Tổng hợp 50+ Câu chuyện đáng nhớ của bản thân được lựa chọn kỹ từ các bài văn hay của học sinh lớp 9 trên toàn quốc giúp các em dễ dàng hơn trong việc viết văn.
50+ Chia sẻ một câu chuyện đáng nhớ của bản thân (hay, ngắn gọn)
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 1
“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi lòng bao dung cả những sai lầm”. Đây là bài học đầu tiên mà tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến bây giờ, những kí ức yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn luôn sâu đậm trong trái tim của tôi!
Ngày xưa khi tôi mới bước chân vào lớp 1. Cô giáo của tôi cao ráo, gầy gò, mái tóc không mượt mà mà bạc phơ, cô ăn mặc giản dị nhưng vẫn lịch thiệp. Điều làm ấn tượng nhất với tôi là ánh mắt của cô, luôn sáng sủa, nghiêm túc nhưng đầy mịn màng. Ánh nhìn ấy vừa đầy yêu thương, vừa như muốn tìm hiểu về chúng tôi, và đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được...
Hôm đó là một ngày thứ 7. Mai sẽ có một cây bút máy mới màu trắng sọc vàng, trên thân bút viết rõ chữ “My pen”, và những bông hoa nhỏ xinh xắn được tinh tế khắc trên thân bút, tôi ngắm cây bút đó với lòng thèm khát, mong ước có thể sở hữu nó trong tay...
Khi đến giờ ra chơi, tôi một mình ở lại lớp, không thể kìm lòng được sự thích thú, tôi mở cặp của Mai, ngắm nhìn cây bút, đặt lại vào chỗ cũ và bất ngờ không muốn trả lại nữa. Tôi muốn có thể nhìn thấy nó hàng ngày, sở hữu nó bởi chính tay mình, thấy nó trong cặp của mình…
Khi hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai ngay lập tức mở cặp và rơi nước mắt khi nhận ra chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, mọi người lục tung sách vở, lục ngăn bàn, có người bò dưới gầm bàn kiểm tra xem chiếc bút có rơi xuống đất không… Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi bước vào lớp! Sau khi nghe lớp trưởng báo cáo và Mai kể về chiếc bút: màu sắc, chữ viết, điểm đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào… Cô ngồi yên lặng xuống ghế. Lớp trưởng đề nghị:
-Cô xem cặp của lớp mình đi ạ!
Cô như không nghe thấy, chỉ từ từ hỏi:
– Hôm nay ai ở lại lớp khi ra chơi?
Cả lớp quay sang nhìn tôi, một vài giọng đề nghị xem cặp của tôi, nhìn chằm chằm, nghi ngờ, tôi cảm thấy tay run bắn, mặt đỏ ửng như có hàng nghìn con kiến đang bò trên má. Cô giáo của tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ cần một gật đầu của cô, cái cặp nhỏ bé của tôi sẽ bị mở ra… Bạn bè sẽ biết, chê cười, không ai chơi với tôi nữa… Tôi sợ hãi, hối hận, xấu hổ, thất vọng… Tôi khóc nức nở, muốn xin lỗi cô và các bạn… Bất ngờ, cô giáo của tôi yêu cầu lớp im lặng, hứa sẽ giải quyết vào ngày hôm sau, giờ học tiếp tục lặng lẽ trôi qua…
Sáng thứ hai, sau khi chào cờ, cô giáo bước vào lớp, gật đầu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô đi đến gần Mai và nói:
-Vào một ngày thứ bảy, bác bảo vệ đưa cho cô một cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đóng cửa lớp, có phải là của em không?
Mai nhận cây bút với niềm vui, cô nhắc nhở cả lớp phải giữ gìn công cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm đềm, nhẹ nhàng… Ra chơi, bạn bè lại thân thiện hơn với tôi như muốn bù đắp cho sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ có tôi biết rằng cây bút thật của Mai hiện đang ở đâu…
Sau đó vài ngày, cô gặp riêng tôi, không trách móc cũng không giải thích nhiều. Cô nhìn tôi với sự bao dung và thông cảm, cô hiểu lỗi của tôi chỉ là sự thiếu suy nghĩ nên đã có biện pháp đặc biệt để không bị bạn bè coi thường…
Qua thời gian, bí mật về cây bút vẫn chỉ có tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, tôi cảm thấy đủ dũng cảm để chia sẻ câu chuyện của mình như một cách để biểu hiện lòng biết ơn và tôn trọng với người đã dạy cho tôi bài học về lòng nhân từ và cách xử sự lịch thiệp trong cuộc sống.
