1. Bài văn về một việc làm khiến bố mẹ cảm thấy vui vẻ - mẫu 4
Hồi đó, tôi đã thực hiện một việc khiến ba mẹ rất hạnh phúc. Dù tôi chỉ mới học lớp bốn, cảm giác làm tốt khiến tôi rất vui.
Ngày hôm đó, chủ nhật, ánh nắng chiếu khắp nơi, những giọt sương trên lá cỏ lấp lánh như pha lê. Đây là ngày nghỉ ngơi sau một tuần làm việc mệt mỏi. Tôi nghĩ “Một ngày rảnh rỗi mà không đi chơi thì thật là phí” và cảm thấy hứng khởi. Khi tôi đi ra phòng khách, vừa hát “Một ngày mới nắng lên, ta đưa tay chào đón…là…la…lá…lá…la”, tôi thấy ba mẹ đang tất bật chuẩn bị. Tôi tò mò hỏi: “Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?” “À! Ba mẹ chuẩn bị đi thăm bạn cũ, đã lâu không gặp con à,” ba tôi trả lời. Mẹ thêm vào: “Hôm nay con ở nhà giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về sẽ có quà cho con.” Nghe vậy, tôi cảm thấy thất vọng, những kế hoạch đi chơi tan biến và tôi cảm thấy mệt mỏi dù chưa bắt tay vào việc gì. Trước giờ tôi chưa bao giờ làm những việc này, thường chỉ đi chơi nên mệt mỏi là điều dễ hiểu.
Ngay khi ba mẹ ra khỏi nhà, lũ bạn tôi đã ùa vào “Linh ơi! Đi thôi!” Một đứa trong bọn hét lên, tôi ngạc nhiên hỏi “Đi đâu?” “Mày không nhớ hôm nay là ngày gì à?” Ngân hỏi, nhìn tôi ngơ ngác rồi nói tiếp “Hôm nay là sinh nhật Minh Thư lớp mình đó!” Tôi bỗng nhớ ra và nói “Chút nữa quên mất, cảm ơn các bạn.” Tôi mời các bạn vào nhà và bảo “Chờ mình một chút, mình đi thay quần áo.” Vào trong, thấy nhà còn bừa bộn, tôi nhớ lại lời mẹ dặn và nghĩ “Nhà cửa như thế này làm sao mà đi được, lại sắp đến giờ tiệc rồi.” Tôi đắn đo, nếu đi thì mẹ sẽ buồn và phải làm việc nhà, còn nếu ở lại thì Minh Thư có thể giận và không chơi với tôi nữa. Sinh nhật Minh Thư chỉ có bốn năm mới tổ chức một lần vì sinh vào ngày 29/2. Tôi phải làm sao? Suy nghĩ lâu, tôi quyết định ở nhà dọn dẹp. Tôi thông báo với bạn rằng mình không đi được và xin lỗi Minh Thư. Có thể Minh Thư sẽ giận nhưng rồi cũng sẽ quay lại, bởi tính Thư trước giờ là như vậy.
Tôi bắt đầu công việc. Đầu tiên là phòng ngủ, sắp xếp lại mền, gối, quét dọn phòng sạch sẽ, kéo rèm cho nắng vào. Tiếp đến là phòng khách, quét bụi trên tủ, bàn, rửa bộ ấm chén và lau nền gạch. Xuống bếp, thấy chén đũa còn bừa bãi, đồ chưa phơi, xoong nồi bừa bộn, tôi hít một hơi dài và bắt tay vào việc. Dù chưa làm việc này bao giờ, nhưng nhớ lại lời mẹ dạy và hát thầm, công việc xong lúc nào không hay. Lần đầu tiên tôi thấy mồ hôi chảy nhiều như vậy, mệt mỏi nhưng vui. Tôi cảm thấy tự hào khi hoàn thành công việc một cách tự giác, trong lòng vui sướng! Ba mẹ về, ba khen “Con gái ba rất ngoan, biết nghe lời, cảm ơn con!” Tôi bẽn lẽn nói “Dạ, con đã lớn rồi phải không mẹ?” Mẹ đáp “Con đã lớn rồi, đây là quà cho con,” và đưa ra một con gấu bông xinh xắn. Tôi vui mừng cảm ơn ba mẹ và mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tôi vì công sức cả ngày.
Sau ngày đó, tôi nghĩ nhiều về bản thân và nhận ra “Mình có thể làm nhiều việc hơn, dù nhỏ cũng có giá trị.” Hoàn thành việc tốt khiến ba mẹ hài lòng và tôi cảm thấy hạnh phúc gấp bội. Sau này, tôi cố gắng làm nhiều việc hơn để giúp ba mẹ bớt vất vả. Đây là một kỷ niệm đẹp trong đời mà tôi sẽ mãi nhớ.
2. Bài văn về việc làm khiến bố mẹ cảm thấy vui vẻ - mẫu 5
Vào mùa hè năm ngoái, tôi đã thực hiện một hành động đáng nhớ là cứu một em nhỏ khỏi bị đuối nước trên đoạn sông gần làng. Tôi còn nhớ rõ, sau vài ngày nghỉ hè, tôi đã đăng ký học lớp võ Karate tại Câu lạc bộ thể dục thể thao của huyện. Tôi đạp xe đi tập ba buổi mỗi tuần, từ sáng sớm đến trưa mới về. Karate thật sự là một môn võ rất thú vị, đặc biệt với tuổi thiếu niên như tôi. Sự say mê đã khiến tôi không ngại đường xa và nắng nóng.
Một buổi trưa nọ, khi tôi gần về đến đầu làng, tôi nghe tiếng kêu cứu của mấy bé trai: “Cứu với! Có người bị đuối nước!” Nhìn xuống mặt sông lấp lóa, tôi thấy một em bé đang chới với. Tôi nhanh chóng bỏ xe đạp ven đường, lao xuống nước và bơi về phía em bé. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc cứu em bé này bằng mọi giá.
Vượt qua năm sải, mười sải vẫn chưa đến nơi, khúc sông Ninh chảy qua làng có dòng nước khá xiết. Em bé đã bị cuốn ra gần giữa dòng, tình hình vô cùng nguy hiểm. Tôi ngoi lên hít một hơi dài rồi gắng sức bơi tiếp. May mắn thay, tôi đã nắm được tóc em bé. Cậu bé trong cơn hoảng loạn túm chặt lấy tôi. Sau nhiều nỗ lực, tôi mới đưa được cậu bé vào bờ.
Mệt lả, tôi nằm trên bờ sông thở dốc, chân tay rã rời. Lúc này, lũ trẻ đã gọi bố mẹ em bé và một số người dân trong làng đến. Một cụ già dốc ngược cậu bé để nước trào ra và cậu bé dần tỉnh lại. Mẹ cậu bé ôm con khóc nức nở, còn tôi thì cũng không cầm được nước mắt vì xúc động. Bố cậu bé nâng tôi dậy, vừa khóc vừa cảm ơn.
Đám đông theo tôi về tận nhà. Thấy xôn xao ngoài ngõ, ông bà và bố mẹ tôi cũng ra ngoài. Sau khi nghe mọi người kể lại câu chuyện, bố ôm chặt tôi và nói: “Con làm rất tốt, bố tự hào về con!” Câu chuyện tôi cứu sống cậu bé Tùng lan nhanh khắp làng, tôi trở thành “người hùng” của lũ trẻ con trong xóm. Thỉnh thoảng, chúng được tôi dạy vài thế võ và càng yêu mến tôi hơn, gọi tôi là “thần tượng”.
