1. Bài văn số 4 kể về một kỷ niệm của bản thân
Trong cuộc sống, những kỷ niệm là những khoảnh khắc đẹp đẽ và quý giá. Mỗi người đều có những kỷ niệm đáng nhớ, tôi cũng không ngoại lệ. Một trong số đó là kỷ niệm về ngày khai trường đầu tiên.
Vào tối hôm trước, mẹ đã chuẩn bị cho tôi đầy đủ quần áo và sách vở. Sáng hôm sau, tôi thức dậy rất sớm. Đúng bảy giờ, ông nội chở tôi đến trường bằng chiếc xe đạp. Cảnh vật hai bên đường mà tôi đã quen thuộc hôm nay bỗng trở nên khác lạ. Đường phố có vẻ đông đúc hơn mọi ngày, và rất nhiều bạn học sinh mặc đồng phục mới. Khuôn mặt của họ vừa lo âu vừa háo hức.
Dù đã đến trường, nhận lớp và làm quen với thầy cô, bạn bè trước đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy hồi hộp. Tôi mặc bộ đồng phục mới, đi đôi dép mẹ đã tặng và cùng ông nội bước vào trường. Cô giáo đã đứng chờ ở đầu hàng của lớp để đón các học sinh. Tôi chào tạm biệt ông và ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của cô. Buổi lễ khai giảng diễn ra trang trọng với những lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, anh chị học sinh cuối cấp và một bạn học sinh lớp Một. Cuối buổi lễ, thầy hiệu trưởng đã đánh tiếng trống khai trường. Khi nghe tiếng trống đó, tôi cảm thấy bồi hồi và xúc động.
Buổi lễ khai giảng kết thúc trong niềm vui của học sinh. Tôi cùng các bạn đi theo hàng vào lớp. Buổi học đầu tiên bắt đầu với bài tập đọc. Chúng tôi chăm chú lắng nghe cô giáo giảng bài. Sau đó, cô giáo yêu cầu cả lớp đọc đồng thanh theo. Giọng đọc của cả lớp vang lên to và rõ ràng. Những tiết học sau đó cũng rất vui vẻ và thú vị. Tôi còn hăng hái giơ tay phát biểu và được cô giáo khen, điều này làm tôi rất hạnh phúc. Khi về nhà vào chiều, tôi đã kể cho ông nội nghe những câu chuyện thú vị ở lớp học. Ông đã khen và thưởng cho tôi một que kem lớn vì sự cố gắng của tôi.
Kỷ niệm về ngày khai trường đầu tiên thật đẹp đẽ. Đó chính là hành trang giúp tôi vững bước trên con đường phía trước.

2. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 5
Tất cả chúng ta đều từng là những đứa trẻ, với một tuổi thơ tràn đầy kỉ niệm bên gia đình và bạn bè. Em cũng không ngoại lệ, mỗi ngày đều mang đến những trải nghiệm đáng nhớ. Tuy nhiên, kỉ niệm mà em ấn tượng nhất cho đến bây giờ chính là lần đầu tiên được cô giáo khen ở lớp 3.
Khi ấy, em là một cậu bé học yếu môn Tiếng Việt, đặc biệt là trong phần viết văn. Tính cách hiếu động, năng nổ của em khiến em khó có thể ngồi yên để viết những câu văn mạch lạc, cảm xúc. Do đó, mỗi tiết viết văn trở thành một cơn ác mộng đối với em. Cô Lan, giáo viên chủ nhiệm, đã xếp em vào nhóm những học sinh cần được chú ý đặc biệt trong giờ học.
Tất cả mọi thứ đã thay đổi vào một ngày đông cuối năm, khi cô yêu cầu em viết một bài văn mô tả khu chợ trong những ngày cận Tết. Em theo mẹ ra chợ bán hoa, cảnh vật nhộn nhịp khiến em quên đi nhiệm vụ viết lách. Dù vậy, mẹ vẫn nhắc nhở em phải hoàn thành bài viết. Như thường lệ, em mở cuốn vở với tâm trạng nản lòng. Mẹ thấy vậy liền khuyên:
- Hãy nhìn xung quanh, các cô chú bán hàng, người mua sắm… con cảm nhận thế nào thì hãy viết như vậy, không có gì khó cả.
Nghe theo lời mẹ, em bắt đầu quan sát tỉ mỉ xung quanh và rồi việc viết văn trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Em đã viết một mạch thành một bài văn dài, tả về những hàng hoa rực rỡ, bánh kẹo được bày biện đẹp mắt. Em cũng mô tả những đứa trẻ chạy nhảy bên mẹ và nụ cười tươi tắn của cô bán hoa khi có khách hàng. Hai trang giấy nhanh chóng đầy chữ. Kết thúc bài viết, lòng em tràn ngập vui sướng. Đêm hôm đó, em thao thức mong đến sáng để nộp bài cho cô.
Vào tiết viết văn hôm sau, khi cô đọc bài của em, cô đã dừng lại, lật bìa vở xem tên và rồi tiếp tục đọc. Em nín thở, hồi hộp theo dõi từng cử chỉ của cô. Cô nhíu mày, nheo mắt khiến em càng thêm lo lắng. Cuối cùng, cô đọc xong nhưng không nói gì, lại tiếp tục đọc bài của các bạn khác. Điều đó khiến em rất thất vọng, em nằm sấp xuống bàn. Một lát sau, cô yêu cầu cả lớp tập trung, từ tốn nhận xét ưu nhược điểm của các bài viết. Sau đó, cô cầm một cuốn vở và nói:
- Lần này, cô muốn cả lớp cùng vỗ tay chúc mừng bạn Trung, vì bạn ấy đã viết rất tốt. Dù có vài lỗi nhỏ nhưng những gì bạn ấy mô tả thật sinh động và hấp dẫn. Cô cho bạn Trung điểm mười. Cả lớp hãy tham khảo bài của Trung nhé.
Nói xong, cô gọi em lên bục nhận vở. Dưới ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của các bạn, em tiến gần cô. Cô giáo nhìn em với ánh mắt trìu mến khi em nhận vở và trở về chỗ. Lúc đó, cô và các bạn lần lượt vỗ tay chúc mừng em. Đây là lần đầu tiên em nhận điểm mười và được cô khen trong môn văn. Niềm hạnh phúc và tự hào ấy không thể nào diễn tả được. Trong suốt buổi học hôm đó, em cảm thấy lâng lâng hạnh phúc, còn hơn cả khi Tết đến gần.
Kể từ hôm đó, em càng yêu thích việc viết văn hơn. Mỗi khi cô yêu cầu viết bài, em đều tìm hiểu kĩ lưỡng rồi mới viết cẩn thận. Nhờ vậy, khả năng viết văn của em ngày càng tiến bộ.
Giờ đây, viết văn trở thành môn học hấp dẫn đối với em. Tất cả đều nhờ vào lời khen và điểm mười từ cô giáo hôm ấy. Chính nó đã tiếp thêm động lực cho em cố gắng hơn. Vì vậy, kỉ niệm ngày đó sẽ mãi in sâu trong tâm trí em.

3. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 6
Câu chuyện là như thế này, các bạn ạ. Tôi vẫn nhớ mãi buổi trả bài môn văn hôm ấy, có lẽ đó là khoảnh khắc bẽ bàng và đau khổ nhất trong đời tôi. Một điểm 3 to tướng trên bài làm văn của tôi. Hãy để tôi kể cho các bạn nghe về kỷ niệm buồn mà cũng đáng nhớ nhất của mình.
Hôm nay cô Hường đã trả bài kiểm tra cho cả lớp. Cô đặt bài của tôi xuống bàn với nét mặt không mấy vui vẻ. Tôi cúi xuống nhìn bài kiểm tra. Trời ơi! Một điểm 3 to tướng, tôi choáng váng, tim như ngừng đập, không thể nào tin nổi. Tôi lắp bắp, không, không thể nào như vậy được!
Tôi cố lấy bình tĩnh để nhìn lại, con số 3 in rõ trong khung điểm màu đỏ như đang trêu chọc, như giễu cợt tôi. Tôi vội vàng gập bài lại, bần thần nhìn xung quanh như tìm một người cùng cảnh ngộ. Hình như ai cũng vui mừng với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi buồn của tôi. Chắc họ nghĩ tôi vẫn như mọi khi, thường được điểm 8, điểm 9 vì tôi là cây Văn của lớp mà! Càng nghĩ tôi càng cảm thấy xấu hổ, tôi cúi gầm mặt xuống bàn nhìn bài của mình lần nữa. Dòng chữ phê của cô Hường như hiện lên rõ ràng trước mắt tôi: Bài văn lạc đề!
Tôi đọc lại bài thật kỹ và nhận ra mình đã sai đề thật. Đề bài cô Hường yêu cầu tả một dòng sông nhưng tôi lại đi kể về một kỷ niệm sâu sắc thời thơ ấu của mình. Đề bài thì không khó, chỉ tại tôi quá chủ quan, không chịu đọc kỹ và cuối cùng là nhầm đề. Tại sao tôi lại có thể nhầm lẫn một cách ngu ngốc như thế, tôi tự trách mình. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, tôi đã nộp bài đầu tiên dưới ánh mắt thán phục của bạn bè, quên mất lời nhắc nhở của cô Hường: “Các em hãy kiểm tra bài viết trước khi nộp”. Có lẽ tôi đã quá tự mãn với sức học của mình, quá thỏa mãn trước lời khen của cô giáo và bạn bè nên đã trở thành một cô bé hợm hĩnh từ lúc nào không hay. Đáng đời cho tôi thật – Tôi tự nhủ.
Đúng lúc đó, bạn Liên nói thầm bên tai tôi, giọng vui mừng:
– Hương ơi! Hôm nay tớ được 8 điểm nhé! Tớ đã rất cố gắng từ lâu nay. Bây giờ mới thấy kết quả đó. Tớ vui quá. Chắc bố mẹ tớ cũng rất vui cho mà xem. Mà sao trông cậu buồn thế, cậu được mấy vậy?
Nghe Liên nói, tôi lại càng buồn bã và xấu hổ. Liên đang vui mừng với điểm 8 đầu tiên của môn Làm văn. Còn tôi, kẻ vẫn coi điểm 8 là bình thường thì hôm nay lại bị điểm 3! Không thể diễn tả hết nỗi đau khổ của tôi lúc ấy. Tôi cảm nhận ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu vừa ngạc nhiên, thất vọng về tôi; cảm giác đó thật sự khó chịu.

4. Bài văn kể về một kỷ niệm của bản thân số 7
Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì lên lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã quyết định sống chung với nhau sau hơn một năm ly thân. Tôi và Nhi không phải họ hàng nhưng lại rất thân thiết! Tất cả bắt đầu từ lần ấy...
Năm đó, tôi học lớp bốn còn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó mê cờ bạc và rượu chè, thường đi suốt từ sáng đến tối mới về, lại còn hay đánh vợ chửi con. Mẹ nó không chịu đựng được, quyết định đưa nó về sống với bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó. Một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi:
- Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?
Bé Nhi nói:
- Anh biết không! Ngày xưa em ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
- Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh! Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông.
Tôi chọn lá to nhất để gấp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ được, bé thả ngay xuống nước. Những con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào đám rong đang lổm ngổm giữa dòng. Bé Nhi nói:
- Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào đi được, chỉ có thể chìm thôi!
Tôi vừa tiếc, vừa thương Nhi, bèn mang cả quần áo lội xuống sông vớt chiếc thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng nhiên "sụt", chân tôi trượt vào một hố bùn giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi bò lên được tới bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may con thuyền không bị hỏng. Bé Nhi mặt tái mét nhưng rất ngoan ngoãn nghe tôi nói:
- Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên sông.
Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khi khô quần áo mới dám về. Đêm đó, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện buổi chiều không nói. Mẹ cứ tưởng tôi dãi nắng nên bị sốt. May mắn thay, sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều.
Ngay khi bố mẹ nó hòa giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra sông thả. Những chiếc thuyền đã không còn thả được. Thế là tôi và bé Nhi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng sông. Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn giữ mãi đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất của tuổi thơ tôi, các bạn ạ!

5. Bài văn kể lại một kỷ niệm cá nhân số 8

6. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 9
Trong cuộc sống, ai cũng có những lúc mắc sai lầm. Tôi cũng không ngoại lệ khi phạm phải một lỗi khiến tôi cảm thấy rất day dứt với một trong những người bạn thân nhất của mình.
Tôi và Nam đã là bạn thân từ nhỏ, khi cả hai còn học mầm non. Khi bước vào Tiểu học, tôi là đứa duy nhất trong xóm học ở ngoại thành, trong khi những bạn khác đều học tại trường Tiểu học Ngọc Sơn, trong đó có Nam. Khi năm học mới bắt đầu, mọi người trở nên bận rộn, khiến tôi và Nam không còn thời gian gặp nhau như hồi mầm non.
Vào một hôm, cô giáo giao cho chúng tôi viết một đoạn văn mô tả cảnh biển. Hôm đó, tôi ngồi cắn bút mãi mà không thể nghĩ ra câu nào, bởi mặc dù là lớp trưởng nhưng tôi vẫn học kém môn văn, vì thế mỗi khi làm bài, tôi phải nghĩ rất lâu mới “nặn” ra được một câu. Sau một buổi chiều không viết nổi từ nào, bỗng tôi nảy ra một ý nghĩ: “Hay là mình nhờ Nam giúp? Văn là môn học mà cậu ấy giỏi nhất!”. Nghĩ vậy, tôi chạy ngay sang nhà Nam, khi đến cổng nhà bạn, tôi định bấm chuông thì nghe thấy mẹ Nam nói:
- Thương đó à? Vào đây chơi đi cháu.
Tôi đẩy nhẹ cổng sắt, bước vào sân. Đột nhiên, một cái bóng lao tới, khi nhìn kỹ, đó là chú chó Alaska của Nam tên Rex, chú chó thường cùng tôi và Nam tham gia những cuộc phiêu lưu trước đây. Chú cọ đầu vào chân tôi và dẫn tôi vào nhà. Dù đã lâu không đến nhà bạn, nhưng căn nhà vẫn không thay đổi. Thấy tôi, mẹ Nam bảo:
- Cháu đợi nhé, bạn Nam sẽ xuống ngay.
- Vâng ạ! - Tôi đáp.
Không lâu sau, Nam xuống. Cậu ấy đã cao lên nhiều khi vào cấp 1. Thấy tôi, Nam rất bất ngờ:
- Ô, Thương đó à, lâu lắm rồi mới thấy cậu đến chơi. Mình cũng đang định sang nhà cậu. Có chuyện này mình muốn nói với cậu.
Mải lo cho bài văn, tôi không để ý tới câu nói của Nam, chỉ giục:
- Ừ, vào học rồi nên tớ cũng bận. Thôi, có chuyện gì nói sau, giờ cậu giúp tớ với bài văn này đã, mai tớ phải nộp rồi.
Mẹ Nam vào với đĩa trái cây, bảo:
- Hai đứa học đi, bác sẽ nói với mẹ Thương để cháu ở lại nhé!
- Vâng ạ!
Phòng đọc sách nhà bạn rất rộng. Đối diện tủ sách là góc học tập ngăn nắp. Đang thưởng thức đĩa trái cây ngon tuyệt, tôi chợt nhìn thấy một cuốn sổ màu đen trên bàn. Tò mò, tôi cầm lên. Khi nhìn quanh, thấy Nam đã đi lấy sách, tôi mở ra đọc. Trang đầu tiên ghi: “Những tâm sự về cuộc sống của tôi”, đó là nhật ký của cậu ấy. Tôi phân vân không biết có nên đọc hay không, nhưng nghĩ rằng chúng tôi là bạn thân và cậu ấy ra ngoài rồi nên chắc không sao. Nghĩ vậy, tôi hồi hộp đọc tiếp:
“Ngày 27 tháng 9 năm ....
Hôm nay trời lại mưa và bố mình đi công tác xa nên không được đi ăn kem, nhưng nếu đi mình sẽ rủ Thương - người bạn thân nhất của mình.”
Không hiểu sao, cuốn nhật ký hấp dẫn tôi như có sức hút kỳ lạ, tôi tiếp tục mở trang tiếp theo:
“Ngày 28 tháng 9 năm .....
Thật buồn, hôm nay trời vẫn mưa nhưng điều khiến mình buồn hơn cả là bố mẹ lại cãi nhau mà mình không biết lý do, cầu mong ngày mai trời sẽ hết mưa để mình được đi ăn kem.”
Bỗng, tôi giật mình khi thấy Nam đứng ngay trước mặt. Tôi thấy rõ sự tức giận trên mặt bạn. Cậu ấy hét lên:
Sao cậu lại có thể làm như vậy?
Tôi hoảng sợ, run rẩy làm rơi cuốn nhật ký. Luống cuống, tôi chỉ biết lắp bắp:
- Mình… mình…
Rồi hấp tấp rời khỏi nhà cậu ấy. Khi về nhà, tôi mới tự hỏi tại sao mình lại không thể kiềm chế sự tò mò đó? Cả đêm, tôi trằn trọc không ngủ được, những câu hỏi liên tục hiện ra trong đầu: “Mình có nên xin lỗi cậu ấy không?”, “Nếu xin lỗi thì cậu ấy có còn chơi với mình không?”
Hôm sau, tôi đến trường như mọi khi và nộp bài văn tệ hại mà tối qua tôi làm một mình cho cô, nhưng may mắn là hôm đó, cô chưa thu bài. Khi tiếng trống báo hiệu kết thúc buổi học vang lên, tôi về nhà với tâm trạng không yên, cứ nghĩ về tối hôm qua và muốn sang nhà xin lỗi Nam. Tuy nhiên, khi bước vào phòng, tôi thấy một bức thư. Đọc xong thư, tôi ngỡ ngàng! Là Nam, cậu viết thư xin lỗi vì tối qua đã mất bình tĩnh và nói nặng lời với tôi, và để thông báo rằng sáng nay, gia đình cậu sẽ lên máy bay để sang Canada định cư. Hôm qua, cậu ấy định nói với tôi nhưng chưa kịp. Tôi vội chạy sang nhà Nam nhưng căn nhà đã đóng cửa. Ôi, lẽ ra tôi mới là người xin lỗi, mà giờ đây tôi không có cơ hội gặp lại Nam nữa. Có lẽ cuộc sống của Nam ở nơi mới sẽ bận rộn nên từ đó đến nay, chúng tôi vẫn chưa liên lạc được.
Và tôi chỉ ước mình có thể quay ngược thời gian để sửa lại lỗi lầm của tuổi thơ.

