Kể chuyện về giấc mơ gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày, được lựa chọn từ các bài văn xuất sắc của học sinh lớp 9 trên toàn quốc, giúp các em có thêm tài liệu tham khảo và cải thiện kỹ năng viết văn.
20+ Mô tả giấc mơ gặp người thân đã xa cách lâu ngày (thú vị, ngắn gọn)
Dàn ý Mô tả giấc mơ gặp người thân đã xa cách lâu ngày
I. Bắt đầu
+ Cách giấc mơ diễn ra
+ Cảm xúc khi trải qua giấc mơ
+ Giới thiệu về người bạn thân: Quan hệ với em như thế nào? Đã xa cách bao lâu? Tại sao lại xa cách em lâu như vậy? Cảm xúc của em khi gặp lại người thân?
Ví dụ:
Trong ký ức của tuổi thơ, tôi có những ngày hạnh phúc bên những người bạn thân thương. Trong số họ, có một người mà tôi luôn gọi là Lan. Tuy nhiên, từ thời điểm tôi học lớp 6, Lan cùng gia đình đã chuyển đến nước ngoài định cư. Kể từ đó, tôi không còn có cơ hội gặp gỡ Lan, nhưng trong lòng tôi, Lan luôn là người bạn quý báu nhất. Một ngày nọ, tôi gặp Lan trong giấc mơ, một giấc mơ mang ý nghĩa đặc biệt.
II. Nội dung chính
+ Giới thiệu tổng quan về người bạn thân: Hiện tại, người bạn ấy đang ở đâu? Đang làm gì?
+ Mô tả người bạn trong giấc mơ: Khi gặp lại, bạn quan sát thấy người thân như thế nào? Bạn nhận biết diện mạo, hình dáng, trang phục, cử chỉ, nét mặt, động tác, lời nói...
+ Người bạn có những biểu hiện nào khác so với trước khi xa không? (So sánh về hình dáng bên ngoài và tính cách bên trong trước đây và hiện tại?) và đưa ra Nhận xét và suy nghĩ của bạn.
+ Hồi tưởng và kể lại những kỷ niệm đáng nhớ với người bạn gặp trong giấc mơ
+ Bạn và người bạn thân đã trò chuyện như thế nào? Nội dung của cuộc trò chuyện là gì?
+ Khi kết thúc cuộc gặp gỡ, điều gì đã xảy ra? Cảm xúc của bạn như thế nào?
+ Khi tỉnh giấc, bạn đã cảm thấy như thế nào? Tâm trạng của bạn ra sao? Cảm xúc của bạn như thế nào?
III. Kết luận
+ Khi giấc mơ tan biến, điều gì gây ấn tượng sâu sắc nhất cho bạn và người bạn thân?
+ Cảm xúc của bạn khi nhớ lại cuộc gặp gỡ này là gì?
+ Bạn cảm thấy như thế nào?
Kể lại giấc mơ em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 1
Sau kì thi căng thẳng, tôi lần đầu tiên trong hai tuần qua đã đi ngủ sớm hơn mười giờ, vốn đã mệt. Tôi ngủ ngay lập tức mà không trằn trọc như mọi khi, và giấc mơ cũng đến nhanh như giấc ngủ vậy. Trong giấc mơ, tôi được gặp lại bà nội, người thân thiết mà tôi đã xa cách lâu ngày. Đây thực sự là một giấc mơ đẹp và gây xúc động cho tôi.
Bà nội của tôi đã qua đời được ba năm, nhưng cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chỉ muốn tin rằng bà chỉ là đã đi đâu đó xa lắm chứ không muốn tin rằng bà đã mãi mãi rời xa thế gian này. Người ta thường nói, nếu lòng luôn nhớ về một người nào đó, trong giấc mơ sẽ gặp được người ấy và sau ba năm, tôi đã có giấc mơ đẹp về bà. Trong giấc mơ, tôi chỉ nhớ rằng mình xuất hiện trong ngôi nhà cũ của bà ở quê, có một mảnh vườn nhỏ bên cạnh bờ sông. Tôi bất giác bước đi theo linh tính qua làn sương mờ, đi sâu vào vườn và muốn tìm lại tuổi thơ khi tôi chơi đùa ở đây ngày xưa. Tôi cứ bước đi, đi mãi mà tưởng như mảnh vườn nhỏ không biết từ khi nào đã biến thành một mê cung rộng lớn không thấy đường ra. Trong màn sương mù, đôi chân tôi cứ cất bước và chợt sững lại khi thoáng thấy hình ảnh quen thuộc. Bên gốc cây dừa, hình dáng quen thuộc hiện ra khiến trái tim tôi vui sướng, đó là bà nội. Vẫn như ngày nào, bà ngồi dưới gốc dừa với giỏ len đan trên tay. Mái tóc bạc phơ của bà khiến tôi liên tưởng đến những câu chuyện cổ tích mà trước kia bà hay kể. Thấy tôi, bà nở một nụ cười hiền và dang tay ra như chờ đón tôi vào lòng. Trong lòng tôi không còn gì ngoài khao khát được vỗ về chở che của một đứa cháu xa cách bà yêu quý. Tôi chạy nhanh tới ôm chầm lấy bà để vỗ về, vuốt ve với những dòng nước mắt hạnh phúc. Thấy tôi xúc động, bà vuốt mái tóc tôi:
- Cháu ơi, đừng khóc, bà đã về đây mà.
Nghe lời của bà, tôi lại khó kiềm chế trái tim xúc động của mình nhưng sau cùng cũng quệt nước mắt, nhìn bà và mỉm cười trong niềm hạnh phúc. Bà vẫn như ngày nào, thích đan len bên gốc dừa và quàng chiếc khăn màu nâu sáng. Vậy là trong lòng bà, bà hỏi tôi về học tập, về cha mẹ, rồi bà dặn tôi phải học hành chăm chỉ, nghe lời cha mẹ, lớn lên phải trở thành người tốt. Nhưng tôi chỉ trả lời qua loa rồi cuộn mình trong vòng tay yêu thương của bà để tận hưởng sự hạnh phúc. Bà ôm tôi chặt, vuốt ve, hôn vào má, vào trán, vào tóc tôi như những ngày xưa. Tôi nhớ lại những lúc bà kể chuyện cho tôi nghe và tôi muốn nghe giọng kể ấy:
- Bà ơi, kể chuyện cho cháu nghe, bà nhé.
