vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm. Khi đó, mẹ tôi là bác sĩ quân y, luôn bận rộn với công việc và gia đình. Một hôm, thấy mẹ về nhà, tôi liền chạy ra chào mẹ rồi vội vã quay lại góc học tập để tiếp tục đọc quyển truyện tranh Conan. Một lúc sau, tôi nghe thấy mẹ gọi từ dưới nhà:
- Trang ơi, xuống quét nhà giúp mẹ đi con.
- Con đang bận mẹ ơi. – Tôi trả lời, mắt vẫn dán vào quyển truyện.
Mẹ đột ngột bước vào phòng tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi:
- Sao con không giúp mẹ quét nhà mà cứ ngồi đây đọc truyện?
Tôi phụng phịu cất quyển truyện vào ngăn bàn, lê bước xuống nhà, cầm lấy cây chổi và quét qua quýt cho xong. Những đồ vật bị rơi xuống đất tôi cũng không thèm nhặt lên. Mặt tôi nhăn nhó, giận dữ. Căn phòng khách gọn gàng, đẹp đẽ của mẹ dưới tay tôi đã trở nên lộn xộn như một bãi chiến trường. Mẹ nhẹ nhàng nhắc:
- Con nhẹ tay một chút, không làm hỏng hết đồ đạc bây giờ.
Sự bực bội trong tôi bùng phát. Tôi ném cây chổi xuống đất và quát vào mặt mẹ:
- Thế con phải làm sao? Nếu mẹ không hài lòng thì mẹ tự dọn đi.
Mẹ sững sờ nhìn tôi, vì đây là lần đầu tiên tôi cãi mẹ, rồi mẹ buồn rầu nói:
- Nếu con không muốn làm thì thôi, từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa.
Dù biết mình đã sai, nhưng tôi vẫn chạy lên phòng, khóa cửa lại, ngồi vào bàn. Tôi lấy sách vở ra nhưng không thể làm nổi một bài nào. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ngấn nước cứ hiện ra. Tôi đã hỗn láo với mẹ. Trong bữa cơm tối, khi bố hỏi vì sao tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi không thể trả lời. Sự hối hận khiến tôi bật khóc. Tôi biết lỗi của mình với mẹ là không thể chấp nhận được. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám.
Đêm hôm ấy, mẹ tôi phải nhập viện cấp cứu. Bác sĩ chẩn đoán mẹ bị cảm nặng và kiệt sức. Nhìn mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Phải chăng nếu lúc đó tôi cố gắng giúp mẹ việc nhà thì mẹ đã không đến nỗi như vậy? Tôi nắm lấy tay mẹ, nghẹn ngào nói trong nước mắt: 'Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, xin mẹ hãy tha thứ cho con!'.
Đã hai năm trôi qua nhưng tôi vẫn không quên được ngày hôm đó. Bây giờ tôi đã là học sinh lớp sáu, trưởng thành hơn và biết giúp mẹ nhiều việc nhà. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm như thế nữa. Bởi vì, bạn biết đấy, nếu chúng ta đối xử tệ bạc với những người thân yêu của mình, chúng ta sẽ cảm thấy ân hận và tội lỗi.
4. Kể về một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn bài 6
Nhà tôi có hai chị em, tôi là chị còn em trai tôi nhỏ hơn ba tuổi. Bố mẹ rất cưng chiều em trai, nhiều lần thiên vị và trách mắng tôi. Điều đó khiến tôi ghen tị và hay cãi cọ với em, có lúc tôi đã làm bố mẹ buồn lòng vì mâu thuẫn giữa hai chị em.
Mỗi khi hai chị em ở nhà cùng nhau, chúng tôi thường xuyên tranh cãi. Nếu có xung đột về đồ đạc, mẹ tôi thường nhắc:
- Con là chị thì phải nhường em, đừng chấp nhặt từng chuyện nhỏ. Em còn bé, hay nghịch ngợm, con không nên để bụng.
Lời mẹ khiến tôi càng bực bội, tôi nghĩ mẹ quá ưu ái em, không công bằng với tôi. Một hôm, có chuyện xảy ra. Sáng sớm hôm đó, tôi lấy ra 10.000 đồng từ con lợn đất, dự định chiều sẽ đãi bạn bè vì điểm cao trong kỳ thi tuần. Tôi cẩn thận cất tiền vào chỗ an toàn rồi đi học bài. Đến trưa, trước khi nấu cơm, tôi kiểm tra tiền để mua sắm cho lớp, nhưng tiền đã biến mất. Tôi dốc hết túi ra, tìm khắp nơi trong cặp mà không thấy. Tôi nghi ngờ em trai đã lấy tiền. Nhà chỉ có hai chị em, em học trên gác xép còn tôi học dưới nhà. Vậy không thể là ai khác được, tiền không thể tự bay đi được.
Tôi tức tối chạy lên gác, quát:
- Hùng! Em lấy tiền của chị phải không?
- Không… em… em…
- Mày nói dối. Làm lớp trưởng mà về nhà lại thế. Tao tưởng bố mẹ cưng em vì em ngoan, học giỏi, mà lại đi lấy trộm tiền.
Tôi mắng em với tất cả sự tức giận và ghen tị. Em cúi đầu khóc, mắt đỏ hoe. Tôi không quan tâm, chỉ nghĩ: “Nước mắt cá sấu”.
