Đề bài: Nhân dịp ngày 20-11, hãy chia sẻ về những kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo trong quá khứ
5+ Ý tưởng kể về những kỷ niệm đáng nhớ với Thầy Cô giáo cũ (rất ấn tượng)
Ý tưởng kể về những kỷ niệm đáng nhớ với Thầy Cô giáo cũ
Ý tưởng kể về những kỷ niệm đáng nhớ với Thầy Cô giáo cũ - mẫu 1
1. Khởi đầu
Giới thiệu về những kỷ niệm đặc biệt với thầy/cô giáo trong quá khứ:
- Trong bầu không khí sôi động của Ngày Nhà giáo Việt Nam sắp đến, toàn bộ lớp đang háo hức chuẩn bị báo tường và lên kế hoạch tổ chức văn nghệ để tri ân thầy cô.
- Trong tình hình và hoàn cảnh như vậy, em lại hồi tưởng về một kỷ niệm đáng nhớ với cô giáo chủ nhiệm cũ.
2. Nội dung chính
a. Tả về kỷ niệm:
- Thời gian diễn ra: khi em còn ở lớp 6
- Đối tượng của kỷ niệm: là những khoảnh khắc đáng nhớ với cô giáo chủ nhiệm, cũng là cô giáo dạy môn Văn.
+ Ấn tượng về cô giáo (ngoại hình, tính cách): Cô có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc dài tự nhiên, và giọng điệu rất truyền cảm. Cô luôn quan tâm đến học sinh, đôi khi vui vẻ gần gũi như một người bạn, đôi khi nghiêm túc dạy dỗ, sửa sai của học sinh một cách nghiêm ngặt.
b. Hồi tưởng lại kỷ niệm
- Tình hình: (mối quan hệ với thầy cô ra sao, thầy cô để lại ấn tượng gì đặc biệt)
+ Cô giáo luôn quan tâm đến những học sinh gặp khó khăn, thường xuyên giáo dục học sinh về lòng nhân ái, tinh thần chia sẻ.
+ Gia đình em cũng gặp khó khăn, cô giáo cùng các bạn luôn ủng hộ em, làm cho em cảm thấy vui vẻ và được quan tâm.
+ Em cố gắng học tập, tuân thủ lời dạy của cô, và tích cực tham gia vào các hoạt động của lớp.
- Sự tiến triển và điểm cao của câu chuyện:
+ Dịp Ngày Nhà giáo Việt Nam sắp đến, mọi người đều muốn chuẩn bị những món quà ý nghĩa để thể hiện lòng biết ơn đối với cô giáo.
+ Mong muốn tỏ lòng biết ơn cô giáo nhưng không đủ khả năng tài chính ⇒ tự tay làm một tấm thiệp và vẽ một bức tranh tặng cô.
+ Vì cảm thấy e ngại và lo lắng về món quà nhỏ bé, nên chỉ đặt vào ngăn bàn giáo viên mà không dám trực tiếp trao tặng cô giáo.
+ Đến cao trào của câu chuyện: cô giáo nhận được món quà, rất ngạc nhiên nhưng cố gắng kìm nén và không hỏi ai là người tặng. Trong giờ học, cô đi dạo quanh lớp để quan sát học sinh làm bài. Cô nhận ra viết tay của em, sau đó gọi em lại sau giờ học và chân thành cảm ơn em.
- Kết thúc câu chuyện và suy nghĩ sau câu chuyện:
+ Tình cảm với cô giáo càng lớn thêm: cô giáo trân trọng sự quan tâm của học sinh, dù đó chỉ là một món quà nhỏ không có giá trị vật chất.
+ Cô giáo tặng lại cho em một quyển sách Hạt giống cho tâm hồn.
3. Kết luận
Tái hiện ý nghĩa của kỉ niệm: đó là những khoảnh khắc đáng nhớ, tươi đẹp trong quãng thời gian học đường của mình, hứa sẽ luôn học hành siêng năng, ghi nhớ và biết ơn công lao, tình cảm của thầy cô.
Dàn ý kể về kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và Thầy Cô giáo cũ - mẫu 2
1) Mở bài:
- Không khí rộn ràng của ngày 20 - 11 ở trường và trong xã hội.