Đây là một kỷ niệm đẹp trong đời tôi, mỗi lần nhớ lại tôi đều cảm thấy vui vẻ. Cậu bé hôm đó giờ đã học lớp năm, và cậu vẫn thích làm “cái đuôi” dễ thương của anh “Nghĩa võ” – cái tên mà lũ trẻ yêu mến đặt cho tôi.
3. Bài văn về một việc làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 6
Con đường về nhà hôm nay dường như dài hơn bình thường! Dài hơn cảm giác vui sướng của em. Em đạp xe về nhà vội vàng hơn thường lệ, chỉ mong sớm khoe với mẹ về việc làm có ích mà em đã thực hiện sáng nay.
Sáng nay, trời đã chuyển sang thu, không khí hơi lạnh. Khi đạp xe đến trường, em không ngừng xuýt xoa vì những cơn gió heo may và những giọt mưa lất phất báo hiệu cái lạnh đầu mùa. Cảm giác lạnh càng rõ rệt hơn khi mưa bắt đầu. Đang mải mê với những câu hát vu vơ, em bất chợt nhận ra một cụ già trông rất tội nghiệp. Mặc dù rất vội, em quyết định dừng xe vì có vẻ như cụ đang rất lạnh và có thể bị lạc đường. Ngay khi xuống xe, em hỏi:
– Cháu chào cụ ạ! Có phải cụ đang cần hỏi đường không ạ?
Cụ già ngẩng mặt lên. Em mới quan sát kỹ: cụ khoảng 75 tuổi, khuôn mặt nhăn nheo, dấu vết của một cuộc đời vất vả. Cụ mặc chiếc áo nâu đã cũ và mỏng manh, chắc chắn không đủ ấm vào lúc này.
– Cụ mới từ quê ra. Nhà con trai cụ trước ở gần đây nhưng giờ đã chuyển đi nơi khác, cụ không biết đường. Hơn nữa, trời hôm nay lạnh quá.
À thì ra là vậy! Em cũng không rõ đường, em nghĩ. Nhưng đã có cách:
– Cháu không biết đường cụ ạ! Nhưng cháu sẽ giúp cụ đến chỗ các chú công an để hỏi đường và trước tiên là để cụ nghỉ cho đỡ lạnh.
Mải đưa cụ già qua các làn xe đông đúc đến chỗ các chú công an, em quên mất giờ học. Khi quay lại, đã muộn giờ học. Em chỉ kịp chào bà cụ, thông báo địa chỉ của mình cho chú công an rồi vội vàng lên xe đạp. Đến lớp, em bị muộn mười lăm phút và bị cô giáo nhắc nhở. Cảm thấy ngại ngùng, em lặng lẽ vào lớp. Nhưng chỉ nửa giờ sau, chú công an hôm trước đã đến lớp của em. Chú trao đổi với cô giáo ngoài lớp trong sự ngạc nhiên của cả lớp. Sau đó, cô giáo bước vào với nụ cười trên môi và nói:
– Trước hết, cô xin lỗi Ngọc Linh vì chưa hỏi kỹ đã phê bình. Các em ạ! Hôm nay bạn Linh đi muộn không phải vì vi phạm nội quy mà vì bạn ấy đã giúp một cụ già bị lạc tìm lại được nhà của con trai cụ. Cô khen ngợi Ngọc Linh trước toàn lớp và hy vọng đây là bài học tốt cho tất cả chúng ta.
Buổi học tiếp tục diễn ra sôi nổi và đầy ý nghĩa. Còn em, em vừa vui vừa tự hào. Chắc chắn bố mẹ em sẽ rất hài lòng về việc làm có ích của con gái mình.
4. Bài văn về một việc làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 7
Trong mắt mọi người, có thể tôi chỉ là một cô bé chỉ biết ăn chơi. Tôi không làm gì khác ngoài việc học và vui chơi. Những điều khiến cha mẹ tự hào về tôi chỉ là những tờ giấy khen và điểm số. Nhưng có một lần tôi đã làm được một việc tốt khiến cha mẹ thật sự tự hào, và câu chuyện ấy tôi vẫn nhớ mãi đến giờ.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, trời xanh, gió nhẹ. Tôi đang vui vẻ trên đường về nhà, mong chờ được khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng khi đi được một đoạn, tôi thấy một bà cụ đứng trên vỉa hè. Bà cụ khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ, lưng còng và trông rất yếu ớt. Bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên, có vẻ như bà đang muốn qua đường nhưng lại sợ hãi trước cảnh xe cộ đông đúc. Thấy bà tội nghiệp quá, tôi nghĩ: “Sao không giúp bà qua đường nhỉ?” Tôi định chạy đến giúp bà nhưng lại phân vân vì tôi không giỏi qua đường và còn đang muốn về nhà sớm để khoe điểm số. Nhưng nhìn bà cụ như vậy, tôi không thể làm ngơ. Tôi quyết định đến giúp bà.
Khi đến gần, tôi thấy khuôn mặt hiền hậu của bà giống như nội tôi. Tôi hỏi bà: “Bà ơi, bà muốn qua đường phải không? Để con giúp bà nhé!” Bà cụ trông lúng túng nhưng khi nghe tôi nói xong, bà rất vui vẻ và đáp: “Ồ, nếu vậy thì tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!” Tôi nắm tay bà và dẫn bà xuống đường. Trước cảnh xe cộ đông đúc, tôi cũng cảm thấy lo lắng. Nhưng tôi lấy hết can đảm, giơ tay xin qua đường, nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà đi. Bà cụ nắm chặt tay tôi, qua được bên kia đường, bà thở phào nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều.”
Tới đây, tôi thấy bà đang xách một túi nặng. Tôi liền xách giúp bà về nhà, mặc dù bà không muốn làm phiền tôi. Trong lúc đi, tôi trò chuyện với bà và biết rằng bà sống một mình, còn con cháu thì bận rộn và ở xa không thể thường xuyên thăm bà. Nghe vậy, tôi cảm thấy tội nghiệp bà quá! Khi về đến nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi và còn cho tiền mua quà vặt nhưng tôi đã từ chối. Đối với tôi, việc giúp bà mới là quan trọng. Tôi tạm biệt bà và nhanh chóng về nhà. Ôi, tôi về trễ cả tiếng! Khi về đến nhà, tôi thấy cha mẹ lo lắng đi lại. Tôi bước vào, cha mẹ hớt hải hỏi: “Sao con về trễ vậy?” Tôi xin lỗi và kể hết câu chuyện. Nghe xong, cha tôi nói: “Con làm vậy là đúng lắm, cha mẹ rất tự hào về con.”
Tôi cảm thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tôi cũng rất hãnh diện về bản thân. Mặc dù chuyện đã xảy ra khá lâu, nhưng nó mãi in sâu trong lòng tôi.
5. Bài văn về một việc làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 8
Tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi đánh thức tôi dậy. Tôi ngồi dậy và hồi tưởng lại ánh mắt tự hào của bố, nụ cười hiền hậu của mẹ, và những câu nói ngây ngô của thằng em trai về việc tốt tôi đã làm tối qua. Cảm giác ấy thật đặc biệt. Đây là lần đầu tiên tôi làm được một việc khiến cả bố và mẹ hài lòng đến thế.