- Tiền đâu, đưa đây cho chị!
Trưa hôm ấy, khi bố về, tôi kể hết sự việc cho bố nghe: em đã lấy tiền của tôi, còn chối và không trả lại. Bố nghe vậy, chắc sẽ giận vì bố luôn nghiêm khắc với các lỗi lầm. Bố gọi em xuống hỏi, giọng giận dữ:
- Hùng! Tại sao con lại lấy tiền của chị?
- Con không lấy… không lấy mà bố – Em lấm lét, giọng oan ức.
- Không lấy thì ai vào đây?
Tôi thấy thương em một chút nhưng vì ghen tức nên lại cảm thấy vui mừng. Đúng lúc mẹ về, mẹ hỏi:
- Có chuyện gì mà bố con vẻ mặt không vui vậy?
- Dạ, Hùng lấy tiền của con, bố giận nên đánh em. – Thế à?
Mẹ vội vào nhà và gọi tôi:
- Thanh ơi, có phải tiền của con đây không? Tờ 10.000 đồng mới cứng rơi ngoài sân, mẹ vừa thấy khi về.
Tôi giật mình nhớ ra: “À, tôi đã kẹp tiền vào quyển vở rồi ra sân học bài, tiền rơi ra ngoài”. Tôi đã nghĩ nhầm là để trong bao kiểm tra. Tôi thấy hối hận, vội vàng chạy lên xin lỗi em. Em không trách mắng tôi mà ôm tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ và hối lỗi vô cùng.
Từ đó, tôi thay đổi cách cư xử với em. Hai chị em tôi rất yêu thương nhau, cùng nô đùa rồi lại ngồi học riêng. Tôi nhận ra em trai dù nhỏ nhưng có lòng khoan dung, tôi ngày càng xấu hổ và quyết tâm làm một người chị gương mẫu, yêu thương em hơn.
5. Kể về một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn bài 8
Nhà em có bốn chị em, em là chị cả nên được bố mẹ quan tâm và dạy bảo nhiều hơn. Em luôn cố gắng làm gương cho các em, nhưng có một việc mà em vẫn không thể quên. Đó là lần em đã khiến bố mẹ rất thất vọng và buồn lòng.
Hồi em học lớp bốn, có một bài kiểm tra toán. Do tối hôm trước mải xem ti vi, em không học bài nên không làm được bài kiểm tra và bị điểm kém. Em sợ bố mẹ sẽ mắng và thất vọng, nên đã xé bài kiểm tra và giấu vào cặp. Chiều hôm đó, em về nhà lo lắng nhìn nét mặt của bố mẹ, nhưng họ chỉ hỏi em có mệt không và điểm số. Em trả lời là mười điểm và bố mẹ vui vẻ thưởng bánh cho em, rồi cho em đi chơi cả buổi chiều với bạn Yến. Em quên hẳn bài kiểm tra điểm kém của mình và chơi vui vẻ với bạn bè. Tối về nhà, em ăn cơm và xem ti vi cùng gia đình, bố mẹ không bắt em học bài ngay mà để em thoải mái xem phim.
Những ngày sau, em hoàn toàn quên đi lỗi lầm của mình. Cho đến một hôm, em gái thứ hai của em, bé Phượng, vào lục cặp tìm bút chì thì phát hiện bài kiểm tra bị xé. Em gái mang cặp ra mách mẹ. Mẹ mở cặp ra và thấy bài kiểm tra. Khi em về nhà, nhìn thấy mẹ buồn, em không hỏi vì nghĩ mẹ không vui vì lý do khác. Bữa cơm tối hôm đó nặng nề, không ai nói gì. Sau bữa cơm, mẹ gọi em vào phòng, mặt mẹ lộ rõ vẻ thất vọng. Mẹ kể cho em nghe về một cậu bé chăn cừu hay nói dối. Cậu bé đã lừa dân làng về việc sói đến làm thịt đàn cừu, và khi sói đến thật, không ai tin cậu nữa. Mẹ nói lòng tin khó xây dựng, và khi đã mất lòng tin, dù em có làm đúng thì cũng không được tin tưởng nữa. Mẹ dạy rằng nếu em nói dối, dù là chuyện nhỏ, sẽ thành thói quen và làm mất lòng tin của mọi người. Bố mẹ chỉ cần em luôn nói thật, dù có chuyện gì xảy ra. Nhìn vào đôi mắt buồn rười rượi của mẹ, em cảm thấy rất hối hận và ôm mẹ khóc nức nở.
Từ đó, em hứa với mẹ sẽ luôn nói thật với bố mẹ và làm gương tốt cho các em. Dù giờ em đã là học sinh lớp sáu, nhưng em luôn nhớ bài học ngày hôm đó để tự nhắc nhở bản thân.
6. Kể về một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn bài 9
Bố mẹ và gia đình là những người tôi yêu quý nhất trên đời, vì họ luôn yêu thương và chăm sóc tôi vô điều kiện. Dù tôi có lỗi lầm thế nào, họ cũng không bao giờ bỏ rơi tôi. Chính vì vậy, tôi rất hối hận khi đã làm bố mẹ buồn. Khi còn nhỏ, tôi rất ngang bướng, chỉ làm theo ý mình mà không nghĩ đến hậu quả. Nhiều lần tôi gây ra những hậu quả nghiêm trọng, làm bố mẹ lo lắng. Một lần đáng hối hận nhất là khi tôi còn học lớp ba, đã bỏ nghe lời bố mẹ đi chơi khiến cả nhà phải lo lắng tìm kiếm khắp nơi.
