blogradio.vn - Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hoặc đáng sợ, miễn là bạn hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người trưởng thành giống như tôi mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.
Dạo gần đây cuộc sống của mọi người thế nào nhỉ?
Tôi cảm nhận được bản thân đã trải qua rất nhiều thay đổi, dường như tôi trở thành một người mà theo nhận xét của người bạn thân của tôi: kín đáo, cô độc và nhút nhát.
Nói sao nhỉ, khoảng thời gian 3 tháng gần đây đã giúp tôi nhận ra rất nhiều điều. Tôi bước vào môi trường làm việc mới, nơi mà người ta vẫn hay gọi là một xã hội thu nhỏ và hầu như mọi kiểu người đều có. Quả thực tôi gặp được rất nhiều người, rất nhiều tình huống mà giờ ngồi lại suy ngẫm, tôi phải đau đớn tự hỏi: Điều gì đã làm họ trở thành một người như thế? Điều gì đã khiến mỗi người sống với nhau bằng sự ganh đua, đố kỵ và tự bảo vệ? Điều gì khiến con người trở nên căng thẳng, thô lỗ và thiếu lòng nhân ái đến thế?
Tôi, cô gái 20 tuổi luôn tâm niệm rằng sự tử tế và lương thiện sẽ giống như ánh mặt trời, sưởi ấm những tâm hồn tăm tối. Nhưng hiện thực lại khiến niềm tin của tôi tan vỡ ngay trước mắt, đến mức tôi không đủ sức để nhặt từng mảnh. Tôi nhìn thấy những chiếc mặt nạ khác nhau trên cùng một người, nghe thấy những lời nói xấu lẫn nhau, cảm nhận bầu không khí ngột ngạt căng thẳng trong xã hội này. Tôi cố gắng dùng sự nhiệt thành và lòng vị tha để đối xử với họ nhưng kết quả là tôi mới là người phải chịu tổn thương. Tôi không oán trách, chỉ là sau mỗi tổn thương, tôi thu mình lại và không còn cho họ cơ hội tiếp tục xâm nhập vào tâm trí tôi. Tôi từng cảm thấy họ rất đáng thương, nhưng rồi tôi cũng chọn cách lờ đi họ. Bởi đến cả họ cũng không yêu thương bản thân, không cho phép chính mình sống một cách bình thản, thì làm sao tôi có thể. Trái tim tôi chua xót khi phải chấp nhận rằng, sự tử tế một khi đã trao đi tuyệt nhiên sẽ không được đáp lại nhưng cũng tuyệt nhiên phải dành cho những người xứng đáng và trân trọng nó. Từ đó, tôi trở nên kín đáo hơn, tôi quan sát nhiều hơn, tôi nhận ra ai là người tôi nên giúp đỡ và ai là người tôi không nên tiếp xúc quá nhiều. Tôi dần tiết kiệm sự chân thành và thiện lương của mình cho gia đình, người thân, bạn bè, người già và trẻ em, những người thực sự cần tôi. Và từ đó, tôi mới cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống hơn bao giờ hết.
Khi đối mặt với cái chết, mọi người phản ứng như thế nào? Có lẽ trước tiên là sự bàng hoàng, sau đó là cảm xúc của sự thương tiếc, và cuối cùng là để thời gian làm dịu đi những vết thương. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi làm việc trong một môi trường mà thường xuyên phải đối mặt với sự hiện diện của cái chết.