1. Đoạn văn kể về kỉ niệm với người thân quan trọng trong cuộc sống từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 4
Trong gia đình tôi, người gắn bó nhất chính là ông nội. Ông rất đam mê công việc trồng cây, vì thế vườn nhà lúc nào cũng xanh mướt với nhiều loại cây trái. Khu vườn được ông chăm sóc cẩn thận, cây cối quanh năm luôn tươi tốt và cho trái ngọt. Sau khi hoàn tất công việc trong nhà, ông thường ra vườn để chăm sóc cây cối. Tôi luôn theo ông để giúp tưới nước cho cây. Ông đã dạy tôi cách chăm sóc cây một cách tận tình, từ đó cây mới ra hoa kết trái và chúng tôi mới được thưởng thức trái ngọt. Nhờ ông, tôi đã trở thành một “người làm vườn” khéo léo và còn học được nhiều bài học quý giá từ những câu chuyện ông kể. Đối với tôi, ông nội là một người tuyệt vời.
2. Đoạn văn kể về kỉ niệm với một người thân mà em coi là chỗ dựa tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 5
Mẹ là người mà tôi trân quý nhất trong gia đình. Trong số rất nhiều kỉ niệm đẹp về mẹ, tôi đặc biệt nhớ về ngày đầu tiên đi học. Vào tối hôm trước, mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng quần áo và sách vở cho tôi. Sáng hôm sau, mẹ đánh thức tôi dậy sớm và chuẩn bị cho tôi một bữa sáng ngon miệng. Đúng bảy giờ, mẹ đưa tôi đến trường, và mặc dù cảnh vật hai bên đường đã quen thuộc, hôm đó vẫn có điều gì đó đặc biệt. Khi đến trường, mẹ đã dẫn tôi vào lớp và tôi cảm thấy lo lắng nép sau lưng mẹ. Chính sự động viên của mẹ giúp tôi thêm tự tin. Chiều hôm đó, mẹ đến đón tôi sớm và tôi ríu rít kể cho mẹ về những gì đã xảy ra trong buổi học đầu tiên. Kỉ niệm này thật tuyệt vời và đã trở thành hành trang giúp tôi tự tin bước tiếp trên con đường học tập. Mẹ là điểm tựa tinh thần vững chắc của tôi.
3. Đoạn văn kể về kỉ niệm với một người thân mà em xem là chỗ dựa tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 6
Năm nay, tôi có dịp đi chợ hoa xuân cùng bố. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm không khí chợ hoa. Theo lời bố, từ ngày hai mươi lăm đến ba mươi Tết, các con phố ngập tràn sắc hoa. Người dân đông đúc như hội, tạo nên một không khí sôi động không kém gì các khu chợ ẩm thực Tết. Các loại hoa đa dạng từ hoa hồng, hoa cúc, hoa vi-ô-lét đến hoa lan, dơn, thược dược... được bày bán. Những người bán hoa vui vẻ chào mời, còn người mua thì tha hồ lựa chọn những bó hoa đủ sắc màu. Chợ hoa giống như một lễ hội, nơi người ta tìm kiếm những sắc hương đẹp nhất để trang trí và đón Tết. Bố đã chọn một cây quất và một cây đào xinh xắn cho dịp Tết, còn tôi được bố tặng một chậu hoa đồng tiền yêu thích. Hai bố con rời chợ với niềm háo hức và vui vẻ.
4. Đoạn văn kể về kỉ niệm với một người thân mà em coi là điểm tựa tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 7
Bà ngoại là người tôi rất yêu quý và kính trọng. Năm nay, bà đã sáu mươi tư tuổi. Bà có dáng người thanh mảnh, khuôn mặt trái xoan với dấu vết thời gian và mái tóc dài điểm vài sợi bạc. Nhưng trong mắt tôi, bà vẫn rất xinh đẹp. Tôi luôn nhớ những kỉ niệm với bà, đặc biệt là khi còn nhỏ, bố mẹ tôi bận rộn, bà là người chăm sóc tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ. Tối đến, tôi thường nằm cạnh bà, nghe bà kể chuyện với giọng nói dịu dàng, cuốn hút. Những câu chuyện cổ tích bà kể như cô Tấm, Thạch Sanh hay cậu bé thông minh, và lời hát ru ngọt ngào của bà: “Con cò mà đi ăn đêm/Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao…” đã trở thành ký ức đẹp của tuổi thơ tôi. Nhờ bà, tuổi thơ của tôi đầy ắp hạnh phúc. Tôi rất yêu quý và kính trọng bà ngoại.