Mỗi đứa trẻ đều nghịch ngợm, nhưng tôi thì không chỉ nghịch mà còn rất bướng bỉnh. Dù là con gái, tôi quậy phá như những cậu con trai. Bố mẹ và người thân nhiều lần phải đau đầu vì tôi. Bố mẹ yêu thương tôi, ít khi trách mắng, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng, nên tôi không biết sợ điều gì.
Một lần hành động của tôi đã khiến cả gia đình hoảng loạn. Khi mẹ tìm thấy tôi, mẹ đã bật khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc thương tâm như vậy. Tôi nhận ra rằng dù tôi có gây ra lỗi lầm lớn đến đâu, bố mẹ cũng không bỏ rơi mà vẫn yêu thương tôi. Sự yêu thương này đã làm tôi cảm thấy hối hận và cảm động sâu sắc.
Vào kỳ nghỉ hè lớp ba, gia đình tôi đang thu hoạch lúa. Bố mẹ giao cho tôi nhiệm vụ trông thóc đã thu hoạch, chỉ cần phơi khô để đưa vào kho. Tôi không cần làm gì khác, chỉ ở nhà học bài và đợi bố mẹ về. Tuy nhiên, tôi không có hứng học, nghĩ rằng hè là thời gian để chơi, nên tôi gấp sách vở lại và ra ngoài xem ti vi. Khi có bạn cùng xóm rủ đi chơi, tôi đồng ý ngay, tự nghĩ sẽ về sớm nên bố mẹ không biết.
Chúng tôi chạy ra bờ sông chơi, dùng vợt tự chế để bắt châu chấu. Chơi vui vẻ, chúng tôi vứt dép và chạy nhảy khắp nơi. Nhưng trời bỗng mưa lớn, chúng tôi không thể về nhà, phải trú trong lều của Bác Ba. Trong khi đó, bố mẹ về nhà không thấy tôi, chia nhau đi tìm và lo lắng. Khi thấy dép của chúng tôi trên bờ sông, mẹ tôi hoảng loạn và ngã xuống đất.
Mẹ gọi tên tôi, khi nghe tiếng, tôi chạy ra. Mẹ ôm tôi vào lòng rồi ngất lịm. Tôi sợ hãi khi thấy mẹ như vậy, cảm thấy rất hối hận vì hành động ích kỷ của mình. Khi mẹ tỉnh lại, mẹ đánh tôi hai cái, vừa đánh vừa khóc, tôi cũng khóc không phải vì đau mà vì hối hận. Sau đó, mẹ cẩn thận bôi thuốc cho tôi, khóc rất nhiều vì tôi. Tôi ôm mẹ, xin lỗi và hứa sẽ không làm bố mẹ lo lắng như vậy nữa.
7. Kể về một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn bài 10
Bố mẹ là người yêu thương ta nhất, luôn bao dung dù ta có lỗi lầm thế nào. Tôi vẫn nhớ như in lần phạm lỗi khiến ba mẹ buồn, và nghĩ lại vẫn thấy cay cay nơi khóe mắt.
Hôm đó là ngày nghỉ lễ, tôi được ở nhà. Bố mẹ tôi làm công nhân và không có ngày nghỉ. Mẹ giao cho tôi trách nhiệm chăm em và dặn:
- Cháo mẹ đã nấu sẵn trên bếp, khi em dậy thì cho em ăn. Bữa trưa mẹ cũng đã chuẩn bị, con chỉ việc hâm nóng và cùng em ăn.
Tôi vâng lời mẹ rồi bố đưa mẹ đi làm. Khi cả nhà vắng mặt, tôi tranh thủ mở máy tính của bố và chơi game. Vì trò chơi quá hấp dẫn, tôi quên luôn việc trông em. Khi em tỉnh dậy và khóc to, tôi chỉ kịp dỗ dành và cho em tự ăn cháo rồi lại chạy lên chơi game tiếp. Đang chơi, tôi nghe tiếng “xoảng … xoảng” từ dưới nhà, hoảng hốt chạy xuống thì thấy em khóc to, nước cháy khắp nhà, chân em đang trong vũng nước sôi. Tôi vội vàng bế em ra nhưng không kịp, chân em bị bỏng nặng. Tôi phải chạy sang nhà bác hàng xóm nhờ bác đưa em đến bệnh viện và gọi bố mẹ.
Mẹ vội vàng đến bệnh viện. Sau khi bác sĩ khám và tiêm thuốc, em đỡ đau hơn. Tôi cười gượng với mẹ:
- Con không sao đâu mẹ.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng:
- Mẹ đã dặn con rồi mà giờ còn để em bị bỏng như thế này hả Huy? Tôi cúi gằm mặt, nước mắt rơi:
- Con xin lỗi mẹ, xin lỗi em, con đã sai rồi.
Mẹ thở dài, còn bố xoa đầu tôi và ân cần bảo:
- Ai mà chẳng có lỗi lầm, quan trọng là biết sai và sửa chữa, con nhé.
Tôi gối đầu vào vai bố, rưng rưng:
- Dạ, con biết rồi.
