30+ Kể lại một câu chuyện cổ tích từ góc nhìn của nhân vật trong câu truyện lớp 5 (rất hay và ngắn gọn)
Nhiệm vụ: Kể lại một câu chuyện cổ tích theo góc nhìn của nhân vật trong câu truyện.
Dàn ý Kể lại một câu chuyện cổ tích từ góc nhìn của nhân vật trong câu truyện
1. Mở đầu
- Hãy chọn một câu chuyện cổ tích mà bạn thích từ kho tàng truyện cổ Việt Nam đã học hoặc nghe kể
- Chọn ngôi kể thứ nhất, sử dụng 'tôi' để nhập vai vào một nhân vật trong câu truyện bạn chọn
2. Nội dung chính
- Trình bày diễn biến của câu chuyện theo cách giữ nguyên nội dung gốc nhưng cũng có thể thêm những chi tiết sáng tạo theo ý thích của bạn để làm cho câu chuyện thêm sống động, tự nhiên nhưng vẫn giữ vững cốt truyện ban đầu
3. Kết thúc
- Tóm tắt cách kết thúc câu chuyện và chia sẻ suy nghĩ của bạn về nó.
Kể lại một câu chuyện cổ tích theo góc nhìn của nhân vật trong câu chuyện (mẫu 1)
“Bống bống bang bang
Mỗi bữa ăn, hương vị cơm nhà mình luôn là vàng trong lòng
Hãy trân trọng cơm nhà, đừng vội vàng thèm phải cơm xa
Đang gọi Bống, tôi nhìn thấy cô ấy đang ngóng trông từ xa. Bống lặn dưới nước, nhấp nhổm từng hạt cơm tôi rải. Hình ảnh Bống ăn cơm làm tan biến mệt mỏi trong lòng tôi
Tôi là Tấm, một đứa trẻ mất mẹ sớm, sống với cha và dì. Dù cuộc sống khó khăn, tôi cố gắng hoàn thành mọi việc cho bản thân. Sự xuất hiện của Bống là một phần thưởng từ ông Bụt. Khi mất Bống, tôi đau lòng nhưng Bụt đã hướng dẫn tôi cách giữ lại kí ức của Bống
Cuộc sống của tôi đầy biến cố. Từ việc được nhận làm hoàng hậu, cho đến cái chết và tái sinh dưới hình hài chim vàng. Tôi phải đối mặt với âm mưu của dì ghẻ và Cám nhưng nhờ sự giúp đỡ của ông Bụt và quả thị, tôi vượt qua mọi khó khăn
Cuộc sống không ngừng thay đổi. Tôi từ một người con gái bình thường đã trở thành vị hoàng hậu quyền lực. Nhưng điều quan trọng không phải là danh vọng mà là khả năng vượt qua những thử thách. Dù đã trải qua nhiều gian khổ, tôi vẫn kiên định bước đi và không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình
Hành trình của tôi là hành trình về phía ánh sáng. Dù gặp phải nhiều hiểm nguy, tôi không bao giờ sợ hãi vì tôi biết rằng có ông Bụt và những người bạn thân thiết luôn ở bên cạnh. Cuộc sống là một cuộc phiêu lưu, và tôi sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức
Trở về cung, tôi khiến mẹ con dì ghẻ ngỡ ngàng. Cám tò mò hỏi về vẻ xinh đẹp của tôi, tôi chỉ cho cách để trừng phạt kẻ đã hại mình. Cám tự tử, quân lính ném vào hố nước và chết. Tin con gái chết, dì tôi cũng lăn ra chết. Đó là cái kết xứng đáng cho những kẻ tàn ác.
Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em cha mẹ mất sớm. Anh trai tham lam, em trai hiền lành. Anh chia gia tài không công bằng, chỉ để cho em mảnh vườn và cây khế. Cuộc sống của họ đi hai hướng khác nhau, với một câu chuyện đầy ý nghĩa về lòng hiếu thảo và sự tham lam.
