1. Mẫu bài nghị luận và phân tích về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - Phiên bản 4
Vích-to Huy Gô là một thiên tài vĩ đại, với các tác phẩm mang giá trị vượt thời gian. Ông được biết đến như một nhà văn lỗi lạc, nổi bật với tác phẩm 'Nhà cầm quyền khôi phục uy quyền.'
Tác phẩm khắc họa những nhân vật trái ngược, chẳng hạn như Gia-ve và Giăng Van Giăng. Gia-ve được miêu tả như một kẻ tàn bạo với hành động và lời nói đáng sợ, như khi hắn hét vào mặt những người phụ nữ khốn khổ, làm họ sợ hãi. Những chi tiết như tiếng cười khoe hàm răng của hắn làm nổi bật bản chất dã man của hắn. Ngược lại, Giăng Van Giăng là một nhân vật điềm tĩnh và hết lòng vì Phăng Tin. Ông thể hiện sự cứng rắn và không sợ hãi trước Gia-ve, đồng thời thể hiện lòng nhân ái và sự kiên định ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Sự đối lập giữa hai nhân vật này làm nổi bật giá trị nghệ thuật của tác phẩm.
Gia-ve được mô tả như một con thú dữ với những hành động hung bạo, trong khi Giăng Van Giăng là biểu tượng của tình thương và sự quan tâm. Tác phẩm sử dụng hình ảnh tương phản mạnh mẽ để làm nổi bật giá trị của sự nhân ái và lòng dũng cảm. Dù cuộc sống đầy bất công và khổ đau, những hành động của Giăng Van Giăng cho thấy rằng tình thương và sự giúp đỡ vẫn có thể tồn tại và mang lại ý nghĩa sâu sắc.
Cuối cùng, cái chết của Phăng Tin là một hình ảnh đau thương, nhưng nó cũng làm nổi bật lòng nhân ái của Giăng Van Giăng. Sự mỉm cười của Phăng Tin trước khi chết, dù yếu ớt, phản ánh một niềm hạnh phúc nhỏ bé trong sự tuyệt vọng, làm nổi bật tinh thần kiên cường và sự nhân ái của những con người khốn khổ.
2. Bài văn nghị luận, phân tích tác phẩm 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - Mẫu số 5
'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' trích từ 'Những người khốn khổ' của Victor Hugo (1802 - 1885), một cây bút vĩ đại của chủ nghĩa lãng mạn Pháp thế kỉ XIX.
Khi đọc 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền', hình ảnh của nhân vật Javert để lại cảm giác kinh hoàng. Tác giả đã khắc họa Javert qua những cảm xúc và suy nghĩ của Fantine một cách sâu sắc và ấn tượng. Javert xuất hiện bất ngờ khi Fantine đang nằm trên giường bệnh cùng với Monsieur Madeleine và nữ tu, những người duy nhất hỗ trợ tinh thần cho cô. Fantine hoảng sợ khi thấy Javert, tưởng rằng hắn đến bắt mình. Khuôn mặt hắn thật ghê tởm, hành động man rợ, và tiếng nói của hắn nghe như tiếng thú gầm. Đôi mắt hắn như móc sắt, đã từng đâm thấu vào xương tủy của cô trước đây.
Fantine run rẩy khi Javert bước vào phòng và gào lên 'Mày cút đi không?'. Cô cảm thấy thế giới đang sụp đổ khi Javert nắm lấy cổ áo thị trưởng và thị trưởng cúi đầu. Khi Fantine cầu cứu thị trưởng, Javert cười một cách ghê tởm, lộ ra hàm răng như con thú điên. Cái cười đó là âm thanh của một con chó điên sắp vồ mồi. Javert khẳng định lạnh lùng rằng: 'Ở đây không còn thị trưởng nữa!'
Khi Jean Valjean xin Javert thêm ba ngày để tìm con gái của Fantine, hắn yêu cầu phải gọi hắn là 'ông thanh tra' và phải nói to. Javert chế nhạo yêu cầu của Jean Valjean, và khi Fantine gọi Desdemona và thị trưởng, Javert trở nên tức giận, túm lấy cổ áo và cà vạt của Jean Valjean, gọi Fantine là 'con đĩ', 'đồ khỉ', và ra lệnh cho cô phải 'câm miệng'. Hắn không thể chấp nhận sự tồn tại của nghịch cảnh trong 'cái xứ chó đểu', mà phải 'thay đổi hết', không thể để những tù nhân khổ sai làm quan, trong khi gái điếm được chữa trị như bà hoàng. Javert không thấy có gì ngoài một kẻ cắp và tù khổ sai là Jean Valjean mà hắn đã bắt được. Đây là hình ảnh của kẻ cầm quyền khôi phục uy quyền!
Hành động và cử chỉ của Javert khiến Fantine kinh hoàng, cô tắt thở sau khi run rẩy, đau đớn và chết trên giường. Tác giả đã miêu tả cái chết của Fantine để phơi bày sự tàn ác và độc ác của Javert.
Trước sự phản ứng của Jean Valjean với Javert, Javert trở nên hoảng sợ khi bị Jean Valjean cảnh cáo và phải lùi lại khi ông thị trưởng cầm thanh giường đe dọa. Javert biết sợ hãi, hắn sợ bị Jean Valjean đánh chết.
Cái chết đột ngột của Fantine, sự phản ứng quyết liệt của Jean Valjean và nỗi sợ hãi của Javert tạo nên một tình huống kịch tính và hài hước, mang ý nghĩa triết lý sâu sắc: những kẻ tàn ác như thú dữ thường là những kẻ sợ hãi nhất. Javert đúng là kẻ sợ chết! Điều mỉa mai là trong khi nhà cầm quyền đang hung hăng khôi phục uy quyền thì lại bị tước mất quyền lực. Hình ảnh Javert dựa vào cửa như một con chó dữ bị đánh cụp đuôi nhưng không buông mồi.
Sau khi hạ uy thế Javert, Jean Valjean dành trọn tâm tư cho người phụ nữ vừa qua đời. Ông cúi xuống bên thi thể của Fantine, thể hiện nỗi thương xót sâu sắc. Ông thì thầm bên tai cô, và bà sơ Xemplis đã chứng kiến nụ cười nhẹ nhàng trên môi Fantine khi bà qua đời. Tình yêu của Jean Valjean thật rộng lớn và bao la, cử chỉ của ông thật trang trọng và đầy nhân ái. Ông nâng đầu Fantine, chỉnh sửa quần áo và vuốt mắt cho cô, làm cho gương mặt Fantine sáng lên lạ thường. Hugo viết: 'Chết là bước vào ánh sáng vĩ đại', phải chăng ánh sáng ấy là tình nhân ái của những người như Jean Valjean?
Cử chỉ cuối cùng của Jean Valjean với Fantine thật cảm động. Ông quỳ xuống và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tay cô. Có mấy ai trong đời có cách ứng xử đầy tình thương như thế? Câu chuyện trong 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' thể hiện bút pháp tự sự đặc sắc của Hugo, với các biện pháp tương phản và phóng đại để làm nổi bật ánh sáng và bóng tối, lòng nhân ái và sự độc ác. Nhân vật Jean Valjean và cái chết của Fantine làm cho trang văn của Hugo tràn đầy cảm hứng nhân văn và tinh thần nhân đạo.
3. Bài luận phân tích về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - mẫu số 6
Đoạn trích từ 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' nằm trong tác phẩm 'Những người khốn khổ' của Victor Hugo. Cuốn sách này tập trung vào việc chỉ trích sự tàn bạo và vô nhân đạo, đồng thời thể hiện lòng xót thương đối với những người đang sống trong hoàn cảnh khốn cùng.
Victor Hugo đã chứng kiến nhiều biến động lớn trong lịch sử nước Pháp thế kỉ XIX. Các tác phẩm của ông luôn mang đậm tinh thần nhân đạo. 'Những người khốn khổ' được xuất bản năm 1862, nhưng quá trình hình thành của nó bắt đầu từ năm 1823. Những sự kiện lịch sử đã ảnh hưởng lớn đến tư tưởng và nguồn cảm hứng của Hugo để viết nên cuốn tiểu thuyết này. Tác phẩm đã gợi lên lòng thương xót sâu sắc đối với những số phận khốn cùng và cố gắng mở ra con đường giải thoát cho họ, như Giăng Van-giăng và Fantine.
Nhân vật chính Giăng Van-giăng là một thợ làm vườn nghèo, bị kết án 19 năm tù vì lấy cắp bánh mì để nuôi các cháu mồ côi. Sau khi ra tù, ông được cảm hóa bởi giám mục, trở thành một người tốt, giàu có và là thị trưởng của một thành phố nhỏ. Dù thay đổi, ông vẫn bị thanh tra mật thám nghi ngờ. Ông gặp Fantine, một phụ nữ xinh đẹp nhưng bất hạnh phải chăm sóc con gái mình. Câu chuyện tiếp theo là về Giăng Van-giăng cứu giúp Cosette và người yêu của Cosette.
Đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” phản ánh sự đối lập giữa cái thiện và cái ác, giữa quyền lực và nạn nhân. Hugo đã chỉ trích quyền lực, khơi dậy sự đồng cảm với những số phận khốn khổ. Mọi người thường nghĩ rằng kẻ cầm quyền là Javert, viên thanh tra mật thám nghi ngờ Giăng Van-giăng, nhưng thực sự là thị trưởng Madeleine mới là người cầm quyền thực sự.
Tác giả khắc họa nhân vật bằng cách sử dụng nghệ thuật phóng đại và tương phản. Javert đại diện cho sự tàn ác, còn Giăng Van-giăng là biểu tượng của lòng nhân ái và thiện lương. Ấn tượng đầu tiên về Javert là sự hung hăng và tàn nhẫn, được miêu tả như một con thú dữ sắp vồ mồi. Nhà văn đã thể hiện sự khinh bỉ và căm ghét đối với Javert rõ ràng qua các hành động của hắn với Fantine khi cô đang hấp hối.