Đó là kỷ niệm khó quên, từ đó tôi luôn tự nhắc mình phải nghe lời mẹ và không bao giờ chơi game khi đang có trách nhiệm nữa.
8. Kể về một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn bài 11
Tình yêu của ông bà, cha mẹ dành cho con cháu là vô cùng sâu sắc và bao la. Họ không chỉ yêu thương mà còn sẵn sàng tha thứ và bảo vệ chúng ta trong những lúc khó khăn. Dù đã lâu, tôi vẫn cảm thấy hối hận về một việc đã khiến bố mẹ buồn.
Tôi là con út trong gia đình và thường được cưng chiều. Ngày nọ, khi vừa về từ trường, tôi thấy một bà cụ ngồi trò chuyện với bố mẹ. Bà cụ ăn mặc cũ kỹ, tay xách giỏ trái cây, trông rất giản dị và quê mùa. Tôi lập tức có ý coi thường. Nhưng khi bố mẹ bảo tôi ra chào bà, tôi mới biết bà chính là bà nội của mình. Tôi chỉ chào qua loa rồi lên lầu không quay lại.
Kể từ khi bà nội lên sống cùng, mọi sinh hoạt trong nhà bị xáo trộn. Tôi thường nghe bố mẹ nhắc nhở: “Con phải nhường cái này cho bà, không được mở nhạc làm bà mất ngủ, con phải…” Tôi cảm thấy bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình và bắt đầu ghét bà nội.
Một buổi chiều đẹp trời, bạn gọi tôi đi ăn kem. Không có gì làm, tôi liền đồng ý. Nhưng ba mẹ không có ở nhà, tôi không có tiền đi chơi, và không thể xin tiền bà nội. Tôi quyết định lấy tiền của bố mẹ, hy vọng họ không biết. Trên bàn có một tờ năm mươi ngàn mới tinh, tôi lấy đi và có một buổi đi chơi vui vẻ.
Về nhà, tôi nghe mẹ hỏi về tờ tiền mất tích. Tôi hoảng hốt nhưng vẫn tỏ ra bình thản. Khi mẹ hỏi, tôi trả lời không biết và đổ lỗi cho bà nội và cô giúp việc. Nhưng bà nội và cô giúp việc đã lên tiếng, chỉ ra rằng tôi là người duy nhất đã ra khỏi phòng. Bố mẹ nghi ngờ và chất vấn tôi. Tôi không còn lời nào để biện minh, chỉ còn biết khóc và hối hận khi mẹ nói rằng mẹ thất vọng vì tôi đã gian dối và không thành thật với bà nội.
Tôi cảm thấy chân tay tê dại và nước mắt rơi dài. Tôi không khóc vì bị phát hiện mà vì những lời mẹ nói như những mũi kim đâm vào tim. Khi nhận ra sai lầm, tôi thấy quá muộn. Một bàn tay ấm áp của bà vỗ về tôi và bà nói: “Cháu biết lỗi là tốt rồi. Bà dù nghèo tiền bạc nhưng rất giàu lòng tự trọng và yêu thương cháu.” Tôi òa khóc thật sự, cảm thấy lòng bà thật bao dung. Ôi, bà của tôi thật tuyệt vời! Tôi vừa ôm bà vừa khóc: “Bà ơi, cháu có lỗi với bà.”
Vòng tay ấm áp của ba mẹ cũng làm tôi cảm động. Có lẽ ba mẹ đã tha thứ cho tôi. Tình yêu trong nhà tràn ngập, khiến cô giúp việc cũng rơi lệ. Nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy rất hối hận. Đừng bao giờ làm điều dại dột với những người thân yêu của mình nhé!
9. Kể về một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn bài 12
Tôi là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương của mẹ, vì cha vắng mặt từ sớm. Sự chăm sóc của mẹ đã giúp tôi trưởng thành nhanh hơn bạn bè. Tuy nhiên, có một lần tôi đã làm mẹ thất vọng, và nỗi hối hận ấy vẫn luôn đeo bám tôi.
Kể từ khi tôi sinh ra, mẹ luôn là người che chở và lo lắng cho tôi. Dù cha vắng mặt, tôi luôn cố gắng mạnh mẽ để bảo vệ mẹ. Nhưng có một lần, tôi đã khiến mẹ buồn.
Sắp đến sinh nhật mẹ, tôi đã quyết định tặng mẹ một chùm điểm mười như món quà ý nghĩa. Tôi đã chăm chỉ học tập suốt tháng và mong muốn đem lại cho mẹ một bất ngờ lớn. Những điểm cao liên tục được các thầy cô ghi vào vở, tôi rất vui mừng. Nhưng gần ngày sinh nhật, tôi đã bị phân tâm bởi lời mời đi chơi của bạn. Dù đã có kế hoạch ôn tập, tôi vẫn đi chơi và bỏ lỡ việc học. Tối đó, tôi bị sốt, mẹ chăm sóc tôi tận tình. Tôi lo lắng về bài kiểm tra, nhưng không thể học nổi vì cơn sốt làm tôi kiệt sức. Tôi cảm thấy mình đã đánh mất cơ hội tặng mẹ một món quà xứng đáng.