Trả lời tôi, bà mỉm cười tỏa sáng như một nàng tiên, giọng nói của bà vang lên trong không gian huyền bí của sương mờ và khói bay. Vẫn là giọng kể đầy cảm xúc như ngày xưa, đưa tôi vào những giấc mơ đẹp nhất. Câu chuyện mà bà kể tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không chán, và đặc biệt ngay lúc này, tôi cảm nhận được sự thiêng liêng diệu kì trong từng nhịp ngắt của bà. Mong rằng tôi sẽ mãi được nghe bà kể những câu chuyện như vậy trước khi đi vào giấc ngủ!
Nhưng chưa kịp nghe hết câu chuyện, giọng kể của bà đã đưa tôi trở về hiện thực, tôi tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức và nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ tuyệt vời vì được gặp lại bà nội.
Giấc mơ đó, tôi vẫn nhớ từng chi tiết vì nó là giấc mơ đẹp nhất trong đời. Nó khiến tôi nhớ thêm về bà nhưng cũng đem lại động lực cho tôi với lời hứa với bà sẽ học giỏi để trở thành người có ích. Và tôi mong mình sẽ có thêm nhiều giấc mơ đẹp như vậy!
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân đã mất từ lâu - mẫu 2
Mưa tầm tã, càng làm tăng thêm sự tả tơi của một công trình đổ nát hiện vẫn đè bẹp vài số phận. Mấy anh mấy chú cứu trợ đành chịu buông xuôi trước nhịp vẫy của đôi tay mỗi phút trôi qua yếu dần của một con người đang quằn quại, ngột ngạt trong đống sắt thép.
Ở xa xa bên kia hàng rào, đằng sau cả đám người bu đông trên con đường, có một phụ nữ tuổi trẻ, ngồi bên dưới đất với cuốn sổ đen và túi xách bằng vải bông đã phai màu. Gò má ướt đẫm, không biết nước mắt hay mưa làm ướt, cô chỉ biết mình đang đắm chìm trong nỗi buồn thảm thiết và sự lo lắng. Trên mảnh đất buồn này chỉ còn vài con người sắp ngã gục vì thể xác và tinh thần, cô vẫn ngồi đó, nét mặt lạnh lùng thấm đẫm sự lo lắng. Chợt có một người đàn ông đến, đứng trước mặt cô rồi rặn ra những lời ngắn gọn, nhưng ý nghĩa: “Bình tĩnh nào Nâm, đừng buồn. Chú Tín nói rằng đã tìm thấy xác… đó là nó rồi Nâm ạ, không ai khác… nó đã ra đi…” Rồi yên lặng… rồi òa khóc… cả hai như chìm vào một thế giới đau khổ.
“Hức… hức…” tiếng nấc của mẹ, đã một tháng qua, cái bức họa kinh khủng ấy vẫn không rời khỏi tâm trí của mẹ. Mỗi khi bóng tối buông xuống, hình ảnh của cha lại hiện về, mẹ cứ tưởng tượng ra cảnh cha vùng vẫy một cách vô vọng, rồi cảm nhận nỗi đau ấy để khóc lên. Rồi lại len lỏi ra bàn thờ cha, ngồi bên linh cữu cha và than thở:
- Anh này, số phận của chúng ta thật đau lòng phải không anh? Đúng là vậy, người nghèo phải chịu đựng nhiều nỗi đau, nỗi đau của người nghèo không bao giờ ngừng... - cô nói, giọng nói của cô ngày càng nghẹn ngào - hức… anh đi rồi, anh đã bỏ con và em mà đi, nếu anh có thể đi được thì hãy sống hạnh phúc với ông bà, còn nỗi đau của anh ở đây, em sẽ thay anh gánh... em sẽ gánh tất cả... một mình em sẽ gánh...hư…hư…
Mẹ khiến tôi muốn khóc, tâm trí tôi rối bời và sự rối bời này cứ lan rộng thêm trong đầu, mỗi khi rối bời, không thể chứa đựng được mọi suy nghĩ nữa, tôi cảm thấy...
...
Căn nhà này thật u ám,
Căn nhà này thật ảm đạm, thật rợn người.
Tôi mong muốn được rời xa nơi này ngay lập tức,
Rời xa mẹ, người phụ nữ luôn đầy nước mắt và biết than vãn.
Tôi muốn ra đi khỏi đây càng sớm càng tốt,
Thoát khỏi sự bi quan đó, như thể nó sẽ theo đuổi tôi và biến tôi thành một người đau khổ giống như mẹ.
Chạy trốn là điều tôi mong muốn.
Trốn đến một nơi chỉ có mình tôi.
Tôi còn muốn…
Đột nhiên xung quanh tôi trở nên tối om, như hai mắt đóng lại nhưng thực tế là chúng vẫn mở, mọi thứ im lặng, tôi tự hỏi mẹ đâu rồi, tại sao không thắp nến, cái giường đâu rồi, nếu không tìm thấy giường thì làm sao tìm được quạt để làm mát để có thể ngủ, tôi tin rằng đã cúp điện và theo thói quen, tôi sẽ mò theo bức tường, đến khi chạm vào ghế thì rẽ trái, khi chạm vào giường thì cúi xuống và tìm kiếm quạt, đó là nhiệm vụ của tôi, còn mẹ thì thắp nến và… ba thì đột nhiên hét lên và cố gắng an ủi, tôi sợ hãi, đó là niềm vui của ba khi cúp điện.
Nhưng không, không có gì, xung quanh tôi không có sự rối loạn, không có tiếng than thở và đôi bàn tay của ba cũng không nắm chặt vai tôi, không có ánh sáng từ nến của mẹ,
Tôi bước đi một cách lặng lẽ, dọc theo con đường vắng vẻ. Không gian xung quanh yên bình, chỉ có tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên. Trái tim như lúc này bình yên, nhưng đột ngột, một cảm giác lạ lẫm tràn về, khiến tôi không khỏi run sợ. Cái cảm giác ấy như một lời cảnh báo về điều gì đó đang đợi chờ.