Thông qua hình ảnh và chi tiết, tác giả đã thành công trong việc khắc họa sự đối lập giữa hai nhân vật, phản ánh giá trị của tác phẩm. Mặc dù Fantine sống trong khốn cùng, tình thương của Giăng Van-giăng vẫn tỏa sáng. Trong không gian u ám của sự khổ đau, những tâm hồn trong sáng như của Giăng Van-giăng đã tạo nên những điều kỳ diệu, giúp đỡ người khác. Tác phẩm phản ánh sự mạnh mẽ của tâm hồn con người trong bối cảnh bất công, cho thấy lòng thấu hiểu và sự cảm thông đối với những bất hạnh của họ.
Đoạn trích cũng thể hiện phong cách nghệ thuật đặc trưng của tác giả. Các biện pháp so sánh, đối lập và cách tổ chức tình tiết đã khắc họa thành công hình tượng trung tâm của tác phẩm. Không khí của tác phẩm, đặc biệt là những lúc cao trào, mang đậm sự thiêng liêng và lãng mạn. Hugo đã kể chuyện với sự rõ ràng về tình cảm và thái độ đối với các nhân vật.
Qua tác phẩm 'Những người khốn khổ' và đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền”, chúng ta thấy được tinh thần nhân đạo sâu sắc của Victor Hugo, lòng yêu thương bao la đối với những người nghèo khổ và sự căm ghét đối với những kẻ đại diện cho công lý nhưng thiếu tình người. Tác phẩm vẫn được yêu thích và trân trọng trên toàn thế giới.
4. Bài viết phân tích và nghị luận về 'Người cầm quyền phục hồi uy thế' - mẫu 7
V.Huy-gô là một nghệ sĩ đa tài, không chỉ là nhà thơ mà còn là nhà viết tiểu thuyết và soạn kịch, để lại dấu ấn sâu đậm trong tất cả các lĩnh vực mà ông tham gia. Dù xuất thân từ gia đình hoàng tộc, nhưng ông luôn đứng về phía nhân dân, phản kháng lại chính quyền phong kiến. Tác phẩm 'Những người khốn khổ' đã làm nên tên tuổi của ông, khẳng định ông là một tác giả chuyên viết về những số phận bất hạnh trong xã hội. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền', dù chỉ là một phần nhỏ, vẫn thể hiện rõ nét phong cách lãng mạn và tư tưởng nhân văn cao cả của V.Huy-gô.
Đoạn trích nằm trong chương IV, quyển 8 phần I, mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng. Sau khi ra khỏi tù và được giám mục giúp đỡ, Giăng Van-giăng đã trở thành một con người lương thiện, đổi tên thành Ma-đơ-len để giúp đỡ người khác, nhận được sự yêu quý và được bầu làm thị trưởng. Với bản tính lương thiện, ông không thể để mặc Săng-ma-chi-ơ bị bắt oan, nên đã quyết định ra đầu thú và thú nhận mình là Giăng Van-giăng. Đoạn trích là cuộc đối đầu kịch tính giữa thiện và ác, giữa Giăng Van-giăng và tên ác thú Gia-ve.
Trong đoạn trích mang tên “Người cầm quyền khôi phục uy quyền”, Gia-ve là người thực thi pháp luật, còn Giăng Van-giăng là người tù phải phục tùng. Tuy nhiên, trong cuộc chạm trán giữa cái thiện và cái ác, Gia-ve phải tỏ ra sợ hãi và nhún nhường trước Giăng Van-giăng, người đại diện cho cái thiện. Sự khôi phục uy quyền của cái thiện được thể hiện rõ ràng, qua đó tác giả nhấn mạnh chủ đề chính của tác phẩm.
Gia-ve hiện lên như một con ác thú, với diện mạo ghê tởm và thái độ thô lỗ, khiến người ta cảm thấy kinh hãi. Giọng nói cộc lốc và hành động man rợ của hắn, đặc biệt là khi hắn hét lên, làm ta không phân biệt được giữa tiếng người và tiếng thú. Ánh nhìn của hắn cũng rất đáng sợ, giống như một cái móc sắt, và nụ cười ghê tởm của hắn phô ra hai hàm răng nhọn hoắt. Những nét miêu tả này cho người đọc một hình ảnh chân thực về quái thú Gia-ve. Hành động duy nhất của hắn khiến người ta nhận ra hắn là người là hành động hút thuốc. V.Huy-gô đã dùng bút pháp tả thực để khắc họa diện mạo Gia-ve một cách rõ nét.
Gia-ve không chỉ gớm ghiếc về hình thức mà còn tàn nhẫn trong hành xử. Hắn không quan tâm đến sức khỏe người bị bệnh, vẫn quát tháo, làm cho họ khiếp sợ với giọng điệu hằn học và ngang ngược. Hắn còn nói sự thật về Cô-dét và ông thị trưởng, làm Phăng-tin bị sốc tinh thần. Chính hành động và lời nói vô nhân tính của Gia-ve đã dẫn đến cái chết thương tâm của Phăng-tin. Dù vậy, Gia-ve vẫn không có chút cảm thông, tiếp tục lạnh lùng thực thi nhiệm vụ, không mảy may xót thương. Gia-ve là hình mẫu của sự tàn nhẫn, một công chức mẫn cán phục tùng mọi chỉ thị của giới tư sản, biến thành một quái thú đội lốt người.
Ngược lại, Giăng Van-giăng là người sống đầy trách nhiệm và tình yêu thương với mọi người. Trước khi Phăng-tin qua đời, ông luôn nhún nhường và nhẹ nhàng trước hành động của Gia-ve. Khi Gia-ve nắm cổ áo ông, ông chỉ kính cẩn nói: “Thưa ông, tôi muốn nói riêng với ông câu này”. Ông cũng nhẹ nhàng đối xử với Phăng-tin, cố gắng tránh để cô biết sự thật đau lòng. Giăng Van-giăng không màng đến sự an nguy của bản thân mà chỉ quan tâm đến người xung quanh, đặc biệt là Phăng-tin.
Khi Phăng-tin qua đời, Giăng Van-giăng trở nên cương quyết và dứt khoát với Gia-ve, cảnh cáo hắn đừng quấy rầy ông lúc này. Sự thay đổi trong thái độ của ông là do tình yêu và xót thương dành cho Phăng-tin. Ông dùng mọi cách, kể cả đối đầu với Gia-ve, để có thêm chút thời gian bên Phăng-tin. Ông vuốt mắt cho chị, và nụ cười rạng rỡ trên môi Phăng-tin khiến mọi người phải cảm động. Giăng Van-giăng, với tình yêu thương chân thành, đã thể hiện một thái độ hiên ngang, ung dung khi nói “Giờ thì tôi thuộc về anh”.
Đoạn trích sử dụng nghệ thuật so sánh và đối lập tinh tế, làm nổi bật sự đối lập giữa cái thiện và cái ác, cái nhân văn và cái thấp hèn. Bút pháp lãng mạn được thể hiện qua hình ảnh nụ cười rạng rỡ của Phăng-tin khi chị qua đời. Bằng cách đan xen bình luận và cảm xúc, tác giả hướng dẫn người đọc hiểu rõ hơn về chủ đề và tư tưởng của tác phẩm. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' đã tái hiện chân thực cuộc đối đầu giữa thiện và ác, đồng thời truyền tải thông điệp rằng lòng nhân ái và tình yêu thương có thể vượt qua mọi khó khăn, đem lại hy vọng cho tương lai. Tác phẩm thể hiện giá trị nhân văn cao cả của tác giả.
5. Bài phân tích và nghị luận về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - mẫu 8
Vích-to Huy-gô (1802-1885) là một tác giả vĩ đại của nền văn học Pháp thế kỷ XIX. Các tác phẩm của ông như Nhà thờ Đức Bà Pa-ri, Những người khốn khổ, Đêm đại dương… đều thể hiện lòng nhân ái sâu sắc đối với số phận con người, đặc biệt là những người nghèo khổ.
Tiểu thuyết Những người khốn khổ của ông đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng độc giả Việt Nam. Tác phẩm kể về cuộc đời bi kịch của Giăng Van-giăng, một người làm vườn bị kết án khổ sai mười chín năm chỉ vì ăn cắp một chiếc bánh mì. Sau khi ra tù, với trí tuệ và sự chăm chỉ, ông trở nên giàu có và được bầu làm thị trưởng một thị trấn nhỏ. Trong thời gian làm thị trưởng, ông đã cứu giúp Phăng-tin, một người mẹ đơn thân đang sống trong cảnh nghèo khó và bệnh tật. Khi gặp phải khó khăn với cảnh sát, Phăng-tin được Giăng Van-giăng đưa vào trạm xá và hứa sẽ đón con gái của chị về. Tuy nhiên, ông phải ra toà để tự thú cứu một người bạn tù, và Gia-ve, tên mật thám, thấy cơ hội để tố cáo ông.
Đoạn trích mô tả cuộc chạm trán giữa Giăng Van-giăng và Gia-ve. Gia-ve, mặc dù có quyền lực trong tay, cuối cùng lại phải khiếp sợ trước sức mạnh và phẩm hạnh của Giăng Van-giăng. Dù là thị trưởng, Giăng Van-giăng cũng phải tỏ ra phục tùng trước Gia-ve, nhưng qua cuộc chạm trán, ông đã khôi phục uy quyền của mình. Huy-gô đã khắc họa rõ nét hình ảnh của một kẻ mật thám tàn ác - Gia-ve và lòng nhân hậu của Giăng Van-giăng với những bút pháp tinh tế.
Nhà văn đã xây dựng hình ảnh Gia-ve như một con ác thú thực sự. Các so sánh và nhận xét về Gia-ve như mũi của hắn giống mõm ác thú, khuôn mặt nghiêm nghị như chó dữ, nụ cười giống hổ, và ánh mắt dữ dằn đã làm nổi bật bản chất tàn ác của hắn. Trong cuộc chạm trán tại trạm xá, hành động và ngôn ngữ của Gia-ve đều giống như một con hổ săn mồi. Hắn gầm gừ và nhìn Giăng Van-giăng với ánh mắt sắc lạnh, khiến người ta cảm nhận được sự kinh hãi.