7. Bài văn kể lại một kỉ niệm của chính mình số 10
Tuổi thơ là khoảng thời gian tuyệt vời và êm đềm nhất trong cuộc đời mỗi người. Nó chứa đựng biết bao kỉ niệm, từ những niềm vui cho đến nỗi buồn, nhưng tất cả đều góp phần giúp chúng ta trưởng thành hơn. Trong những hồi ức đẹp đẽ ấy, lần tôi trở về quê đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc và một kỉ niệm không thể nào quên.
Sau một năm học hành căng thẳng, bố mẹ đã cho tôi về quê chơi trong một tuần để thăm ông bà và họ hàng. Khi nghe tin này, tôi cảm thấy buồn chán vô cùng, tôi liên tưởng đến những ngày hè nhàm chán và nóng nực ở quê nhà mà lòng trĩu nặng. Nhưng vì bố mẹ đã quyết định nên tôi không dám phản kháng. Ngày bố mẹ đưa tôi ra xe về quê, lòng tôi nặng trĩu. Chiếc xe lăn bánh, hình ảnh thành phố tấp nập dần khuất xa, quang cảnh chuyển mình sang những cánh đồng lúa xanh mướt bát ngát, trải dài đến tận chân trời, nhà cửa cũng thưa thớt hơn. Quê tôi nằm ở ngoại thành Hà Nội, chỉ mất khoảng một giờ đồng hồ là đến nơi. Khi đến điểm dừng, ông bà và các anh em đã chờ sẵn để đón tôi. Mọi người đều vui mừng và phấn khởi.
Ông bà đưa tôi về nhà, tôi rửa mặt mũi rồi em Hòa kéo tôi sang nhà của em. Em dẫn tôi vào một góc bí mật và lấy ra rất nhiều giấy màu và nan tre. Hòa bảo rằng biết tôi sẽ về nên đã chuẩn bị những thứ này để làm diều. Nói xong, Hòa cười vang, nụ cười trong trẻo khiến tôi cảm thấy thân thiết ngay với Hòa, mặc dù trước đây tôi và em ít khi trò chuyện.
Chỉ một lát sau, Hòa đã bày hết dụng cụ ra giữa sân và bắt đầu chỉ cho tôi cách làm diều. Những nan tre được vót nhẵn mịn, những tấm giấy màu xanh đỏ thật sặc sỡ,… Hòa vừa hướng dẫn tôi vừa làm diều của mình, không lâu sau diều của em đã hoàn thành. Một chiếc diều lớn với màu đỏ rực rỡ. Sau một hồi hì hụi, cuối cùng diều của tôi cũng hoàn thành, nó hơi siêu vẹo và có vẻ yếu một chút. Nhưng tôi vẫn rất vui, vì đây là lần đầu tiên tôi tự tay làm một món đồ chơi cho mình. Sau khi làm xong con diều, chúng tôi ra triền đê của làng thả diều. Hòa thả diều một cách điệu nghệ, chỉ chốc lát, diều đã bay lên cao vút, hòa cùng tiếng gió là tiếng sáo diều vi vu, nghe thật dịu dàng và êm đềm. Chúng tôi đã chơi đùa cả buổi chiều. Hòa đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi về kỳ nghỉ hè tẻ nhạt ở quê.
Trong những ngày sau đó, Hòa còn dẫn tôi khám phá nhiều điều thú vị khác: chăn trâu, bắt cá, bơi sông, những niềm vui tuổi thơ mà tôi sẽ không bao giờ có được nếu không có kỳ nghỉ hè này. Khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi lưu luyến không muốn rời xa quê hương, ông bà và Hòa. Kỳ nghỉ này đã khiến tôi yêu quê hương hơn, yêu nơi mình lớn lên. Những kỉ niệm này sẽ mãi mãi khắc sâu trong tim tôi, đồng thời là động lực để tôi cố gắng học tập thật tốt để xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.

8. Bài văn kể về một kỉ niệm của chính mình số 11
Ngày xưa, gia đình tôi sống cạnh một dòng suối nhỏ với dòng nước trong vắt. Vào những ngày nắng đẹp, đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu đáy suối, nơi có những viên sỏi trắng và những đàn cá trắng đang tung tăng bơi lội.
Hằng ngày, tôi cùng nhóm bạn thường rủ nhau ra suối, đi dạo dọc bờ suối bắt ốc và nhặt những viên đá trắng để chơi đồ hàng. Điều thú vị nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Mặc dù con suối nhỏ nhưng có những đoạn rất sâu, có thể ngập cả đầu người lớn. Ở trên đó có một cây cầu bắc qua suối để người dân qua lại.
Như mọi khi, buổi trưa hôm đó, chờ mẹ ngủ say, tôi chạy sang nhà mấy thằng bạn cùng lớp để rủ họ ra chỗ cầu nhà ông Quân (chúng tôi thường gọi tên cầu theo chủ nhà). Buổi trưa trời nắng nóng như thiêu đốt, được ngâm mình trong dòng nước mát thì thật tuyệt. Khi nghe tiếng huýt sáo quen thuộc của tôi, bọn họ liền lách cửa sau, nhanh chóng ra điểm hẹn. Vừa ra khỏi nhà, chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ bố mẹ phát hiện, ai cũng biết rằng nếu bị bắt gặp thì sẽ bị ăn đòn.

9. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 12
Trong kí ức tuổi thơ, mỗi người đều lưu giữ những kỉ niệm đẹp về thầy cô giáo cũ, những hình ảnh vui tươi lẫn nỗi buồn vẫn còn in đậm trong tâm trí. Riêng tôi, có một kỉ niệm không thể nào quên, đó là hình ảnh của một người thầy đáng kính.
Năm ấy, tôi mới vào lớp một, những kỉ niệm đẹp đẽ về thầy giáo chủ nhiệm của mình bắt đầu hình thành. Ngày đầu tiên cắp sách đến trường, tôi được gặp gỡ bạn bè và thầy cô mới. Đó là một ngày quan trọng mà tôi mãi không quên. Sau lễ khai giảng, tất cả học sinh bước vào lớp để học bài đầu tiên và làm quen với thầy cô giáo chủ nhiệm - người sẽ đồng hành cùng tôi trong suốt những năm tháng tiểu học.
Khi thầy bước vào lớp, tôi cảm nhận được sự nhanh nhẹn và thân thiện của thầy. Thầy đã có tuổi, mái tóc điểm bạc và khuôn mặt hốc hác, đôi bàn tay đầy vết nhăn chứng tỏ thầy đã trải qua nhiều năm dạy dỗ học trò. Thầy đứng trên bục giảng, yêu cầu chúng tôi im lặng và nói: "Chào các con, thầy là Hồ Viết Cảnh, người sẽ chủ nhiệm lớp của các con trong suốt bậc tiểu học." Giọng nói ấm áp của thầy khiến tôi quên đi những suy nghĩ về một người thầy nghiêm khắc.
Sau khi giới thiệu, thầy bắt đầu dạy những bài học đầu đời, những bài học sẽ giúp tôi trưởng thành. Tôi thấy bàn tay thầy run rẩy khi viết những dòng chữ đầu tiên lên bảng, sau này tôi mới hiểu rằng, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia kháng chiến để có thể viết được những dòng chữ đẹp đẽ đó. Sau khi viết xong, thầy hỏi chúng tôi có nhìn rõ không, và sẵn sàng giúp đỡ những bạn gặp khó khăn. Cuối giờ học, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về. Ai cũng vui vẻ cười đùa, sân trường tràn ngập tiếng cười. Buổi học đầu tiên đã khép lại với nhiều cảm xúc về một người thầy mẫu mực.
Trong những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn không chăm chỉ, nhưng luôn khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy cùng chúng tôi tham gia các trò chơi dân gian, gương mặt thầy lúc ấy thật gần gũi. Khi nhìn thầy, tôi lại nhớ về ông nội đã mất từ nhỏ, những kỉ niệm đẹp đẽ giữa ông và tôi hiện lên trong tâm trí. Một hôm, trong khi ngồi khóc trong góc lớp, thầy đã đến bên tôi, đặt tay lên vai và hỏi: "Thành, sao con lại khóc? Hãy chia sẻ với thầy." Thầy ôm tôi vào lòng, làm tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó, tôi cảm nhận được sự quan tâm của thầy nhiều hơn.
Vào một ngày, do không học bài, tôi bị điểm kém và thầy đã mắng tôi. Tôi tức giận chạy về chỗ ngồi. Trong giờ ra chơi, thay vì vui vẻ như mọi khi, thầy lại xuống chỗ tôi và nói: "Thầy xin lỗi vì đã nói quá nặng, nhưng em là lớp trưởng nên cần phải gương mẫu. Hãy giảng lại cho tôi bài mà em chưa hiểu." Nhìn thầy, tôi cảm thấy rất hối hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng học tập tốt hơn.
Thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai nhòa về một người thầy giản dị nhưng gần gũi. Tôi hứa sẽ chăm chỉ học tập để trở thành một công dân có ích cho đất nước, và công ơn thầy sẽ mãi mãi được ghi nhớ như câu danh ngôn: "Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

10. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 13
Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, nhóm chúng tôi đã quyết định đến thăm cô giáo chủ nhiệm cũ, người đã dạy dỗ chúng tôi trong những năm tháng tiểu học. Gặp lại cô, niềm vui tràn ngập khi thấy cô vẫn khỏe mạnh, và cả cô trò đã ngồi lại cùng nhau ôn lại biết bao kỉ niệm xưa cũ. Đặc biệt, một kỉ niệm sâu sắc trong tôi năm ấy lại ùa về, đó là lần tôi nhận được 1 điểm 4 to tướng trong bài kiểm tra môn văn, có lẽ đó là cú sốc đầu đời của tôi.
Thời đó, tôi học rất giỏi môn văn nhờ có mẹ, một giáo viên dạy văn, người đã truyền cho tôi niềm đam mê với môn học này từ nhỏ. Tôi cũng từng nhận nhiều giấy khen về học sinh giỏi văn ở cấp trường và huyện trong năm lớp 4 và lớp 5. Chính vì thế, khi đến giờ kiểm tra môn văn, tôi rất tự tin và không hề lo lắng. Nhưng có một lần, khi tôi học lớp 5, do tính chủ quan, tôi đã nhận được điểm 4 trong bài kiểm tra số 2, kèm theo những lời phê bình từ cô giáo. Hôm đó, khi giờ trả bài kiểm tra bắt đầu, tôi thấy cô giáo cầm bài kiểm tra đi về phía mình, nét mặt cô lộ rõ vẻ buồn bã. Tôi cúi xuống xem bài của mình, và bất ngờ khi thấy 4 điểm, tim tôi đập loạn nhịp, cảm giác như sụp đổ, nước mắt tôi gần trào ra. Tôi không thể tin nổi mình lại làm bài kém đến thế. Tôi lấy lại bình tĩnh để đọc những dòng phê của cô: "Bài làm lệch đề, không đúng trọng tâm". Cô nói tiếp: "Cô thấy em dạo này hơi lơ là việc học, hãy xem lại bài của mình nhé, cô rất buồn về điều này". Nước mắt tôi rơi, không thể nói được lời nào ngoài tiếng "Dạ". Trong khi mọi bạn xung quanh đều vui vẻ với điểm số cao của mình, tôi chỉ biết cúi mặt xấu hổ. Đến giờ ra chơi, tôi ngồi buồn bã, không muốn nói chuyện với ai.
Tôi xem lại bài và nhận ra mình đã lạc đề. Cô yêu cầu viết về quê hương của Bác, nhưng tôi lại kể về Bác. Đề bài không khó chút nào vì quê tôi ở Nam Đàn, Nghệ An, tôi đã nhiều lần được đi thăm quê Bác, nhưng chính sự chủ quan đã khiến tôi nhận điểm thấp. Tôi tự trách bản thân, tại sao lại có thể sai lầm đáng tiếc như vậy. Nhớ lại khoảnh khắc nộp bài hôm đó, tôi là người nộp bài đầu tiên với ánh nhìn ngưỡng mộ của bạn bè, nhưng cô giáo đã nhắc nhở tôi: "Còn thời gian, hãy kiểm tra thật kỹ trước khi nộp". Do quá tự tin, tôi đã nộp luôn mà không kiểm tra lại. Có lẽ sự tự mãn trước lời khen của cô và bạn bè đã làm tôi trở nên kiêu ngạo. Đây thực sự là bài học lớn theo tôi suốt cuộc đời này.
Sau lần ấy, tôi cảm thấy ân hận và có lỗi với kỳ vọng của cô giáo cũng như bố mẹ. Tôi tự nhắc mình phải cẩn thận hơn, không được chủ quan dù đề bài có dễ dàng như thế nào. Từ đó, không chỉ với môn văn mà với tất cả các môn khác, tôi đều đọc kĩ đề bài và dành thời gian kiểm tra bài trước khi nộp.
Kỉ niệm đó mãi là một dấu ấn không thể quên với tôi, và mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy bối rối. Qua câu chuyện của mình, tôi hy vọng rằng mọi người khi làm việc gì cũng cần thật tập trung, không được chủ quan để tránh những sai lầm và hối tiếc sau này.

11. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 14
Trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng có những khoảnh khắc may mắn, tôi cũng không phải là ngoại lệ. Một trong những lần đáng nhớ nhất đó là khi tôi còn học lớp ba.
Ngày hôm đó, tôi chỉ mới tám chín tuổi, còn ngây thơ và thiếu trải nghiệm. Tôi nhớ rất rõ đó là một ngày thứ sáu, ngày mười ba. Mặc dù không mê tín, nhưng nghe nói đó là ngày xui xẻo, nhưng lại trở thành ngày may mắn nhất của tôi. Hôm ấy, mẹ cho tôi năm chục ngàn để mua sách. Khác với mọi lần, lần này tôi tự đi một mình. Vừa bước xuống thang cuốn, tôi đã choáng ngợp trước khu trò chơi bên cạnh. Đối với một đứa trẻ như tôi, trò chơi luôn hấp dẫn hơn bất kỳ điều gì khác. Tôi lập tức tiến thẳng đến khu trò chơi.
Thời gian trôi qua, trời đã tối. Tôi nhận ra mình vẫn chưa mua sách nên vội vàng chạy sang nhà sách. Ôi, cuốn sách mà tôi cần tìm đây rồi! Tôi hào hứng chạy đến quầy thu ngân. Khi đến nơi, tôi nhận ra bác thu ngân đang chờ đợi tôi. Sau khi quét mã vạch, bác thu ngân thông báo giá tiền. Tôi sững sờ. Trong lòng tôi lúc ấy chỉ nghĩ: "Không! Không thể nào! Đây chỉ là một giấc mơ!". Tôi bước gần lại và hỏi: "Giá bao nhiêu vậy ạ?".
Cô thu ngân lặp lại giá tiền.
Giá mà lúc đó tôi không tiêu tiền vào những trò chơi vô nghĩa, có phải tốt hơn không? Nhưng tiếc nuối cũng đã muộn, rõ ràng là tôi không thể mua sách. Không lẽ, cả buổi chiều lại về nhà thông báo với mẹ rằng tôi không đủ tiền? Trong khi tôi đang rơi vào tình huống dở khóc dở cười đó, một người đàn ông gần đó đã thò tay vào túi, lấy ra một tờ 50.000 đồng và nhẹ nhàng đặt xuống đất. Ông cúi xuống, nhặt tờ tiền lên, vỗ nhẹ vai tôi và nói: "Cháu ơi, cháu làm rơi tiền này!"
Lúc đó, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện. Thực sự tôi không có ý xin tiền, nhưng tôi cảm thấy rất trân trọng sự giúp đỡ trong tình huống éo le này. Tôi không biết nói gì ngoài việc cảm ơn ông. Tôi thật sự xúc động khi thấy ông ăn mặc giản dị, có lẽ ông không phải là người giàu có. Số tiền đó lúc này thực sự rất cần với tôi. Tôi cầm tờ tiền, đưa cho cô thu ngân. Cô tính tiền, rồi bỏ sách và hóa đơn vào túi đưa cho tôi. Khi ra cổng, tôi đã nghĩ đến việc trả lại tiền thừa cho ông, nhưng khi quay lại, ông đã đi đâu mất. Không phải tiền của mình, tôi đã bỏ số tiền đó vào thùng từ thiện gần cửa ra vào.
Sau đó, tôi trở về nhà. Trên đường về, tôi không thể ngừng suy nghĩ về câu chuyện vừa diễn ra. Trong đầu tôi nảy sinh nhiều câu hỏi. Nếu không có sự giúp đỡ của ông, liệu tôi có thể yên tâm trở về nhà không? Liệu gia đình ông có đủ khá giả không?
Dù đã ba năm trôi qua, tôi hiện giờ đã là học sinh cấp II, nhưng không thể nào quên được ngày hôm đó. Một kỷ niệm không thể nào phai nhòa trong tâm trí tôi.

12. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 15
Ngày lạnh nhất của mùa đông năm ngoái là một ngày mà em sẽ mãi không quên. Chính nhờ ngày hôm đó mà em nhận ra giá trị của việc sống có ích và có ý nghĩa hơn.
Em và Mai đã là bạn từ rất lâu. Vì thường xuyên chơi với nhau nên em cũng hiểu gia cảnh của bạn ấy không được thuận lợi cho lắm. Mai là một cô bạn rất tốt bụng, đã luôn giúp đỡ em trong học tập. Chúng em như hình với bóng, không bao giờ cãi nhau.
Em còn nhớ, mùa đông năm ngoái lạnh đến mức chỉ cần ra ngoài là cảm thấy cái rét như cắt da. Chúng em phải mặc thật nhiều lớp áo ấm mới có thể đến trường. Vào ngày lạnh nhất, em thấy Mai ngồi run rẩy, môi nhợt nhạt, tay chân thì lạnh cóng. Nhìn lên, em thấy bạn chỉ có một chiếc áo mỏng và một chiếc áo len cũ bên ngoài. Thấy vậy, em rất thương bạn, liền nắm tay lạnh cóng của Mai và hỏi:
- Cậu chỉ mặc ít áo như vậy lạnh lắm phải không?
Mai cười và trả lời:
- Không sao đâu, tớ quen rồi, như vậy là đủ ấm!
Bỗng dưng, em nảy ra ý định tặng lại cho Mai chiếc khăn len em đang quàng. Chiếc khăn đó là món quà mẹ đã dành nhiều thời gian để đan tặng em vào dịp sinh nhật vừa rồi. Em rất quý chiếc khăn, nhưng vì thương bạn nên em không thấy tiếc chút nào. Ban đầu, Mai từ chối nhận, nhưng em năn nỉ mãi bạn ấy mới đồng ý. Mai cảm ơn em rất nhiều lần. Khi bạn ấy quàng chiếc khăn vào, em thấy mặt bạn như hồng hào hơn, và bản thân cũng thấy vui vì đã giúp Mai ấm hơn.
Trên đường về nhà, em lo lắng. Em sợ mẹ sẽ buồn vì em đã tặng bạn món quà sinh nhật của mẹ. Vừa về đến cổng, em đã thấy mẹ đứng đợi, em không biết phải nói thế nào. Thấy em không quàng khăn, mẹ lập tức hỏi:
- Trời lạnh thế này sao con không quàng khăn vào, nhỡ ốm thì sao?
Em ngại ngùng tiến lại và ấp úng nói:
- Mẹ ơi, hôm nay con thấy Mai chỉ mặc hai áo mỏng nên... con đã tặng bạn... chiếc khăn của mẹ rồi ạ. Con xin lỗi vì không giữ quà mẹ tặng!
Em tưởng mẹ sẽ mắng vì không biết trân trọng quà, nhưng không ngờ mẹ ôm em vào lòng và dịu dàng nói:
- Con của mẹ thật ngoan, con đã lớn và biết quan tâm đến người khác. Mẹ không trách con đâu.
Khi đó, em cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Ngày đông lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn. Kể từ đó, em luôn nhắc nhở mình phải quan tâm đến bạn bè và mọi người xung quanh, làm nhiều việc tốt để mẹ vui lòng.

13. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 16
Trong lúc đang rửa rau và nấu cơm giúp mẹ, em chợt nhớ về kỉ niệm lần đầu tiên tự mình đảm nhận những công việc này. Đó thực sự là một trải nghiệm không thể nào quên: lần đầu tiên em tự đi chợ và nấu ăn.
Em rất yêu thích việc nấu nướng, nhưng từ nhỏ em chưa bao giờ được tự tay vào bếp. Mỗi khi em muốn chạm vào dao hay bếp, mẹ đều ngăn lại vì lo sợ em sẽ bị thương. Vì thế, dù rất thích, em chỉ có thể ngồi quan sát mẹ nấu ăn từ bàn ăn. Em thường ước rằng mình có thể lớn nhanh để được tự nấu những món mình thích.
Câu chuyện này xảy ra cách đây hai năm, bây giờ em đã có thể nấu được khá nhiều món. Kỷ niệm em bắt đầu tự nấu ăn thực sự rất đáng nhớ. Hôm ấy là một ngày cuối tuần, em ở nhà và như thường lệ, cả gia đình sẽ cùng nhau đi công viên hoặc xem phim. Nhưng hôm đó, bố em đi công tác xa, còn mẹ có việc gấp phải giải quyết ở cơ quan. Trước khi đi, mẹ dặn em ở nhà trông nhà cẩn thận và không được mở cửa cho người lạ. Mẹ hứa sẽ về vào buổi trưa. Sau khi mẹ đi, em ngồi xem phim hoạt hình yêu thích và đọc truyện tranh, rồi lấy bánh ra ăn. Đến trưa, bụng em có chút đói và nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ. Em thắc mắc không biết mẹ bận gì mà mãi chưa về, nên đã gọi điện thoại cho mẹ:
- Mẹ ơi, trưa nay mẹ có về nhà không ạ?
- Ở cơ quan có nhiều việc quá, giờ mẹ vẫn chưa xong. Nếu con đói thì lấy bánh ra ăn nhé, lát mẹ về sẽ mua đồ ăn cho con! – Mẹ trả lời.
Em đành cúp máy và quay lại phòng đọc truyện chờ mẹ. Mặc dù bụng đói, nhưng em không muốn ăn bánh vì sáng nay đã ăn rồi. Bỗng dưng trong đầu em lóe lên ý tưởng: “Hay là mình tự nấu ăn nhỉ?”. Nghĩ vậy, em chạy vào bếp mở tủ lạnh, nhưng chỉ còn vài quả trứng và không có rau xanh. Em lấy tiền tiêu vặt và cầm chìa khóa ra mở cửa đi mua rau. Em đã đến chợ gần đó và mua một mớ rau muống, rồi thấy dưa chuột nên mua thêm một ít vì mẹ rất thích. Trên đường về, em vui vẻ nghĩ: “Chắc chắn mẹ sẽ rất bất ngờ.”
Về đến nhà, em bắt tay vào nấu ăn, nhặt rau muống và nhớ lại cách mẹ nấu để làm theo. Em vo gạo, nhưng khi đong nước, em cũng làm theo cảm tính, không biết thế nào là vừa. Sau đó, em rửa sạch rau chuẩn bị nấu. Em lấy nồi lớn nhất và đun nước để luộc rau. Đợi mãi mà nước chưa sôi, em liền gọt dưa chuột. Em nhớ mẹ thường dùng dao gọt mướp, nên em làm theo. Công việc này khá đơn giản. Khi nước sôi, em cho rau muống vào luộc, nhưng không hiểu sao rau không có màu xanh. Sau đó, em đặt chảo lên bếp để ốp trứng, nhưng vì lửa quá lớn nên quả đầu tiên bị cháy, em phải bỏ đi. Lần ốp hai quả sau, em thành công hơn, chỉ bị cháy một chút nhưng không được đẹp mắt. Sau hơn một tiếng hì hục, em đã hoàn thành món ăn và chờ mẹ về thưởng thức.
Một lúc sau, mẹ về và mang theo túi đồ ăn sẵn. Em chạy ra đón mẹ, kéo mẹ vào bếp và khoe:
- Mẹ ơi, con tự nấu cơm chờ mẹ đấy. Mẹ hãy thử tay nghề đầu bếp của con nhé!
Mẹ em vẫn còn ngạc nhiên, nhìn bàn ăn một lúc rồi mới ngồi xuống. Mẹ thưởng thức từng món ăn và khen em nấu khéo, vì những món không cần nhiều gia vị cầu kỳ. Khi mẹ nhìn nồi nước luộc rau muống, mẹ chỉ bật cười. Kể từ hôm đó, mẹ bắt đầu dạy em nấu những món đơn giản. Giờ em đã thành thạo khá nhiều món.
Em sẽ mãi không quên kỉ niệm này. Em nghĩ rằng cần có những lúc quyết tâm làm những điều mình yêu thích.

14. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 17
Em vẫn nhớ như in buổi trả bài hôm ấy. Đó là khoảnh khắc đau lòng nhất kể từ khi vào lớp 6, khi em nhận được điểm 3 môn Làm văn.
Cô Thanh đang trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn với vẻ mặt không vui. Một cảm giác lo lắng dâng lên, em vội vàng lật từng trang. Những điểm 8, 9 nổi bật lần lượt xuất hiện, khiến em mỉm cười, tự hào vì mình là học sinh giỏi Văn. Nhưng khi lật tiếp, một điểm 3 to tướng làm em choáng váng, không thể tin vào mắt mình.
Không, điều này không thể xảy ra! Em cố bình tĩnh nhìn lại, nhưng rõ ràng số 3 đã in đậm trong khung điểm. Em nhanh chóng gập vở lại, nhìn quanh. Các bạn đều vui vẻ với điểm số của mình, không ai để ý đến nỗi buồn của em. Có lẽ họ nghĩ em vẫn như mọi khi, vui mừng với điểm số cao. Càng nghĩ càng xấu hổ, em cúi gằm mặt xuống. Nhìn lại bài viết, dòng chữ phê của cô hiện rõ: Lạc đề!
Em đọc lại đề bài và nhận ra mình đã sai. Đề yêu cầu tả một dòng sông hay một cánh đồng gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, nhưng em lại kể về một kỉ niệm sâu sắc khác. Đề bài không khó, nhưng do em quá chủ quan, không đọc kỹ. Nhớ lại lúc làm bài, em đã nộp bài đầu tiên, quên lời cô nhắc: Phải xem lại bài thật kỹ trước khi nộp. Có lẽ do tự mãn với khả năng của mình, em đã trở nên kiêu ngạo mà không hay biết.
Đúng lúc đó, bạn Hà thì thào bên tai em:
- Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cuối cùng mình cũng đạt điểm khá rồi. Mẹ chắc sẽ vui lắm. Mà sao mặt cậu lại tái xanh thế? Cậu được bao nhiêu điểm? Cho tớ xem nào!
Nghe Hà nói, em lại càng cảm thấy buồn bã. Hà đang vui mừng với điểm 7 đầu tiên, còn em lại nhận được điểm 3 mà trước đây em từng coi thường. Không thể diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên: Sao lại thế hả Lan? Cô rất thất vọng.
Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ đặt nhiều niềm tin vào em. Nếu biết em bị điểm 3 môn Làm văn, họ sẽ nghĩ gì? Bố luôn động viên em học giỏi và hy vọng em sẽ trở thành luật sư như ông. Còn mẹ, những đêm mẹ ngồi đan len chờ em học xong để đi ngủ cùng, mẹ chỉ mong em học giỏi. Em không thể làm bố mẹ thất vọng, nên em quyết định giấu điểm số, nói rằng cô giáo chưa chấm vì cả lớp làm bài kém. Nghĩ đến điều đó, em về nhà mà tâm trí vẫn mông lung.
Khi vừa bước vào cổng, mẹ dịu dàng ra đón em. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của em, mẹ thoáng hoảng hốt. Em ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở. Không, em không thể lừa dối mẹ yêu quý của mình.
Tối hôm đó, em đã xem lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em phải nhìn lại chính mình. Em tự hứa: Nhất định sẽ không để điểm 3 này xảy ra lần nữa. Em sẽ cố gắng đạt được những điểm 9, 10 để lấy lại lòng tin yêu từ cha mẹ, thầy cô và bạn bè.

15. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 18
Ai cũng sở hữu những kỉ niệm đầy ắp từ thuở ấu thơ. Đặc biệt, những ngày đầu cắp sách đến trường, gặp gỡ và kết bạn với các thầy cô, bạn bè sẽ mãi mãi là những ký ức không thể nào quên.
Những ngày đầu đi học, tôi thường xuyên được cô giáo khen vì viết chữ đẹp và đều. Tôi học khá môn tập viết, nhưng lại không mấy tự tin ở môn toán, đây là môn học mà tôi rất sợ. Mặc dù cô giáo đã giảng dạy và hướng dẫn tôi rất tỉ mỉ, nhưng do tâm lý sợ hãi nên tôi không thể nắm bắt hết những kiến thức đó. Nhận ra điều này, cô đã chuyển tôi ngồi cạnh Hà - một trong những bạn học giỏi nhất môn toán - để chúng tôi có thể học cùng nhau. Nhờ làm bài nhóm, tôi đã tiến bộ rõ rệt. Tôi học hỏi được cách giải quyết vấn đề từ bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, Hà còn hướng dẫn tôi cách tiếp cận vấn đề và tìm ra phương pháp giải thích hợp. Từ một học sinh yếu kém môn toán, tôi dần dần phát triển niềm yêu thích với môn học này.
Có một lần, trong một bài kiểm tra toán, tôi không làm được bài. Tôi ngồi loay hoay gần như suốt buổi để giải quyết. Thấy vậy, Hà đã viết ra một tờ giấy nháp, vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho tôi. Tôi rất vui khi nhận được sự giúp đỡ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bứt rứt trong lòng. Tôi đã quyết định cất tờ giấy vào ngăn bàn. Bỗng nhớ lại lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”, tôi không muốn mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục tôi chép tờ giấy đó. Nhưng tôi kiên quyết từ chối và tiếp tục suy nghĩ. Khi chỉ còn khoảng năm phút, bỗng dưng những kiến thức cô giáo giảng bỗng hiện ra trong tâm trí tôi. Sau khi viết ra các công thức đã học, tôi chợt nhận ra mình đã quên một phép tính. Tôi vội vàng sửa lại bài làm. Khi tiếng trống kết thúc giờ kiểm tra vang lên, tôi cũng vừa hoàn thành bài thi của mình.
Khi cô giáo trả bài, tôi rất vui mừng khi nhận được điểm 8 - một thành quả xứng đáng cho nỗ lực của mình. Hà cũng rất vui vì tôi đã tiến bộ. Đến bây giờ, mỗi khi nhắc lại, tôi lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

16. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 19
Kỉ niệm đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống mỗi người. Đối với riêng tôi, những kỉ niệm ấy đã trở thành hành trang quý giá cho tương lai.
Trong cuộc đời, chắc hẳn chúng ta không ít lần phạm phải sai lầm. Nhưng chính những sai lầm đó đã giúp tôi trưởng thành hơn. Sự việc xảy ra khi tôi học lớp năm. Trong một lần ham chơi, tôi đã trốn học cùng nhóm bạn để chơi điện tử. Tuy nhiên, cô giáo chủ nhiệm đã phát hiện ra và nhắc nhở chúng tôi trước cả lớp. Cô còn nói sẽ gặp phụ huynh vào cuối tuần để trao đổi. Điều này khiến tôi vô cùng lo lắng, vì bố tôi rất nghiêm khắc.
Cuối tuần, cô đến nhà nhưng chỉ có mẹ ở nhà, bố tôi đã đi công tác. Cô đã trò chuyện với mẹ khoảng một giờ rồi ra về. Tôi ngồi trong phòng mà lòng không yên. Sau khi cô ra về, mẹ gọi tôi xuống để nói chuyện. Trái với thái độ dịu dàng của mẹ, tôi lại khó chịu và cãi lại mẹ. Khi nghe những lời tôi nói, mẹ chỉ im lặng, và tôi thấy ánh mắt mẹ buồn bã.
Hôm sau, khi đi học về, tôi thấy một bức thư để trên bàn. Mở thư ra, tôi thấy dòng chữ quen thuộc của bố. Những lời bố viết khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi nhận ra những điều mà mẹ đã hy sinh cho tôi thật lớn lao. Và tôi cảm thấy hối hận về những lời nói vô lễ trước đó.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi đã đề nghị giúp mẹ rửa bát. Khi bố mẹ ngồi xem ti vi ở phòng khách, tôi đã xin lỗi họ. Lúc đầu, bố mẹ rất ngạc nhiên, nhưng sau đó, tôi nhận ra họ đã rất cảm động. Cả hai cùng nói: “Không sao đâu, con gái yêu của bố mẹ!”. Tôi ôm chầm lấy bố mẹ, nước mắt lăn dài mà không hay biết.
Quả thật, gia đình luôn yêu thương chúng ta vô điều kiện. Những người thân sẽ luôn bao dung và dạy dỗ chúng ta những bài học quý giá. Kỉ niệm này thật sự có ý nghĩa đối với tôi.

17. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 20
Các kỉ niệm thường mang đến cho chúng ta những bài học quý báu. Tôi cũng có một kỉ niệm như thế mà đến giờ vẫn ghi nhớ rõ ràng.
Tuần trước, trong giờ ra chơi, tôi đang ngồi chép bài thì bất ngờ Tuấn - bạn ngồi cùng bàn, tiến lại gần với vẻ mặt khá tức giận. Chưa kịp hỏi han, Tuấn đã lớn tiếng:
- Cậu có lấy tiền của tớ không? Chỉ có cậu mới biết tớ có số tiền lớn như vậy. Nó đã mất sau tiết thể dục, trong khi cậu xin nghỉ.
Tôi chưa kịp hiểu ra vấn đề thì Tuấn đã lục cặp sách của tôi. Tôi cảm thấy bực bội, nhưng lại nhớ rằng vào đầu giờ, Tuấn đã nói về việc mang tiền đóng học. Thảo nào số tiền đó lại mất tích. Tôi liền đáp lại:
- Không phải tớ đâu, Tuấn! Tớ không biết cậu để số tiền ở đâu cả!
Tuy nhiên, Tuấn không chịu lắng nghe. Ánh mắt của cả lớp đều hướng về phía tôi, thể hiện sự nghi ngờ, và rất nhiều bạn đã lên tiếng chỉ trích tôi. Tôi chỉ biết im lặng, lòng trĩu nặng.
Trong không khí căng thẳng đó, bạn lớp trưởng đã kêu gọi cô giáo chủ nhiệm. Cô đã yêu cầu cả lớp yên lặng và hỏi tôi về sự việc. Tôi lo lắng không biết phải giải thích như thế nào để mọi người hiểu. Đột nhiên, lớp trưởng đã đứng dậy nói:
- Thưa cô và các bạn, tôi tin rằng Hùng không lấy tiền của Tuấn.
Tiếp đó, lớp trưởng đã nói:
- Hùng là một người bạn rất tốt. Thực tế, Hùng còn tiết kiệm tiền ăn sáng để quyên góp cho quỹ từ thiện của trường. Hùng luôn giúp đỡ các bạn khó khăn trong lớp. Hành động vội vã kết tội Hùng của Tuấn mà không có chứng cứ thuyết phục là quá nhanh chóng.
Cả lớp đều đồng tình, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi nhìn bạn lớp trưởng với lòng biết ơn. Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi đứng lên nói:
- Thưa cô giáo và các bạn, tôi biết về số tiền đó, nhưng tôi khẳng định mình không lấy. Trong giờ thể dục, tôi đã xin nghỉ và ở lại phòng y tế vì đau bụng. Cô y tế có thể chứng minh điều đó.
Khi nghe vậy, mọi người bắt đầu đồng tình. Cô giáo yêu cầu Tuấn kiểm tra lại đồ dùng cá nhân. Tuấn làm theo, và thật may, số tiền của cậu đã ở trong túi áo khoác. Cậu đã quên mất đã để nó ở đó. Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng vậy. Tuấn đã xin lỗi tôi, nhưng tôi không trách bạn. Tôi động viên Tuấn lần sau nên cẩn thận hơn.
Kỉ niệm lần bị hiểu lầm đã giúp tôi rút ra nhiều bài học quý giá. Dù ở hoàn cảnh nào, bạn cũng nên giữ bình tĩnh để xử lý mọi vấn đề một cách tốt nhất.

