1. Bài viết về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu 4
Mỗi người đều có những kỷ niệm đặc biệt trong cuộc đời, với những ký ức vui vẻ mà ta muốn giữ mãi và những ký ức buồn mà ta muốn quên đi. Đối với tôi, kỷ niệm đáng nhớ nhất chính là thời gian học tập tại cấp hai. Mỗi năm học trôi qua, tôi đều có thêm những thầy cô mới để nhớ về, và năm nay cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại những ấn tượng sâu đậm trong lòng tôi.
Có thể bạn nghĩ rằng tôi đang mâu thuẫn khi viết về cô giáo hiện tại trong khi tôi đang học lớp chín, đáng lẽ tôi nên viết về những thầy cô trong các năm học trước. Tuy nhiên, với tôi, cô giáo hiện tại đã gắn bó hơn sáu tháng, và sự gắn bó ấy đã trở thành một phần quan trọng trong kỷ niệm của tôi.
Cô đã dạy chúng tôi trong suốt ba tháng hè, khoảng thời gian tuyệt vời nhất mà tôi từng trải qua. Cô là một người rất tận tâm, giải thích bài học một cách chi tiết và dễ hiểu. Giọng nói ấm áp của cô đã khiến bài học trở nên hấp dẫn hơn. Cô phân tích từng chi tiết nhỏ của bài học, giúp chúng tôi cảm nhận ý nghĩa sâu sắc và phát triển thành những lời văn đầy cảm xúc. Nhờ vào những bài giảng của cô, chúng tôi đã thêm yêu nàng Kiều và nhân vật Vũ Nương. Những bài học mà trước đây chúng tôi không hiểu giờ đây trở nên thật sâu sắc và thú vị. Thay vì cảm thấy chán nản, chúng tôi lại cảm thấy hào hứng hơn với giờ học Văn nhờ vào cách giảng dạy của cô. Chính điều đó đã khiến cô trở nên đặc biệt trong lòng chúng tôi.
Khi năm học bắt đầu, tôi vui mừng khi biết cô sẽ là chủ nhiệm lớp của chúng tôi. Trong vai trò chủ nhiệm, cô tỏ ra nghiêm túc hơn so với mùa hè. Khi lớp có thành tích tốt, cô khen thưởng và khuyến khích; khi lớp có thành tích kém, cô nhắc nhở và động viên để chúng tôi cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là giáo viên chủ nhiệm, nên tôi hiểu được áp lực mà cô phải đối mặt khi phụ trách một lớp cuối cấp. Hiểu được sự vất vả của cô, tôi càng quyết tâm giúp lớp đạt thành tích cao hơn. Mặc dù giờ chủ nhiệm có thể là lúc các bạn khác cảm thấy căng thẳng, nhưng với lớp tôi, đó là lúc được nghe những câu chuyện ý nghĩa và bổ ích. Tôi yêu những câu chuyện đó vì chúng giúp chúng tôi rút ra bài học quý giá. Dù tôi đã đạt giải ba trong kỳ thi học sinh giỏi lớp tám, tôi cảm thấy cô có kỳ vọng lớn vào tôi trong kỳ thi năm nay. Tôi đã hứa sẽ cố gắng hơn để không làm cô thất vọng, nhưng tôi đã thất bại. Thay vì trách móc, cô đã động viên chúng tôi rằng: “Dù các con không thi đậu, đừng buồn, vì vẫn còn nhiều cơ hội khác.” Những lời động viên của cô khiến tôi cảm thấy áy náy hơn, và tôi tự hỏi liệu mình đã cố gắng hết sức chưa. Dù vậy, cô vẫn không trách móc mà chỉ an ủi và khuyến khích tôi. Điều đó đã trở thành động lực để tôi tiếp tục phấn đấu trong học tập.
Lớp chúng tôi có một bạn có hoàn cảnh khó khăn nhưng học rất giỏi. Khi nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn, có bạn thắc mắc tại sao chỉ tổ chức sinh nhật cho bạn đó. Cô đã giải thích rằng: “Bạn có hoàn cảnh khó khăn, có lẽ nhiều năm qua chưa có một ngày sinh nhật như vậy. Dù chỉ là một điều nhỏ nhưng cũng khiến bạn cảm thấy vui.” Cô đã khóc khi nói những lời đó. Nhìn giọt nước mắt của cô, chúng tôi cảm thấy rất xúc động. Giây phút đó giúp chúng tôi hiểu được giá trị của sự chia sẻ và tình bạn. Cô không chỉ là một giáo viên tận tâm mà còn là người biết cảm thông với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu chúng tôi.
Văn của tôi có thể không hoàn hảo như những bài văn khác, nhưng khi viết những dòng này, tôi chỉ muốn thể hiện lòng yêu quý và kính trọng cô từ sâu thẳm trong trái tim mình. Tôi không nêu tên cô vì tôi nghĩ rằng mỗi bạn đều có những thầy cô giáo như tôi và có thể cô cũng không muốn được nêu tên.
Sáu tháng, tuy chưa đầy một năm, nhưng cô đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Cô như là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu mái trường là ngôi nhà thứ hai, thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cảm ơn cô vì tất cả những gì cô đã dành cho tôi, tôi sẽ cố gắng để đạt được thành công và “gặt hái nhiều thành quả” trong cuộc sống.
2. Bài viết về kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu 5
Ơn thầy!
Thời gian có khả năng làm mờ đi những nỗi đau và kí ức buồn trong cuộc sống, như cơn gió cuốn bay những ký ức đau thương xa mãi. Nhưng cũng có những kỷ niệm đáng quý sẽ theo ta suốt đời, giống như những giọt nước nhỏ bé nhưng lại tạo nên cảm xúc sâu sắc trong lòng. Ngày 20/11 sắp đến gần, những kỷ niệm về thầy cô bỗng dưng ùa về, khiến tôi cảm thấy bồi hồi khó tả...
Nhớ lại buổi sáng hôm ấy, không khí trong lành và mát mẻ, tôi ngồi dựa tay vào cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ dọc hành lang. Những tia nắng nhảy nhót trên các tán phượng, chiếu xuống mặt sân qua từng kẽ lá. Tôi tự hỏi mẹ đang làm gì vào giờ này? Có phải mẹ đang ăn sáng hay còn đang ngủ? Suy nghĩ mông lung, bỗng nhiên tiếng gọi của cô giáo làm tôi tỉnh dậy:
- Huyền! Mang vở bài tập lên cho cô!
Đứa bạn ngồi cạnh khẽ nhéo tôi:
- Huyền, cô gọi kìa!
Tôi quay lại, vội vã cầm quyển vở xấu xí đặt lên bàn của cô giáo. Cô Thích, cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của tôi. Cô là người lớn tuổi nhất trong số các giáo viên tại trường, hình như khoảng hơn 50 tuổi. Tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mái tóc đã điểm bạc và đôi mắt ấm áp. Cô hạ cặp kính xuống, nhíu mày với vẻ khó chịu. Cô yêu cầu tôi đứng dậy và nghiêm khắc nói:
- Huyền, con là học sinh khá giỏi của lớp, tại sao thời gian gần đây kết quả học tập lại sa sút? Bài tập con làm sai hết. Cô yêu cầu con phải làm lại và cố gắng hơn. Nếu không, cô sẽ báo cho gia đình con biết. Con ngồi xuống đi!
Tôi im lặng, ngồi xuống với sự xấu hổ trước ánh nhìn chế giễu của các bạn. Buổi học kết thúc, tôi ra về với tâm trạng nặng nề. Tôi bước đi trên con đường sỏi đá, cây xanh hai bên đường, tiếng chim hót vang nhưng không làm tôi vui lên được. Một ngày nữa trôi qua dài đằng đẵng, kết quả học tập của tôi ngày càng sa sút đến mức khiến cô giáo lo lắng. Cô đã liên lạc với bố tôi để bàn về vấn đề này.
Tôi ngồi ngoài phòng hội đồng, lòng cảm thấy nghẹn ngào. 'Ánh nắng hôm nay sao mà oi ả quá?' - tôi tự hỏi. Tôi biết lý do vì sao mình như vậy và cô giáo cũng hiểu qua lời kể của bố tôi:
- Cô giáo ạ! Mẹ cháu đã ốm hơn một tuần nay. Tôi phải thường xuyên ở bệnh viện chăm sóc mẹ vì không có ai giúp đỡ. Khi mẹ ở nhà, mẹ thường dạy cháu học. Giờ chỉ còn ông bà nội ở nhà nên không thể dạy bảo cháu.
Nghe đến đây, tôi thấy cô giáo có vẻ xúc động. Cô hiểu hoàn cảnh của tôi và điều đó làm tôi cảm thấy vui. Cô rất thương yêu học trò và hiểu tâm lý trẻ nhỏ như tôi. Cuối buổi, cô gọi tôi và nhẹ nhàng:
- Cô hiểu hoàn cảnh của con. Từ giờ, cô sẽ thay mẹ con dạy con học bài vào buổi tối cho đến khi mẹ con khỏi bệnh. Con có đồng ý không?
- Vâng ạ! Con cảm ơn cô!
Từ ngày đó, mỗi tối cô đều đến dạy tôi học, nhà cô ở gần nên đi lại thuận tiện. Những hôm trời mưa tầm tã, cô không ngại vất vả đạp chiếc xe đạp cũ đến nhà tôi. Cô lạnh cóng và tay run rẩy ướt sũng. Tôi khẽ nắm tay cô, đặt lên má mình với hy vọng làm cô ấm lên. Những đêm mất điện, hai cô trò ngồi bên ánh đèn dầu lập lòe. Cô dạy tôi làm toán, đọc bài trôi chảy và nắn nót từng chữ cái. Cảm giác đó thật quen thuộc như bàn tay mẹ. Tôi nhớ mẹ rất nhiều!
Vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, bố đưa tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Tôi cảm thấy ấm lòng khi thấy mẹ dần hồi phục. Tôi kể cho mẹ nghe về cô giáo và mẹ rất vui. Tuy nhiên, tôi phải về khi trời đã xế chiều. Sau đó, tôi học tập hăng hái hơn, thành tích cải thiện rõ rệt. Cô giáo quyết định cho tôi tham dự kỳ thi học sinh giỏi của trường, điều này khiến tôi rất vui. Tôi tự nhủ phải cố gắng hoàn thành tốt để làm quà tặng cô và mẹ. Trước ngày thi, cô tặng tôi một cây bút hồng, món quà tôi ao ước từ lâu. Cô kèm theo lời nhắn: 'Con phải cố gắng, tập trung và làm hết khả năng của mình, con nhớ chưa?'. Đó không chỉ là lời nhắn mà còn là nguồn động viên lớn lao, là niềm tin để tôi chiến thắng. Ngày thi, tôi làm rất tốt. Không lâu sau, tôi nhận được bằng khen với niềm vui tràn ngập. Niềm vui càng lớn khi mẹ xuất viện và trở về bên tôi. Tôi ôm chầm lấy cô và mẹ, khóc như một đứa trẻ (dù tôi nghĩ mình đã lớn). Qua ánh mắt của họ, tôi thấy niềm vui và sự tự hào. Mẹ tự hào về tôi, còn cô tự hào vì những thành quả mà tôi đạt được. Tôi cảm ơn ông trời đã cho tôi sống và có hai người mẹ đáng kính như vậy.
'Thời gian trôi qua rất nhanh, nếu không biết tận dụng thì thật lãng phí. Muốn đạt được điều gì, phải kiên trì và cố gắng hết mình.' Đó là những bài học tôi nhận được từ cô. Giờ đây, ở tuổi 15, tôi hiểu sâu sắc hơn những điều cô dạy. Kỷ niệm về cô và những lời dạy của cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi. Thầy cô luôn âm thầm, lặng lẽ, vậy nên hãy trân trọng mọi điều, dù là nhỏ nhất, và nâng niu từng khoảnh khắc trong cuộc sống.
3. Bài viết kể về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu 6
“Đại dương rộng lớn nhờ chứa đựng hàng trăm dòng sông, con người vĩ đại nhờ lòng khoan dung và tha thứ những sai lầm.” Đây là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo và cho đến giờ, kỷ niệm về cô giáo đầu tiên vẫn còn vững vàng trong tâm trí tôi!
Ngày đó, tôi mới bước vào lớp 1. Cô giáo của tôi cao và gầy, mái tóc không mượt mà mà điểm xuyết nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng đầy thanh lịch, đặc biệt là đôi mắt sáng, nghiêm nghị nhưng đầy tình cảm. Cái nhìn của cô, vừa yêu thương vừa nghiêm khắc, vẫn không thể nào quên.
Ngày hôm đó là thứ bảy. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng với những sọc vàng và chữ “My pen” lấp lánh, cùng những bông hoa nhỏ xinh xắn ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút với sự thèm thuồng, mong mỏi được cầm nó trên tay.
Giờ ra chơi, tôi ở lại trông lớp, không thể cưỡng lại sự cám dỗ, tôi mở cặp của Mai, ngắm cây bút, đặt nó lại chỗ cũ rồi bỗng dưng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn có nó hàng ngày, muốn thấy nó trong cặp của chính mình.
Sau giờ ra chơi, khi các bạn trở lại lớp, Mai phát hiện cây bút đã mất và khóc nức nở. Cả lớp xôn xao, mọi người lục tìm khắp nơi, có người còn bò dưới gầm bàn. Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe báo cáo từ lớp trưởng và chi tiết từ Mai về chiếc bút, cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng đề nghị:
- Cô hãy kiểm tra cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô như không nghe thấy, chỉ hỏi:
- Ai ở lại trông lớp trong giờ ra chơi hôm nay?
Cả lớp nhìn tôi, vài người đề nghị kiểm tra cặp của tôi, ánh mắt nghi ngờ làm tôi cảm thấy tay mình run rẩy, mặt đỏ bừng như có hàng ngàn con kiến bò trên da. Cô giáo nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ cần cô gật đầu, cặp của tôi sẽ bị mở ra và mọi người sẽ thấy hết, sẽ cười chê, và không còn ai chơi cùng tôi nữa. Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ. Tôi khóc, muốn xin lỗi cô và các bạn. Bỗng cô yêu cầu lớp im lặng, hứa sẽ giải quyết vào ngày thứ hai, và giờ học tiếp tục trôi qua trong sự im lặng. Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô vào lớp, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và nói:
- Hôm thứ bảy, bác bảo vệ đưa cho cô cây bút mà bác nhặt được khi đóng cửa lớp. Có phải là bút của em không?
Mai nhận cây bút với niềm vui, cô dặn lớp giữ gìn đồ dùng học tập cẩn thận, và giờ học tiếp tục yên bình. Trong giờ ra chơi hôm đó, các bạn lại quây quần bên tôi như để bù đắp cho sự lạnh nhạt trước đó. Chỉ riêng tôi biết cây bút thật sự của Mai đang ở đâu.
Vài ngày sau, cô gặp riêng tôi, không trách móc hay giảng giải, cô chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bao dung và thông cảm. Cô hiểu lỗi lầm của tôi chỉ là sự nông nổi nhất thời và có cách ứng xử khéo léo để tôi không bị bạn bè coi thường.
Năm tháng trôi qua, bí mật về cây bút chỉ có tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi đã đủ dũng cảm kể lại câu chuyện của mình để bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây, tôi đã trưởng thành, biết cân nhắc đúng sai trong từng việc mình làm. Tôi vẫn nhớ bài học về lỗi lầm và sự bao dung từ cô. Có lẽ suốt đời, tôi sẽ không bao giờ quên người có tấm lòng cao cả như vậy!
4. Bài viết kể về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu 7
Nhìn lại quãng thời gian 11 năm học phổ thông, 4 năm đại học, 2 năm cao học và hiện tại là các giáo sư tôi theo học, cô giáo chủ nhiệm lớp 2 và lớp 3 vẫn để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng tôi.
Khi tôi bắt đầu học lớp Vỡ lòng, mẹ đưa tôi đến trường với chiếc mũ nan mới và quần lụa đen. Chúng tôi học trong một ngôi chùa, nơi có mái bị thủng và ánh nắng chiếu vào bảng. Ngôi chùa được chia thành ba phần: lớp học và sân chơi, khu vực làm việc của các bà bán nước, và một phần làm đồn công an. Sư sãi được bố trí ở nơi khuất nhất. Dù có vẻ như ở vùng quê xa xôi, nhưng thực tế là tôi sống ở một phường phát triển của quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.
Lúc đó, chương trình học là Vỡ lòng + 10 năm, tổng cộng 11 năm. Tôi vào lớp 2 ngay sau Vỡ lòng vì thay đổi chương trình thành 12 năm học. Dù vậy, tôi chỉ học 11 năm như trước.
Cô giáo chủ nhiệm lớp 2 khá lớn tuổi, khoảng 50, với nhiều kinh nghiệm dạy học. Cô rất nghiêm khắc, thường dùng thước gỗ dài 30 cm để kỷ luật học sinh bằng cách đánh vào mu bàn tay. Dù có vẻ nghiêm khắc, cô chỉ đánh một thước mỗi lần và không dùng lời lẽ xúc phạm. Cô còn giúp những học sinh gặp khó khăn bằng cách giữ lại sau giờ học để hướng dẫn thêm, điều này hoàn toàn tự nguyện và không yêu cầu học phí.
Nhà cô là một biệt thự từ thời Pháp, dù nhỏ nhưng rất gọn gàng và sạch sẽ. Chồng cô cũng là giáo viên, hay chơi đàn guitar, tạo không khí vui vẻ cho gia đình. Con cái cô đều học giỏi và gia đình sống trong môi trường giáo dục tốt.
Ngày 20/11 năm đó, mẹ tôi biếu cô giáo một hộp dầu cao con hổ Trung Quốc, món quà quý hiếm. Mặc dù nhà cô có nhiều hoa, căn phòng khá tối do điện yếu, mẹ tôi vẫn chọn món quà ý nghĩa này để thể hiện lòng kính trọng. Sau năm lớp 2, cô tiếp tục là chủ nhiệm lớp 3 của chúng tôi và gia đình tôi thường xuyên thăm cô. Chúng tôi chuyển nhà sau đó, không gặp lại cô nữa. Bố tôi vẫn nhớ những lần đến đón tôi tại nhà cô giáo, nơi bọn trẻ xung quanh thường tụ tập để xem mặt những đứa được 'ra tù'. Tôi cảm thấy may mắn vì chỉ là 'tù nhân' của cô giáo, không phải là tù nhân cải tạo như một số bạn đồng lớp khác.
5. Bài viết về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu 8
Buổi lễ kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam kết thúc trong không khí phấn khởi. Sau khi sự náo nhiệt của buổi lễ lắng xuống, sân trường trở nên yên tĩnh lạ thường. Chỉ còn một vài học sinh ngồi chờ phụ huynh đến đón. Ba tôi hôm nay lại đến muộn. Tôi ngồi trên chiếc ghế đá, lắng nghe tiếng chim sẻ hót vang, và bỗng nhiên nhớ lại một kỷ niệm xưa, khi tôi còn là học sinh lớp năm trường Nguyễn Đình Chiểu, về cô giáo của tôi thời đó.
