1. Bài văn về một lần mắc lỗi khiến thầy cô buồn - mẫu 4
Hai tuần trước, em đã phạm phải một sai lầm khó quên. Trong kỳ kiểm tra, em đã gian lận bằng cách quay cóp tài liệu, làm cô chủ nhiệm rất thất vọng.
Vào buổi tối trước hôm đó, em đã xem lịch học và biết rằng ngày mai chỉ có môn Văn cần ôn lại. Tuy nhiên, vì mải xem phim hay, em đã quên việc học. Sáng hôm sau, khi cô thông báo kiểm tra bất ngờ, em lo lắng không kịp chuẩn bị và quyết định quay cóp tài liệu. Sau khi nộp bài, em cảm thấy tự tin về điểm số cao của mình. Tuy nhiên, tối đó em không ngủ được vì cảm thấy mình không thành thật. Sáng hôm sau, em đã xin lỗi cô và thừa nhận hành động gian lận của mình. Cô đã im lặng sửa điểm và khuyên em không tái phạm, đồng thời khen ngợi em vì đã thành thật nhận lỗi. Em cảm thấy nhẹ nhõm và hứa sẽ học hành chăm chỉ hơn để không làm thầy cô buồn thêm lần nào nữa.
Qua sự việc này, em nhận ra rằng sự trung thực là rất quan trọng và quyết tâm không để thầy cô và mọi người xung quanh phải thất vọng vì mình nữa.
2. Bài văn về lần mắc lỗi khiến thầy cô buồn - mẫu 5
Mỗi người đều có những lúc mắc lỗi, không ai là hoàn hảo dù có giỏi đến đâu. Tôi cũng không phải là ngoại lệ. Khi còn học lớp bảy, tôi đã mắc một sai lầm không thể quên được.
Lúc đó, vì ba mẹ tin tưởng tôi có năng khiếu vẽ và tôi mơ ước trở thành nhà thiết kế thời trang, nên đã đăng ký cho tôi học vẽ với cô Dương, một giáo viên về hưu. Dù đã ngoài năm mươi, cô vẫn đầy sức sống và hiền hậu. Mái tóc bạc trắng của cô và sự tốt bụng của cô đã khiến tôi luôn cảm thấy như cô là người thân của mình.
Tôi rất quý cô, nhưng thời điểm đó, tôi lại kiêu ngạo và tự mãn. Ngày đầu tiên học, tôi mong đợi điểm mười nhưng chỉ nhận được điểm sáu từ cô, khiến tôi cảm thấy thất vọng và dần ghét cô. Tôi đã làm phiền và không chịu học bài. Khi cô giao đề bài vẽ chân dung thầy cô yêu thích, tôi không biết vẽ ai và rất lo lắng khi nộp bài. Thật bất ngờ, cô không trách móc mà chỉ khuyến khích tôi cố gắng hơn.
Sự động viên của cô đã khiến tôi nhận ra lỗi lầm của mình và bài học quý giá: “Không ai hoàn hảo cả”. Tôi dần bỏ đi sự kiêu ngạo và trở nên khiêm tốn hơn. Những bài vẽ của tôi được khen ngợi, nhưng tôi không vì thế mà tự mãn. Tôi càng yêu quý cô hơn vì những bài học cô truyền đạt không chỉ về vẽ mà còn về sự kiên trì và trưởng thành.
Dù chỉ học với cô trong mùa hè, nhưng tôi đã học được nhiều điều bổ ích từ cô. Những bài học ấy sẽ theo tôi mãi và tôi sẽ chia sẻ với bạn bè để tiếp thêm động lực cho bản thân trên con đường phía trước. Tôi rất biết ơn cô và nếu có cơ hội, tôi muốn nói: “Con cảm ơn cô rất nhiều vì đã dạy con những điều quý giá, giúp con theo đuổi ước mơ. Con yêu cô nhiều lắm”.
3. Bài văn về lần mắc lỗi khiến thầy cô buồn - mẫu 6
Ai cũng có lúc phạm lỗi, và tôi cũng không ngoại lệ. Có lần, vì không chuẩn bị bài môn Lý, tôi đã bị điểm thấp và khiến cô giáo phải thất vọng. Dù cô đã tha thứ, tôi vẫn không thể quên sự việc đó.
Tối hôm đó, tôi kiểm tra thời khóa biểu và chỉ thấy môn Lý cần học bài. Tuy nhiên, tôi đã lười biếng và nghĩ rằng, với điểm cao lần trước, tôi có thể bỏ qua lần này. Sau khi chuẩn bị cặp xong, tôi đã dành thời gian xem TV thay vì học bài. Sáng hôm sau, khi vào lớp, các bạn chăm chỉ ôn bài, còn tôi chỉ mải mê trò chuyện. Khi cô giáo bước vào và thông báo kiểm tra 15 phút, tôi hoảng hốt và không kịp chuẩn bị gì. Dù cố gắng nhìn vào đề, tôi vẫn thấy lạ lẫm và không biết làm gì. Trong khi các bạn tập trung làm bài, tôi chỉ có thể nhìn vào tờ giấy trắng của mình. Tôi cố gắng hỏi bài các bạn xung quanh nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu. Cuối cùng, tôi chỉ còn biết im lặng và cảm thấy xấu hổ.
Tối đó, tôi cảm thấy rất lo lắng và không dám đối diện với ba mẹ. Sáng hôm sau, khi cô giáo trả bài, tôi hoang mang khi thấy điểm 0. Tôi liều lĩnh nói điểm 8 và cô không nghi ngờ gì. Tuy nhiên, tôi cảm thấy không yên tâm. Vài ngày sau, tôi quyết định thừa nhận lỗi và cô giáo đã sửa điểm cho tôi. Cô tỏ ra nghiêm túc và có chút buồn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã dám nhận lỗi và học được bài học quý giá: đừng làm mất niềm tin của người khác và luôn cố gắng học tập chăm chỉ.
Từ bài học này, tôi nhận ra sự sai lầm của mình và hứa sẽ không để thầy cô, cha mẹ thất vọng nữa.
4. Bài văn về một lần mắc lỗi khiến thầy cô buồn - mẫu 8
Mỗi người trong cuộc đời đều có những lần mắc lỗi, nhưng có những sai lầm khiến ta không thể nào quên. Tôi vẫn nhớ như in một lần làm cô giáo buồn và cảm thấy ân hận sâu sắc. Tôi tin rằng cô sẽ hiểu và tha thứ cho tôi.
