1. Bài văn về cậu bé bán vé số lần đầu gặp
- Đây là vé số! Đây là vé số!
Khi đang ngồi uống nước với bạn bên lề đường, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng rao vang vọng, quay lại nhìn thì thấy một em bé bán vé số. Đây là lần đầu tiên tôi gặp em, nhưng hình ảnh của em vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
Em bé khoảng tám hoặc chín tuổi, dáng người khá cao. Em mặc áo sơ mi ngắn tay màu nâu, giống như những đứa trẻ chăn trâu ở quê tôi. Quần bò lửng em mặc đã bạc màu và sờn ở đầu gối. Những tia nắng cuối ngày chiếu qua chiếc mũ phớt của em, làm lộ ra khuôn mặt vuông vức.
Điểm nổi bật trên khuôn mặt em là đôi mắt to, đen, sáng ngời, thể hiện sự thông minh nhưng cũng có chút buồn bã. Em chạy dọc phố, đến các sạp báo và hoa quả, liên tục mời chào. Tuy nhiên, em thường bị từ chối bởi sự thờ ơ và lạnh lùng của người khác, thậm chí là bị quát mắng. Khi đó, ánh mắt em rũ xuống và nét mặt đầy vẻ u buồn.
Em bước đi nặng nề, có lẽ em đang nghĩ: 'Nếu không bán hết số vé này, tối nay em sẽ không có gì ăn'. Bất chợt, một ông khách to lớn ngồi trong quán gọi em vào. Ông kiểm tra từng tờ vé, nét mặt hào hứng như sắp trúng số độc đắc. Em bé đứng đó, ánh mắt sáng lên và khuôn mặt rạng rỡ. Có vẻ như em đang cầu mong ông khách mua nhiều vé và trúng thưởng để vé của em dễ bán hơn.
Khi ông khách trả tiền, em bé dường như được tiếp thêm sức lực, lại nhanh nhẹn đi rao mời. Tôi quyết định dừng lại, lấy số tiền ba đưa sáng nay và mua một vé số từ em. Em xòe cả xấp vé cho tôi chọn, cười tươi lộ hàm răng trắng đều và nói:
- Anh Hai chọn số nào? Hay để em chọn giúp! Em chọn thì may mắn lắm đó.
Nói xong, em nhanh chóng chọn cho tôi một tờ. Tôi gửi tiền và chúc em bán được nhiều vé, em cảm ơn tôi liên tục. Dù biết có thể không trúng thưởng nhưng tôi vẫn mua vì tôi thấy thương em, mới tuổi này đã phải chịu đựng vất vả. Tuổi của em lẽ ra phải được vui chơi và học hành.
Khi về nhà, hình ảnh cậu bé bán vé số khiến tôi phải suy nghĩ nhiều. Cùng tuổi như tôi, có bao trẻ em thiếu may mắn phải vất vả mưu sinh. Nếu ai hỏi tôi ước gì, tôi sẽ nói: 'Ước gì mọi trẻ em đều được đến trường'.
2. Bài viết miêu tả một chú thợ điện lần đầu gặp
Ánh nắng chiều vàng rực trải dài trên con đường về nhà. Trong lúc đi, em bất ngờ nhìn thấy một nhóm thợ điện đang bận rộn đo đạc và tháo lắp công tơ gần khu phố của em. Trong nhóm đó, em chú ý nhất đến một chú thợ điện đang leo lên cột điện và kiểm tra công tơ.
Chợt nghe có người gọi tên chú, em mới biết chú tên là Hiệp. Em đứng quan sát chú một lúc. Chú khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ công nhân màu cam phù hợp với thân hình cao lớn của chú. Khuôn mặt chú vuông vức, tóc đen và làn da nâu nhạt. Chú trông thật hiền hòa.
Nhìn thấy em cứ đứng nhìn, chú mỉm cười thân thiện. Em tiến lại gần và chào: 'Cháu chào chú ạ!' Chú xoa đầu em và hỏi: 'Cháu có muốn làm công việc như chú sau này không?' Em đáp: 'Cháu chưa chắc, nhưng công tơ điện để làm gì hả chú?' Chú giải thích: 'Công tơ điện dùng để đo lượng điện tiêu thụ của gia đình cháu.' Mồ hôi trên lưng áo chú đã thấm đẫm, nhưng chú vẫn làm việc đầy nhiệt huyết.
Tay chú làm việc nhanh nhẹn. Quan sát thái độ làm việc chăm chỉ của chú, em biết chú yêu nghề rất nhiều. Nếu không có những thợ điện như chú, cuộc sống của người dân sẽ gặp khó khăn. Em đang đứng thì chú quay xuống và nói: 'Thôi, muộn rồi, cháu về đi kẻo bố mẹ lo lắng.'