5. Đoạn văn kể về kỉ niệm với một người thân mà em coi là điểm tựa tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 8
Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em là ngày đầu tiên đến trường. Tối hôm trước, mẹ đã chuẩn bị cho em mọi thứ để sáng mai không thiếu gì. Sáng hôm sau, em dậy sớm, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Mẹ đưa em đến trường bằng chiếc xe máy cũ, trong khi em cảm thấy hồi hộp và phấn khởi. Khi đến trường, em nhìn thấy cổng trường lớn với bảng tên nổi bật. Sân trường rộng rãi và được trải bê tông mịn. Mẹ dẫn em vào lớp học, nơi có cô giáo đang chờ. Em lén nép sau lưng mẹ, nhưng mẹ đã động viên em tự tin hơn. Em vẫn nhớ mãi lời mẹ dặn: “Con hãy đi, trước mặt con là một chân trời mới”. Những lời này và ánh mắt ấm áp của mẹ đã tiếp thêm sức mạnh cho em. Em bước vào lớp với sự hỗ trợ của mẹ và buổi học đầu tiên diễn ra thật vui vẻ, với nhiều bạn mới. Về nhà, em kể cho mẹ nghe về ngày học đầu tiên và cảm thấy hạnh phúc vì có mẹ bên cạnh trong ngày đặc biệt đó.
6. Đoạn văn kể về một kỉ niệm với người thân mà em xem là điểm tựa tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 9
Em rất yêu quý và kính trọng bố mình. Năm nay, bố bốn mươi tư tuổi và làm hướng dẫn viên du lịch. Vì công việc, bố thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Mỗi lần trở về, bố luôn mang về cho em những món quà từ các vùng đất khác nhau và kể nhiều câu chuyện thú vị, kèm theo những bài học quý giá. Những điều đó trở thành hành trang quý báu trong cuộc sống của em. Em hy vọng tương lai sẽ trở thành hướng dẫn viên du lịch như bố, để khám phá nhiều nơi. Dù bận rộn, mỗi khi có mặt ở nhà, bố vẫn hỗ trợ mẹ công việc nhà. Em thường đùa rằng bố chính là “siêu nhân” của mẹ. Với em, bố là điểm tựa tinh thần vững chắc. Em rất yêu quý và kính trọng bố mình.
7. Đoạn văn mô tả kỉ niệm với một người thân mà em xem như là điểm tựa tinh thần của mình từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 10
Trong kỳ nghỉ hè năm nay, em có dịp về quê ngoại thăm bà. Em đã tạo ra nhiều kỉ niệm đáng nhớ bên bà ngoại mà em rất yêu quý. Xe xuất phát đúng lúc sáu giờ ba mươi phút và gần trưa mới đến nơi. Em xuống xe và đi bộ theo con đường làng đến nhà bà. Từ xa, em đã thấy bà ngoại đứng đón ở cổng. Em vui mừng chạy đến ôm bà. Hai bà cháu vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bà hỏi về học hành và bài vở của em. Buổi trưa, em thưởng thức các món ăn ngon do bà nấu. Tối đó, hai bà cháu ra sân hóng mát và em lắng nghe bà kể chuyện. Những câu chuyện cổ tích em đã đọc nhiều lần trong sách giờ đây lại trở nên hấp dẫn hơn khi bà kể. Chuyện về cô Tấm hiền lành, chàng Thạch Sanh dũng cảm hay cậu bé thông minh giúp vua đều trở nên mới mẻ. Giọng kể của bà nhẹ nhàng và miệng bà vẫn còn hương trầu. Hình ảnh bà lúc đó giống như một “bà tiên” trong truyện cổ tích. Em cảm thấy yêu bà ngoại vô cùng.