Gia-ve là hiện thân của sự vô nhân đạo, không có trái tim. Sự tàn nhẫn của hắn phản ánh bản chất không có nhân tính, chỉ thực thi pháp luật một cách máy móc. Hắn không quan tâm đến đau khổ của người khác, chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình mà không chút tình người. Huy-gô miêu tả Gia-ve như một công cụ của chế độ tư sản, hoàn toàn không có sự khoan dung.
Ngược lại, Giăng Van-giăng, dù phải chịu đựng bao đau đớn và tù đày, vẫn thể hiện trái tim nhân hậu và tinh tế. Trong đoạn trích, ông tỏ ra rất ân cần và nhún nhường, đặc biệt khi đối diện với Gia-ve, vì sự đau khổ của Phăng-tin. Ông dùng lời lẽ nhẹ nhàng để bảo vệ Phăng-tin và giữ lời hứa với chị. Khi Phăng-tin qua đời, Giăng Van-giăng không ngần ngại thể hiện sức mạnh và uy quyền của mình, đồng thời thể hiện lòng nhân ái và sự kính trọng đối với chị. Ông chăm sóc Phăng-tin trong lúc cuối đời và hứa sẽ chăm sóc con gái của chị.
Huy-gô sử dụng bút pháp lãng mạn để miêu tả sự ra đi thanh thản của Phăng-tin với nụ cười và gương mặt sáng rỡ, chứng tỏ sự an lòng của chị khi ra đi, vì con gái đã được gửi gắm vào tay người đáng tin cậy. Tình thương của Huy-gô dành cho những người nghèo khổ và sự căm ghét đối với kẻ vô nhân đạo như Gia-ve vẫn còn nguyên giá trị đến ngày nay, nhấn mạnh rằng tình thương là điều cần thiết để trân trọng vẻ đẹp của cuộc sống con người.
6. Bài văn nghị luận, phân tích về 'Người cầm quyền phục hồi uy quyền' - mẫu 9
Vích-to Huy-gô (1802 – 1885) là một trong những nhà thơ và nhà văn lãng mạn vĩ đại của Pháp thế kỉ XIX, được tôn vinh là Danh nhân văn hóa thế giới. Ông đã tích cực tham gia các hoạt động chính trị và xã hội vì sự tiến bộ nhân loại. Các tác phẩm nổi bật của ông bao gồm: Tiểu thuyết: Nhà thờ Đức Bà Pa-ri (1831), Những người khốn khổ (1862), Chin mươi ba (1874)… Thơ: Về phương Đông (1829), Lá thu (1831), Ánh sáng và bóng tối (1840), Trừng phạt (1853)… Đặc biệt, Những người khốn khổ (1862) là tác phẩm được biết đến nhiều nhất.
Câu chuyện diễn ra trong xã hội tư sản Pháp đầu thế kỉ XIX. Nhân vật chính, Giăng Van-giăng, là một người thợ làm vườn nghèo, bị kết án mười chín năm tù khổ sai vì ăn cắp bánh mì để nuôi cháu mồ côi. Sau khi ra tù, nhờ sự cảm hóa của giám mục Mi-ri-en, Giăng Van-giăng trở thành người tốt, đổi tên thành Ma-đơ-len, mở nhà máy và dần trở nên giàu có. Ông được bầu làm thị trưởng một thành phố nhỏ, nhưng bị thanh tra mật thám Gia-ve nghi ngờ và theo dõi.
Phăng-tin, một phụ nữ xinh đẹp nhưng bất hạnh làm việc trong xưởng của Ma-đơ-len, bị sa thải vì có con hoang. Để sống, cô đành làm gái điếm và bị Gia-ve bắt bỏ tù. Nhờ Ma-đơ-len can thiệp, cô thoát nạn và được đưa vào bệnh xá. Trong lúc cứu giúp Phăng-tin, Ma-đơ-len quyết định tự thú mình là Giăng Van-giăng để cứu Săng-ma-chi-ơ bị bắt oan. Ông chấp nhận vào tù và vượt ngục để thực hiện lời hứa với Phăng-tin. Giăng Van-giăng chuộc bé Cô-dét và đưa lên Pari, sống lẩn trốn nhiều năm.
Cuộc khởi nghĩa ở Pa-ri tháng sáu năm 1832 được miêu tả hào hùng với các hình tượng như Ăng-giôn-rát, Ma-bớp, Ga-vơ-rốt… Giăng Van-giăng tham gia chiến đấu, cứu Ma-ri- uýt và bắt được Gia-ve, nhưng tha chết cho hắn. Sau cuộc khởi nghĩa, ông vun đắp tình yêu của Ma-ri-uýt và Cô-dét, còn mình sống và chết trong cô đơn.
Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Huy-gô và chủ nghĩa lãng mạn Pháp. Nó phản ánh sự đối lập giữa cái Ác và cái Thiện, phê phán cường quyền, và khẳng định lí tưởng nhân đạo qua hình tượng Giăng Van-giăng, người tin rằng mọi mâu thuẫn xã hội có thể giải quyết bằng tình thương. Mặc dù lý tưởng này có phần ảo tưởng, nó vẫn bồi đắp tình cảm và lý tưởng sống tốt đẹp. Đoạn trích có vai trò đặc biệt trong cuộc đời nhân vật chính, là pha mở đầu đầy kịch tính cho cuộc đối đầu giữa Thiện và Ác.
Tên thanh tra Gia-ve tuy phục tùng bề ngoài nhưng luôn nghi ngờ Ma-đơ-len chính là Giăng Van-giăng. Khi Giăng Van-giăng thú nhận tên thật, Gia-ve khôi phục uy quyền của hắn, mặc dù hắn chỉ là tay sai. Tuy vậy, khi Gia-ve đối mặt với Ma-đơ-len, hắn phải cúi đầu trước sự uy nghi của thị trưởng.
Huy-gô sử dụng nghệ thuật phóng đại và tương phản để miêu tả tính cách nhân vật. Gia-ve biểu hiện sự độc ác, trong khi Giăng Van-giăng là hình mẫu của nhân đức. Gia-ve được miêu tả như một con ác thú, với sự tàn nhẫn và khinh miệt đối với Phăng-tin. Hắn thậm chí không quan tâm đến nỗi đau của cô, thể hiện sự lạnh lùng và mất hết tính người.
Ngược lại, Giăng Van-giăng thể hiện tình thương sâu sắc, không quan tâm đến nguy hiểm từ Gia-ve mà chỉ lo lắng cho Phăng-tin. Ông thậm chí năn nỉ Gia-ve cho ba ngày để tìm con cho cô. Tấm lòng của Giăng Van-giăng khiến người đọc cảm động, và hành động của ông là sự tỏa sáng của tinh thần nhân văn.
Khi Phăng-tin qua đời, Giăng Van-giăng thể hiện sự đau xót sâu sắc, và hành động của ông trở nên mạnh mẽ và quyết liệt. Sự đối lập giữa ông và Gia-ve càng làm nổi bật tình yêu và nhân cách của Giăng Van-giăng. Đoạn văn khắc họa rõ ràng cuộc chiến giữa cái Thiện và cái Ác, đồng thời gửi gắm thông điệp về sức mạnh của tình thương trong việc chống lại bất công. Lí tưởng của Huy-gô vẫn có giá trị giáo dục và thúc đẩy sự dũng cảm và nhân ái trong xã hội hiện đại.
Trong xã hội hiện nay, các vấn đề về bạo lực và tình thương vẫn đang được tranh luận. Lí tưởng lãng mạn của Huy-gô vẫn mang ý nghĩa giáo dục, khuyến khích hành động dũng cảm và nhân văn. Tuy tình thương cần thiết, nhưng cần có cả bạo lực cách mạng để thay đổi xã hội. Chỉ như vậy, chân lý Thiện thắng Ác mới có thể thành hiện thực.
7. Bài viết phân tích, nghị luận về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - mẫu số 10
Vích-to Huy-gô đã chứng kiến sự biến động mạnh mẽ của nước Pháp suốt thế kỷ XIX, và dần trở thành 'nhân vật trung tâm của chủ nghĩa lãng mạn tiến bộ Pháp'. Tác phẩm của ông, đặc biệt là Những người khốn khổ, thể hiện rõ tinh thần nhân đạo, với đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền tập trung vào sự phê phán và xót thương: phê phán sự tàn ác, vô nhân đạo, và xót thương những người khốn khổ.
Những người khốn khổ (1862) bắt đầu được hình thành từ năm 1823, trải qua nhiều năm chuẩn bị công phu và chỉ hoàn thành vào ngày 21-5-1861. Những thăng trầm của lịch sử đã ảnh hưởng sâu sắc đến tư tưởng của nhà văn trong suốt quá trình sáng tác và chỉnh sửa. Bộ tiểu thuyết này, được coi là 'anh hùng ca của những con người bình thường', chỉ có thể hoàn tất khi nhà văn đang chiến đấu kiên cường vì Công lý và Tự do.
'Khi sự dốt nát và khốn khổ còn tồn tại, những cuốn sách như thế này vẫn có thể không vô ích' (Huy-gô). Tác phẩm đã khơi dậy lòng thương cảm vô hạn đối với những kẻ khốn cùng và tìm cách mở ra con đường giải quyết số phận của họ. Huy-gô khẳng định rằng chỉ có những con người khốn khổ mới thực sự yêu thương nhau. Tiếng kêu của các cháu bé đói lả khiến Giăng Van-giăng phải lấy trộm miếng bánh. Phăng-tin mất việc và phải bán tóc, răng để nuôi con. Van-giăng phải cứu Sin-dia-chi-ơ khỏi sự truy đuổi của tòa án. Họ quên mình vì nghĩa vụ với người khác.