- Xin hãy giúp con! Mẹ ơi, xin hãy cứu con!
Tôi cố gắng chạy trốn, nhưng trong lòng lại rùng mình. Cái bí ẩn và kinh dị của tình huống khiến tôi không thể nào tưởng tượng được. Và khi ánh sáng bất ngờ chiếu sáng, tôi phát hiện ra điều kinh hoàng nhất trong cuộc đời mình. Đó không ai khác, chính là bàn tay của cha tôi, mà tôi đã từng biết bao kỷ niệm.
Cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn từ khi cha ra đi. Một phần trong tôi ao ước được một mình, nhưng không bao giờ tưởng tượng rằng sẽ đối mặt với cảnh này. Bàn tay của cha dần buông lỏng và rơi xuống đất. Tôi nhớ lại những kỷ niệm với cha, những lời cha dạy dỗ, và lòng bi thương không thể nào diễn tả.
- Con yêu mẹ và cha. Hãy nhớ truyền lời này đến mẹ, con yêu dấu. Cha sẽ luôn ở đây để nghe mẹ trò chuyện với cha. - Cha nói và cười nhẹ.
Niềm vui tràn ngập khi nghe thấy tiếng cười của cha. Tôi nhìn cha, và trong lòng tràn đầy tình thương và bi kịch. Cha dễ thương và ấm áp đến độ không thể nào quên.
- Con gái ơi, từ bây giờ cuộc đời con sẽ thay đổi. Cha sẽ không còn ở đây để giúp đỡ mẹ nữa. Và con sẽ phải là người an ủi, động viên mẹ. Hãy nhớ những gì cha đã dạy con.
Tôi nhanh chóng đáp: “Dạ, con biết ạ!”
Và ngay như thế, như một đòn bẩy đưa tôi trở về ngôi nhà thân yêu của mình. Sau tấm bức tường, tiếng của mẹ hòa vào tiếng nấc: “Sao con không bật đèn nhỉ?” Tôi vội vã ôm mẹ, cảm thấy lòng bình an và hạnh phúc.
- Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! Mẹ có cần gì không, con lấy cho mẹ nước không?
Sau đó, tôi nói với bố: “Con cũng yêu ba lắm! Con sẽ làm cho mẹ hạnh phúc, dù có khó khăn đến đâu. Sự mất mát sẽ dẫn đến điều tốt đẹp hơn, phải không ba?”
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân yêu - phần 3
Có lúc tôi tin rằng giấc mơ có thể biến ước mơ thành hiện thực, nhưng cũng có lúc tôi phải đối mặt với sự thất vọng. Nhưng những giấc mơ kì diệu vẫn luôn là điều tôi nhớ mãi.
Năm tôi học lớp năm, ông tôi ra đi vào dịp Tết. Tôi chưa kịp chia vui cùng ông thì ông đã rời bỏ chúng tôi. Mỗi dịp Tết về, tôi nhớ về ông nhiều hơn. Một ngày, trước ngày ông ra đi, tôi không thể ngủ được vì nhớ ông quá nhiều.
Tôi nằm trên chiếc giường mà ông tôi từng nằm. Khi mẹ tắt đèn, tôi buông lời chào tạm biệt.
Sau ít lâu, tiếng bước chân bên giường làm tôi tỉnh giấc. Trước mắt tôi, người ông hiền đã ra đi bấy lâu. Ông nhắc tôi dậy để đi chợ cùng mẹ, hôm đó là 30 Tết. Tôi ôm ông, hỏi ông đã đi xa lắm không. Ông chỉ cười, lau nước mắt cho tôi. Mãi nhớ dáng vẻ của ông, hồn nhiên và hạnh phúc như xưa.
Sau khi đi chợ, tôi vội vã quay về nhưng quên mang thức ăn. Nhìn thấy ông đọc sách, tôi rất vui. Ông nói sẽ dẫn tôi đi chọn cây đào đẹp để mang về nhà. Tôi vui mừng và giục ông đi ngay. Nhớ mãi những kỷ niệm ấm áp bên ông.
Hai ông cháu đến chợ hoa ngày Tết. Đông người khắp nơi. Ông tôi dẫn tôi tham quan, giới thiệu các loại hoa. Tôi cảm thấy như được mở ra một thế giới mới.
Ông ra đi và tôi ngủ quên. Khi thức dậy, tôi thấy mọi thứ như thường. Nhưng ông đã ra đi thật, chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ chỉ là giấc mơ, nhưng tôi học được nhiều từ đó: niềm tin, hy vọng và nỗ lực cho giấc mơ của mình.
Những giấc mơ là nguồn cảm hứng, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục với những thách thức và niềm vui của riêng mình.
Kể lại giấc mơ em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 4
“À ơi … à ời…”
Tiếng hát ru ngọt ngào đánh thức tôi từ giấc ngủ. Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng nhưng đủ để làm cho tôi nhăn mắt. Khi tôi mở mắt, tôi nhận ra mình đang nằm trước hiên nhà, bên cạnh là người bà yêu quen thuộc. Tôi nhanh chóng đứng dậy, ôm bà một cách thắm thiết.
Tay bà vuốt nhẹ mái tóc tôi, như thể muốn giữ lại khoảnh khắc ấm áp này:
-Cháu gái yêu của bà! Bà cũng rất nhớ con… Chắc cháu đã lớn lên rồi nhỉ?- Bà nói, lau nước mắt trên má tôi.
Tôi nhìn bà lâu, vẫn là khuôn mặt thân quen, ánh mắt đầy yêu thương và những nếp nhăn của tuổi già. Mái tóc bạc phủ trắng, nhưng trong ánh nắng hôm nay, bà trông rực rỡ hơn bao giờ hết.
-Nội muốn ngắm cháu gái của nội một chút nữa! Cháu lớn lên rồi nhé!
- Đã bao năm nay nội không về, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều!- Nội nhìn quanh, giọng nói chứa đựng sự nuối tiếc.