18. Bài viết về một kỉ niệm cá nhân số 1
Mỗi con người đều có một quãng đời học sinh vô cùng quý giá, trong sáng và tuyệt đẹp. Thời gian này gắn liền với biết bao kỷ niệm ở những ngôi trường yêu thương. Đối với tôi, mái trường Tiểu học là nơi tôi trân trọng nhất, bởi đây là nơi tôi lưu giữ nhiều kỷ niệm thiêng liêng nhất từ những ngày đầu bước chân vào trường.
Ngôi trường của tôi khang trang và tươi đẹp với những dãy nhà cao, được sơn màu vàng và mái tôn đỏ rực rỡ. Mỗi lớp học luôn vang lên tiếng giảng dạy ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu tự tin của học sinh và những tiếng cười trong trẻo của bạn bè. Sân trường rộng lớn với những hàng cây xanh mát và làn gió nhẹ nhàng. Đây thật sự là nơi lý tưởng để chúng tôi vui chơi. Tôi rất yêu quý sân trường này. Mỗi góc sân, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm tuyệt vời của tôi về những lần đến trường và chơi đùa cùng bạn bè. Cây cối vẫn đứng đó, lá vẫn xao động như ngày tôi bước vào lớp Một, ngạc nhiên nhìn ngắm không gian tươi đẹp. Mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có chúng tôi là lớn lên. Hơn bốn năm trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp chín… Thời gian ơi, xin hãy dừng lại để tôi mãi là cô học sinh trung học, để tôi có thể sống mãi dưới mái trường này!
Nơi đây cũng giữ gìn nhiều kỷ niệm đẹp về những thầy cô và bạn bè mà tôi yêu quý. Các thầy cô luôn ân cần nhưng cũng rất nghiêm khắc, dạy dỗ chúng tôi những bài học quý báu. Đối với tôi, thầy cô giống như những người cha, người mẹ thứ hai, giúp chúng tôi trưởng thành. Những người bạn bên cạnh là những người đồng hành tuyệt vời, luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả họ như những người anh, chị, em trong một gia đình lớn. Mỗi khi tôi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trìu mến của thầy cô hay nụ cười của bạn bè là lòng tôi lại thấy ấm áp hơn. Ngôi trường này mãi ghi dấu trong tôi với những ngày kỷ niệm vui vẻ. Ngày khai trường, ngày 20 tháng 11... những ngày tuyệt vời ấy trôi qua, để lại trong tôi những nuối tiếc. Chỉ còn hai tháng nữa tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ chuyển đến những ngôi trường mới, với thầy cô và bạn bè mới… nhưng liệu những tháng ngày đẹp đẽ đó sẽ kéo dài được bao lâu?
Thời gian trôi đi như những con sóng ra khơi, không bao giờ quay lại. Nhưng có một điều sẽ mãi ở lại với tôi, đó chính là hình ảnh mái trường Tiểu học yêu quý của tôi.

20. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 2
Ngày ấy, khi tôi còn bé khoảng 6, 7 tuổi, bác đã nghỉ hưu. Tôi không rõ tuổi tác hay công việc của bác; chỉ biết rằng tên bác là Hải. Bác có bộ râu quai nón bạc màu rất đẹp. Bác càng trở nên thu hút hơn khi ngồi bên cửa lớp, vào một buổi chiều đông lạnh giá, lặng lẽ chơi một khúc nhạc ngọt ngào bằng chiếc đàn măng-đô-lin nhỏ xinh của mình.
Thời gian đó, trường học chưa có thư viện như bây giờ. Chính bác Hải đã tự tay thu thập sách vở, tạo nên một tủ sách nhỏ trong một phòng học của ngôi nhà cấp bốn trong trường. Vào những ngày đông lạnh giá, chúng tôi say sưa đọc sách từ trưa đến chiều. Những ngày mưa lũ, nước ngập tới mắt cá, thư viện nhỏ buộc phải đóng cửa. Nhưng chúng tôi vẫn nôn nóng chờ đợi bác Hải đến trường trên chiếc xe đạp cọc cạch, chòm râu bạc của bác phất phơ theo từng nhịp đạp.
Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên đăng ký thẻ đọc. Hồi đó, thư viện chỉ nhận các “anh, chị” từ lớp ba trở lên. Tôi học lớp hai, mới 7 tuổi, chưa đủ “điều kiện” để sở hữu một chiếc thẻ đọc bằng bìa màu xanh xám, ghi rõ tên học sinh và tên lớp. Tôi không thể chịu đựng sự “bất công” này, vẫn đến đứng nhìn nhưng không dám nói gì. Bác Hải thấy vậy đã hỏi han tôi học lớp nào, con nhà ai. Biết được nguyện vọng của tôi, bác đùa: “Thế thì bác phải kiểm tra xem cháu đọc có nhớ gì không!”. Sẵn có cuốn Búp sen xanh trên giá, bác đưa cho tôi và bảo mang về đọc.
Chiều hôm đó, tôi cắm cúi đọc Búp sen xanh. Đến hai, ba ngày sau tôi vẫn mê mẩn với cuốn sách đó. Hết tuần, tôi đem trả sách. Bác hỏi: “Trong sách có bài thơ nào không?”. Tôi đọc ngay một bài thơ nhỏ cho bác nghe. Và thế là, tôi được nhận một tấm bìa có tên mình, thậm chí còn được mượn sách mang về thường xuyên. Sau này, khi gặp mẹ tôi, bác Hải luôn khen ngợi trí nhớ của tôi. Bác không nghĩ rằng, với một đứa trẻ, trong đầu chưa quá chật chội, việc nhớ một bài thơ nhỏ chẳng là gì! Nhưng những lời khen ấy đã khiến tôi cảm thấy tự hào và dần tự tin hơn – dám viết, dám nói, dám chia sẻ những suy nghĩ của mình.
Tôi không nhớ tủ sách nhỏ đó tồn tại đến bao giờ. Chỉ nhớ rằng, khi tôi lên lớp ba, chúng tôi thường xuyên đến nhà bác Hải ở khu tập thể Trường Đại học Bách Khoa Hà Nội để nghe bác chơi đàn, tập hát và... tập kể chuyện. Tôi vẫn nhớ một bài hát mà bác từng đàn cho chúng tôi hát theo, đó là bài Reo vang bình minh... Tiếng đàn măng-đô-lin trong trẻo, nhẹ nhàng như dòng nước chảy giữa buổi sáng sớm từ trên núi xuống những con suối nhỏ, đưa trí tưởng tượng của trẻ thơ bay xa mãi...
(Theo NGUYỄN THỤY ANH, Tạp chí Văn học và Tuổi trẻ, số 12, 2016)

20. Bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân số 3
Mỗi người trong chúng ta đều lưu giữ những kỷ niệm quý giá trong cuộc đời, những hành trang giúp ta bước vững hơn trên con đường của chính mình. Tôi cũng có những kỷ niệm đẹp như vậy.
Kỷ niệm mà tôi luôn nhớ mãi là buổi lễ khai giảng cuối cùng của năm học tiểu học. Đó là một sự kiện vô cùng ý nghĩa đối với tôi. Ngày hôm đó, trời đẹp và trong xanh, tôi đã dậy từ sớm để chuẩn bị cho mọi thứ. Đúng bảy giờ kém mười lăm phút, mẹ tôi đưa tôi đến trường.
Buổi lễ khai giảng diễn ra đúng vào bảy giờ ba mươi phút. Mở đầu là các tiết mục văn nghệ chào mừng, sau đó là phần diễu hành của các em học sinh lớp một. Nhìn thấy sự bỡ ngỡ trên khuôn mặt của các em, tôi lại nhớ về chính mình khi mới đặt chân vào ngôi trường tiểu học thân thương.
Sau phần chào cờ, tất cả học sinh lặng yên để lắng nghe những lời phát biểu từ cô hiệu trưởng. Giọng cô vừa ấm áp vừa nghiêm trang, khiến tôi cảm thấy xúc động. Những lời dặn dò của cô về một năm học mới đầy hứa hẹn đã tiếp thêm động lực cho tôi. Đặc biệt, tôi được giao nhiệm vụ đại diện cho toàn thể học sinh khối năm để bày tỏ lòng biết ơn tới các thầy cô. Đây là lần đầu tôi phát biểu trước đám đông và cũng là lần đầu tiên tôi được giao trọng trách lớn lao như vậy, làm tôi có phần hồi hộp. Nhưng nhờ sự động viên của cô tổng phụ trách, tôi dần trở nên tự tin hơn. Trong bộ đồng phục mới, tôi đứng trên sân khấu và trình bày bài phát biểu của mình. Sau khi tôi nói xong, các thầy cô và bạn học đã dành cho tôi những tràng pháo tay nồng nhiệt. Trở vào, tôi cũng nhận được lời khen từ cô tổng phụ trách, và lúc đó, tôi cảm thấy tự hào, hạnh phúc biết bao.
Buổi lễ khép lại với tiếng trống chào mừng năm học mới vang vọng. Đó là hồi trống trang nghiêm nhất mà tôi từng nghe, vang lên trong bầu không khí yên tĩnh và hồi hộp. Năm học cuối cùng của tôi tại mái trường tiểu học thân thương đã chính thức bắt đầu.
Khi nhớ về buổi lễ khai giảng, lòng tôi lại bồi hồi với những dòng chữ trong tác phẩm “Tôi đi học” của nhà văn Thanh Tịnh: “Hằng năm vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều, và trên không mây bay lửng lơ, lòng tôi lại nao nức với những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường.”
