1. Bài văn số 4 về cảm xúc với mái trường yêu dấu
Trong hành trình cuộc đời, ngôi trường đóng vai trò rất quan trọng. Đây là nơi chúng ta học tập, vui chơi và ghi dấu bao kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô, bạn bè. Đối với tôi, hình ảnh của mái trường cấp hai sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí.
Trường của tôi mới được xây dựng gần đây nên vẫn còn rất mới và khang trang. Nằm bên đường quốc lộ của xã với diện tích rộng lớn, trường được bao bọc bởi bức tường hình vuông vững chắc. Những bức tường gần cổng trường được trang trí bằng những bức tranh đẹp mắt vẽ bằng sơn.
Bên trong trường, các dãy nhà được sơn màu vàng tươi sáng như ánh nắng. Mỗi dãy nhà có bốn tầng, mỗi tầng có bốn phòng học. Các phòng học đều có bảng đen, bàn ghế, điều hòa... nhưng được trang trí khác nhau. Sân trường là khu vực rộng nhất, được đổ bê tông phẳng lì. Các bồn cây trong sân được sắp xếp ngay ngắn, cây cối xanh tươi tạo nên một không gian mát mẻ. Khu vực dãy nhà hiệu bộ là nơi làm việc của cán bộ, thầy cô. Phía trước dãy nhà này có sân khấu dùng cho các buổi lễ trong năm học và lễ chào cờ hàng tuần. Bên trái sân trường là khu vực để xe của giáo viên và học sinh, còn phía sau dãy nhà hiệu bộ là một khoảng đất rộng đang được xây dựng thành sân bóng.
Dưới mái trường thân yêu này, tôi đã trải qua nhiều kỷ niệm đẹp bên thầy cô và bạn bè. Những giờ học, dù vất vả nhưng rất bổ ích, và những giờ ra chơi đầy sinh động. Tôi vẫn nhớ như in buổi lễ khai trường đầu tiên. Đối với tôi, ngày khai trường của học sinh lớp sáu thật sự quan trọng. Khi đứng trước cánh cổng trường lớn, tôi cảm thấy lo lắng. Nhưng giờ đây, tôi đã quen thuộc với trường lớp, thầy cô và bạn bè.
Tôi hy vọng những năm tháng học tập dưới mái trường cấp hai thân yêu sẽ trôi qua thật ý nghĩa. Tôi rất yêu quý nơi này.

2. Bài văn số 5 về cảm xúc với mái trường thân yêu
Ngôi trường đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống mỗi người. Đối với tôi, mái trường là nơi ghi dấu bao kỷ niệm đẹp bên thầy cô và bạn bè.
Trường học của tôi mới được xây dựng gần đây, nên vẫn còn mới và hiện đại. Cổng trường, theo cảm nhận của tôi, được thiết kế theo phong cách cổ điển, gợi nhớ đến những cánh cổng trường học trong các tác phẩm văn học. Mặc dù tôi không phải là một kiến trúc sư, tôi có thể chắc chắn rằng cổng trường tôi giống như nhiều cổng trường khác, nơi tên trường được viết trang trọng và nổi bật với chữ “Trường THCS…” màu vàng.
Sân trường là nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm của chúng tôi. Những hàng cây cổ thụ trong sân được trồng ngay ngắn với các loài cây quen thuộc của tuổi học trò như bằng lăng, hoa phượng, xà cừ… Dưới những tán cây này, chúng tôi cùng nhau vui chơi trong giờ ra chơi mà không lo nắng nóng. Trường chúng tôi có ba dãy nhà chính, xây theo hình chữ U, mỗi dãy có ba tầng. Dãy nhà giữa là dãy nhà hiệu bộ, nơi làm việc của các thầy cô. Phía trước còn có sân khấu để tổ chức các buổi lễ như khai giảng và bế giảng.
Lớp học của tôi nằm ở tầng một, cuối hành lang. Trong lớp có đầy đủ trang thiết bị như bảng viết, bàn ghế, quạt trần, điều hòa… và còn được trang bị máy chiếu. Hầu hết các phòng học đều có máy chiếu phục vụ việc giảng dạy và học tập hiệu quả hơn. Tại lớp học này, tôi đã trải qua những buổi học thú vị, giờ thi căng thẳng và những giờ sinh hoạt sôi động. Những kỷ niệm này khiến tôi càng thêm yêu quý ngôi trường của mình.
Trường học là ngôi nhà thứ hai của mỗi học sinh. Tôi tự hào khi được học tập tại đây và nhận sự dìu dắt của các thầy cô. Vì vậy, tôi sẽ nỗ lực học tập thật tốt để trở thành người có ích, xứng đáng với công lao của các thầy cô.

3. Bài văn số 6 về cảm xúc với mái trường thân yêu
Thời học trò là giai đoạn tuyệt vời nhất trong cuộc đời mỗi người. Tại đây, chúng ta cùng thầy cô, bạn bè tạo nên những kỷ niệm không thể nào quên. Mái trường chính là chứng nhân cho những cảm xúc vui buồn của tuổi trẻ. Tôi cũng có một ngôi trường gần gũi và yêu thương như thế - nơi đã nâng cánh cho những ước mơ của tôi và các bạn.
Ngôi trường cấp 2 của tôi gồm ba dãy nhà hiện đại với màu sơn vàng tươi sáng. Các dãy nhà tầng được thiết kế mới mẻ, xung quanh trường trồng nhiều cây xanh tạo không khí thân thiện với thiên nhiên. Ngôi trường như một công viên xanh, với các loại cây được trồng hợp lý mang đến bầu không khí trong lành. Mỗi phòng học không chỉ là nơi diễn ra các tiết học đầy nhiệt huyết mà còn là nơi chứng kiến sự chăm chú của các học sinh. Tôi yêu ngôi trường của mình vì nơi đây, tôi nhận được sự dạy dỗ tận tâm từ các thầy cô. Mỗi ngày đến trường, thầy cô mở ra cho tôi những chân trời tri thức mới. Những bài học không còn khô khan mà tràn đầy tình thương và lòng yêu nghề của thầy cô. Họ là những người dẫn dắt tận tụy, lưu lại kỷ niệm trong ngôi trường yêu dấu của tôi.
Từng hàng cây, từng góc sân trường đã cho tôi những tình bạn tuyệt vời của thời học sinh. Chúng tôi đã cùng đọc truyện tranh và cười khúc khích dưới những tán cây. Chúng tôi từng lén chia nhau ô mai trong giờ học và bị phạt đứng nghiêm. Chúng tôi đã cùng nhau giải quyết những bài toán khó với những tràng cười hạnh phúc. Mái trường là nơi nuôi dưỡng những tình bạn đẹp đẽ của tuổi học trò, những tình bạn khó phai mờ.
Ngôi trường đã cho tôi những kiến thức vững vàng để bước vào đời. Tại đây, tôi đã trải nghiệm nhiều điều tuyệt vời về cuộc sống. Tôi được học từ những bài giảng hay của thầy cô và có những người bạn sẵn sàng chia sẻ mọi buồn vui. Tôi rất vui vì đã có những năm học ý nghĩa ở đây, gắn bó với thầy cô và bạn bè dưới mái trường này.

4. Bài văn số 7 về cảm xúc với mái trường thân yêu
Khi nghe câu hát “Trường làng tôi cây xanh bóng vây quanh muôn chim hót vang lên êm đềm…” tôi lại hình dung về một vùng nông thôn với những đứa trẻ hồn nhiên. Hồi ức về ngôi trường thời thơ ấu lại dâng tràn trong tâm trí tôi.
Thời gian đã trôi qua, ngôi trường tiểu học đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm quý giá của một cô học trò nhút nhát như tôi.
Nhớ ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa tôi đến trường. Tôi cảm thấy vừa háo hức vừa hồi hộp. Từ nhà đến trường mất khoảng mười lăm phút đi xe máy. Ngôi trường trông thật rộng lớn và đẹp đẽ từ bên ngoài. Cổng trường bằng sắt to lớn, phía trên có biển tên trường. Mẹ nói rằng ngôi trường này đã tồn tại được hai mươi năm.
Bước vào sân trường lát gạch, tôi thấy rất rộng và sạch sẽ, không có giấy rác. Những tán cây xà cừ, phượng vĩ, bằng lăng… đứng sừng sững, tất cả đều là loài cây quen thuộc với tuổi học trò. Dãy nhà hiệu bộ và hai dãy phòng học cao tầng được sắp xếp theo hình chữ U ôm lấy sân trường rộng lớn. Mỗi dãy nhà có ba tầng, phòng học được quét vôi vàng, cửa sổ và cửa ra vào sơn màu xanh đẹp mắt. Các phòng học rộng rãi, đầy đủ thiết bị học tập với bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn thành ba hàng.
Vào giờ ra chơi, sân trường luôn đông đúc với tiếng cười nói của chúng tôi. Trong giờ học, trường lại im lặng kỳ lạ, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng đọc bài từ các lớp. Giờ tôi đã là học sinh lớp năm, sắp phải chia tay ngôi trường tiểu học này. Thời gian học tại đây đã cho tôi nhiều kỷ niệm đẹp.
Tôi vẫn nhớ như in kỷ niệm ngày đầu tiên và yêu mến mái trường cũng như thầy cô và bạn bè của mình.