- Vâng ạ! Ba nói sửa lại nhà để chờ đón nội về! Chiếc giường của nội vẫn ở đó. Nội thấy không?- Tôi chỉ về phía gian nhà- Chăn cũ của nội vẫn được giữ, giờ đây sưởi ấm cho con và em cu Tí mỗi đêm. Mọi thứ vẫn được bày trí giống như ngày xưa, may mắn là nội đã trở về bên chúng tôi. Ba mẹ và em cu Tí sẽ vui lắm khi về nhà!
Tôi ngồi bên cạnh nội, kể về mọi thứ trong mười năm qua khi nội vắng nhà. Tôi nhớ những chuyện ở nhà và trường, tất cả đều được kể tỉ mỉ cho nội nghe. Đôi khi, nội nhắc nhở tôi về những điều tôi đã quên. Tôi ngạc nhiên lắm. Nội nói rằng ở một nơi nào đó, nội luôn theo dõi chúng tôi.
Nhớ ngày bé, tôi vừa nhổ tóc cho nội vừa nghe nội kể chuyện. Tôi nảy ra ý tưởng kể chuyện cho nội nghe và nhổ tóc cho nội như lúc xưa.
Mặt trời lặn sau rặng tre, hoàng hôn buông xuống. Nội nhắc tôi sắp đến giờ em cu Tí và ba mẹ về nhà. Hai bà cháu bắt đầu sửa soạn nấu cơm và dọn dẹp nhà. Nếu như ngày xưa, tôi chỉ chạy theo nội từ nhà sang bếp, từ bếp ra vườn, giờ đây tôi có thể giúp nội. Sau khi làm việc, nội kể cho tôi nghe những chuyện khi vắng nhà. Khi trời tối, chúng tôi vẫn chưa thấy ba mẹ và em cu Tí về.
Tôi và nội cùng ăn cơm tối. Đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức món canh yêu thích của mình sau khi nội trở về. Món canh củ mỡ nấu bởi nội có hương vị đặc biệt. Đó chính là tình yêu thương của người bà, một chút hương vị của sự chăm sóc cho cháu gái và kinh nghiệm sống.
Sau bữa cơm, tôi rửa chén và pha trà gừng cho nội. Hai bà cháu ngồi trước hiên, thưởng thức trà gừng trong không khí dịu dàng của đêm hè. Nội vuốt ve mái tóc tôi và kể những chuyện ngày xưa. Tôi đi vào giấc ngủ với sự an tâm và yên bình!
-Mai! Dậy đi học đi con! Mặt trời sắp lên cao rồi đó!- Tiếng mẹ gọi làm tôi tỉnh giấc.
Tôi tỉnh dậy, chạy từ sân vào bếp rồi ra vườn… “Không có! Nội không trở về! Đó chỉ là giấc mơ!” Tôi nghĩ thầm và nước mắt rơi lã chã. Ngồi bên cây nhãn, tôi khóc thút thít. Gió nhẹ nhàng làm cây lay động, như lời an ủi của nội. Rồi, trong tiếng lá khe kẹt, tôi nghe thấy “Mạnh mẽ lên, cháu gái yêu của bà! Bà vẫn luôn ở bên con! Bà yêu con!”
Thời gian trôi nhanh. Đã mười năm từ ngày nội ra đi mãi mãi. Nội thường nói đời người phải trải qua sự chia ly, nhưng không nên buồn quá nhiều, vì người ra đi sẽ không muốn thấy ta buồn. Nội nói cuộc sống ở thế giới bên kia sẽ tốt đẹp hơn, mọi người sẽ hạnh phúc. Nhưng vẫn có những đêm tôi không thể ngủ vì nhớ nội. Hãy trân trọng thời gian bên nhau và yêu thương gia đình.
Kể lại giấc mơ em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 5
'Khi bạn nhớ một người đã ra đi, họ sẽ trở về trong giấc mơ của bạn'. Tôi từng đọc câu này và thấy đúng với việc gặp lại bà ngoại trong giấc mơ.
Bà ngoại đã chăm sóc tôi từ bé. Khi bà ra đi, tôi cảm thấy như mất đi một phần của mình. Ba năm trôi qua, vào ngày giỗ, tôi nhìn thấy bà trong giấc mơ.
Tôi đứng giữa khu vườn mà bà ngoại đã chăm sóc. Cây cối tươi tốt, như lời chúc của bà. Tôi thấy bóng dáng của bà đang mang thùng nước. Tôi gọi “A, ngoại!” và chạy lại giúp bà. Bà mỉm cười, và chúng tôi tưới rau cùng nhau. Bà hỏi tôi:
Con cái, con khỏe mạnh chứ? Học hành thế nào rồi?
Dạ, con vẫn ổn ạ. Học kỳ vừa qua, con đã đạt danh hiệu học sinh giỏi đấy ạ.
Bà nâng mặt lên, tươi cười để lộ hàm răng đen nhưng ấm áp:
Con giỏi quá nhỉ!
Bà có nhớ con không? Ở nơi mới, bà có vui không ạ?
Bà ngừng xoa đầu con:
Dĩ nhiên là bà rất nhớ đứa cháu yêu quý của bà rồi đấy! Bà trên ấy cũng có nhiều bạn bè lắm, con đừng lo.
Sau khi tưới cây xong, hai bà cháu lại cùng nhau nhặt cỏ. Có những cây cỏ dai dẳng không chịu bật gốc, tôi với ngoại phải hợp sức mới lôi được chúng lên. Trong lúc tôi ngồi nghỉ dưới gốc cây nhãn, thấy bà lúi húi hái nào là táo, nhãn, xoài, chẳng mấy chốc đầy ụ cả rổ. Tôi lấy một quả táo, lau qua vào áo rồi cắn một miếng rõ to, cảm nhận được vị ngọt và giòn của nó. Dù trồng nhiều cây ăn quả nhưng ngoại chả mấy khi ăn. Trồng chủ yếu là để có cái hàng ngày chăm sóc cho khuây khỏa và là để làm quà cho con cháu. Những cơn gió mát lành đã làm dịu đi sự nóng bức và mệt mỏi khi làm vườn của hai bà cháu. Nằm dưới gốc nhãn, tôi mơ màng hỏi bà:
Cây nhãn này trồng từ bao giờ bà nhỉ?
