Phân tích truyện Những đứa trẻ (đoạn trích từ Thời thơ ấu của Go-rơ-ki) sắc nét nhất, ngắn gọn. Mời bạn đọc thưởng thức:
20+ Phân tích truyện Những đứa trẻ (chất lượng và ngắn gọn)
Khung cảnh Phân tích truyện Những đứa trẻ
1. Giới thiệu
- Tóm tắt về tác giả Go-rơ-ki: Một nhà văn Nga đã trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời, được biết đến với những tác phẩm tự thuật đầy cảm xúc.
- Giới thiệu về Thời thơ ấu và đoạn trích “Những đứa trẻ”: Thời thơ ấu là một trong ba tiểu thuyết tự thuật nổi tiếng của Go-rơ–ki, đoạn trích Những đứa trẻ là một phần nổi bật mang ý nghĩa nhân văn.
2. Nội dung chính
a. Hoàn cảnh đáng thương của những đứa trẻ
- Ba anh em con nhà ông đại tá và Aliosa là những đứa trẻ đến từ các gia đình có địa vị xã hội khác nhau:
+ Aliosa sống với ông bà, thường bị ông đánh đập, chỉ có người bà luôn yêu thương an ủi cậu
+ Ba đứa con nhà ông đại tá, mặc dù sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng lại thiếu tình thương khi mẹ chúng qua đời và bố chúng tái hôn
⇒ Hoàn cảnh đáng thương của những đứa trẻ
b. Tình bạn tuổi thơ trong sáng của những đứa trẻ
- Mặc cho sự chênh lệch về địa vị xã hội, tình bạn giữa Aliosa và ba đứa trẻ hàng xóm vẫn nảy nở:
+ Cùng nhau trò chuyện, chia sẻ với những chú chim ⇒ Khám phá sự trong sáng
+ Ba đứa trẻ hàng xóm kể về người mẹ với Aliosa
+ Aliosa chia sẻ về những câu chuyện cổ tích được kể bởi bà cậu bé
⇒ Bốn đứa trẻ, với tâm hồn trong sáng và nhạy cảm, chơi với nhau, chia sẻ niềm đồng cảm với cuộc sống, tạo nên một liên kết mạnh mẽ giữa tâm hồn tuổi thơ của họ.
c. Tình bạn trong sáng bị ngăn cấm
- Tình bạn trong sáng của bốn đứa trẻ bị ngăn cản bởi bố đại tá của ba đứa hàng xóm:
+ Lão tướng già hiện ra với bộ râu màu trắng, đội chiếc mũ lông xù lạnh lùng “tụt tay Aliosa ra khỏi cổng”
+ Cú ra tay của ông ngoại kết hợp với mưu mẹo của bác Pi đã khiến Aliosa bị cấm cản không thể chơi với những đứa con của lão tướng
⇒ Sự thờ ơ và bất quan tâm của người lớn đối với tâm trạng của trẻ con đã phá vỡ mối tình bạn đẹp đẽ của chúng
d. Mặc dù gặp trở ngại, tình bạn đó vẫn tiếp tục phát triển
- Bất chấp những cấm đoán từ hai phía, mối tình bạn trong trẻo của tuổi thơ vẫn tiếp tục tồn tại:
+ Aliosa vẫn tiếp tục chơi cùng ba đứa trẻ kia và mối quan hệ giữa họ “ngày càng trở nên thú vị hơn”
+ Chúng đã lén tạo ra “một khe hở hình bán nguyệt”, lẩn dưới rặng cây thơm phức “thì thầm với nhau”, chúng trò chuyện về cuộc sống, về những con chim, và nhiều chuyện trẻ con khác
⇒ Một tình bạn trong sáng tự nhiên không thể bị phá vỡ
3. Kết thúc
- Tóm tắt những điểm đặc biệt về nội dung và nghệ thuật của đoạn trích 'Những đứa trẻ'
- Chia sẻ suy nghĩ cá nhân về mối quan hệ bạn bè chân thành và đẹp đẽ giữa nhân vật 'tôi' và ba đứa trẻ hàng xóm
Phân tích truyện 'Những đứa trẻ' - mẫu 1
Đoạn trích 'Những đứa trẻ' được lấy từ tác phẩm 'Thời thơ ấu' của Mác-xim Go-rơ-ki viết vào những năm 1913 - 1914, thời kỳ mà sự chia rẽ giữa giàu và nghèo ở xã hội Nga trở nên trầm trọng. Tác phẩm này là một bức tranh tự thuật về cuộc sống của tác giả và những người hàng xóm, gia đình của ông.
Đoạn trích này là một hình ảnh sống động về cuộc sống và số phận của những đứa trẻ cũng như về mối tình bạn trong sáng của chúng. Các nhân vật trong truyện không được đặt tên, điều này giúp tạo nên tính chất tổng quát cho bài văn và cũng làm cho câu chuyện trở nên như một câu chuyện cổ tích. Số phận của những đứa trẻ này gợi lên sự đồng cảm trong lòng người đọc trước hoàn cảnh khó khăn của chúng.
Sống trong một xã hội phân biệt đẳng cấp giàu - nghèo rõ ràng, tôi và ba đứa trẻ không có điều kiện để phát triển một mối quan hệ bạn bè. Tôi và ba đứa trẻ trong gia đình của ông tướng không được cha mẹ yêu thương. Tôi phải sống với ông bà từ khi mẹ đi lấy chồng khác sau khi bố mất sớm.
Ông ngoại là người khó tính, làm tôi thường xuyên bị đe dọa và bị đánh đòn một cách không công bằng. Ba đứa trẻ trong gia đình ông cũng không may mắn, họ mất mẹ từ khi còn bé và sống với bố và dì ghẻ. Tuy nhiên, họ không thể chia sẻ với tôi về hoàn cảnh của mình vì sự khắt khe của bố và sợ bị đánh đòn.
Tất cả chúng tôi đều là những đứa trẻ đáng thương, không có tình yêu từ cha mẹ và cũng không được sự quan tâm đúng mực. Chúng tôi thường xuyên bị cấm đoán và bị đánh đòn. Trong hoàn cảnh đó, chúng tôi cần một người mẹ, một người mẹ quan tâm và yêu thương chúng tôi. Và tình bạn đã thay thế cho tình mẫu tử, đó là điều làm dịu đi nỗi đau của chúng tôi.
Phải sống trong một xã hội như vậy, trong một gia đình như thế, nhưng chúng tôi vẫn giữ được tính cách ngoan ngoãn, trong sáng và nhân hậu. Chúng tôi cùng nhau thích nghe kể chuyện cổ tích dù biết chúng không có thật. Chúng tôi thường kể cho nhau nghe qua lỗ hổng giữa tường nhà tôi và hàng rào nhà hàng xóm.
Ngoài ra, chúng tôi cũng thích chim, thích nghe tiếng chim hót mặc dù không được phép nuôi. Sống trong một xã hội phân biệt giàu nghèo rõ ràng, dù là hàng xóm nhưng gia đình tôi và gia đình ba đứa trẻ không hề thân thiện. Người lớn cấm chúng tôi giao tiếp và chơi với nhau. Tuy nhiên, tình bạn của chúng tôi vẫn phát triển bất chấp mọi trở ngại xã hội.
Tình bạn đã đem lại sự dũng cảm và lòng cao thượng cho chúng tôi. Tôi cảm thông với hoàn cảnh khó khăn và nỗi bất hạnh của ba đứa trẻ. Ba đứa trẻ đã mang lại cho tôi một mối quan hệ bạn bè ấm áp và chia sẻ những sở thích chung. Dù bị trách mắng và đánh đòn, nhưng chúng vẫn là bạn của tôi. Tình bạn là tất cả đối với chúng tôi, không có gì có thể ngăn cản sự phát triển của nó.
Bằng cách kể chuyện một cách nhẹ nhàng và lôi cuốn, nhà văn Nga Mác-xim Go-rơ-ki đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc cho độc giả. Tác giả đã kết hợp nhiều phương thức biểu đạt như miêu tả, tự sự để tạo ra một câu chuyện sâu sắc và hấp dẫn. Việc kết hợp giữa hiện thực và thế giới cổ tích giúp tạo nên một bức tranh sống động và gợi cảm hứng cho người đọc, đặc biệt là những đứa trẻ.
