Cơm áo không phải lúc nào cũng là gánh nặng kéo mình xuống.
Mình là Thuỵ Khuê, 24 tuổi, đã làm nhân viên môi giới cho thuê căn hộ gần 3 năm. Công việc này không phải đam mê của mình, nhưng đây không phải là câu chuyện buồn về một người trẻ từ bỏ đam mê.
Ba mình là đạo diễn. Tình yêu với phim ảnh của mình được ươm mầm từ khi còn nhỏ. Dù gia đình không khá giả, ba vẫn ủng hộ mình theo nghề. Khi vào đại học, mình may mắn gặp được nhóm bạn cùng đam mê và chúng mình cùng nhau làm phim tự do.
Lúc đó, mình có đầy đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa để cổ vũ bản thân theo đuổi đam mê.
Hồi đó, mình đi làm với mức lương chỉ 4 triệu/tháng, nhiều khi làm cho người quen còn không lấy tiền. Chỉ cần được làm công việc mình thích là đủ. Để trang trải chi phí, mình vừa đi học, làm phim, vừa làm công việc part-time. Một ngày làm mười mấy tiếng, mệt mỏi nhưng vẫn vui.
Nhưng rồi dịch bệnh ập đến, mình phải nghỉ công việc làm thêm, bảo lưu 4 tháng học, quỹ tiết kiệm gia đình cũng phải dùng đến. Mọi chuyện ập đến cùng một lúc.
Mấy tháng trời ở nhà, mình suy nghĩ nhiều hơn. Nghe bản thân, mình nhận ra: 'Đam mê này thật mong manh. Dù cố gắng hết sức, vẫn có những thứ không thể kiểm soát'.
Trong thời gian dịch khó khăn, chứng kiến hoàn cảnh éo le xung quanh, mình nhận ra điều thực sự cần là gì. Sống với đam mê lúc này quá xa vời. Cơm áo gạo tiền là vấn đề thực tế cần giải quyết ngay!
Mình không do dự, bắt đầu rải CV tìm việc. Công việc duy nhất đến với mình là môi giới căn hộ. Ban đầu, mình cảm thấy bế tắc. Bạn bè xung quanh quay lại guồng quay công việc, còn mình ngồi một chỗ gửi email cho khách.
Nhưng chẳng lẽ giờ bỏ việc, bỏ xong cũng không biết tương lai thế nào, nên mình tiếp tục. Vậy mà thấm thoắt cũng được 2 năm.
Bước qua giai đoạn mệt mỏi ban đầu, sự bế tắc dần biến mất khi sếp cho mình đi thực chiến. Lúc đó, mình mới khám phá ra tiềm năng chưa được khai phá trong việc gặp gỡ và lắng nghe khách hàng. Khả năng quản lý thời gian và làm việc nhóm từ thời làm phim cũng giúp mình rất nhiều trong công việc mới này.
Mình hăng say làm việc, dần dần tích lũy được những cột mốc thành tựu đáng nhớ. Đỉnh điểm là khi mình chốt được căn hộ 4 phòng ngủ cho một CEO tập đoàn bia, nhận lương và hoa hồng tổng cộng 35 triệu, gấp ba lần mức thu nhập thông thường.
Mình cũng gây dựng được lòng tin với khách hàng, nên các khách quen nhiệt tình giới thiệu thêm nhiều mối mới. Giờ mình không còn lầm lũi ngồi văn phòng gửi email nữa, bạn bè còn bảo: 'Bây giờ bà bay nhảy không khác gì hồi xưa luôn thích ha'.
Nhìn lại 3 năm qua, cuộc sống của mình đã thay đổi rất nhiều. Tình hình tài chính đã ổn định, mình vừa hoàn thành chương trình đại học và tốt nghiệp, dù hơi muộn và còn trả góp học phí dần dần. Mình cũng đã ra ở riêng, tự lập gần 3 năm, tự lo được cho mình, có quỹ khẩn cấp và lâu lâu gửi tiền về cho ba má.
Đâu đó trong mình vẫn còn đam mê với phim ảnh, nhưng mình chưa bao giờ hối hận về quyết định gác lại đam mê ngày ấy. Vì giờ mình nhận ra, đam mê của mình mỗi giai đoạn sẽ linh hoạt và không giống nhau.