Tổng hợp hơn 20 bài văn kể về một thành tựu hoặc một chiến thắng xuất sắc nhất, ngắn gọn với cấu trúc chi tiết giúp học sinh lớp 6 có thêm nguồn tài liệu tham khảo để viết văn tốt hơn.
20+ Kể lại trải nghiệm một thành tích hay một chiến thắng (hay, ngắn gọn)
Một câu chuyện về một thành công đáng nhớ hoặc một chiến thắng không thể quên - Mẫu số 1
Tôi là một cô bé sinh ra trong một gia đình trí thức, nơi tình thương vô bờ bến luôn bao phủ. Thời thơ ấu của tôi là những ngày tháng hạnh phúc bên ba mẹ và em trai. Mặc dù ba mẹ chỉ là những công nhân viên nhà nước với mức lương không nhiều nhưng tình yêu thương của họ dành cho chúng tôi không hề kém cạnh ai.
Tôi và em trai luôn được ba mẹ chăm sóc như những viên ngọc quý. Gia đình tôi có thể không giàu có về vật chất nhưng chắc chắn là giàu có về tình thương và tri thức. Từ khi còn bé, ba mẹ đã khuyến khích tôi học hỏi và khích lệ tôi vượt qua mọi khó khăn để trở thành người có ích và được nhiều người kính trọng.
Nhận thức được điều đó và nhờ sự dạy dỗ từ ba mẹ, suốt thời gian đi học, tôi luôn duy trì thành tích học tập xuất sắc của mình. Tôi tự hào và hạnh phúc khi được công nhận là một học sinh thông minh và xuất sắc, được thầy cô khen ngợi và bạn bè ngưỡng mộ. Thậm chí, ngay cả trong gia đình, tôi cũng là biểu tượng của sự thành công và học vấn, là điều mà ba mẹ tôi rất tự hào.
Và đến cuối chặng đường cam go đầu tiên của cuộc sống học sinh, kỳ thi tốt nghiệp cấp 2 đã đến gần. Đối với nhiều người, đó có thể chỉ là một kỳ thi chuyển cấp bình thường, nhưng với tôi, một cô gái 15 tuổi, đó là như một ngọn núi cao cần phải vượt qua với rất nhiều nỗ lực.
Từng miếng ăn, giấc ngủ của tôi đều được ba mẹ quan tâm. Họ tiết kiệm tiền, nhịn ăn, giảm phần sữa của em trai để có tiền mua những loại thuốc bổ não tốt nhất cho tôi. Họ tìm mua những cuốn sách tham khảo tốt nhất để tôi có thể hấp thụ được tất cả kiến thức tốt nhất, để làm bài thi tốt nhất. Và hơn cả, để tôi có thể bước vào tương lai, bước vào cánh cửa của đại học một cách dễ dàng hơn khi tôi được học tại một trường cấp 3 tốt.
Trở thành học sinh của trường THPT Bùi Thị Xuân là một ước mơ với tôi. Tôi quyết tâm học tốt để làm cha mẹ tự hào, và cũng vì lý do đó và sự kỳ vọng, tình yêu thương từ ba mẹ, khi còn một ngày nữa là ngày thi, tôi đã học thuộc hết và trả bài mẹ một cách tự tin với những bài thơ, tiểu sử tác giả, định nghĩa, định lý toán học, vật lý.
Tôi đã hoàn thành môn thi đầu tiên của mình, môn Văn, và cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc của ba mẹ khi con gái mình đã làm bài tốt. Rồi tôi bước vào môn thi thứ hai, môn Lý, ngày đó là một bài học quý báu đối với tôi. Khi kết thúc bài thi, tôi vui mừng về nhà với tâm trạng của một sĩ tử làm bài tốt.
Tôi tự hào nói với ba rằng mình làm bài rất tốt vì dạng bài đó tôi đã được thầy cô luyện tập rất nhiều. Hai cha con tôi về nhà trong tiếng cười nói vui vẻ, nhưng khi về đến nhà, tôi nhận ra mình đã làm sai vì một sơ xuất nhỏ với số của đề bài.
Điểm 10 ước mơ giờ chỉ còn là 6,5 với 5 điểm lý thuyết nếu đúng trọn vẹn và 5 điểm của bài toán đã vì tính bất cẩn của tôi giờ chỉ còn lại 1,5 điểm. Ba mẹ không la mắng vì sợ ảnh hưởng đến môn thi sau, nhưng tôi biết buổi tối đó ba mẹ đã khóc. Những giọt nước mắt ấy đã âm thầm hiện hữu trên đôi mắt của họ cho đến khi tôi nhận kết quả thi dù rằng những môn thi sau tôi đều làm bài tốt.
Sau khi kỳ thi kết thúc, khi bạn bè vui vẻ đi chơi, tôi lại ở nhà một mình chờ đợi kết quả. Những nỗ lực của tôi đã được thể hiện qua điểm số cao, khi mà ít học sinh trong trường có điểm thi Văn 9,5 điểm như tôi. Và ít học sinh nào cũng được 5 điểm lý thuyết như tôi. Nhưng cuối cùng, tất cả đã bị hủy bỏ do một sai lầm nhỏ của tôi, với kết quả tốt nghiệp loại khá chỉ vì một môn thi dưới 7 điểm.