Ngoài ra, tác giả còn sử dụng cách kể chuyện và miêu tả nội tâm nhân vật, khiến cho các nhân vật trong tác phẩm hiện lên với từng tính cách riêng, thể hiện một thế giới nội tâm riêng của mỗi con người, giúp người đọc hiểu được nỗi bất hạnh và khao khát nhận được tình thương từ trẻ nhỏ. 'Những đứa trẻ' không chỉ để lại lòng thương cảm với số phận bất hạnh của tuổi thơ mà còn giáo dục sâu sắc về tình bạn trong sáng và nhân hậu.
Đồng thời như một lời nhắn gửi đến người lớn: 'Trẻ em mong đợi và chờ đợi tình yêu thương từ người lớn dành cho họ.” Qua câu chuyện “Những đứa trẻ', thế giới cổ tích hiện ra, đó cũng là ước mơ của trẻ em: ước mơ về một người mẹ tốt bụng và một xã hội, một gia đình giàu lòng yêu thương con cái.
Với ngòi bút kể chuyện tài năng của nhà văn Nga Mác-xim Go-rơ-ki, tình bạn thời thơ ấu giữa ông và mấy đứa trẻ hàng xóm, bất kể các rào cản xã hội, được tái hiện sinh động. Đó là một tình bạn trong sáng, ấm áp, hồn nhiên của tuổi thơ đáng quý.
Phân tích truyện Những đứa trẻ - mẫu 2
Đề tài về tuổi thơ luôn thu hút độc giả ở mọi lứa tuổi. Người lớn muốn sống lại những khoảnh khắc tuổi thơ của mình. Trẻ em muốn biết người khác nói gì về thế hệ của mình, để hiểu xem bạn bè khác sống như thế nào, có giống mình không,… Mác-xim Go-rơ-ki, một nhà văn thiên tài, đã viết một tác phẩm kinh điển mang tên 'Thời thơ ấu'. Đoạn trích 'Những đứa trẻ' là một phần của tác phẩm này. Nội dung của nó đầy chất thơ và thể hiện được tài năng của người kể chuyện.
Để trưởng thành, mọi người đều phải trải qua một giai đoạn tuổi thơ với những bước đi đầy chập chững. Dù tuổi thơ có như thế nào thì khi trưởng thành, chúng ta vẫn sẽ nhớ về nó. Tất cả kỷ niệm cay đắng, ngọt ngào sẽ là hành trang đồng hành trong cuộc sống.
Nếu so sánh về hoàn cảnh và tầng lớp xã hội, A-li-ô-sa và mấy đứa con nhà ông tá Ốp-xi-an-ni-cốp rất khác biệt. Người lớn có thể nhận ra điều này nhưng trẻ em thì không. Sự khác biệt xã hội chưa đủ lớn để tạo ra một rào cản. Đặc biệt là khi chúng đều mất mẹ. Mất mẹ giống như mất một nguồn tình thương lớn lao nhất từ người lớn.
Trẻ em khi mất mẹ luôn cảm thấy thiếu thốn tình yêu và do đó chúng luôn khao khát được quan tâm. Thế giới chung của chúng chính là ánh sáng của tuổi thơ. Chúng gặp nhau không thông qua cổng chính. Điều đó cũng là đặc điểm riêng của trẻ thơ. Mỗi khi các em nhà Ốp-xi-an-ni-cốp thấy A-li-ô-sa là mỗi khi thằng bé ấy ở trong tư thế khác nhau, khi qua lỗ nhỏ, qua ngõ hẹp của hàng rào, hoặc khi vắt vẻo trên cây.
Cách chúng nói chuyện với nhau cũng không được tự do lắm. Khi thì ngồi xổm, khi thì quỳ xuống, và cũng chỉ dám nói nhỏ nhẹ vì sợ bị ông đại tá phát hiện. Nơi để chúng trò chuyện không phải là phòng khách như người lớn mà là những nơi mà chẳng ai nghĩ đến. Có khi chỉ là trên chiếc xe trượt tuyết hỏng để ở dưới nhà kho. Tuy nhiên, những cuộc gặp gỡ lén lút ấy khiến chúng cảm thấy vui vẻ, xúc động.
Chúng nhìn nhau và trò chuyện với nhau trong thời gian dài. Nội dung của những câu chuyện mà chúng kể không quan trọng. Có thể nói về những con chim chúng bắt được đang sống ra sao, hoặc về phép màu làm cho người chết sống lại y như thật. Những câu chuyện mà chúng kể đều lấy từ kho cổ tích của bà ngoại, nên nếu có điều gì quên thì A-li-ô-sa sẽ nhắc chúng đợi để chạy về nhà hỏi bà.
Trẻ con luôn thích nghe những câu chuyện cổ tích. Vì vậy, những câu chuyện mà chúng kể hấp dẫn cả người kể lẫn người nghe. Người kể cứ tiếp tục kể, người nghe cứ lắng nghe. Dù có muốn không tin thì người kể cũng sẽ giải thích và nhấn mạnh để người nghe phải tin. Chính vì vậy, những đứa trẻ nhà Ốp-xi-an-ni-cốp luôn im lặng để lắng nghe.
Anh lớn nhất, thông minh nhất thì đã biết cười khi được nghe kể chuyện, còn em bé nhất thì cứ mím chặt môi và phồng má lên vì căng thẳng. Vậy là thế giới tuổi thơ của chúng đã bay bổng vào không gian, thời gian của cái ngày xưa, đã từng có.
Không chỉ giống nhau ở chỗ là đều có trái tim mơ mộng, chúng còn giống nhau ở chỗ đều có một tuổi thơ thiếu tình yêu. Đó là lý do tại sao chúng gắn bó và thân thiết với nhau. Ban đầu A-li-ô-sa không tin mấy đứa trẻ nhà ông đại tá bị đánh. Trong tâm trí của A-li-ô-sa, chỉ có mình, người không còn ai che chở mới bị đánh. Còn những đứa trẻ kia sinh ra đã được sống trong nhung lụa thì tại sao chúng lại phải chịu đánh. Đặc biệt khi nguyên nhân chúng bị đánh lại là vì chơi với con nhà dân thường, thực sự là nguyên nhân không minh bạch.
Nó khiến cho A-li-ô-sa cảm thấy tức giận dù chẳng phải là chuyện của mình. Cho đến khi thân thiết với nhau, A-li-ô-sa mới hiểu nỗi đau của những người bạn cũng như nỗi đau của mình. A-li-ô-sa đã hỏi bạn bè của mình rằng “Các cậu có mẹ không?”. Câu hỏi đó như chạm vào nỗi đau của những đứa trẻ. Có đứa trả lời không, có đứa nói có mẹ khác.
Mẹ khác chính là dì ghẻ, là người không sinh ra chúng. Vậy là A-li-ô-sa đã tìm ra câu trả lời. Đối với những đứa con của ông đại tá, từ A-li-ô-sa nói 'Mẹ khác gọi là dì ghẻ' như một cơn sấm sét vang vọng. Một nỗi sợ hãi mơ hồ khiến những đứa trẻ bò sát vào nhau. Chúng giống như những chú gà con bơ vơ, lạc mẹ và thật tội nghiệp. A-li-ô-sa đã quá quen với những bà dì ghẻ trong những câu chuyện cổ tích mà bà ngoại thường kể.
Giờ đây, A-li-ô-sa đã hiểu được nỗi khổ của những đứa trẻ thơ mất mẹ. Chúng chưa bao giờ kể về cha và dì ghẻ. Mặc dù hai từ 'dì ghẻ' chỉ được nhắc qua thoáng qua trong câu chuyện của chúng, nhưng chúng tạo ra một bầu không khí u ám. Qua những câu chuyện mà bà đã kể và qua thái độ độc đoán, hành động của ông đại tá và sự bất lực của những đứa trẻ, A-li-ô-sa hiểu tại sao bầu không khí lại trở nên nặng nề như vậy.
Một khi ông đại tá đã quyết định, không ai có thể thay đổi được, kể cả những đứa con ruột của ông. Khi A-li-ô-sa bị ông ta tóm cổ đuổi ra khỏi nhà, cậu đã sợ đến mức muốn khóc. Trái lại với cha mình, những đứa con của ông đại tá có vẻ ngoài dịu dàng, thơ ngây và cam chịu.
Nhìn vào đôi mắt của thằng anh, A-li-ô-sa nghĩ đến những ngọn đèn trong nhà thờ như là một ánh sáng mong manh bị bóng tối bao phủ. Ông đại tá với bộ ria trắng, mặc chiếc áo dài lùng thùng màu nâu nhạt như của thầy tu, là hiện thân của kẻ ác, của một con quỷ xa tăng chính hiệu.