Em giật mình khi nghe chú nhắc nhở. Thôi thì phải chia tay chú ở đây vậy. Mặc dù bóng dáng chú đang xa dần, nhưng em sẽ luôn nhớ về chú Hiệp - một thợ điện thân thiện và quan tâm đến người khác.
3. Bài viết miêu tả một cô lao công khi mới gặp
Hôm nay, khi trở về từ trường, em đã chứng kiến một cảnh tượng đẹp: cô lao công đang chăm chỉ làm việc giữa cơn mưa nhẹ.
Do ảnh hưởng của cơn bão, mưa đã bắt đầu rơi trên phố Hà Nội, làm cho đường phố trở nên đông đúc với các phương tiện di chuyển. Mọi người đều vội vã về nhà để tránh cơn mưa. Em và bố cũng nhanh chóng di chuyển về nhà trên chiếc xe Honda cũ của bố. Trên đường về, em thấy cô lao công đang miệt mài làm việc. Cô mặc đồng phục màu xanh lá cây, dáng người cao gầy, và làm việc rất hăng say.
Dù trời vẫn mưa lất phất, cô chỉ khoác một mảnh vải ni lông mỏng, và đôi tay cô thoăn thoắt quét dọn rác trên đường. Cô làm cho đường phố trở nên sạch sẽ và sáng bóng. Dù không thấy rõ mặt cô vì cô đeo khẩu trang, nhưng em ước đoán cô khoảng 35-40 tuổi. Nhìn cảnh cô làm việc dưới cơn mưa bão, em vừa cảm thấy thương cảm, vừa cảm động trước sự tận tụy của cô.
Mỗi công việc đều mang đến ý nghĩa cho cuộc sống, và công việc của những người công nhân môi trường cũng không phải ngoại lệ. Hình ảnh cô lao công trong cơn mưa hôm nay đã giúp em cảm nhận rõ điều đó.
4. Bài văn tả em bé đánh giày mới gặp (số 1)
Có những cuộc gặp gỡ thoáng qua nhưng để lại nhiều cảm xúc sâu sắc, và cuộc gặp gỡ của em với một em bé bán đánh giày hôm nay là một ví dụ điển hình.
Sau khi tan học, bố đưa em đến một quán ăn nhỏ trên đường Trần Thái Tông. Khi em đang thưởng thức tô phở thơm ngon, một em bé đánh giày đến gần. Em bé chỉ khoảng 5-6 tuổi, dáng người gầy gò, nước da đen nhẻm, mang theo hộp đánh giày nặng. Mặc dù trời đã vào thu và hơi se lạnh, nhưng em bé chỉ mặc một chiếc áo cộc tay mỏng manh đã bạc màu.
Em bé đi từ bàn này sang bàn khác để mời khách đánh giày, dáng vẻ nhỏ bé và điệu bộ rụt rè khiến em cảm thấy rất xót xa. Thấy vậy, bố em đã gọi em bé lại và mời em ăn cùng, nhưng em bé từ chối. Cuối cùng, bố em nhờ em bé đánh giày và đưa cho em 300 ngàn đồng. Dù ban đầu em bé từ chối, nhưng sau khi bố em thuyết phục, em bé nhận tiền với đôi mắt rưng rưng và lời cảm ơn chân thành.
Cuộc gặp gỡ này đã để lại cho em nhiều cảm xúc: sự xót thương cho hoàn cảnh của em bé và sự trân trọng đối với đức tính thật thà, tự trọng của em. Em hy vọng em bé sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn, được đến trường và học tập như các bạn cùng trang lứa.
5. Bài văn tả bác tài xe buýt mới gặp
Khi lần đầu tiên đặt chân đến Thủ đô Hà Nội, em đã có một trải nghiệm đi xe buýt thật đáng nhớ và tuyệt vời. Trong chuyến xe buýt từ bến xe Mỹ Đình đến công viên Thủ Lệ, em đã ấn tượng sâu sắc với bác tài xế xe buýt vui tính và thân thiện.
Vì là lần đầu tiên đi xe buýt, em cảm thấy bỡ ngỡ, lo lắng và hồi hộp. Khi bước lên xe, em thấy bác tài ngồi ở ghế lái. Bác có dáng người vạm vỡ, vai rộng, và khuôn mặt vuông chữ điền với vẻ hiền hậu. Nhìn thấy sự lúng túng của em, bác mỉm cười và hỏi: “Lần đầu tiên đi xe buýt phải không?”, em vội đáp “Vâng ạ!”. Bác còn dặn em rằng “Nếu đây là lần đầu, cháu nên ngồi ghế sau bác, như vậy sẽ không bị say xe đâu.” Những lời của bác thật ấm áp, cho thấy bác là một người tài xế thân thiện và quan tâm đến hành khách.