5. Bài văn số 8 về cảm xúc với mái trường thân yêu
Cuộc đời của mỗi người là một cuộc hành trình dài rộng. Trong hành trình đó, có những khoảnh khắc thuộc về những nơi làm trái tim ta cảm thấy bồi hồi và nhớ nhung. Một trong những nơi đặc biệt đó chính là mái trường yêu quý của chúng ta.
Ngôi trường trong mắt mỗi người có hình ảnh riêng biệt, nhưng tất cả đều gắn bó với những ký ức tuổi học trò trong sáng. Có người yêu mến mái trường mầm non, có người lại trân trọng mái trường tiểu học. Còn tôi, tôi yêu từng góc nhỏ của mái trường trung học này. Tôi yêu các tòa nhà cổ kính, uy nghiêm với màu vàng sẫm, ẩn mình khiêm tốn sau những hàng cây xanh tươi. Tôi yêu các hành lang quanh co, nơi mỗi sáng ánh nắng ban mai làm cho không gian trở nên sáng bừng như một lâu đài cổ tích.
Nhớ lại ngày đầu tiên đi học, cảm giác hồi hộp và háo hức vẫn còn vẹn nguyên như khi tôi bước qua cánh cổng trắng tinh khôi. Khi cổng trường mở ra, cả thế giới bên trong hiện ra đầy bất ngờ và náo nhiệt. Những hàng cây rì rào trong gió trở nên quen thuộc, và những âm thanh như tiếng trống trường, chuông reo, tiếng cười đùa trở thành phần không thể thiếu trong ký ức tuổi học trò.
Tôi vẫn nhớ những tiết học thú vị, những giờ học lặng lẽ với giọng giảng ấm áp của thầy cô. Những ánh mắt chăm chú, háo hức tiếp thu kiến thức mới trên bảng, tạo nên không khí học tập sôi nổi. Tiếng chuông giải lao vang lên, lớp học cổ kính bỗng nhạt dần, các học sinh ùa ra sân như những cơn sóng, tạo nên không khí nhiệt huyết của tuổi thanh xuân. Góc sân này tụ tập đọc sách, góc kia chạy nhảy, nô đùa với quả bóng. Những khoảnh khắc này sẽ mãi là những kỷ niệm quý giá trong cuộc đời.
Thời gian trôi qua, ngôi trường không chỉ là nơi học tập mà đã trở thành ngôi nhà thứ hai. Nhớ về mái trường yêu thương là nhớ về thầy cô, về những tháng ngày được chăm sóc, vui đùa cùng bạn bè. Nhớ những bài học trí thức, đạo lý, và cả những mùa thi. Từng ngày trôi qua, trái tim mỗi học trò khắc ghi từng kỷ niệm, từng khoảnh khắc dưới mái trường. Đến một ngày, khi tiếng ve gọi hè vang lên và phượng đỏ rực, chúng ta nhận ra mùa thi, mùa chia ly lại đến. Các anh chị lớp cuối chia tay với lưu luyến, nhặt cánh phượng đỏ ép vào trang lưu bút với những lời hứa hẹn sẽ quay lại thăm mái trường yêu quý.
Bảng đen, phấn trắng, hoa phượng đỏ đã trở thành những hoài niệm về ngôi trường mà mỗi người đã học. Nơi đây là một điểm dừng chân quan trọng trên hành trình khám phá và trưởng thành, và điểm dừng đó sẽ luôn ở lại trong trái tim mỗi người.

6. Bài viết số 9 về cảm xúc với mái trường thân yêu
Từ khoảnh khắc đầu tiên tôi bước vào ngôi trường này, tôi đã cảm nhận được một tình yêu đặc biệt dành cho nơi đây. Mặc dù thời gian không dài, nhưng những kỷ niệm tuyệt vời đã khắc sâu trong trái tim tôi, trở thành phần không thể thiếu của tuổi học trò.
Trường học của tôi đã được xây dựng hơn hai mươi năm nhưng vẫn giữ được vẻ mới mẻ và khang trang. Nằm trên một khu đất cao ráo, rộng rãi, trường hướng ra mặt đường quốc lộ. Diện tích của trường khá rộng với ba dãy nhà xây theo kiểu chữ U, giống như nhiều ngôi trường khác. Các dãy nhà được sơn màu vàng nổi bật, và trên cùng là mái ngói đỏ tươi tạo cảm giác ấm áp. Phòng học cũng được sơn màu vàng sáng.
Các cửa sổ kính luôn được các bác lao công dọn dẹp sạch sẽ. Mỗi lớp học đều được trang bị đầy đủ các vật dụng cần thiết, bao gồm một bảng đen lớn để thầy cô viết bài. Bàn ghế của giáo viên và học sinh được sắp xếp gọn gàng. Phía cuối lớp là bảng “Hoa điểm mười”. Một số phòng học được trang bị điều hòa và máy chiếu phục vụ việc dạy và học. Sân trường rộng rãi, được đổ bê tông phẳng lì, với các bồn cây xanh tươi. Khu vực dãy nhà hiệu bộ là nơi làm việc của cán bộ và thầy cô, với sân khấu để tổ chức các buổi lễ và chào cờ hàng tuần.
Nhớ như in ngày đầu tiên tôi bước vào trường, cảm giác hồi hộp và e dè vẫn còn rõ nét. Nhưng nhờ sự dìu dắt của thầy cô, tôi đã trở nên hòa đồng hơn và hiểu rằng thầy cô luôn mong muốn chúng tôi thành công và trở thành người tốt.
Tôi đã học được nhiều bài học bổ ích và nhận được sự yêu thương từ bạn bè và thầy cô. Tôi luôn ghi nhớ công ơn của thầy cô và sẽ mãi trân trọng ngôi trường này với tất cả tình cảm sâu sắc nhất.

7. Bài viết số 10 về cảm xúc với mái trường thân yêu
Mái trường cấp hai của tôi không chỉ là nơi gắn bó với bao kỷ niệm đáng nhớ bên bạn bè và thầy cô mà còn là nơi chứa đựng những tình cảm chân thành và đẹp đẽ.
Trường của tôi mang vẻ đẹp cổ điển với kiến trúc Pháp, một vẻ đẹp quyến rũ làm say lòng người mỗi khi thu đến. Tôi luôn yêu mến hình ảnh ngôi trường hiện ra mờ ảo trong sương sớm, cùng với những bức tường vàng rực rỡ trong ánh nắng ban mai. Cảm giác thật tuyệt vời khi nhìn những chiếc lá vàng rơi xào xạc trên sân trường và những bước chân nhẹ nhàng của chúng tôi trên những con đường ấy. Tất cả như một bức tranh tuyệt đẹp. Tôi yêu mái trường của mình trong mọi khoảnh khắc, từ mọi góc nhìn.
Vào những ngày hè oi ả, khi chúng tôi bận rộn với các bài kiểm tra và điểm số, tiếng ve ve vang vọng từ những tán cây, cùng với sắc đỏ rực rỡ của hoa phượng, làm cho sân trường trở nên sống động. Những giờ ra chơi, tôi luôn muốn ở lại lâu hơn để thưởng thức khung cảnh tuyệt vời ấy. Ngôi trường này đã mang đến cho tôi vô vàn kỷ niệm đẹp mà tôi sẽ không bao giờ quên, đặc biệt là những ngày đầu bỡ ngỡ khi bước vào trường. Tôi vẫn nhớ cảm giác ngỡ ngàng và thích thú khi thấy trường mình đẹp và cổ kính đến thế, và từ đó, tôi càng cảm thấy gắn bó với mái trường này.
Những giờ ra chơi sôi động với các trò nghịch ngợm của học trò sẽ mãi là một phần ký ức không thể quên. Nhiều thế hệ học sinh đã từ mái trường này vươn lên thành công và trở thành tấm gương cho tôi học hỏi. Tôi cũng không thể quên rằng chỉ còn hơn hai năm nữa thôi, tôi sẽ phải nói lời tạm biệt với mái trường này. Dù đi đâu, nơi đây vẫn sẽ mãi là tình yêu của tuổi thơ tôi.