Tôi vẫn nhớ thời tiểu học, môn Toán của tôi rất xuất sắc. Điểm số của tôi luôn là những con chín, mười sáng chói. Tôi luôn đứng đầu lớp về điểm số và tự hào về thành tích của mình. Trong mắt cô chủ nhiệm và cha mẹ, tôi là học sinh giỏi và con ngoan. Tuy nhiên, sự tự mãn đã khiến tôi trở nên lười biếng. Tôi bắt đầu bỏ bê bài tập Toán, say mê đọc truyện tranh và chỉ làm một số bài toán khó. Ở lớp, tôi không còn tập trung học bài. Sự kiêu ngạo và lười biếng của tôi kéo dài cho đến kỳ kiểm tra học kỳ một. Tôi bước vào phòng thi với sự tự tin cao, nghĩ rằng sẽ đạt điểm mười như mọi lần trước. Nhưng thực tế đã không như vậy. Tôi bị hụt hẫng ngay từ những câu hỏi lý thuyết và bài tập cơ bản do không ôn bài. Tôi cảm thấy choáng váng và không còn khả năng tập trung. Ra khỏi phòng thi, tôi như người mất hồn và lo sợ.
Ngày phát bài thi môn Toán, khuôn mặt cô giáo đầy vẻ buồn. Khi nhận bài thi, tôi không thể tin vào mắt mình khi thấy điểm “năm” to đùng và nhiều dấu đỏ. Đây có phải là thật không? Tôi đã bị điểm kém môn Toán, vốn là thế mạnh của tôi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và lo lắng về phản ứng của cha mẹ. Họ sẽ thất vọng và mất niềm tin vào tôi, đứa con duy nhất của họ. Còn bạn bè sẽ nghĩ gì về tôi? Họ sẽ chế nhạo tôi. Trong lúc bối rối, tôi nảy ra ý định xấu. Khi cả lớp về hết, tôi và Nam, một học sinh yếu môn Toán, còn lại trong lớp. Tôi rủ Nam cùng sửa điểm trên phiếu điểm của chúng tôi. Chúng tôi giữ bí mật này giữa hai người.
Vào thứ hai tuần sau, cô giáo phát hiện ra sự việc. Cô nghiêm khắc hỏi cả lớp ai đã sửa điểm. Nam, trong sự lúng túng, đứng lên nhận lỗi và cúi đầu. Cô hỏi Nam vì sao lại làm như vậy, nhưng Nam không trả lời, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn tôi. Tôi cảm thấy rất bối rối và xấu hổ. Tôi đã làm một việc thật sai trái và hèn nhát. Cha mẹ, thầy cô, bạn bè sẽ nghĩ tôi là một học sinh cá biệt, chỉ biết toan tính điều xấu để đạt điểm cao. Tôi hối hận và cảm thấy tủi nhục. Với lòng dũng cảm, tôi đứng dậy nhận lỗi trước cô và lớp, mắt ươn ướt. Cô giáo đã tha thứ cho tôi sau khi cân nhắc, nhưng cảnh cáo tôi trước lớp. Cô động viên tôi và nhắc nhở rằng: “Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng.”
Về nhà, tôi thú nhận với cha mẹ và xin lỗi. Cha tôi không nói gì, chỉ thở dài. Tôi thấy mẹ buồn. Mẹ an ủi tôi và dạy rằng lỗi lầm là điều bình thường, nhưng phải học từ sai lầm và không được lặp lại. Tôi hứa sẽ chăm chỉ học tập và thay đổi. Từ đó, tôi nỗ lực học tập, chăm chú trong lớp và hoàn thành bài tập đầy đủ.
Kể từ sự kiện đó, nó vẫn là bài học quý giá trong cuộc đời tôi. Giờ tôi đã là học sinh lớp Chín. Bốn năm đã trôi qua, và tôi tự hỏi liệu cô giáo cũ của tôi còn dạy ở trường không? Tôi gửi những lời chân thành đến cô qua gió mây. Cô ơi, kỷ niệm sẽ mãi in sâu trong tôi, nhắc nhở tôi không phạm sai lầm nữa. Liệu cô có thật sự tha thứ cho tôi không?
Tiếng bước chân và lời trò chuyện xung quanh làm tôi trở lại thực tại. Tôi đứng dậy và ra về, lòng vẫn còn lâng lâng với kỷ niệm đã qua. Nhờ đó, tôi hiểu được giá trị của sự trung thực. Tôi mong muốn trong ngày hôm nay, 20/11, sẽ cùng bạn bè trở lại trường xưa thăm cô. Tôi tin ba tôi sẽ ủng hộ ý định này. Trong tâm trí tôi, như thể tôi đang đứng giữa sân trường tiểu học, bên cô giáo và bạn bè ngày xưa. Chúng tôi cười đùa vui vẻ. Tôi thấy lòng mình ấm áp khi nhìn thấy nụ cười nhân hậu của cô. Ôi, những kỷ niệm đáng yêu một thời!
6. Bài viết về một kỉ niệm đáng nhớ với thầy giáo hoặc cô giáo cũ - mẫu số 9
Trong những năm tháng tuổi thơ của mỗi người, ai cũng lưu giữ những kỉ niệm quý giá về thầy cô giáo cũ. Những kỉ niệm đó, dù đẹp hay buồn, đều in sâu trong tâm trí chúng ta. Riêng tôi có một ký ức đặc biệt về một người thầy đáng kính.
Khi tôi bước vào lớp một, tôi có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy giáo chủ nhiệm. Ngày hôm đó, sau lễ khai giảng, tất cả học sinh vào lớp để gặp thầy cô và bắt đầu những ngày học tập mới. Thầy bước vào với dáng vẻ nhanh nhẹn, chào chúng tôi bằng một giọng ấm áp. Thầy đã lớn tuổi, tóc điểm bạc, gương mặt gầy guộc, đôi tay có nhiều vết nhăn - dấu ấn của nhiều năm dạy học. Thầy đã làm tan biến những lo lắng của tôi về một thầy giáo nghiêm khắc.
Thầy bắt đầu dạy chúng tôi những bài học đầu tiên với sự tận tâm. Tôi thấy tay thầy run khi viết trên bảng, sau này mới biết thầy đã phải chịu đựng đau đớn từ thời gian tham gia chiến tranh để có thể viết chữ đẹp như vậy. Thầy luôn quan tâm đến từng học sinh, sửa chữa những lỗi nhỏ và chỉ dẫn tận tình. Cuối giờ học, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về. Mặc dù có tiếng cười đùa xôn xao, buổi học đầu tiên kết thúc với ấn tượng tốt đẹp về thầy.
Trong các giờ học sau, thầy nghiêm khắc với những học sinh không chăm học nhưng đồng thời khen thưởng những học sinh ngoan. Thầy thường tham gia vào các trò chơi với chúng tôi trong giờ ra chơi, và khuôn mặt thầy lúc đó rất thân thiện, gợi nhớ đến ông nội của tôi. Những kỉ niệm đẹp về ông nội khiến tôi không kìm được nước mắt khi thấy thầy. Thầy đã an ủi tôi và khiến tôi cảm thấy mình được quan tâm nhiều hơn.
Có một lần tôi bị điểm kém vì không học bài, thầy đã mắng tôi, khiến tôi cảm thấy tức giận. Tuy nhiên, thầy đã đến bên tôi trong giờ ra chơi, xin lỗi và giải thích rằng thầy chỉ muốn tôi gương mẫu hơn. Sau đó, thầy giảng lại bài cho tôi và tôi cảm thấy ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi hứa sẽ cố gắng hơn trong học tập.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai nhòa về một người thầy giản dị và đầy tình thương. Tôi sẽ luôn ghi nhớ công ơn của thầy và cố gắng học tập để trở thành một công dân tốt. Như câu danh ngôn đã nói:
'Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.'
7. Bài viết về một kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu số 10
Những cơn gió mùa hè nhẹ nhàng làm lay động những cánh hoa giấy. Những cánh hoa mỏng manh, trong suốt như tờ giấy trước cửa sổ gợi nhớ về cô giáo cũ của tôi. Cô giáo trẻ tuổi, dịu dàng và cũng mỏng manh như những cánh hoa đó, đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp giảng dạy từ bảng đen đến phấn trắng cho đến những phút giây cuối cùng của cuộc đời ngắn ngủi. Những kỷ niệm về cô giáo năm ấy đã trở thành một phần ký ức không thể nào quên trong tâm trí tôi.
Ký ức đưa tôi trở về những ngày tôi còn là học sinh lớp cuối tiểu học. Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê nghèo. May mắn thay, chính quyền địa phương đã xem xét và mở một trường học trong xã. Năm tôi 6 tuổi, tôi vào lớp Một. Với tính tình ương bướng và nghịch ngợm, tôi luôn trở thành học sinh cá biệt trong mắt các thầy cô suốt bốn năm học. Sau một kỳ nghỉ hè vui vẻ, tôi lại phải đến trường và bắt đầu một năm học mới đầy mệt mỏi. Ngày đầu tiên đến lớp, tôi đã bày trò trêu chọc các bạn và dẫn đầu nhóm học sinh trèo lên cây phượng. Khi tiếng trống báo hiệu các lớp ổn định, tôi cũng như các bạn, nhưng trong lớp, tôi vẫn không ngừng bày trò, khiến cả lớp trở nên ồn ào.
- Em học sinh! Em đứng lại ngay! Em có nghe thấy tiếng trống báo hiệu giờ học không? Tại sao lại chạy lung tung trong lớp như vậy?- Tôi đang đuổi theo một bạn trong lớp thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc.
Tôi quay đầu lại, thì ra là giáo viên mới.
- Em về chỗ ngay! Cả lớp ổn định trật tự!- Khi tôi còn đang tỏ thái độ không quan tâm, cô lại tiếp tục nói và bước vào lớp.
Tôi miễn cưỡng đi vào chỗ ngồi, thầm nghĩ “Chắc là giáo viên chủ nhiệm năm nay đây mà”.