Trong suốt hành trình, em ngồi ngay sau bác và được trò chuyện rất nhiều. Những câu chuyện của bác không chỉ hài hước mà còn rất thú vị, khiến em cười mãi không thôi. Bác còn giới thiệu chi tiết về từng địa điểm chúng em đi qua với giọng nói đầy say mê và am hiểu. Điều đó không có gì lạ vì bác đã lái tuyến đường này bao năm rồi. Khi đến nơi, em xuống xe và không quên vẫy tay chào tạm biệt bác, chúc bác có những chuyến đi bình an và vui vẻ. Dù khó có thể gặp lại bác một lần nữa, nhưng hình ảnh và giọng nói của bác cùng những câu chuyện sẽ mãi ở lại trong lòng em.
6. Bài văn miêu tả cô y tá mới gặp
Tuần trước, khi em bị ốm và phải đến bệnh viện tỉnh để khám bệnh, em đã gặp một cô y tá rất đáng mến.
Cô y tá còn rất trẻ, khoảng hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi. Cô có vóc dáng nhỏ nhắn, tay chân thon thả. Da cô trắng mịn như da em bé. Tóc cô được búi gọn gàng trong chiếc mũ y tá trắng. Một vài sợi tóc mai lòa xòa trước trán, chờn vờn ngoài vành mũ. Khuôn mặt cô trái xoan, mắt to và đôi lông mày thanh mảnh.
Đôi môi hình trái tim với lớp son hồng nhạt khiến cô càng thêm duyên dáng. Cô mặc áo choàng y tá trắng, tay ngắn, để lộ khuỷu tay và cánh tay thon đẹp, bàn tay nhỏ nhắn với các ngón tay thon dài. Cô đọc tên bệnh nhân rõ ràng và đưa họ vào phòng khám. Trước khi bác sĩ bắt đầu khám bệnh, cô đo huyết áp và ghi vào hồ sơ bệnh án.
Cô làm việc rất nhẹ nhàng và thành thạo. Cô ân cần nhắc nhở bệnh nhân: 'Các cô chú hãy cởi áo khoác ra, khi đo huyết áp xong thì mặc lại nhé.' Cô cẩn thận dắt tay một cụ già để cụ ngồi vào ghế chờ bác sĩ. Cô nói chuyện nhẹ nhàng và dịu dàng. Khi bác sĩ kê đơn thuốc, cô hướng dẫn bệnh nhân cách sử dụng thuốc và chỉ đường đến quầy thuốc trong bệnh viện.
Dù bệnh nhân đông đúc, cô y tá vẫn làm việc liên tục với nụ cười tươi tắn. Có vài bệnh nhân đi nhầm khoa, cô tận tình chỉ dẫn họ đến đúng khoa. Thái độ niềm nở của cô thật dễ mến. Với vẻ ngoài xinh xắn và chuyên môn vững vàng, cô y tá hiện rõ nét đẹp nhã nhặn và lòng nhân ái.
Đạo đức nghề nghiệp của cô đúng như câu slogan trên tường bệnh viện: 'Lương y như từ mẫu'. Sau khi khám bệnh xong, em về nhà vẫn nhớ mãi nụ cười hiền dịu của cô y tá. Em thấy cô thật đẹp. Thật sự, vẻ đẹp của một người không chỉ ở nhan sắc mà còn ở cách cư xử. Cô y tá em gặp là một hình mẫu như vậy.
Cô y tá điều dưỡng là trợ thủ quan trọng của bác sĩ, trực tiếp chăm sóc bệnh nhân. Ngoài chuyên môn, cô còn phải có tấm lòng nhân ái và yêu thương bệnh nhân mới làm tốt công việc. Nhìn cô y tá làm việc, em càng ước mơ vào học ngành y hơn bao giờ hết. Em sẽ nỗ lực học giỏi để thi vào trường Đại học Y và trở thành một bác sĩ giỏi.
7. Bài văn miêu tả cậu bé đánh giày mới gặp (số 2)
Trong cuộc sống, chúng ta gặp rất nhiều người. Có những người chỉ xuất hiện một lần nhưng để lại ấn tượng sâu đậm không thể nào quên. Cậu bé đánh giày mà em từng gặp trên đường là một ví dụ điển hình - người mà em chỉ gặp một lần nhưng ấn tượng về cậu vẫn mãi không phai.
Vào một sáng thứ bảy, khi ba mẹ cho em ra ngoài ăn sáng, em đã thấy một cậu bé đánh giày. Cậu bé nhỏ nhắn, thấp hơn em một cái đầu, có lẽ cậu cũng còn nhỏ tuổi hơn em. Hôm đó, thời tiết mới vào đông se lạnh, nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng đã cũ và một chiếc quần ngố dài tới đầu gối, để lộ đôi chân đen và gầy gò.