Hôm đó, tôi đến trường rất sớm để ôn lại bài cho bài kiểm tra. Ánh nắng chiếu vàng trên con đường, xuyên qua những tán cây, tạo nên những hoa nắng lấp lánh. Bầu trời cao vút, với những đám mây trắng trôi lững lờ, như đang thưởng thức sự yên bình của buổi sáng. Tiếng chim hót líu lo, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống bình yên.
Trong khi đang đi trên con đường quen thuộc, tôi bỗng thấy một vật màu đen bên vệ đường. Tôi đến gần và nhận ra đó là một chiếc điện thoại di động, đang nhấp nháy sáng, có lẽ chủ nhân của nó đang tìm kiếm. Tim tôi đập nhanh hơn. Đây chính là thứ tôi đang ao ước. Tôi nhớ trước đây đã thấy vài người cầm điện thoại tương tự, với nhiều trò chơi và tính năng hấp dẫn. Trong suy nghĩ của tôi lúc đó chỉ tập trung vào việc tôi có thể làm gì với chiếc điện thoại này nếu mang về nhà. Tôi lén nhìn xung quanh, thấy đường vắng nên nhanh chóng cúi xuống nhặt chiếc điện thoại và bỏ vào túi. Tim tôi đập thình thịch, mặc dù tôi lo sợ có người sẽ phát hiện ra việc làm của mình, nhưng tôi tự an ủi rằng không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn.
Tôi đi đến một góc vắng, lấy điện thoại ra và tắt nguồn. Tôi vào lớp học, nhưng chỉ tập trung trong tiết kiểm tra, các tiết học khác tôi đều mơ màng, không nghe thấy thầy cô giảng bài. Đầu óc tôi cứ mãi nghĩ về chiếc điện thoại trong cặp. Tôi mong giờ học kết thúc để về nhà khám phá nó. Cuối cùng, tiếng trống tan học vang lên, tôi nhanh chóng trở về nhà. Về đến phòng, tôi đóng cửa thật cẩn thận và lôi chiếc điện thoại ra. Đó là một chiếc điện thoại Samsung màu đen, rất đẹp với vỏ bóng loáng. Tôi mở nó ra và bắt đầu khám phá, thì bất ngờ có một cuộc gọi từ số lạ. Tôi không dám nhận vì sợ đó là chủ nhân của chiếc điện thoại đang tìm lại. Tôi để điện thoại đổ chuông cho đến khi kết thúc. Tôi ngồi đờ đẫn, rồi dần dần ngủ thiếp đi và mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình đứng trong một căn phòng nhỏ, đầy người. Tôi thấy cả bố mẹ, thằng em trai, bạn bè, và những khuôn mặt lạ mà tôi không biết. Họ nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi không thuộc về đây. Mãi sau, có người giải thích rằng những người này là thân nhân của chủ nhân chiếc điện thoại mà tôi đã nhặt nhưng không trả lại. Bố mẹ tôi cũng được mời tới đây để chứng kiến. Tôi ngạc nhiên và lo lắng, không hiểu sao họ biết tôi đã nhặt điện thoại. Những ánh mắt ấy nhìn tôi như thể biết hết mọi việc tôi đã làm. Bạn bè nhìn tôi bằng ánh mắt miệt thị, bố mẹ và em trai thất vọng, còn những người lạ thì giận dữ.
- Bố mẹ thất vọng về con lắm - Bố mẹ tôi nói.
- Em không tin chị nữa. Chị xấu - Em trai tôi tiếp tục.
- Chúng tôi không ngờ cậu lại làm việc này - Các bạn tôi nói.
Những lời nói ấy xoáy sâu vào tâm trí tôi, làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi tự hỏi liệu mình có thật sự xấu xa đến vậy? Tôi quỳ xuống, ôm đầu và hét lên:
- Đừng nói nữa! Các người im hết đi!
Rồi tôi giật mình tỉnh dậy. Hóa ra chỉ là mơ. Tôi vẫn ở trong phòng mình, mồ hôi ướt đẫm áo. Tôi nhận ra rằng việc làm người xấu không hề dễ dàng. Tôi quyết định sẽ trả lại chiếc điện thoại cho chủ nhân. Tôi nhận ra rằng những thứ không thuộc về mình thì không bao giờ là của mình. Tôi mang điện thoại xuống, kể lại mọi chuyện cho bố mẹ. Bố mẹ mỉm cười, bố xoa đầu tôi và mẹ ôm tôi vào lòng. Mọi người đều vui vì quyết định của tôi. Bố gọi lại số điện thoại và cung cấp địa chỉ để trả lại điện thoại. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và không còn lo lắng. Thậm chí tôi còn nhận được lời cảm ơn từ những người lạ. Thực sự, làm người tốt mang lại niềm vui hơn nhiều so với việc làm người xấu.
Tôi nghe thấy mẹ gọi xuống dưới nhà, nhắc tôi chuẩn bị đi học. Một buổi sáng đẹp như bao buổi sáng khác. Niềm vui của tôi và bố mẹ thật đơn giản, chỉ là khi tôi làm được một việc tốt, trở thành một người tử tế.
6. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 9
Có bao giờ bạn cảm thấy một kỷ niệm nhỏ từ quá khứ bỗng dưng hiện về và làm bạn mỉm cười một mình? Bạn có bao giờ tự hỏi sự quan tâm và muốn làm người khác vui vẻ bắt nguồn từ đâu? Tôi đã tự hỏi như vậy mỗi khi nhớ về một buổi chiều tan học, dù đã lâu nhưng vẫn in đậm trong tâm trí tôi.
Khi đó, tôi còn học lớp Bốn, là một cô bé năng động và tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ trước cổng trường. Ở đầu phố, những bạn có bố mẹ đón muộn tụ tập thành nhóm, chơi đùa ồn ào trên khoảng hè phố rộng rãi. Một hôm, sau khi tan học đã lâu, hai đứa tôi đang chơi dây thì nghe thấy tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi vẫy tay chào tôi rồi chạy về phía mẹ đang đợi. Chiếc xe khuất dần, để lại tôi một mình trên phố, cảm giác sốt ruột và buồn bã lan tỏa. Tôi tìm một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ, chạy sang bên đường, nhặt những quả xà cừ nứt nẻ dưới gốc cây. Trong lúc hứng thú với những chiến lợi phẩm, tôi thấy một bé gái đứng đó.
Hình ảnh bé gái ấy vẫn còn rõ nét trong tâm trí tôi: gương mặt lấm lem bụi và nước mắt, mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ. Tình huống này khác hẳn so với bài học đạo đức trên lớp, vì không có đồn công an ở gần để đưa em nhỏ vào.
- Sao em khóc? - Tôi cất tiếng hỏi, tự hỏi liệu câu hỏi của mình có quá đột ngột không?
Cô bé không trả lời, chỉ dùng tay nhỏ bé quét nước mắt trên khuôn mặt bầu bĩnh.
- Bố mẹ em chắc đón muộn hả? Đừng lo, mẹ chị cũng chưa đến đón chị đâu.
Tôi chợt nhận ra mình vừa gọi “chị” và cảm thấy ngượng ngùng vì chưa bao giờ gọi như vậy, tôi vốn là con út trong nhà.