Tôi vốn là học sinh giỏi Toán, điểm kiểm tra lúc nào cũng xuất sắc. Trong giờ ôn tập, tôi đã chủ quan và không ôn lại bài cũ. Khi cô yêu cầu làm bài kiểm tra, tôi không chuẩn bị gì. Tôi hoang mang, lo lắng khi thấy các bạn làm bài một cách nghiêm túc, còn tôi thì không biết bắt đầu từ đâu. Khi nộp bài, tôi rất sợ bị điểm kém, lo lắng đến mức nghĩ đến việc bố mẹ sẽ la mắng và lấy hết truyện tranh của tôi. Những câu hỏi lo lắng dồn dập trong đầu khiến tôi không thể bình tĩnh.
Cuối cùng, khi nhận bài kiểm tra, con số ba làm tim tôi thắt lại. Tôi cố giấu vẻ lo lắng và bối rối, nhưng khi cô giáo gọi tên tôi, tôi liền nói dối rằng điểm của mình là tám. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một lúc, nhưng sau đó tôi lại lo lắng vì sợ cô giáo sẽ phát hiện ra sự thật. Tôi đã sửa điểm trong bài kiểm tra của mình để lừa dối cô. Nhưng sự thật đã được phát hiện khi cô muốn xem lại bài làm của chúng tôi. Tôi bị gọi lên và nhận giấy mời phụ huynh. Cả lớp tôi nặng nề và im lặng, khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ và bối rối. Tôi không thể tập trung vào học, và tôi cảm thấy tức giận với cô vì không tha thứ cho lỗi lầm của tôi. Tôi đã giấu quyển sổ của cô để làm cô khó chịu, và điều đó đã làm cô gặp rắc rối với nhà trường.
Nhưng khi đọc quyển sổ tay của cô, tôi đã hiểu được sự quan tâm và chăm sóc của cô dành cho chúng tôi. Cô ghi chú lại sự tiến bộ của các bạn và quan tâm đến tôi mặc dù tôi đã làm sai. Tôi nhận ra lỗi của mình và cảm thấy ân hận sâu sắc. Tôi quyết định xin lỗi cô và trả lại quyển sổ, nhưng khi tôi chuẩn bị làm điều đó, tôi nghe tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô bị bệnh nặng. Tôi không biết cách nào để liên lạc với cô và cảm thấy hối hận vô cùng vì đã không sửa sai kịp thời. Tôi chỉ còn biết giữ quyển sổ và mong một ngày nào đó sẽ gặp lại cô để xin lỗi và nhận sự tha thứ từ cô. Giờ đây, khi cô đã rời xa, tôi chỉ mong có cơ hội để bày tỏ sự ăn năn và chân thành xin lỗi cô.
5. Bài viết về lần em mắc lỗi khiến thầy cô thất vọng - mẫu 7
Câu chuyện buồn này đã xảy ra từ năm học trước, nhưng mỗi lần nhớ lại, em vẫn cảm thấy như mới hôm qua. Đặc biệt là bài kiểm tra Toán hôm đó, em sẽ không bao giờ quên. Dưới đây là diễn biến câu chuyện:
Thầy Thảo là giáo viên dạy Toán lớp 7A mà em rất quý mến vì thầy giảng bài dễ hiểu và thú vị. Suốt từ đầu năm đến giữa học kỳ I, em luôn đạt điểm cao. Bố em, cũng là giáo viên Toán, thường tự hào về thành tích của em.
Thật không may, thầy Thảo bị ốm và bố em được phân công dạy thay. Đây là lúc mọi chuyện bắt đầu rối ren.
Mặc dù bố là một giáo viên giỏi, nhưng việc học với bố làm em cảm thấy không thoải mái. Trong giờ học, em thường im lặng và không tỏ ra tự nhiên như khi thầy Thảo dạy. Em nhận thấy bố không vui vì điều đó.
Trước hôm kiểm tra, em mượn cuốn sách thú vị và lén đọc thâu đêm, bỏ qua việc ôn bài. Sáng hôm sau, khi làm bài, em lúng túng và không tập trung được, kết quả là tính sai đáp số.
Suốt mấy ngày, em cảm thấy hồi hộp và lo lắng không chỉ về điểm kém mà còn về uy tín của bố. Khi nhận bài kiểm tra với điểm 3, em cảm thấy xấu hổ và thất vọng. Bố không sửa điểm và còn chỉ trích em vì thiếu nghiêm túc.
Nhìn lại, em nhận thấy bố nói đúng. Điểm 3 ấy là bài học nghiêm khắc, nhắc nhở em không được tự mãn và cần nghiêm túc trong học tập. Em đã bỏ qua cảm giác xấu hổ, tiếp tục yêu thích môn Toán và bố. Cuối năm lớp 7, em vẫn đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc và trân trọng trao phần thưởng cho bố. Bố khen em và em rất xúc động.
Chuyện này giờ đã trở thành kỷ niệm, dù buồn nhưng mang ý nghĩa sâu sắc. Đây không chỉ là bài học trong quãng đời học sinh mà còn là bài học quý giá cho suốt cuộc đời.
6. Bài viết kể về một lần em phạm lỗi khiến thầy cô thất vọng - mẫu 9
“Cô tin rằng em sẽ thành công nếu kịp thời sửa chữa mọi sai sót”, lời cô và nụ cười của cô đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Sẽ không có những kỷ niệm này nếu hôm đó tôi không mắc lỗi với cô: thái độ gian lận trong giờ kiểm tra và sự thiếu tôn trọng với giáo viên.
Ngày hôm đó, là một ngày hè thứ sáu, khi cô Thanh – giáo viên chủ nhiệm của lớp – bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào và bắt đầu tiết học. Trước khi rời lớp, cô thông báo rằng tuần sau, vào giờ này, lớp sẽ có một bài kiểm tra Toán 45 phút để tổng kết năm học lớp 7, và cô nhấn mạnh việc chuẩn bị kĩ lưỡng. Không khí lớp trở nên xôn xao vì tâm lý nghỉ hè đã chi phối các bạn, trong đó có tôi. Sự lười biếng và bướng bỉnh khiến tôi không muốn ôn tập hay kiểm tra trong không khí thoải mái của những ngày cuối năm. Tuy nhiên, không thể để bài kiểm tra quan trọng này trôi qua một cách tệ hại, tôi quyết định sẽ gian lận. Tôi chuẩn bị những mẫu giấy nhỏ để che giấu tài liệu, với hi vọng rằng cô Thanh sẽ không phát hiện.