Bàn chân của cậu bé đeo đôi dép tổ ong, có vẻ như được ai đó cho lại vì nó to hơn nhiều so với chân của cậu. Khuôn mặt cậu rất đáng yêu, nhưng do phải chịu đựng nắng gió nên da cậu đã đen sạm. Đôi mắt to và tròn, trong veo như viên bi ve, và gương mặt nhỏ của cậu lấm tấm bụi bẩn.
Điều làm cậu bé thu hút sự chú ý của em chính là nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi. Nụ cười ấy toát lên sự lạc quan, mặc dù cậu còn nhỏ nhưng đã phải mưu sinh ngoài đời, cậu vẫn giữ được niềm vui và sự hồn nhiên. Em thấy cậu bé đi tới từng bàn, hỏi mọi người có muốn đánh giày không. Dù có người từ chối, cậu không hề tỏ ra buồn bã mà vẫn vui vẻ tiếp tục công việc.
Thấy vậy, em bảo ba: 'Ba ơi, giày của ba bị bẩn rồi. Nhờ cậu bé đánh giày giúp ba nhé.' Ba em hiểu ý và gọi cậu bé đến để làm việc. Khi nhận được yêu cầu, cậu bé vui mừng rõ rệt, đôi mắt sáng lên và nụ cười trở nên rạng rỡ hơn. Em rất cảm động vì dù còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé đã phải chịu đựng nhiều vất vả. Lẽ ra, cậu bé đáng lẽ được sống vui chơi và được chăm sóc, nhưng thực tế lại phải mưu sinh ngoài đường.
Khi về nhà, hình ảnh của cậu bé nhỏ bé vẫn đọng lại trong tâm trí em. Nếu có một điều ước, em sẽ ước tất cả trẻ em trên thế giới đều có một tuổi thơ hạnh phúc, không phải lo lắng kiếm sống sớm như vậy.
8. Bài văn miêu tả chú công an mới gặp
Mỗi ngày khi đi học, em luôn đi qua ngã năm gần nhà. Tại đây, xe cộ luôn đông đúc cả ngày lẫn đêm. Em thường thấy một chú công an đứng ở bùng binh, không ngừng điều phối giao thông. Hôm nay, em đứng gần chú khi chờ một người bạn. Đây là người em gặp lần đầu nhưng để lại ấn tượng sâu đậm, khó quên.
Chú công an có vóc dáng cao lớn, khỏe khoắn, làn da nâu bánh mật, khuôn mặt vuông vắn, đôi mắt sắc sảo. Chú mặc đồng phục ka ki màu vàng sậm, với phù hiệu cảnh sát giao thông trên áo và bảng tên bằng mê-ka nền trắng chữ xanh.
Chú mặc quần tây gọn gàng, đi giày đen bóng, thắt lưng da nâu to bản hơi lệch vì khẩu súng ngắn đeo bên hông, tạo vẻ oai phong và trang nghiêm. Mũ kết trên đầu có huy hiệu cảnh sát, làm gương mặt chú thêm phần nghiêm nghị và rắn rỏi.
Chú đứng như một chỉ huy nghiêm nghị. Miệng ngậm còi, hai tay ra hiệu lệnh, điều chỉnh dòng xe và người qua lại một cách trật tự. Thỉnh thoảng, khi có xe máy đậu sai quy định, chú thổi còi ra hiệu lùi lại. Những chiếc xe đó vội vàng lùi ra như các học sinh ngoan ngoãn vâng lời.
Chú làm việc chăm chỉ và công bằng, không thiên vị ai. Một lần, ba cô gái trên xe máy chạy nhanh, bấm còi ồn ào. Chú lập tức ra hiệu dừng lại. Các cô gái xin lỗi và chú mỉm cười, đưa biên lai phạt và dặn dò: 'Lần sau các cô chú ý tuân thủ luật giao thông.' Chú tiếp tục điều khiển giao thông hiệu quả và an toàn tại ngã năm này.
Em rất ngưỡng mộ phong cách làm việc của chú, vừa có tình vừa có lý. Em mong sau này sẽ trở thành cảnh sát giao thông để bảo đảm an ninh trật tự đường phố.
9. Bài văn miêu tả bác sĩ lần đầu gặp
Em vốn không thích đến bệnh viện, nhưng sau khi chứng kiến bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, em đã thay đổi suy nghĩ và có cái nhìn tích cực hơn về bệnh viện. Do sự chủ quan, em bị cảm lạnh và phải đến bệnh viện gấp. Tại đây, em gặp bác sĩ Hùng, người để lại ấn tượng sâu sắc trong lần gặp đầu tiên.
Phòng em nằm có nhiều bệnh nhân, phần lớn là bạn cùng tuổi. Nhưng ba mẹ em yên tâm vì bác sĩ Mạnh Hùng điều trị cho em. Bác sĩ nổi tiếng với khả năng chữa bệnh tốt. Dù đã ngoài năm mươi tuổi, bác sĩ vẫn có dáng người to lớn và làm việc nhanh nhẹn. Mái tóc bác đã bạc và đôi mắt bác sáng lấp lánh sau tròng kính trắng.