Ngày kiểm tra đến, tôi lo lắng khi thấy đề bài khó khăn. Tôi bắt đầu cảm thấy áp lực và nghĩ đến việc gian lận để có điểm cao. Dù chưa bao giờ làm vậy, tôi vẫn không thể chống lại cám dỗ. Trong lúc mải mê xem trộm tài liệu, cuốn vở rơi xuống đất, làm mọi người trong lớp chú ý. Ánh mắt thất vọng của cô giáo và sự im lặng của các bạn khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Suốt thời gian còn lại của bài kiểm tra, tôi chỉ biết ngồi yên và suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
Ngày sinh nhật mẹ, tôi vui vẻ tặng mẹ chùm điểm cao. Mẹ mỉm cười nhưng trong ánh mắt có vẻ buồn. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng với sự vui vẻ của mẹ và có ý định thú nhận lỗi lầm. Tuy nhiên, tôi không muốn làm mẹ buồn trong ngày đặc biệt này. Những ngày sau, tôi cảm thấy mẹ luôn buồn và nụ cười của mẹ ít dần. Tôi hối hận vì đã không thành thật và không dũng cảm đối diện với lỗi lầm của mình. Tôi ước gì có thể xin lỗi mẹ và sửa sai, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật. Tôi đã học được rằng lòng trung thực rất quan trọng và tôi hứa sẽ không mắc lại lỗi lầm này.
Cảm ơn mẹ đã luôn bao dung và giúp tôi nhận ra giá trị của sự trung thực. Con hứa sẽ không mắc lỗi nữa và luôn giữ vững lòng trung thực trong mọi tình huống.
10. Kể về một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn bài 13
Ai trong chúng ta cũng đều khao khát sự hoàn hảo trong cuộc sống, và tôi cũng không phải ngoại lệ. Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy dỗ và uốn nắn tôi để trở thành người tốt. Gần như suốt thời gian qua, tôi chưa bao giờ khiến bố mẹ phải lo lắng. Nhưng có một lần tôi đã phạm lỗi khiến bố mẹ phải buồn. Đó là một bài học đau đớn mà tôi luôn nhớ mãi và tự nhủ không bao giờ mắc phải lần nữa.
Trong suốt các năm học từ lớp 1 đến lớp 7, tôi luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi. Bố mẹ luôn tự hào về tôi, dù họ không nói ra. Đặc biệt năm lớp 5, tôi còn tham gia đội tuyển học sinh giỏi thành phố và đạt giải Nhì. Sau đó, tôi được vào học lớp chọn tại trường cấp 2 danh tiếng. Không chỉ bố mẹ mà cả ông bà và các bác cũng xem tôi là tấm gương học tập cho các bạn nhỏ. Dù có chút tự hào về bản thân, tôi vẫn không hề lơ là việc học. Tuy nhiên, đến lớp 8, tôi bắt đầu sa vào việc chơi bời và sao nhãng học tập.
Trước đây, tôi chỉ biết học, dù nhà có máy tính và internet, tôi chỉ dùng khi cần tài liệu hoặc đề thi. Nhưng một ngày, bạn Trang, người bạn thân gần nhà, rủ tôi vào quán internet. Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng vì nể bạn, tôi đã đồng ý. Tôi thấy bạn mở trò chuyện trực tuyến với nhiều người. Bạn kể về họ và tôi cảm thấy trò chuyện với người lạ thật thú vị. Từ đó, tôi bắt đầu nghiện chat chit.
Ngày nào sau giờ học, tôi cũng vào quán internet để trò chuyện ít nhất 10 phút. Có hôm, tôi thậm chí làm xịt lốp xe để giả vờ rằng xe bị hỏng, không thể về nhà. Tôi nhận ra mình đã sai khi giấu giếm bố mẹ và dùng tiền ăn sáng để vào quán. Tôi còn cùng Trang trốn học thêm để ở lại quán internet. Bố mẹ không biết gì, vẫn nghĩ tôi học hành chăm chỉ, nhưng thực tế tôi chỉ mải mê trò chuyện mà quên việc học.
Đến khi kết quả học tập của tôi giảm sút, từ học sinh giỏi thành học sinh trung bình với điểm số thấp, mẹ tôi đã rất thất vọng và khóc. Mẹ không mong tôi học giỏi chỉ để tự hào, mà muốn tôi có cuộc sống thuận lợi sau này. Tôi cảm thấy rất có lỗi với mẹ và chính bản thân mình. Bước sang lớp 9, tôi quyết tâm từ bỏ internet và tập trung vào học tập. Tôi đã được quay lại đội tuyển và hy vọng sẽ cải thiện kết quả. Tôi tự tin mình sẽ làm được.
Qua sự việc này, tôi đã học được một bài học sâu sắc. Tôi hứa với bố mẹ rằng sẽ không bao giờ khiến họ phải buồn lòng vì những lỗi lầm của mình nữa.
11. Kể về một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn bài 14
Tuổi thơ của tôi tràn đầy những ký ức ngọt ngào từ tình yêu thương của mẹ, lời ru êm ái của bà và những câu chuyện cổ tích hấp dẫn từ ông. Những kỷ niệm ấy không chỉ là những mảnh ghép đáng quý mà còn là những bài học sâu sắc. Trong số đó, có một lần tôi đã mắc lỗi với mẹ, và ký ức về sự việc đó vẫn luôn ám ảnh tôi, khiến tôi phải suy ngẫm và học hỏi.