Ngày kiểm tra đến, cô Thanh phát đề cho cả lớp, và tôi bắt đầu làm bài. Vì không ôn tập, tôi chẳng có kiến thức nào để làm bài. Tôi bắt đầu sử dụng những mẫu giấy nhỏ mà tôi đã chuẩn bị, lén lút lấy ra và tham khảo khi cô không để ý. Tuy nhiên, tôi không chú ý đến việc cô Thanh đã đi vòng xuống cuối lớp và đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Cô bạn Lan nhắc tôi, nhưng tôi cáu kỉnh:
- Mày bị hâm à? Không thấy tao đang tập trung sao?
- Không phải, mà là cô Thanh đang đứng sau mày.
Như bị gió lạnh thổi qua, tôi sợ hãi khi thấy cô đứng ngay bên cạnh. Tôi lo lắng và không dám nhìn cô. Cuối giờ, cô gọi tôi lại và yêu cầu ở lại với cô một chút. Tôi đáp bằng giọng trầm buồn:
- Dạ, vâng!
Cô mời tôi ngồi xuống và ngồi cạnh tôi, một hành động lạ mà tôi chưa từng thấy từ giáo viên. Cô hỏi:
- Em giải thích cho cô về thái độ của em trong giờ kiểm tra.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý phản bác, nhưng vẫn đáp:
- Không học bài thì sao ạ?
Câu trả lời cộc lốc làm mặt cô hơi thay đổi, nhưng cô vẫn giữ được sự dịu dàng thường thấy:
- Em bận rộn lắm sao?
- Không ạ.
- Em có thể chia sẻ lý do không? Cô sẽ giúp nếu em gặp khó khăn trong học tập.
- Thưa cô, vì đã gần hết năm học, không ai muốn bị gò bó trong không khí căng thẳng của việc học và kiểm tra, mọi người đều muốn nghỉ ngơi - tôi tuôn ra cảm xúc với thái độ khó chịu.
- Vậy à (giọng cô trầm xuống), nhưng chỉ có mình em gian lận thôi đúng không? Cô hiểu tâm lý đó vì cô cũng đã trải qua tuổi học trò. Cô sẽ tha thứ cho em vì cô hy vọng đây sẽ là bài học cho em trở thành người tốt. Cô tin rằng sau hôm nay, em sẽ không tái phạm nữa vì cô tin vào sự tự tin của em.
Tôi bất ngờ trước sự ôn nhu của cô. Cảm giác hối hận tràn ngập trong tôi. Khi cô bước ra, cô để lại câu nói cuối cùng: 'Cô tin em sẽ thành công nếu sửa chữa mọi thứ kịp thời, cô bé ạ' cùng với một nụ cười. Tôi không biết rằng đó là lần cuối tôi gặp cô, vì tuần sau cô phải chuyển công tác vào Nam.
Hình ảnh cô vẫn in đậm trong tâm trí tôi mỗi khi nhớ về ngày hôm đó. Tôi càng thêm yêu quý người giáo viên dịu dàng năm ấy. Bài học đó sẽ luôn ở lại với tôi trên suốt chặng đường đời sau này.
Em xin lỗi và cảm ơn cô!
7. Bài văn kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn - mẫu 10
Không ai là hoàn hảo. Đó là điều cô giáo tôi thường nhắc đến. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng đây là một chân lý không thể phủ nhận. Mỗi chúng ta đều có lúc mắc lỗi, và điều đó là bình thường. Một lần mắc lỗi với cô giáo dạy văn lớp 7 đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc.
Trước đây, tôi không ưa môn văn. Tôi luôn cảm thấy mệt mỏi khi phải nhớ nhiều kiến thức và chữ nghĩa dài dòng. Mỗi giờ học văn đối với tôi là một gánh nặng. Mặc dù không ghét cô giáo, nhưng tôi luôn cảm thấy chán nản trong những giờ học của cô. Cô Lan – giáo viên dạy văn và cũng là chủ nhiệm của lớp – luôn cố gắng nhắc nhở, nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm. Tôi vâng dạ qua loa và tiếp tục thờ ơ với môn học này.
Vào một lần, cô dặn dò chúng tôi về việc học bài cho buổi kiểm tra sắp tới. Dù tôi thường làm bài qua loa, lần này tôi thực sự quên vì bị cuốn vào bộ phim hấp dẫn. Sáng hôm sau, khi cô vào lớp thông báo về bài kiểm tra văn, tôi mới nhớ ra sự chuẩn bị của mình chưa đầy đủ.
- Bài kiểm tra này rất quan trọng, các em phải làm bài cẩn thận. Cô thấy tình hình học tập gần đây không khả quan.
Những lời nhắc nhở của cô khiến tôi lo lắng. Tôi bắt đầu viết bài mà không có kiến thức, và thấy rằng mình chẳng thể làm được gì. Tôi lén mở sách để tham khảo, nhưng ánh mắt nghi ngờ của cô đã khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi viết mà không biết mình viết gì, chỉ toàn là sự lo lắng. Khi hết giờ, tôi nộp bài mà không hề cảm thấy tự tin. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi lớp.
Sau vài ngày, tôi không dám đối diện với cô, sợ bị mắng. Nhưng cuối cùng, cô gọi tôi lên phòng giáo viên. Tôi thấy cô đang ngồi lặng lẽ với tập bài kiểm tra. Tôi run rẩy chào cô và ngồi xuống.
- Chào em. Cô cần trao đổi một số điều với em. Đây là bài kiểm tra, em có thể xem và trả bài cho các bạn. Cô cảm thấy buồn vì thái độ của em. Cô biết em không thích văn, nhưng với tư cách là lớp trưởng, em cần gương mẫu hơn. Cô thấy em có năng lực, và mặc dù bài viết của em chưa tốt nhưng vẫn có sự sáng tạo. Em đang lãng phí khả năng của mình. Hãy suy nghĩ và cho cô biết liệu em có thực sự ghét văn không.
- Dạ...
- Lần này cô cho em điểm 5 để phản ánh đúng công sức của em. Cô không trách mắng nhiều vì cô tin em là một học sinh hiểu chuyện. Cô mong em suy nghĩ và hành động theo câu hỏi đó.
Tôi im lặng, cảm nhận sự thất vọng trong ánh mắt cô. Câu hỏi của cô khiến tôi không biết trả lời sao cho đúng. Khi về nhà, tôi suy nghĩ nhiều về những gì cô đã nói. Tôi nhận ra rằng mình không ghét văn như tôi tưởng. Tôi bắt đầu chăm chỉ học và thấy yêu thích môn học này hơn. Bài kiểm tra sau đó, cô cho tôi điểm 9 và ghi chú 'Cô đã nhận được câu trả lời'.
Bài kiểm tra ấy trở thành minh chứng cho tôi về việc nhận ra lỗi lầm và tìm thấy đích đến thực sự của sự lựa chọn.