Bộ áo khoác dài màu trắng của bác dù đã cũ nhưng rất sạch. Tay bác to nhưng mềm và mát. Giọng nói của bác khi trò chuyện với bệnh nhân nghe như của một người cha vừa dịu dàng vừa ấm áp. Bác luôn thăm từng giường bệnh và theo dõi sức khỏe từng người. Bác ân cần nói với em: 'Hôm nay cháu đỡ sốt nhiều rồi. Uống thuốc đầy đủ, vài hôm nữa cháu sẽ xuất viện và trở lại học. Đừng lo lắng.'
Bác cũng thăm hỏi bạn Long bị sốt xuất huyết, kiểm tra và khuyên uống nhiều nước cam. Bác sĩ luôn tận tâm với mọi bệnh nhân, khiến họ tin tưởng. Ai cũng nói bác sĩ xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc như mẹ hiền. Em cảm thấy bác sĩ Hùng rất tốt bụng và biết ơn sự chăm sóc của bác.
10. Bài văn miêu tả người thợ xây mới gặp
Hằng ngày, khi đến trường, em thường đi qua một công trường xây dựng. Tại đó, em luôn thấy ánh mắt đầy nhiệt huyết của chú Hưng, một người thợ xây. Lần đầu tiên gặp chú, em đã cảm nhận ngay được sự tự tin và nghị lực từ đôi mắt của chú.
Chú Hưng có vóc dáng lực lưỡng, di chuyển trên giàn giáo một cách thành thạo. Chú cúi xuống xúc vữa, trải lên lớp gạch đã đặt, rồi cẩn thận xếp từng viên gạch màu hồng lên trên. Khi gặp chỗ không vừa, chú dùng lưỡi bay để điều chỉnh kích thước gạch cho vừa khít. Chú gõ nhẹ bằng cán bay để gạch được đều và chắc chắn.
Chú rất tỉ mỉ trong việc thêm vữa vào các khe hở và làm sao để không bị vữa rơi vãi. Đôi tay thô ráp của chú làm việc rất đều đặn và chính xác. Chú làm việc một cách chăm chỉ, không bị phân tâm bởi tiếng ồn xung quanh. Khi cần, chú dùng dây dọi để kiểm tra độ thẳng của bức tường. Khi gạch và vữa cạn kiệt, chú nghỉ ngơi một lát rồi gọi vọng xuống:
- Gạch!
- Vữa!
Gạch được ném lên liên tục. Từ trên cao, chú nhanh nhẹn bắt lấy như một thủ môn bắt bóng, sắp xếp gạch một cách ngăn nắp. Một xô vữa nặng được kéo lên, và chú tiếp tục công việc. Mặt trời càng lúc càng cao, bức tường cũng dần cao lên. Chú cởi trần để lộ cơ bắp và lưng đầy mồ hôi.
Chú huýt sáo vui vẻ để quên đi cái nóng oi ả. Quan sát chú làm việc khéo léo và cực nhọc, em ước mình có thể là họa sĩ để vẽ một bức tranh mô tả sự vất vả và nguy hiểm của nghề thợ xây, những người đã xây dựng những ngôi nhà vững chãi, chống chọi lại gió bão và thời gian. Những ngôi nhà ấy không chỉ tạo nên tổ ấm cho nhiều gia đình mà còn đem lại hạnh phúc cho bao người, trong đó có em.
Em cảm thấy biết ơn người thợ xây và mong rằng trong tương lai, máy móc sẽ thay thế sức người để các công nhân bớt vất vả và nguy hiểm khi làm việc ở độ cao.
11. Bài văn miêu tả người công nhân mới gặp
Mùa hè năm lớp bốn, gia đình em chuyển đến một ngôi nhà mới cách xa nhà cũ chỉ một khu phố. Tại nhà mới, mẹ đã chuẩn bị tất cả các tiện nghi mới, và sau khi sắp xếp xong đồ đạc, mẹ em đã đăng ký lắp đặt đường truyền hình cáp SCTV. Đây là dịp để em quan sát công việc của một chú công nhân từ công ty Truyền hình Cáp SCTV. Dù mới gặp lần đầu, chú đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng em.
Chú công nhân mặc đồng phục xanh dương của SCTV thành phố Hồ Chí Minh, với logo công ty trên lưng áo. Chú khoảng hai mươi sáu tuổi, có thân hình vạm vỡ, cao ráo với vai rộng và cánh tay săn chắc. Khuôn mặt chú trầm tĩnh với đôi mắt to và lông mày thưa, tạo nên vẻ hiền lành.