Qua đoạn trích này, Mác-xim Go-rơ-ki đã thể hiện tài năng kể chuyện của mình. Mặc dù không dùng nhiều công phu và không xây dựng câu chuyện rắc rối, tác phẩm vẫn đậm đà, hấp dẫn. Trong câu chuyện đó, nhà văn đã tạo ra một không khí trẻ thơ vô cùng hấp dẫn. Nó kích thích sự tò mò và trí tưởng tượng của độc giả. Ví dụ như câu chuyện về việc người chết có thể sống lại. Đám trẻ nhà ông đại tá thì tin hoặc không cũng được, nhưng A-li-ô-sa thì thề sống thề chết như đã trải qua. Điều đó khiến độc giả phải nghi ngờ liệu có phải sự thật không.
Trước một giọng kể chắc chắn như đinh đóng cột của A-li-ô-sa, thật khó để không tin. Nhưng trên hết, những đứa trẻ muốn tin vì chúng luôn khao khát mẹ của mình có thể sống lại. Trong câu chuyện mơ ảo, trí tưởng tượng của con người được bay cao. Trong những câu chuyện thần tiên, có thấy bóng hình của những ông bụt, bà tiên hiền lành, phúc hậu.
Họ xuất hiện như một điều ước được che chở của những đứa trẻ tội nghiệp. Hình ảnh người bà xuất hiện như một bà tiên giúp đỡ những đứa trẻ yên lòng. Với A-li-ô-sa, cậu bé có thể chạy đi chạy lại để gặp bà. Có thể nghe bà kể chuyện mỗi ngày. Nhưng với những đứa trẻ nhà đại tá, những câu chuyện về bà của chúng chỉ là chuyện xưa. Cũng giống như mẹ, bà của chúng không còn nữa.
Mác-xim Go-rơ-ki tiếp tục thể hiện tài năng kể chuyện của mình qua việc dẫn dắt từ việc nuôi chim đến câu chuyện về dì ghẻ của ông đại tá. Trẻ con hầu như ai cũng thích nuôi chim. Một việc dường như đơn giản nhưng chúng phải chờ sự cho phép từ cha mới dám làm và dĩ nhiên cha chúng không bao giờ đồng ý. Người duy nhất hiểu chúng là mẹ, nhưng mẹ đã qua đời từ lâu. Chúng có mẹ khác và đó chính là dì ghẻ.
Cuộc trò chuyện giữa những đứa trẻ diễn ra một cách tự nhiên, giúp chúng hiểu nhau hơn và cũng giúp người đọc hiểu sâu hơn về thế giới tâm hồn của trẻ con. A-li-ô-sa vào sân nhà ông đại tá theo một cách khác lạ, nhảy dù từ trên cây xuống nhưng vẫn xuống rất đàng hoàng do ông đại tá nắm cổ áo kéo ra. Sự đe dọa của ông đại tá làm cho người đọc nhận thấy tính cách của ông.
Thành công của Mác-xim Go-rơ-ki không chỉ ở việc thể hiện tài năng kể chuyện mà còn ở việc tạo ra những nhân vật sống động. Mặc dù nội dung đoạn trích khá bình dị, nhưng chính điều đó tạo nên một tác phẩm tuyệt vời.
Phân tích truyện Những đứa trẻ - mẫu 3
Mác-xim Go-rơ-ki là một nhà văn nổi tiếng người Nga, có nhiều tác phẩm độc đáo, thu hút không chỉ người đọc Nga mà còn là độc giả trên toàn thế giới. Go-rơ-ki phản ánh hiện thực thông qua những tác phẩm của mình một cách sâu sắc, toàn diện, và được coi là một trong những nhà văn hiện thực xuất sắc nhất của Nga.
Tác phẩm nổi tiếng của Mác-xim Go-rơ-ki được đông đảo độc giả Việt Nam biết đến là 'Thời thơ ấu', trong đó có đoạn trích 'Những đứa trẻ' được đưa vào sách giáo khoa ngữ văn lớp 9.
Trong nền văn học Nga, cũng giống như trong văn học Việt Nam có tác phẩm 'Thời thơ ấu' của Nguyên Hồng, Mác-xim Go-rơ-ki cũng có tác phẩm nổi tiếng 'Thời thơ ấu'. Cả hai tác phẩm đều là tự truyện về thời thơ ấu của tác giả.
Trong số đó, đoạn 'Những đứa trẻ' là đoạn gây xúc động với độc giả bởi tình bạn thân thiết và tình yêu mến của cậu bé Aliosa dành cho người bà của mình. Qua đoạn này, độc giả có thể hình dung được kí ức thời thơ ấu của nhà văn Go-rơ-ki.
Mác xim Go-rơ-ki đã trải qua một tuổi thơ đầy tủi nhục và cay đắng khi bị mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ. Sống với ông bà ngoại, cậu bé phải đối mặt với sự khắc nghiệt và bị trừng phạt bằng những trận đòn roi tàn nhẫn.
Hai người chú của Go-rơ-ki không quan tâm gì đến cậu bé, chỉ quan tâm đến việc tranh giành tài sản. Không chỉ người thân của cậu, mà ngay cả hàng xóm cũng lạnh lùng và coi thường nhau. Tuy nhiên, cậu bé may mắn có người bà yêu thương và quan tâm thật lòng.
Cuộc sống của cậu bé không khắc nghiệt và vô vị như vẻ bề ngoài của nó, nhờ có người bà thương yêu và bác thợ hàng xóm biết quan tâm. Họ làm cho tuổi thơ của Go-rơ-ki trở nên tươi đẹp hơn với những kí ức đáng nhớ.
Điều này cho thấy Go-rơ-ki là một cậu bé hồn nhiên, thân thiện, luôn yêu đời và mong muốn kết bạn. Cuộc sống vô vị và khắc nghiệt khiến cậu bé khao khát tình thương và muốn có bạn bè để chia sẻ.
Trong câu chuyện về tuổi thơ của Go-rơ-ki, ta thấy được một cậu bé đầy nhiệt huyết, luôn sẵn lòng kết giao bạn bè. Cuộc sống khắc nghiệt không làm mất đi niềm tin và mong muốn yêu thương của cậu bé.
Qua câu chuyện về tuổi thơ của Go-rơ-ki, ta thấy được một cậu bé luôn yêu đời, thân thiện và mong muốn có nhiều bạn bè. Dù cuộc sống khắc nghiệt nhưng cậu bé vẫn giữ vững niềm tin và tình thương.
Trong một lần ngồi trên cành cây cao, cậu bé Go-rơ-ki đã nhìn thấy những đứa con của ông đại tá đang vui vẻ đùa nghịch. Cậu bé ngắm nhìn chúng với sự say mê, và trong tâm hồn, cậu bé khát khao được kết bạn với họ, muốn cùng chơi đùa vui vẻ.
Cậu bé này rất vô tư, hồn nhiên, thích gì thì làm, không quan tâm đến đẳng cấp, địa vị. Go-rơ-ki đã cố gắng gây sự chú ý với những đứa trẻ bằng cách huýt sáo, nhưng chúng chỉ nhìn qua rồi rời đi làm cậu bé ngượng ngùng tụt xuống đất.
Tình bạn của những đứa trẻ bắt đầu khi cậu bé cùng hai người bạn cứu đứa em út của chúng khỏi giếng. Đó là lúc mọi người chấp nhận cậu bé và mời cậu bé tham gia vào các trò chơi với họ.
Dù gặp sự ngăn cản của ông ngoại tàn nhẫn, nhưng tình bạn của bốn đứa trẻ vẫn vượt qua mọi rào cản và ngăn cản của người lớn. Đó là tình bạn trong sáng, để lại dấu ấn tươi đẹp trong kí ức tuổi thơ của nhà văn.
'Những đứa trẻ' là trích đoạn mô tả về tình bạn ấm áp của nhà thơ với những người bạn thời thơ ấu. Đó là một tình bạn trong sáng, chân thành, tránh xa khỏi sự phức tạp của người lớn. Cũng nhờ sự yêu thương của bà ngoại và những người bạn thân thiết mà nhà văn Go-rơ-ki có những kỷ niệm đẹp trong kí ức của mình.
Đọc 'Những đứa trẻ' ta thấy một đoạn văn thấm đẫm chất thơ của tuổi thơ, tình thương và tài kể chuyện.
Trong đoạn văn 'Những đứa trẻ' có sự thể hiện rõ ràng của tình thương và tài kể chuyện của nhà văn, mang lại cho người đọc cảm giác thân thuộc và ấm áp.