Tình mẹ con giữa Phăng-tin và Cô-dét, tình cha con giữa Van-giăng và Cô-dét, tình yêu của E-pô-zin và tình đồng chí của những con người ở xóm thợ Xanh Ăng-toan đều thể hiện những mối tình cao cả và không ngẫu nhiên mà chúng ta chỉ thấy ở những người khốn khổ. Họ cần phải chống lại trật tự xã hội bất công. Van-giăng phải vượt ngục, Phăng-tin phải chống lại Gia-ve. Cuối cùng, họ cùng đứng về phía cách mạng, sống chết với kẻ thù. Huy-gô đã khắc họa những nhân vật không phai mờ, những người đau khổ nhìn về tương lai, sinh động hơn cả những người đang sống. Giá trị hiện thực của tác phẩm chính là nhờ những con người đang sống thúc đẩy tác giả miêu tả.
Đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền trong tiểu thuyết Những người khốn khổ của Huy-gô đặt ra câu hỏi về nhân vật 'người cầm quyền' là Giăng Van-giăng hay Gia-ve? Gia-ve luôn phục tùng ông thị trưởng nhưng nghi ngờ ông chính là Giăng Van-giăng. Khi Giăng Van-giăng trở lại với tên thật, Gia-ve 'khôi phục' quyền hành của mình. Tuy nhiên, trong đoạn trích, Gia-ve vốn hống hách với Giăng Van-giăng, bỗng phải nghe theo Giăng Van-giăng, nên người 'khôi phục uy quyền' chính là Giăng Van-giăng. Khả năng này có sức thuyết phục hơn.
Nhà văn đã miêu tả Gia-ve như một loài thú dữ: Diện mạo 'ác thú', 'chó dữ', 'cọp'… chỉ còn một chút nhân loại khi hút thuốc. Giọng nói và hành động của hắn không còn là tiếng người mà là tiếng thú gầm, nhìn con mồi bằng ánh mắt như móc sắc. Hắn lao vào con mồi, ngoạm lấy cổ, phá lên cười ghê tởm.
Thế giới nội tâm của Gia-ve được thể hiện qua thái độ đối với người bệnh. Hắn quát tháo ở bệnh xá, không quan tâm đến Phăng-tin, người gần đất xa trời. Hắn dập tắt tia hi vọng cuối cùng của Phăng-tin bằng cách tuyên bố không còn ai là ông thị trưởng. Gia-ve không mủi lòng trước nỗi đau của tình mẫu tử, ngược lại, hắn còn tiếp tục quát tháo trước cái chết của Phăng-tin.
Trái ngược với Gia-ve là Giăng Van-giăng, người luôn thể hiện sự tinh tế và trách nhiệm trong ngôn ngữ và hành động để cứu Phăng-tin trong lúc nguy kịch. Giăng Van-giăng không sợ Gia-ve mà sợ nỗi đau của người đàn bà bất hạnh. Cuối đoạn trích, Giăng Van-giăng thì thầm bên tai Phăng-tin đã chết, hứa sẽ cứu Cô-dét cho chị và thực hiện lời hứa. Qua Phăng-tin và Giăng Van-giăng, Huy-gô thể hiện tình thương đối với những người đau khổ.
Gia-ve và Giăng Van-giăng là hai đại diện đối lập giữa tình thương. Gia-ve luôn hoài nghi và hống hách, còn Giăng Van-giăng sống có trách nhiệm và tình thương cao cả với những người nghèo khổ. Giăng Van-giăng luôn bên cạnh bao cảnh sống cơ hàn, che chở và nâng đỡ những cảnh đời tủi nhục. Ông là đại diện của lẽ sống tình thương.
Ngược lại, Gia-ve không có tình người, tác oai tác quái và gây hậu quả khốc liệt. Cái chết của Phăng-tin là do sự tàn nhẫn và thiếu lương tâm của Gia-ve. Phăng-tin hiện lên như một người mẹ nghèo khổ, tình cảnh bi đát. Nhà văn miêu tả Phăng-tin trong cơn tuyệt vọng với sự đau khổ và lo lắng, đặc biệt khi Gia-ve xuất hiện, làm nổi bật nỗi sợ hãi của người phụ nữ yếu đuối.
Phăng-tin trong cơn tuyệt vọng thể hiện sức mạnh tình yêu thương của người mẹ. Những hành động cuối cùng của bà gây xúc động mạnh mẽ và để lại ấn tượng thương xót sâu sắc. Tác giả đã khắc họa nhân vật bằng tài năng nghệ thuật, làm nổi bật sự cơ cực ngay cả trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Vai trò của Phăng-tin làm cho cốt truyện thêm sâu sắc và hấp dẫn, kéo Giăng Van-giăng vào cuộc. Số phận của Phăng-tin đã tạo nên một Giăng Van-giăng hào phóng và giàu tình thương. Đoạn trích thể hiện tư tưởng nhân đạo của nhà văn qua việc khắc họa các nhân vật, gửi thông điệp của lẽ sống tình thương và phê phán những thế lực ngăn cản khát vọng sống cao quý của con người. Phăng-tin đã chết nhưng trên đôi môi nhợt nhạt của chị vẫn nở nụ cười. Điều này có thể là một ảo tưởng, nhưng chứng kiến bởi bà Xem-pli và kết hợp với chi tiết Giăng Van-giăng thì thầm, đây có thể là một ảo tưởng có thể xảy ra.
Người chết với khuôn mặt rạng rỡ là điều vô lý, nhưng người kể chuyện cảm động trước tình cảm của Giăng Van-giăng, tưởng thấy khuôn mặt người chết rạng rỡ lên. Đây là một ảo tưởng có thể có thật. Nhà văn xây dựng chi tiết này bằng bút pháp lãng mạn.
Qua câu chuyện éo le với các tính cách trái ngược, nhà văn gửi thông điệp rằng trong cuộc sống đầy bất công và tuyệt vọng, tình thương có thể sưởi ấm và che chở cho nhau, đẩy lùi thế lực hắc ám và thắp sáng niềm hi vọng cho tương lai.
8. Phân tích và luận giải về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - mẫu 11
Vích-to Huy-go (1802-1885) là một thiên tài văn học nở sớm của thế kỷ XIX, ảnh hưởng sâu rộng cho đến nay. Ông là một nghệ sĩ đa tài, để lại dấu ấn đậm nét trong mọi lĩnh vực ông tham gia. Những trải nghiệm phong phú từ thời thơ ấu đầy khó khăn và cuộc đời sống trong thời kỳ cách mạng biến động đã giúp ông tạo ra những tác phẩm bất hủ, mà ông tự xem là “Tiếng vọng của thời đại”. Tác phẩm nổi bật nhất của ông, “Những người khốn khổ”, mang giá trị nhân văn sâu sắc, phản ánh cuộc sống khốn khó của những người nghèo khổ. Đoạn trích từ phần đầu của tác phẩm, “Người cầm quyền khôi phục uy quyền”, mô tả sự trỗi dậy của quyền lực nhân ái, một quyền lực đáng sợ ngay cả với kẻ xấu xa như Gia-ve.
Gia-ve và Giăng Van-giăng là hai nhân vật nổi bật trong đoạn trích. Gia-ve, một tên mật thám mẫn cán nhưng tàn nhẫn, được miêu tả với vẻ ngoài ghê rợn và thái độ lạnh lùng, khiến Phăng-tin khiếp sợ. Đặc biệt, ánh mắt của Gia-ve giống như những chiếc móc sắt, khiến người khác cảm thấy ghê tởm và sợ hãi. Nụ cười của hắn, mặc dù là biểu hiện của con người, lại mang đến cảm giác kinh khủng.
Gia-ve, dù đứng trước tình mẫu tử sâu nặng của Phăng-tin, vẫn tỏ ra tàn nhẫn và lạnh lùng, không hề cảm thấy hối hận khi cô qua đời. Hắn không ngừng thể hiện sự vô cảm, ngay cả khi Phăng-tin chết, Gia-ve vẫn không có chút thương xót nào. Trái ngược với Gia-ve, Giăng Van-giăng lại thể hiện sự nhân đạo và lòng từ bi, luôn nhẹ nhàng và đầy tình thương trước cái chết của Phăng-tin. Ông đã làm tất cả để giữ niềm tin và sự sống cho Phăng-tin, và sau khi cô qua đời, ông đã đứng lên chống đối Gia-ve để bảo vệ những phút giây cuối cùng của Phăng-tin.
Phần kết của đoạn trích thể hiện rõ xu hướng lãng mạn của Huy-go. Dù cái kết là cái chết của Phăng-tin và Giăng Van-giăng trở lại con đường tù đày, nhưng kết thúc không mang đến cảm giác bi lụy. Huy-go mô tả cái chết của Phăng-tin như việc trở về ánh sáng vĩ đại, thoát khỏi đau khổ trần gian. Giăng Van-giăng, dù bị bắt giữ, vẫn giữ được tinh thần cao thượng, thể hiện sự bất khuất trước cường quyền. Đoạn trích gửi gắm thông điệp về tầm quan trọng của lòng nhân ái trong cuộc sống và sự cần thiết của việc đấu tranh chống lại bất công, dù tình thương một mình vẫn chưa đủ để xóa bỏ hết những bất công trong đời.
9. Bài văn nghị luận phân tích về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - mẫu 12
V.Huy-gô, nhà văn lãng mạn vĩ đại của Pháp, đã trở thành người bạn đồng hành của những số phận bất hạnh. Các tác phẩm của ông không chỉ bộc lộ tình yêu thương sâu sắc mà còn thể hiện sự đồng cảm với những người lao động nghèo khó. Trong sự nghiệp văn học của mình, không thể không nhắc đến ‘Những người khốn khổ’ – một kiệt tác nhân văn, phản ánh phẩm giá và sự cao quý của con người.
Đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” từ phần 1, quyển 8, chương IV của tác phẩm, mô tả cuộc đối đầu quyết liệt giữa Gia-ve và Giăng Van-giăng, qua đó làm nổi bật chủ đề chính của tác phẩm. Mặc dù chỉ là một đoạn ngắn, nó vẫn thể hiện rõ ràng số phận và phẩm cách của Giăng Van-giăng.
Nhan đề “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” gợi ý về việc ai là người cầm quyền và lý do họ cần khôi phục quyền lực. Trong đoạn trích, Giăng Van-giăng, một thị trưởng quyền lực, quyết định đầu thú và trở thành tù nhân không còn quyền lực. Trước khi đầu thú, ông vẫn giữ được quyền lực nhất định khi đến từ biệt Phăng-tin và thậm chí dùng thanh giường bệnh để đối phó với Gia-ve. Tuy nhiên, khi nói “Bây giờ tôi thuộc về anh”, ông đã hoàn toàn mất quyền lực. Ngược lại, Gia-ve, đại diện cho pháp luật, chỉ mất quyền lực trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại. Xét trên khía cạnh đạo đức, giữa cái thiện – Giăng Van-giăng và cái ác – Gia-ve, cái thiện đã hoàn toàn chiến thắng, khôi phục quyền lực của mình, đúng với tinh thần nhân bản mà tác giả hướng đến.
Giăng Van-giăng, một người nghèo khổ, đã vì tình yêu thương cháu mà ăn trộm bánh mì và phải chịu án tù khổ sai mười chín năm. Sau khi ra tù, nhờ sự giúp đỡ của giám mục Mi-ri-en, ông trở thành một người lương thiện, đổi tên thành Ma-đơ-len, mở xưởng may giúp đỡ người nghèo, và được bầu làm thị trưởng.
Giăng Van-giăng luôn thể hiện tấm lòng nhân hậu, giúp đỡ mọi người. Dù hành động ăn trộm bánh mì của ông bị coi là tội ác trong xã hội thời đó, bản chất lương thiện của ông không bị làm mờ. Khi làm thị trưởng, ông vẫn không vì lợi ích cá nhân mà để người khác chịu oan, mà quyết định ra đầu thú để cứu nạn nhân bị Gia-ve bắt oan, thể hiện sự chân thành và tình yêu thương của ông.
Tình yêu thương của Giăng Van-giăng còn rõ rệt trong cách ông đối xử với Phăng-tin trước khi bị dẫn đi. Ông tìm cách an ủi Phăng-tin, lo lắng cho sức khỏe của chị, và thậm chí cầu xin Gia-ve cho ba ngày để tìm con gái của Phăng-tin. Ông không muốn làm Phăng-tin thêm lo lắng, sợ hãi, gây ảnh hưởng đến sức khỏe của chị.
Trước cái chết của Phăng-tin, Giăng Van-giăng bày tỏ nỗi đau đớn chân thành, quỳ bên giường, vuốt mắt cho chị, thể hiện sự yêu thương sâu sắc và xót thương với sự ra đi của Phăng-tin.
Giăng Van-giăng không chỉ mang trong mình tình yêu thương mà còn thể hiện sự kiên cường, dũng cảm chống lại quyền lực. Khi bị Gia-ve bắt, ông chấp nhận một cách từ tốn, nhưng sau cái chết của Phăng-tin, ông đối mặt với Gia-ve bằng sự thách thức, sẵn sàng đối đầu để bảo vệ lẽ phải.
Tác giả xây dựng hình ảnh Giăng Van-giăng đối lập với Gia-ve để làm nổi bật tính nhân văn của nhân vật. Giăng Van-giăng đại diện cho tấm lòng nhân ái và tình yêu thương con người, khẳng định rằng tình yêu thương có thể sưởi ấm trái tim và mang lại hy vọng vào tương lai. Đây chính là giá trị nhân văn mà V.Huy-gô gửi gắm đến độc giả.
10. Bài văn nghị luận và phân tích về “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” - mẫu 13
‘Những người khốn khổ’ là tác phẩm nổi bật nhất thể hiện tài năng và tinh thần nhân đạo của nhà văn V. Huy-gô qua những số phận bất hạnh. Đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” là một phần đặc sắc của tiểu thuyết, bộc lộ rõ phẩm chất tốt đẹp của nhân vật Giăng Van-giăng.
Giăng Van-giăng, nhân vật trung tâm của ‘Những người khốn khổ’, đại diện cho hành trình từ bóng tối đến ánh sáng, từ xiềng xích đến tự do. Trong đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền”, tính cách của Giăng Van-giăng được thể hiện qua hành động và lời nói khi đối diện với Gia-ve và Phăng-tin, những người có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của ông.
Giăng Van-giăng, dù đang sống trong vị trí cao quý của một thị trưởng, đã chọn cách đầu thú để cứu một nạn nhân vô tội bị Gia-ve bắt oan. Đây là hành động đầy dũng cảm, chấp nhận cuộc sống tù tội và những hình phạt khắc nghiệt mà Gia-ve đã dành cho ông.
Thái độ của Giăng Van-giăng đối mặt với Gia-ve thay đổi rõ rệt tùy thuộc vào tình trạng của Phăng-tin. Khi Phăng-tin còn sống, ông bình tĩnh, nhún nhường trước sự hung hãn của Gia-ve để bảo vệ bí mật của mình và không làm Phăng-tin thêm lo lắng. Khi Phăng-tin qua đời, ông trở nên quyết liệt, đối đầu trực tiếp với Gia-ve, thể hiện sự căm phẫn và sức mạnh của tình thương.
Với Phăng-tin, Giăng Van-giăng là nguồn hy vọng duy nhất để chị tìm lại con gái. Ông luôn ân cần, trấn an Phăng-tin và khi chị qua đời, Giăng Van-giăng hứa sẽ tìm cô-dét cho chị. Những hành động chăm sóc tận tình của ông với Phăng-tin như người cha chăm sóc con gái, thể hiện sự đau xót và tình yêu thương sâu sắc.
Giăng Van-giăng hiện thân cho sức mạnh của tình thương đối với những người nghèo khổ. Qua nhân vật này, Huy-gô đã khẳng định rằng tình thương có sức mạnh chiến thắng cái ác và mang lại hy vọng cho nhân loại.
11. Bài viết phân tích và nghị luận về ‘Người cầm quyền khôi phục uy quyền’ - mẫu 14
'Những người khốn khổ' là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Pháp Victor Hugo, kể về xã hội Pháp vào đầu thế kỉ XIX với cuộc sống khốn khó của những người nghèo khổ. Nhân vật chính Giăng Van-giăng, một con người đã được cảm hóa bởi tình thương và luôn tìm cách chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách giúp đỡ người khác. Trong đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền', chúng ta chứng kiến cuộc đối đầu căng thẳng giữa Giăng Van-giăng và Gia-ve, một thanh tra mật thám. Giăng Van-giăng được miêu tả như một vị cứu tinh của Phăng-tin, và cũng là một đối thủ đáng gờm đối với Gia-ve, để lại bài học sâu sắc về tình yêu thương con người.
Giăng Van-giăng là người đã được cảm hóa và dùng tình thương để chuộc lại lỗi lầm. Ông từng là một tù nhân vì ăn cắp một chiếc bánh mì để nuôi bảy đứa trẻ, bị kết án khổ sai. Sau khi ra tù, ông được giám mục Ma-ri-en cảm hóa và quyết định sống một cuộc đời tử tế. Ông trở thành thị trưởng và chủ nhà máy, giúp đỡ mọi người xung quanh, đặc biệt là Phăng-tin, người phụ nữ nghèo khổ phải bán thân để nuôi con.
Giăng Van-giăng hiện lên như một vị cứu tinh của Phăng-tin. Khi Phăng-tin lo sợ Gia-ve đến bắt mình, Giăng Van-giăng đã cố gắng trấn an chị bằng lời nói nhẹ nhàng và sự điềm tĩnh. Ông cũng khéo léo đối phó với Gia-ve để tránh làm Phăng-tin thêm đau khổ. Hành động của Giăng Van-giăng trong tình huống khó khăn là minh chứng cho sự thông minh và khôn khéo của ông.
Khi Gia-ve quyết không tha cho ông, Phăng-tin cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Đối với Phăng-tin, Giăng Van-giăng là nguồn sống và hy vọng để chị gặp lại con gái. Ông đã làm mọi cách để thực hiện lời hứa với Phăng-tin, kể cả chấp nhận bị trừng phạt. Hành động ân cần của ông đối với Phăng-tin trước khi chị qua đời thật sự là một biểu hiện của tình thương sâu sắc.
Giăng Van-giăng cũng là người có dũng khí, thể hiện rõ trong sự đối đầu với Gia-ve. Mặc dù Gia-ve hống hách và đe dọa, Giăng Van-giăng vẫn bình tĩnh và mạnh mẽ, khiến Gia-ve phải run sợ. Cuối cùng, ông chấp nhận sự chấp hành pháp luật và giữ lời hứa với Gia-ve.
Nhân vật Giăng Van-giăng được Victor Hugo khắc họa một cách tinh tế, đối lập hoàn toàn với Gia-ve. Hugo đã sử dụng nghệ thuật phóng đại và hình ảnh ẩn dụ để làm nổi bật phẩm chất của cả hai nhân vật. Giăng Van-giăng hiện lên là một con người giàu lòng yêu thương, kiên cường và lãng mạn, phản ánh tư tưởng của Hugo về giá trị tình người. Đoạn trích nhấn mạnh thông điệp rằng: 'Trong hoàn cảnh bất công và tuyệt vọng, con người chân chính vẫn có thể bằng ánh sáng của tình thương đẩy lùi bóng tối của cường quyền và nhen nhóm niềm tin vào tương lai.' Đoạn trích đã góp phần làm nên sự thành công của tác phẩm, được Hugo coi là một trong những tác phẩm đỉnh cao của ông.