Cũng lâu rồi, từ hồi cháu lên mười. Giờ nó đã cao lớn vậy rồi. Y như cháu bà cũng lớn nhanh quá vậy...
Rồi tôi lại hỏi bà nhiều cây khác xem chúng được trồng từ bao giờ. Hóa ra là bà vẫn nhớ hết, còn nhớ những kỉ niệm gắn liền với chúng như lần tôi ngã cây ổi, hay lần tôi nằng nặc đòi giữ lại cây na…
Trong khu vườn gắn với tôi từ ngày thơ bé, tôi thực sự muốn giây phút ngưng đọng mãi. Tôi ngước lên hỏi bà:
Bà ở lại với cháu được không?
Bà ôm tôi vào lòng:
Bà luôn ở bên cạnh cháu.
Nhưng, bà vẫn...
Không cháu ạ - bà nhanh chóng giải thích - bà luôn ở trong trái tim của cháu, trong mỗi bước chân đến trường, trong mỗi cây cỏ của khu vườn này…
Tôi gật đầu. Tôi muốn quay lại ôm bà nhưng bà dần mờ đi trong làn sương khói mơ hồ. Tôi cố gắng đuổi theo nhưng bà càng đi xa.
Rồi tiếng chuông báo thức đánh thức tôi. Trời đã sáng và ánh nắng buổi sáng rực rỡ tỏa sáng vào phòng. Sau giấc mơ đó, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn và có một chút niềm vui. Vì tôi hiểu rằng bà vẫn luôn ở bên và theo dõi tôi.
Kể lại giấc mơ em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 6
Trong những ngày đầu của mùa đông, khi trời trở lạnh, em thường đi ngủ sớm hơn. Em nằm bên cạnh bà và nghe những bài hát dịu dàng của bà, như thường lệ. Chẳng bao lâu, giọng hát êm đềm của bà đã đưa em vào giấc ngủ sâu. Trong giấc mơ, em thấy ông nội trở về và trò chuyện cùng em.
Em bỗng nhớ ông nội, đã về bên chúa từ khi em bước chân vào lớp một. Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã gần mười năm em không được sống cạnh ông, không nghe giọng ông kể chuyện, đầy yêu thương.
Em vẫn nhớ giấc mơ đó, thấy ông nội như thường, đi về phía em đang học. Em ôm ông vui vẻ. Bàn tay ông nhẹ nhàng xoa đầu em, rồi dẫn em ra ngoài, như ngày xưa. Ông vẫn vậy, khuôn mặt rạng ngời, nụ cười và nhiều nếp nhăn hơn. Đôi mắt sâu mờ đi, nhưng tai ông vẫn rất nhạy.
Ông hỏi về học tập của em. Em tự hào kể về thành tích mình. Ông hài lòng và khích lệ em tiếp tục cố gắng. Ông nhắc em phải biết trân trọng và không quên công ơn của bố mẹ, thầy cô. Em ngồi im lặng, nhìn ông và gật đầu đồng ý.
Đêm khuya yên bình, em trách móc ông không thường về thăm gia đình. Ông nhẹ nhàng nhắc em nhớ ông luôn ở bên mọi người. Em gọi theo ông trong giấc mơ, nhưng tỉnh dậy mới biết mọi thứ chỉ là hư vô.
Em sẽ ghi nhớ giấc mơ đó, dù không có thật, nhưng nó là động lực cho em vươn lên trong cuộc sống.
Kể lại giấc mơ em gặp lại người thân xa lâu - mẫu 7
Thời gian trôi qua, bụi thời gian phủ lên kí ức. Khi ta dừng lại, gặp lại bản thân mình, những kí ức trỗi dậy, ta gọi: Bạn.
'Hẹn gặp em trong giấc mơ'- tôi thường nói. Nhưng điều đó chưa từng xảy ra. Có lẽ vì tôi đã trở nên vô tâm, lãng quên bản thân, và thay đổi. Vì vậy, bà tiên đã đến, sử dụng cây đũa thần, phép màu, để dẫn tôi, tìm lại ký ức.
Trong giấc mơ, tôi đứng giữa căn phòng rộng lớn, u ám. Tôi mệt mỏi, phải đi qua bãi cát dài. Có thể tâm hồn tôi đã trở thành cát bụi.
Trong giấc mơ, tôi cảm thấy lạnh. Lạnh buốt, cảm thấy trống rỗng. Tôi đi trong căn phòng của tâm hồn, nơi tôi chôn vùi ký ức.
Trong giấc mơ, bạn xuất hiện. Sử, bạn của tôi, vẫn giữ nguyên. Tôi chạy tới, muốn ôm bạn. Bạn của tôi- mạnh mẽ như Asin.
Tôi từng là cô bé ngây thơ, luôn nghe lời mẹ, cha. Tôi tránh xa Sử. Cuộc đời tôi bình yên.
Bạn- số phận bất hạnh. Bạn bước qua bão tố, giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm. Bạn- anh hùng vô danh.
Bạn- anh hùng vô danh, hiên ngang và mạnh mẽ.
Và lần đầu tiên, tôi phản đối lời của mẹ: kết bạn với cậu. Dù với cậu, tôi chỉ là cơn gió nhẹ. Nhưng với tôi, cậu lại mạnh mẽ hơn cả cơn giông bão cuộc đời mình. Cậu đến, làm cho tôi nhận ra nhiều điều. Nhờ có cậu, tôi yêu thêm biết bao điều đơn giản xung quanh.
Không thể quên những buổi chiều mát rượi, nằm giữa đồng hoa nội, nghe tiếng sáo diều rì rào. Không thể quên niềm vui khi chạy trên đê, khi cỏ vương bám đầy áo, và hét lớn: 'Tôi yêu quê tôi'.