8. Đoạn văn kể về kỉ niệm với một người thân mà em xem như là điểm tựa tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 11
Trong gia đình, mẹ là người mà em quý nhất. Em có nhiều kỉ niệm đáng nhớ với mẹ, nhưng ngày đầu tiên đi học là kỉ niệm đặc biệt nhất. Tối hôm trước, mẹ đã chuẩn bị sách vở và quần áo cho em, còn em chỉ cần đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, em dậy lúc sáu giờ ba mươi phút, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng và mặc đồng phục mới. Đúng bảy giờ, mẹ đưa em đến trường bằng xe máy. Trong lúc di chuyển, em cảm thấy vừa háo hức vừa lo lắng. Trường Tiểu học hôm nay thật đẹp. Mẹ đưa em vào lớp học, cô giáo đứng đón ở cửa. Em lo lắng nép sau lưng mẹ, nhưng mẹ đã nắm tay, mỉm cười và động viên em: “Con hãy mạnh mẽ lên, chỉ một lát nữa con sẽ bước vào thế giới mới.” Nhờ mẹ, em đã đủ can đảm vào lớp học. Mẹ là điểm tựa tinh thần vững chắc của em.
9. Đoạn văn kể về kỉ niệm với một người thân mà em coi là điểm tựa tinh thần của mình từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 12
Trong gia đình, chị gái là người gắn bó và thân thiết nhất với em. Vì vậy, em và chị đã tạo ra nhiều kỉ niệm cùng nhau. Chủ nhật tuần trước, em và chị Thu đã tham quan Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam. Hai chị em bắt xe buýt và mất khoảng một giờ để đến nơi. Khi đến bảo tàng, em thấy một tòa nhà lớn với mái vòm và dòng chữ “Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam” nổi bật. Chị Thu mua vé cho chúng em và chúng em bắt đầu tham quan theo sơ đồ. Tại mỗi điểm, chị kể cho em nhiều câu chuyện thú vị. Em ngưỡng mộ chị như “một cuốn sách” đầy kiến thức. Chúng em chụp nhiều bức ảnh đẹp và chuyến đi đã làm cho mối quan hệ giữa em và chị Thu thêm gắn bó.
10. Đoạn văn kể về kỉ niệm với một người thân mà em coi là điểm tựa tinh thần trong văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 13
Bà ngoại là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất của em. Em vẫn nhớ những sáng chủ nhật khi còn ở quê với bà. Bà thường cắp giỏ nhỏ, em hớn hở chạy theo như “cái đuôi nhỏ”. Đầu tiên, chúng em ghé quán cháo ở đầu chợ để ăn sáng. Bát cháo ngày ấy tuy nhỏ và ít thịt, nhưng ngon vô cùng và khiến em luôn thèm thuồng. Sau khi ăn xong, hai bà cháu vào chợ mua sắm theo danh sách đã chuẩn bị. Món nào em cũng thấy thích thú. Về đến nhà, bà thường mua cho em một chiếc kẹo chanh nhỏ để vừa đi vừa thưởng thức. Mùi vị ngọt ngào của chiếc kẹo ấy vẫn còn in đậm trong trí nhớ em, cùng với cảm giác hạnh phúc của những ngày tháng bên bà yêu quý.
11. Đoạn văn mô tả kỷ niệm với một người thân mà em coi là nguồn động viên tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 14
Người mà em luôn coi là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất chính là bố em. Bố em là lính đảo, thường xuyên phải xa nhà. Việc chỉ gặp bố một lần trong năm đã trở nên quen thuộc. Những kỷ niệm với bố vì thế càng trở nên quý giá. Đặc biệt là lần bố về vào dịp Tết năm trước. Vào chiều 30 Tết, bố bất ngờ xuất hiện ở cổng với túi đồ và cành đào. Niềm vui của em lúc đó không thể diễn tả bằng lời. Em đã nhảy lên người bố, vừa khóc vừa gọi: “Bố đã về! Bố đã về!”. Những ngày Tết đó, em chỉ muốn ở bên bố, nghe bố kể chuyện ở đảo, giải bài toán khó, và lắng nghe những lời dặn dò của bố. Chính nhờ những lời khuyên đó, em đã có thêm động lực để học tập và rèn luyện tốt hơn.