8. Bài văn kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn - mẫu 11
Từ lớp 6, tôi đã bắt đầu tập làm thơ, thử sức với nhiều thể loại như thơ 4 chữ, 5 chữ, thơ lục bát, thơ thất ngôn... Đến lớp 8, tôi đã có một tập thơ với hơn trăm bài. Bạn bè như Lợi và Thắng đã châm biếm thơ tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục sáng tác. Tôi được chọn làm ‘chủ bút’ tờ báo tường ‘Chích chòe’ của lớp, một nhiệm vụ khiến tôi tự hào.
Tôi thường viết những bài thơ trào phúng về các sự kiện trong trường. Ví dụ, khi bạn Huệ bị ngã khi nhảy dây, tôi viết thơ về vụ việc đó. Hoặc khi đội bóng ‘Cá sấu’ của lớp tôi thua đội ‘Cua Càng’, tôi cũng viết một bài thơ chế giễu. Số báo tháng 11, nhân dịp Ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi viết một bài thơ nhằm châm biếm bạn Nguyên, lớp phó học tập, người học giỏi toàn diện.
Nguyên vốn rất học giỏi và xinh đẹp, nhưng gần đây điểm số của bạn xuống rõ rệt. Bài thơ của tôi, với những câu cuối như:
“Trạng Nguyên hoa” vườn hồng rã cánh
Chẳng gió mưa sao lại xác xơ?
Lên mặt bao lần với lũ cỏ
Màu hồng thắm mãi đến bao giờ?”
đã khiến Nguyên rất buồn. Sau khi đọc thơ, Nguyên khóc nức nở. Thầy Thịnh, giáo viên chủ nhiệm, đã gọi tôi lại và giải thích tình hình của Nguyên, mẹ bạn bị ốm nặng, phải ở viện chăm sóc mẹ suốt đêm. Tôi cảm thấy ân hận và đã thay đổi bài thơ bằng một bài viết khác về tình bạn. Vào chiều chủ nhật, tôi cùng các bạn đến thăm mẹ Nguyên và xin lỗi bạn ấy. Đây là bài học quan trọng về sự đồng cảm và chia sẻ mà tôi học được từ thầy Thịnh.
9. Bài văn kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn - mẫu 12
Trong dòng chảy nhanh của cuộc sống, những khoảnh khắc quý giá thường trôi qua để lại những nuối tiếc. Tôi cảm thấy ân hận khi nghĩ về lần không chuẩn bị bài học khiến cô giáo buồn. Là một học sinh giỏi văn và là cán bộ lớp, tôi được cô giáo tin tưởng, nhưng đã...
Hôm đó, trời trong xanh và mát mẻ. Những tia nắng lấp lánh trên những chiếc lá xanh, và chim chóc líu lo trên cành. Không khí thu thật dễ chịu.
Vậy mà tôi lại vội vàng, hối hả đến trường để cố ôn lại bài cũ mà hôm qua quên học. Tôi lật vội các cuốn vở, đọc lướt qua.
Khi trống trường vang lên, giờ học bắt đầu. Tiết Sử trôi qua, tôi may mắn không bị gọi. Nhưng tiết Ngữ văn đến và tôi không thể tránh khỏi.
Cô giáo bước vào lớp trong chiếc áo trắng giản dị, tươi cười và chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Do chỉ đọc qua loa, tôi chẳng nhớ gì. Tôi chờ đợi may mắn như những tiết trước, nhưng cảm giác yêu thích môn học hôm nay lại biến mất, thay vào đó là sự lo lắng. Bỗng dưng, cô giáo gọi tên tôi lên bảng, tim tôi đập nhanh.
Tôi cố diễn đạt những gì nhớ được, nhưng câu chữ trở nên rời rạc. Cô giáo buồn bã bảo tôi về chỗ, và ánh mắt của cô khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi lo sợ và tự trách bản thân. Cô giáo nhận xét rằng tôi chưa học bài kĩ, khiến tôi cảm thấy hổ thẹn.
Cả giờ học, tôi cảm thấy ánh mắt cô luôn theo dõi tôi với một dấu hỏi không giải thích được. Liệu sự lười biếng và chủ quan của tôi có làm cô mất niềm tin vào tôi không?
Cuối tiết học, tôi lấy lại bình tĩnh và chăm chú học bài. Có vẻ như cô giáo đã nhận ra sự cố gắng của tôi và gọi tôi trả lời. Nụ cười của cô khiến tôi cảm nhận được sự tha thứ và niềm tin còn lại. Dù sự việc đã qua, tôi vẫn không thể quên những cảm xúc của buổi học hôm đó và vẫn muốn gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến cô nhưng chưa dám.
10. Bài văn kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn - mẫu 13
Đạo lý công cha, nghĩa mẹ và chữ thầy,
Học hành chăm chỉ những ngày còn bé.
Tôi đã luôn tự nhắc nhở bản thân như vậy. Thế nhưng, vì một phút lơ là, tôi đã làm cô giáo dạy văn phải buồn và thất vọng về tôi.
Hôm đó, trong tiết Ngữ văn, cô giáo yêu cầu viết văn ngay tại lớp. Tôi thú nhận rằng hôm ấy tôi không chuẩn bị bài. Vì tự mãn nên tôi không ôn lại các tác phẩm đã học. Kết quả là tôi không thể làm bài văn. Khi không nắm được nội dung, làm sao có kiến thức để viết? Tôi chỉ có thể viết qua loa, sơ sài. Khi nhận bài, tôi dự đoán điểm sẽ không cao nên nhanh chóng lên bục giảng xin cô để phát bài kiểm tra. Cô đồng ý và tôi cầm bài xuống lớp để phát cho các bạn. Lòng tôi đầy lo lắng. Dự đoán của tôi đúng, bài kiểm tra của tôi chỉ được điểm ba. Tôi gấp bài lại và kẹp vào vở. Tôi nảy ra ý định...
Cô giáo yêu cầu chúng tôi đọc điểm để ghi vào sổ. Khi gọi tên tôi, tôi mạnh dạn nói:
- Dạ, tám điểm ạ!
Cô tiếp tục gọi bạn khác, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi ghi điểm xong, cô yêu cầu những học sinh điểm cao đọc bài trước lớp để các bạn tham khảo. Cô gọi tên tôi đầu tiên. Tôi đứng như bị chôn chân, miệng nói không ra lời. Cô giáo bước xuống kiểm tra bài của tôi và sắc mặt cô thay đổi khi hiểu rõ sự việc. Cô không nói gì thêm, cả lớp xôn xao và cô yêu cầu yên lặng để bạn khác đọc bài. Tôi xấu hổ và chỉ muốn khóc để giải tỏa nỗi buồn vì dối điểm của mình. Tôi tự hỏi: 'Sao mình lại lừa cô giáo?' Làm sao có thể sửa lỗi? Những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Hiểu tâm trạng của tôi, cô giáo đã cho tôi ngồi xuống.
