Tôi từng trải qua một mối tình đầu tuyệt vời, trong trẻo và ngây thơ như tuổi học trò.
Có những ngày anh đưa tôi đi trên chiếc xe đạp, đạp rất chậm, như muốn kéo dài thời gian chúng ta bên nhau. Anh đọc bài thơ 'Tóc Ngắn' cho tôi nghe, giọng anh dịu dàng và ấm áp. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, ngắm trăng sao, trò chuyện và giữ tay nhau, sự rụt rè và hồi hộp còn lưu luyến trong tâm trí tôi.
Những ngày ấy, tôi e ngại và không dám nhìn anh lâu. Khi anh thi đỗ đại học, tôi rất vui và hy vọng sẽ nhận được tin vui từ anh, nhưng anh mất tiêu. Tôi cảm thấy thất vọng và khóc rất nhiều. Sau này, tôi mới hiểu anh đã bận rộn với việc kiếm tiền để vào học, không còn thời gian để nói lời từ biệt với tôi.
Ngày ấy, không có điện thoại để liên lạc, tôi không dám đến nhà anh, chỉ mong chờ gặp anh trên những con đường anh thường đi. Tôi đã đạp xe mãi, không biết bao lần, dù là mùa hè hay mùa đông, vẫn là con đường mà anh đã từng đi, nhưng không bao giờ thấy bóng dáng anh. Năm năm sau, anh đột ngột muốn gặp tôi và quay lại. Tình cảm trong tôi vẫn còn, nhưng lý trí nói với tôi không nên để mình đau khổ lần nữa.
Hơn 20 năm trôi qua, những cảm xúc, suy tư, và nỗi buồn về mối tình đầu của tuổi học trò vẫn âm ỉ trong tâm hồn tôi. Tôi giữ chúng trong một góc kín đáo, để khi cần, tôi có thể nhớ lại những kỷ niệm về mối tình đầu ngọt ngào, trong trẻo và đầy ý nghĩa, cũng như những nỗi đau thương thuở ấy.