Mỗi người đều trải qua một thời thơ ấu, bước chân nhỏ bé vào cuộc sống. Nhưng khi trưởng thành, không phải ai cũng nhớ lại. Chỉ những kỷ niệm sâu đậm, ngọt ngào hoặc đắng cay, mới thấm vào tận tâm hồn, trở thành hành trang dẫn dắt suốt cuộc hành trình đời.
Cả hai đều chia sẻ cùng một số phận đau thương: mất mẹ, mất đi nguồn ánh sáng lớn nhất trong tuổi thơ. Tuổi thơ là thế giới của họ, nơi họ tìm thấy nhau mà không cần cổng chính. Khi thấy nhau, họ ngồi xuống và nói chuyện 'khe khẽ' với nhau, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Nơi họ gặp gỡ không cần là phòng khách, có thể chỉ là trên chiếc xe trượt tuyết hỏng hoặc dưới mái nhà kho. Nhưng những cuộc hẹn ấy là thế giới kỳ diệu, khiến họ cảm thấy sung sướng và hạnh phúc.
Câu chuyện họ kể không cần quá quan trọng, có thể xoay quanh 'những con chim họ bắt được sống như thế nào và nhiều câu chuyện khác của trẻ con', hoặc về 'phép màu khiến người chết sống lại một cách thật sự mà không giả mạo. Vì thường lấy từ kho cổ tích của bà ngoại, nên nếu có chỗ nào bị quên, A-li-ô-sa sẽ chạy về nhà 'hỏi bà tôi'. Những câu chuyện này không bao giờ làm chán người kể hoặc người nghe, người kể sẽ nói một cách say sưa và nếu có ai nghi ngờ, A-li-ô-sa sẽ giải thích và nhấn mạnh để họ không thể không tin.
Cả ba anh em đều 'im lặng lắng nghe'. Anh cả biết cười, còn em út thì căng thẳng. Tuổi thơ của họ là những kỷ niệm bay bổng, khiến họ cảm thấy như đã sống trên trái đất này hàng trăm năm thay vì chỉ mười một năm như tuổi của cha mẹ.
Mối quan hệ thân thiết của họ là do tuổi thơ của họ đầy mơ mộng, nhưng cũng đầy thiếu thốn. Ban đầu, việc bị đánh đòn khiến A-li-ô-sa 'khó tin'. Cô tưởng rằng chỉ có mình mới phải chịu đựng vì không có ai che chở (vì mẹ đã đi lấy chồng), trong khi con nhà quan lại giàu có thì sao phải chịu đựng. Nhưng lý do dẫn đến việc bị đánh đòn là vì đi chơi với con nhà thường dân, điều này khiến A-li-ô-sa cảm thấy tức giận vì 'thương hại chúng'.
Sau này, A-li-ô-sa mới hiểu được nỗi đau của mấy đứa bạn, một nỗi đau mà chính cô ấy mới trải qua và chưa kịp nói ra. 'Các cậu có mẹ không?' - câu hỏi đầy ý nghĩa. Nhưng khi nghe các em trả lời, A-li-ô-sa quả quyết rằng 'Mẹ khác thì gọi là dì'. Hai từ kinh hoàng này khiến mấy đứa con ông đại tá sợ hãi và cảm thấy cô đơn.
A-li-ô-sa nhận ra ý nghĩa của người dì ghẻ trong những câu chuyện cổ tích của bà. Sự thay đổi trong cuộc sống của những đứa trẻ không có mẹ khiến A-li-ô-sa nhận ra điều mà bọn trẻ giữ kín: họ chưa bao giờ đề cập đến bố và người dì ghẻ. Hình ảnh của người dì ghẻ gợi lên một bóng tối trong không khí tươi vui của đám trẻ.
A-li-ô-sa hiểu từ những câu chuyện cổ tích của bà và từ sự độc đoán của ông đại tá và sự bất lực của những đứa trẻ khi phải tuân theo như 'những con ngỗng ngoan ngoãn'. Quyết định của ông là không thể thay đổi, đặc biệt là đối với con của ông, kể cả khi A-li-ô-sa bị đuổi ra khỏi nhà làm em 'sợ phát khóc'.
Những đứa con của ông đều có vẻ đẹp dịu dàng và cam chịu. Ánh mắt của anh cả khiến A-li-ô-sa liên tưởng đến 'những ngọn đèn trong nhà thờ', nhưng bị một cái tăm tối lớn che lấp. Trong không gian đen tối đó, không phải là cha mẹ mà chính ông già đại tá với bộ ria trắng và áo dài màu nâu nhạt là kẻ ác, một quỷ dữ.
Sức mạnh của câu chuyện Go-rơ-ki không nằm ở cách anh kể câu chuyện mà nó vẫn hấp dẫn và sâu sắc. Câu chuyện đưa ta vào một không gian trẻ thơ đầy hứng thú, kích thích trí tưởng tượng và tò mò. Ví dụ, câu chuyện về việc người chết có thể sống lại khiến trẻ con tin tưởng, còn A-li-ô-sa thề sống chứng kiến sự sống lại.
A-li-ô-sa nói 'biết bao nhiêu lần người chết có thể sống lại chỉ cần ít nước phép'. Câu chuyện liên quan đến người mẹ của bọn trẻ, người mà bọn chúng muốn sống lại. Câu chuyện kết hợp giữa thực tế và mơ mộng, khiến trí tưởng tượng bay bổng.
Trong thế giới kỳ lạ đó, hình ảnh của bà tiên và ông bụt xuất hiện như những người hiền lành và bao dung, che chở cho những đứa trẻ bất hạnh. Hình ảnh của người bà luôn hiện diện trong tâm trí mỗi đứa trẻ. Với A-li-ô-sa, hình ảnh của người bà là vô cùng gần gũi, luôn mang lại nụ cười nhân ái (khi cô thích nghe những câu chuyện cổ tích).
Với những đứa con của ông đại tá, 'bà tớ ngày xưa cũng rất tốt', nhưng giờ đây bà không còn nữa, chỉ còn lại trong ký ức như một tia sáng vụt qua đi. Với A-li-ô-sa, hình ảnh của người bà là một phần của quá khứ đẹp nhất, mà bọn chúng phải nhớ mãi.
Trong việc kể chuyện, Go-rơ-ki thể hiện sự dẫn dắt từ việc nuôi chim đến câu chuyện về dì ghẻ của con ông đại tá. Trẻ con luôn ham muốn nuôi chim nhưng chỉ mẹ mới có thể đồng tình, không giống như cha họ. Đối với chúng, mẹ khác được gọi là dì ghẻ...
Diễn biến của cuộc trò chuyện rất tự nhiên, như khi A-li-ô-sa nhảy từ trên cây xuống sân nhà ông đại tá theo lời mời của ông, nhưng lại bị ông nắm cổ áo kéo ra khỏi nhà với lời hăm doạ. Những chi tiết này tạo ra một ý nghĩa riêng trong văn bản.
Trong việc dẫn dắt, nhân vật hiện ra mỗi người một khác nhau, như mấy đứa con ông đại tá. Dù giống nhau nhưng hành động của hai đứa lớn hơn đã thể hiện bản năng che chở, trong khi những đứa trẻ khác ngây thơ hơn. Nghệ thuật này cùng với nội dung đã tạo nên những trang văn tuyệt vời.
Bộ ba tự truyện của Gorki là những trang văn đầy cảm xúc, từ tiếng thở dài đến nụ cười, từ những thử thách của tuổi thơ đến những tình cảm sâu sắc của một chú bé.
Đọc chương 9 của 'Thời thơ ấu', ta cảm nhận được vẻ đẹp của tâm hồn thơ bé Pê-scốp, với tình yêu và tình bạn đầy rung động.
Pê-scốp trải qua nhiều cay đắng và bất hạnh từ khi còn nhỏ. Những câu chuyện cổ tích và những bài thánh ca của bà ngoại ấm áp trong tâm hồn của A-li-ô-sa, giúp anh tìm đến thế giới của những con chim, nơi anh tìm kiếm tình thương và tình bạn.
Cháu bé Pê-scốp mất cả cha lẫn mẹ khi mới mười tuổi. Chỉ có bà ngoại yêu thương anh vô điều kiện, giúp anh vượt qua những khó khăn. Tình yêu thương và tình bạn là điều mà anh luôn khao khát.