Cả lớp không biết tôi đã dối điểm. Đây là một khuyết điểm lớn đối với một học sinh giỏi như tôi. Vì một suy nghĩ nông nổi, tôi đã làm cô giáo rất buồn. Tôi đã hối hận nhưng đã muộn. Cuối giờ học, tôi đã xin lỗi cô giáo. Cô ôn tồn nói: 'Cô thất vọng vì em là học sinh giỏi nhưng bài làm lại như vậy. Cô còn thất vọng hơn vì việc em dối điểm. Cô mong em nhận ra và học tập tốt hơn. Cô tha lỗi cho em, hãy yên tâm và cố gắng học tập hơn nữa'. Lời cô thật sâu sắc. Ánh mắt cô vẫn đôn hậu, hiền từ. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng, cô khẽ bảo: 'Ai cũng có lúc mắc lỗi, nhưng nhận ra và sửa lỗi là tốt. Cô hy vọng em sẽ luôn là học sinh ngoan. Hãy cố gắng, cô sẽ giúp đỡ em trong môn Ngữ văn'.
Lời khuyên của cô như lời mẹ dặn. Lòng tôi ấm lại, tôi bớt lo sợ vì cô đã tha thứ. Tấm lòng của cô thật rộng lượng. Lời dặn dò của cô tôi đã khắc ghi, như mạch nước nguồn luôn chảy. Mạch nước ấy đã giúp tôi trưởng thành.
Từ bài kiểm tra hôm đó, tôi đã rút ra bài học sâu sắc về 'Tôn sư trọng đạo', 'Biết ơn thầy cô giáo'. Tôi cũng học được giá trị của tính trung thực, không nên đánh mất niềm tin và không lừa dối. Trung thực trong làm bài, thi cử và với thầy cô. Bên cạnh đó, tính kiên trì, không chủ quan, không ỷ lại là rất quan trọng. Những đức tính này sẽ giúp chúng ta phát triển và trở thành người tốt.
11. Bài văn kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn - mẫu 14
Đó là một câu chuyện buồn xảy ra khi tôi học lớp bảy. Mặc dù đã qua một năm, nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn còn rõ nét trong tâm trí tôi. Vào sáng thứ hai hôm đó, dù thời tiết đẹp và mọi thứ xung quanh đều rực rỡ, nhưng tôi lại cảm thấy buồn bã và lo lắng vì bài khảo sát mà tôi chưa hoàn thành để nộp cho cô giáo. Trong giờ chào cờ, tôi không thể tập trung và không có tâm trạng vui vẻ. Đáng ra, tôi có thể tranh thủ viết nốt bài, nhưng tôi lại ngồi lơ đãng và không làm gì. Sau khi giờ chào cờ kết thúc, các lớp khác ra về hoặc vào học tiếp, còn chúng tôi – nhóm bảy người trong đội tuyển – phải ở lại để học bồi dưỡng thêm. Chúng tôi chờ rất lâu nhưng cô giáo vẫn chưa đến. Có bạn phàn nàn về chất lượng bài viết của mình, có bạn thì bình thản rằng bài viết của mình khá ổn. Chúng tôi vui vẻ trao đổi bài viết và bình phẩm lẫn nhau. Tuy nhiên, Oanh và tôi vẫn chưa hoàn thành bài. Oanh vào thư viện làm bài, tôi vội theo sau nhưng không thể tập trung vì những câu chuyện vui vẻ của các bạn làm tôi phân tâm. Tôi đã để nỗi lo bài vở qua một bên để tham gia vào những trò vui.
Chúng tôi đã đi quanh sân trường, ngồi trên ghế đá, trò chuyện và cười đùa, rồi xuống căng tin mua đồ ăn vặt. Mặc dù thỉnh thoảng nhớ đến bài tập về nhà, tôi vẫn không thể bỏ qua những trò vui hấp dẫn. Tôi tự an ủi rằng cô giáo có thể không đến hoặc nếu có thì cũng không nhớ đến bài tập của chúng tôi. Khi Oanh khoe bài viết đã hoàn thành, nỗi lo của tôi chuyển thành sự xấu hổ. Lúc đó, tất cả các bạn đều có bài, chỉ riêng tôi là không có, dù tôi là học sinh khá và được cô giáo đặt nhiều kỳ vọng.
Đang trong trạng thái lo lắng, tôi thấy cô giáo quen thuộc xuất hiện ở cổng trường. Giờ 'xử án' đã đến. Cô vào phòng học dành riêng cho đội chúng tôi và xin lỗi vì đến muộn do việc gia đình. Cô ngồi vào bàn và nghiêm khắc yêu cầu chúng tôi nộp bài khảo sát. Các bạn nhanh chóng đưa bài cho cô, nhưng khi cô xem qua, cô bất ngờ khi thấy chỉ có sáu bài. Cô hỏi ai chưa nộp bài, tôi cúi đầu, ngượng ngùng trả lời: 'Thưa cô, là em ạ!'. Cô giáo nhìn tôi với vẻ không hài lòng. Những lời trách móc của cô hoàn toàn chính xác, nhưng tôi lại cảm thấy giận dữ và phản ứng lại: 'Nhưng em bận lắm ạ! Đây không phải bài kiểm tra quan trọng đâu!'. Dù tôi biết rõ đây là bài khảo sát quan trọng và có thể thầy hiệu trưởng sẽ kiểm tra ngay hôm sau.
Ngay sau khi nói xong, tôi cảm thấy hối hận sâu sắc. Cô giáo có vẻ thất vọng và lạnh lùng. 'Mở sách ra, hôm nay chúng ta học thơ!' – cô nói sau vài phút. Tôi cảm thấy mình thật sự hư đốn và thiếu tôn trọng khi nói như vậy với cô. Cả buổi học hôm đó, cô không nhìn hay nói chuyện với tôi. Dù tôi đã nộp bài vào ngày hôm sau, cô vẫn buồn và tôi không dám xin lỗi vì sự lạnh lùng của cô. Tôi luôn tự hỏi liệu cô có bị thầy hiệu trưởng khiển trách vì lỗi quản lý không?