Văn học Việt Nam là kho tàng của những câu ca dao, câu chuyện cổ tích quen thuộc. Tôi là nhân vật trong câu chuyện về cây khế, một truyền thuyết đầy ý nghĩa. Hãy cùng tôi tìm hiểu câu chuyện và ý nghĩa sâu sắc của nó.
Câu chuyện về hai anh em và cây khế là một ví dụ về lòng hiếu thảo và sự tham lam. Một người chăm chỉ chăm sóc cây khế, còn người kia lại ham muốn và tham lam. Sự khác biệt trong cách sống đã dẫn đến những kết cục khác nhau cho hai người.
Một ngày nọ, tôi bay ngang qua vườn của người em và không thể cưỡng lại vẻ đẹp của quả khế chín mọng. Tôi ăn hết trái khế, khiến người em buồn bã. Nhưng từ sự nhận thức của tôi, tôi hiểu được ý nghĩa của việc trân trọng và biết ơn.
Người em nhìn tôi và than thở về việc tôi đã ăn hết quả khế duy nhất trong vườn của họ. Tôi nhận ra sự đau đớn trong lời than thở của họ và hứa sẽ học từ kinh nghiệm đó.
Tôi, một con chim, biết trả ơn và đã hứa sẽ học từ kinh nghiệm của sự đau đớn mà tôi gây ra. Đó là bài học quý giá mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Một quả khế, một cục vàng. Túi ba gang, mang đi và giữ lại.
Tôi nói tiếng người khiến vợ chồng người em ngạc nhiên. Họ đi may túi ba gang và tôi chở họ đến đảo lấy vàng. Họ không tham lam, chỉ lấy một túi vàng để giúp đỡ người khác. Cuộc sống của họ trở nên giàu có và hạnh phúc.
Người anh nghe về việc của người em và cũng muốn có cây khế. Anh ta đổi gia tài để lấy cây khế từ người em. Mùa sau, tôi lại đến và nghe anh ta than thở về việc ăn khế. Tôi nhắc lại câu nói: 'Một quả khế, một cục vàng. Túi ba gang, mang đi và giữ lại.'
Người anh vui mừng khi nhận được túi vàng lớn hơn, nhưng khi cố gắng mang về nhà, anh ta gặp nhiều rắc rối. Sự tham lam cuối cùng đã khiến anh ta mất hết vàng khi túi bị rơi xuống biển.
Một quả khế, một cục vàng. Túi ba gang, mang đi và giữ lại.
Câu chuyện này nhắc nhở mọi người về hậu quả của sự tham lam. Tham lam cuối cùng sẽ đem lại hậu quả không mong muốn.
Một cục vàng cho một quả khế, cả túi vàng lớn cũng không đáng giá nếu mất đi sự lòng nhân và trách nhiệm. Hãy cẩn thận với lòng tham, vì nó có thể dẫn đến hậu quả đắng cay.
Tôi là Khang, một người làm nghề tiều phu. Sống một mình sau khi mất bố mẹ, cuộc sống êm đềm của tôi bỗng chốc thay đổi khi tôi mất mất chiếc rìu quý giá.
Một ngày đi rừng đốn củi, tôi vô tình làm rơi chiếc rìu xuống sông. Không thể lấy lại được, tôi lo lắng cho tương lai. Một cụ già xuất hiện và hứa sẽ tìm lại cho tôi chiếc rìu.
Tôi kể cho cụ già nghe về việc mất rìu của mình. Nghe xong, cụ già hứa sẽ giúp tôi tìm lại.
Cụ già lặn xuống sông và sau ít phút, ông nổi lên với chiếc rìu bằng vàng trong tay. Ông hỏi xem đó có phải là chiếc rìu của tôi không.
Tôi hạnh phúc khi nhận lại chiếc rìu vàng từ cụ già. Đó là phép màu đáng kinh ngạc.