Bây giờ, khi đã trưởng thành, tôi biết phân biệt đúng sai trước mỗi hành động, vẫn nhớ bài học từ thời thơ ấu mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và lòng nhân từ! Và có lẽ suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên về cô như một người có tấm lòng cao cả.
Dàn ý Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân
1. Mở đầu
- Hồi tưởng về một kỷ niệm đáng nhớ: khi còn nhỏ, tôi đã trải qua một sự kiện đặc biệt tại quê ngoại với ông bà.
- Ấn tượng về câu chuyện đó: đó là một bài học quý giá về lòng trung thực, không thể phai nhạt.
2. Phần chính
a. Giới thiệu về tình huống xảy ra câu chuyện
- Khi hè về, bố mẹ cho tôi về quê ngoại thăm ông bà:
+ Quê ngoại là một vùng đất tươi đẹp: cánh đồng lúa, đàn cò trắng, trâu bò và nghé con.
+ Ông bà đã già, tóc bạc phơ nhưng vẫn rất hoạt bát: chăm sóc đàn gà, trồng rau, yêu thương cháu nhưng cũng rất nghiêm khắc.
+ Có đám anh chị em họ hàng và trẻ con trong làng cùng chơi: thả diều, bắt dế, chơi ô ăn quan.
⇒ Ấn tượng: về quê thật vui vì có nhiều trò chơi mới lạ, được nghe ông bà kể chuyện lịch sử, chuyện đồng áng, chăn nuôi.
b. Tóm lại câu chuyện đáng nhớ
- Kể lại tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện: trong một buổi trưa
- Tiến triển của câu chuyện:
+ Lúc đang chơi với bạn bè, không để ý đàn gà bị chó dữ đuổi bắt.
+ Khi ông bà hỏi, nói dối là thấy gà đi lạc vào bụi rậm bị rắn cắn.
+ Buổi tối, hàng xóm đến xin lỗi vì chó đã cắn gà và muốn bồi thường.
+ Ông bà cảm thấy buồn bã, thất vọng vì cháu đã nói dối.
+ Nhận ra sai lầm, hối hận và xin lỗi ông bà.
- Kết thúc câu chuyện: ông bà tha lỗi nhưng cũng nhắc nhở về hậu quả của việc nói dối, cần phải trung thực trong cuộc sống.
- Suy ngẫm và cảm nhận cá nhân qua câu chuyện: cảm thấy hối hận và quyết tâm luôn giữ trung thực, không làm người thân thất vọng.
3. Kết luận
Câu chuyện là một kỷ niệm đáng nhớ và mang lại cho bản thân một bài học quý giá.
Bản thân cảm thấy thêm tôn trọng và yêu quý ông bà.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 2
Mỗi làn gió thổi làm tôi cảm thấy lạnh buốt. Tôi vội kéo chặt chiếc áo, cố gắng tránh xa hơi lạnh. Bước vào nhà, tiếng 'choang' từ nhà bên vọng qua làm tôi thêm lạnh lùng. Tiếng va chạm khiến tôi cảm thấy lạnh hơn. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ trong tuần vừa qua.
Ngày đó là ngày lạnh nhất trong tuần. Buổi sáng, khi bố mẹ đi làm, chỉ còn lại mình tôi và con Cún ở nhà. Mẹ nhắc tôi phải rửa sạch chén dĩa và dọn dẹp nhà cửa. Tôi từ trên giường lăn xuống sàn nhà, cảm thấy lạnh lẽo. Con Cún từ trong buồng chạy ra và nhảy lên lòng tôi. Tôi âu yếm vuốt ve nó. Đó là một con chó rất đáng yêu. Mỗi khi tôi trễ hẹn về nhà, nó luôn đứng ở cổng, lo lắng. Dù chỉ có mình tôi và nó ở nhà, nhưng tôi vẫn thấy vui vẻ. Hôm đó, khi tôi làm việc, nó nằm bên cạnh tôi. Tôi đã may cho nó một chiếc nơ và buộc vào cổ. Nó trông thật dễ thương. Tôi và nó chơi đùa suốt buổi sáng. Khi nhìn vào đồng hồ, tôi bất ngờ nhận ra đã muộn. Mẹ sắp về. Tôi vội vã dọn dẹp nhà cửa. Lúc đó, nó nằm yên và chờ đợi tôi. 'Á! Còn rửa chén', tôi nhớ ra. Tôi chạy xuống và lấy nước. Con Cún tưởng tôi đùa, nên nó cũng chạy ra ngoài. Tôi cảm thấy tức giận với nó và cố gắng đuổi nó ra ngoài. Nhưng khi tôi đang rửa, tay tôi vô tình lôi chiếc khăn trải bàn. 'Choang' – tiếng va chạm khiến tôi sợ hãi. Chiếc đĩa pha lê quý giá do ông nội tôi để lại bị rơi xuống. Tôi hoảng sợ và bắt đầu khóc. Con Cún nhìn tôi với ánh mắt đáng thương. Tôi cảm thấy lo lắng và muốn đánh nó nhiều lắm.