Khi đó, tôi đang học lớp năm và như bao bạn bè khác, tôi rất mê đọc truyện tranh. Đọc truyện không chỉ là sở thích mà đã trở thành niềm đam mê của tôi, khiến tôi có thể ngồi hàng giờ không biết mệt, quên cả việc ăn uống và ngủ nghỉ. Các bộ truyện như “Doremon”, “Shin- cậu bé bút chì”, “Tí Quậy” luôn làm tôi say mê. Tuy nhiên, vì quá đắm chìm vào thế giới đó mà việc học của tôi bị sa sút trầm trọng, dù bố mẹ đã nhiều lần nhắc nhở, tôi vẫn không thay đổi.
Vào một sáng thứ hai đẹp trời, tôi cùng bạn thân đến trường, tận hưởng ánh nắng vàng ấm áp và không khí trong lành. Bạn Lan bỗng nhắc tôi về hội sách ở siêu thị, đặc biệt là truyện tranh. Tôi ngay lập tức muốn mua bộ “Tí Quậy” mà tôi đã ước ao từ lâu. Nhưng tôi không có đủ tiền, và sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định xin mẹ. Trưa hôm đó, tôi về nhà sớm để phụ mẹ làm cơm và dọn dẹp, hy vọng sẽ làm mẹ vui. Trong bữa cơm, tôi ngập ngừng hỏi mẹ:
Mẹ ơi, mẹ có thể cho con hai trăm nghìn để mua truyện Tí Quậy không? Ở hội sách đang có khuyến mại, con không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Mẹ nhìn tôi với vẻ nghi ngờ và nói:
Con nên hạn chế đọc truyện để tập trung vào học tập. Dạo này con sa sút nhiều rồi, và con cũng đã có nhiều truyện rồi. Cuối cấp rồi, con cần chăm chỉ hơn.
Dù tôi đã năn nỉ, mẹ vẫn không đồng ý, khiến tôi tức giận và bỏ vào phòng đóng cửa lại. Tôi quyết tâm phải có bộ truyện đó, và nghĩ rằng mình có thể lấy tiền của mẹ rồi sẽ trả lại sau. Khi mẹ đi làm, tôi lén lút xuống nhà, lấy trộm hai trăm nghìn từ tủ và mua những cuốn truyện mình khao khát bấy lâu.
Buổi tối, khi đang say sưa đọc truyện, mẹ gọi tôi xuống. Tôi lo lắng nhưng cố trấn tĩnh. Khi xuống phòng, tôi thấy mẹ có vẻ bực bội và phòng mẹ lộn xộn. Mẹ hỏi:
Con có lấy tiền của mẹ không? Hôm trước mẹ để đủ mà giờ thiếu hai trăm nghìn. Mẹ đang cần tiền gấp.
Tôi run rẩy và cố giữ bình tĩnh, đáp:
Con không biết tiền nào của mẹ. Chiều qua con chỉ đi chơi với Lan thôi.
Mẹ thở dài và có vẻ rất buồn. Tôi lên phòng với tâm trạng nặng nề, không thể đọc tiếp truyện. Ánh mắt thất vọng của mẹ luôn hiện rõ trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy hối hận. Tôi muốn chạy xuống ôm mẹ và xin lỗi nhưng lại sợ bị mắng. Khi mẹ lên phòng mang sữa cho tôi, tôi không kiềm chế được, chạy đến ôm mẹ và nói:
Con đã lấy tiền của mẹ để mua truyện. Con xin lỗi mẹ.
Mẹ xoa đầu tôi và nhẹ nhàng nói:
Mẹ đã đoán ra con là người lấy tiền vì bác Thái hàng xóm thấy con mua truyện ở siêu thị. Mẹ buồn không phải vì con sai mà vì con đã không dám nhận lỗi và nói dối. Ai cũng có lúc mắc lỗi, nhưng quan trọng là biết nhận lỗi và sửa chữa. Mẹ không có lý do gì để trách con vì con đã nhận lỗi và biết sửa sai.
Nghe mẹ nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm như gỡ bỏ một gánh nặng. Tôi nhận ra rằng, dù truyện có hấp dẫn đến đâu, thì những giá trị thực sự quan trọng hơn là tình yêu và sự bao dung của gia đình. Ký ức về lỗi lầm năm đó đã dạy tôi nhiều bài học quý giá mà tôi sẽ không bao giờ quên.
12. Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến bố mẹ buồn bài 15
Đã bao giờ bạn tự hỏi “Mình đã làm cho bố mẹ buồn bao nhiêu lần?” Tôi, với tư cách là một đứa con, đã không ít lần khiến bố mẹ phải thất vọng. Dù đã hơn một năm trôi qua, nhưng lỗi lầm đó vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào quên.
Hôm đó là một buổi chiều oi ả, khi cái nắng nóng ban trưa đã dịu bớt. Như thường lệ, tôi nhận được thông báo rằng chiều nay, vào lúc ba giờ mười lăm phút, tôi phải đến trường để tham dự buổi tập trung về các hoạt động hè. Tôi xin phép bố mẹ và cùng đám bạn vui vẻ đến trường. Sau khi nghe cô giáo phổ biến và hướng dẫn khoảng hơn một tiếng, chúng tôi được về nhà. Trên đường về, chúng tôi đã hẹn nhau ghé qua hiệu sách Tiền Phong, cách trường hơn một cây số, để khám phá sách và trò chuyện, quên cả thời gian.