Niềm hạnh phúc của cô bé nông thôn Bắc Bộ không chỉ đơn giản như vậy. Bạn mỗi ngày phải làm công cho cả làng, cật lực suốt ngày, mệt mỏi và khiếp sợ, bạn không bao giờ thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt. Xã cho con trâu, bạn trở thành bạn với nó. Đó là sự thực!! Tôi dạy bạn viết, dạy bạn tính toán. Nhưng bạn biết không, Sử ơi: bạn cũng là một người thầy đối với tôi. Cuộc đời bạn là một câu chuyện dài. Bạn kể rất nhiều, nhiều lắm, nhiều hơn rất nhiều so với những gì tôi có thể tưởng tượng về cuộc sống của cậu bé 12 tuổi. Bạn mong muốn có một gia đình. Bạn ước mơ được như tôi, mong một lần được gọi mẹ. Nhưng không bao giờ được. 'Cuộc đời là như vậy. Sóng gió không chọn ai.' Tôi hiểu giá trị của tiền bạc; yêu những giọt mồ hôi trên khuôn mặt mẹ, yêu giọt nước mắt mặn mà của cha hơn, hiểu cha mẹ phải vất vả như thế nào để nuôi dạy '2 cô bé hạnh phúc' lớn. Tôi hối tiếc vì đã bỏ bữa cơm vì không có búp bê. Tôi hiểu rõ hơn giá trị của hạnh phúc gia đình. Tôi hối tiếc, tôi tức giận vì đã trốn học đi chơi, không biết đó là ước mơ, là khát khao lớn của bạn.
Nhưng đúng là: 'sóng gió cuộc đời không ai chọn được'. Vì kinh doanh thành công, gia đình tôi đã rời xa miền quê nghèo đó. Khi tin tức đến, bạn chỉ đồng tình. Và khi tôi rời đi, tôi không thấy bóng dáng quen thuộc như trước. Thời gian trôi đi, đã 6 năm, tôi gần như quên: mình có một người bạn.
Trong giấc mơ- tôi gặp cậu. Vẫn như thế. Tôi bỗng thấy ngượng ngùng, lúng túng, xấu hổ.. Vẫn là cái ánh mắt ấm áp. Bạn của tôi- Bạn mỉm cười. Và tôi tỉnh giấc.
Hôm nay, trên chuyến xe này, tôi trở về quê hương, tìm lại tuổi thơ, tìm lại một người bạn. Và tìm lại một ký ức.
Kể lại giấc mơ tôi được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 8
Trong gia đình, người tôi yêu quý và gần gũi nhất là anh Hai. Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học quân sự, anh được gửi đi công tác ở vùng biên giới. Kể từ khi anh ra đi, anh ít khi trở về nhà, chỉ đôi khi viết thư cho gia đình. Những lúc ở nhà, anh thường thể hiện tình cảm dành cho tôi. Mỗi tối, anh đều ngồi bên cạnh tôi, hướng dẫn tôi học và giúp tôi giải các bài toán. Tình cảm giữa hai anh em tôi rất mạnh mẽ. Bây giờ khi anh đi xa, tôi cảm thấy buồn và cô đơn nhiều hơn.
Ngày mai là kỳ thi môn toán, vì vậy tôi cố gắng giải hết các bài tập ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi. Tôi đã giải gần xong tất cả các bài toán, chỉ còn lại một bài rất khó mà tôi không thể tìm ra lời giải. Lúc này, tôi chỉ mong muốn có anh Hai bên cạnh để giúp đỡ. Trời đã khuya, bài toán khó khiến tôi mệt mỏi và mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt.
Bỗng, có tiếng gõ cửa và tiếng gọi quen thuộc: “Em ơi, mở cửa ra cho anh!” Đó là giọng của anh Hai! Anh đã trở về! Tôi vui sướng nhảy lên và mở cửa cho anh. Anh đặt ba lô xuống sàn và vuốt nhẹ vào đầu tôi:
_ Em đang giải bài toán à? Giỏi quá nhỉ!
Sau đó, anh kéo tôi xuống ngồi trên ghế, hỏi về tình hình học tập của tôi. Tôi hào hứng chia sẻ với anh về những kết quả học tập của mình. Anh nghe xong, cười rất hài lòng:
_ Đúng là em của anh đấy!
Tôi yêu cầu anh kể về những ngày ở biên giới. Anh vui vẻ chia sẻ hàng loạt câu chuyện hài hước từ cuộc sống quân ngũ. Trong lúc tập trung nghe anh kể, tôi mới để ý thấy làn da của anh đen hơn rất nhiều, có lẽ do anh phải chịu đựng nắng mặt trời và sương mù liên tục. Anh trông cao lớn và mạnh mẽ hơn trước nhờ vào việc rèn luyện sức khỏe hàng ngày để đối phó với điều kiện khắc nghiệt ở vùng biên giới. Tuy nhiên, đôi mắt của anh vẫn sáng và ấm áp như ngày nào. Anh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng và trìu mến.
_ Em gái của anh đã lớn rồi! Anh nhớ em nhiều không? Không có anh giúp đỡ em học như trước đây, em có khó khăn với các bài toán phức tạp không? Mặc dù anh không thể hỗ trợ em như trước nhưng anh vẫn luôn ủng hộ em. Đừng bao giờ nản lòng nhé! Phải cố gắng học tập để anh có thể tự hào về em trước mọi người.
_ Em hứa sẽ cố gắng học thật tốt, không làm anh thất vọng đâu. Em phải làm cho anh tự hào về em, con gái của một người chiến sĩ bộ đội.
Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về vai tôi rồi đứng dậy, đeo ba lô và bước ra khỏi cửa. Anh vẫy tay chào:
_ Anh đi đây! Nhiệm vụ đang chờ anh!
Anh bước ra khỏi cửa. Cánh cửa đóng lại khiến tôi bật dậy hoảng hốt. Ồ, hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Dù chỉ gặp anh Hai trong giấc mơ nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc. Khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy tỉnh táo và sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức. Tôi quyết tâm giải quyết bài toán khó này để không làm anh thất vọng. Ngày mai, sau khi thi xong, tôi sẽ viết thư cho anh kể về giấc mơ của mình, chắc chắn anh sẽ vui mừng lắm.