12. Bài luận phân tích về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - mẫu số 15
Hơn một thế kỷ qua, hàng triệu độc giả trên toàn thế giới đã được chinh phục bởi bộ tiểu thuyết lãng mạn nổi tiếng của Victor Hugo. Cuộc đời đầy đau khổ và tâm hồn cao thượng của nhân vật chính, Giăng-van-giăng, đã để lại ấn tượng sâu sắc và cảm động. Hình ảnh của Giăng-van-giăng luôn nổi bật đối lập với nhân vật Gia-ve. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' là một trong những phần tiêu biểu nhất, làm nổi bật sự đối lập này, qua đó tôn vinh vẻ đẹp của Giăng-van-giăng.
Giăng-van-giăng, một người thợ cắt cỏ, bị kết án khổ sai chỉ vì ăn cắp một chiếc bánh mì để nuôi bảy đứa cháu. Sau khi ra tù, anh bị xã hội xa lánh, ngoại trừ đức giám mục Mi-ri-en. Được cảm hóa bởi lòng từ bi, Giăng-van-giăng xem đó là mục đích sống của mình. Anh đổi tên thành Ma-đơ-len, trở thành thị trưởng và chủ một nhà máy giàu có. Dù anh đã làm nhiều việc thiện và cứu giúp Phăng-tin, một cô gái nghèo, nhưng thanh tra Gia-ve luôn theo dõi anh và cuối cùng khiến anh rơi vào vòng tù tội, để Phăng-tin chết mà không gặp được con gái Cô-dét. Giăng-van-giăng phải vượt ngục nhiều lần, thay đổi danh tính, nhưng lòng nhân ái của anh vẫn không thay đổi cho đến khi qua đời.
Lòng nhân ái của Giăng-van-giăng đã khiến Gia-ve cảm thấy bối rối và sụp đổ lý tưởng của mình, dẫn đến cái chết của hắn bằng cách nhảy xuống sông Xen. Chính lòng nhân ái ấy cũng đã giúp Cô-dét và Ma-ri-uyt nhận ra và cảm phục. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' nằm ở cuối phần một, nơi Giăng-van-giăng phải thú nhận danh tính thật của mình để cứu một người vô tội bị Gia-ve bắt oan. Cuộc gặp giữa ba người, dưới sự chứng kiến của bà sơ, là cuộc đối đầu kịch tính giữa Giăng-van-giăng và Gia-ve, bộc lộ bản chất và tính cách của từng nhân vật. Giăng-van-giăng được miêu tả qua nhiều cách: trực tiếp, gián tiếp và bình luận.
Trong khi Gia-ve hiện ra như một con thú dữ với giọng nói và ánh mắt đáng sợ, thì Giăng-van-giăng được miêu tả hoàn toàn trái ngược. Ngôn ngữ của Giăng-van-giăng nhẹ nhàng, an ủi Phăng-tin, và cầu xin Gia-ve giúp đỡ cô. Gia-ve như một con sói đang hân hoan với sự đau khổ của người khác, còn Giăng-van-giăng là hình mẫu của nhân phẩm và sự nhân ái.
Giăng-van-giăng sẵn sàng ra đầu thú để cứu một người lương thiện mà không hề sợ hãi trước Gia-ve. Sự nhún nhường của ông không phải vì sự sợ hãi mà vì mong muốn thực hiện nghĩa cử cuối cùng. Khi Phăng-tin chết, thái độ của Giăng-van-giăng trở nên quyết liệt nhưng vẫn kiềm chế, chỉ muốn Gia-ve để yên cho mình từ biệt người phụ nữ đáng thương mà ông chưa giúp đỡ đủ.
Hành động của Giăng-van-giăng và câu nói nghiêm khắc của ông khiến Gia-ve khiếp sợ, không dám ra tay. Thái độ của ông xuất phát từ tình cảm sâu sắc dành cho Phăng-tin, tạo nên sức mạnh vô hình khiến Gia-ve phải run sợ. Cuối cùng, Giăng-van-giăng chấp nhận bị bắt mà không tìm cách trốn thoát, thực hiện hành động cứu người theo lời dạy của giám mục Mi-ri-en. Đoạn trích đã làm nổi bật sự đối lập giữa Giăng-van-giăng và Gia-ve, cũng như giữa Giăng-van-giăng và Phăng-tin.
Gia-ve làm Phăng-tin sợ hãi, nhưng Giăng-van-giăng ngay lập tức trấn an cô. Qua miêu tả gián tiếp, hình ảnh Giăng-van-giăng càng thêm rõ nét. Đối với Phăng-tin, sự yêu thương của Giăng-van-giăng – thị trưởng Ma-đơ-len là niềm hạnh phúc và niềm tin vào cuộc sống. Giăng-van-giăng coi việc giúp đỡ mẹ con Phăng-tin là nghĩa vụ thiêng liêng, xuất phát từ tình thương mà ông từng là nạn nhân. Đây cũng là tư tưởng của tác giả.
Đoạn trích cũng chứa những lời bình luận ngoại đề, góp phần hoàn thiện hình tượng Giăng-van-giăng – một nhân vật lãng mạn phi thường. Tác giả đặt câu hỏi về những điều không thể giải thích và khẳng định Giăng-van-giăng đã làm nên những điều kỳ diệu không ai ngờ tới. Hành động của Giăng-van-giăng đã mang lại sự thanh thản cho Phăng-tin, và hình ảnh của ông thể hiện rõ ràng sức mạnh của tình thương, có thể chống lại cường quyền và ánh sáng tương lai. Kết thúc đoạn trích, Giăng-van-giăng không còn là một tội phạm khổ sai mà là một thiên sứ cao cả, minh chứng cho bút pháp của Huy-gô và chủ nghĩa lãng mạn.
Phóng đại, so sánh, ẩn dụ và tương phản là những kỹ thuật quen thuộc của Huy-gô, nhưng tất cả đều phục vụ cho chủ nghĩa lãng mạn – khẳng định thế giới lý tưởng. Hình tượng Giăng-van-giăng thể hiện quan điểm tư tưởng của Huy-gô về việc cải tạo xã hội qua tình thương và lòng nhân ái. Dù chỉ là một đoạn ngắn trong 'Những người khốn khổ', 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' đã khắc họa hình tượng Giăng-van-giăng – một nhân vật cao thượng, phản ánh niềm tin vào lẽ sống tình thương và khát vọng thay đổi thế giới.
13. Bài viết phân tích và luận giải về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - mẫu 16
Văn học dẫn dắt chúng ta vào những thế giới tinh thần phong phú và đầy tình yêu thương. Tại đây, ta cảm nhận được sự nhẹ nhàng và an bình từ những câu chữ, những nhân vật mà các tác giả khắc họa, giúp ta nhận ra rằng dù trong cuộc sống đầy bất công và đau khổ, vẫn luôn có những trái tim nhân ái, những con người tràn đầy sự sống và sự bao dung, những con người sống với lẽ sống cao đẹp.
Đọc 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' trong tác phẩm 'Những người khốn khổ' của Victor Hugo, em càng thêm yêu cuộc đời và trân trọng những giá trị tốt đẹp. Jean Valjean hiện lên như một hình tượng lý tưởng, một nhân cách cao quý của văn học.
Jean Valjean không may mắn như nhiều người khác, cuộc đời ông đầy những thử thách. Chỉ vì ăn cắp một mẩu bánh mì để cứu đứa cháu đói khát, ông phải chịu án tù hai mươi mốt năm, và khi ra tù, ông nhận được tấm giấy thông hành vàng, điều khiến ông bị xã hội xua đuổi. Nhưng nhờ tình thương của vị giám mục Myriel, ông đã được cứu vớt và lấy đó làm lẽ sống cho đời mình. Để cứu một người bị kết án oan, ông buộc phải ra đầu thú trước tên thanh tra Javert – kẻ coi quyền lực pháp luật là mọi thứ trong cuộc sống của hắn.
Biết Fantine đang sống trong khổ cực và tủi nhục, Jean Valjean cảm thấy đau lòng và muốn chăm sóc, giúp đỡ chị. Ông chỉ quan tâm đến việc cứu người phụ nữ đang đứng trước cái chết và tìm được con gái của chị. Trong sự tàn nhẫn của Javert, ông đã phải cầu xin hắn cho ba ngày để thực hiện lời hứa với Fantine, nhưng Javert đã tàn nhẫn dập tắt hy vọng đó.
Jean Valjean đã chăm sóc Fantine tận tình trong tình trạng bệnh tật ngày càng nặng. Ông lo lắng rằng chỉ cần một cú sốc nhỏ cũng có thể khiến chị ra đi bất cứ lúc nào. Ông hiểu đứa con là điều quan trọng nhất với Fantine, và người phụ nữ tội nghiệp ấy xứng đáng nhận được sự quan tâm và tình yêu thương. Khi những lời tàn nhẫn của Javert dẫn đến cái chết của Fantine, ông đau đớn, người như chết lặng, vuốt tóc chị và thì thầm những lời an ủi khiến chị mỉm cười ra đi thanh thản.
Ông thể hiện tình yêu thương bằng những cử chỉ nhẹ nhàng và chân thành nhất. Jean Valjean là một thị trưởng đầy trách nhiệm, biết đồng cảm và sẻ chia nỗi đau của người khác, sẵn sàng giúp đỡ những kẻ khốn khó. Ông dùng sức mạnh của tình thương để giúp Fantine ra đi trong thanh thản, để lại sự tin tưởng và an lòng nơi người thị trưởng đáng kính.
Trước sự hống hách và bạo ngược của Javert, ông luôn bình tĩnh và dũng cảm, khiến kẻ thanh tra phải khiếp sợ. Với quyền lực của lòng tốt, sự vị tha và chính nghĩa, Jean Valjean đã trở thành một người cầm quyền dũng cảm, làm cho Javert phải cúi đầu.