Chúng tôi đứng gần nhau, cô bé bám tay tôi và vẫn tiếp tục gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé, đang nấc lên từng cái, nước mắt có thể là vì đã khóc quá nhiều hay có thể là vì tôi ở đó, không rõ. Tôi chỉ đứng im, chưa bao giờ phải chăm sóc ai. Mặt trời đã lặn sau tòa khách sạn cao vút bên đường, xung quanh dần tối, và dòng xe cộ vẫn đông đúc. Tôi muốn sang bên kia đường, nơi thường đợi mẹ, nhưng cô bé vẫn níu chặt tay tôi. Khi hỏi địa chỉ nhà cô bé, em đưa ra một địa danh lạ hoắc. Chúng tôi chỉ còn im lặng. Tôi lo lắng về việc mẹ đang đợi.
- Lan, một tiếng gọi từ phía ngã tư, và một người phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.
Cô bé chạy vào lòng mẹ và nói:
- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.
- Nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.
- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đang đứng bên kia rồi.
Mẹ tôi đứng bên đường với cô giáo tôi, định gọi tôi nhưng thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé nên dừng lại. Mẹ tôi nhìn tôi và mỉm cười.
- Con... - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.
Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và có một cảm giác đặc biệt.
Tối hôm đó, tôi nghĩ lẽ ra nên dẫn em bé đến chỗ mẹ tôi đón thì hợp lý hơn. Nhưng mẹ vẫn vui vẻ trêu chọc tôi, còn tôi thì không quên được niềm vui khi nghĩ về cô bé và sự ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.
Sau này, tôi tự hỏi tại sao không có lời trách mắng, mà mẹ lại chỉ khen tôi. Mẹ nghĩ gì khi thấy tôi lo lắng và bồn chồn dưới gốc cây xà cừ? Hay mẹ cảm nhận được nỗi lo đó và xoa dịu bằng bàn tay ấm áp? Cuối cùng, niềm trìu mến và thương cảm từ một tâm hồn bé nhỏ dành cho một tâm hồn bé nhỏ khác vẫn còn mãi trong tôi.
7. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 10
Bố mẹ là những người đã sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta, họ luôn khao khát thấy chúng ta trở thành những con người tốt bụng, thành đạt và nhân hậu. Họ thường nhắc nhở tôi phải sống đúng cách và biết giúp đỡ người khác. Họ luôn dạy tôi rằng: “Khi con nhặt được của rơi, con phải trả lại cho người mất, đó mới là hành động của một người tốt.” Những lời dạy này luôn ghi sâu trong tâm trí tôi, và một ngày nọ, tôi đã làm điều gì đó khiến bố mẹ tôi thật sự vui lòng.
Ngày hôm đó, tôi đi học như mọi khi. Mọi việc diễn ra bình thường cho đến gần cuối buổi học, khi đột nhiên loa nhà trường thông báo tin vui: Chiều nay chúng tôi được nghỉ học. Cả lớp tôi reo hò phấn khích và lên kế hoạch cho buổi chiều. Cuối cùng, chúng tôi quyết định tụ tập tại nhà bạn Linh.
Vào đầu giờ chiều, khi tôi đang đi bộ đến nhà Linh thì nhìn thấy một vật lạ màu đen trên đường. Tôi đến gần và phát hiện đó là một chiếc ví. Mở ví ra, tôi ngạc nhiên thấy bên trong đầy tiền, toàn là các tờ 500 nghìn và 200 nghìn. Tôi đứng hình một lúc vì số tiền lớn như vậy là lần đầu tiên tôi thấy. Ban đầu, tôi định bảo với các bạn rằng tôi nhặt được tiền. Nhưng sau đó, tôi tự hỏi: “Mình nhặt được thì chỉ có mình biết thôi, chẳng ai biết cả. Đường phố vắng vẻ, chẳng có ai qua lại. Hay là mình cứ giữ số tiền này và tiêu dùng?” Tôi đã suy nghĩ như vậy và cuối cùng đã quyết định làm theo ý định của mình.
Khi đến nơi, tôi không nói gì về chiếc ví mà tôi đang giữ. Tôi tưởng mình sẽ vui vì từ giờ số tiền đó là của tôi, nhưng ngược lại, tôi cảm thấy lo lắng và bất an. Tôi bắt đầu tự hỏi: “Ví này của ai? Họ có nhiều tiền như vậy để làm gì? Họ có biết là họ đã làm rơi không? Họ có đang tìm ví không?” Những câu hỏi này cứ hiện lên trong đầu tôi.
Khi các bạn tôi đang vui đùa, tôi lại chìm vào suy nghĩ. Tôi về nhà sớm hơn vì ở lại chỉ làm tôi thêm ân hận. Về đến nhà, bố mẹ tôi đang nghỉ ngơi, mẹ thì may vá, còn bố thì xem ti vi. Tôi chào hỏi rồi vào phòng, lấy chiếc ví ra và nhìn nó, những ý định giữ tiền biến mất, thay vào đó là sự hối hận: “Tại sao mình lại nghĩ như vậy? Mình thật là một đứa con hư!” Tôi ngồi yên lặng suốt 30 phút mới lấy lại bình tĩnh và quyết định sẽ trả lại ví cho người mất. Tôi lấy hết can đảm, kể hết cho bố mẹ về việc nhặt được ví và những suy nghĩ sai trái của mình. Tôi lo lắng bố mẹ sẽ trách mắng tôi, nhưng sự phản ứng của bố mẹ khiến tôi ngạc nhiên. Bố mỉm cười và xoa đầu tôi, nói: “Con gái, con rất ngoan, bố rất tự hào về con.” Mẹ tôi nhìn tôi và bảo: “Con lớn rồi, con gái à.” Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.
Sau đó, bố tôi cầm chiếc ví đến nộp cho bác trưởng thôn, bác đã thông báo cho cả làng. Bác Nam, người trong cùng xóm, đến nhận lại chiếc ví. Bác Nam giải thích rằng bác vừa rút tiền từ quỹ tín dụng để xây chuồng gà và làm rơi ví trên đường. Bác đã đi tìm nhưng không thấy, và khi nhận được tin, bác lập tức đến đây. Bác Nam cảm ơn tôi, tôi ngượng ngùng nói: “Dạ, cháu không làm được gì to tát đâu bác.” Bác Nam, bác trưởng thôn và bố tôi cùng cười. Bác Nam rút 100 nghìn từ ví ra đưa cho tôi, tôi từ chối mãi nhưng bác bảo: “Cháu cứ coi đây là quà bác tặng, cháu xứng đáng nhận.” Tôi nhìn bố, bố gật đầu bảo: “Thì con nhận đi, không bác lại buồn.” Tôi nhận tiền, cảm thấy vui sướng, dù số tiền ít hơn số tôi nhặt được, nhưng với tôi, nó vô cùng quý giá. Tôi có thể mua chiếc áo mình yêu thích rồi.
Dù hành động của tôi nhỏ bé, nhưng đã làm bố mẹ tôi vui lòng và tự hào. Tôi sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa để bố mẹ luôn vui vẻ và không phải buồn phiền vì tôi.
8. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 11
Tất cả chúng ta đều mong muốn làm những điều tốt đẹp cho mọi người, dù là việc nhỏ hay lớn, quan trọng là tấm lòng chân thành. Riêng tôi, tôi không bao giờ quên hình ảnh của cụ bà nghèo khó đang ngồi xin ăn trên vỉa hè.