– Hoa ơi! Mở cửa cho mẹ với!
Tôi lo lắng, đầu rối lên. Tôi từ từ ra mở cửa cho mẹ. Nhìn thấy tôi khóc, mẹ hỏi:
– Con sao vậy?
– Dạ… dạ… cái đĩa pha lê bị… vỡ.
– Sao? Ai làm vỡ?
Mẹ tôi nghiêm khắc hỏi. Không suy nghĩ nổi, tôi trả lời:
– Con… Cún.
Đưa xe vào nhà, mẹ tôi lấy cây chổi đánh con Cún. Tôi thấy thương nó nhưng không thể làm gì được. Tại sao lại là tôi? Ánh mắt của nó ngơ ngác nhìn tôi, như muốn hỏi: “Tại sao mẹ lại đánh em?”
– Tôi sẽ nhốt nó ngoài sân.
– ơ mẹ… ơi… đừng…
– Đừng làm gì vậy? Cho vào nhà để làm gì mà nổ phá!
Tôi biết mẹ rất tức giận vì cả bộ đĩa có năm cái. Trước khi mất, ông để lại cho mỗi gia đình một chiếc và dặn bố:
– Hãy cố gắng giữ kỹ nhé con!
Nhưng tôi đã làm vỡ. Suốt cả ngày hôm đó, lòng tôi rối bời, lo lắng. Con Cún không còn nô đùa như mọi ngày nữa, nó nằm im lìm, đôi mắt buồn buồn. Nó nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng. Đêm hôm đó, trời rét buốt nhưng tôi không thể nhớn mắt. Gió thổi manh áo, cây lá rụng đầy sân. Tôi xin lỗi nhưng mẹ nói:
– Con có biết mẹ buồn đến đâu không?
Tôi im lặng nằm trên giường. Tôi không thể nào ngủ được. Tiếng con Cún sủa to, nó cào cửa muốn vào. Chắc nó rất lạnh! Nhớ lại ánh mắt của nó, tôi cảm thấy mình có lỗi vô cùng. Tôi ôm mẹ khóc:
– Mẹ ơi! Xin hãy tha lỗi cho con!
– Đang xảy ra chuyện gì vậy? – Mẹ tử tôn hỏi.
– Mẹ ơi, nếu con đã làm lỗi thì mẹ có tha thứ cho con không?
– Tại sao lại không được con ơi?
Dù giọng mẹ vẫn dịu dàng nhưng khiến tôi cảm thấy lúng túng. Tôi kể hết với mẹ nghe.
– Mẹ ơi, nếu mẹ muốn đánh con thì cứ đánh đi, nhưng đừng để Cún ở ngoài đó.
– Con ạ, chuyện gì đã xảy ra thì để cho nó qua đi. Mẹ không giận con đâu, con biết lỗi là tốt rồi, con ạ!
Mẹ đứng dậy mở cửa ra. Trái tim tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi bật đèn, rồi bước xuống giường. Con Cún bước vào, cơ thể nó run rẩy, lạnh lẽo. Tôi ôm nó vào lòng để nó ấm áp.
– Cún ơi, tha lỗi cho tao nhé!
Sau đó, tôi cùng mẹ đốt lửa sưởi ấm cho nó. Trong ánh lửa, tôi nhìn thấy ánh mắt nó sáng lên, đuôi ngoe nguẩy, nó đặt đầu vào lòng tôi. Tôi sải tay vuốt ve bộ lông mượt của nó. Ánh mắt của nó nhòe mờ, mơ màng.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 3
Mỗi người đều có những kỷ niệm của tuổi thơ. Đặc biệt, những ngày đầu tiên đi học, gặp gỡ và làm quen với thầy cô và bạn bè sẽ mãi là những kỷ niệm không bao giờ phai mờ.