Hình ảnh Jean Valjean sẽ mãi tồn tại trong lòng mọi người qua các thế hệ. Ánh sáng của tình thương đã cứu rỗi nhiều tâm hồn cằn cỗi cần được yêu thương. Qua tác phẩm, em càng hiểu sâu sắc hơn về cuộc sống và con người, rằng giữa cuộc đời, điều quý giá nhất chính là tình yêu thương và sự trân trọng dành cho nhau. Bởi lẽ, 'trên đời này chỉ có một điều duy nhất, đó là yêu thương nhau'.
14. Bài luận phân tích và nghị luận về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - mẫu 17
Nhắc đến V. Huy-gô, một vĩ nhân của văn học Pháp thế kỷ XIX, không thể không nhắc đến kiệt tác 'Những người khốn khổ'. Bên cạnh 'Nhà thờ Đức Bà Paris', đây là tác phẩm hiện thực nổi bật phản ánh tư tưởng của tác giả và tình hình xã hội Pháp đầu thế kỷ XIX. 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' là một đoạn trích trong tác phẩm này, không chỉ thể hiện sự cảm thông của nhà văn với các nhân vật mà còn làm nổi bật những tư tưởng rõ ràng qua sự đối lập giữa Giăng Van-giăng và Giơ-Ve.
Giăng Van-giăng, một người tù vượt ngục, luôn sống vì người khác nhưng lại chịu nhiều bất công. Trong khi đó, Gia-ve, một thanh tra cảnh sát, luôn săn lùng Giăng Van-giăng và đại diện cho công lý, quyền lực và pháp luật. Thực tế, người đại diện cho công lý lại là Giăng Van-giăng, tạo nên một sự mâu thuẫn khi đại diện của pháp luật không thể bảo vệ công lý. Pháp luật chỉ là một phần của lý trí con người, đôi khi thiếu sự nhân văn. Gia-ve chính là một minh chứng rõ ràng cho điều này.
Giăng Van-giăng, dưới tên Ma-đơ-len, đã cứu giúp nhiều số phận bất hạnh, trong đó có Phăng-tin. Phăng-tin, một người phụ nữ yếu đuối và gặp nhiều khó khăn, không biết rằng Ma-đơ-len chính là Giăng Van-giăng, kẻ từng bị tù vì ăn trộm một mẩu bánh mì. Khi Gia-ve đến để bắt Giăng Van-giăng, ông không hề sợ hãi mà đối mặt với tình hình một cách bình tĩnh. Gia-ve, với sự hung hãn và điên cuồng, không còn là tiếng nói của con người mà là tiếng của thú dữ. Sự khác biệt giữa hai nhân vật này thể hiện rõ qua hình dạng, lời nói và hành động của họ.
Như vậy, qua miêu tả của nhà văn, Gia-ve hiện lên như một con thú dữ. Hắn tỏ ra ghê tởm và tàn nhẫn, khiến những người yếu đuối phải khiếp sợ. Đối với Giăng Van-giăng, hắn coi như một vật thể lạ lùng mà hắn không thể làm gì được. Sự thất bại này khiến hắn điên cuồng và chỉ tìm thấy ý nghĩa trong quyền lực khi có thể bắt được Giăng Van-giăng. Hắn như một thợ săn khát máu, và khi bắt được Ma-đơ-len, hắn cảm thấy mãn nguyện.
Hắn như một con cáo săn gà con, cười đầy ghê tởm khi thấy Phăng-tin gọi Ma-đơ-len. Sự miêu tả này của nhà văn thể hiện sự khinh ghét sâu sắc đối với kẻ đại diện cho quyền lực như Gia-ve, người cho mình là mạnh mẽ và công bằng nhưng lại thiếu lòng nhân ái. Gia-ve không nghe lời cầu xin của Giăng Van-giăng để tìm con cho Phăng-tin, không thấy nỗi đau của người đàn bà khốn khổ và không nhận ra tấm lòng chân thành của Giăng Van-giăng. Hắn chỉ chăm chăm vào việc giữ gìn quyền lực và không để mất con mồi mà hắn đã săn đuổi lâu nay.
Trong khi Gia-ve thể hiện sự tàn nhẫn, Giăng Van-giăng, một người tù khổ sai, hiện lên như một hình mẫu cao đẹp. Ông không có ý định trốn chạy mà chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng là tìm con cho Phăng-tin. Dù chỉ là một cái bóng mờ trong phần đầu đoạn trích, hình ảnh của Giăng Van-giăng trở nên rõ nét hơn vào cuối đoạn. Ông lặng lẽ nâng Phăng-tin lên giường, với nỗi thương xót không thể diễn tả, và tiễn đưa chị vào cõi vĩnh hằng bằng một nụ hôn nhẹ nhàng. Hình ảnh của Giăng Van-giăng không chỉ làm nổi bật sự tàn ác của Gia-ve mà còn chứng tỏ lòng nhân ái của ông.
Với lối miêu tả tinh tế và cảm xúc, V. Huy-gô đã khắc họa rõ hai tính cách trái ngược, đại diện cho hai tầng lớp khác nhau trong xã hội. Qua đó, ông bày tỏ tình cảm sâu sắc với các nhân vật của mình, đặc biệt là Giăng Van-giăng, một người tù khổ sai đầy lòng nhân ái.
15. Bài luận phân tích và nghị luận về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - Mẫu 18
Victor Hugo, một bậc thầy của văn học Pháp, để lại dấu ấn sâu đậm với nhiều tác phẩm nổi tiếng như Nhà thờ Đức Bà Paris, Lao động và biển cả, và Thằng cười. Những người khốn khổ là một trong những kiệt tác đặc sắc nhất của ông, không chỉ phản ánh chân thực xã hội thời bấy giờ mà còn truyền tải thông điệp nhân đạo sâu sắc qua lòng nhân ái và tình yêu thương. Đặc biệt, đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' làm nổi bật sự tương phản rõ nét giữa hai nhân vật Jean Valjean và Javert, từ đó làm nổi bật tư tưởng cao cả của tác phẩm.
Javert – kẻ luôn tuân thủ pháp luật một cách mù quáng, coi luật pháp là tối thượng. Hắn đại diện cho sự cứng nhắc và quyền lực, luôn theo dõi và nghi ngờ Jean Valjean. Hắn giống như một con thú dữ chực chờ tấn công con mồi, kiêu ngạo và độc ác. Hình dáng và thái độ của hắn đã phản ánh phần nào bản chất tàn nhẫn: “cặp mắt như móc sắc”, “khuôn mặt ghê tởm”, “cái cười dữ dằn lộ cả hàm răng”. Javert hiện lên như một kẻ tàn bạo, vô nhân đạo, không có sự cảm thông hay lòng nhân ái.
Đứng trước Fantine, một người phụ nữ đang hấp hối, Javert không có chút thương cảm, mà còn quát tháo và đe dọa Jean Valjean, làm tắt lịm mọi hy vọng cuối cùng của Fantine về việc gặp lại con gái. Hắn lạnh lùng và tàn nhẫn, không quan tâm đến nỗi đau của Fantine mà chỉ muốn thể hiện quyền lực của mình. Lời nói của hắn đã đẩy Fantine vào tuyệt vọng, làm tiêu tan niềm khao khát cuối cùng của chị. Hắn giống như một con thú dữ hài lòng khi bắt được con mồi, không hề có sự tôn trọng hay nhân đạo.
Javert là biểu tượng của sự tàn ác và thiếu tình người, chà đạp lên quyền được yêu thương và tôn trọng của con người, đặc biệt là đối với người phụ nữ. Hắn sử dụng quyền lực để áp bức và làm hại người khác mà không có chút lương tâm. Tuy nhiên, trong xã hội vẫn còn những con người như Jean Valjean, người thể hiện lòng nhân ái và sự bao dung. Trái ngược hoàn toàn với Javert, Jean Valjean luôn ấm áp và tử tế, sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu giúp Fantine và tìm lại con gái cho chị.
Khi đối mặt với Javert, Jean Valjean bình tĩnh và kiên nhẫn, thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến Fantine. Ông đã làm mọi cách để cứu con gái của Fantine, chấp nhận chịu hình phạt nặng nề để bảo vệ và cứu vớt mạng sống của chị. Tính cách của ông thể hiện sự độ lượng và lòng thương người, đối lập hoàn toàn với sự nhẫn tâm và cay nghiệt của Javert. Đoạn trích thể hiện rõ nét sự đối lập giữa hai nhân vật và tư tưởng nhân đạo của tác giả, nhấn mạnh rằng chỉ có tình thương mới tạo ra hạnh phúc và sự tốt đẹp trong cuộc sống.
16. Bài phân tích nghị luận về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - phiên bản 1
V. Huy-gô, một trong những thiên tài vĩ đại của văn học thế kỷ XIX, đã để lại cho thế giới những tác phẩm đầy giá trị nhân văn như Chín mươi ba, Nhà thờ Đức bà Pari, và Những người khốn khổ. Trích đoạn 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' thuộc phần đầu của tiểu thuyết Những người khốn khổ, phản ánh sâu sắc sự đối lập giữa thiện và ác, thể hiện sự đồng cảm của tác giả với số phận bi thảm của những người khốn khổ.
Trong đoạn trích này, hai nhân vật đối lập là Giăng Văn Giăng và Gia-ve được xây dựng rõ nét. Giăng Văn Giăng, một tù nhân khổ sai với trái tim nhân hậu, luôn an ủi và động viên Phăng-tin, một người mẹ bất hạnh đang tìm con: 'Cứ yên tâm. Không phải nó đến bắt chị đâu'. Ông sẵn sàng xin Gia-ve thêm thời gian để giúp Phăng-tin tìm lại con gái, mặc dù biết sẽ phải trả giá đắt: 'Xin ông thư cho ba ngày! Ba ngày để tìm đứa con cho người đàn bà đáng thương kia! Phải trả giá thế nào tôi cũng chịu'. Giăng Văn Giăng hiểu rõ niềm khao khát của Phăng-tin, và sự hy vọng cuối cùng của bà cũng bị dập tắt bởi tên cầm quyền tàn ác.