Hơn một năm trước, khi tôi đang trên đường trở về nhà từ trường học, tôi thấy một cụ bà ngồi bên vỉa hè, tay run rẩy vì đói. Thấy vậy, tôi tiến lại gần và nói:
- Bà ơi, bà có đói lắm không ạ? Bà đợi một chút, cháu sẽ chạy đi mua đồ ăn cho bà nhé!
Bà cụ nhìn tôi với ánh mắt cảm động và thì thầm:
- Cảm ơn cháu nhiều lắm! Cháu thật tốt bụng!
Tôi lập tức chạy đến tiệm bánh bao mua cho bà một cái, sau đó ra hàng nước mua một chai nước ngọt và đem đến cho bà. Tôi đưa tay mời bà:
Con mời bà dùng cho đỡ đói nhé!
Tôi thấy trên gương mặt nhăn nheo của bà có sự xúc động sâu sắc. Bà nói:
- Bà cảm ơn cháu rất nhiều. Dù cháu còn nhỏ nhưng lòng tốt của cháu thật đáng quý, bà rất cảm động.
Nước mắt tôi không kìm được mà tuôn rơi, tôi nói với bà:
- Bà ơi, bà không cần cảm ơn đâu. Đây là lòng thành của cháu, coi bà như bà của cháu vậy. Nhiều bạn cùng tuổi với cháu cũng thương yêu người già lắm ạ!
Tôi ngồi chờ cho đến khi bà ăn xong rồi mới rời đi về nhà vì sợ bố mẹ lo lắng. Sau đó, tôi lấy số tiền nhỏ mà bố mẹ cho và biếu bà.
Ngày nào, khi trở về từ trường, tôi đều ghé thăm bà, mua thức ăn cho bà và trò chuyện vui vẻ. Thế nhưng, một ngày nọ, hai ngày, ba ngày... cho đến một tháng sau, tôi không thấy bà nữa. Tôi nghe cô chú nói bà đã qua đời vì bệnh tuổi già. Lúc đó, lòng tôi nặng trĩu, con đường hôm đó sao bỗng dưng dài và xa quá.
9. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 12
Tôi là thành viên của Tổ tình thương lớp 8A. Sau Tết Trung thu, chúng tôi làm việc liên tục: phân loại, sắp xếp, đóng gói và tổng hợp tiền, sách vở, quần áo để gửi đến Quận đoàn, hỗ trợ đồng bào và học sinh ở sáu tỉnh miền Trung bị ảnh hưởng bởi cơn bão số 9. Hầu như mỗi chiều tôi đều về nhà muộn.
Trong bữa cơm tối thứ Bảy, trong không khí ấm cúng của gia đình, mẹ hỏi tôi:
- Tết Trung thu đã qua rồi, sao mẹ thấy con gái lại bận rộn quá, đi học sớm, về thì muộn thế?
Mẹ luôn nhẹ nhàng và dịu dàng, dù tôi có mắc lỗi. Mẹ luôn mong chúng tôi có cuộc sống tốt đẹp, học hành giỏi giang, và hiếu thảo. Tôi và em Hải rất tự hào và yêu mẹ. Chúng tôi luôn muốn làm mẹ vui.
Tôi nhìn mẹ và nói:
- Mẹ ơi, con chưa kịp nói cho mẹ biết rằng hiện tại con tham gia vào Tổ tình thương của lớp. Tuần vừa qua, trường con tổ chức quyên góp ủng hộ các học sinh và đồng bào sáu tỉnh miền Trung bị bão lũ. Mỗi học sinh đều ủng hộ tùy theo khả năng, từ một hai nghìn đến mười nghìn đồng, sách vở, quần áo... Lớp 8A của con đã quyên góp được 362.000 đồng, 216 quyển sách giáo khoa, và 42 bộ quần áo. Tổng số tiền quyên góp của toàn trường là 12 triệu bảy trăm sáu mươi chín nghìn đồng, cùng với rất nhiều sách vở và quần áo. Riêng con đã ủng hộ hai chiếc áo, một cái quần và 12 nghìn đồng (tiền mẹ cho ăn sáng, con đã tiết kiệm). Các thầy cô giáo cũng nhiệt tình tham gia. Báo Thiếu niên tiền phong cho biết có 193 người chết và mất tích, nhiều em nhỏ bị lũ cuốn trôi... Đau xót lắm mẹ ạ!
Em Hải cũng thêm vào:
- Trường Tiểu học Nguyễn Viết Xuân cũng tổ chức quyên góp, mẹ ạ! Con cũng đã ủng hộ 5000 đồng!
Mẹ nghe vậy, chớp chớp mắt và nói nhỏ:
- Ở cơ quan mẹ, mỗi cán bộ, công nhân viên cũng đã quyên góp một ngày lương. Hôm nay mẹ mới biết việc làm tốt đẹp của hai con... Hai con thật đáng khen!
Em Hải nói thêm:
- Một miếng khi đói bằng một gói khi no; lá lành đùm lá rách... Cô giáo đã dạy chúng con như vậy!
Mẹ ôm chặt em Hải vào lòng với sự tự hào.
10. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 13
Ba mẹ là những người đã mang đến cho tôi sự sống, tình yêu vô bờ bến và dạy dỗ tôi những điều tốt đẹp để tôi bước vào cuộc đời. Trong mắt tôi, không ai có thể sánh bằng ba mẹ. Tình yêu của tôi dành cho ba mẹ như ngọn lửa không bao giờ tắt. Tôi luôn mong muốn làm ba mẹ hài lòng và làm cho họ vui. Chủ nhật vừa qua là một ngày đặc biệt vì tôi đã làm được một việc khiến ba mẹ rất hạnh phúc.
Từ nhỏ, tôi luôn tự hào về gia đình mình. Ba mẹ luôn yêu thương và chăm sóc tôi. Một ngày đẹp trời, ba mẹ thông báo cho tôi tin vui rằng tôi sắp có em. Niềm vui đó làm cả nhà phấn khởi chào đón thành viên mới. Khi em trai tôi chào đời, thấy ba mẹ vất vả lo lắng cho em, tôi càng thêm yêu ba mẹ và em. Em là một cậu bé với làn da trắng hồng, đôi mắt tròn xoe, và nụ cười rất dễ thương. Mỗi khi có người đến gần, em lại vẫy tay, khiến tôi cảm thấy ba mẹ có phần quên lãng mình.
Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy ba mẹ dường như chỉ chăm sóc em mà quên mất tôi. Tôi hay đứng xa mỗi khi thấy ba mẹ chơi với em. Từ khi có em, tôi thường bị yêu cầu làm việc vặt: “Lan à, lấy giúp mẹ cái này. Lan à, lấy cho em cái kia…” Tôi phải chạy qua chạy lại để phục vụ em, và cảm giác ba mẹ không còn yêu thương mình nữa khiến tôi buồn bã. Tôi thường ngồi vào bàn học, vẽ những bức tranh về ba mẹ nắm tay em đi chơi, còn tôi thì đứng ở xa. Trên tranh, tôi vẽ nước mắt to trên mặt mình và tự trách mình rằng ba mẹ không còn yêu thương tôi.
Một hôm, mẹ nhận ra sự khác thường trong tâm trạng của tôi và gọi tôi lại gần, vuốt tóc tôi và hỏi:
- Lan à, có chuyện gì làm con không vui vậy?