8. Bài viết số 11 về cảm xúc với mái trường thân yêu
Trong suốt cuộc đời, quãng thời gian học trò là giai đoạn đẹp nhất, chứa đựng vô vàn kỷ niệm ngọt ngào và những khoảnh khắc đáng nhớ bên thầy cô và bạn bè. Em cũng đồng tình như vậy và đặc biệt yêu quý ngôi trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại, nơi đã nuôi dưỡng trong em bao ước mơ và khát vọng.
Ngôi trường của em mới mẻ, khang trang và sạch sẽ. Những dãy nhà ba tầng được sơn màu vàng tươi sáng với mái ngói đỏ nổi bật. Âm thanh của những bài giảng tận tâm của thầy cô và những tiếng nói cười trong trẻo của các học sinh luôn vang vọng khắp nơi. Sân trường là nơi giúp chúng em thư giãn sau những giờ học căng thẳng, quả thực là thiên đường lý tưởng của chúng em!
Em rất yêu sân trường với những hàng cây hoa sữa, cây bàng nghiêng mình trong nắng. Mỗi chiếc ghế đá, mỗi khoảng sân đều ghi dấu những kỷ niệm đáng nhớ bên thầy cô và bạn bè! Ngày đầu tiên em bước chân vào trường còn nhiều bỡ ngỡ, đó là một ngày cuối mùa hè, khi cây phượng chỉ còn vài đốm đỏ, bầu trời xanh trong và nắng chiếu từng vạt mỏng khắp sân. Ngôi trường lúc ấy hiện ra rực rỡ trước mắt em như mở ra một tương lai tràn đầy hi vọng. Mặc dù những ngày đầu có chút khó khăn, nhưng em dần thích nghi với phương pháp giảng dạy mới lạ, nâng cao khả năng tư duy của học sinh. Thầy cô giáo mới, mỗi người với tính cách riêng biệt: thầy Trung vui tính, thầy Hưng điềm đạm, cô Phương nghiêm khắc. Chính nhờ vậy mà mỗi tiết học đều trở nên thú vị và đầy hứng thú.
Chúng em thật may mắn khi có cô Linh làm chủ nhiệm lớp ngay từ năm đầu tiên. Nhờ sự tận tâm và nghiêm khắc của cô, lớp em mới có được thành quả hôm nay. Thật vui khi nhớ lại hình ảnh tập thể lớp em từ những ngày đầu nhút nhát, giờ đây tất cả đều gắn bó như anh em một nhà. Thỉnh thoảng, các bạn trai giả làm con gái khiến chúng em cười nghiêng ngả, và khi thầy Tùng – hiệu trưởng đi qua, lớp em lại im bặt và nhận cái nhìn nghiêm khắc. Tuy có những lúc trêu đùa giận dỗi, nhưng khi ai gặp khó khăn, mọi người đều sẵn sàng giúp đỡ. Em cảm thấy mình thật may mắn khi được học tập trong một môi trường được thầy cô yêu thương, bạn bè chia sẻ, cùng nhau trải qua những lúc vui buồn. Em cũng cảm thông với những bạn không có cơ hội đến trường, không được yêu thương như chúng em. Em xin cảm ơn cô Linh rất nhiều! Chúng em sẽ mãi ghi nhớ những lời dạy bảo của cô để bước vào lớp bảy với cô Lưu Hòa là giáo viên chủ nhiệm mới.
Em cảm nhận tình yêu thương của thầy cô dành cho học trò giống như tình yêu của mẹ dành cho chúng em. Chính vì vậy, người ta thường gọi thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai. Thầy cô luôn an ủi và động viên mỗi khi chúng em gặp thất bại, niềm vui được nhân lên khi thành công. Nhìn những giọt nước mắt của chúng em khi vấp ngã, thầy cô cũng không giấu nổi cảm xúc. Những lúc như vậy, thầy cô ôm chúng em vào lòng, hy vọng sự ấm áp ấy sẽ xoa dịu nỗi đau. Mỗi thầy cô, dù có tính cách khác nhau, nhưng tất cả đều chung một tình yêu nghề và sự nhiệt huyết với học sinh.
Em thường tự hỏi: “Tại sao thầy cô lại muốn truyền đạt hết kiến thức cho chúng em?”. Giờ đây em mới hiểu, thầy cô làm như vậy vì muốn tốt cho chúng em, giúp chúng em trưởng thành hơn. Để sau này, khi bước vào cuộc sống đầy thử thách, chúng em sẽ nhớ về những bài học quý giá như trang bị giúp vượt qua mọi khó khăn. Công lao của thầy cô thật to lớn, dù sau này chúng em không thể đáp đền hết. Thời gian trôi qua nhanh quá! Cảnh vật vẫn không thay đổi, chỉ có chúng em là trưởng thành. Ước gì em mãi là học sinh lớp bảy của trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại, mãi ở tuổi học trò – một ước mơ vĩnh cửu. Nhưng không ai có thể chống lại quy luật tự nhiên. Rồi ai cũng phải trưởng thành và bước qua cánh cổng kỳ diệu này để bước vào đời. Nhưng em mong ngôi trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại sẽ mãi là người dẫn đường, mang đến cho chúng em kiến thức mở rộng, đưa chúng em đến bến bờ tương lai.
Tất cả những điều này vẫn chưa thể diễn tả hết những gì ngôi trường thân yêu – Trung học cơ sở Chuyên Ngoại đã mang đến cho chúng em. Tại đây, chúng em được chắp cánh ước mơ và khám phá thế giới kỳ diệu như trong bài thơ “Cổng trường mở ra” của nhà văn Lí Lan. Dù có đi đâu xa, em sẽ luôn nhớ mãi ngôi trường và thầy cô của trường Trung học cơ sở Chuyên Ngoại.

9. Bài văn cảm nghĩ về mái trường thân yêu số 12
Cuộc đời mỗi người đều trải qua những năm tháng học sinh rực rỡ, ngây thơ và tuyệt vời nhất. Những năm tháng quý giá đó gắn bó với nhiều ngôi trường yêu dấu. Có người yêu thích trường tiểu học, người khác lại nhớ về trường mầm non. Nhưng đối với tôi, mái trường cấp hai nơi tôi đang học là nơi tôi yêu nhất, vì đây là nơi tôi lưu giữ những cảm xúc thiêng liêng nhất.
Ngôi trường của tôi mới mẻ, khang trang và đẹp đẽ, với các dãy nhà cao tầng sơn màu vàng tươi và mái tôn đỏ rực. Mỗi lớp học luôn vang lên giọng giảng ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc của học sinh và những tiếng cười trong trẻo. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi và làn gió nhẹ nhàng. Đây thực sự là nơi lý tưởng để chúng tôi vui chơi.
Tôi rất yêu sân trường này. Mỗi góc nhỏ, mỗi chiếc ghế đá đều gắn bó với những kỷ niệm đẹp đẽ của tôi từ những giờ học đến những giờ vui chơi cùng bạn bè. Cây cối vẫn đứng vững, lá vẫn reo vui như ngày tôi bước vào lớp sáu, ngạc nhiên nhìn sân trường xinh đẹp. Thời gian trôi qua, chúng tôi lớn lên, nhưng mọi thứ vẫn như cũ. Thấm thoắt hơn một năm đã qua, giờ tôi là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy dừng lại để tôi mãi là học sinh trung học cơ sở, để tôi sống mãi dưới mái trường này! Đây cũng lưu giữ bao kỷ niệm đẹp với thầy cô và bạn bè yêu quý. Thầy cô của tôi vừa dịu dàng, nghiêm khắc, hết lòng truyền đạt những bài học bổ ích. Đối với tôi, thầy cô như cha mẹ thứ hai, dạy dỗ chúng tôi trưởng thành.
Những người bạn là những người đồng hành tuyệt vời, luôn sát cánh bên tôi trong học tập. Tất cả đều là những người anh, chị, em thân thiết, gắn bó như một đại gia đình rộng lớn. Khi buồn hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trìu mến của thầy cô và nụ cười của bạn bè, tôi lại cảm thấy ấm lòng. Ngôi trường ghi dấu những kỷ niệm không thể phai mờ, với những ngày khai trường, ngày 20 tháng 11... những ngày tuyệt vời ấy trôi qua, để lại trong tôi những nuối tiếc. Chỉ còn hai năm nữa tôi sẽ phải rời xa mái trường này, học những ngôi trường mới, gặp gỡ thầy cô và bạn bè mới. Liệu những tháng ngày đẹp đẽ này sẽ kéo dài được bao lâu?
Thời gian trôi đi như những con sóng vỗ về ra khơi không quay lại. Nhưng có một điều mãi mãi ở lại cùng tôi, đó là hình ảnh mái trường cấp hai.

10. Bài văn cảm nhận về mái trường yêu dấu số 13
Thời thơ ấu, mẹ luôn là người che chở và yêu thương chúng ta. Khi lớn lên, mái trường trở thành ngôi nhà thứ hai, bao bọc và chăm sóc chúng ta trong suốt những năm tháng học trò.
Hiện tại, em là học sinh lớp 7 tại một trường không xa nhà. Mẹ em từng học ở đây và ngôi trường đã tồn tại từ lâu. Dù trường đã được tu sửa nhiều lần, nó vẫn giữ được vẻ cổ kính và trang nghiêm. Trường em rộng rãi, từ cổng màu ghi nhạt bước vào, bác bằng lăng tím đứng như người gác cổng lặng lẽ. Mùa hoa nở, bằng lăng rụng phủ tím một góc cổng trường tạo nên cảnh tượng rất thơ mộng. Lớp em nằm giữa trường, đối diện với cổng. Dù chỉ học ở đây hai năm, mọi thứ đã trở nên rất quen thuộc: màu tường vàng, bảng đen, và những cây bàng quanh sân. Cây bàng luôn đứng vững, tán rộng, và vào mùa thu, cây khoác màu đỏ tía, những chiếc lá lìa cành nhẹ nhàng như dấu ấn của thời gian. Cây bàng không rực rỡ như cây phượng vỹ hay mộng mơ như bằng lăng, nhưng nó mang màu sắc của thời gian và những tháng năm học trò.
Sau những ngày đầu bỡ ngỡ, em đã quen với không gian trường học, hàng ngày đi trên con đường quen thuộc với hàng phượng vỹ xanh và cây vú sữa ven đường, cùng bạn bè trò chuyện vui vẻ. Mái trường là nơi em học hỏi, rèn luyện và vui chơi sau những giờ học căng thẳng. Tiếng trống tan học là lúc em vui chơi với bạn bè, từ ô ăn quan, nhảy dây đến đá cầu. Em chăm chú nghe thầy cô giảng dạy và từ đó tích lũy kiến thức, biến những lời thầy cô thành hành trang của mình. Mái trường như một ngôi nhà thứ hai, chứa đựng bao cảm xúc của tuổi học trò. Em đã cười, khóc và vui vẻ cùng bạn bè trong những khoảnh khắc đáng nhớ. Nó giống như một bộ phim tuyệt đẹp, tua lại để thấy chúng ta trưởng thành từ những cảm xúc giản dị nhất, và mái trường yêu dấu là bối cảnh chính của bộ phim đó. Nơi đây, em có những người bạn tốt, cùng làm những điều mình thích và vượt qua các kỳ thi mệt mỏi nhưng đầy mãn nguyện.
Trường em đẹp nhất vào mùa hè, khi cây bàng xanh tươi và phượng vỹ đỏ rực như những đốm lửa thắp sáng tâm hồn cô học trò nhỏ. Từ sân trường, nhìn lên bầu trời xanh trong với những đám mây trắng bồng bềnh, em cảm thấy như đang sống trong những trang thơ. Mùa hè đến, học sinh chuẩn bị nghỉ hè sau kỳ thi, tiếng trống trường vang lên từng hồi như lưu luyến 'tùng, tùng, tùng'. Em nghe tiếng trống và tiếng ve sầu trên những cành phượng, vừa buồn vì phải xa bạn bè và mái trường, vừa vui vì sắp có kỳ nghỉ hè thú vị. Đó là cảm xúc mà mọi học sinh đều trải qua trong những năm tháng học trò. Dù sau này trưởng thành, mỗi khi nghe tiếng trống, trái tim vẫn sẽ đập rộn ràng.
Mái trường yêu dấu luôn ở lại trong tâm thức của mỗi học sinh, một cách dịu dàng, khiến ta không thể quên.