Gia-ve, với những lời nói tàn nhẫn, đã cướp đi sinh mạng của Phăng-tin, khiến bà tuyệt vọng trong đau khổ. Khi Phăng-tin qua đời, Giăng Văn Giăng không còn lý do để kiềm chế mình nữa; ông tỏ rõ sự căm phẫn với Gia-ve bằng hành động mạnh mẽ: 'giật gẫy trong chớp mắt chiếc giường cũ nát[...], ông cầm lăm lăm cái thanh giường trong tay và nhìn Gia-ve trừng trừng'. Gia-ve lúc này trở nên yếu đuối, sợ hãi và lùi về phía cửa trong sự hoảng loạn.
Giăng Văn Giăng ngồi bên Phăng-tin, chăm sóc bà với tình yêu thương sâu sắc: 'Giăng Văn Giăng tì khuỷu tay lên thành giường, bàn tay đỡ lấy trán, ngắm Phăng-tin nằm dài không nhúc nhích. Ông ngồi như thế mải miết, yên lặng[...]'. Ông xót xa cho số phận đau khổ của Phăng-tin, không thể gặp lại con yêu của mình. V. Huy-gô đã khắc họa Giăng Văn Giăng như một nhân vật đầy lòng nhân ái và đáng trân trọng.
Trong khi Giăng Văn Giăng là biểu tượng của sự lương thiện, thì Gia-ve lại hiện lên như một hình mẫu của sự độc ác. Ngoại hình, hành động và lời nói của hắn đều phản ánh bản chất gian ác, vô nhân đạo. Dưới danh nghĩa là thanh tra, Gia-ve lại phá hoại lý tưởng cao cả của mình và không ngần ngại hành hạ người đang cận kề cái chết: 'Giờ lại đến lượt con này! Đồ khỉ có câm họng đi không? Cái xứ chó đểu gì mà bọn tù khổ sai làm ông nọ ông kia, còn lũ gái điếm được chạy chữa như những bà hoàng! Nhưng này, sẽ thay đổi hết, đã đến lúc rồi đấy!'. Gia-ve chính là hiện thân của sự tàn ác và sự thiếu nhân tính giữa cuộc đời khắc nghiệt.
Với phong cách lãng mạn và kỹ thuật tương phản đặc sắc, Huy-gô không chỉ xây dựng thành công hai hình tượng đại diện cho thiện và ác mà còn truyền tải một thông điệp nhân sinh sâu sắc: Trong bóng tối của quyền lực và sự tuyệt vọng, tình yêu thương như những vì sao sáng, nâng đỡ con người và thắp sáng niềm tin trong họ.
17. Bài phân tích nghị luận về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - phiên bản 2
Trong một xã hội nơi luật pháp và đạo đức đã trở thành gông cùm trói buộc con người, tạo ra những địa ngục tăm tối và biến định mệnh nhân tạo thành thiên mệnh, ba vấn đề lớn của thời đại nảy sinh: sự bóc lột lao động của đàn ông và sự tha hóa của đàn bà do đói khát. Tác phẩm Những người khốn khổ của Hugo không chỉ ra đời mà còn trường tồn trong tâm trí nhân loại. Đoạn trích 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' từ phần đầu của tiểu thuyết để lại những ấn tượng sâu sắc.
Trong đoạn trích, tác giả xây dựng ba nhân vật chính: Gia-ve, Giăng Văn Giăng và Phăng Tin. Cuộc đối thoại giữa họ tạo nên sự tương phản rõ nét giữa hai tính cách và hai con người. Trước khi Phăng Tin qua đời, Giăng Văn Giăng luôn giữ thái độ điềm tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng và vẻ mặt bình thản, trái ngược với Gia-ve - một kẻ hung hãn, điên cuồng với đôi mắt dữ tợn và nụ cười ghê tởm. Gia-ve đã túm lấy cổ áo Giăng Văn Giăng trong sự tức giận, nhưng Giăng Văn Giăng vẫn bình tĩnh và kiên nhẫn.
Tác giả sử dụng nghệ thuật tương phản để phóng đại chân dung của hai nhân vật, làm nổi bật sự khác biệt: Gia-ve như một ác thú, còn Giăng Văn Giăng là một người lịch thiệp và hiền hòa. Vị thế của họ cũng bị đảo lộn trong tình huống này: Giăng Văn Giăng trở thành tù nhân còn Gia-ve là người truy bắt tội phạm. Uy quyền của Gia-ve được khôi phục nhờ sự áp bức và đe dọa, giống như một con thú dữ đang săn mồi.
Khi Phăng Tin qua đời trước mặt cả hai, tình thế đảo ngược. Gia-ve lùi lại sợ hãi, run rẩy và giữ chặt cầu thang, trong khi Giăng Văn Giăng vẫn giữ thái độ điềm đạm, tiếp tục chăm sóc Phăng Tin. Giăng Văn Giăng khuyên nhủ Gia-ve bằng lời nói ôn hòa nhưng kiên quyết, và thể hiện sự chăm sóc tận tình với Phăng Tin. Trong khi đó, Gia-ve trở nên yếu đuối và sợ hãi, còn Giăng Văn Giăng khôi phục uy quyền của mình qua bản lĩnh và lòng nhân ái.
Sự đối lập giữa hai nhân vật không chỉ thể hiện trong lời nói mà còn trong cách cư xử. Gia-ve lăng mạ Phăng Tin bằng những từ ngữ thô tục, trong khi Giăng Văn Giăng ân cần gọi bà là “chị” và hứa sẽ tìm con gái của bà. Nụ cười yếu ớt của Phăng Tin chứa đựng sự cảm kích sâu sắc. Hành động của Giăng Văn Giăng không chỉ là sự cứu rỗi mà còn thể hiện sứ mệnh cao cả của ông. Đoạn trích này nhấn mạnh thông điệp: sức mạnh của tình yêu có khả năng cải cách xã hội, mang lại hạnh phúc và cứu vớt khổ đau.
18. Bài phân tích nghị luận về 'Người cầm quyền khôi phục uy quyền' - phiên bản 3
Vích-to Huy-gô (1802-1885) là một thiên tài văn học nổi bật từ đầu thế kỉ XIX cho đến nay, với những hoạt động xã hội và chính trị có ảnh hưởng sâu rộng đến các nhân vật và xu hướng tiến bộ của thời đại. Ông được công nhận là danh nhân văn hóa toàn cầu. Những tác phẩm nổi tiếng của ông bao gồm: “Nhà thờ Đức Bà Pari” (1831); “Những người khốn khổ” (1862); “Chín mươi ba” (1874). Trong số đó, “Những người khốn khổ” là tác phẩm nổi bật nhất trong kho tàng sáng tác của Huy-gô. Đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền” nằm ở cuối phần một của tiểu thuyết, phản ánh sự đối lập rõ nét giữa cái thiện và cái ác, giữa quyền lực và nạn nhân, đồng thời lên án sự tàn bạo của quyền lực và khơi dậy lòng đồng cảm với những người khốn khổ.
Huy-gô thể hiện tư tưởng của mình qua nhân vật chính Giăng Văn Giăng, người xem tình yêu thương và lòng nhân đạo là giá trị tối cao, điều này được thể hiện qua câu nói của ông với Ma-ri-uýt và Cô-dét: “Trên đời chỉ có một điều ấy thôi, đó là thương yêu nhau”. Đoạn trích có thể chia thành ba phần: Phần đầu (từ đầu đến “chị rùng mình”) mô tả Ma-đơ-len tức Giăng Văn Giăng chưa hoàn toàn mất uy quyền của một thị trưởng. Phần hai (từ đó đến “Phăng-tin đã tắt thở”) thể hiện việc Ma-đơ-len đã mất hết uy quyền trước tên thanh tra Gia-ve. Phần ba là phần còn lại, nơi Ma-đơ-len khôi phục lại uy quyền của mình.
Huy-gô đã khắc họa hai nhân vật với những tính cách trái ngược rõ rệt: Gia-ve tượng trưng cho sự độc ác, còn Giăng Văn Giăng đại diện cho tình thương và sự nhân đức. Giăng Văn Giăng luôn sẵn sàng hy sinh vì người khác, đặc biệt là với Phăng Tin - người phụ nữ khốn khổ. Khi Gia-ve đến, Giăng Văn Giăng đã trấn an Phăng Tin: “Cứ yên tâm. Không phải nó đến bắt chị dâu” và sau đó đối diện với Gia-ve, ông lo lắng và xin Gia-ve thêm thời gian để tìm con gái cho Phăng Tin. Hành động này thể hiện lòng nhân ái sâu sắc của Giăng Văn Giăng, mặc dù sức mạnh của ông bị yếu đi trước sự hung hãn của Gia-ve, người đã không ngừng lăng mạ và đe dọa.
Sự đau khổ của Phăng Tin trước cái chết và sự yếu đuối của Giăng Văn Giăng trước Gia-ve khiến ông không còn giữ thái độ nhún nhường như trước. Ông thể hiện sự kiên cường bằng hành động mạnh mẽ và lời nói quyết đoán với Gia-ve. Trong khi Gia-ve run sợ và lùi lại, Giăng Văn Giăng vẫn kiên quyết và chăm sóc Phăng Tin với lòng xót thương vô hạn, hứa hẹn sẽ tìm con gái của cô. Hình ảnh Gia-ve đối lập hoàn toàn với Giăng Văn Giăng, là biểu tượng của sự tàn nhẫn và vô cảm, còn Giăng Văn Giăng là hiện thân của lòng nhân ái và sự cao thượng.
Qua đoạn trích “Người cầm quyền khôi phục uy quyền”, Huy-gô truyền tải một thông điệp sâu sắc: Trong bối cảnh bất công và tuyệt vọng, con người chân chính có thể vượt qua bóng tối của quyền lực bằng ánh sáng của tình thương, tạo niềm tin vào tương lai tốt đẹp hơn.