Tôi đã rơi nước mắt nhiều trong cái tuổi 15 ấy, bạn bè liên tục gọi điện hỏi thăm tôi về kết quả thi, ba mẹ cảm thấy xấu hổ khi mọi người hỏi về kết quả của tôi, ngày các bạn về trường chia tay thầy cô thì tôi lại trốn đi vì cảm thấy nhục nhã. Và đau đớn hơn cả là cái nhìn của mọi người đối với tôi, họ không nhìn vào quãng đường 9 năm cố gắng của tôi mà chỉ nhìn vào bài thi do một phút bất cẩn.
Tôi không còn là cô bé học giỏi như ngày nào nữa, không còn là tấm gương cho các em và hơn hết là sự khinh miệt của người bạn thân mình gọi là chị em bấy lâu nay. Khi tôi không nhận cuộc gọi của người đó, tôi đã được nhận câu nói sẽ mãi mãi ở trong lòng tôi: “Sao không nhận cuộc gọi vậy? Có phải làm bài thi ít điểm quá nên xấu hổ không?”. Một câu nói nhưng dạy cho tôi rất nhiều điều, dạy tôi biết thế nào là nỗi đau của sự thất bại, hậu quả của sơ xuất và bài học về “chọn bạn mà chơi” của thời xa xưa.
Sau đó, tôi lớn lên cùng với nỗi đau nhớ đời ấy, tôi vẫn tiếp tục học mà không để ý đến những gì xung quanh mình, không quan tâm đến những lời nói của người khác, chỉ biết học và biết đến gia đình tôi có ba mẹ và em trai. Tôi không cần bất kỳ ai nghĩ mình là một người giỏi cả, tôi chỉ cần mình là một người con ngoan của ba mẹ là đủ.
Khi em trai tôi thi lớp 9, dù đã 7 năm trôi qua, nhưng bài học quý báu ấy vẫn giữ nguyên giá trị như ngày đầu. Tôi luôn dạy em về bài học đau đớn của cuộc sống cũng như kể về ước mơ lúc ấy của gia đình tôi. Tôi hy vọng em trai mình sẽ thực hiện ước mơ đó để một lần ba mẹ tôi lại được tự hào về chị em tôi. Và em trai tôi đã làm được điều đó, tôi đã thấy sự hạnh phúc của ba mẹ tôi, hạnh phúc nhỏ bé thôi nhưng đã qua 7 năm chị em tôi mới làm được cho ba mẹ.
Giờ đây, trái tim tôi cũng đã quên đi nỗi đau ngày xưa. Nó không còn là nỗi đau nữa mà giờ chỉ còn lại là ký ức của tuổi trẻ, một bài học đầu đời của tôi. Hiện tại, tôi đã tốt nghiệp đại học và đang bước vào những bước tiếp theo trong cuộc đời. Tôi hiểu rằng cuộc sống không chỉ màu hồng, tạo hóa đã ban cho chúng ta 12 màu cơ bản và 12 màu đó chính là muôn màu của cuộc sống.
Cuộc sống sẽ có những lúc vui vẻ, lúc buồn bã, những nỗi đau và niềm vui. Mọi thứ đều sẽ qua, quan trọng là chúng ta làm thế nào để vượt qua chúng một cách nhẹ nhàng, để sau đó chúng ta có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp hơn và tin rằng khi chúng ta tin vào cuộc sống màu hồng, cuộc sống màu hồng sẽ đến với chúng ta.
Một câu chuyện về một thành công đáng tự hào hoặc một chiến thắng đáng nhớ - mẫu 2
Tôi đã từng là một học sinh rất yếu về các môn xã hội nhưng nhờ sự động viên từ mọi người mà bây giờ tôi đã biết cách tự mình vươn lên trong những môn đó. Tôi nhớ, khi tôi còn là học sinh lớp Sáu, áp lực từ các môn xã hội đổ dồn về phía tôi. Tôi thường trách mình là lười biếng và đổ lỗi cho môn học khó và giáo viên dạy không tốt. Vào lúc thi giữa kỳ 1, tôi không dành thời gian học cho các môn xã hội mà tập trung vào việc chơi điện thoại và những trận đấu còn dang dở cùng với những môn tự nhiên mà tôi giỏi. Khi thi, tôi không nhớ được một chữ nào và kết quả là tôi trượt hết các môn xã hội, đặc biệt là môn Văn. Tôi không để ý đến những môn đó cho đến khi thấy bảng điểm và bảng xếp hạng của bản thân trong lớp, rất tồi tệ và tôi muốn so sánh hơn nữa. Tôi mang sổ liên lạc tổng kết bảng điểm và bảng xếp hạng về nhà và bắt đầu lo sợ về việc bị la mắng, bị đánh của ba mẹ. Khi bước vào nhà, tôi đưa bảng điểm tệ hại của mình cho ba mẹ và họ không nói gì, chỉ biểu hiện thất vọng trong cảm xúc. Tôi nói:
- Con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm! Con không học tốt và không làm ba mẹ tự hào.