11. Bài văn cảm nhận về mái trường yêu dấu số 14
Mái trường luôn giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim mỗi chúng ta. Đây là nơi lưu giữ những kỷ niệm quý giá với thầy cô và bạn bè, đánh dấu những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi học trò. Mỗi lần nghĩ đến mái trường, bầu trời ký ức như bừng sáng, ta lại nghe văng vẳng tiếng cười nói của thời áo trắng ngây thơ ngày nào.
Mái trường không chỉ cung cấp kiến thức mà còn nâng bước chúng ta hướng về tương lai. Đây là nơi thể hiện nghĩa thầy trò, khúc ca tình bạn và tất cả những điều ngây thơ, hồn nhiên của tuổi thơ. Nhớ lại những ngày đầu tiên, khi mẹ dẫn tay ta đến trường, trường học như một thế giới mới lạ, bí ẩn và rộng lớn. Rời tay mẹ bước qua cổng trường, lòng ta đầy lo lắng và bỡ ngỡ. Nhưng nhanh chóng, nhờ sự hướng dẫn tận tình của các thầy cô và tình cảm chân thành từ bạn bè mới, ta đã hòa nhập và cảm nhận được niềm vui từ môi trường học tập. Trường học mang đến cho ta vô vàn điều thú vị và bất ngờ. Những bài học vỡ lòng, những phép toán đầu tiên như vừa xảy ra hôm qua. Mỗi bước đi, ta dần tiến gần hơn đến chân trời tri thức. Thầy cô không chỉ dạy chúng ta kiến thức mà còn những bài học về cách sống, đạo đức: nhân chi sơ, tính bản thiện, ở hiền gặp lành, gieo gió gặt bão... Những bài học sinh động về những vùng đất xa lạ hay những trận chiến oai hùng của tổ tiên sẽ mãi ở lại trong tâm trí chúng ta. Thầy cô là những người đồng hành tận tụy, luôn sát cánh và hỗ trợ ta trên con đường chinh phục ước mơ, hi sinh thầm lặng vì học sinh: những đêm thức trắng soạn bài, động viên, an ủi hay đôi khi là nhắc nhở khi chúng ta mắc lỗi.
Mái trường cũng là nơi chứa đựng bao kỷ niệm đẹp với bạn bè - những người đã gắn bó, đồng hành cùng ta trong suốt thời thơ ấu. Bạn bè là người chia sẻ sở thích, giúp đỡ trong học tập. Khi có chuyện buồn, ta kể cho bạn và nỗi buồn vơi đi một nửa, niềm vui nhân đôi. Những giờ ra chơi, ta cùng bạn vui đùa dưới gốc phượng già với các trò chơi như bắn bi, đá bóng, nhảy dây, chơi chuyền... Bạn bè là chỗ dựa vững chắc về tinh thần, cùng vượt qua những thử thách khó khăn.
Yêu mái trường, ta cũng yêu cả những vật dụng và góc nhỏ nhất. Tiếng trống trường điểm giờ lên lớp, giờ ra chơi trở nên thân thuộc lạ thường. Gốc phượng già ở sân trường đã trở thành phần không thể thiếu trong những năm học. Phượng chứng kiến mọi vui buồn của học sinh, hoa phượng báo hiệu mùa thi. Dưới gốc phượng, những học sinh cuối cấp chia tay nhau trong lưu luyến. Phấn trắng, bảng đen, ghế đá đều gắn bó với những kỷ niệm học trò tinh nghịch. Ngày khai trường và ngày 20 tháng 11 vẫn mãi đọng lại trong lòng ta không khí tưng bừng, náo nức.
'Tuổi thơ như những đám mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá dần những kỷ niệm yêu dấu'. Dù thời gian trôi qua không bao giờ quay lại, nhưng hình ảnh về mái trường yêu dấu và những kỷ niệm bên thầy cô, bạn bè sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.

12. Bài văn cảm nhận về mái trường yêu dấu số 15
Chắc chắn rằng trong cuộc đời mỗi người, không ai có thể quên được những ngày tháng cắp sách đến trường. Đó là khoảng thời gian đáng nhớ nhất với mái nhà thứ hai yêu dấu, nơi có thầy cô tận tâm dạy dỗ những đứa học trò nghịch ngợm và bướng bỉnh, nơi có bạn bè thân thiết chia sẻ bao câu chuyện vui buồn, giận hờn. Những cảm xúc rung động đầu đời của tuổi mới lớn, dù ngây thơ nhưng đẹp đẽ, đều được lưu giữ nơi đây. Mái trường THCS Chu Văn An trong tôi chính là một khoảng trời yên bình như vậy.
Ký ức về ngày đầu nhập học luôn sống mãi trong tâm trí tôi. Dù giờ đây tôi đã trở thành một cô nữ sinh cấp ba trưởng thành, những cảm xúc hồi hộp và lo lắng ngày ấy vẫn như mới hôm qua. Tháng 8, tháng giao mùa từ cuối hè sang đầu thu, khi những chùm hoa phượng đỏ bắt đầu thưa dần và cái nóng oi ả của mùa hè nhường chỗ cho những cơn gió se lạnh của mùa thu, đánh dấu một mùa tựu trường mới với những hành trang đang chờ đón phía trước. Ngày đầu tiên đến trường, tôi cảm thấy bỡ ngỡ và sợ sệt. Nhưng mái trường Chu Văn An đã nhanh chóng xua tan những lo lắng ban đầu bằng tình cảm nồng nhiệt và chân thành. Các anh chị học sinh tổ chức liên hoan, vui ca múa hát để chào đón các “lính mới”, tận tình giải đáp thắc mắc và an ủi chúng tôi. Thầy cô thì ân cần, nhẹ nhàng, tiếp thêm động lực và sự tự tin khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn với quyết định chọn ngôi trường này.
Thời gian có thể làm phai nhòa mọi thứ, nhưng tôi không để lớp bụi thời gian xóa mờ những kỷ niệm và dấu ấn học trò trong ngày đầu tựu trường và bốn năm quý báu tôi học hỏi dưới mái trường cấp hai. Điều tôi nhớ nhất và cảm thấy biết ơn chính là sự dìu dắt tận tâm của những thầy cô không quản ngại khó khăn để giải đáp từng bài toán, câu văn hay công thức hóa học phức tạp. Thầy cô đã vực tôi dậy sau mỗi thất bại, động viên và khuyến khích tôi cố gắng nhiều hơn. Họ không chỉ hướng dẫn tôi định hình tương lai mà còn như những người mẹ hiền, dạy dỗ tôi từng bài học nhỏ nhất về tình yêu thương, sự tôn trọng và đạo đức. Tiếng giảng bài thân thuộc vẫn văng vẳng trong tâm trí tôi. Những giọt nước mắt hạnh phúc của thầy cô khi thấy học trò đạt thành tích cao, giành giải thưởng và trưởng thành theo năm tháng vẫn còn rõ nét. Tôi cũng cảm thấy hối tiếc vì đôi khi sự bồng bột của tuổi trẻ đã làm thầy cô buồn lòng.
Những gì tôi học được nhiều nhất trong suốt thời gian cấp hai là tinh thần kiên cường và ý chí không bao giờ bỏ cuộc. Tôi vẫn nhớ câu nói của thầy hiệu trưởng ngày đó: “Con người sinh ra để sống, để vươn lên và hòa nhập với cộng đồng. Mỗi người đều có một ước mơ và khát vọng riêng. Dù ước mơ lớn hay nhỏ, cao xa hay gần gũi, nếu sống mà không có ước mơ thì chỉ như một cỗ máy. Khát vọng vươn lên chính là mục đích sống của con người.” Câu nói đó đã trở thành động lực để tôi không ngừng nỗ lực, không bao giờ đầu hàng trước khó khăn, và tôi đã thành công khi vào được trường cấp ba mà mình hằng mơ ước.
Không chỉ vậy, tình yêu dành cho mái trường THCS Chu Văn An còn được hình thành từ những kỷ niệm đẹp đẽ với bạn bè. Từ những người xa lạ và những nụ cười ngượng ngùng ngày đầu gặp gỡ, chúng tôi đã trở thành những người bạn thân thiết, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, giận hờn, và cả áp lực học hành. Tôi nhớ những đêm trại hè vui vẻ cùng nhau, các hoạt động tình nguyện phát cơm miễn phí và ủng hộ áo quần cho trẻ em khó khăn... Những hoạt động này đã thắt chặt tình bạn của chúng tôi.
Thời gian trôi đi, dù không còn học ở mái trường Chu Văn An, tôi vẫn sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng những ngày tháng tươi đẹp ấy. Như câu hát:
Dù cho tung cánh muôn phương
Ơn thầy, tình bạn, nghĩa trường không phai !