- Trong lòng, tôi nhớ về thầy cô giáo và những kỷ niệm cùng thầy cô, từ những niềm vui đến những nỗi buồn, trong đó có một kỷ niệm không thể quên.
2) Thân bài:
- Giới thiệu về kỷ niệm (câu chuyện):
+ Nó là kỉ niệm gì, có buồn vui, xảy ra trong tình huống nào, vào thời điểm nào?...
- Kể lại hoàn cảnh, tình huống diễn ra câu chuyện (kết hợp nghị luận và mô tả nội tâm):
+ Kỉ niệm đó liên quan đến thầy(cô) giáo nào?
+ Thầy(cô) giáo đó như thế nào?
+ Về diện mạo, tính tình, công việc hàng ngày của thầy(cô) giáo.
+ Tình cảm, thái độ của học sinh đối với thầy cô giáo.
- Tiến triển của câu chuyện:
+ Câu chuyện bắt đầu như thế nào và phát triển ra sao? Đỉnh điểm của câu chuyện là gì?...
+ Tình cảm, thái độ, cách ứng xử của thầy (cô) và những người khác trong câu chuyện, người chứng kiến sự việc.
- Kết thúc câu chuyện như thế nào? Suy ngẫm sau câu chuyện: Câu chuyện đã mang lại những nhận thức sâu sắc về tình cảm, tâm hồn, trong suy nghĩ về tấm lòng, vai trò quan trọng của thầy (cô), lòng biết ơn, kính trọng, yêu mến của bản thân đối với thầy (cô).
3) Kết bài:
- Câu chuyện là một kỷ niệm, là một bài học đẹp và đáng nhớ trong hành trang vào cuộc sống của tuổi học trò.
Nhân dịp ngày 20-11, kể về kỷ niệm đáng nhớ giữa mình và Thầy Cô giáo cũ - mẫu 1
Ơn dạy!
Thời gian là một loại thuốc tốt nhất, giúp chúng ta quên đi những nỗi buồn trong cuộc sống. Những đau thương trong quá khứ sẽ dần phai nhạt, biến mất theo cơn gió, bay đi xa mãi như những cánh hoa bồ công anh rơi giữa cuộc sống đầy sóng gió. Tuy nhiên, vẫn có những điều đi theo chúng ta suốt cuộc đời, như những giọt nước nhỏ bé nhưng ấm áp trong lòng, bồi đắp tình cảm mãi không phai nhạt. Ngày 20/11 đang đến gần, những kỷ niệm về thầy cô bất ngờ tràn về, khiến lòng tôi xao xuyến khó diễn tả...
Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi sáng đó, một sáng trong lành và mát mẻ. Hai tay chống cằm tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy dãy phượng đang lung linh dưới tác động của ánh nắng. Mẹ đang làm gì vào lúc này nhỉ? Có lẽ mẹ đang chuẩn bị bữa sáng hay đang còn ngủ say? Trong suy nghĩ mông lung đó, tiếng gọi của cô giáo làm tôi bật dậy:
- Huyền! Mang vở bài tập lên cho cô!
Bạn ngồi bên cạnh nhéo tôi một cái khiến tôi bất ngờ;
- Huyền, cô gọi kìa!
Tôi quay lại, vội vàng cầm quyển vở đầy chữ xấu lên bàn cô giáo. Cô Thích - cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của tôi. Có lẽ cô là người lớn tuổi nhất trong số các giáo viên ở trường. Hình như lúc ấy cô đã qua tuổi 50, 51 gì đó. Tôi không nhớ rõ. Chỉ nhớ mái tóc cô đã chứa đựng vài sợi bạc, đôi mắt mờ mịt nhưng tràn đầy tình thương. Cô hạ cặp kính xuống, nhăn mày với vẻ khó chịu. Cô gọi tôi đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Huyền, con là một học sinh khá giỏi của lớp, tại sao dạo này kết quả học tập của con lại giảm sút như vậy? Bài tập con làm đều sai hết. Cô yêu cầu con làm lại từ đầu. Con phải cố gắng hơn, nếu không cô sẽ thông báo cho gia đình con. Con ngồi xuống đi!