Khi nhận ra đã sáu giờ hai mươi ba phút, tôi và các bạn hoảng hốt chạy về nhà. Khi về đến nhà, mẹ đang bận nấu ăn trong bếp. Tôi lén lút vào phòng mình, tắm rửa sạch sẽ và rồi xuống nhà ăn cơm cùng gia đình. Trong bữa cơm, mẹ không đề cập gì về việc tôi về muộn, điều này càng làm tôi lo lắng. Tôi tự hỏi liệu mẹ có biết tôi đã đi chơi không, hay mẹ không nghi ngờ gì và nghĩ tôi về muộn là vì lý do tập trung. Sau khi dọn dẹp bát đũa, mẹ gọi tôi ra và hỏi nhẹ nhàng về lý do tôi về muộn. Tôi nói dối rằng tôi đi tập trung và dọn dẹp lớp học. Mẹ vẫn hỏi lại, khiến tôi lúng túng và im lặng. Mẹ bắt đầu cáu giận và cho rằng tôi đã nói dối mẹ, mặc dù mẹ đã cho tôi cơ hội để thành thật.
Mẹ cho biết khi chúng tôi đi chơi, bố của bạn Minh đã đến trường tìm chúng tôi và hỏi mẹ xem chúng tôi có ở nhà hay không. Khi nghe mẹ nói vậy, tôi thừa nhận đã đi chơi mà không xin phép và đã nói dối khi mẹ hỏi. Mẹ yêu cầu tôi đứng ở góc tường suy nghĩ về những gì mình đã làm trong hai tiếng. Lúc đó, tôi cảm thấy rất bực bội nhưng vẫn phải làm theo. Tôi nghĩ rằng việc đi chơi không có gì nghiêm trọng vì tôi vẫn về nhà nguyên vẹn. Sau khi hết hai tiếng, mẹ bảo tôi về phòng ngủ. Một lúc sau, mẹ vào phòng tôi, tưởng tôi đã ngủ, nhẹ nhàng xoa bóp chân tôi và nói: “Chắc hôm nay con mệt lắm phải không? Mẹ xin lỗi vì đã phạt con. Nhưng mẹ cần con nhớ rằng hành động của con là sai. Nếu có chuyện gì xảy ra với con, mẹ sẽ biết phải làm sao?” Những lời nói của mẹ khiến tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi ước mình đã về nhà ngay sau khi tập trung, hoặc ít nhất là xin phép mẹ trước khi đi chơi, và nói thật với mẹ khi bị hỏi.
Sau sự việc đó, tôi đã có một bài học quý giá. Tôi tự hứa sẽ không bao giờ mắc lại lỗi lầm đó nữa và cố gắng học tập chăm chỉ để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ. Tôi cũng muốn khuyên các bạn rằng đừng bao giờ làm bố mẹ hay những người xung quanh buồn. Nếu không, một ngày nào đó, chính bạn sẽ phải hối hận vì những hành động của mình.
13. Kể về một lần em phạm lỗi khiến bố mẹ buồn - Bài 1
Mỗi đứa trẻ đều có những lúc mắc lỗi làm bố mẹ buồn lòng. Tôi cũng không ngoại lệ và sau đó đã học được một bài học quý giá.
Ngày xưa, tôi là một cậu bé rất nghịch ngợm, mê trò chơi điện tử. Dù nhà không có máy tính, tôi thường vào cuối tuần rủ bạn bè ra quán chơi. Một khi đã ngồi trước màn hình máy tính, tôi dường như quên hết mọi thứ xung quanh.
Vào tối thứ Hai, khi tôi đang học bài thì trong đầu chỉ nghĩ về trận đấu hôm qua với Hùng - cậu bạn thân cùng lớp, người cũng rất đam mê trò chơi điện tử. Tôi cảm thấy mình chơi giỏi hơn Hùng và muốn tập dượt để chiến thắng, để “dằn mặt” bạn ấy. Tôi quyết định đứng lên, gấp sách lại và nói với mẹ:
- Mẹ ơi, bài Toán này khó quá! Mẹ cho con sang nhà Hùng để hỏi bài nhé!
Mẹ đồng ý và nhắc tôi về sớm. Tôi vội vàng ra đi. Nhà Hùng cách nhà tôi chỉ vài trăm mét, nhưng khi qua các quán điện tử đầy người, tôi lo lắng và nhanh chóng vào quán chơi. Ngồi vào bàn, tôi mê mải chơi đến quên cả thời gian. Một bàn tay vỗ nhẹ vào vai làm tôi giật mình:
- Nghỉ thôi cháu! Muộn quá rồi!
Bác chủ quán chỉ vào đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Tôi sợ hãi đứng dậy trả tiền rồi ra về.
Vừa đi vừa lo lắng, tôi không biết phải đối phó thế nào thì bỗng nghe tiếng xe máy dừng lại và giọng bố nghiêm khắc:
- Tuấn, lên xe ngay!
Tôi run rẩy, lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói con đến nhà Hùng nhờ bài nhưng muộn không thấy về nên bố phải đến đón.