- Sao con lại nghĩ vậy? - Mẹ tôi hỏi.
- Con sợ mẹ sẽ mắng, đánh con vì bảng điểm đó nhưng con sẽ cố gắng hơn vào lần sau ạ!
Mẹ tôi thở dài, xoa đầu tôi và nói:
- Điều mà mẹ cần không phải là bảng điểm của con mà là sự cố gắng thực sự của con, đó mới là điều mà mẹ tự hào.
- Con nghĩ con rất kém về mảng xã hội, con xin lỗi mẹ. - Tôi trả lời một cách chân thành.
Không ai tệ cả, chỉ là do bản thân tạo ra. Mẹ không muốn con thua, nhưng con hãy nghĩ đến tương lai đẹp của mình.
Sau khi nghe mẹ, tôi nhận ra điểm yếu của mình và tập trung vào cải thiện. Tôi nhờ bạn hiểu biết giúp đỡ và đọc nhiều để cải thiện. Kết quả, tôi tự hào khi đứng hạng hai trong lớp.
Mọi người ngưỡng mộ sự cố gắng của tôi. Điều này nhắc tôi đến lời dạy của mẹ: 'Hãy nghĩ đến thành tích khi đứng trước mọi người'.
Em nhớ lần được đại diện lớp tham gia Hùng biện về môi trường. Dù lo lắng, nhưng em cố gắng thể hiện sự tự tin và thoải mái.
Lần tham gia Hùng biện là kỷ niệm đáng nhớ nhất của em. Dù hồi hộp, em vẫn cố gắng diễn đạt ý tưởng của mình một cách tốt nhất.
Em nhớ ngày đó trời âm u, nhưng em vẫn dậy sớm để nhẩm lại bài. Lo lắng cứ trào dâng trong em, nhưng em vẫn cố gắng tỏ ra tự tin.
Sự hồi hộp và lo lắng không ngừng ám ảnh em, nhưng em vẫn cố gắng vượt qua. Em nhớ lời mẹ: 'Hãy nghĩ đến thành tích của con khi đứng trước mọi người'.
Tham gia cuộc thi, em cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Nhìn các bạn khác tự tin biểu diễn, em tự ti hơn bao giờ hết. Nhưng nhìn thấy sự ủng hộ từ mọi người, em cảm thấy tự tin hơn.
Em rất vui khi đạt giải nhì, đó là minh chứng cho nỗ lực của em.
Đội nhảy của lớp đã giành giải nhất cuộc thi, đó là một kỷ niệm đáng nhớ.
Cuộc thi nhảy dân vũ là một trải nghiệm tuyệt vời, chúng tôi đã thể hiện được tinh thần đồng đội và nỗ lực của mình.
Em và các bạn cùng nhau luyện tập, chỉnh sửa để chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Cuối cùng, chúng tôi đã thể hiện một màn trình diễn đồng đội và ấn tượng.
Sau bao ngày luyện tập, buổi biểu diễn đã diễn ra thành công. Nhận được sự ủng hộ từ khán giả, em cảm thấy hạnh phúc và tự tin.
Thành công của đội nhảy đã làm cho em rất vui và tự hào.
Mặc dù chỉ là một thành tích nhỏ, nhưng nó thể hiện sự nỗ lực của chúng tôi. Em tự hào về kết quả và hy vọng lớp sẽ có nhiều thành tích hơn trong tương lai.
Em vô cùng hạnh phúc khi đạt huy chương vàng môn bơi lội. Đây là kết quả của sự vất vả và nỗ lực của em.
Em được đánh giá có năng khiếu bơi lội từ nhỏ. Em dành nhiều thời gian để luyện tập và cuối cùng đã đạt được thành công.
Trong cuộc thi bơi lội, em gặp nhiều khó khăn nhưng cuối cùng đã giành chiến thắng. Em tự hào về bản thân và xúc động khi nhận huy chương.
Khi nhận được giải thưởng, em tự hào và cảm thấy hạnh phúc với thành tích của mình.
Thành tích nhận được giúp em tự tin thực hiện ước mơ của mình.
Em vô cùng tự hào khi đạt được chiến thắng trong cuộc thi. Đây là một kỷ niệm đáng nhớ với em.
Mỗi lần nhìn thấy bằng khen treo trên tường, em lại nhớ về những ngày ôn thi học sinh giỏi. Em tự hào về bản thân và niềm đam mê với toán học của mình.
Từ nhỏ, em đã thích toán và nhận được sự động viên từ mẹ. Điều đó là động lực giúp em yêu thích môn học này hơn.
Ở lớp một, em đã được gọi là 'thần đồng Toán học' vì khả năng giải bài toán nhanh chóng. Em luôn cố gắng hết mình trong mỗi bài học.
Em tiếp tục giữ ngôi vị quán quân về môn Toán từ năm cấp hai. Điều đó giúp em nhận được sự yêu mến từ cô giáo và cảm thấy tự hào về bản thân.
Giải thưởng là động lực giúp em tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Em tự hào về những thành tích đã đạt được.