Tôi im lặng, nước mắt sắp trào ra. Mẹ lo lắng ôm tôi và hỏi tiếp:
- Việc học hành có khó khăn không con?
Tôi lắc đầu, nước mắt vẫn chảy. Mẹ hỏi:
- Vậy có chuyện gì, con hãy nói với mẹ đi!
Tôi gạt tay mẹ ra, chạy tới bàn, cầm bức tranh và đưa cho mẹ xem rồi lại bỏ chạy.
Suốt buổi chiều, tôi trốn trong góc nhà. Mẹ tìm thấy tôi và dỗ dành:
- Mẹ hiểu rồi, con nghĩ ba mẹ không yêu con đúng không?
Tôi khóc nức nở:
- Ba mẹ chỉ yêu em, không còn yêu con như trước. Huhu…
Mẹ âu yếm lau nước mắt trên má tôi và giải thích:
- Con nghĩ như vậy là sai. Em còn nhỏ, ba mẹ phải dành nhiều thời gian cho em. Còn con đã lớn, ba mẹ tin tưởng và an tâm về con. Ba mẹ vẫn rất yêu con. Hơn nữa, con còn giúp ba mẹ chăm sóc em. Mẹ thấy con trưởng thành và rất vui. Con có yêu em không?
Tôi lí nhí đáp: Dạ có.
- Vậy con có muốn làm ba mẹ vui không?
- Dạ có – Tôi đáp.
Mẹ khuyên tôi hãy giúp chăm sóc em, vì em cần sự chăm sóc đặc biệt. Nếu con nghĩ ba mẹ không yêu con, ba mẹ sẽ rất buồn.
Tôi cảm nhận sự nghẹn ngào trong giọng mẹ và thấy mẹ ôm tôi chặt hơn. Những suy nghĩ trước đó bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại tình yêu của mẹ dành cho tôi. Tôi hạnh phúc khi được ở trong vòng tay của mẹ. Ba lúc này cũng có mặt, cười và nói:
- Cả nhà ta đều yêu thương nhau. Ba mẹ yêu cả hai con!
Tôi chạy đến ôm ba, thốt lên: “Con yêu ba mẹ. Con biết ba mẹ yêu con rất nhiều…” Ba cũng khẳng định tình cảm qua bài hát “Cả nhà thương nhau.” Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chiều hôm đó, cả nhà chuẩn bị đi thăm ông bà ngoại, có cả em. Mẹ gọi tôi giúp sắp xếp quần áo, tả, khăn và sữa cho em. Tôi vui mừng vì em cần được chăm sóc chu đáo. Tôi chơi với em và cảm nhận tình yêu tràn ngập. Ton Ton của chị rất dễ thương, chị rất yêu em.
Thấy tôi vui vẻ chơi với em, mẹ cười và nói:
- Thôi, chúng ta chuẩn bị lên đường nhé, con gái yêu của mẹ!
Tôi đáp nhanh chóng và dứt khoát. Ba mẹ cười nhìn tôi và nói:
- Thật tuyệt, con gái của ba mẹ giỏi quá…
Hình ảnh ba mẹ vui vẻ khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi cảm thấy thật vui khi thấy ba mẹ cười. Tôi sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa, học giỏi và yêu thương em để ba mẹ yên tâm về tôi, và tự hào là một người con ngoan, một người chị tốt.
Tôi lại nhớ đến lời bài hát đẹp về gia đình:
Ba là cây nến vàng
Mẹ là cây nến xanh
Con là cây nến hồng…
Còn em con là cây nến gì? Mình phải tìm nhạc sĩ để hỏi, thiếu hình ảnh ngọn nến lung linh của em rồi…
11. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 14
Hôm nay, khi đứng trên bục nhận giải thưởng học sinh giỏi, tôi không khỏi hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bố mẹ. Cuối cùng, đứa con nghịch ngợm như tôi cũng đã làm bố mẹ vui lòng.
Gia đình tôi không khá giả, lại đông con, nên bố mẹ luôn vất vả để nuôi dưỡng chúng tôi khôn lớn. Các anh chị tôi đều chăm ngoan và học giỏi. Riêng tôi, dù là đứa nhỏ nhất nhưng cũng là người nghịch ngợm nhất. Tôi thích chơi hơn là học, và việc cúp học để đi chơi đã trở thành chuyện thường ngày. Kết quả học tập của tôi luôn kém cỏi, điều này khiến bố mẹ rất buồn.
Bố mẹ tôi, dù còn trẻ, nhưng vì lao động vất vả nên trông già trước tuổi. Bố tôi mới 45 tuổi mà tóc đã bạc trắng, gương mặt khắc khổ, và dáng người gầy guộc như ông già sáu mươi. Còn mẹ tôi thì có những vết chân chim và đôi tay gầy guộc do làm việc vất vả quanh năm. Mẹ bán cá ở chợ, tay chân thường xuyên tiếp xúc với nước nên bị lở loét và trắng nhợt. Sau mỗi buổi chợ, mẹ về nhà, thoa thuốc và xuýt xoa vì đau. Tôi thương mẹ lắm nhưng vẫn không từ bỏ tật ham chơi của mình.
Nhớ hôm đó, tôi thua đám bạn trong trò chơi điện tử và phải góp tiền mua kem cho bọn nó. Tôi không biết kiếm tiền đâu, bèn xin mẹ tiền đóng học phí phụ đạo. Tôi thấy ánh mắt mẹ thoáng lo lắng, rồi mẹ đi đâu đó và quay về với số tiền tôi cần. Tôi biết mẹ đã phải vay mượn trong xóm. Cầm số tiền mẹ đưa, tay tôi run lên, sống mũi cay cay. Tôi cảm thấy hối hận, chỉ muốn ôm mẹ và thú nhận mọi chuyện nhưng không đủ can đảm.
Kể từ đó, các anh chị tôi ngạc nhiên, còn bố mẹ tôi vui mừng thấy tôi không còn chơi bời nữa. Ngoài giờ học, tôi ở nhà học bài và giúp đỡ bố mẹ việc nhà thay vì đi chơi điện tử hay đạp xe ngoài đường. Thậm chí, tôi còn ra chợ giúp mẹ – công việc mà trước đây tôi không bao giờ muốn làm vì sợ bị bạn bè trêu chọc. Do bỏ bê việc học lâu ngày, việc học trở nên khó khăn với tôi. Kiến thức của tôi rất kém, và nhiều khi tôi nản lòng. Nhưng nghĩ đến bố mẹ, tôi lại có thêm động lực. Những tối khuya tôi học bài, bố thức cùng tôi, thắp nhang muỗi hay động viên tôi. Mẹ thì chuẩn bị chè đậu hay sữa nóng cho tôi. Tôi nhớ những đêm thức dậy vì tiếng gà gáy, thấy mẹ đã dậy từ sớm để nấu xôi cho tôi ăn sáng trước khi đi học. Tôi cảm động ôm mẹ mà không thể nói nên lời.
Với sự nỗ lực của bản thân và sự động viên của bố mẹ, việc học của tôi ngày càng tiến bộ. Tôi không còn vật lộn với bài toán khó, điểm số ngày càng cao. Tôi còn được cô giáo tuyên dương trong buổi sinh hoạt lớp – điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra. Mỗi lần tôi khoe điểm mười đỏ chói, tôi thấy mắt mẹ rưng rưng và nụ cười của mẹ rạng rỡ hơn. Bố tôi không nói gì, chỉ xoa đầu tôi và gật đầu hài lòng, khiến những nếp nhăn trên mặt bố như giãn ra. Tôi biết bố mẹ rất vui vì tôi đã trở nên chăm ngoan và học giỏi hơn.