A-li-ô-sa, sống trong nhà nghèo và ít được đến trường, thường ngồi trên cành cây nhìn sang sân nhà rộng lớn của ba anh em nhà láng giềng. Chú ta thích nhìn thấy ba anh em chơi với nhau vui vẻ và không bao giờ cãi nhau.
Mỗi khi em út của họ ngã, hai anh em lớn luôn giúp đỡ và chăm sóc em. Sự hiền lành của họ khiến A-li-ô-sa chú ý và ngưỡng mộ.
A-li-ô-sa thường phải leo lên cây để gọi ba anh em chơi, nhưng đôi khi lại ngượng khi nghe thấy họ thầm thì bàn bạc. Sự ngăn cách giữa hai thế giới của tuổi thơ khiến chú cảm thấy cô đơn.
Go-rơ-ki đã kể lại một cách tỉ mỉ kỷ niệm về những ngày thơ ấu của A-li-ô-sa và ba anh em nhà láng giềng. Một lần, khi đang chơi trò ú tim, em út của họ rơi vào giếng và được chú kịp thời cứu giúp.
A-li-ô-sa nhảy xuống sân và kịp thời cứu em út khỏi giếng. Sau sự cố, họ cùng bàn nhau cách giải thích việc em út rơi vào giếng.
Anh em nhà láng giềng gật đầu và cảm ơn A-li-ô-sa đã kịp thời cứu em. Sự nhanh nhẹn và tấm lòng của chú trong việc cứu giúp được đánh giá cao.
Sự hiểu biết và tình bạn đã phá vỡ hàng rào tưởng chừng không thể phá vỡ. Và chỉ sau vài ngày, họ lại mời A-li-ô-sa xuống chơi cùng họ, đánh dấu một niềm vui mới cho chú.
Bốn đứa bé, tâm hồn trong sáng, nhạy cảm, tựa như bốn con chim non ríu rít chơi với nhau. Aliôsa hỏi chúng có bị đánh không. Chúng trao đổi về việc bắt chim và nuôi chim, cũng như về mẹ và dì ghẻ. Sự đồng cảm về cảnh ngộ mồ côi mẹ đã gắn kết tâm hồn của bốn đứa.
Aliôsa kể cho bọn trẻ nghe câu chuyện về 'Mụ dì ghẻ phù thủy'... Bốn đứa ngồi gần nhau như những chú gà con. Đó là những khoảnh khắc thần tiên của chúng.
Trên thế giới này, tình bạn luôn được thử thách qua mọi hoàn cảnh, từ giàu sang đến nghèo đói. Bốn đứa đang chơi thân với nhau, nhưng người lớn đã can thiệp và đuổi Aliôsa ra khỏi nhà.
Sự cấm cản của ông ngoại và sự theo dõi của bác Piốt không thể ngăn cản tình bạn trong sáng của bốn đứa. Chúng tiếp tục chơi với nhau mỗi ngày và mối quan hệ của họ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Mọi rào cản và sự ngăn cấm đều không có ý nghĩa đối với bốn đứa. Giữa những hàng rào, có một lỗ hổng đã được tạo ra bí mật, nơi mà ba anh em đại tá thường gặp nhau để trò chuyện.
Chúng chia sẻ về cuộc sống và nghe Aliôsa kể chuyện cổ tích. Mỗi khi quên mất phần câu chuyện, Aliôsa lại chạy về hỏi bà. Họ vẫn giữ được tinh thần trong sáng và niềm vui của tuổi thơ.
Bốn đứa con nhà đại tá đều mồ côi mẹ và phải chịu đựng sự đối xử của dì ghẻ. Tuy nhiên, Aliôsa vẫn có bà ngoại là nguồn sức mạnh tinh thần cho mình. Bà là người bảo vệ cháu trước sự ác ý của người lớn.
'Ồ, thưa bác Piốt, khi bác đặt ra điều đó, nó không phải là cách bác trách mắng như thế đâu! Mỗi khi Aliôsa quên một chi tiết trong câu chuyện cổ tích, chạy về hỏi bà, em đã khiến bà cảm thấy rất hài lòng. Chú tự hào kể về bà ngoại mình, đã làm cho 3 anh em nhà đại tá cảm động. Cả 3 anh em đều buồn và thằng anh lớn đã thở dài nói: 'Có lẽ tất cả các bà đều rất tốt, bà mình trước đây cũng rất tốt'.
Đó là một câu nói giản dị của một em bé đã trải qua nhiều bất hạnh. Có những bạn nhỏ đã được nghe bà ru, bà kể chuyện cổ tích, được bà ôm và gãi lưng chưa? Có những bạn nhỏ trong giấc mơ đã thấy bà hiền hậu cầm 'quả thị Tấm Cám' trên tay chưa? Và khi chào đời, chưa một lần nào thấy mái tóc bà, nụ cười hiền hậu của bà, nhưng đứa bé nào cũng sẽ xúc động khi nghe một đứa bé 'thở dài' nói trong ngao ngán 'bà mình trước cũng rất tốt'.
Có thể nói tình bạn và tình yêu thương với bà là những tình cảm sâu sắc, trong sáng, thiêng liêng của tuổi thơ. Đọc những dòng tự thuật trên đây, ta thấy chất thơ dào dạt trong văn của Go-rơ-ki – Ta biết yêu bà, yêu bạn. Ta lớn lên và được sống trong tình yêu thương mênh mông. Thiếu tình thương, tuổi thơ buồn lắm vì phải trải qua những tháng ngày u ám cô đơn,
Khi có bạn, được chơi trong tình bạn, như có ánh nắng đem lại sự ấm áp cho tâm hồn. Go-rơ-ki đã diễn đạt điều đó rất cảm động. Tính chân thực, hồn nhiên và truyền cảm tạo nên vẻ đẹp văn chương đích thực của 'Thời thơ ấu'.
Phân tích truyện Những đứa trẻ - mẫu 6
Mác-xim Go-rơ-ki (1868 – 1936) là nhà văn hiện thực nổi tiếng của Nga vào cuối thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX. Tên thật của ông là A-lếch-xây Pê-scôp, gọi thân mật là A-li-ô-sa. Ông sinh trưởng ở thành phố Ni-giơ- ni Nô-vơ-gô-rôt (sau có thời đổi tên là thành phố Go-rơ-ki), trong một gia đình lao động nghèo, bố làm nghề thợ mộc. Chú bé A-li-ô-sa trải qua tuổi ấu thơ nhiều cay đắng, tủi nhục, phải tự lực kiếm sống bằng nhiều nghề khác nhau khi mới mười một tuổi.
Nhà văn sáng tác rất nhiều, gồm các thể loại truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch... Các tác phẩm chính: tiểu thuyết Người mẹ (1906-1907), bộ ba tiểu thuyết tự thuật Thời thơ ấu (1913-1914), Kiếm sống (1915-1916), Những trường đại học của tôi (1923)...
Tuổi thơ là cuốn sách đầu tiên trong bộ ba tác phẩm tự thuật. Câu chuyện được kể từ góc nhìn của người viết (tôi). Tác giả chia sẻ về cuộc đời của mình. Câu chuyện bắt đầu với sự ra đi của cha khi tôi mới ba tuổi. Tôi phải sống với ông bà nội vì mẹ đã tái hôn. Những năm tháng thơ ấu của tôi đầy những khó khăn, phải đối diện với những khó khăn trong gia đình. Ông nội Va-xi-li Ca-si-rin là người khắc nghiệt, thô bạo, thường đe dọa và trừng phạt tôi bằng roi. Hai anh em của tôi luôn tranh cãi và đánh nhau với nhau vì tranh chấp về tài sản gia đình.
Người hàng xóm, đại tá góa vợ Ốp-xi-an-ni-cốp, thường xem thường những người dưới vị trí xã hội... Nhưng tôi cũng gặp được những người tốt lành. Tôi được sống trong tình yêu thương và sự chăm sóc của bà nội A-cu-li-na I-va-nôp-na. Bà thường kể những câu chuyện cổ tích cho tôi nghe, làm cho trái tim nhỏ bé của tôi đầy những cảm xúc đẹp đẽ. Thợ mộc Xư-ga-nôc đã từng giúp đỡ tôi khi tôi bị thương. Các em nhỏ của đại tá Ôp-xi-an-ni-cốp, mặc dù đáng thương, nhưng vẫn yêu quý tôi... Cuốn sách kết thúc với việc mẹ tôi qua đời khi tôi mới mười tuổi.