Từ hôm đó, tinh thần tôi xuống dốc, không còn vui tươi như trước. Tôi luôn ám ảnh về 'chuyện ấy' và cảm thấy hối hận. Mặc dù tôi không thể gặp cô để xin lỗi và hy vọng cô sẽ tha thứ, nhưng tôi vẫn cầu mong điều này sẽ đến với cô như một phép màu trong cổ tích. Các bạn ạ, thầy cô là những người đã sinh ra chúng ta lần thứ hai, họ vĩ đại không kém gì cha mẹ. Vì vậy, chúng ta phải kính trọng và không để thầy cô phải buồn vì những lỗi lầm không đáng có. Câu chuyện của tôi là bài học nhớ đời cho tôi và những học trò khác. Tôi hy vọng bài viết này sẽ truyền đạt được lời xin lỗi đến cô giáo yêu quý của tôi và giúp tôi xóa bỏ nỗi day dứt.
12. Bài viết kể về một lần em mắc lỗi khiến thầy cô giáo thất vọng - mẫu số 15
Trong cuộc đời, ai cũng có những lần mắc lỗi. Những sai lầm và khuyết điểm là phần không thể thiếu giúp chúng ta trưởng thành. Tôi cũng từng gây ra những lỗi lầm khiến thầy cô phải thất vọng, đó là kỷ niệm của năm lớp 8.
Vào thời điểm đó, tôi là một học sinh nghịch ngợm, tuổi trẻ thường muốn thể hiện và được công nhận. Cái tôi của tôi rất lớn, và nếu không hài lòng, tôi sẵn sàng tỏ thái độ hoặc thậm chí gây gổ với bạn bè. Dù vậy, thành tích học tập của tôi luôn nằm trong top 10 của lớp, nên các thầy cô thường nhẹ nhàng nhắc nhở. Điều này càng khiến tôi tự mãn và lấn lướt hơn.
Hôm ấy, khi lớp vừa bắt đầu, tôi nảy ra ý tưởng chơi một trò mới với bột màu mà tôi đã mua trước đó. Khi các bạn ra ngoài xếp hàng, tôi đã đổ bột màu vào bình nước và khuấy đều. Sau đó, tôi trở về chỗ ngồi như không có gì xảy ra.
Tiết học bắt đầu bình thường cho đến khi cô Thủy, giáo viên Văn và cũng là chủ nhiệm của tôi, đến lấy nước từ bình. Khi cô mở vòi, nước màu đỏ chảy ra, làm rơi cốc và gây ra sự hỗn loạn trong lớp. Cả lớp ngạc nhiên và chạy đến xem. Cô Thủy, sau khi bình tĩnh lại, nhờ các bạn dọn dẹp và đổ bình nước. Cô nghiêm nghị hỏi lớp ai đã làm việc này.
Cả lớp ồn ào nhưng không ai nhận lỗi, và tôi ngồi yên, cảm thấy ánh mắt cô Thủy đang tập trung vào mình. Dù tôi tự tin rằng không ai biết tôi là người làm, nhưng sự nghiêm khắc của cô khiến tôi cảm thấy lo lắng. Khi cô Thủy rời lớp, cô nhìn tôi và nói rằng cô rất buồn.
Cuối buổi học, tôi quyết định thú nhận lỗi của mình với cô Thủy. Tôi biết cô sẽ tha thứ cho tôi. Khi gặp cô, tôi thành khẩn xin lỗi và giải thích rằng tôi chỉ muốn đùa một chút thôi. Cô Thủy nghiêm khắc dạy bảo tôi về trách nhiệm và hậu quả của hành động. Cô nhấn mạnh rằng trong cuộc sống, chúng ta cần phải trưởng thành và biết cách chịu trách nhiệm. Những lời dạy của cô đã giúp tôi hiểu giá trị của việc trưởng thành và chịu trách nhiệm.
13. Bài viết về một lần em gây lỗi làm thầy cô buồn - mẫu 17
Chỉ có các vị thần mới là người hoàn hảo, còn con người thì không. Trong cuộc sống, ai cũng có ít nhất một lần mắc lỗi với những người xung quanh. Và lần em mắc lỗi với cô giáo tuần trước sẽ mãi là một kỷ niệm đáng nhớ.
Trong lớp, em tự nhận mình là học sinh khá giỏi môn Văn, một phần nhờ đam mê với văn học và phần lớn là nhờ học bài chăm chỉ. Buổi tối trước bài kiểm tra, em xem thời khóa biểu và biết có bài kiểm tra hai tiết về một tác phẩm văn học. Tuy nhiên, tối hôm đó, em lại không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của bộ phim yêu thích. Em quyết định xem hết tập cuối, mặc dù biết rằng ngày mai có bài kiểm tra. Sáng hôm sau, khi đến lớp, thấy các bạn chăm chú học bài, em cảm thấy lo lắng. Khi cô giáo yêu cầu làm bài kiểm tra, em không thể nhớ được gì và buộc phải mở vở để chép. Sau khi có điểm cao nhất, em cảm thấy xấu hổ và dằn vặt. Cuối cùng, em quyết định thú nhận lỗi với cô giáo. Cô giáo hơi bất ngờ nhưng an ủi em rằng ai cũng có thể mắc lỗi và ngưỡng mộ sự dũng cảm của em khi nhận lỗi. Đó là bài học quý giá về lòng trung thực và việc đối mặt với lỗi lầm của mình.
14. Bài viết về một lần em phạm lỗi làm thầy cô giáo buồn - mẫu 16
Vào sáng thứ sáu, cô giáo môn Hóa dặn dò chúng em ôn tập để chuẩn bị cho bài kiểm tra vào thứ hai. Nhưng chiều thứ bảy, em xin phép ba mẹ để đi đá bóng với bạn bè. Sáng chủ nhật, mệt mỏi, em chỉ nằm xem phim và tự nhủ rằng tối chủ nhật sẽ ôn bài lại.
Thế nhưng tối hôm đó, Nam, bạn em, đến rủ đi ăn chè. Chúng em dạo phố và chỉ về nhà lúc 8 giờ, mới bắt đầu ôn bài...
Sáng thứ hai, khi bài kiểm tra diễn ra, em chỉ làm được qua loa 2 câu trong số 3 câu hỏi và 1 bài toán. Hoang mang, em hỏi Nam nhưng bạn cũng lắc đầu. Em nhìn vở Hóa học và ra hiệu cho Nam đưa cho em...
Nhân lúc cô giáo đi xuống cuối lớp, em mở vở và chép vội. Bất ngờ, cô giáo đi lên và em phải đẩy nhanh cuốn tập về phía Nam.
Cô giáo lại đi xuống cuối lớp, Nam hỏi em và em thầm đọc cho bạn chép, chúng em thì thào... cho đến khi cô nhắc nhở mới ngừng lại.
Khi cô giáo phát bài, không thấy tên em và Nam. Nam đứng lên hỏi, cô nói:
- Hai em lên đây, cô muốn hỏi điều này!