13. Bài văn cảm nhận về mái trường yêu dấu số 16
Mỗi chúng ta đều đã trải qua những năm tháng học sinh và gắn bó với nhiều ngôi trường khác nhau, nơi không chỉ che chở khỏi nắng mưa mà còn lưu giữ vô vàn kỷ niệm đáng quý của tuổi học trò.
Ngôi trường tôi từng học được xây dựng mới hoàn toàn, hiện lên với sự bề thế và khang trang, nổi bật với dãy nhà sơn màu vàng và mái ngói đỏ. Các dãy nhà được phân chia theo từng khối lớp, mỗi ngày vang lên âm thanh giảng dạy của thầy cô và tiếng cười nói vui vẻ của học sinh. Sân trường rộng rãi, xanh mát là nơi chúng tôi thường vui chơi.
Nhớ lại ngày đầu tiên bước chân vào trường, mọi thứ thật lạ lẫm với tôi, từ cảnh vật đến bạn bè và thầy cô. Nhưng chỉ sau vài ngày, chúng tôi đã trở nên thân thiết như những người anh em trong gia đình. Sau ba tháng hè nghỉ học, khi trở lại, trường vẫn giữ nguyên vẻ quen thuộc với những hàng cây và ghế đá. Ngôi trường vẫn rộng mở, chào đón thế hệ học sinh mới, và cứ như vậy, mái trường đã đồng hành cùng hàng chục thế hệ học trò.
Thời gian trôi qua, giờ tôi đã là học sinh cấp 2, đến với ngôi trường mới khang trang hơn, nhưng ký ức về ngôi trường cũ vẫn không thể phai nhạt. Đó là nơi gắn bó tuổi thơ của chúng tôi với những trò chơi tinh nghịch và tiếng giảng bài của thầy cô. Khi nhớ lại những kỷ niệm xưa, lòng tôi lại cảm thấy buồn man mác, bâng khuâng.
Thời gian như những con sóng vỗ về, không bao giờ quay lại, nhưng những kỷ niệm về ngôi trường thuở ấu thơ vẫn luôn sống mãi trong tôi.

14. Bài văn cảm nghĩ về mái trường thân yêu số 17
Khi nghe câu hát “Ơi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu…” lòng tôi lại tràn ngập cảm xúc về ngôi trường thân thuộc của mình. Đây không chỉ là nơi có thầy cô, bạn bè mà còn là nơi đã trao cho tôi hành trang kiến thức và những kỷ niệm không thể nào quên.
Trường của tôi nằm ở vùng ngoại ô thành phố, điều này làm cho trường trở nên đặc biệt với sự yên tĩnh và sạch sẽ, không có ồn ào hay bụi bặm. Mỗi năm vào ngày khai giảng, thầy hiệu trưởng thường kể về lịch sử trường, và tôi luôn cảm thấy tự hào về ngôi trường có truyền thống lâu đời và thành tích xuất sắc. Những học sinh đầu tiên của trường giờ đã trưởng thành, nhiều thế hệ con của họ cũng đang học tập dưới mái trường này.
Ngôi trường không quá rộng nhưng được bố trí hợp lý. Trước đây, trường chỉ là mái tranh vách đất, nhưng thế hệ chúng tôi đã học trong những lớp học khang trang. Ở giữa trường là một sân rộng để tổ chức các hoạt động. Tôi thích đến trường sớm, khi chỉ có bác bảo vệ và các cô lao công, khi đó trường thật yên bình khác hẳn những lúc có học sinh. Tôi thường đi dạo dưới hàng cây phượng, cây bàng, cây bạch đàn… những cây này có tuổi đời bao lâu tôi không biết, nhưng từng gốc cây đều quen thuộc với tôi. Khi có thêm học sinh đến trường, tôi mới vào lớp.
Ngôi trường này đã chứng kiến bao thế hệ học sinh trưởng thành. Dù không biết tương lai ra sao, nhưng những kỷ niệm về mái trường yêu dấu sẽ mãi in đậm trong tôi, khiến tôi xúc động mỗi khi nhớ về. Nhìn thấy học sinh mới với gương mặt ngơ ngác, tôi lại nhớ về ngày đầu tiên của mình, khi mà tôi cũng đầy bỡ ngỡ và lầm lỡ. Mỗi góc sân trường, mỗi hàng ghế đá đều chứa đựng những kỷ niệm đáng quý với bạn bè.
Trường không chỉ có thầy cô, những người như cha mẹ, mà còn là nơi dạy chúng tôi về kiến thức và cách làm người. Sự nghiêm khắc của thầy cô với mong muốn học sinh trưởng thành và tình yêu thương của họ như những cánh hoa phượng vĩ nở rực rỡ mùa hè. Trường giống như ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi tôi học hỏi và vui chơi. Tôi có thêm những người cha, người mẹ và bạn bè để chia sẻ ước mơ và hoài bão.
Nhặt một cánh phượng đỏ, tôi lưu giữ những ký ức đẹp của thời học sinh, để dù sau này đi đâu, tôi vẫn nhớ về nơi này.

15. Bài văn cảm nghĩ về mái trường thân yêu số 18
Tuổi thơ của tôi không chỉ gắn bó với mái ấm gia đình mà còn với ngôi trường – như ngôi nhà thứ hai của tôi. Tại đây, tôi đã trưởng thành và tích lũy những kỷ niệm đẹp đẽ của thời học sinh.
Hiện tại, tôi là học sinh lớp 7. Sau hai năm học tại ngôi trường này, tôi không còn cảm giác bỡ ngỡ như ban đầu nữa, mà thay vào đó là những kỷ niệm đầy ắp. Tôi nghe mẹ kể rằng trước đây, mẹ cũng học tại đây khi trường còn là những lớp học tạm bợ với mái tranh và vách đất, khác xa so với sự khang trang ngày nay. Tuy vậy, ngôi trường vẫn mang nét cổ kính và nghiêm trang dù đã được cải tạo.
Vừa bước vào cổng trường, ai cũng không thể không ấn tượng với hàng bằng lăng tím thơ mộng. Tôi quen thuộc với từng hàng cây đến mức chỉ cần nhìn ảnh chụp thân cây, tôi có thể xác định chính xác vị trí của nó. Đúng vậy, vì ngôi trường này đã ghi dấu bao kỷ niệm của tôi và của nhiều thế hệ học sinh khác đã trưởng thành nơi đây.
Mỗi ngày đi học, tôi không thể không đứng lặng lẽ lắng nghe âm thanh của những cây phượng, cây bàng, cây bằng lăng, và nhìn những ghế đá chứng kiến bao lớp học trò lớn lên. Tại đây, tôi đã học được nhiều điều bổ ích và trải nghiệm những giây phút vui chơi thoải mái bên bạn bè trong giờ ra chơi. Những bài giảng của thầy cô sẽ là hành trang vững chắc giúp chúng tôi bước vào cuộc sống. Ngôi trường giống như ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi tôi đã trải qua những cảm xúc vui buồn, và mọi khoảnh khắc đáng nhớ đều như những thước phim sống động trong tâm trí tôi. Tại đây, tôi cũng có thêm nhiều người bạn tốt, trở thành phần quan trọng trong cuộc sống của tôi.
Cây phượng vĩ giữa sân trường đã bắt đầu nở những chùm hoa đỏ rực rỡ, như những đốm lửa thắp sáng tâm hồn học trò nhỏ. Từ tầng 3 của dãy nhà học, nhìn ra xa là bầu trời xanh và mây trắng gợi lên bao cảm xúc êm đềm. Mùa hè đã gần kề, tôi sắp kết thúc một năm học đầy ý nghĩa. Dù phải xa trường, thầy cô và bạn bè trong vài tháng hè, tôi vẫn sẽ nhớ mãi. Đây là cảm xúc mà bất kỳ học trò nào cũng phải trải qua trong những năm tháng học đường của mình.
Ngôi trường yêu dấu đã in sâu vào tâm thức mỗi người. Đối với tôi, nó đặc biệt và tôi sẽ mãi lưu giữ trong trái tim mình. Dù việc tạm biệt và rời xa ngôi trường này là khó khăn, nhưng mỗi người đều phải lớn lên và trưởng thành. Dù thế nào, tôi sẽ không bao giờ quên những năm tháng vui vẻ và hồn nhiên tại đây cùng thầy cô và bạn bè.