Cụ già trả lại cho tôi chiếc rìu vàng và tôi biết rằng có một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Chiếc rìu vàng trong tay tôi là minh chứng cho sự hiền lành và phép màu của cụ già.
Dù chiếc rìu đó rất đẹp và có giá trị, nhưng không phải là của tôi nên tôi từ chối một cách quyết định:
'Không! Đó không phải cây rìu của tôi, ông ạ!' tôi trả lời vội vàng.
Nghe tôi từ chối, ông cụ tiếp tục lặn xuống sông. Khi nổi lên, ông cụ cầm một chiếc rìu bằng bạc rất đẹp và hỏi lại xem đó có phải của tôi không:
'Đây có phải rìu của tôi không?' ông cụ hỏi lại.
Tôi không do dự, từ chối ngay:
'Thưa ông, cái này cũng không phải của tôi.'
Không bỏ cuộc, ông cụ tiếp tục lặn sâu xuống sông. Khi nổi lên, ông cụ cầm chiếc rìu bằng sắt bình thường, nhưng đó chính là chiếc rìu của tôi. Tôi không khỏi hạnh phúc và reo lên:
– Đây mới chính là cây gậy của cháu ông ạ!
Nghe vậy, ông lão đưa lại gậy cho tôi và nói. Cháu quả là một chàng trai thật thà, nghèo nhưng không tham lam. Cháu xứng đáng được thưởng. Ta tặng cho cháu cả ba thanh gậy này. Nói xong, ông lão vụt biến mất. Tôi biết mình gặp tiên nên chắp tay cảm tạ rồi về nhà. Nhờ ba thanh gậy đó, tôi có cuộc sống ấm no và hạnh phúc trọn đời.
Kể lại một câu chuyện cổ tích theo lời kể của nhân vật trong câu chuyện (mẫu 4)
Tôi tên là Sọ Dừa. Ngày hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe về câu chuyện cuộc đời của mình.
Cha mẹ tôi là những người nông dân hiền lành và rất chăm chỉ làm việc, dù cuộc sống nghèo khó nhưng luôn sống vui vẻ với làng xóm. Tuy nhiên, chỉ có một điều khiến hai người phiền lòng là dù đã tuổi cao nhưng chưa có một đứa con. Một hôm, mẹ tôi vào rừng lấy củi. Trời nắng to nên mẹ khát nước, nhìn thấy chiếc bút quạ bên gốc cây có đựng nước mưa, mẹ đã uống dòng nước mát đó. Và rồi, tôi đã được đầu thai như thế. Cha mẹ rất vui mừng những ngày mang thai tôi. Ít lâu sau, cha qua đời và mẹ sinh ra tôi, không có chân tay và người tròn lông lốc như một quả dừa. Mẹ buồn lòng định vứt tôi đi, tôi bỗng lên tiếng: “Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp”. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mẹ và mẹ đặt tên cho tôi là Sọ Dừa.
Khi tôi lớn lên và mẹ dần già yếu, tôi bèn xin với mẹ cho đến nhà phú ông chăn bò để kiếm tiền phụ giúp mẹ. Lúc đầu, phú ông ngần ngại nhưng rồi cũng đồng ý cho tôi làm việc. Hàng ngày, tôi lăn sau đàn bò ra đồng để chăn, đến tối lại lăn sau lùa chúng về chuồng. Cả đàn bò đều béo tốt khiến phú ông mừng rỡ vô cùng.
Vào những ngày mùa bận rộn, khi người làm ra đồng làm việc, phú ông đã sai ba cô con gái lần lượt mang cơm ra cho tôi. Hai người chị gái rất kiêu kì và thường hắt hủi tôi, chỉ có cô út đối đãi với tôi rất tử tế. Đến hôm cô út mang cơm ra cho tôi, khi đó tôi đã cất tiếng sáo du dương cho đàn bò gặm cỏ. Cô đã ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trong hình dạng mới: một chàng trai khỏe mạnh bình thường, khuôn mặt tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào. Khi biết cô đến, tôi bỗng trở lại hình dạng Sọ Dừa như cũ. Nhiều lần như vậy, cô biết tôi không phải người thường và yêu mến tôi. Chính tấm lòng nhân hậu của cô út cũng đã khiến tôi đem lòng yêu thương người con gái ấy.