- Chào các em! Cô xin tự giới thiệu, cô là Hoàng My, giáo viên mới được chuyển đến trường và năm nay được phân công làm giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta! Mong rằng chúng ta sẽ có một năm học gắn bó và thành công! Nào, cô muốn làm quen với cả lớp. Các em hãy đứng lên và giới thiệu một chút về bản thân!- Cô giáo chủ nhiệm mới của chúng tôi vui vẻ nói.
Có vẻ như các học sinh trong lớp rất hào hứng với cô giáo mới. Ai cũng háo hức tự giới thiệu về bản thân. Đến lượt tôi, tôi thầm kêu ca và quyết định không đứng lên. Khi cô giáo thấy tiết mục làm quen bị ngừng lại, cô bước xuống gần chỗ tôi. Cô nói:
- Hoàng Mai! Em không muốn giới thiệu về bản thân sao?
Tôi hơi bất ngờ vì cô giáo mới đã biết tên mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đó cũng là điều dễ hiểu với những “chiến công” của tôi trong bốn năm qua.
Dù không muốn, tôi vẫn chậm chạp đứng dậy:
- Thưa cô, như cô đã biết, em tên là Hoàng Mai. Em xin hết!
Cô lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng rồi ra dấu bảo tôi ngồi xuống. Buổi học đầu tiên kết thúc trong sự vui mừng của các bạn vì có cô giáo chủ nhiệm “cực kỳ tâm lý”. Về phần tôi, tôi không cảm thấy vui hay hạnh phúc như vậy.
Những ngày tiếp theo của năm học, tôi vẫn là học trò tinh nghịch và không nghe lời. Vì mải mê với những trò nghịch ngợm nên kết quả học tập của tôi không bao giờ tốt. Tuy nhiên, khác với các năm trước, năm nay, mặc dù cô giáo chủ nhiệm kỷ luật nghiêm khắc những vi phạm của tôi, nhưng cô không hề coi tôi là một học sinh cá biệt.
Năm học trôi qua, nhờ sự chỉ bảo của cô My, lớp tôi có nhiều tiến bộ vượt bậc so với những năm trước. Còn tôi, dù vẫn ham chơi và ảnh hưởng đến thành tích của lớp, vào một ngày sau kỳ thi học kỳ, tôi nhận ra mình để quên đồ trong ngăn bàn lớp học. Sau khi thức dậy, tôi vội vàng đến trường xin bác bảo vệ cho vào lấy đồ. Trên đường đến phòng học, tôi đi qua phòng hội đồng và thấy cô My và cô hiệu trưởng đang ngồi nói chuyện. Tôi cảm thấy bất an khi thấy đôi vai cô My run lên và cô hiệu trưởng dịu dàng an ủi. Tôi nghe lỏm được những từ như “bệnh nan y”, “nghỉ việc”, và sự lo lắng dâng trào trong tôi. Sau một phút suy nghĩ, tôi về nhà với tâm trạng khó tả, không còn thiết tha bày trò với lũ em cùng xóm nữa.
Những ngày sau đó, khi đến lớp, tôi bắt đầu chú ý đến cô giáo chủ nhiệm nhiều hơn. Tôi giật mình nhận ra nước da hồng hào của cô giờ đã xanh xao lạ thường, gò má như cao hơn vì khuôn mặt tròn giờ đã có những nét cạnh. Có nhiều lúc, đang giảng bài, cô bỗng dừng lại đột ngột rồi rất lâu mới tiếp tục. Nhiều bạn không hài lòng vì tiến độ học bị chậm lại, trong khi chúng tôi là học sinh cuối cấp và muốn thi lên trường Huyện. Thấy vậy, tôi nhiều lần bênh vực cô và nói rằng chắc chắn cô có lý do riêng vì các thầy cô luôn muốn điều tốt nhất cho học trò. Từ đó, tôi chăm chỉ học tập hơn, không còn ngủ gật hay nghịch ngợm nữa.
Ngày thi chuyển cấp đến, chúng tôi đều mong có một kỳ thi tốt đẹp. Do số lượng học sinh đông, nên thi tại trường đó và có giáo viên khác từ trường huyện về coi thi. Tôi còn nhớ rõ ngày hôm ấy, trước giờ thi, cô giáo chủ nhiệm trong chiếc áo dài màu xanh nhạt đến từng nhóm học sinh để động viên. Khi đến lượt tôi, cô xoa đầu tôi, cười dịu dàng và nói:
- Cô tin Hoàng Mai sẽ làm thật tốt!
Cảm xúc nghẹn ngào bao trùm lấy tôi, tôi chỉ biết cúi đầu nhìn những lá phượng rơi. Tiếng trống báo hiệu, cô động viên chúng tôi lần cuối rồi đi về phía phòng hội đồng. Nhìn theo bóng dáng gầy gò của cô, tôi thầm hứa “Em nhất định sẽ làm thật tốt!”
Khi nhận kết quả kỳ thi, chúng tôi cũng biết tin cô My không thể tiếp tục dạy học được nữa. Lớp chúng tôi rủ nhau đến thăm cô, nhưng tôi không dám đi. Cuối cùng, khi các bạn ra về hết, tôi đứng thập thò trước cửa nhà cô, trên tay cầm giấy báo đỗ. Tôi đang định quay về thì một bàn tay đặt lên vai tôi, cùng với giọng nói dịu dàng nhưng run rẩy:
- Sao em không vào nhà? Cô đã đợi em lâu lắm rồi!
Tôi bỗng khóc nức nở, cô cười dịu dàng, âu yếm lau nước mắt cho tôi:
- Con bé ngốc! Thế ra Hoàng Mai tinh nghịch của chúng ta cũng là một cô công chúa hay khóc nhè như vậy sao?
Tôi ôm chầm lấy cô và khóc nức nở:
- Em xin lỗi! Em xin lỗi cô vì đã làm cô phiền lòng!
Và đôi tay gầy gò của cô cứ thế vuốt ve tóc tôi, an ủi tôi.
Thời gian trôi qua nhanh như một giấc mơ, ký ức về cô như mới hôm qua, nhưng giờ tôi đã là học sinh lớp Chín. Cô My đã rời xa chúng tôi bốn năm, nhưng ký ức về cô luôn sống mãi trong tôi, như niềm tin, động lực và nguồn động viên để tôi vượt qua mọi khó khăn.
8. Một bài văn kể lại kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu số 11
Kỷ niệm giống như những phím đàn, khi gõ vào sẽ phát ra âm thanh, có thể hay, có thể dở, có cái muốn nhớ, có cái muốn quên.
Cô giáo liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài hành lang dài yên ắng, chờ đợi tiếng bước chân của thầy hay cô giáo mới. Giờ Toán của lớp 9P1 hôm nay có sự thay đổi giáo viên vì cô giáo cũ nghỉ sinh. Thầy giám thị thông báo có giáo viên mới đến thay thế. Mười lăm phút trôi qua đầy hồi hộp với các học sinh. Có ai đó ở cuối lớp hát nghêu ngao: 'Mười lăm phút trôi qua, nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... trôi vào tô...'
- Nghiêm!
Giọng trưởng lớp vang lên oai vệ. Thầy giám thị xuất hiện. Một trăm cặp mắt học trò dõi theo. Phía sau thầy là một người trông rất giống học trò. Thầy giám thị cười và giới thiệu:
- Đây là thầy T., người sẽ dạy môn Toán lớp 9 thay cho cô N...
Cả lớp vỗ tay như mưa rào tháng sáu. Thầy T. mỉm cười, hai má đỏ như gấc. Có lẽ vì cảm động trước sự chào đón nồng nhiệt của các học trò, trong đó có nhiều hoa khôi.
Trước khi rời đi, thầy giám thị còn dặn dò:
- Các em phải học chăm chỉ. Nhớ đừng quậy phá thầy!
Lời dặn dò không phải vô lý, vì lớp 9P1 vốn nổi tiếng thông minh, đẹp và hay nghịch ngợm. Không biết thầy T. có nghiên cứu kỹ về lớp chưa mà trông có vẻ lo lắng.
Sau phần giới thiệu, thầy T., sinh viên năm cuối, yêu cầu kiểm tra bài cũ. Mặc dù cả lớp than vãn, thầy vẫn quyết định kiểm tra. Thầy cầm quyển sổ điểm dò tên, hai tay run rẩy. Khi cây viết đỏ dừng lại trên một cái tên:
- Trần Thị L.N.
Cả lớp im lặng theo bước đi của N, rồi sau đó bùng nổ tiếng cười. N, cô gái cao 1m65, trái ngược hoàn toàn với thầy T. thấp bé. Thầy T. đỏ mặt, vội vã hỏi vài câu rồi mời N về chỗ. Quyển sổ điểm được gấp lại nhanh chóng và bài học bắt đầu.
Những ngày sau đó, kỷ niệm tiếp tục được tạo ra từ sự nhiệt tình của cả thầy và trò. Thầy T. hứa dựng mô hình toán học nhưng quên liên tục, học trò đòi dựng ngay tại lớp. Thầy bối rối huy động học trò giúp, tạo nên một cảnh tượng hài hước nhưng vui vẻ. Thầy cũng có lúc nổi giận vì nghịch ngợm của học trò nhưng nhanh chóng dịu xuống, hỏi một câu dễ dãi. Thầy T. không giận lâu, dễ hòa nhập và nhiệt tình, trở thành một phần kỷ niệm không thể quên của lớp. Thầy không dạy hay nhất, nhưng sự nhiệt tình và dễ mến của thầy khiến học trò không thể chê trách mà chỉ coi đó là một kỷ niệm đáng nhớ. Nếu chọn nhân vật kỳ lạ nhất, chắc chắn cả lớp sẽ chọn thầy T.
9. Một bài văn kể lại kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu số 12
Trong thời học sinh, ai cũng lưu giữ những kỷ niệm với bạn bè và thầy cô. Những kỷ niệm dù vui hay buồn đều là hành trang quan trọng giúp ta trưởng thành. Với tôi, kỷ niệm về thầy Khánh - thầy giáo cũ lớp 9 - là một dấu ấn không thể phai mờ. Đó là kỷ niệm buồn khi tôi đã có ấn tượng sai về thầy.