Tôi lặng im, ngồi xuống, cảm thấy ngượng ngùng trước sự châm chọc của bạn bè. Buổi học kia cũng đã kết thúc. Tôi rời khỏi lớp học với nỗi buồn nặng trĩu. Tôi bước đi trên con đường đầy sỏi đá, hai bên là hàng cây tạo bóng mát. Tiếng chim hót trên cành cây, dường như vui vẻ, nhưng tôi không cảm nhận được niềm vui. Một ngày nữa đã qua, một ngày nữa trôi đi, một ngày trôi qua dài như hàng thế kỉ. Kết quả học tập của tôi đang dần giảm sút, giảm sút đến mức khiến cô giáo phải lo lắng. Buổi học đó, cô đã liên lạc với bố tôi để thảo luận về vấn đề này.
Tôi ngồi đó, ngoài căn phòng họp phụ huynh, lòng tôi như muốn nghẹn thở. ''Ánh nắng hôm nay sao mà oi bức thế?'' - Tôi tự hỏi. Tôi biết, tôi hiểu lý do tại sao tôi trở nên như vậy. Cô giáo cũng hiểu, qua lời kể của bố tôi:
- Cô giáo ạ! Mẹ của tôi bị ốm đã hơn một tuần nay. Tôi phải thường xuyên đưa mẹ đi bệnh viện để chăm sóc vì không có ai giúp đỡ. Khi mẹ tôi ở nhà, thường dạy tôi học. Nhưng bây giờ chỉ còn bà ngoại ở nhà, không thể giúp đỡ tôi được.
Khi nghe điều này, tôi cảm thấy như thấy cô giáo xúc động. Cô hiểu tất cả, điều đó khiến tôi vui mừng. Cô rất thương người, yêu thương đám học sinh nhỏ trong lớp. Cô là người đã trải qua nhiều nên hiểu được tâm lý trẻ con như tôi. Cuối buổi hôm đó, cô gọi tôi lại, nhẹ nhàng nói:
- Tôi hiểu hoàn cảnh của em. Từ giờ, tôi sẽ thay mẹ em đến dạy em học bài vào buổi tối cho đến khi mẹ em khỏi bệnh. Em có đồng ý không?
- Vâng ạ! Con cảm ơn cô!
Và từ ngày đó, mỗi đêm cô dành thời gian để dạy tôi học bài. Vì nhà cô cũng ở gần nhà tôi nên việc đi lại rất thuận tiện. Ngay cả những ngày mưa gió, cô cũng không ngần ngại đạp chiếc xe đạp cũ của mình đến nhà tôi. Bàn tay cô lạnh lẽo, run run dưới cái lạnh. Tôi ôm lấy đôi bàn tay ấy, đặt lên má cô, với ý định giúp cô ấm hơn. Rồi cả những hôm trời mất điện, hai cô trò cùng nhau bên ánh đèn dầu lập lòe trong gió. Cô dạy tôi cách làm toán, dạy tôi đọc bài một cách tỉ mỉ, bắt tay tôi từng chữ một. Cảm giác ấy thật thân quen, giống như bàn tay của mẹ. Lúc ở nhà, mẹ cũng thường làm như vậy. Tôi nhớ mẹ, nhớ mẹ nhiều lắm!
Một buổi sáng chủ nhật tươi đẹp, cha dẫn tôi đến viện thăm mẹ. Lòng tôi hân hoan khi thấy mẹ dần phục hồi. Tôi chia sẻ với mẹ về cô giáo, mẹ rất vui. Nhưng khi chiều về, tôi phải về nhà.
Ngày tháng sau đó, tôi hăng hái hơn trong học tập, thành tích của tôi càng ngày càng cải thiện. Cô giáo quyết định gửi tôi tham gia cuộc thi học sinh giỏi của trường. Điều đó khiến tôi rất vui. Tôi hứa phải thành công để tặng cô và mẹ. Trước ngày thi, cô tặng tôi một cây bút, món quà ý nghĩa với tôi. Đó là ước mơ của tôi khi nhìn thấy bạn ngồi bên cạnh được mẹ mua bút cho. Kèm theo là lời nhắn: 'Con phải cố gắng nhé! Nhớ tập trung và làm hết khả năng, con nhớ chứ?' Đó không chỉ là lời nhắn đơn giản mà còn là nguồn động viên to lớn đối với tôi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nếu không biết nắm bắt và tận dụng, chúng ta sẽ lãng phí. Muốn thành công, phải kiên trì và nỗ lực hết mình. Đó là những bài học tôi học được từ cô. Cho đến bây giờ, tôi đã 15 tuổi, suy nghĩ sâu hơn về cuộc sống. Do đó, tôi hiểu sâu hơn những điều cô đã dạy. Lời dạy của cô, kỷ niệm về cô, luôn ở trong tâm trí tôi.