Cuối mùa ở thuê năm đó, tôi về nhà và giục mẹ sang nhà phú ông hỏi vợ cho tôi. Mẹ vô cùng sửng sốt nhưng thấy tôi năn nỉ, quyết tâm nên bà đã chiều lòng. Thấy mẹ tôi đến, phú ông đã mỉa mai và ra điều kiện thách cưới: “Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, 10 vò rượu tăm đem sang đây.” Nhìn mẹ lo âu, tôi đã động viên mẹ yên tâm để tôi lo lắng mọi việc.
Đến ngày cưới, tôi đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật và cô út bằng lòng lấy tôi. Cỗ bàn được bày biện linh đình. Lúc rước dâu, tôi đã hóa thân thành chàng trai khôi ngô tuấn tú bên người vợ xinh đẹp, hiền hậu của mình khiến mọi người đều ngạc nhiên và mừng rỡ.
Vợ chồng tôi đã sống bên nhau hạnh phúc. Tôi chăm chỉ ngày đêm miệt mài học tập và trong kì thi năm đó, tôi đỗ trạng nguyên. Triều đình cử tôi đi sứ. Trước lúc lên đường, tôi đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà để phòng thân.
Ganh tị với những thứ vợ tôi có được, hai người chị vợ đã tìm cách hãm hại. Họ rủ vợ tôi chèo thuyền ra biển rồi đẩy nàng xuống dòng nước sâu. Nàng đã bị cá kình nuốt chửng nhưng may mắn khi cầm theo những đồ dùng tôi tặng mà thoát chết. Nàng cầm con dao mổ bụng cá, đánh đá lấy lửa nướng thịt cá ăn. Hai quả trứng gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng nàng.
Khi đi sứ trở về, tôi vô cùng tức giận khi biết tin vợ mất tích, Tôi bèn đi thuyền ra đảo thì nghe tiếng gà trống gáy to: 'ò… ó… o... Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về.'
Cho thuyền vào đảo thì biết đó chính là vợ tôi. Gặp lại nhau, chúng tôi mừng mừng tủi tủi. Đưa vợ về nhà, tôi mở tiệc mừng mời bà con đến chia vui, nhưng lại giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai cô chị thấy thế khấp khởi mừng thầm, tranh nhau kể chuyện cô em rủi ro ra chiều thương tiếc lắm. Tôi không nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Hai cô chị nhìn thấy em mình thì xấu hổ quá, lén bỏ ra về rồi từ đó bỏ đi biệt xứ
Từ đó, vợ chồng tôi và mẹ sống hạnh phúc bên nhau. Sự biến mất hai người chị vợ không rõ tung tích khiến tôi cũng buồn nhưng đó là bài học cho những kẻ ích kỉ, tham lam và độc ác.
Kể lại một câu chuyện cổ tích theo lời kể của nhân vật trong câu chuyện (mẫu 5)
Ta là một bà lão sống cô độc một mình trong một ngôi nhà nhỏ. Ta đã già yếu, không thể cấy cày lại chẳng có con cháu đỡ đần nên cuộc sống rất nghèo khó. Hàng ngày, ta phải ra đồng mò cua bắt ốc kiếm sống. Một hôm, ta tình cờ bắt được một con ốc rất xinh đẹp, vỏ của nó phủ một màu xanh biếc, lấp la lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Thấy ốc đẹp, không nỡ đem bán nên ta đã đem ốc về và thả vào cái chum nước ngoài sân.