16. Bài văn cảm nghĩ về mái trường thân yêu số 19
Mỗi lần nghe câu hát “trường làng tôi cây xanh bóng vây quanh muôn chim hót vang lên êm đềm…” tôi lại hình dung về một vùng nông thôn với những đứa trẻ ngây thơ, lấm láp. Hồi ức về ngôi trường của tôi thời thơ ấu lại ùa về trong tâm trí.
Đã hơn ba mươi năm kể từ khi tôi lần đầu cắp sách đến trường. Ngôi trường của tôi là một căn nhà nhỏ ở cuối con hẻm. Ba mẹ tôi gọi nơi đó là “Trường cô giáo Huế”. Ngôi trường giống như một ngôi nhà với bốn bức tường thấp và mái tôn, bên trong đầy bàn ghế và trẻ con. Đó là nơi tôi học những chữ cái đầu tiên trước khi vào lớp Một. Tôi nhớ mãi mong đợi được nghe cô giáo Huế nói và giảng bài bằng tiếng Huế, nhưng thực tế không như tôi tưởng. Cô giáo Huế có vẻ như là hiệu trưởng, còn người dạy tôi là một cô giáo khác.
Vài tháng sau, gia đình tôi chuyển đến nơi ở mới và tôi phải rời “Trường cô giáo Huế” để vào học lớp Một ở trường công lập. Khi bước vào trường cấp một ở Sài Gòn, tôi cảm thấy như chim được thả bay trong bầu trời rộng lớn. Mỗi ngày, tôi đi bộ rất sớm đến trường, ngẩn ngơ trước cổng trường cao rộng với màu vàng sẫm. Trước cổng trường, nhiều cửa hàng bán dụng cụ học sinh với những cây thước đủ màu sắc rực rỡ. Tôi chỉ có đủ tiền mua một cây, nhưng khi nhìn những bó thước đủ màu sắc, tôi mê mẩn và làm bộ lựa chọn cẩn thận, dù thực tế tôi muốn tất cả các cây thước ấy. Cuối cùng, tôi chọn một cây thước hai tấc, và số tiền tôi trả không chỉ để mua thước mà còn để trả cho thời gian tôi được ngắm nhìn và lựa chọn tất cả các thước màu sắc đó.
Tôi học tại trường tiểu học Bàn Cờ chỉ vài tháng trước khi gia đình tôi lại chuyển nhà. Tôi rời xa trường ấy mà không kêu ca, nhưng trong lòng tôi, đó là khung trời đẹp nhất. Sau này, khi học ở các trường tư thục, tôi nhớ về trường Bàn Cờ với hình ảnh mái trường rộng lớn che chắn chúng tôi khỏi nắng mưa, như một bà Tiên hay ông Bụt bảo vệ học sinh nhỏ bé. Tôi nhớ những giờ chơi được xếp hàng uống sữa, lớp học mát mẻ, rộng rãi và những bài giảng của cô giáo rõ ràng, đầy đặn. Tôi cũng nhớ những hàng quà giản dị mà tôi thường ăn với sự thèm thuồng. Sau này, tôi hiếm khi thấy những món quà ấy ở nơi khác.
Những năm sau, khi đi qua các trường cũ và phố xưa, tôi luôn tìm kiếm thầy cô cũ. Những cảnh xưa đã thay đổi, thầy cô không còn, và lòng tôi rưng rưng tự hỏi: “Thầy tôi giờ có tóc bạc không? Cuộc sống của thầy thế nào?” Một chiều mưa, tôi trú ở mái hiên của sạp báo bên đường, nơi tôi từng thấy thầy hiệu trưởng cũ. Hỏi thăm sơ sài, tôi biết thầy hiện sống trong biệt thự MT, con cháu đầy đàn. Lòng tôi nhẹ nhõm phần nào, nhưng vẫn còn câu hỏi: “Khi nào tôi mới có thể thăm thầy? Có kịp không trước khi thầy ra đi?”

17. Bài văn cảm xúc về mái trường yêu quý số 20
Từ ngày đầu tiên bước vào cánh cổng lớp bảy, tôi đã cảm nhận một tình yêu sâu sắc với ngôi trường này. Thời gian trôi qua không dài, nhưng đủ để những kỉ niệm về ngôi trường in đậm trong tâm trí tôi. Những ký ức về tuổi học trò sẽ luôn là phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, và nếu một ngày nào đó tôi quên mất, tôi sẽ không còn xứng đáng là đứa con của ngôi trường yêu dấu ấy!
Không ai có thể thiếu đi những kỉ niệm với ngôi trường của mình, trừ khi những bạn kém may mắn không có cơ hội đến trường. Thật đáng thương cho số phận của họ, họ luôn mơ ước có một ngày được đến trường, được vui đùa, xem ngôi trường như ngôi nhà thứ hai của mình và xem thầy cô như cha mẹ. Nhưng tại sao lại có những người không coi trọng thầy cô và ngôi trường của mình? Điều đó có thực sự khó khăn đến vậy? – Tôi tự hỏi. Không đâu, các bạn ạ! Hãy thử yêu thương thầy cô và ngôi trường dù chỉ một lần, bạn sẽ thấy mình thay đổi hoàn toàn. Cảm giác ở trường thật sự rất tuyệt vời. Ánh nắng sân trường, những nụ cười rạng rỡ của các bạn học sinh, và hình ảnh tà áo dài duyên dáng của sinh viên Việt Nam làm cho sân trường thêm phần rộn rã. Ngôi trường đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi, và thầy cô thì không bao giờ tôi có thể quên. Tôi luôn nhớ những ngày thầy dạy từng chút một, thầy là một người bao dung, đôi khi nghiêm khắc nhưng đầy tâm huyết. Các cô cũng luôn quan tâm, yêu thương chúng tôi như con cái của mình. Họ đã làm cho tôi cảm thấy những cảm xúc sâu sắc, không thể diễn tả hết. Tôi không biết bao giờ mình mới có thể đền đáp hết công lao của thầy cô, nhưng tôi sẽ mãi khắc ghi những dấu ấn bên ngôi trường thân yêu này.
Thời gian thường được ví như dòng sông không ngừng chảy, và tình yêu của tôi dành cho ngôi trường cũng vậy, sẽ không bao giờ cạn. Dù các bạn nghĩ thế nào về ngôi trường của mình, riêng tôi, tôi coi ngôi trường như ngôi nhà thứ hai của mình. Một ngôi trường luôn rộng mở chào đón những đứa con thân yêu, những học sinh mới lớn cần được dìu dắt. Nếu ngôi trường là ngôi nhà thứ hai, thì thầy cô chính là những bậc cha mẹ của chúng tôi. Họ luôn tận tụy với từng trang giáo án, chứa đựng tâm huyết và sự hy sinh. Dù không biết các bạn có cảm nhận thế nào về trường của mình, nhưng tôi yêu quý ngôi trường mình đang học hơn cả. Tôi yêu mái trường với màu ngói đỏ lung linh, yêu hàng phượng vĩ rực rỡ, yêu thầy cô và bạn bè quý mến.
Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên đặt chân vào ngôi trường này, tất cả đều mới mẻ và lạ lẫm. Tôi cũng như các bạn, đôi khi còn rụt rè, sợ hãi và thường nép sau lưng người thân. Qua thời gian, tôi càng cảm thấy ngôi trường này trở nên thân thương, yêu thương chúng tôi như những đứa con nhỏ bé. Tôi từng tự hỏi: “Tại sao thầy cô lại dành hết kiến thức cho chúng tôi?”. Giờ đây, tôi hiểu rằng thầy cô mong muốn chúng tôi thành đạt, vững vàng trước những thử thách của cuộc đời. Con đường đó đầy chông gai, và thầy cô luôn là những người dìu dắt chúng tôi trên con đường ấy. Tôi sẽ mãi hướng về tương lai và hy vọng một ngày tốt đẹp sẽ đến.
Giờ đây, không gì sánh bằng việc được học. Tôi đã học được nhiều điều từ ngôi trường này, được bạn bè yêu quý, thầy cô chăm sóc, nhưng ngôi trường và thầy cô là những người giúp chúng tôi thành công. Tôi không biết bao giờ mới có thể đền đáp công ơn của thầy cô, nhưng tôi sẽ luôn khắc ghi trong lòng. Dù thời gian trôi qua và cuộc sống thay đổi, công lao của thầy cô vẫn luôn là điều tôi trân trọng. Tôi biết rằng dù có dùng tiền để đền đáp công ơn của thầy cô cũng chỉ là vô nghĩa. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra với tôi, tôi sẽ mãi ghi nhớ ngôi trường này. Ngôi trường yêu dấu, tôi mong trường luôn mở rộng vòng tay đón nhận những đứa con thân yêu, những học sinh mới lớn. Ngôi trường sẽ luôn là ngôi trường thân thương, và thầy cô sẽ luôn là người dẫn dắt chúng tôi đến tương lai. Tôi nguyện làm đứa con ngoan của trường, dù biết điều đó khó thực hiện. Tôi chỉ mong ngôi trường yêu thương luôn mở rộng vòng tay đón nhận những đứa con thân yêu, đưa chúng đến bến bờ tri thức. Tôi mãi khắc ghi những kỉ niệm bên ngôi trường yêu dấu, và sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm vô giá. Tôi yêu ngôi trường của tôi rất nhiều!