Trong những ngày đầu tiên đi học, tôi luôn được cô giáo khen về việc viết chữ đẹp và sạch sẽ. Tuy nhiên, em không giỏi môn toán. Đây là một môn em luôn sợ. Dù cô giáo đã giảng dạy và hướng dẫn em rất cẩn thận, nhưng vì em tự sợ môn này nên em không hiểu hết những gì cô giáo nói. Vì vậy, cô giáo đã cho em ngồi cạnh Hà - một bạn học giỏi toán nhất lớp - để học cùng nhau. Việc học nhóm đã giúp em tiến bộ rất nhiều. Em đã học được cách học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn này.
Một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà nhận thấy điều đó và viết ra một tờ giấy. Sau đó, bạn giao tờ giấy đó cho em. Em rất vui vì được bạn giúp đỡ nhưng cũng cảm thấy bứt rứt trong lòng. Nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ của thành công”. Em không muốn mình mãi yếu kém môn toán. Hà cũng khuyên em mở tờ giấy ra để chép, nhưng em kiên quyết từ chối và tiếp tục suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút là hết giờ, những lời cô giáo giảng hiện lên trong tâm trí em. Một lúc sau viết nháp các công thức đã học, em nhận ra mình đã bỏ sót một phép tính. Em nhanh chóng sửa lại bài làm. Khi hết giờ kiểm tra, em cũng hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em nhận được điểm 8 - một kết quả xứng đáng với nỗ lực của mình. Hà cũng rất vui khi thấy em đã học tốt hơn. Đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, em luôn cảm thấy vui vẻ.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 4
Đã lâu không về quê thăm. Bố đi công tác ở đảo xa. Ông bà nội đã khuất.
Gần Tết, bố vẫn chưa về. Sáng 27 tháng Chạp, mẹ nói với hai con 'Chiều nay ba mẹ con mình về quê, đi thăm mộ ông bà...' Bé Lan vui vẻ còn tôi thì nao nao, buồn vui lẫn lộn. Tôi nhớ tính: 'Ông mất đã hơn tám năm, bà đã đi xa gần sáu năm...' Hình ảnh ông nội mái tóc bạc phơ, chòm râu dài, gương mặt hồng hào phúc hậu ngồi uống trà với khách; hình ảnh bà nội ôm hai cháu vào lòng, kể cho các cháu nghe bao chuyện cổ tích....Tôi như thấy hiện hình trước mắt. Nước mắt tuôn rơi.
Đoạn đường hơn 30 cây số, xe máy mẹ đi chỉ hơn một giờ là về quê. Làng Văn Xá quê nội trải rộng một màu xanh lúa chiêm xuân. Cò trắng bay về đâu nhiều thế? Cây đa cổ thụ xanh um, ngôi đình cổ mái ngói rêu phong, dòng sông Tam Thê lặng lờ trôi, trâu bò hiền lành gặm cỏ trên đê....Cảnh vật thân quen, đáng yêu lạ. Tôi càng ngắm nhìn càng bồi hồi.
Ngôi nhà ngói năm gian của ông bà nội thương yêu vẫn còn nguyên vẹn. Tôi cảm thấy vắng vẻ. Chú, thím Lợi và ba em Nhân, Hòa, Thái vui vẻ, tíu tít đón ba mẹ con tôi. Nhân đã học lớp bốn. Hòa đã học lớp ba. Thái học lớp một. Cả ba đều học giỏi, vui mừng khi nhận quà và tiền mừng tuổi của bác Nga. Chỉ có một cái cặp sách, hai em đều nhường lại cho Nhân. Nghe bác nói: 'Bác sẽ gửi túi xách về cho hai cháu để đi học....'. Hai em Hòa và Thái mừng rỡ!.
Sau bữa cơm, ba em nhỏ đưa hai chị ra thăm vườn. Qua cây cau, cây cam, cây bưởi, tôi đứng lặng. Qua bờ ao, luống rau, tôi đi chậm lại. Tôi tưởng như ông bà đang nói khi nghe gió lao xao, thì thầm: 'Cây cỏ cũng có tình, có nghĩa đấy cháu ạ!'...