Lạ thay, từ ngày đó trở đi, mỗi lần ta đi làm về đều thấy nhà cửa sạch sẽ, tươm tất, gọn gàng, vườn tược được vun xới, lợn gà được ăn no. Đặc biệt, có cả mâm cơm được sắp sẵn trên bàn. Ban đầu, ta tưởng hàng xóm thương ta già cả côi cút nên sang giúp. Nhưng không phải. Ta quyết định tìm ra cho bằng được người đã lén giúp mình.
Đúng theo kế hoạch. Một hôm, ta giả vờ đi làm như mọi khi. Nhưng thực ra, đi đến nửa đường ta bèn quay lại, tìm nơi kín đáo rình xem. Chờ mãi, cuối cùng ta cũng thấy một người con gái tuổi mới mười tám đôi mươi, đẹp như tiên sa giáng trần chui ra từ trong chum nước. Nàng tiên nhẹ nhàng đi vào nhà rồi cầm chổi quét dọn, lau chùi nhà cửa, sân vườn và cho lợn, gà ăn. Ta hết sức ngạc nhiên. Đoán chắc nàng tiên chui ra từ vỏ ốc, lặng lẽ ta lại gần chum nước, cầm vỏ ốc lên rồi đập vỡ ra thành từng mảnh. Ta không muốn cô gái biến mất vào trong vỏ ốc, ta muốn cô sống với mình nên đã làm vậy. Nghe tiếng động, cô gái vội chạy đến bên chum nước để ẩn mình trong vỏ ốc, nhưng đã quá muộn. Thấy cô gái ngạc nhiên, ta bèn lên tiếng:
- “Con gái ơi! Hãy ở lại đây với ta”.
Cô gái bằng lòng. Từ đó nàng tiên ốc trở thành người con gái yêu của ta và nhờ có nàng mà cuộc sống của ta rất hạnh phúc.
Kể lại một câu chuyện cổ tích theo lời kể của nhân vật trong câu chuyện (mẫu 6)
Tôi tên Lý Thông, là một người bán rượu. Một ngày, khi đang ghé qua xã Cao Bình để bán hàng, tôi nghỉ chân tại một quán nước gần gốc đa và chợt nhìn thấy một người mang theo một đống củi lớn. Tôi ngạc nhiên với sức mạnh của người đó và quyết định làm quen. Anh ta tên là Thạch Sanh, mồ côi cha mẹ từ nhỏ và chỉ có chiếc búa làm truyền thống gia đình. Tôi cảm thấy anh ta thật thà và dễ dãi, vì vậy tôi quyết định kết bạn với anh và mời anh về ở với tôi.
Thật may mắn, từ khi có Thạch Sanh, cuộc sống của tôi và gia đình nhẹ nhàng hơn nhiều. Trong xóm có một con chằn tinh đáng sợ, thường bắt người ăn thịt. Dân làng đã đồng ý đưa người cho nó để không bị quấy rầy. Một hôm, đến lượt tôi, tôi nảy ra ý tưởng gửi Thạch Sanh đi thay mình. Sau khi mời anh ta ăn no uống đủ, tôi nhờ anh ta trông coi miếu thay vì tôi, vì tôi cần phải làm rượu. Thạch Sanh chấp nhận ngay lập tức mà không suy nghĩ. Gia đình tôi rất vui và hạnh phúc.
Đêm đó, khi tôi đang ngủ, Thạch Sanh gọi tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ anh ta quay lại để đòi nợ, nhưng thì ra anh ta kể về việc đánh bại chằn tinh. Gia đình tôi mới yên tâm. Tôi nảy ra một kế hoạch lừa Thạch Sanh rằng chằn tinh là vật nuôi của vua và không thể giết được. Tôi bảo Thạch Sanh quay về nơi cũ, nếu không sẽ bị tôi khiển trách. Tôi đem đầu chằn tinh lên cung phong thưởng và được vua khen ngợi, bổ nhiệm làm đô đốc.