Bố rất bình tĩnh nhưng tôi biết bố đang kìm nén cơn giận. Tôi cảm thấy sợ hãi và như một cái máy, tôi leo lên xe. Về đến nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang đợi mình. Tôi cảm nhận rõ sự lo lắng của mẹ. Tôi ngay lập tức xin lỗi bố mẹ và kể lại sự việc. Bố nói với tôi:
- Tuổi trẻ thường thích hơn thua, điều đó không sai. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là không đúng. Chơi game không phải vấn đề, nhưng nếu chơi quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và học tập. Bố hy vọng con nhận thức được điều này!
Nghe vậy, tôi nhận ra lỗi lầm của mình và hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm và cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Đây là một bài học quý giá với tôi.
14. Kể lại một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn - Bài 2
Trong cuộc sống, ai cũng có lúc mắc lỗi khiến cha mẹ lo lắng, và tôi cũng không phải ngoại lệ. Nhưng qua những sai lầm đó, tôi đã học được một bài học quý giá.
Hồi đó, dù là con gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm. Khi học lớp năm, tôi thường tham gia các trò nghịch phá cùng các bạn trai. Một lần, chúng tôi trốn tiết thể dục để ra ngoài cổng trường mua đồ ăn vặt. Không may, cả nhóm bị cô giáo phát hiện. Cô yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp. Cuối buổi hôm đó, trong giờ sinh hoạt, cô giáo đã nghiêm khắc phê bình chúng tôi trước lớp và thông báo sẽ trao đổi với phụ huynh. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy sợ mà không thấy có lỗi.
Ngày hôm sau, sau khi cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ, mẹ đã gọi tôi lại và nhắc nhở. Lúc đó, tôi đã có những lời lẽ không lễ phép với mẹ. Khi nhận được thư của bố, tôi mới hiểu ra. Bố đã nghiêm khắc chỉ trích thái độ của tôi và nhắc lại những kỷ niệm khi mẹ đã phải chăm sóc tôi suốt đêm ở bệnh viện khi tôi bị ốm. Lá thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và cảm thấy hối lỗi. Chiều hôm đó, khi mẹ về, tôi ngập ngừng ôm mẹ và xin lỗi. Nước mắt tôi rơi không biết từ bao giờ. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Khi bố về thấy chúng tôi ôm nhau khóc, bố cũng đến ôm hai mẹ con.
Kể từ lần đó, tôi trưởng thành hơn, biết giúp đỡ bố mẹ trong công việc nhà và trở nên ngoan ngoãn, chăm học hơn. Tôi hiểu rằng dù có lỗi lầm lớn đến đâu, bố mẹ vẫn luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù lớn thế nào, bố mẹ cũng có thể tha thứ.
15. Kể lại một lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn - Bài 3
Gia đình đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Đôi khi, chúng ta mắc phải những lỗi lầm khiến cha mẹ lo lắng, nhưng dù thế nào, chúng ta vẫn luôn nhận được sự yêu thương và bao dung từ những người thân yêu nhất.
Tôi lớn lên trong một gia đình thiếu vắng tình yêu thương vì bố mẹ đã chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Mẹ một mình gánh vác mọi việc trong gia đình, vừa làm mẹ vừa làm bố. Tôi là đứa trẻ nghịch ngợm, thường xuyên làm mẹ phiền lòng. Vào chiều thứ sáu hàng tuần, tôi có tiết học thêm Toán ở trường. Nhưng hôm đó, tôi đã trốn học để đến nhà Lan chơi. Lan mới được mẹ mua một chiếc máy tính mới, và chúng tôi đã say sưa chơi mà quên cả thời gian.
Trên đường về, tôi gặp Hùng, bạn cùng lớp, và cậu thông báo rằng cô giáo đã điểm danh và phát hiện ra tôi và Lan trốn học. Cô giáo đã gọi điện thông báo cho bố mẹ của cả hai. Tôi lo lắng, đạp xe thật nhanh về nhà. Về đến nơi, tôi gọi mẹ nhưng không thấy mẹ trả lời. Vào bếp, tôi thấy một mâm cơm đã được đậy cẩn thận. Sau khi tắm rửa và ăn cơm, tôi vẫn không thấy mẹ ra ngoài. Tôi lén vào phòng mẹ và thấy mẹ nằm trên giường, không có phản ứng khi tôi gọi. Tôi lo lắng chạy đến bên giường và phát hiện mẹ sốt cao. Nhớ lại cơn mưa to chiều nay, tôi đoán mẹ đã bị ướt khi về nhà.
Trong lòng tôi trào dâng nỗi sợ hãi và ân hận. Tôi tự trách mình vì mải chơi trong khi mẹ vất vả làm việc và còn bị ốm mà vẫn nấu cơm cho tôi. Tôi vội vàng lấy khăn mặt lạnh để lau trán mẹ, nấu cháo và mua thuốc. Một lúc sau, mẹ tỉnh dậy và tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ ăn với nụ cười và nhìn tôi, rồi tôi ôm mẹ và khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ ôm tôi và nói: “Không sao đâu con! Mẹ chỉ mong con nhận ra lỗi lầm và không lặp lại nữa.”
May mắn thay, sáng hôm sau mẹ đã khỏe lại và có thể đi làm bình thường. Kỷ niệm này đã giúp tôi nhận ra tình yêu thương và sự bao dung của mẹ. Tôi tự hứa với bản thân sẽ cố gắng học tập và ngoan ngoãn hơn.