12. Đoạn văn mô tả kỷ niệm với một người thân mà em xem là nguồn động viên tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 15
“Mẹ ơi!” là tiếng gọi mà em luôn thốt lên đầu tiên mỗi khi về nhà, vì mẹ là người em yêu quý nhất trong gia đình. Từ khi còn nhỏ, mẹ đã vừa làm mẹ vừa làm bố, gánh vác mọi khó khăn để nuôi em lớn khôn. Mẹ là nguồn động viên tinh thần vững chắc nhất giúp em nỗ lực mỗi ngày. Em thích nhất những buổi tối mùa đông, khi học xong, em thường ngồi cạnh mẹ, gối đầu lên chân mẹ và nhìn mẹ chấm bài cho học sinh. Em thường thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau, em luôn tỉnh dậy trên chiếc giường ấm áp. Cảm giác bình yên và hạnh phúc đó chỉ mẹ mới có thể mang lại. Em sẽ nỗ lực học tập thật tốt, trưởng thành nhanh chóng để trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ.
13. Đoạn văn mô tả kỷ niệm với một người thân mà em xem là nguồn động viên tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 16
Từ nhỏ, em đã sống cùng bà nội, nên bà là điểm tựa tinh thần lớn nhất của em. Những năm tháng êm đềm bên bà đều rất hạnh phúc. Em đặc biệt nhớ những buổi chiều mò cua bắt ốc cùng bà. Sau những cơn mưa, nước dâng đầy tôm ốc. Em sẽ cùng bà ra ruộng, bà giúp em xắn quần và em tìm ốc cua dưới bùn, còn bà bắt chúng lên. Chỉ cần em gọi “Ở đây bà ơi!”, bà sẽ lập tức ra tay, và chỉ một lúc sau là đã có đầy rổ cua ốc. Những kỷ niệm ấm áp bên bà kính yêu sẽ luôn là phần ký ức không thể quên của em.
14. Đoạn văn mô tả kỷ niệm với một người thân mà em coi là nguồn động viên tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 17
Mẹ là người em yêu quý nhất, là điểm tựa tinh thần vững chắc của em. Em có nhiều kỷ niệm hạnh phúc bên mẹ, nhưng đặc biệt nhất là những chiều chờ mẹ về sau giờ làm. Khi nghe tiếng xe mẹ quen thuộc ở đầu ngõ, em biết mẹ sắp về. Ngay khi mẹ vừa xuất hiện trước sân, chưa kịp mở cổng, em đã chạy ra và reo “Mẹ về! Mẹ đã về!”. Đó là những tiếng reo hạnh phúc, và mẹ đáp lại bằng vòng tay ấm áp và tiếng cười “Ừ, mẹ đã về với con đây!”. Những cảm xúc hạnh phúc này sẽ mãi mãi không phai nhạt trong ký ức của em.
15. Đoạn văn mô tả kỷ niệm với một người thân mà em xem là nguồn động viên tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 18
Ông ngoại là điểm tựa tinh thần quan trọng nhất của em. Từ nhỏ, em đã sống với ông ở quê, và ông luôn yêu thương em, đưa em theo mọi nơi. Ông dẫn em đi xem cờ tướng, mua kẹo, và chơi với bạn bè. Người ta thường đùa rằng em là “cái đuôi nhỏ của ông”. Những kỷ niệm đẹp nhất với ông là những đêm hè nằm trên chõng tre giữa sân, ngắm bầu trời sao lấp lánh và nghe ông kể chuyện cười dân gian. Trong cái vỗ lưng đều đặn của ông và cơn gió mùa hè mát rượi, em thường chìm vào giấc ngủ ngon. Sáng hôm sau, em thường tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc của mình. Những ký ức tuyệt vời bên ông sẽ mãi mãi lưu giữ trong trái tim em.