Bài viết này được trích từ chương IX của cuốn sách Tuổi thơ. Tác giả tái hiện lại mối tình bạn đáng quý giữa tôi và những đứa trẻ hàng xóm mồ côi, sống trong cảnh thiếu thốn tình thương, bất kể về sự phân biệt giai cấp và tầng lớp xã hội vào thời điểm đó.
Ông bà nội của tôi là hàng xóm với đại tá Ôp-xi-an-ni-cốp. Hai gia đình này thuộc về hai tầng lớp xã hội khác nhau. Một bên là dân thường, một bên là quan chức giàu có. Do đó, cha của ông ta không cho con trai chơi với tôi. Nhưng vì tôi đã giúp đỡ một đứa con nhỏ của ông ta khỏi rơi xuống giếng, ba đứa trẻ đó đã trở nên thân thiết với tôi và mời tôi đến vườn chơi cùng họ.
Tôi đã mất cha, mẹ lại tái hôn. Tôi thường xuyên bị ông nội trừng phạt. Chỉ có bà nội là người hiền lành, luôn yêu thương và bảo vệ tôi. Qua những câu chuyện, tôi hiểu được rằng những người bạn mới này, mặc dù sống trong giàu sang, nhưng cũng không hạnh phúc. Mẹ mất, họ phải sống với người dì ác và thường xuyên bị trừng phạt...
Với hoàn cảnh giống nhau là thiếu thốn tình thương, tôi và những đứa trẻ kia nhanh chóng trở nên thân thiết. Mối quan hệ đầy tình bạn này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí tôi. Đến mấy chục năm sau, khi tôi trở thành nhà văn M.Gor-ki, tôi vẫn nhớ và kể lại những kỷ niệm đó với nhiều xúc động.
Trước khi quen biết, mỗi khi nhìn sang nhà hàng xóm, tôi chỉ thấy: Ba đứa mặc cùng bộ quần áo và áo khoác màu xám, đội mũ giống nhau. Họ có khuôn mặt tròn, đôi mắt xám và giống nhau đến nỗi tôi chỉ có thể phân biệt họ qua dáng vẻ. Mặc dù bị cấm kỵ vì không cùng tầng lớp xã hội nhưng chúng tôi vẫn lén lút gặp nhau để trò chuyện, chia sẻ. Chúng tôi đều phải đối mặt với sự khắc nghiệt và thiếu niềm vui trong tuổi thơ.
Khi mấy đứa nhỏ kể về cái chết của mẹ và cuộc sống với người dì ghẻ, A-li-ô-sa nhận thấy rằng cả ba đứa trông như đang suy nghĩ, gương mặt u ám... Họ ngồi gần nhau như những chú gà con. Sự so sánh này khiến ta nhớ đến hình ảnh của lũ gà con sợ hãi nằm chung lại khi thấy bóng của kẻ săn đuổi.
Khi nhắc đến dì ghẻ mà mấy đứa hàng xóm gọi là mẹ, A-li-ô-sa liên tưởng đến những nhân vật dì ghẻ ác trong truyện cổ tích. Cậu cố gắng an ủi bạn bè: Mẹ thật của các bạn sẽ quay về, các bạn sẽ thấy! Một trong số chúng lớn hơn có vẻ hoài nghi: Chết rồi mà, làm sao quay về được... A-li-ô-sa rơi vào thế giới cổ tích.
Cậu nói với bạn bè như đang tự nói với mình: Không thể sao? Ôi, đã có bao nhiêu lần người ta chết, thậm chí đã bị chia thành từng mảnh, nhưng chỉ cần một chút ma thuật là sống lại; đã có bao nhiêu người chết mà không phải là chết thật, vì sức mạnh của những phù thủy.
Khi đại tá Ôp-xi-an-ni-cốp đột ngột xuất hiện và hỏi các con rằng: Ai gọi tôi sang đây? A-li-ô-sa thấy cả mấy đứa trẻ lặng lẽ rời khỏi xe và vào nhà. Cảnh này khiến cậu nghĩ đến hình ảnh của những con ngỗng ngoan ngoãn, một so sánh chính xác về ngoại hình đáng thương của ba đứa trẻ và phần nào thể hiện tâm trạng bên trong của chúng. Chúng bị cha áp đặt, sợ hãi lặng lẽ bước vào nhà, không dám mở miệng. A-li-ô-sa đồng cảm với cuộc sống thiếu tình thương của các bạn nhỏ.
Chú bé cảm thấy may mắn hơn vì có bà nội tốt bụng. Bà thường kể truyện cổ tích cho chú nghe, và chú lại kể lại cho bạn bè, nếu quên thì chạy về hỏi bà. Khi đứa con lớn của ông đại tá lặng yên nói: Có lẽ tất cả bà đều rất tốt, bà tôi ngày xưa cũng thế... thì A-li-ô-sa nhận xét: Nó luôn nói một cách buồn bã: ngày xưa, lúc trước, đã có thời... dường như nó đã sống trên thế giới này một trăm năm, không phải là mười một năm.
Không chỉ từ lời nói mà còn từ hình dáng, ánh mắt của mấy đứa bạn nhỏ, đã đọng lại trong lòng, khiến nhà văn sau nhiều năm cũng không thể quên: 'Tôi vẫn nhớ chúng có đôi bàn tay nhỏ bé, những ngón tay mảnh mai và người mảnh dẻ, yếu đuối, cặp mắt sáng ngời, như ánh sáng của những ngọn đèn trong nhà thờ. Hai đứa em cũng đáng yêu lắm, tôi yêu chúng rất nhiều, tôi luôn muốn làm cho chúng hạnh phúc, nhưng tôi thích thằng lớn nhất...'.
Qua đoạn trích này, ta thấy A-li-ô-sa dù còn trẻ nhưng đã biết yêu thương, an ủi và chia sẻ nỗi buồn của bạn bè, gần như cùng cảm thức với họ. Rõ ràng, sự chênh lệch trong xã hội về giàu nghèo không thể ngăn cản được tình bạn trong sáng của tuổi thơ. Tình bạn ấy là một tài sản tinh thần vô giá trong cuộc sống tinh thần của mỗi người.
Phân tích cuốn sách Những Đứa Trẻ - Mẫu 7
Mác-xim Go-rơ-ki là một tác giả Nga vĩ đại, người đã đặt nền móng cho văn học Xô-viết và là một tác giả vĩ đại của thế kỷ XX. Cuộc đời của ông đã trải qua nhiều gian khổ từ khi còn nhỏ. Trong số ba cuốn hồi ký nổi tiếng về cuộc đời của ông, có cuốn “Những Ngày Thơ Ấu”, viết trong những năm 1913-1914.
Đoạn trích từ “Những Đứa Trẻ” trong tập hồi ký đã để lại ấn tượng sâu sắc cho người đọc. Câu chuyện trong đó diễn ra vào thời điểm A-li-ô-sa (biệt danh của tác giả khi còn nhỏ) chín, mười tuổi. Mặc dù đã mất nhiều năm trước khi ông viết tác phẩm, nhưng người đọc vẫn cảm thấy xúc động trước sự thiếu thốn tình thương của những đứa trẻ ngây thơ, do cách kể chuyện của một tâm hồn nhạy cảm như ông.
Trong đoạn trích đó, các nhân vật chính là A-li-ô-sa, một cậu bé mồ côi cha mẹ, thường xuyên bị ông ngoại đánh đòn. Ba đứa con trai của lão đại tá sống trong sự giàu có nhưng sớm mất mẹ và phải sống dưới sự nghiêm khắc của bố và dì ghẻ. Mặc dù thuộc các tầng lớp khác nhau, nhưng vì cùng trải qua sự thiếu thốn tình thương, họ dễ dàng gần gũi, đồng cảm. Mặc dù bị cấm đoán bởi ông đại tá, tình bạn của họ vẫn tiếp tục phát triển.
Và tình bạn ấy đã ghi lại ấn tượng sâu sắc trong trái tim M. Go-rơ-ki, vẫn còn hiện hữu đến khi ông trưởng thành, những sự kiện mà ông đã chia sẻ với những đứa trẻ hàng xóm vẫn còn sống mãi. Người ta thường nói rằng tâm hồn trẻ thơ như một tờ giấy trắng, và cuộc đời, hay nói cách khác là những người lớn, vẽ lên tờ giấy trắng đó như thế nào thì nó sẽ xuất hiện. Mỗi đứa trẻ khi lớn lên không chỉ cần đủ ăn mặc mà còn cần tình thương, và những đứa trẻ trong hồi ký của M. Go-rơ-ki thiếu đi điều quan trọng nhất đó.