Nhân dịp 20-11, tôi muốn kể về kỷ niệm đáng nhớ giữa tôi và cô giáo.
Trong cuộc đời mỗi người, luôn có những kí ức, có những kí ức mà ta muốn ghi nhớ mãi, nhưng cũng có những kí ức mà ta muốn quên đi. Với tôi, kí ức tốt nhất là thời gian học cấp hai. Mỗi năm học, tôi có thêm những người thầy, người cô để nhớ. Và năm nay cũng vậy. Trong vài tháng qua, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Có lẽ mọi người sẽ thấy lạ khi tôi viết về cô giáo chỉ sau hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã ở bên tôi hơn sáu tháng.
Cô đã dạy văn cho tôi suốt ba tháng hè. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất. Cô rất tận tụy, giảng giải rõ ràng cho chúng tôi. Khi cô giảng, giọng nói ấm áp của cô đã thu hút chúng tôi. Cô phân tích từng chi tiết nhỏ của bài học, cho chúng tôi cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết đó và phát triển thành bài văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ cô, chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư duy tốt đẹp. Tiết Văn không chỉ là giờ ru ngủ mà khi cô giảng, chúng tôi cảm thấy thú vị hơn.
Khi bắt đầu năm học mới, tôi rất vui khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò đó, cô trở nên nghiêm túc hơn. Khi lớp đạt thành tích cao, cô khen ngợi và khuyến khích, còn khi thấp thì cô nhắc nhở và động viên lớp cố gắng hơn. Tôi hiểu được vất vả khi làm chủ nhiệm từ mẹ tôi. Vì thế, tôi quyết tâm giúp lớp học tốt hơn. Tiết chủ nhiệm không còn là nỗi lo sợ mà là khoảnh khắc chia sẻ và học hỏi. Khi thất bại trong kì thi, cô không trách móc mà luôn động viên tôi.
Một người bạn trong lớp đến từ hoàn cảnh khó khăn nhưng lại học rất giỏi. Khi tổ chức sinh nhật cho bạn ấy, có người trong lớp cảm thấy bất bình. Nhưng cô đã giải thích rằng sinh nhật đó mang lại niềm vui cho bạn ấy. Những lời của cô khiến chúng tôi nhận ra ý nghĩa của sự chia sẻ và tình bạn. Cô không chỉ là một giáo viên mà còn là người đồng cảm với học sinh.
Khi viết những dòng này, tôi không nghĩ rằng mình sẽ được giải thưởng. Tôi chỉ viết bằng tấm lòng yêu thương và kính trọng cô. Tôi không nêu tên cô vì tôi nghĩ mỗi người cũng có một giáo viên đặc biệt như thế.
Chưa đầy một năm nhưng cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Cô là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi. Nếu trường là ngôi nhà thứ hai, cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Con cảm ơn cô vì tất cả và sẽ cố gắng để thành công trong cuộc sống.
Tôi 14 tuổi, đã đủ lớn để hiểu được nhiều điều. Tôi biết khóc trước nỗi đau và cười khi thấy người khác vui. Tôi cảm ơn thầy đã dạy tôi những điều quý giá này.
Mỗi sáng, tôi thường thấy thầy đi ngang qua nhà tôi. Đó là những kỷ niệm đẹp mà tôi không bao giờ quên.
Những kỷ niệm đẹp giữa tôi và thầy cô giáo cũ.
Trong cuộc sống, cần phải có một trái tim rộng lượng.
Em đã hiểu không?
Để cho gió cuốn đi, để cho gió cuốn đi.
Câu hát này, sao quen quen nhỉ! Tôi cố gắng lục lại những kí ức xưa, tìm kiếm điều gì đó liên quan.
Aha! Đây rồi!