18. Bài viết cảm nhận về ngôi trường thân yêu số 21
Cuộc đời mỗi con người đều có một quãng thời gian học sinh tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Thời gian quý báu ấy gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu trường trung học, có người nhớ mái trường mầm non, nhưng đối với tôi, mái trường Tiểu học Hùng Vương– nơi tôi đang học – là điều tôi trân trọng nhất, bởi nơi đây tôi lưu giữ những cảm xúc thiêng liêng nhất.
Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và xinh đẹp với những dãy nhà cao tầng sơn màu vàng tươi và mái tôn đỏ rực. Các phòng học luôn vang lên những lời giảng ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu tự tin và tiếng cười nói hồn nhiên của các bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng đãng nhờ những hàng cây xanh tươi và làn gió nhẹ nhàng. Đây thực sự là nơi lý tưởng cho chúng tôi vui chơi.
Tôi rất yêu sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều lưu giữ những kỉ niệm đẹp của tôi về những giờ học và những trò chơi cùng bạn bè. Cây cối vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi mới vào lớp Một, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân tươi đẹp. Tất cả vẫn như xưa, chỉ có chúng tôi đang trưởng thành. Hơn bốn năm đã trôi qua, giờ tôi là học sinh lớp năm. Thời gian ơi, xin hãy dừng lại để tôi mãi là học sinh Tiểu học, để tôi có thể sống mãi dưới mái trường này! Nơi đây còn lưu giữ bao kỉ niệm quý giá về thầy cô và bạn bè tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng và nghiêm khắc, hết lòng truyền đạt những bài học bổ ích. Với tôi, thầy cô như những người cha mẹ thứ hai, dạy dỗ chúng tôi nên người.
Những người bạn của tôi là những người đồng hành tuyệt vời, luôn sát cánh bên tôi trong hành trình học tập. Chúng tôi là một đại gia đình thân thiết, với những anh chị em gần gũi. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trìu mến của thầy cô hay những nụ cười của bạn bè, tôi lại cảm thấy ấm lòng hơn. Ngôi trường còn ghi dấu không thể phai trong tôi với những ngày kỉ niệm vui tươi, nhộn nhịp. Ngày khai trường, ngày hai mươi tháng mười một… những ngày tuyệt vời ấy dần trôi qua để lại những nuối tiếc. Chỉ còn hai tháng nữa tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ học ở những ngôi trường mới, với thầy cô và bạn bè mới… không biết những ngày tháng đẹp đẽ đó sẽ kéo dài bao lâu?
Thời gian trôi như sóng biển ra khơi không bao giờ trở lại. Nhưng có một điều mãi mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng của ngôi trường Tiểu học Hùng Vương thân yêu.

19. Bài viết cảm nhận về ngôi trường yêu quý số 22
Có một nhạc sĩ từng viết rằng: “Tuổi thơ như những đám mây bay mãi về cuối trời. Thời gian xóa đi những kỷ niệm yêu thương.” Nhưng đối với tôi, tuổi thơ không bao giờ phai nhạt, bởi trong đó chứa đựng những kỷ niệm đẹp đẽ về ngôi trường Lý Tự Trọng – nơi đã và đang lưu giữ những cảm xúc thiêng liêng của tôi.
Ngôi trường của tôi đã có từ lâu với danh tiếng lừng lẫy khắp thành phố Tam Kỳ. Đến nay, trường vẫn khang trang, uy nghi với hai dãy nhà cao tầng sơn màu vàng và một sân trường rộng rãi. Các lớp học luôn vang vọng với những bài giảng ân cần, dịu dàng của thầy cô, tiếng phát biểu tự tin và tiếng cười trong sáng của học sinh. Sân trường là nơi lý tưởng cho học tập và vui chơi nhờ những hàng cây xanh xào xạc lá và làn gió nhẹ nhàng, tạo cảm giác thoáng mát.
Tôi rất yêu quý sân trường này. Mỗi khoảnh đất, mỗi chiếc ghế đá đều lưu giữ những kỷ niệm về những buổi học, những giờ tập múa hát tập thể, nghi thức đội – những hoạt động tuy mệt mỏi nhưng đầy vui vẻ. Cây cối vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày đầu tôi vào lớp 6, ngỡ ngàng nhìn sân trường thân thương. Bốn năm học đã trôi qua, giờ tôi là học sinh lớp 9. Chỉ còn vài tháng nữa tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Thời gian ơi, hãy dừng lại để tôi mãi là học sinh trung học cơ sở, để tôi có thể sống mãi dưới mái trường này với các thầy cô và bạn bè thân thiết.
Nơi đây cũng lưu giữ bao kỷ niệm vui buồn về thầy cô và những người bạn mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng và nghiêm khắc, hết lòng dạy dỗ tôi những bài học quý giá về tri thức và cuộc đời. Để đền đáp công ơn của thầy cô, tôi sẽ nỗ lực hoàn thành tốt kỳ thi sắp tới, mang lại niềm vui trọn vẹn cho thầy cô. Thầy cô như cha mẹ thứ hai, còn những người bạn thân thiết như anh em, luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến thầy cô và bạn bè, lòng tôi lại ấm áp và vững vàng hơn. Tôi biết rằng, dù không nói ra, các bạn cũng có cùng cảm xúc như tôi.
Thời gian trôi qua, tuổi thơ như sóng biển ra khơi không bao giờ trở lại. Nhưng có một điều luôn ở lại cùng tôi, đó chính là những kỷ niệm đẹp đẽ về ngôi trường cấp hai yêu quý!

20. Bài viết cảm nhận về ngôi trường yêu quý số 23
Hơn một năm đã trôi qua kể từ khi em bước vào ngôi trường THCS Nguyễn Trãi. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, em đã thực sự yêu mến nơi này. Không chỉ vì trường mang tên Nguyễn Trãi – một danh nhân lịch sử và nhà văn hóa vĩ đại của dân tộc, mà còn vì em đã gắn bó sâu sắc với thầy cô, bạn bè và từng góc nhỏ nơi đây.
Người ta thường nói rằng thời gian trôi như dòng sông, cuốn trôi mọi kỷ niệm và chôn vùi chúng dưới đáy sông sâu thẳm. Nhưng đối với em, những hình ảnh quen thuộc như cây phượng già, cột bóng rổ sân trường hay những chùm hoa dừa cạn ven hành lang vẫn được cất giữ cẩn thận trong một ngăn tủ mang tên “tuổi thơ”, sẽ theo em suốt cuộc đời. Dù thời tiết cuối thu se lạnh và hoa đang tàn dần, những hình ảnh đẹp đẽ về sân trường vẫn sẽ mãi đọng lại trong trái tim em.
Và sân trường yêu dấu ấy còn gắn bó với những người bạn quý báu. Chúng em sống trong tình cảm thân thiết, như một gia đình. Những người bạn là nơi em có thể chia sẻ mọi nỗi niềm vui buồn trong cuộc sống. Chúng em cùng vui chơi, giúp đỡ nhau trong mọi việc. Dù có những xích mích nhỏ trong lớp, nhưng mọi người luôn hòa giải và vui vẻ trở lại. Nhớ bao bữa tiệc Trung Thu, lớp chúng em cùng nhau chuẩn bị mâm cỗ với sự hứng thú. Hay những trận đấu bóng đá, các bạn nam luôn nỗ lực để giành chiến thắng cho lớp. Dù chỉ đạt giải nhì liên tiếp hai năm, nhưng tình đoàn kết vẫn là điều quý giá nhất. Chúng em vẫn cùng nhau thưởng thức những bữa kem ngon lành. Vì vậy, em rất trân trọng tình bạn vô giá dưới mái trường này.
Thầy cô là những người giống như cha mẹ trong gia đình lớn này. Khi bước vào cuộc đời đầy thử thách, em sẽ nhớ mãi những tiết học với ánh mắt trìu mến và lòng nhiệt huyết của thầy cô. Thầy cô vừa ân cần, vừa nghiêm khắc, luôn uốn nắn để chúng em trở thành người tốt. Những giờ học quý giá ấy đã trở thành hành trang quý báu để bước vào đời. Công lao của thầy cô thật vĩ đại, và dù có bày tỏ thế nào cũng không thể diễn tả hết lòng biết ơn của chúng em.
Những điều trên chưa thể nói hết những gì ngôi trường này đã mang lại. Ở đây, chúng em được chắp thêm đôi cánh ước mơ và bước vào thế giới kỳ diệu như trong bài “Cổng trường mở ra” của nhà văn Lí Lan. Dù có rời trường và trưởng thành, chúng em sẽ mãi nhớ về ngôi trường THCS Nguyễn Trãi yêu thương.

21. Bài viết cảm nhận về ngôi trường yêu quý số 24
Hôm nay trở về trường, trong không khí tưng bừng của lễ hội, những ký ức và cảm xúc về bốn năm gắn bó với ngôi trường Gò Vấp bỗng dưng ùa về. Những hình ảnh quen thuộc như cánh cổng cũ kỹ, cây điệp già, gốc phượng, cột cờ và di ảnh Bác gợi lại trong em những cảm xúc sâu sắc. Chúng như mới mẻ và trong trẻo, như thể em vẫn đang là cậu học trò nhỏ ngồi trên sân trường, được che chở và yêu thương bởi thầy cô. Những cảm xúc ấy thật khó diễn tả bằng lời.
Đã bốn năm trôi qua kể từ khi em còn là cậu bé lớp Sáu bước vào trường với sự bỡ ngỡ, giờ đây em đã trưởng thành, đạt được nhiều ước mơ và thành công. Bốn năm học tập và rèn luyện, cùng những thất bại và thành công đầu đời, đã giúp em trưởng thành. Mái trường là nơi em cảm nhận tình yêu thương, sự dạy bảo của thầy cô và tình bạn chân thành. Đây là nơi em đã trải qua bốn năm đầy cảm xúc và kỷ niệm quý báu.
Nhân dịp kỷ niệm 90 năm thành lập trường, em muốn bày tỏ lòng tự hào vì là học sinh của trường Gò Vấp. Tự hào không chỉ vì truyền thống lịch sử và thành tích của trường, mà còn vì đây là nơi em đã gắn bó và ươm mầm những ước mơ. Trường đã trở thành phần không thể thiếu trong những ký ức tuổi thơ của em.
Những ước mơ của cậu học trò lớp Sáu đam mê toán ngày nào đã được nuôi dưỡng và lớn lên dưới mái trường này. Đây là nơi có thầy cô dạy dỗ, anh chị với thành tích nổi bật, và bạn bè cùng chí hướng. Tự hào vì trường đã trở thành một phần tuyệt vời trong tuổi thơ của em, nơi em tìm thấy chỗ dựa trong thất bại và niềm vui trong thành công.
Các em học sinh thân mến, hãy biết trân trọng và tự hào về mái trường của các em. Đó là dấu hiệu của một học sinh có đạo đức, động lực để đạt thành tích cá nhân và góp phần vào thành tích của trường. Yêu quý mái trường cũng là bước đầu hình thành lòng yêu nước và Tổ quốc sau này.