Chúng chỉ biết lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn bằng cách tìm đến nhau để chia sẻ. Họ đều là những đứa trẻ ngây thơ và đáng yêu vô cùng. Sự đáng yêu và ngây thơ, cũng như lòng tốt của chúng thể hiện qua cuộc trò chuyện về những con chim. Khi mấy đứa trẻ kể cho A-li-ô-sa biết mẹ chúng đã chết và chúng phải sống với dì ghẻ, cậu bé nhận thấy rằng “cả ba đứa có vẻ nghĩ ngợi, gương mặt sầm lại”… “Chúng ngồi sát vào nhau, giống như những chú gà con”.
Sự so sánh chính xác đó khiến ta nghĩ đến cảnh lũ gà con sợ hãi bồng nhau lại khi thấy bóng của kẻ săn đuổi. Khi mấy đứa trẻ hàng xóm nhắc đến dì ghẻ mà chúng gọi là mẹ khác, A-li-ô-sa liên tục nghĩ về nhân vật mụ dì ghẻ độc ác trong các câu chuyện cổ tích. Cậu chỉ còn biết an ủi bạn bè: “Mẹ thật của các bạn sẽ quay về, rồi các bạn sẽ thấy!”. Thằng lớn có vẻ nghi ngờ: “Chết rồi mà, về làm sao được…”. A-li-ô-sa dường như chìm đắm trong thế giới cổ tích.
Cậu nói với các bạn như nói với chính mình: “Ừ? Thôi thì, biết bao nhiêu lần những người chết, thậm chí đã bị xé ra từng mảnh, chỉ cần vẫy vài lần thôi là sống lại; biết bao nhiêu người chết mà không chết thật, vì sức mạnh của những kẻ phù thủy.” Và Cậu cảm thấy mình còn may mắn hơn những đứa trẻ này vì dù thường xuyên bị ông đánh, nhưng cậu vẫn có bà yêu thương, kể chuyện cổ tích cho cậu nghe.
Thật buồn vì những đứa trẻ ngây thơ ấy thiếu tình thương, bị cách biệt bởi sự khác biệt về giai cấp. Khi đại tá Ôp-xi-an-ni-cốp đột ngột xuất hiện và hỏi mấy đứa con rằng: Ai gọi ông sang đây? A-li-ô-sa thấy cả đám trẻ im lặng rời xe và vào nhà. Cảnh đó khiến cậu nghĩ đến những con ngỗng ngoan ngoãn, một hình ảnh so sánh chính xác với sự tội nghiệp của ba đứa trẻ và phần nào thể hiện thế giới tâm hồn của chúng.
Chúng bị cha áp đặt, sợ hãi lặng lẽ đi vào nhà, không dám mở miệng nói một câu. A-li-ô-sa cảm thông với cuộc sống thiếu tình thương của bạn bè của mình. Nhưng sự tàn ác và cấm đoán của ông đại tá không làm mất đi tình bạn của họ, khi họ đã yêu quý nhau, họ vẫn tiếp tục chơi với nhau. A-li-ô-sa thường kể cho bạn bè nghe những câu chuyện cổ tích mà bà kể, dù họ phải chui vào góc cây để nghe, tình bạn của họ vẫn là đẹp và kéo dài, ghi lại một phần kí ức không bao giờ phai mờ trong trí nhớ của M. Go-rơ-ki.
Phải chăng, tình bạn trong sáng hiền hậu của bọn trẻ đã phá vỡ rào cản của sự chia rẽ giai cấp, vượt qua mọi định kiến, chiến thắng mọi sự cấm đoán từ bất kỳ ai. “Những đứa trẻ” là một đoạn trích hay về tình bạn ấm áp của M. Go-rơ-ki với những người bạn thời thơ ấu của mình. Đó là một tình bạn trong sáng, cảm động, chúng chơi với nhau tự do, vô tư, tránh xa khỏi sự ảnh hưởng của những ý nghĩ phức tạp của người lớn.
Chính sự trong sáng và tình yêu thương của bọn trẻ đã làm cho tuổi thơ của họ trở nên hạnh phúc, dù sống trong hoàn cảnh khó khăn. Họ là những đứa trẻ mà chúng ta sẽ nhớ mãi…
Phân tích truyện Những đứa trẻ - mẫu 8
Tình bạn trong sáng hay tình thân hữu sâu nặng là nguồn động viên tinh thần trong tuổi thơ. Nhà văn Mac-xim Go-ro-ki cũng ca ngợi những tình cảm đẹp đẽ đó trong chương IX “Những đứa trẻ” trích từ tiểu thuyết “Thời Thơ Ấu” của ông.
Mối quan hệ thân thiết giữa A-li-o-sa và ba đứa con của đại tá Op-xi-an-ni-cop không chỉ là sự ngẫu nhiên mà còn là điều tất yếu. Đó là trái tim nhân hậu của A-li-o-sa, khi anh ấy cùng hai đứa lớn cứu sống thằng em nhỏ rơi xuống giếng. Tình bạn nảy mầm một cách tự nhiên như thế.
Bốn đứa trẻ chơi với nhau, cảm nhận sâu sắc những khó khăn mà mỗi người đều gặp phải. Tâm hồn thơ ngây của họ tìm kiếm sự đồng cảm, chia sẻ. Họ đoàn kết với nhau như keo sơn, ruột thịt, vượt qua những thử thách. A-li-o-sa mong đợi và đếm ngày khi không thấy ba anh em ra sân chơi. Tiếng gọi thân mật của anh lớn làm tan biến rào cản của giai cấp: “Hãy xuống đây chơi với chúng tớ!”.
Tình bạn chân thành của tuổi thơ thường được thể hiện một cách giản dị như thế. Họ tâm sự với nhau về hoàn cảnh gia đình. Đồng cảm với nhau khi gặp khó khăn. A-li-o-sa cảm thấy ấm lòng khi những người bạn lắng nghe chuyện cổ tích. Dù A-li-o-sa tin vào thế giới cổ tích, thì anh lớn nhận ra hiện thực. Cảm xúc buồn của cậu khi vắng mẹ không thể nào giảm bớt.
Sự im lặng, không khí buồn chưa bao giờ bị gián đoạn, bởi ông đại tá đã đặt ra một thử thách cho tình bạn. Điều này khiến các em cảm thấy sợ hãi và buồn bã. Hình ảnh so sánh miêu tả chân thực cảm xúc của những đứa trẻ bị chèn ép, roi vọt.
Với A-li-o-sa, sức mạnh của tình bạn không gì chia cắt nổi. Dù bị ông đại tá hay ông ngoại đánh đòn, anh vẫn tiếp tục chơi với các em. Họ còn tạo ra lỗ hổng ở hàng rào để trốn tránh ông đại tá.
Những cuộc gặp gỡ và trò chuyện vẫn diễn ra như thường lệ, không bao giờ đề cập đến bố và mẹ. Chi tiết hài hước khi A-li-o-sa kể lại những câu chuyện của bà. Tình cảm thân thiện và trong sáng.
Ngoài tình bạn bền chặt, tuổi thơ của nhà văn còn được hạnh phúc bởi tình yêu thương của người bà. Những câu chuyện cổ tích nuôi dưỡng tâm hồn thơ ngây của A-li-o-sa, giúp anh không mất niềm tin vào cuộc sống. Anh may mắn hơn những người bạn vì không ai chở che và bảo bọc họ. Tiếng thở dài của anh khi nghe A-li-o-sa kể về bà làm ta nghĩ: “Tất cả các bà đều tốt, bà tớ ngày xưa cũng rất tốt…”.
Qua đoạn trích 'Những đứa trẻ', nhà văn Nga đã làm cho chúng ta nhận ra vẻ đẹp của tình bạn trong tuổi thơ và tình thân mật giữa bà và cháu. Đó là nguồn động viên lớn cho tâm hồn và thời thơ ấu buồn.
Phân tích truyện 'Những đứa trẻ' - mẫu 9
Chắc chắn mỗi người chúng ta đều có những kí ức về tuổi thơ của mình, có thể là những ngày đầy niềm vui, cười nhưng cũng có thể là những thời kỳ buồn bã. Dù vui hay buồn, nhớ lại tuổi thơ luôn đem đến nhiều cảm xúc. Và nhà văn Mác-xim Go-rơ-ki đã tái hiện thời thơ ấu của mình qua đoạn trích 'Những đứa trẻ'.