Trước mặt chúng em, cô đặt hai bài kiểm tra với điểm số và những dấu hỏi đỏ chói. Cô nghiêm nghị hỏi:
- Ai chép bài của ai? Sao lại sai giống nhau như vậy?
Em và Nam đỏ mặt, lúng túng nhìn nhau và không biết trả lời thế nào!
Cô chờ một lúc lâu mà không thấy phản hồi, quyết định:
- Nếu hai em làm bài chung, cô sẽ cho điểm 4, chia đều cho mỗi em 2 điểm. Quan trọng là chúng em phải thành thật, để còn có cơ hội sửa chữa. Học sinh phải học để hiểu biết chứ không phải để gian lận như thế này!
Chuông reo giờ ra chơi... giải thoát cho chúng em khỏi ánh mắt của bạn bè... mọi người ùa ra, đứa đi mua kem, đứa chạy đuổi nhau trên hành lang.
Em nhỏ nhẹ:
- Thưa cô, em đã đọc cho bạn ấy câu ba. Em xin lỗi cô!
Nam cũng nói 'Thưa cô, vì tối qua em đến rủ bạn Hùng đi chơi quá muộn... nên chúng em không kịp ôn bài ạ.'
Cô giáo im lặng một lúc rồi nói:
Hai em biết nhận lỗi là tốt, nhưng quan trọng là phải sửa chữa. Hai em hãy về ôn lại các bài Hóa học vừa qua, cô sẽ tổ chức kiểm tra lại khi có thời gian!
Chúng em vui mừng với quyết định đó. Cảm ơn cô, chúng em ra về với lòng vừa hối hận, vừa cảm kích trước sự khoan dung của cô. Chúng em hứa sẽ cố gắng học bài kỹ lưỡng.
Chúng em sẽ học không chỉ bài Hóa học này mà cả những môn học khác để trở thành học sinh tốt, đáp lại công lao của cô giáo.
15. Bài viết về lần em mắc lỗi khiến thầy cô giáo buồn - mẫu 1
Mỗi thầy cô giáo là một người cha mẹ thứ hai, xứng đáng được tôn trọng hết mực. Với tôi, người giáo viên mà tôi nhớ nhất là cô giáo dạy lớp một. Lần đó, tôi đã phạm lỗi khiến cô buồn, và từ đó tôi đã nhận ra sai lầm của mình cùng những bài học từ câu chuyện ấy.
Ngày đầu tiên vào lớp một, tôi còn là cô bé nhút nhát và không muốn đến trường vì không được chơi và làm điều mình thích. Cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi thay đổi cảm giác ấy bằng sự tận tâm và dịu dàng. Mỗi khi tôi buồn hay chán học, cô gọi tôi lại trò chuyện như bạn bè, thậm chí còn dẫn tôi đi ăn để tôi vui trở lại. Cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí tôi, và tôi hứa không bao giờ làm cô buồn. Thế mà, hôm đó, tôi đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Sáng hôm đó, cô thông báo sẽ có kiểm tra môn toán vào ngày mai. Lẽ ra tôi phải chăm chỉ ôn bài tối qua, nhưng tôi lại ngồi xem tivi, mặc kệ bài kiểm tra. Buổi sáng, khi cô phát đề kiểm tra, cả lớp chăm chỉ làm bài trừ tôi, vẫn vật lộn với bài toán. Nếu tôi đã học bài, tôi đã có thể giải quyết dễ dàng. Nhìn quanh, thấy bạn nào cũng làm được, tôi cảm thấy áp lực. Tôi cúi đầu nhìn xuống, chợt thấy cuốn vở toán trong ngăn bàn. Tôi có thể làm được bài nếu xem lại vở. Nhưng liệu tôi có nên làm vậy không? Nếu bị phát hiện, cô có báo cho bố mẹ không? Nhưng nếu điểm kém, bố mẹ cũng sẽ la mắng. Tôi lo lắng, nhưng tay tôi đã từ từ mở vở và chép bài, hoàn thành trước cả lớp. Tôi tự mãn vì nghĩ mình đã nắm chắc điểm mười.
Chuông trường reo, tôi định về thì cô đặt tay lên vai tôi. Cô và tôi ngồi đối diện, tôi hồi hộp chờ đợi. Cô lấy bài kiểm tra ra, mỉm cười nói:
- Chúc mừng em, bài của em điểm cao nhất lớp. Nhưng em có thấy xứng đáng không? Hôm nay, cô rất buồn vì học trò mà cô tin tưởng lại gian lận. Em có biết hành động đó làm mất đi nhân cách của mình không?
Tôi cúi đầu, nước mắt lăn dài. Tôi nhận ra lỗi lầm của mình, không phải vì không học bài, mà vì làm cô buồn. Tôi sợ rằng cô sẽ không còn yêu thương tôi như trước. Cô an ủi:
- Đừng buồn, cô sẽ tha thứ lần này. Nhớ rằng đây là lần cuối nhé!
Nụ cười của cô trở lại, tôi vui vẻ gật đầu. Cô trò cùng ra về khi chiều tà.
Các bạn thấy đấy, kỷ niệm với thầy cô luôn là dấu ấn không thể quên, vì từ đó ta học được nhiều bài học quý giá và cách ứng xử đẹp. Lần lỗi lầm đó, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên!
16. Bài viết về lần em mắc lỗi khiến thầy cô giáo buồn - mẫu 2
Mỗi con người đều mang trong mình sự kết hợp của những điều tốt và xấu, đúng và sai, không ai hoàn toàn hoàn hảo. Ngay cả những người xuất sắc nhất cũng từng mắc sai lầm trong cuộc đời, và tôi cũng không ngoại lệ. Trong thời gian học sinh, tôi đã nhiều lần mắc lỗi với các thầy cô giáo, nhưng sự việc với cô Thu là điều tôi không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra không lâu trước đây, khi tôi học lớp 7. Không phải tự kiêu, nhưng tôi là một cô gái khá xinh xắn, học tập rất tốt, đứng đầu khối 7 và tham gia tích cực các hoạt động của trường, được thầy cô và bạn bè rất quý mến. Tôi không chỉ là niềm tự hào của gia đình mà còn là niềm tự hào của cô giáo chủ nhiệm. Cô rất yêu quý tôi và giao cho tôi trách nhiệm lớp trưởng để theo dõi việc học tập của các bạn. Nửa kỳ học đầu tiên trôi qua suôn sẻ, dưới sự quản lý của tôi, các bạn đều tiến bộ, nề nếp kỷ cương được giữ vững và luôn đứng đầu toàn trường. Chính vì vậy, các bạn trong lớp rất yêu quý và kính nể tôi. Điều đó khiến tôi vô cùng tự hào. Giá như mọi chuyện cứ bình lặng như vậy, tôi đã trở thành một người hoàn hảo không mắc lỗi. Nhưng…
Tôi vẫn nhớ hôm đó, cô chủ nhiệm đến lớp với khuôn mặt mệt mỏi, có lẽ do đi dưới trời nắng nên bị cảm. Cô giao cho tôi nhiệm vụ phát đề kiểm tra cho các bạn làm bài, đây là việc tôi thường giúp cô. Cô ngồi trên bục giảng, đọc đề cho tôi chép lên bảng. Ngay từ lúc cô đọc đề, toàn thân tôi đã run bần bần. Trời ơi, đúng vào phần mà tôi đã chủ quan không ôn tập hôm qua, lại là câu nhiều điểm nhất. Tôi cảm thấy lo lắng, rồi lấy lại bình tĩnh để chép đề lên bảng và bắt đầu làm bài.