Hôm nay, khi đứng trên bục nhận giải thưởng, nhìn xuống hàng ghế phụ huynh, tôi thấy bố mẹ cười thật tươi, nụ cười rạng rỡ và mãn nguyện. Niềm vui vì đứa con nghịch ngợm giờ đã trở thành học sinh giỏi làm bố mẹ trẻ ra. Tôi thật hạnh phúc và tự hào vì đã làm bố mẹ vui lòng.
12. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 15
Đạo làm con không chỉ là việc chăm sóc, mà còn là bày tỏ sự quan tâm và yêu thương đối với cha mẹ. Không cần những việc lớn lao, chỉ cần những hành động nhỏ bé cũng đủ để thể hiện tình cảm của mình với cha mẹ. Tôi vẫn nhớ năm lớp 6, khi tôi mang về cho bố mẹ một niềm vui bất ngờ.
Tôi không phải là học sinh nổi bật trong lớp. Kết quả học tập của tôi không tồi, nhưng môn văn luôn là điểm yếu của tôi. Cô giáo dạy văn đã nhiều lần phê bình tôi vì điểm số kém. Những bài văn của tôi không bao giờ vượt quá điểm 7. Dù tôi cố gắng chú ý hơn và học tích cực, tôi vẫn không thể cảm nhận được sự tinh tế trong văn học và không viết nổi một bài văn hay.
Điểm số yếu kém trong môn văn khiến bố mẹ tôi rất buồn, và tôi cũng cảm thấy khổ sở khi nhìn thấy kết quả học tập của mình. Khi tôi lên lớp 8, tôi cần phải tập trung hơn, nhưng tôi không biết làm thế nào để viết một bài văn tốt. Cô giáo chủ nhiệm biết điều đó và hứa sẽ giúp tôi học văn, điều này khiến tôi cảm thấy vui mừng phần nào.
Tôi bắt đầu theo học văn theo hướng dẫn của cô giáo. Tôi không còn cảm thấy chán nản với những bài văn nữa, mà chăm chú đọc và học từ vựng để làm phong phú thêm vốn từ của mình. Tôi theo dõi các vấn đề thời sự và tìm hiểu sâu hơn. Thời gian này thực sự là quãng thời gian chuyển mình lớn của tôi. Từ những điểm 6, 7, điểm số của tôi bắt đầu có những con 8. Đây là thành công đầu tiên mà tôi đạt được, điều mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm trước đây.
Tôi ngày càng cảm thấy thích thú với việc viết văn và không còn sợ hãi trước các bài văn nữa. Bố mẹ tôi thấy kết quả tiến bộ của tôi và đã động viên tôi rất nhiều. Nghe theo lời bố mẹ, tôi càng thêm quyết tâm. Trong cuộc thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, tôi được chọn vào đội tuyển văn, điều này khiến bố mẹ tôi rất vui, nhưng tôi vẫn còn cảm thấy e ngại vì tôi mới chỉ học tốt văn gần đây và không có năng khiếu từ nhỏ. Tôi tham gia thi với sự dò xét từ những người xung quanh, nhưng tôi luôn lấy sự động viên của cha mẹ làm động lực. Tôi làm bài thi với tất cả sự tập trung và quyết tâm. Khi biết kết quả, các bạn tôi đã vui mừng đi xem, còn tôi thì ngồi lại lớp, nghĩ về hành trình đã qua. Cuộc thi đó, tôi đạt giải nhì – một thành tích bất ngờ đối với tôi, người chỉ mới quyết tâm học văn từ lớp 6. Bố mẹ tôi rất vui, cô giáo và bạn bè cũng chúc mừng tôi, nhưng điều làm tôi nhớ nhất là nụ cười hài lòng của mẹ và ánh mắt tin tưởng của cha. Tôi cảm thấy như mình đã phần nào đền đáp được ơn cha mẹ.
Kỳ thi học sinh giỏi đó đã trở thành một kỷ niệm đẹp trong tôi vì tôi đã làm bố mẹ vui lòng. Tôi tự hứa với bản thân và với bố mẹ rằng sẽ nỗ lực hơn nữa để đem lại những thành công lớn hơn cho bố mẹ và thầy cô.
13. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 1
Cha mẹ là những người đã mang chúng ta đến với thế gian này, nuôi dưỡng và dạy dỗ chúng ta khôn lớn. Công ơn của cha mẹ thật lớn lao và không gì có thể so sánh được. Là con cái, chúng ta cần phải biết hiếu thảo và thường xuyên làm cho cha mẹ vui lòng. Em cũng đã làm một việc nhỏ khiến cha mẹ cảm thấy tự hào.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh và gió mát, em đang hân hoan trên con đường về nhà để khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng giữa đường, em thấy một bà cụ đứng trên vỉa hè. Bà cụ đã ngoài bảy mươi tuổi, tóc bạc, lưng còng và rất gầy yếu. Bà có vẻ muốn qua đường nhưng sợ hãi trước dòng xe cộ tấp nập. Thật tội nghiệp! Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu em: tại sao không giúp bà cụ qua đường? Em định chạy đến giúp nhưng lại lo lắng không biết mình có làm đúng không. Em thường làm việc vội vàng và không giỏi qua đường, lỡ có chuyện gì thì sao?
Em cũng đang muốn về nhà nhanh chóng để khoe điểm với cha mẹ, nhưng nhìn bà cụ, em không thể bỏ đi. Hình ảnh bà cụ gợi em nhớ đến bà nội của mình. Nếu bà nội cũng trong hoàn cảnh đó, em chắc chắn sẽ muốn có ai đó giúp đỡ bà. Là cháu gái ngoan, em không thể làm ngơ. Em chạy đến và hỏi bà cụ: “Bà ơi, bà muốn qua đường phải không ạ? Để con giúp bà nhé!”. Bà cụ trông vui vẻ khi nghe em nói và trả lời: “Ồ, nếu vậy thì tốt quá, cảm ơn cháu gái!”. Em dắt tay bà cụ và đưa bà qua đường.
Trước cảnh xe cộ đông đúc, em cũng cảm thấy lo lắng. Nhưng em lấy hết can đảm, đưa tay xin qua đường và cẩn thận nhìn xung quanh rồi dắt bà qua. Bà cụ nắm chặt tay em vì còn sợ. Khi qua đường an toàn, bà thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn em rất nhiều. Lúc này, em mới để ý bà đang xách một túi nặng. Em giúp bà xách túi về nhà dù bà không muốn làm phiền em. Trong lúc đi, em trò chuyện với bà và biết bà sống một mình, con cháu ở xa và bận rộn công việc. Nghe xong, em cảm thấy thương bà cụ. Về đến nhà, bà vui vẻ cảm ơn em và em tạm biệt bà trước khi chạy nhanh về nhà. Ôi, em về muộn cả tiếng đồng hồ. Khi về đến nhà, cha mẹ lo lắng đi lại và hỏi: “Sao con về muộn thế? Cha mẹ rất lo cho con!”. Em xin lỗi và kể cho cha mẹ nghe câu chuyện. Nghe xong, bố xoa đầu em và khen: “Con làm rất tốt, cha mẹ rất tự hào về con”.