Mác-xim Go-rơ-ki (1868 - 1936), tên thật là A-lếch-xây Pê-scốp. Bút danh này mang ý nghĩa 'cay đắng', cho thấy khó khăn, bất hạnh mà ông phải trải qua. 'Những đứa trẻ' thuộc chương IX của cuốn tiểu thuyết tự thuật 'Thời thơ ấu', được viết năm 1913 - 1914.
Trong đoạn trích này, A-li-ô-sa không thấy ba anh em của đại tá Ốp-xi-an-ni-cốp ra sân chơi sau khi thằng em nhỏ rơi vào giếng. Chúng bị cấm chơi với A-li-ô-sa, nhưng sau đó 'chúng xuất hiện và ồn ào hơn trước'. Mặc dù bị cấm nhưng tình bạn vẫn được duy trì. Họ gặp nhau và chia sẻ những câu chuyện cổ tích hoặc về những con chim.
Những đứa trẻ đó đều thiếu tình thương từ gia đình. A-li-ô-sa sống với bà ngoại vì bố mất và mẹ đi lấy chồng mới. Bà ngoại thương yêu A-li-ô-sa nhưng ông ngoại lại nghiêm khắc. Còn ba đứa con của đại tá Ốp-xi-an-ni-cốp sống với bố mẹ mới vì mẹ chúng đã mất. Ông đánh và cấm chúng chơi với A-li-ô-sa, có lẽ do sự chênh lệch về hoàn cảnh sống.
Hành động cấm đoán đó có thể bắt nguồn từ sự đối lập về tài chính. Ba đứa trẻ sống trong gia đình giàu có, trong khi A-li-ô-sa sống trong gia đình nghèo.
Mặc dù khác biệt về địa vị xã hội, nhưng tất cả đều chung số phận thiếu tình thương từ cha mẹ. Điều này khiến những đứa trẻ gắn bó thân thiết với nhau qua sự hồn nhiên, vô tư của tuổi thơ. Tình bạn trong trắng giữa họ bắt nguồn từ sự mất mát, thiếu thốn đời sống tình cảm từ những người sinh ra họ.
Tình bạn chân chính sẽ không bao giờ tan vỡ vì bất kỳ lý do nào. Dù gặp khó khăn nhưng họ vẫn cố gắng duy trì tình bạn. Chỉ có tình bạn thắm thiết mới vượt qua được mọi rào cản, mọi trở ngại để tiếp tục chơi với nhau như vậy. Họ cùng trò chuyện và chia sẻ tại những nơi như cái xe trượt tuyết cũ dưới mái hiên nhà kho.
Theo suy nghĩ của một cậu bé, A-li-ô-sa tin rằng mẹ của ba đứa trẻ kia sẽ trở về, sẽ sống lại nhờ phép màu. Cậu chia sẻ các câu chuyện cổ tích của bà ngoại với những đứa trẻ, tạo ra sự yên bình và tập trung. Nhưng một ngày, một ông già xuất hiện và gây sợ hãi cho A-li-ô-sa.
Dù bị đe dọa nhưng những đứa trẻ vẫn không ngừng vui chơi với nhau. Họ tạo ra cách để gặp gỡ và tận hưởng thời gian bên nhau, bất chấp mọi khó khăn. Họ tận hưởng cuộc sống và chia sẻ niềm vui cùng nhau.
A-li-ô-sa thường kể các truyện cổ tích của bà, và các bạn luôn thích nghe. Họ tạo ra một không gian gần gũi, giống như những chú gà con ngồi quanh và lắng nghe. Khoảng cách và sự khác biệt không thể làm mất đi tình bạn chân thành của họ.
Không chỉ làm nổi bật tình bạn của những đứa trẻ, đoạn trích này còn vẽ nên hình ảnh tốt đẹp của người bà ngoại hiền từ của A-li-ô-sa. Những câu chuyện cổ tích giúp Go-rơ-ki phát triển sự sáng tạo và trở thành một nhà văn nổi tiếng. Bà là người yêu thương và chăm sóc cháu một cách chu đáo.
Câu nói của thằng lớn nhà đại tá Ốp-xi-an-ni-cốp cũng là lời khẳng định về lòng tốt của các bà. Bà luôn gần gũi và chăm sóc các cháu một cách chu đáo nhất. Câu nói đó khiến A-li-ô-sa cảm thấy như thế nào về thời gian cùng bà.
Đoạn này nằm trong cuốn tiểu thuyết tự thuật được kể từ ngôi thứ nhất, khiến câu chuyện trở nên chân thực và hấp dẫn. Những gì xảy ra trong tác phẩm cũng là những gì mà tác giả Go-rơ-ki đã trải qua, với đặc điểm của thể loại này là nhà văn tự kể về cuộc đời của mình.
“Những đứa trẻ” kết hợp các yếu tố tự sự, miêu tả, biểu cảm, nghị luận và các yếu tố li kì tạo ra sự hứng thú cho người đọc. Sự kết hợp giữa câu chuyện đời thường và câu chuyện cổ tích về người mẹ, người bà đã tạo ra một không gian truyện đầy chất thơ và tình người.
Bằng lối kể chuyện giàu hình ảnh, nhà văn tái hiện lại tình bạn thân thiết thời thơ ấu với những đứa trẻ hàng xóm, vượt qua những khoảng cách xã hội và sự ngăn cấm từ gia đình để gắn bó với nhau. Mác-xim Go-rơ-ki mang đến cho độc giả những trang văn tuyệt vời, giúp hiểu sâu hơn về cuộc sống và con người của tác giả.
Phân tích truyện Những đứa trẻ - mẫu 10
Macxim Go-rơ-ki là một nhà văn nổi tiếng trong xu hướng hiện thực xã hội chủ nghĩa của văn học Nga. Đoạn trích “Những đứa trẻ” được trích từ tiểu thuyết “Thời thơ ấu”, thể hiện tình yêu bà chứa chan của Aliosa và thời thơ ấu của tác giả.
Tác giả trải qua tuổi thơ đầy đắng cay và bất hạnh, với sự mất mát của cha mẹ. Nhưng nhờ có tình thương của bà ngoại và những người bạn đáng yêu, tâm hồn tuổi thơ của tác giả trở nên trong sáng và thắm thiết.
Khi Aliosa gặp lần đầu tiên những đứa trẻ là khi anh ta bắt gặp con nhà đại tá từ trên cành cây. Đó là kỉ niệm đầu tiên đầy cảm xúc về tình bạn của Aliosa. Và lần cuối cùng là khi anh ta cùng hai thằng anh con nhà đại tá cứu đứa em út ngã xuống giếng, thể hiện sự tình thương và sự tin cậy giữa họ.
Sau đó, bốn đứa trẻ vui chơi với nhau hết sức vui vẻ, 'ngồi gần nhau như những chú gà con', và họ có những khoảnh khắc thần tiên bên nhau cho đến khi lão đại tá xuất hiện và đuổi chú ra khỏi nhà, cấm chú không được chơi với con của ông. Nhưng tình bạn ấy đã không thể bị ngăn cách, họ tiếp tục chơi với nhau và mối quan hệ ngày càng thân thiết. Họ luân phiên canh để nghe Aliosa kể chuyện cổ tích về cuộc sống buồn và những con chim. Tình bạn trong sáng và tươi đẹp đó như một dấu ấn không thể phai nhạt trong cuộc đời của tác giả, dù đã hơn 40 năm trôi qua nhưng ông vẫn nhớ như in và vẹn nguyên cảm xúc ban đầu.
Trong tình bạn và tuổi thơ của những đứa trẻ ấy, bà ngoại của Aliosa đóng vai trò quan trọng, bà là nguồn hạnh phúc và dòng sữa ngọt ngào nuôi dưỡng tâm hồn của chúng. Bà là điểm tựa tinh thần và che chở cho Aliosa khỏi những điều không may, mỗi lần Aliosa kể câu chuyện cổ tích mà quên chi tiết, em lại chạy về hỏi bà, điều mà ba đứa trẻ kia đều khao khát và mơ ước. Aliosa rất tự hào khi kể về bà ngoại.
Có thể nói, tình bạn và tình yêu thương của bà đã giúp Aliosa vượt qua những khó khăn trong cuộc sống của mình. Từ đó, chúng ta học được giá trị và ý nghĩa của một tình bạn đẹp, nó là nguồn động viên và hạnh phúc trong tuổi thơ. Đó chính là ý nghĩa nhân văn của tiểu thuyết nói chung và đoạn trích nói riêng.