Đêm đó, nằm ngủ trên giường bà, tôi thao thức mãi. Tám, chín năm về trước, bà vẫn ôm ấp và ru tôi ngủ trên chiếc giường này....
Sáng mai, ba mẹ con tôi đi cùng chú thím và đợi ba em ra nghĩa trang thăm ông bà. Mộ ông bà đã được xây dựng vuông vắn, nhưng trên đỉnh mộ vẫn mọc nhiều cỏ xanh. Bố mẹ tôi và chú Lợi đã tuân theo lời dặn của ông bà trước khi ông bà qua đời: ' Xây mộ ông bà cần đơn giản, không nên phô trương. Phải lo cho các cháu học giỏi và hiếu thảo. Như vậy ông bà ở thế giới bên kia sẽ sung sướng lắm rồi.!'
Khiêm nhường, giản dị, chân thành là cách sống của ông bà nội. Cha mẹ tôi thường nhắc nhở chúng tôi như vậy.
Mẹ và chú Lợi bày hương hoa lên mộ ông bà, thắp hương và cúi đầu. Mẹ khóc và chị em tôi cũng khóc. Cả ba đứa em cũng khóc cùng.
Nắng lên. Cảnh nghĩa trang trong làn khói hương u huyền trở nên yên bình. Tôi cảm thấy buồn khi đặt nén hương lên mộ ông bà. 'Bà ơi, ông ơi! Bố cháu đi công tác xa chưa về kịp. Ba mẹ con cháu về thăm ông bà, chúng con chỉ mong ông bà được vui...' – Tôi nói nhỏ. Nước mắt rơi dài trên gương mặt...
Tết sắp đến. Bóng chiều dần buông. Nhìn bàn thờ ông bà, tôi nhớ lại lần về quê khi còn học lớp Bảy.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 5
Chuyện là thế này các bạn ạ. Mình mãi nhớ buổi trả bài môn văn đó, có lẽ đó là khoảnh khắc đau lòng nhất đối với tôi. Một điểm 3 to tướng trong bài văn của tôi. Tôi sẽ kể cho các bạn về kỷ niệm buồn nhưng cũng đáng nhớ nhất của tôi.
Hôm nay, thầy Nam trả bài kiểm tra cho lớp. Thầy đến gần tôi, đặt bài kiểm tra của tôi lên bàn. Bỗng thấy thầy có vẻ không hài lòng. Tôi nhìn vào bài kiểm tra. Ôi trời ơi! Điểm chỉ có 3, tôi shock không thể tin nổi. Tôi cố gắng nhìn lại, con số 3 đỏ rực nổi bật trước mắt. Tôi cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn thầy, nhìn các bạn xung quanh để tìm sự đồng cảm. Nhưng không ai để ý đến tôi cả. Chắc các bạn nghĩ tôi thường được điểm cao vì tôi là 'cây văn' của lớp. Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy thật thất vọng về chính mình.
Tôi đọc lại bài kiểm tra và nhận ra rằng mình đã làm sai đề. Thầy Nam yêu cầu viết về một bức tranh cảnh vật nhưng tôi lại viết về một kỷ niệm thời thơ ấu của mình. Đề bài không khó, chỉ là do sự chủ quan của bản thân. Tôi tự trách mình vì đã không đọc kĩ đề bài. Tại sao tôi lại có thể mắc sai lầm ngớ ngẩn như vậy?
Lúc đó, bạn Huyền nói nhỏ vào tai tôi với giọng vui mừng:
'Hương ơi! Tớ được 8 điểm kìa! Tớ đã cố gắng hết sức rồi. Bây giờ mới nhận được kết quả đó. Tớ rất vui. Chắc bố mẹ tớ cũng sẽ rất hạnh phúc khi biết được. Nhưng sao cậu trông buồn thế? Cậu được bao nhiêu điểm vậy?'
Nghe Huyền nói, tôi càng thêm buồn và xấu hổ. Huyền vui vẻ với điểm 8 đầu tiên của môn Văn. Còn tôi, kẻ vẫn coi điểm 8 là không được gọi là cao, thì hôm nay lại chỉ có điểm 3! Tôi không thể diễn tả hết nỗi đau trong lòng lúc đó. Tôi cảm thấy cô giáo nhìn tôi với ánh mắt thất vọng và buồn bã.