Chú công nhân có làn da ngăm đen, tóc dày và cháy nắng, được che dưới mũ bảo hiểm bằng nhựa. Sau khi giới thiệu tên mình là chú Tân, chú bắt tay vào công việc. Chú bắt đầu bằng việc kiểm tra chỗ cắm điện ti-vi rồi kéo dây cáp vào nhà em.
Chú đeo dây bảo hiểm vào thắt lưng và trèo lên cột điện để kết nối dây cáp. Chú kéo dây cáp vào nhà qua lỗ gió ở mặt tiền, và nhanh chóng dẫn dây đến vị trí đặt ti-vi. Dụng cụ của chú bao gồm dây cáp quang, kìm và vài cái tuốc-nơ-vít.
Chú cắt dây cáp bằng kìm và nối vào ổ cắm ti-vi bằng tuốc-nơ-vít. Toàn bộ công việc chỉ mất khoảng bốn mươi phút. Sau khi lắp xong, chú bật ti-vi kiểm tra hình ảnh và màu sắc, điều chỉnh cho rõ nét. Chú viết hợp đồng thuê bao và mẹ em ký tên, thanh toán tiền. Chú Tân lịch sự chào mẹ em rồi rời khỏi nhà.
Nhờ quan sát công việc của chú công nhân kéo cáp quang, em đã học được nhiều điều bổ ích. Em rất biết ơn sự phục vụ tận tâm của chú, giúp gia đình em có truyền hình cáp chỉ sau một ngày dọn nhà. Những người công nhân lành nghề và làm việc chăm chỉ như chú là tấm gương cho chúng em noi theo. Mai này dù theo ngành nghề nào, em cũng sẽ cố gắng học tập và rèn luyện tay nghề để phục vụ tốt hơn.
12. Bài văn mô tả chú lính cứu hỏa lần đầu gặp
Đôi khi, có những người dù chỉ mới gặp một lần nhưng đã để lại dấu ấn sâu đậm trong trái tim chúng ta. Một lần tình cờ, tôi cũng đã gặp một người như vậy. Đó là chú lính cứu hỏa, người đã để lại ấn tượng khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vào một buổi chiều tháng sáu, khi ánh sáng mặt trời đã dịu bớt và hoàng hôn đỏ rực bao phủ bầu trời xanh thẳm, đột nhiên căn nhà đối diện bốc cháy dữ dội, khói đen cuồn cuộn. Các cư dân trong nhà hoảng loạn lao ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, tôi nghe tiếng còi xe cứu hỏa vang lên. Xe dừng trước cổng nhà, các chú lính cứu hỏa lập tức nhảy xuống.
Người đầu tiên bước xuống xe chính là chú lính cứu hỏa đã để lại ấn tượng sâu sắc với tôi. Tôi không thể nhìn rõ mặt chú vì mũ bảo hộ và khăn che kín hết, chỉ còn đôi mắt sáng và quyết đoán ló ra. Ánh mắt đó không ngại ngùng nhìn vào ngọn lửa, như thể lửa đang phản chiếu trong mắt chú. Chú có dáng người cao lớn, khỏe mạnh trong bộ đồ chống cháy màu cam, giống như màu của ngọn lửa đang cháy. Đôi tay chú được bảo vệ bằng bao tay trắng đã bẩn vì tro bụi từ đám cháy. Chú đi ủng nhưng vẫn vững chãi lao vào ngọn lửa. Hình ảnh chú ôm bình chữa cháy và lao vào đám cháy thật sự đẹp, thể hiện vẻ đẹp của một anh hùng trong cuộc sống thường ngày.
Trong khi lửa vẫn cháy dữ dội và khói đen bao trùm, mọi người đều lo lắng. Nhưng các chú lính cứu hỏa vẫn dũng cảm chiến đấu với lửa bằng kỹ năng của mình. Chú lính cứu hỏa liên tục ra vào, vai áo chú đầy tro tàn, khuôn mặt che kín bằng khăn bảo hộ cũng bám đầy bụi. Chú nhanh nhẹn di chuyển như một con sóc, mắt chăm chú tìm kiếm những người còn bị mắc kẹt. Trong lúc đám cháy đang được dập tắt, chú bất ngờ ôm ra một con chó lớn, bộ lông trắng đã bị cháy xém. Con chó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của chú lính cứu hỏa. Trong tiếng reo mừng của gia đình chủ, chú hơi khập khiễng bước ra và trao con chó cho chủ. Ở gấu quần chú có một vết đen dài, có lẽ chú đã bị thương.