Em rất vui vì đã làm được việc tốt khiến cha mẹ tự hào. Dù câu chuyện đã qua từ lâu, nó vẫn in sâu trong tâm trí em. Em hứa sẽ nỗ lực học tập và rèn luyện để trở thành một công dân có ích và không phụ lòng cha mẹ.
14. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 2
Tôi hân hoan chạy từ trường về nhà, phấn khởi vì muốn thông báo cho bà tin vui rằng tôi vừa đạt giải nhất trong kì thi học sinh giỏi môn Văn cấp huyện. Nhưng khi đến cổng, tôi không thấy bà đâu. Chỉ có sự im lặng lạ lùng đáp lại tiếng gọi của tôi.
Cảm giác hụt hẫng và lo lắng, tôi vội vã bước vào nhà. Căn phòng khách trống không, phòng bếp và phòng của bà cũng không thấy bà đâu. Tôi gọi to với giọng run rẩy: Bà ơi, bà đâu rồi?
Tôi lập tức kiểm tra phòng vệ sinh tầng, căn phòng duy nhất chưa xem. Ôi trời! Bà nằm bất động trên nền đá hoa, tay vẫn giữ chiếc áo của tôi, bên cạnh là chậu quần áo bà đang lấy từ máy giặt ra, mắt nhắm nghiền, thở hổn hển và da tái nhợt. Tôi vội vàng kéo bà dậy nhưng không nổi. Tôi vừa khóc vừa chạy ra ngoài gọi to bác Nội hàng xóm giúp đỡ. May mắn, bác có nhà. Hai bác cháu đưa bà ra ghế sa lông phòng khách. Bác xoa ngực, xoa đầu, chân tay cho bà và bảo tôi gọi điện cho bố mẹ. Tôi cuống cuồng quay số, vì lo lắng, tôi bấm nhầm số lung tung. Khi gọi được số của cơ quan bố, chú bảo vệ thông báo bố vừa đi vắng. Gọi đến số của cơ quan mẹ, mẹ vừa họp xong, nghe tôi thông báo, mẹ lập tức dập máy. 15 phút sau, mẹ đã có mặt ở nhà.
Dưới sự sơ cứu của bác Nội, bà tôi đã tỉnh hơn nhưng vẫn chưa thể ngồi dậy, chỉ thở đều hơn, mắt vẫn nhắm và tay bà run rẩy chỉ vào ngực trái, tôi đoán bà có thể bị đau tim. Mẹ gọi xe cấp cứu và cùng bác Nội đưa bà vào bệnh viện, dặn tôi ở nhà dọn dẹp. Một mình tôi vừa làm việc vừa lo lắng. Tôi nghĩ về bà rất nhiều. Bà sống với gia đình tôi đã 8 năm, ngoài bố mẹ, bà là người thân thiết nhất với tôi. Bà chăm sóc tôi từng li từng tí, không lời nói nhưng hành động của bà luôn đầy yêu thương. Mỗi buổi tối, bà đón tôi, pha nước, và chuẩn bị đồ ăn vặt. Bà là người quan trọng, vắng bà, tôi cảm thấy thiếu vắng vô cùng.
Dù phải giúp mẹ, tôi không biết làm gì vì đã quen có bà. Tôi cảm thấy trống vắng và tìm cách làm quên đi, chỉ biết quét dọn và tìm những đồ nhỏ trong nhà. Tôi tìm thấy cuốn album gia đình, nhìn những bức ảnh, hình ảnh bà hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi với nhiều kỉ niệm: bà dẫn tôi đi công viên, chụp hình trên thuyền con vịt, và nụ cười của bà trong ngày sinh nhật tôi lên 10…
Biết làm gì để giúp bà sớm khỏi bệnh nhỉ? Đúng lúc có tiếng chuông cửa, bố về rồi. Tôi mừng rỡ thoát khỏi cảm giác đơn độc. Tôi thông báo cho bố tình hình sức khỏe của bà bằng giọng lo lắng, bố bảo mẹ đã gọi điện báo cho bố rồi. Tôi xin phép bố được vào viện thăm bà.
15. Bài văn kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng - mẫu 3
Cha mẹ là những người đã sinh ra và nuôi dưỡng ta, giúp ta trưởng thành và trở thành người có ích. Công ơn của cha mẹ là vô cùng lớn lao và vĩ đại. Là con cái, chúng ta cần biết hiếu thảo và làm cho cha mẹ vui lòng. Tôi cũng vậy, tôi đã thực hiện một việc làm tốt khiến mẹ tôi cảm thấy vui và tự hào về tôi.
Vào thứ năm tuần trước, khi trường tôi bị cúp điện và được nghỉ học, tôi cùng các bạn quyết định đi chơi ở công viên nước. Ngày hôm đó, chúng tôi khởi hành từ sáng sớm, và ngay sau khi thay đồ bơi, chúng tôi lao ngay xuống hồ bơi. Cảm giác oi bức đã bị nước mát trong hồ xua tan.
Không khí tại công viên thật náo nhiệt với âm thanh của nước chảy và các con thác nhân tạo. Những chiếc cầu tuột đầy màu sắc và các phao hình dạng đáng yêu khiến chúng tôi thêm phấn khởi. Sóng nhân tạo vỗ về tạo cảm giác lênh đênh trên mặt nước, xua tan ánh nắng gay gắt. Trong khi mọi người đang vui chơi, bỗng có một cô bé khoảng bảy tuổi ngồi khóc. Chúng tôi lập tức chạy đến và hỏi thăm. Cô bé có gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn và làn da trắng hồng khiến tôi ấn tượng ngay từ lần đầu gặp. Cô bé khóc làm chúng tôi lúng túng không biết làm gì.
Hoa đã đến bên cô bé, cười tươi và vỗ nhẹ vai để an ủi. Một lúc sau, cô bé ngừng khóc và kể rằng em bị lạc mẹ. Chúng tôi ngay lập tức đưa em đi vòng quanh hồ bơi để tìm mẹ nhưng không thành công vì người quá đông. Cô bé tỏ vẻ thất vọng, lo lắng và sợ hãi. Tôi quyết định giúp em cảm thấy bớt sợ hãi bằng cách cho em chơi cùng chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu với những chiếc cầu tuột đầy màu sắc, trước khi trượt, tôi ôm em vào lòng để cùng trượt. Nước bắn tung tóe nhưng sau nhiều lần chơi, em có vẻ vui hơn và bớt lo lắng. Chúng tôi tiếp tục chơi trên phao và các trò chơi dưới nước, và sau một tiếng đồng hồ, em đã cười trở lại. Cuối cùng, chúng tôi tìm được mẹ của cô bé, và em vỡ òa trong hạnh phúc. Sau khi tạm biệt em, chúng tôi kết thúc buổi vui chơi. Về nhà, tôi kể cho mẹ nghe và mẹ cười tươi, khen ngợi tôi rất nhiều. Nụ cười của mẹ làm tôi cảm thấy tự hào.
Ngày hôm đó là một trải nghiệm ý nghĩa và tự hào với tôi. Tôi đã làm một việc tốt khiến mẹ vui và cảm thấy tự hào về tôi. Tôi sẽ tiếp tục làm nhiều việc tốt hơn để mang lại niềm vui cho mẹ.