Hai bài đầu không gây khó khăn cho tôi, nhưng đến bài thứ ba, dạng nâng cao hơn, tôi hoàn toàn bị choáng váng. Tôi không tìm ra cách giải. Cô giáo dù mệt nhưng vẫn cẩn thận quan sát để tránh tình trạng gian lận. Tôi càng thêm lo lắng, quay ngược quay xuôi tìm phao cứu sinh mà không có ai giúp đỡ. Mười lăm phút cuối giờ, tôi thật sự hoảng loạn… Đúng lúc đó, cô giáo quá mệt đã gục mặt xuống bàn. Tôi nhanh chóng mở vở ghi chép công thức nâng cao đã được cô dạy từ bài trước, trong lúc đó tôi cảm thấy ngập ngừng… Nếu tôi mở sách để làm bài hoàn thành tốt, không ai biết, tôi vẫn là cô gái học giỏi toàn diện, vẫn là niềm kiêu hãnh của gia đình. Nhưng nếu bị phát hiện sẽ bị bạn bè và cô giáo từ chối. Mọi công sức phấn đấu bấy lâu sẽ tan thành mây khói. Không chần chừ lâu hơn, tranh thủ lúc mọi người không để ý, tôi mở vở. Chỉ nhìn lướt qua tôi đã biết cách làm bài. Và khi tiếng trống vang lên, bài làm của tôi cũng hoàn thành xong.
Ngày nhận kết quả, điểm 10 tròn trĩnh đỏ chói trên trang giấy làm tôi vô cùng hạnh phúc. Cô giáo nở nụ cười tươi, tin tưởng. Chính ánh mắt đó làm tôi hối hận. Cô tin tưởng tôi đến vậy mà tôi lại nỡ lừa dối cô, lừa dối bạn bè. Nhưng tôi không đủ dũng khí để nhận lỗi. Sau khi bài kiểm tra được trả, lòng tôi như bị lửa đốt, chỉ cần có người nhắc đến tên tôi là tôi lại nghĩ họ đang nói tôi gian lận, chỉ cần họ nhìn tôi là tôi sợ hãi… Thực sự tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Hết giờ học, tôi can đảm đi lên thú tội với cô giáo.
- Thưa cô, con xin nhận điểm 0, bài làm vừa rồi con đã không trung thực.
Cô đặt tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:
- Cô biết con không trung thực ngay từ khi làm bài kiểm tra. Nhưng cô không tố giác con vì muốn con tự nhận lỗi. Cô đã chờ đợi con rất lâu, tưởng rằng cô đã tin lầm người. Nhưng không, con đã không làm cô thất vọng. Trong cuộc sống này không tránh khỏi những lầm lỗi, nhưng đáng quý nhất là con đã biết và sửa sai…
Lời cô nói làm tôi không khỏi bất ngờ… Thì ra cô đã biết tất cả, nhưng chỉ chờ sự thành thật của tôi. Nếu hôm đó tôi vẫn thản nhiên nhận điểm 10 đó, không biết mọi việc sau này sẽ ra sao… Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi thiếu trung thực, làm cô giáo buồn. Sau lần đó tôi tự hứa với bản thân phải cố gắng học tập chăm chỉ, rèn luyện đạo đức, để không chỉ là người có tài năng, trí thức mà còn là con người biết phải trái, đúng sai, sống trung thực, không giả dối.
17. Bài văn kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn - mẫu 3
Trong cuộc sống, ai cũng mắc lỗi và có những lỗi lầm mà chúng ta không thể quên được. Mỗi khi nhớ lại những hành động của mình đối với cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi vẫn cảm thấy ray rứt vì đã thiếu lễ độ với cô.
Tôi luôn cảm thấy mình là đứa trẻ bất hạnh nhất – không có bố, sống với mẹ trong sự khinh miệt của mọi người. Tôi sống tách biệt, không có bạn bè và chỉ có mẹ là người duy nhất tôi thấy thương yêu và tử tế. Khi đến trường, tôi luôn lạnh lùng và thờ ơ với mọi người.
Khi học lớp bảy, trong giờ văn, cô giáo giảng về chủ đề “Lá lành đùm lá rách” với nhiều dẫn chứng thuyết phục về lòng nhân ái của người Việt Nam. Sau đó, cô yêu cầu lớp viết bài và sẽ chấm vào tiết học sau. Khi cô gọi tôi lên và hỏi về bài làm, tôi đã trả lời một cách không kiên nhẫn: “Em không làm bài vì em không muốn làm, chứ không phải không hiểu. Những gì cô dạy đều là dối trá, không có lòng nhân ái ở đời.” Những lời lẽ của tôi làm cả lớp bất ngờ và khiến cô giáo giận dữ. Cô bước ra ngoài mà không nói gì. Tôi hơi ân hận nhưng vẫn không cảm thấy mình sai. Lớp trưởng khuyên tôi xin lỗi cô nhưng tôi từ chối, cho rằng mình không có lỗi.
Sau đó, tôi lo lắng mình sẽ bị kỷ luật hoặc có phụ huynh bị mời. Cuối giờ học, cô gọi tôi lên phòng giáo viên. Tôi thấy cô buồn và còn rưng rưng nước mắt. Thay vì trách mắng, cô nhẹ nhàng giải thích rằng suy nghĩ của tôi là lệch lạc và rằng các bạn và cô luôn quan tâm, giúp đỡ tôi. Tôi cảm thấy rất hối lỗi và xin lỗi cô. Cô ân cần xoa đầu tôi và khuyên tôi đừng mất niềm tin vào lòng tốt của con người. Tôi cảm kích và biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về sự độ lượng và niềm tin vào tình người.