Thầy Khánh không phải là chủ nhiệm lớp tôi. Khi cô chủ nhiệm đi công tác, thầy được phân công dạy môn văn. Lớp tôi ít bạn biết đến thầy, và tôi cũng chưa gặp thầy trước đó. Tôi nhớ buổi học đầu tiên khi thầy đến lớp.
Trong giờ ra chơi, cả lớp xôn xao bàn tán về thầy giáo mới. Tôi cũng không ngoại lệ, tò mò về thầy mới. Dù tưởng tượng thầy sẽ vui tính và dễ gần, nhưng khi thầy bước vào lớp, tôi ngạc nhiên vì thầy đã lớn tuổi, da sạm màu và mái tóc có nhiều sợi bạc cùng vết sẹo dài bên tai. Thầy mỉm cười và với giọng nói trầm khàn, thầy giới thiệu:
- Chào các em, thầy là Nguyễn Văn Khánh, sẽ dạy môn Ngữ Văn trong tuần này khi cô Mi đi công tác.
Cả lớp im lặng. Thầy tiếp tục:
- Mong rằng chúng ta sẽ có những giờ học thú vị.
Dù nghe thầy giới thiệu, tôi không cảm thấy hứng thú.
Tiết học bắt đầu với âm thanh mở sách vở. Thầy viết trên bảng: 'Truyện ngắn Chiếc lược ngà - Nguyễn Quang Sáng'. Thầy giảng bài rất tận tình, nhưng tôi không thể tập trung. Giọng nói khản đặc của thầy làm tôi khó chịu. Tôi cố gắng, nhưng vẫn cảm thấy không hứng thú với bài học.
Khi thầy hỏi chúng tôi có hiểu bài không, tôi im lặng. Thầy viết sơ đồ tư duy lên bảng với nét chữ run rẩy, khó đọc. Tôi thì thầm với Nhân:
- Mày ơi, thầy viết khó đọc quá. Chắc thầy không sôi nổi như cô Mi, chán quá.
Rồi tôi quay sang hỏi Hân:
- Mày hiểu bài không? Thầy giảng khó nghe quá.
Trong khi thầy tiếp tục giảng, tôi thấy khó chịu và ngồi nghe lấy lệ. Tôi giơ tay:
- Thầy có thể nói to hơn không? Chữ thầy nhỏ quá, em không hiểu.
Tôi ngồi xuống, An lên tiếng:
- Mày có nghe không? Cả lớp đang học, sao mày cứ than vãn vậy?
Tôi quay sang lườm nó.
Thầy ho như muốn giải tỏa sự nghẹn trong cổ, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiền từ:
- Thầy sẽ cố gắng. Nếu em không hiểu chỗ nào, thầy sẽ giảng lại.
Tôi im lặng, không thừa nhận lỗi của mình. Cả lớp nhìn tôi, tôi bỏ qua.
Tiết học kết thúc, tiếng trống vang lên khiến tôi vui mừng. Thầy nói:
- Hết giờ rồi, chúng ta dừng tại đây. Các em ôn bài để ngày mai tiếp tục học.
Cả lớp thu dọn sách vở và ra về. Tôi, như thói quen, là người ra sớm. Nhưng khi đến lán xe, tôi mới nhớ quên mũ trên lớp. Tôi vội vã trở lại, vừa sợ về muộn vừa lo trời mưa.
Khi tới cửa lớp, tôi thấy thầy đang thoa thuốc lên vết sẹo dài trên mặt.
- Em... chào thầy ạ! - Tôi lí nhí, ngập ngừng.
Thầy mỉm cười, bình thản.
- Thầy bị sao vậy ạ? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
Thầy ngồi cạnh tôi, ôn tồn:
- Ngày xưa thầy đi bộ đội, bị thương trong chiến tranh, để lại vết sẹo. Khi trời chuyển mùa như hôm nay, thầy thường cảm thấy đau đầu và nhức nhối.
Tôi lặng người, hiểu ra lý do thầy viết chữ không đẹp. Tôi cảm thấy xúc động và cầm thuốc thoa lên vết sẹo, nói trong nước mắt:
- Thầy ơi, em xin lỗi vì đã nghĩ sai về thầy và cư xử không đúng.
Thầy xoa đầu tôi, mỉm cười:
- Không sao đâu, em. Cố gắng học tập là thầy vui rồi.
Tôi chào thầy ra về, lòng đầy cảm xúc. Trời u ám, nhưng tôi không vội về, chỉ lo lắng thầy sẽ về trong mưa. Cảm ơn thầy, nhờ có thầy mà chúng con trưởng thành như hôm nay.
10. Bài văn kể về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy giáo, cô giáo cũ - mẫu 13
Thời học sinh ngây thơ và đáng yêu luôn gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào. Sau bốn năm học dưới mái trường này, tôi không thể nào quên những kỷ niệm đẹp đẽ đó, đặc biệt là một kỷ niệm với thầy giáo chủ nhiệm, một bài học quý giá mà tôi sẽ nhớ mãi.
Chuyện xảy ra cách đây không lâu, khi tôi học lớp 8 và cô chủ nhiệm của chúng tôi nghỉ sinh em bé, lớp tôi được thầy Hòa, giáo viên dạy Hóa nổi tiếng nghiêm khắc, thay thế. Dù thầy rất nghiêm, tôi không hề lo lắng, vì tôi vốn là học sinh nghịch ngợm và quyết định sẽ thử thách thầy một phen để xem thầy nghiêm khắc đến mức nào.
Ngày đầu tiên thầy đến làm chủ nhiệm, tôi đã sớm đến lớp và bôi nhọ nồi lên ghế da của thầy, khiến quần áo thầy bị bẩn. Khi thầy bước vào lớp, tự tin và bình tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế “tử thần” mà tôi đã chuẩn bị, cả lớp không nhịn được cười khi thấy quần thầy bị dính đầy nhọ nồi. Thầy tức giận và rời lớp. Dù mọi người biết chỉ có tôi dám làm trò đó, không ai dám hé răng. Sau đó, tôi tiếp tục làm đủ trò để chọc giận thầy. Nhưng ngày hôm đó đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi về thầy.
Ngày mưa lớn, sau giờ học, tôi không chờ trời tạnh mà về ngay. Trên đường về, tôi bị một chiếc xe máy đâm phải và bỏ chạy, dù không bị thương nặng nhưng tôi bị choáng. Khi tôi cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng nhất, thầy Hòa xuất hiện, lo lắng đưa tôi đến trạm xá. Đó là lúc tôi ngất đi trong tay thầy.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, thầy đang ngồi cạnh tôi, tay chống cằm ngủ gà gật. Nhìn thầy với khuôn mặt già và khắc khổ, mái tóc đã bạc và ướt vì mưa, tôi cảm thấy xúc động và tự trách về hành động nông nổi trước đây.
Sau khi ra viện, tôi mới biết gia cảnh của thầy rất đáng thương. Thầy là trụ cột nuôi con thơ sau khi vợ mất vì ung thư. Thầy suy sụp một thời gian dài, nhưng sau đó lấy lại sức mạnh và tiếp tục nuôi con. Cú sốc lớn đã khiến thầy già hơn và phải giữ vẻ nghiêm khắc. Tôi cảm thấy thương thầy và ân hận sâu sắc.
Thầy mở mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp, hỏi tôi cảm thấy thế nào và cho biết bố mẹ tôi đang trên đường tới. Thầy cũng hỏi tôi có đói không và hứa sẽ mua đồ ăn cho tôi. Tôi cảm động và cảm ơn thầy vì sự tận tâm. Nước mắt tôi tràn ra, tôi xin lỗi thầy vì những hành động trước đây.
Thầy xoa đầu tôi, không nói gì nhưng ánh mắt trìu mến của thầy đã thể hiện rõ lòng quan tâm. Sau đó, tôi thay đổi hoàn toàn, không còn là cậu trò ngỗ ngược mà tập trung học tập, đặc biệt là môn Hóa của thầy. Sự thay đổi bất ngờ của tôi khiến mọi người kinh ngạc, chỉ có tôi và thầy Hòa hiểu lý do.
Hiện tại, tôi là học sinh trong đội tuyển thi học sinh giỏi môn Hóa và luôn cảm ơn sự tận tâm của thầy. Cuộc đời có những vấp ngã, quan trọng là chúng ta biết nhận ra và vượt qua. Tôi cảm ơn thầy Hòa, người đã thay đổi suy nghĩ của tôi và giúp tôi có lối sống tích cực hơn.
11. Bài văn kể về một kỷ niệm sâu sắc với thầy cô giáo cũ - mẫu 14
Mỗi năm vào ngày 20/11, ngày Nhà giáo Việt Nam, lòng tôi lại quặn đau nhớ về cái ngày đó…, cũng là ngày Nhà giáo Việt Nam nhưng là ngày tôi nhận tin cô giáo chủ nhiệm yêu quý của mình, người mà tôi chưa kịp xin lỗi, đã rời xa mãi mãi.
Ngày ấy, khi tôi học lớp 7, cô giáo chủ nhiệm, người mà tôi rất kính trọng, chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi. Thật ra, tôi không nhớ chính xác tuổi của cô, chỉ nhớ rằng cô có một khuôn mặt hiền từ và một tấm lòng bao la. Cô luôn dành cho chúng tôi những tình cảm tốt đẹp nhất, mở rộng tâm hồn chúng tôi. Cô còn tận tình giúp đỡ những bạn học yếu kém và thường xuyên khuyến khích tất cả học sinh nỗ lực hơn. Chính vì vậy, trong học kỳ đầu tiên, tôi luôn là học sinh xuất sắc nhất lớp. Đó là nhờ sự hiện diện của cô, cô giáo Hoài Thương của chúng tôi.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng êm ả. Bước vào học kỳ hai, cô thường xuyên nghỉ dạy vì bệnh tim. Khi không còn nhận được sự chỉ bảo từ cô, tôi dần sa sút trong học tập. Những kiến thức cơ bản cũng ngày càng mờ nhạt. Tôi cảm thấy chán nản và không còn coi trọng việc học nữa. Và rồi, ngày hôm đó, ngày mà tôi không thể quên, đã đến.