16. Đoạn văn mô tả kỷ niệm với một người thân mà em coi là nguồn động viên tinh thần từ văn bản “Con gái của mẹ” - mẫu 1
Trong gia đình, anh trai là người tôi gắn bó nhất. Tôi vẫn nhớ lần tôi bị các bạn xóm bắt nạt, tôi chỉ biết về nhà ngồi khóc. Anh trai đã đến, an ủi và giúp tôi “trả đũa” bọn bạn. Kể từ đó, anh trở thành điểm tựa vững chắc của tôi. Tuổi thơ tôi thật vui vẻ khi có anh bên cạnh. Anh thường dẫn tôi ra đồng thả diều, câu cá, bắt ếch và dạy tôi võ thuật. Anh bảo con gái cần biết tự bảo vệ mình. Những ký ức tuyệt vời này như mới xảy ra hôm qua. Khi anh học đại học và phải xa nhà, tôi rất nhớ anh. Những lần anh nấu cơm cho tôi khi tôi ốm, hay khi anh giúp tôi giải bài toán khó đều là những kỷ niệm đáng quý. Tôi rất yêu quý anh trai của mình.
17. Đoạn văn chia sẻ về một kỷ niệm đáng nhớ với người thân mà tôi coi là chỗ dựa tinh thần của mình, trích từ văn bản 'Con gái của mẹ' - mẫu 2
Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp với mẹ, nhưng dịp 20-10 năm nay là đặc biệt nhất. Tôi và bố đã cùng nhau chuẩn bị một bất ngờ cho mẹ. Dù là thứ bảy, mẹ vẫn đi dạy. Chúng tôi đã dậy sớm, đi chợ và chuẩn bị những món ăn yêu thích của mẹ như sườn xào chua ngọt, canh cá nấu chua, măng kho tương... Bố con tôi đã bận rộn hơn một tiếng trong bếp và chuẩn bị một bàn ăn hấp dẫn. Tôi còn tự tay cắm một lọ hoa, không đẹp như mẹ nhưng chắc chắn mẹ sẽ cảm động khi biết là món quà từ cô con gái. Khi mẹ về, bố đã đứng chờ để tặng hoa và mẹ rất xúc động. Đặc biệt, khi thấy bàn ăn đẹp mắt và biết chúng tôi đã chuẩn bị từ sáng, mẹ rất hạnh phúc. Chúng tôi đã có một bữa cơm vui vẻ và mẹ khen các món ăn rất ngon. Ngày hôm đó thật ý nghĩa với gia đình tôi.
18. Đoạn văn kể về một kỷ niệm đáng nhớ với người thân mà tôi xem là điểm tựa tinh thần của mình, trích từ văn bản 'Con gái của mẹ' - mẫu 3
Kỷ niệm thời thơ ấu đáng nhớ nhất của tôi là một lần không nghe lời mẹ. Vào một buổi trưa nắng gắt, mẹ dặn tôi ở nhà để mẹ ra ngoài làm việc. Tuy nhiên, khi mẹ vừa đi, tôi đã lén ra ngoài chơi điện tử và chơi suốt từ chiều đến tối mới về. Khi trở về nhà, tôi không thấy mẹ đâu và nghe các bác kể rằng mẹ lo lắng tìm tôi suốt cả buổi chiều và bị sốt cao phải nhờ người đưa về. Nghe vậy, tôi đỏ mặt, nước mắt rơi và chạy vội về nhà. Khi mở cửa phòng, mẹ đang nằm trên giường trong ánh sáng yếu ớt. Tôi ôm mẹ khóc nức nở và xin lỗi mẹ vì đã làm mẹ khổ. Mẹ nhẹ nhàng mỉm cười và xoa đầu tôi, nói rằng tôi đã biết nhận lỗi là được rồi. Đó là bài học quan trọng để tôi nhớ không bao giờ làm mẹ buồn thêm lần nào nữa.