Dù vết thương ở chân có thể ảnh hưởng, nhưng chú không một lời kêu ca, tiếp tục quay lại giúp đồng nghiệp dập lửa. Các chú kiên trì làm việc đến ba giờ đồng hồ mới dập tắt được đám cháy. Căn nhà gần như đã thành đống đổ nát. Lúc này, chú lính cứu hỏa mới yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi, tháo mũ để lộ gương mặt trẻ trung và chính trực, mồ hôi ướt đẫm trán. Dù chân đau, đôi mày chú hơi nhăn lại, nhưng chú vẫn mỉm cười khi được cảm ơn. Chú chân thành dặn dò mọi người về an toàn cháy nổ để bảo vệ bản thân và gia đình.
Khi đám cháy được dập tắt, chú lính cứu hỏa cũng cùng đồng đội rời đi, nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị cho các tình huống cháy tiếp theo. Chiếc xe cứu hỏa dần khuất xa, tiếng còi cũng nhỏ dần rồi im bặt, nhưng hình ảnh chú lính cứu hỏa dũng cảm và nhân ái vẫn mãi in đậm trong tâm trí tôi. Đó chính là hình mẫu của những người hết lòng vì dân vì nước.
13. Bài văn mô tả chú bộ đội lần đầu gặp
“Vai chú đeo súng, mũ gắn ngôi sao lấp lánh.
Chú hành quân trong hàng ngũ, bước đi nhanh chóng.
Chúng cháu rất yêu quý chú bộ đội của mình.
Chú giữ súng vững vàng để bảo vệ hòa bình”
Bài hát vang lên trong tâm trí em, gợi nhớ hình ảnh chú bộ đội mà em gặp trong chuyến thăm quê ngoại. Chú Tuấn, người em mới gặp nhưng đã để lại ấn tượng sâu đậm.
Vào kỳ nghỉ hè, bố mẹ đưa em về thăm quê ngoại ở Hà Tĩnh. Ngay khi vừa về quê, em đã gặp được chú Tuấn trong bộ quân phục xanh lá. Chú là con trai của bà Năm, hàng xóm nhà ngoại em. Chú tranh thủ nghỉ phép hai ngày để về thăm gia đình. Ấn tượng đầu tiên của em về chú là dáng người cao lớn, cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo ngắn của chàng thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi. Chú đứng thẳng tắp như cây tùng, mặc bộ quân phục xanh lá rất oai phong. Chiếc mũ cứng có biểu tượng lá cờ đỏ sao vàng ôm trán cao, mái tóc đen cắt gọn gàng. Khuôn mặt chú góc cạnh, cằm hơi gầy và da ngăm đen vì luyện tập ngoài trời. Đôi mắt chú đen sáng, lấp lánh sự cương nghị của một người lính, trong khi nụ cười lại rất ấm áp và thân thiện.
Chú đeo ba lô to và vững chãi, mỉm cười chào bố mẹ em và bà con xung quanh. Ngay từ lần gặp đầu tiên, mọi người đã cảm mến chú Tuấn. Trong hai ngày, em thường sang chơi và hỏi chú về quân đội. Chú vui vẻ kể những câu chuyện hài hước, những điều thú vị đã học được trong quân ngũ mà không hề tỏ ra khó chịu. Hành động và lời nói của chú thể hiện rõ phẩm chất của một người lính. Chú làm vườn rất khéo, đôi tay to khỏe của chú cầm cuốc thành thạo cào đất, tưới rau. Chú cho biết đó là những kỹ năng học được khi nhập ngũ.
Trong ánh nắng chiều, em ngồi nghe chú kể chuyện, tay chú thoăn thoắt làm việc. Ngoài việc giúp đỡ việc vặt cho hàng xóm, chú còn sửa chữa bóng đèn cho nhiều gia đình trong làng. Chú luôn hòa nhã, thân thiện và khéo léo. Người dân nhanh chóng biết đến chú bộ đội trẻ, tốt bụng, là người con ngoan và lính mẫu mực. Bố mẹ chú tự hào về những lời khen của bà con, và chú Tuấn thì khiêm tốn mỉm cười.
Thời gian trôi nhanh, hai ngày nghỉ phép kết thúc, chú Tuấn trở lại quân đội theo lệnh. Trước khi đi, chú đứng thẳng, giơ tay chào kiểu quân đội và xách hành lý lên xe.
Hình ảnh chú nhanh chóng trèo lên xe vẫn in đậm trong tâm trí em. Dù mới gặp, nhưng chú đã để lại cho em nhiều kỷ niệm và bài học quý giá về sự cống hiến, hy sinh và tình yêu thương.
14. Bài văn tả nhân viên thu vé xe bus mới gặp
Vào thứ bảy tuần trước, khi em đi chuyến xe bus số 34 đến thăm bà ngoại, em đã gặp một chị thu vé rất dễ mến và tận tâm.