Hôm ấy, khi tôi vào trường, gặp mấy bạn học cũ, những người cùng học tiểu học với tôi và giờ học khác lớp. Họ mời tôi:
- Minh, đi chơi không? Chúng tôi bao cho!
Tôi ngạc nhiên:
- Đi chơi ở đâu? Nhưng đi thì phải cúp học, tôi sợ lắm!
- Chơi điện tử thôi! Cúp học một buổi có sao đâu!
Mấy bạn tôi thuyết phục. Trong đầu tôi, hai suy nghĩ đối lập nhau: “Đi có sao đâu!”, “Nếu ba biết sẽ mắng cho xem!” Hai ý nghĩ đó cứ đấu tranh trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi đã nghe theo lời thuyết phục và đi chơi. Cả ngày hôm đó, tôi vui vẻ quên hết mọi thứ, kể cả hình ảnh của cô, ba và lớp học. Tôi không còn thời gian để nghĩ về hậu quả. Nhưng niềm vui ngắn ngủi, ngày hôm sau cô gọi tôi lên lớp để hỏi lý do nghỉ học hôm trước. Tôi sợ hãi, tim đập mạnh như muốn vỡ ra.
Dù sợ hãi, tôi vẫn cố trả lời rằng nhà có việc bận nên nghỉ. Khi nhìn vào mắt cô, tôi cảm nhận được điều gì đó rất lạ, như cô đã biết tôi nói dối. Cả ngày hôm sau, tôi bị ám ảnh bởi sự thất vọng trong ánh mắt cô. Tôi tự hỏi mình có làm đúng không và có ổn không. Cuối cùng, tôi thở dài: “Mọi chuyện đã qua rồi, hãy để nó trôi qua.” Nhưng rồi điều gì đến cũng phải đến. Cuối giờ học, cô yêu cầu tôi viết một bản tường trình và đưa cho phụ huynh ký.
Tôi lạnh toát khi nghĩ đến trận đòn của ba mẹ nếu biết tôi trốn học. Một ý nghĩ liều lĩnh lóe lên: “Phải giả chữ ký thôi, chỉ có giả chữ ký mới cứu vãn được.” Đâm lao phải theo lao! Tối đó, tôi tập viết chữ ký của ba. Cuối cùng, tôi cũng giả được chữ ký. Tôi đưa bản tường trình cho cô, cô nhìn vào đó, nhíu mày và đặt bản tường trình xuống:
- Minh, đây có phải là chữ ký của ba em không?
Câu hỏi của cô làm tôi nóng bừng mặt, sống mũi cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra. Tôi muốn nói thật rằng: “Cô ơi, em biết lỗi của mình rồi!” Nhưng tôi kịp nén lại. Nếu tôi khóc, có nghĩa là tôi nhận lỗi, và chắc chắn sau đó là một trận đòn của ba. Lấy hết can đảm, tôi nhìn cô, thấy trên mặt cô ánh lên một niềm hy vọng. Cô hy vọng tôi sẽ trả lời thật lòng.
- Thưa cô, đây… đây là chữ ký của ba em!
Khuôn mặt đầy hy vọng của cô dần tan biến, thay vào đó là sự thất vọng rõ rệt. Càng nhìn vào mắt cô, tôi càng cảm thấy đau đớn, nhưng không đủ can đảm để thừa nhận sự thật.
Cô nhẹ nhàng:
- Thôi được rồi, em về chỗ đi!
Vừa nghe vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng cảm giác yên tâm không kéo dài lâu. Chiều đó, cô yêu cầu tôi mời phụ huynh vào gặp cô. Tôi cảm thấy như mất hết sức lực, không thể bước ra ngoài để mời ba vào. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Ba và cô nói chuyện gần mười lăm phút. Dù chỉ là mười lăm phút, tôi cảm thấy như đã trôi qua hàng giờ. Tôi đứng ngồi không yên, lo lắng tột cùng. Cuối cùng, ba tôi bước ra, không nói gì, không mắng. Khuôn mặt ba buồn bã, nhìn tôi một lát rồi nói:
- Con hãy suy nghĩ về hành động của mình. Ba rất thất vọng và buồn.
Suốt đêm đó, tôi không ngủ được. Cả nhà rơi vào không khí buồn bã. Tôi không ngừng suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy ân hận. Giá mà ba đánh con, cô mắng con nhiều hơn! Thì ra, con đã làm ba và cô thất vọng nhiều đến thế. Ngày mai, ngày 20/11, tôi sẽ nói với cô: “Cô ơi, em xin lỗi cô rất nhiều!”
Ngày hôm sau, ánh bình minh lên, tôi vào trường nhưng vẫn nặng trĩu vì chưa kịp xin lỗi cô. Thế rồi, sáng hôm ấy, khi tôi đang mong chờ được gặp cô để nói lời xin lỗi, một tin dữ ập đến. Đêm qua, cô đã qua đời vì một cơn đau tim đột ngột, không bao giờ còn cơ hội nghe tôi xin lỗi nữa.
12. Bài văn kể lại một kỉ niệm không thể quên với thầy giáo, cô giáo cũ - mẫu 15
Tuổi học sinh là giai đoạn tươi đẹp và hồn nhiên nhất. Chúng ta có cơ hội vui chơi, học tập và tạo ra nhiều kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô và bạn bè. Một trong những kỉ niệm sâu sắc nhất của tôi là về cô Trang, người đã dành cả trái tim và sự tận tâm cho tôi, điều này tôi mãi khắc ghi trong lòng.
Nhớ lại giữa học kỳ I năm lớp tám, thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi đã nghỉ việc để chuyển vào Sài Gòn sinh sống cùng gia đình. Sự ra đi của thầy là nỗi thất vọng lớn với chúng tôi. Thầy không chỉ giỏi giang mà còn rất quan tâm và ân cần với học sinh. Khi chia tay thầy, không ít bạn nữ đã khóc nức nở, tiếc nuối.
Sau khi thầy rời đi, chúng tôi lo lắng không biết ai sẽ thay thế thầy. Có người đoán thầy Cường sẽ làm chủ nhiệm, người khác thì cho rằng cô Loan sẽ thay thế. Tuy nhiên, tất cả dự đoán đều sai, người thay thế là một cô giáo mới, cô vừa gia nhập trường năm nay, nên chưa ai biết mặt.
Vào sáng thứ hai, sau tiết chào cờ, cô bước vào lớp để chào và làm quen. Cô cao, xinh đẹp với mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh. Giọng cô ấm áp nhưng đầy uy lực. Cô giới thiệu tên là Trang, sẽ làm chủ nhiệm lớp trong hai năm tới và dạy môn Toán. Ngay tiết học đầu tiên, chúng tôi đã bày trò phá rối, không cho cô dạy. Chúng tôi phản ứng như vậy vì không thể chấp nhận sự thay thế của cô, mặc dù cô không liên quan đến sự ra đi của thầy giáo cũ.
Đó là một suy nghĩ ích kỷ và hẹp hòi. Dù cô đã nỗ lực hết mình, chúng tôi vẫn không thay đổi quan điểm. Cô buồn và thất vọng hiện rõ trong ánh mắt. Là giáo viên mới, gặp phải học trò nghịch ngợm như chúng tôi, có lẽ cô cảm thấy chán nản. Nhưng cô không bỏ cuộc, luôn có hình phạt cho những bạn không chú ý và phần thưởng cho những bạn chăm chỉ. Tuy nhiên, chỉ đến khi xảy ra một sự cố, chúng tôi mới thay đổi cách nhìn về cô.
Sáng hôm ấy, sau tiết thể dục, chúng tôi vào học tiết cuối với tinh thần mệt mỏi. Chưa được lâu, tôi - người khỏe mạnh nhất lớp - bỗng cảm thấy choáng váng, mọi thứ xung quanh nhòe dần và tôi ngất đi. Khuôn mặt tôi tái nhợt, mồ hôi rịn ra khắp người. Cô vội vàng chạy xuống, giúp tôi tỉnh lại bằng cách day vào nhân trung. Khi tôi tỉnh, cô lo lắng hỏi thăm, mắt cô đã ngấn nước.
Cô không yên tâm, liền bế tôi xuống phòng y tế. Tôi không ngờ cô nhỏ nhắn lại có thể bế được tôi, vì tôi không phải là người nhỏ bé. Sức mạnh của tình yêu thương và trách nhiệm đã giúp cô có sức khỏe phi thường. Tôi ngất là do không ăn sáng và chạy nhiều trong tiết thể dục dẫn đến hạ đường huyết. Cô ở bên tôi cho đến khi cha mẹ tôi đến rồi mới trở về. Sáng hôm sau, tôi thấy trên bàn có hộp sữa và bánh với lời nhắn: “Nhớ ăn sáng đầy đủ và học tập chăm chỉ nhé.” Đó là nét chữ của cô Trang, không ai khác.
Kể từ ngày đó, chúng tôi học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn hơn. Tình cảm dành cho cô ngày càng sâu đậm, là lòng kính trọng và biết ơn dành cho một giáo viên trẻ nhiệt huyết và tận tâm.
Hiện tại tôi đã lên lớp 9, thời gian học với cô không còn nhiều. Tôi hứa sẽ học tập tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô. Cô sẽ mãi là kỉ niệm đẹp và tấm gương về sự kiên trì để tôi học tập và noi theo.