Kể lại giấc mơ em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 9
'Một năm mới lại về rồi, mẹ ơi!' Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nhớ đến người mẹ thân yêu. Đã 3 năm trôi qua kể từ khi mẹ đi sang nước ngoài. Nhớ lại những ngày mẹ còn ở đây, mẹ thường dẫn tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày gần Tết như thế này. Tôi ngồi suy tư mênh mang rồi chìm vào giấc ngủ.
'Hồng ơi!', tôi nghe thấy tiếng gọi từ xa. Tôi quay lại và nhìn thấy mình đứng giữa khu công viên mà mẹ thường dắt tôi đến chơi khi tôi còn nhỏ. Một người từ xa tiến lại gần, một hình bóng mà tôi cảm thấy quen thuộc và xa lạ. 'Có phải mẹ không?' - Tôi nghĩ trong lòng. Tôi chạy lại gần để nhìn kỹ hơn. Ồ! Đúng là mẹ. Lòng tôi vui mừng và hạnh phúc biết bao. Không kìm được cảm xúc, tôi gọi lớn: 'Mẹ ơi, mẹ đây rồi!' rồi ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cũng mở rộng đôi vòng tay nhỏ bé của mình để ôm tôi. Mẹ nói khó hiểu:
- Con ra ghế đá kia nói chuyện với mẹ đi. Lâu rồi mẹ con không thấy mặt nhau.
Tôi gật đầu:
- Dạ!
Tôi và mẹ ra hàng ghế đá quen thuộc ngày xưa. Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và hỏi:
- Gia đình mình thế nào rồi con?
Tôi nhanh chóng đáp:
- Mọi người đều khỏe mẹ ạ! Ông ngoại có khi lại bị đau khớp đấy. Còn các bác thì vẫn đi làm hằng ngày. Mọi người thường nhắc đến mẹ, mẹ biết không?
Mẹ mỉm cười nhẹ nhàng:
- Ừ! Vậy con học hành thế nào rồi? Con vẫn giữ ước mơ trở thành phóng viên đúng không?
Tôi đáp ngay lập tức:
- Năm nay việc học của con khá vất vả hơn so với các năm trước. Vì đây là năm cuối cấp nên con phải học nhiều hơn để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Và để biến ước mơ trở thành phóng viên thành sự thật, con luôn gửi bài cho báo đều đặn, mẹ ạ. Con sẽ không làm mọi người và mẹ phải thất vọng đâu.
Lời nói của mẹ như thêm động lực cho tôi:
- Vâng! Mẹ tin tưởng vào con. Con phải cố gắng học tập tốt nhé. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải chia sẻ với mẹ.
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn với mẹ. Tôi biết rằng dù ở xa, mẹ luôn nhớ về tôi và quan tâm đến cuộc sống của tôi. Tình yêu thương của mẹ là nguồn động viên lớn nhất cho tôi vượt qua mọi khó khăn. Tình mẫu tử thật là điều quý báu! Tôi vô cùng hạnh phúc khi được ở bên cạnh mẹ. Tôi nghĩ trong lòng: 'Mẹ ơi! Bây giờ mẹ và con lại ở bên nhau rồi. Dù sao thì mẹ đừng rời xa con nữa nhé...'
Sau đó, tôi lại chìm vào những suy nghĩ, niềm vui đang tràn ngập trong lòng. Rồi mọi thứ bỗng trở nên mờ dần, mờ dần...
'Hồng ơi! Dậy đi, sao lại ngủ gật thế này? Sắp sang năm mới rồi, em có muốn xem pháo hoa cùng gia đình không?' Tôi mở mắt và nhận ra là đồng hồ đã sắp đến 12 giờ. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Nhìn lên bầu trời đêm, pháo hoa chiếu sáng, một năm mới lại đến. Tôi ước ao với trời đêm, mong rằng nàng tiên mùa xuân sẽ mang lời nhắn đến mẹ: 'Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ hãy sớm trở về với con nhé!'
Kể lại giấc mơ em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 10
Bà ngoại tôi với váy đẹp
Áo thắm, nón lá, quê hương quê nhà
Trong lòng như chim trắng bay
Mang theo yêu thương, quấn quýt, bên con
Đọc những dòng thơ ấy, tôi lại nhớ về bà ngoại - người phụ nữ của sự hiền hậu và lòng từ bi. Có lần, trong một giấc mơ, tôi được gặp lại bà, được ôm bà và trò chuyện trong vòng tay ấm áp của bà.
Hôm đó, tôi thức khuya để học bài. Nhưng bầu không khí đêm vắng lặng, những chữ trên sách nhảy múa khiến tôi mệt mỏi và ngủ quên. Khi đang lơ mơ, tôi bỗng cảm thấy có bàn tay nhẹ nhàng đánh thức. Mở mắt ra, tôi hoàn toàn tỉnh táo khi nhìn thấy bà nội - người đã khuất từ lâu. Bà ngồi trước mặt tôi với ánh mắt hiền lành và nụ cười ấm áp. Tôi gọi lên với giọng nghẹn ngào:
- Bà ơi, bà ơi!!!
Bà vuốt nhẹ đầu tôi và nói:
- Bà đây rồi, lớn lên mà vẫn khóc à?
Tôi ôm bà chặt, hít thở mùi hương quen thuộc. Bà mất khi bà đã già, tôi mới chỉ là học sinh lớp sáu. Mái tóc bà đã bạc trắng. Dù thời đại đã thay đổi nhưng bà vẫn giữ phong cách sống truyền thống. Bà thường gội đầu bằng nước bồ kết và hương nhu. Mỗi sáng, bà ngồi trước hiên nhà để chải tóc và buộc lại gọn gàng bằng một chiếc mấn bà tự may. Tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in hình ảnh đó. Da bà nhăn nheo, xuất hiện những vết nám của tuổi già. Bà thường nhai trầu, đôi khi rút túi nhỏ từ hông để thêm thuốc lào hoặc vôi vào. Tôi là cháu út nên bà thường yêu chiều tôi nhất. Tôi thường được bà ôm và nghe bà kể chuyện. Những câu chuyện cổ tích mà bà kể đã quen thuộc với tôi, nhưng mỗi lần bà kể, tôi vẫn cảm thấy thích thú.