Thầy của tôi vẫn để nhạc chuông điện thoại là bài hát này. Thầy thường nói rằng bài hát này rất ý nghĩa. Sống trên đời, ta phải biết giữ lại những điều tốt đẹp và quên đi những điều không đáng nhớ. Đặc biệt, phải biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác, giống như để gió cuốn đi.
Vậy là thế! Thầy đã dạy chúng tôi phải sống như vậy! Nhưng bây giờ tôi mới hiểu sâu hơn. Lúc trước, ở lớp 4, tôi chỉ làm theo dạy thôi.
Nói về kỷ niệm với thầy ư? Nhiều lắm, không kể hết được! Thế nhưng, chính thầy cũng là một kỷ niệm đáng nhớ với tôi!
Tôi thường cảm thấy tiếc vì thời gian học với thầy quá ít. Thầy đã dạy chúng tôi rất cẩn thận, từ cách giải toán nhanh đến viết văn. Thầy còn có một kho truyện cười, mỗi khi chúng tôi mệt mỏi, thầy lại kể cho chúng tôi nghe. Học với thầy, chúng tôi luôn thấy thoải mái.
Nhà thầy ở xa trường, nhưng thầy luôn đến lớp đúng giờ, dù nắng hay mưa. Thầy mang đến cho chúng tôi nhiều điều bất ngờ. Thầy như là cơn gió mới thổi vào trong lòng chúng tôi. Thầy như tia nắng ban mai chiếu sáng ước mơ của tôi và gieo mầm ước mơ cho chúng tôi.
Thầy thường bảo: “Nếu chỉ có một lần đi trên con đường đầy hoa, các con sẽ chọn bông hoa nào?”. Giờ đây, tôi hiểu thầy muốn nói gì rồi. Thầy xem chúng tôi như con của mình và đối xử với tôi rất tốt. Chúng tôi cố gắng làm thầy vui, như cách con báo hiếu cha mẹ.
Thầy và chúng tôi đã có những kỷ niệm khó quên. Nhưng rồi, giữa học kỳ II lớp 4, thầy phải chuyển trường. Khi nghe tin này, chúng tôi không tin vào tai mình. Chúng tôi đã khóc nhiều. Nhưng dù xa, thầy vẫn là thầy của chúng tôi. Tôi vẫn nhớ thầy và áp dụng những bài học thầy dạy.
Hơn 4 năm đã qua, nhưng tôi không quên được thầy. Thầy là một kỷ niệm khó quên trong lòng tôi. Chúc thầy mạnh khỏe và thành công trong sự nghiệp trồng người. Và, thầy hãy chờ xem tôi sẽ thực hiện ước mơ của mình như thế nào!
Cách đây hơn 4 năm, nhưng thầy vẫn ở trong tâm trí tôi. Tôi luôn nhớ và trân trọng những bài học thầy dạy. Chúc thầy mạnh khỏe và thành công trong công việc trồng người cao quý của mình!
Nhân dịp ngày 20-11, tôi sẽ kể về một kỷ niệm đặc biệt với Thầy Cô giáo cũ - mẫu 4
Khi còn là học sinh, thời gian đến trường là khoảng thời gian đẹp nhất của tôi. Tôi được sống trong tình yêu thương của thầy cô và bạn bè. Một trong những kỷ niệm gần đây nhất là khi tôi lớp 8, một khoảnh khắc mà tôi sẽ không bao giờ quên. Cảm ơn cuộc đời đã mang mẹ về bên tôi!
Mùa hạ thường đem theo nắng nóng và bệnh dịch. Khi tôi bị ốm virut, gia đình tôi rất khó khăn. Nhưng cô giáo chủ nhiệm đã quan tâm và giúp đỡ tôi và gia đình rất nhiều. Cô đã đến thăm tôi khi tôi ốm và động viên tôi mạnh mẽ.
Cô cùng đoàn bác sĩ đưa tôi tới bệnh viện và luôn ở bên cạnh tôi trong suốt thời gian ở viện. Cô chăm sóc tôi như một người mẹ và dạy tôi về tình người.
Sau khi xuất viện, cô vẫn thường xuyên đến thăm tôi và giúp tôi học bài. Dù không còn ở gần nhau nhưng tôi vẫn ghi nhớ tình cảm của cô dành cho tôi.