13. Bài viết kể về một kỉ niệm sâu sắc với thầy cô giáo cũ - mẫu 16
Trong hành trình học tập, mỗi người đều có những kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô và bạn bè. Với tôi, một kỉ niệm sâu sắc với cô giáo cũ vẫn luôn để lại dấu ấn mạnh mẽ. Mỗi khi nhớ lại, tôi đều cảm thấy biết ơn cô vô cùng.
Đó là khi tôi học lớp 5, một cô giáo trẻ mới chuyển về và trở thành chủ nhiệm lớp tôi. Cô rất trẻ trung và duyên dáng với đôi mắt to tròn và nụ cười luôn tươi tắn. Dù vậy, tôi không cảm thấy thích cô, có lẽ vì cô giống mẹ tôi quá nhiều...
Mẹ tôi rời bỏ gia đình khi tôi mới 3 tuổi. Sau khi ly dị, mẹ tôi nhanh chóng tái hôn và chuyển vào Nam sống. Tôi cảm thấy rất tức giận với mẹ, vì bà đã phá vỡ gia đình tôi và biến tôi thành trẻ mồ côi. Tôi từ chối mọi sự quan tâm và tình yêu từ mẹ, và điều đó cũng khiến tôi không thể chấp nhận cô giáo mới. Mỗi lần nhìn cô, tôi lại thấy hình bóng của mẹ, nhất là khi cô cười, giống mẹ tôi đến từng chi tiết. Nếu trước đây tôi đã từng khoe mẹ về cô, giờ đây tôi lại cảm thấy chỉ muốn tránh xa.
Tôi không thích cô, và điều đó kéo theo việc tôi ghét cả môn học cô dạy. Tôi không chịu học bài, thường xuyên ngủ gật và cãi lại cô. Dù vậy, cô vẫn đối xử với tôi bằng sự kiên nhẫn và ân cần. Những hành động này càng khiến tôi cảm thấy căm ghét hơn, vì tôi cho rằng đó chỉ là sự giả tạo. Tôi nghĩ rằng những người có ngoại hình giống nhau thì tính cách cũng phải giống nhau. Có một lần, sau giờ học, cô đã tìm tôi để trò chuyện.
Cô hỏi:
- Em có phải rất ghét cô không? Tại sao trong giờ học của cô em lại hay gây rối?
- Không biết - tôi trả lời lạnh lùng
Cô nhẹ nhàng khuyên:
- Em nên nói 'thưa cô'.
Tôi đáp:
- Đừng giả tạo nữa, cô đừng nói những lời đó với em, em không muốn nghe đâu.
Nói rồi, tôi bỏ chạy, để cô đứng lại một mình.
Sau đó, tôi nghĩ rằng cô sẽ ghét tôi và đưa tôi vào nhóm học sinh cá biệt. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, cô lại càng quan tâm đến tôi hơn. Điều này làm tôi cảm thấy mình có phần quá đáng và đã nói nặng lời, nhưng vì ngại nên tôi không xin lỗi.
Ngày 20/11, cô mời cả lớp đến nhà cô ăn tối. Cả lớp vui vẻ chuẩn bị và đến sớm, còn tôi phải để bố thúc giục mãi mới chịu đi. Đến nhà cô, tôi nhận ra sự khác biệt rõ rệt. Ngôi nhà của cô rất đơn giản nhưng gọn gàng và ấm cúng. Cô ra tận cửa đón tôi và đưa vào trong. Tôi thấy cô ăn mặc giản dị, làm bếp một cách khéo léo, hoàn toàn khác với mẹ tôi, người luôn ăn mặc sang trọng và không bao giờ vào bếp.
Đêm đó, sau khi ăn xong, cô phát quà và thiệp cho từng học sinh. Tôi mở thiệp ra và đọc, từng dòng chữ làm tôi bất ngờ. Cô viết rằng: 'Cô biết em là học sinh giỏi và em không hề hư. Cô hiểu em không thích cô vì cô giống mẹ em. Nhưng cô muốn em biết rằng mẹ em cũng có nỗi khổ riêng và rất yêu em, như cô cũng vậy. Đừng để điều này ảnh hưởng đến việc học của em.' Tôi đã khóc nức nở trong lòng cô, cảm nhận được sự ấm áp mà tôi đã lâu không có.
Từ hôm đó, tôi và cô trở nên thân thiết hơn. Cô như một người mẹ thứ hai đối với tôi. Nhờ có cô, tôi trở thành học sinh giỏi và còn được chọn đi thi thành phố. Giờ đây, dù đã là học sinh lớp 9, tôi vẫn cảm thấy biết ơn cô vì đã cho tôi cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp trong tuổi thơ của mình.
14. Bài viết kể về một kỉ niệm sâu sắc với thầy cô giáo cũ - mẫu 17
Trong suốt cuộc đời dài rộng của con người, những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất. Khi ấy, ta chỉ là những học trò ngây thơ, không lo lắng về tiền bạc hay cuộc sống. Tôi cũng có những năm tháng như vậy với những kỷ niệm đáng nhớ dưới mái trường yêu thương bên bạn bè và thầy cô. Một trong những kỷ niệm không thể quên là khi tôi học lớp ba và bị trượt kỳ thi học sinh giỏi.
Khi còn nhỏ, cha mẹ dạy tôi phải học hành chăm chỉ để sau này đỡ vất vả. Điều này đã hình thành trong tôi, nên dù lớn lên, tôi luôn nỗ lực học tập vì tương lai của bản thân. Khi học lớp ba, tôi cố gắng nhiều trong các môn văn hóa như văn và toán. Tôi đã gây ấn tượng tốt với cô giáo chủ nhiệm, cô Hà, người luôn tận tình giảng dạy và hỗ trợ tôi. Tôi còn nhớ lần cô cho tôi điểm mười trong bài văn, điều đó khích lệ tôi học tốt hơn và yêu môn văn. Cô luôn động viên tôi sáng tạo trong bài viết và thậm chí trêu tôi rằng tôi có tố chất học văn. Những lời động viên của cô như tiếp thêm sức mạnh cho tôi trong học tập. Trường tiểu học của tôi thường tổ chức thi học sinh giỏi để học sinh có cơ hội rèn luyện bản thân. Năm đó, tôi háo hức chờ đợi kỳ thi cuối năm để chứng tỏ năng lực của mình.
Ngày thi cuối cùng cũng đến. Tôi chủ quan và không đọc kỹ đề bài, chỉ lướt qua rồi viết mà không nhận ra mình đã lạc đề. Sau kỳ thi, tôi tự tin rằng mình đã làm bài tốt, nhưng vài ngày sau, khi mẹ thông báo kết quả thi học sinh giỏi, tôi sốc và không thể nói gì. Tôi chạy lên phòng, thất vọng vì môn văn – môn tôi tự tin nhất – lại dưới trung bình. Tôi chỉ biết tự trách mình vì đã không đọc kỹ đề và mắc phải sai lầm.
Tối hôm đó, tôi khóc và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi cảm thấy mệt mỏi và thấy mặt nổi đỏ, mẹ chẩn đoán tôi bị sốt phát ban. Tôi nghĩ mình thật xui xẻo, vừa trượt kỳ thi lại bị ốm. Do sốt, tôi không thể chụp ảnh tập thể lớp. Khi trở lại trường, tôi cảm thấy xấu hổ và không dám nhìn mặt cô giáo. Nhưng sáng hôm sau, cô gọi tôi xuống sân trường và an ủi. Cô nói: 'Đừng buồn, thắng không kiêu, bại không nản. Còn nhiều cuộc thi thử thách phía trước, quan trọng là rút ra bài học và cố gắng lần sau.' Tôi nghẹn ngào cảm ơn cô. Cô đã tặng tôi một món quà bất ngờ – bức ảnh kỷ niệm dưới gốc phượng. Bức ảnh ấy vẫn là kỷ niệm quý giá, nhắc tôi về thời học trò và sự tận tâm của cô. Lời dạy của cô vẫn in sâu trong trái tim tôi.
Giờ đây, tôi đã trưởng thành và cô vẫn dìu dắt nhiều học sinh khác. Tôi vẫn giữ liên lạc với cô và về thăm cô vào ngày Nhà giáo Việt Nam. Dù thời gian trôi qua, tôi vẫn nhớ cô – người mẹ hiền thứ hai của tôi và kỷ niệm tuổi học trò hồn nhiên và quý giá.
15. Một bài viết về một kỷ niệm đáng nhớ với giáo viên cũ - mẫu 18
Trong suốt thời gian học tập, tôi đã có rất nhiều kỷ niệm vui buồn dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỷ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên là khi tôi học lớp 1, khi tôi đang tập viết và cô giáo đã tận tình giúp đỡ tôi viết từng nét.
Vào tuổi lên 6, tôi bước vào lớp một với đầy sự háo hức. Tôi học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, tôi có thể đọc theo ngay. Nhưng viết thì lại là một thử thách lớn với tôi. Tôi thuận tay trái, nhưng mẹ đã rèn cho tôi cầm bút tay phải. Tuy nhiên, khi không có ai nhìn, tôi lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của tôi tên là Ngọc. Đúng như tên gọi, cô xinh đẹp và rạng rỡ, lại trìu mến và hiền hậu. Cô biết tôi thuận tay trái nên thường xuống bàn để quan sát tôi viết. Vào học kỳ hai, chúng tôi tập viết chữ nhỏ hơn và viết những bài chính tả dài hơn. Chữ tôi dần trở nên nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô viết những dòng chữ tròn trịa lên bảng, và chúng tôi chép vào vở của mình. Thấy cô không để ý, tôi lại đổi tay để viết.
Cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng tôi. Cô bắt đầu nhận xét. Đột nhiên, cô nhắc tới tôi: 'Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ bạn đang quên một điều.' Tôi hoảng sợ cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn và tiếp lời: 'Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút như thế nào không?' Cả lớp đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: 'Tuy nhiên, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học hôm nay.' Rồi cô nhìn thẳng vào tôi và nói: 'Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn.' Một số bạn cười chê bai. Nghe thấy vậy, mặt tôi đỏ bừng, nước mắt ứa ra và tay tôi vò trang vở vừa viết. 'Cô thấy chữ con viết hôm nay tròn trịa, đều và đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn nhiều bạn.' - Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im lặng. Khi được khen, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và gạt bỏ được cơn tức giận của một cậu bé hiếu thắng.
Từ đó, tôi kiên trì viết bằng tay phải. Lên lớp 2, tôi đã viết được những dòng chữ rất đẹp. Dù giờ tôi không còn học cô nữa, nhưng những bài học quý giá và lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
16. Một bài viết về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu 1
Mỗi người đều có những kỷ niệm khó quên trong cuộc sống, và tôi cũng không ngoại lệ. Gần bốn năm học tập ở trường, tôi đã trải qua nhiều kỷ niệm vui buồn. Trong số đó, kỷ niệm sâu sắc nhất của tôi là về cô giáo chủ nhiệm năm lớp ba của tôi.
Gia đình tôi không khá giả, lại đông anh em. Bố mẹ tôi làm nông và lao động thuê, cuộc sống gặp nhiều khó khăn. Tôi là anh cả, còn ba em nhỏ nữa. Khi tôi học lớp ba, gia đình gặp khó khăn lớn khi bố tôi mắc bệnh nặng, chúng tôi phải bán tài sản và vay mượn khắp nơi để chữa trị. Tôi đã quyết định nghỉ học vì gia đình không có khả năng đóng học phí.
Cô giáo chủ nhiệm tôi lúc đó tên Lan. Cô Lan là người hiền hậu, yêu nghề và rất quan tâm đến học sinh. Khi thấy tôi vắng mặt hai ngày, cô đã hỏi thăm bạn bè và đến tận nhà để thăm hỏi. Cô đã động viên gia đình và khuyến khích tôi tiếp tục học.
Cô nói tôi là học sinh giỏi của lớp, nếu nghỉ học sẽ rất tiếc. Cô mong tôi học để có tương lai tốt đẹp và giúp đỡ gia đình. Dù lúc đó tôi vẫn quyết định nghỉ học, nhưng sau một tuần, cô lại đến nhà động viên và thông báo rằng trường và địa phương đã xem xét miễn học phí cho tôi. Tôi rất vui vì đã có cơ hội tiếp tục học tập như các bạn. Sau hơn một tuần nghỉ, tôi quay lại trường với sự hân hoan. Cô Lan đã tận tình giảng lại các bài cũ cho tôi và giúp tôi không bị lỡ kiến thức. Cuối năm đó, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và học sinh nghèo vượt khó. Tôi rất cảm động và biết ơn những gì cô Lan đã làm cho tôi.
Kỷ niệm đó sẽ mãi khắc sâu trong trái tim tôi với lòng biết ơn vô hạn. Tôi luôn nhớ về cô và hứa sẽ học tập thật tốt để trở thành một giáo viên tận tụy như cô.
17. Một bài viết về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu 2
Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất đối với tôi, khi tôi được bao quanh bởi tình yêu thương và sự quan tâm của thầy cô, bạn bè và mái trường thân yêu. Nếu phải chọn một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô, tôi sẽ không biết bắt đầu từ đâu vì mỗi câu chuyện đều chứa đựng những ký ức ngọt ngào. Kỷ niệm gần đây nhất, khi tôi học lớp 8, có lẽ sẽ mãi mãi in đậm trong trái tim tôi. Tôi cảm ơn cuộc đời đã đưa mẹ đến bên con!
Mùa hè thường mang đến cái nóng bức và các bệnh dịch lây lan. Tôi đã bị sốt virut do muỗi truyền. Gia đình tôi nghèo, cha mẹ phải đi làm công nhân, còn tôi ở cùng ông nội. Dù đã ngoài 70 tuổi và hay ốm, ông vẫn chăm sóc tôi tận tình. Nhận thấy khó khăn của gia đình, cô giáo chủ nhiệm của tôi, cô Thủy, đã rất quan tâm và giúp đỡ tôi và gia đình trong học tập cũng như đời sống. Khi nhận đơn xin nghỉ học vì bệnh, cô Thủy đã đến thăm tôi ngay sau giờ dạy. Tôi biết đó không chỉ là trách nhiệm mà còn là tình yêu thương sâu sắc từ cô.
Khi tôi lên cơn co giật, cô Thủy bước vào, thấy tôi lạnh và có biểu hiện lạ, cô đã ôm tôi, vỗ về và động viên bằng giọng nói ấm áp: 'Tùng ơi, cố lên con, có cô bên cạnh, chỉ vài phút nữa sẽ có xe đưa con lên bệnh viện.' Trong cơn sốt, tôi như một đứa trẻ tìm mẹ, chỉ biết khóc và gọi: 'mẹ...mẹ...mẹ'. Nước mắt cô rơi trên mặt tôi, tôi cảm nhận được tình yêu bao la của một người mẹ.
Xe cứu thương đến, cô cùng bác sĩ đưa tôi đến bệnh viện và luôn túc trực bên tôi. Ông nội tôi không thể chăm sóc vì tuổi già và sức khỏe yếu. Trong cơn bất tỉnh, tôi cảm nhận sự hiện diện và sự động viên của cô. Cô nấu cháo và cho tôi ăn từng thìa, nhẹ nhàng và âu yếm như mẹ. Tôi mới nhận ra cô là người phụ nữ cao lớn, mái tóc dài và đôi mắt đầy lòng nhân hậu. Mặc dù thiếu ngủ, cô vẫn chăm sóc tôi tận tình. Các bạn trong lớp đến thăm và tôi biết cô đã xin nghỉ dạy để chăm sóc tôi. Tôi cảm thấy vừa biết ơn vừa tiếc vì đã làm cô vất vả.
Khi xuất viện, mặc dù chưa thể đến lớp ngay, cô vẫn thường xuyên thăm tôi, mang theo hoa quả và bánh để giúp tôi hồi phục. Cô tận tụy giảng lại bài học và dạy tôi những giá trị cuộc sống. Dù giờ cô đã chuyển vào Nam, tôi vẫn gọi điện hỏi thăm cô và gia đình. Những giây phút và tình cảm cô dành cho tôi sẽ mãi khắc sâu trong lòng tôi. Đó là động lực thúc đẩy tôi nỗ lực học tập và trân trọng các giá trị cuộc sống. Nhân ngày 20 - 11, tôi xin gửi lời tri ân đến cô – người mẹ thứ hai của tôi: 'Chúc cô và gia đình luôn hạnh phúc và bình an.'
18. Một bài viết về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ - mẫu 3
Tôi năm nay 14 tuổi, cái tuổi vừa đủ lớn để phân biệt đúng sai, biết cảm nhận nỗi đau và niềm vui của người khác. Tôi biết bảo vệ bản thân và những người xung quanh, biết cảm ơn những người đã giúp đỡ mình. Tất cả những điều này đều nhờ vào sự dạy dỗ của thầy.
Hàng ngày, tôi thường thấy thầy đi dạy ngang qua nhà mình vào buổi sáng. Hôm nay, trong khi nghe một đoạn quảng cáo, tôi chợt nhớ đến một câu hát quen thuộc:
Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng
Là gì? Em biết không?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi.
Câu hát này, sao lại quen thuộc đến vậy? Sau một hồi tìm kiếm trong ký ức, tôi chợt nhận ra rằng đây chính là nhạc chuông điện thoại của thầy. Thầy rất thích bài hát này và thường nói với chúng tôi rằng sống trên đời cần biết giữ lại những điều tốt đẹp, quên đi những điều không đáng nhớ, và đặc biệt là biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Lúc học lớp 4, tôi chỉ nghe thầy dạy mà không thực sự hiểu. Giờ đây, tôi mới thực sự thấm thía lời dạy của thầy. Thầy không chỉ là một kỷ niệm đáng nhớ mà còn là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi.
Tôi cảm thấy tiếc vì thời gian học với thầy quá ngắn ngủi. Thầy đã dạy chúng tôi nhiều mẹo học tập và luôn kể cho chúng tôi những câu chuyện cười để giúp chúng tôi thư giãn. Thầy dù sống xa trường hơn 20 km, nhưng luôn đến lớp đúng giờ, mang đến cho chúng tôi những điều mới mẻ. Thầy như làn gió mới thổi vào cuộc sống của chúng tôi, như ánh sáng ban mai thắp sáng ước mơ. Thầy thường hỏi: “Nếu chỉ có một lần duy nhất đi trên con đường đầy hoa, các con sẽ chọn bông hoa nào?”. Giờ tôi đã hiểu ý nghĩa câu hỏi đó. Thầy xem chúng tôi như con cái của mình và đối xử rất tốt với chúng tôi. Khi thầy phải chuyển trường giữa học kỳ II lớp 4, chúng tôi đã khóc rất nhiều. Thầy cũng rơi nước mắt và dặn dò chúng tôi phải học hành chăm chỉ và nắm bắt cơ hội. Dù đã không còn là thầy của tôi, thầy vẫn mãi là thầy trong lòng tôi. Mỗi sáng tôi gặp thầy, tôi luôn chào thầy và rất vui khi thầy nhận ra tôi và cười với tôi. Tôi vẫn làm theo lời thầy dạy và cảm thấy tự hào khi truyện của tôi viết về thầy được giải ba. Dù đã 4 năm trôi qua, tôi vẫn nhớ mãi những bài học của thầy. Nhân ngày 26/11, tôi xin chúc thầy sức khỏe và thành công trong sự nghiệp trồng người cao quý của mình. Thầy hãy chờ xem tôi thực hiện ước mơ của mình như thế nào!