Tôi ôm bà chặt, vùi mặt vào lòng bà, bởi đã lâu lắm rồi, tôi không còn có cơ hội như vậy nữa. Tôi hỏi bà:
- Bà ơi, bà đã đi đâu thế? Cháu vẫn đợi bà về kể chuyện cho cháu nghe đấy.
- Bà đã đi xa lắm rồi đấy - bà nói, nhấn mạnh. 'Không còn bà ở nhà, con có nghe lời bố mẹ không?
- Con có bà ạ. Nhưng bố mẹ bận rộn, không thể ngồi kể chuyện cho con nghe được - tôi trả lời bà, giọng trầm.
Bà ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi rồi nói:
- Bố mẹ bận rộn là vì muốn con có cuộc sống tốt hơn thôi, đừng trách móc bố mẹ. Bà biết con là một đứa trẻ nhạy cảm, sống nội tâm, nhưng con ơi, không thể mãi bé được đâu.
- Năm nay con lên lớp 9 rồi, bài vở nhiều, con mệt lắm bà ạ. Con không muốn lớn lên, chỉ muốn mãi như này thôi. Muốn mãi ở bên bà thôi.
Bà vỗ nhẹ vào mông tôi, như lúc xưa khi tôi còn bé:
- Con bé này, không được đâu. Bà biết con mệt mỏi, nhưng cố gắng thêm một chút nữa. Nếu quá mệt mỏi thì thôi. Con hãy giữ gìn sức khỏe. Làm những điều con thích mới quan trọng. Nhớ không? Nhớ rằng dù con đi đâu, làm gì, bà vẫn luôn ở bên và ủng hộ con...
Tôi nằm trong vòng tay của bà như thế, chúng tôi trò chuyện êm đềm. Khi tôi cảm thấy có cánh tay vỗ nhẹ đều tỉnh dậy, tôi bất giác giật mình. Tôi mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Thực ra, không phải tôi đang ngồi trước hiên nhà rực nắng mà đang nằm trong phòng, trên bàn học, chỉ là tôi đã ngủ gục và mơ thấy bà. Người gọi tôi tỉnh dậy là mẹ. Mẹ mới về từ ca làm đêm thấy tôi ngủ quên trên bàn nên đánh thức tôi. Tôi nhìn thấy đôi mắt mẹ, chúng giống hệt đôi mắt của bà ngoại...
Bà ơi, cháu sẽ cố gắng học hành chăm chỉ và làm những điều cháu thích. Vì cháu biết, dù cháu làm gì đi nữa, bà vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và ủng hộ cháu.
Kể lại giấc mơ em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày - mẫu 11
Có những giấc mơ tuyệt vời mà bạn không muốn tỉnh dậy. Và tôi cũng trải qua một giấc mơ như vậy, giấc mơ được gặp lại bà làm tôi không thể nào quên và nỗi nhớ bà ngày càng sâu sắc, đau lòng hơn.
Hôm ấy, trưa hè oi ả, tôi không thể ngủ nên lấy sách ra đọc. Sau khi đọc xong Cô bé bán diêm, lòng tôi đầy nỗi buồn. Tôi nhớ bà của tôi đã mất ba năm trước, bà là người yêu thương và chăm sóc tôi nhất. Mất bà, lòng tôi trống rỗng. Tôi mong muốn gặp bà, dù chỉ một lần. Mắt tôi cay cay, nước mắt chảy dài, bỗng thấy một hình bóng, một giọng nói quen thuộc:
- Con của bà sao lại khóc thế? Hãy cất giọng đi, kể cho bà nghe đã ai làm khổ con.
Đúng là giọng của bà, tôi vừa hạnh phúc vừa lo sợ, đây có phải là mơ không. Tôi lau nước mắt, không tin vào mắt mình, thực sự là bà của tôi đấy. Tôi chạy đến ôm bà, khóc nức nở, trách bà:
- Sao bà đi xa thế? Lâu quá không về. Bà biết con nhớ bà đến đâu không?
Bà ôm tôi nhẹ nhàng vào lòng, đôi bàn tay ấy vuốt nhẹ mái tóc tôi và dỗ dành: “Con hãy chăm chỉ học hành, nghe lời cha mẹ, bà sẽ luôn ở bên con”. Mùi trầu thơm từ miệng bà phát ra quen thuộc. Từ bé, tôi thích nhất là chuẩn bị trầu, đứng cạnh bà hương trầu thơm ngát. Mỗi lần như vậy, bà sẽ kể cho tôi nghe một câu chuyện cổ tích hay. Tôi lớn lên với mùi hương quen thuộc và những câu chuyện bà kể. Đã bao lâu rồi tôi không được cảm nhận những điều đó. Chúng tôi ngồi xuống, tôi chỉ muốn nhìn bà, để thỏa nỗi nhớ bấy lâu nay.
Tóc bà đã bạc nhiều, khuôn mặt có những nếp nhăn, nhưng đôi mắt hiền từ vẫn không thay đổi. Bà mặc bộ quần áo tím yêu thích, bà đã giữ gìn nó cẩn thận từ lâu. Bà vẫn giản dị và hiền lành như xưa.
Bà hỏi tôi về học tập và cuộc sống của tôi. Bà luôn quan tâm và lắng nghe tôi. Tôi kể mọi chuyện cho bà nghe như trút bỏ nỗi buồn. Bà dặn tôi cố gắng học tập và thông cảm cho bố mẹ.
Tôi nghe tiếng gọi: “Con dậy đi, sao lại ngủ đây”. Tôi nghĩ đó là giọng của bà. Nhưng khi mở mắt, là mẹ đang ở đó. Đó chỉ là giấc mơ, giấc mơ gặp lại bà. Tôi ôm mẹ và nói: “Con vừa gặp lại bà”.
Giấc mơ thật ngắn ngủi, nhưng tôi hy vọng bà sẽ quay trở lại bên tôi. Tôi hứa sẽ học tốt và giúp đỡ bố mẹ như lời bà dặn.