Vua có một công chúa đã đến tuổi lấy chồng nhưng chưa chọn được ai. Vua quyết định tổ chức một cuộc thi ném cầu, người nào bắt được sẽ được làm phò mã. Nhưng khi công chúa chuẩn bị ném cầu, một con đại bàng xuất hiện và cướp công chúa đi. Thạch Sanh, ngồi gần gốc đa, bắn trúng đại bàng một phát, nhưng đại bàng vẫn bay về hang của mình. Thạch Sanh lần theo vết máu để tìm hang của đại bàng.
Vua giao cho tôi nhiệm vụ tìm công chúa và hứa sẽ gả con gái cho tôi nếu tôi thành công. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào, vậy nên tôi nghĩ đến Thạch Sanh. Tôi tìm anh ta ở gốc đa và rất vui khi biết anh ta chính là người đã bắn trúng đại bàng. Thạch Sanh sẵn lòng xuống hang tìm công chúa. Tôi buộc dây vào thắt lưng của anh ta và hướng dẫn anh ta cứu công chúa. Nhưng khi anh ta cứu được công chúa, tôi không thả dây xuống để cứu anh ta mà đóng cửa hang.
Sau khi công chúa trở về cung, vua rất lo lắng về sức khỏe của công chúa. Tôi đã mời nhiều nhà thầy, nhà sư đến cầu nguyện nhưng không có kết quả. Một ngày, từ tù phát ra tiếng đàn và công chúa muốn gặp người chơi đàn. Vua mời người chơi đàn đến cung. Trước mọi người, Thạch Sanh tiết lộ sự thật và tha tôi và gia đình tôi về quê. Tôi, do không giữ lời thề năm xưa, đã bị sét đánh chết giữa đường.
Kể lại một câu chuyện cổ tích theo lời kể của nhân vật trong câu chuyện (mẫu 7)
Tôi là một cô bé 7 tuổi, yêu quý bà ngoại và bà cũng yêu thương tôi. Bà thường tặng quà cho tôi, trong đó có chiếc khăn đỏ đẹp mà tôi rất thích. Tôi thường đội nó trên đầu nên mọi người gọi tôi là 'cô bé trùm khăn đỏ'. Một ngày, khi bà tôi bị ốm, mẹ nướng bánh và giao cho tôi mang sang cho bà. Trước khi đi, mẹ nhắc nhở tôi phải đi đường thẳng, không được lạc đường vào rừng vì có chó sói.
Tôi đồng ý và mang giỏ bánh đi. Nhưng trên đường, những bông hoa và bướm đẹp đã làm tôi quên lời nhắc nhở của mẹ và tôi đã đi vào rừng mà không suy nghĩ. Tôi gặp một chú sóc và chú này nhắc tôi phải đi đúng đường, nhưng tôi vẫn đi tiếp để ngắm hoa thơm.
Ở giữa rừng, tôi gặp một con sói lớn và nó hỏi tôi đang đi đâu. Dù sợ hãi, tôi vẫn trả lời một cách thật thà rằng tôi đang đi đến nhà bà ngoại. Khi sói hỏi về nhà bà, tôi mô tả chi tiết và sói rời đi. Tôi mừng vì thoát khỏi sói và đến nhà bà. Nhưng khi vào nhà, tôi phát hiện điều lạ thường.
- Bà ơi! Sao hôm nay tai bà to thế?
- Tai bà to để bà nghe cháu nói được rõ hơn.
- Thế còn mắt bà, sao hôm nay mắt bà to thế?
- Mắt bà to để bà nhìn cháu được rõ hơn. Tôi thấy điều đó rất lạ và hỏi bà với sự hoảng sợ:
- Thế mà hôm nay mồm bà to thế?
Sau khi nói xong, sói ôm tôi và nuốt chửng. Tôi rất hoảng sợ nhưng may mắn có bác thợ săn đi ngang qua, hắn mổ bụng sói và cứu tôi và bà ra. Chúng tôi vô cùng vui mừng và biết ơn bác.
Trên đường về nhà, tôi hối hận rất nhiều và quyết sẽ nghe lời mẹ, không bao giờ ham chơi nữa.