Chị thu vé còn trẻ, khoảng 24-25 tuổi, với mái tóc ngắn ôm sát khuôn mặt, làm nổi bật nét thanh tú. Dáng chị nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn. Khi khách lên xe, chị nhẹ nhàng hướng dẫn và hỏi thăm để bán vé. Chị mặc đồng phục xanh nhạt của hãng xe bus, cầm theo một xấp vé và tiền lẻ để trả lại cho khách. Ở mỗi điểm dừng, chị đều đứng ở đầu xe để đón khách, và nếu có người lớn tuổi, chị sẵn sàng xuống xe để đỡ lên. Chị cũng giúp đỡ những hành khách mang đồ nặng hoặc có trẻ nhỏ.
Dù chỉ mới gặp chị một lần, nhưng sự ân cần và tận tâm của chị đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em. Em tin rằng tất cả hành khách trên xe đều cảm thấy vui vẻ và hài lòng khi gặp một chị thu vé đáng yêu và chu đáo như vậy.
15. Bài văn tả cô giáo mới gặp
Trong kỳ nghỉ hè vừa qua, khi em về thăm quê ngoại, em tình cờ đi qua một ngôi trường nhỏ trong xã và ngạc nhiên khi thấy lớp học vẫn đang hoạt động. Khi vào gần, em phát hiện đây là lớp học tình thương do một cô giáo trẻ mở ra, và ấn tượng về cô đã để lại trong em cảm xúc sâu sắc ngay từ lần đầu gặp.
Lớp học nằm dưới tán những cây phượng vĩ đang nở hoa đỏ rực, và những đóa bằng lăng tím rơi rải khắp sân. Trong không gian râm ran tiếng ve kêu, em có thể nghe thấy tiếng đọc bài “ê a” của các học sinh.
Dù giữa cái nóng mùa hè oi ả, cô giáo vẫn nhiệt tình giảng bài, và học sinh thì chăm chú lắng nghe. Cô giáo rất trẻ, có dáng người thanh mảnh, cao ráo, đi đôi dép quai hậu đen, mặc quần âu đen và áo sơ mi trắng. Hình ảnh cô thật đẹp và tràn đầy tình yêu nghề.
Cô có gương mặt trái xoan, mái tóc dài đen tuyền, nhưng những lọn tóc vương trên trán và hai bên tai đã ướt đẫm mồ hôi. Trường học ở quê chưa có điều hòa, chỉ có vài chiếc quạt trần không thể xua đi cái nóng. Dù là giáo viên thành phố về quê nghỉ hè, cô không chọn nghỉ ngơi mà mở lớp dạy miễn phí cho các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Cô đứng trên bục giảng nhỏ bé nhưng những gì cô mang lại cho học sinh nơi đây thật to lớn và đầy ý nghĩa.
Gặp cô giáo đã khơi dậy trong em ước mơ trở thành giáo viên. Em tự nhắc nhở bản thân phải học tập chăm chỉ để có thể giúp đỡ những người kém may mắn hơn, giống như cô giáo đã làm.
16. Bài văn tả một người bạn mới quen
Hè năm nay, sau nhiều năm xa cách, em mới có dịp về thăm bà ngoại. Những ngày đầu, em cảm thấy cô đơn vì không có ai để chơi cùng. Rồi một ngày, em gặp Nam, một cậu bạn hàng xóm, và ấn tượng đầu tiên của em về Nam thật khó quên.
Nam và em cùng tuổi, nhà Nam đối diện với nhà ông bà ngoại của em. Nam có dáng người cao lớn và vững chãi, trông trưởng thành hơn hẳn so với những bạn cùng lứa. Nam thường ở nhà nhiều, chỉ ra ngoài khi đi học, nên làn da của cậu rất sáng, gần như trắng hơn cả nhiều bạn gái. Mái tóc của Nam được cắt ngắn nhưng vẫn bồng bềnh, với từng sợi tóc đen mượt và chắc khỏe.
Lần đầu gặp Nam, em bị cuốn hút bởi nụ cười răng khểnh rất duyên dáng của cậu. Khi Nam đứng mở cổng cho bố mẹ vào nhà, cậu nở nụ cười thân thiện chào đón họ. Em ngẫu nhiên vẫy tay chào Nam như thể đã quen từ lâu, và may mắn là Nam cũng mỉm cười và chào lại. Dù em cảm thấy hơi ngại về hành động của mình, nhưng hôm sau, Nam đã đến nhà em và mời em cùng đi chơi cầu lông.
Chúng em trò chuyện vui vẻ, giới thiệu về gia đình và bản thân trong khi chơi. Giọng nói của Nam rất trầm ấm và dễ chịu. Em mới biết Nam là người khá khép kín và không có nhiều bạn bè thân thiết, điều này làm em cảm thấy gần gũi với Nam hơn.
Chúng em tự nhiên trở thành bạn bè từ lần gặp đầu tiên. Em cảm thấy Nam như một món quà quý giá mà số phận ban tặng, một người bạn dễ mến và đáng quý.