22. Bài viết cảm nhận về ngôi trường yêu quý số 25
Người ta thường nói rằng trường học chính là ngôi nhà thứ hai của mỗi học sinh, và điều đó quả thật đúng. Trong những năm tháng tuổi thơ, em đã dành phần lớn thời gian tại trường, nơi em học tập, vui chơi và trưởng thành. Chính vì vậy, em rất trân trọng và yêu quý ngôi trường của mình.
Trường em là Trường THCS Nguyễn Văn C, tọa lạc ở một con ngõ nhỏ. Mặc dù ngôi trường đã được xây dựng từ lâu nên màu sơn đã hơi cũ, nhưng các thiết bị học tập như máy tính, bảng, bàn ghế và bóng chuyền đều rất mới. Trường có ba tòa nhà chính, chia đều cho các lớp học, thư viện và các hoạt động chung. Dù trường không quá rộng lớn, nhưng đối với em, nó giống như một thế giới kỳ diệu và đầy bất ngờ mỗi ngày.
Các thầy cô giáo của em luôn giảng dạy với sự nhiệt huyết và tận tâm. Họ luôn quan tâm và lắng nghe học sinh, cố gắng để mỗi học sinh đều có cơ hội học tập tốt nhất. Mặc dù mỗi thầy cô có phương pháp dạy học khác nhau, nhưng điểm chung là lòng yêu nghề và yêu trường. Cô giáo chủ nhiệm của em, người dạy môn Ngữ văn từ khi em mới lên lớp 6, là người để lại ấn tượng sâu đậm trong em nhờ giọng nói nhẹ nhàng và tình cảm. Những giờ học Văn với cô luôn đem lại cho em cảm giác bình yên.
Em còn có nhiều người bạn thân thiết ở trường. Chúng em cùng nhau học tập và vui chơi, luôn bên nhau mọi lúc mọi nơi. Từ sân bóng, thư viện, ban công đến lớp học, đâu đâu cũng là nơi chúng em đã cùng nhau học bài và trò chuyện. Chính các bạn đã tạo nên những ngày đến trường thật vui vẻ.
Ngôi trường chứa đựng biết bao kỷ niệm của em, từ những niềm vui đến nỗi buồn. Mặc dù trường không lớn như những trường khác, không nổi tiếng hay có nhiều giải thưởng, nhưng đối với em, trường vẫn là nơi tuyệt vời nhất.
Em yêu quý ngôi trường của mình rất nhiều và sẽ cố gắng học tập thật tốt để góp phần phát triển trường. Em cũng sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc khi ở trường để tạo nên những kỷ niệm đẹp nhất.

23. Bài viết cảm nhận về ngôi trường yêu quý số 1
Đối với học sinh, trường học không chỉ là nơi học tập mà còn giống như một mái ấm. Trường Tiểu học của tôi là nơi tôi cảm thấy yêu thương và gắn bó sâu sắc.
Ngôi trường của tôi đã tồn tại được hai mươi năm. Cổng trường rất lớn, bao gồm một cổng chính và một cổng phụ. Sân trường được lát gạch sạch sẽ, và các bồn cây được xếp ngay ngắn. Trường có ba dãy nhà được sơn màu vàng với mái ngói đỏ. Đối diện cổng trường là dãy nhà hiệu bộ. Trong các phòng học, trang thiết bị học tập luôn đầy đủ và hiện đại.
Dưới mái trường yêu quý, tôi đã trải qua những năm học thật ý nghĩa. Kỷ niệm đầu tiên đi học vào một buổi sáng mùa thu đẹp đẽ vẫn còn rõ nét trong tâm trí tôi. Ông nội đã đưa tôi đến trường, và dù tôi rất hào hứng, nhưng cũng có phần lo lắng. Ngôi trường lúc đó trong mắt tôi thật to lớn và đông đúc. Cô giáo đứng ở cửa lớp đón chúng tôi, hình ảnh cô giáo xinh đẹp và dịu dàng vẫn in đậm trong lòng tôi.
Sau nhiều năm gắn bó, tôi càng thêm yêu ngôi trường. Từng góc sân, chiếc ghế đá và mỗi phòng học đều chứa đựng những kỷ niệm đáng quý. Những giờ ra chơi sôi động, tiếng trống khai trường, mùa chia tay với hàng phượng vĩ và tiếng ve râm ran, tất cả đều là những khoảnh khắc đáng trân trọng.
Ngôi trường đã giúp tôi ươm mầm những ước mơ tươi đẹp. Dù sau này có đi đâu, tôi vẫn sẽ giữ gìn và trân trọng tình cảm dành cho mái trường Tiểu học của mình.

24. Bài viết cảm nhận về ngôi trường yêu quý số 2
“Khi thầy viết bảng
Bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào
Rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào
Vương trên tóc thầy…”
(Bụi phấn)
Mỗi lần nghe bài hát này, lòng tôi lại dâng trào cảm xúc. Tôi nhớ về ngôi trường cấp hai yêu quý với bao kỷ niệm đẹp. Trường đã được xây dựng hơn mười năm và được bao quanh bởi một bức tường vuông vức vững chãi. Cổng trường rộng lớn và uy nghiêm. Bên trong, các dãy nhà sơn màu vàng với mái ngói đỏ tươi. Các phòng học đều được trang bị đầy đủ thiết bị.
Sân trường là nơi rộng rãi nhất với mặt bê tông phẳng lì. Các bồn cây được sắp xếp ngay ngắn. Dưới sân trường, chúng tôi đã có những giờ giải lao bổ ích và nhiều kỷ niệm vui vẻ bên bạn bè. Kỷ niệm về ngày khai trường vẫn còn rõ ràng trong tâm trí tôi. Ngày khai giảng đó, trường thật khác lạ với sân trường sạch sẽ và các hàng ghế dành cho học sinh. Sau nghi lễ chào cờ, thầy hiệu trưởng đã có những lời phát biểu đáng nhớ mà tôi vẫn luôn ghi nhớ.
Dưới mái trường này, các thầy cô đã dạy dỗ chúng tôi nên người. Hình ảnh cô giáo chủ nhiệm luôn ân cần và quan tâm, cũng như những giờ giải lao vui chơi cùng bạn bè đã tạo nên một tập thể lớp đoàn kết vững mạnh. Những người bạn thân thiết đã cùng nhau trải qua bốn năm với nhiều kỷ niệm vui buồn.
Đối với tôi, dù chỉ mới gắn bó hơn một năm, nhưng mái trường yêu quý đã trở thành ngôi nhà thứ hai. Tôi hy vọng mỗi ngày đến trường sẽ mang lại nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa.

25. Bài viết cảm nhận về ngôi trường yêu quý số 3
Trường học đóng vai trò vô cùng quan trọng trong đời sống của mỗi học sinh. Đây thực sự là ngôi nhà thứ hai của tôi.
Ngôi trường cấp hai của tôi là nơi tôi vô cùng yêu thích. Dù nằm ngay mặt đường, nhưng trường vẫn rộng rãi và thoáng đãng. Cổng trường làm bằng sắt lớn, với tấm biển ghi rõ tên trường treo trên cao. Các thầy cô giáo thường kể rằng trường đã tồn tại gần hai mươi năm.
Bên trong sân trường luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Các cây xà cừ, phượng vĩ, và bằng lăng đứng vững vàng trên sân trường, tạo nên một không gian quen thuộc với lứa tuổi học trò. Các dãy nhà hiệu bộ và phòng học được bố trí theo hình chữ U bao quanh sân trường rộng lớn. Trong các phòng học, trang thiết bị học tập đều được trang bị đầy đủ. Bàn ghế, bảng đen, phấn trắng… đã trở thành hình ảnh quen thuộc trong mỗi giờ học.
Nhưng tôi đặc biệt yêu thích sân trường. Nơi đây lưu giữ bao kỷ niệm đẹp đẽ. Sân trường được đổ bê tông phẳng lì và các bồn cây được sắp xếp ngay ngắn. Cây cối xanh tươi giúp sân trường luôn mát mẻ. Dưới sân trường, chúng tôi có những giờ phút thư giãn thật thú vị. Các trò chơi như nhảy dây, đá cầu, và đuổi bắt giúp tình bạn thêm gắn bó. Dưới mái trường yêu quý, tôi đã trải qua những giờ học bổ ích, và những lời giảng của thầy cô vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi.
Yêu biết bao mái trường cấp hai thân yêu. Tôi hy vọng rằng những năm tháng tiếp theo sẽ mang đến thêm nhiều kỷ niệm đẹp đẽ dưới mái trường này.