Trên đường về nhà, tôi đi rất chậm với bước chân nặng trĩu. Bố mẹ luôn tin tưởng và hy vọng vào tôi nhiều lắm. Nếu bố mẹ biết tôi bị điểm 3, họ sẽ nghĩ gì về tôi? Bố thường khuyến khích tôi học giỏi và mong muốn tôi trở thành luật sư như ý muốn. Còn mẹ, biết bao đêm mẹ ngồi cạnh tôi, đợi tôi học xong mới đi ngủ. Mẹ chỉ mong con gái mình học giỏi và ngoan. Tôi không thể để bố mẹ biết, họ sẽ thất vọng và buồn lắm. Tôi sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì tất cả học sinh làm bài quá kém… Với suy nghĩ dối trá ấy, tôi về đến nhà không biết đã mất bao lâu.
Khi bước vào nhà, mẹ ôm tôi và thấy tôi rất mệt mỏi. Ánh mắt mẹ đầy lo lắng. Tôi khóc và kể cho mẹ nghe về điểm số của mình. Tôi nghĩ bố mẹ sẽ mắng tôi nhưng không, mẹ lại dịu dàng khuyên tôi bình tĩnh và học hỏi từ kinh nghiệm. Lời của mẹ khiến tôi cảm thấy thêm xấu hổ.
Tối đó, tôi xem lại bài văn của mình một cách kỹ lưỡng. Điểm 3 như một lời nhắc nhở đối với tôi. Tôi quyết tâm rằng chỉ có một điểm 3 duy nhất là đủ. Tôi sẽ khám phá lại những điểm 9, 10 cùng với sự tin tưởng từ cha mẹ, thầy cô và bạn bè.
Kỉ niệm ấy là một phần không thể nào quên được trong lòng tôi dù đã rất lâu từ đó. Từ đó, tôi đã sửa chữa được sự nông cạn của mình và điểm 3 không còn xuất hiện trong bài văn của tôi nữa.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 6
Mỗi người chúng ta đều có một câu chuyện đặc biệt để ghi nhớ mãi mãi. Tôi cũng không ngoại lệ, luôn giữ trong lòng một câu chuyện đó. Nó đã ấn định từ năm xưa, về một lời nói dối không bao giờ phai nhạt.
Khi đó, tôi bảy tuổi, một cô bé vô tư và hồn nhiên. Em gái tôi mới ba tuổi, là một đứa trẻ dễ thương và dễ mến. Gia đình chúng tôi nhỏ bé, không giàu có nhưng luôn đầy ấm áp và hạnh phúc. Cuộc sống êm đềm như thế, ba mẹ đi làm, chị em tôi đi học và về nhà làm những việc nhỏ. Gần cuối năm đó, ba đột ngột bắt đầu vắng nhà nhiều. Có những lúc, ông ở xa cả tháng không về. Mẹ cũng hay không có mặt, chúng tôi đều gửi ông bà chăm sóc. Một lần, tôi không kìm được tò mò, hỏi mẹ:
- Ba bận công việc gì mẹ nhỉ? Con thấy ba ít về nhà hơn bao giờ hết.
Mẹ nhìn tôi một lúc, dường như không biết phải trả lời thế nào. Một lát sau, mẹ mới nói:
- Ba đang bận công việc, gần Tết rồi, ba cần phải tranh thủ để ăn Tết cùng gia đình!
Nghe như vậy, tôi tin rằng ba đang rất bận rộn. Mỗi khi ba về nhà, tôi thấy ba càng ngày càng yếu đuối hơn, cả về thân hình và tinh thần. Tôi lo lắng hơn, không dám đòi hỏi ba như trước. Khi ba vắng nhà quá lâu, mọi người sẽ gọi về nhà. Dần dần, đó trở thành điều quen thuộc. Ba yếu đi, mẹ dường như cũng buồn bã hơn. Một lần, tôi thấy mẹ ngồi trong phòng, nước mắt rơi lặng lẽ. Lúc đó, tôi rất lo lắng. Bài kiểm tra tuần trước, tôi lười học và bị điểm kém. Tôi đã giấu đi và nói dối mẹ. Liệu mẹ có nhận ra điều đó không? Mẹ buồn vì kết quả học tập hay vì sự lừa dối của tôi? Suy nghĩ lo lắng vấy bám, cuối cùng tôi quyết định bước vào phòng. Tôi gọi nhẹ:
- Mẹ ơi!
Mẹ quay lại nhìn tôi, lau đi những giọt nước mắt. Tôi càng tin rằng mẹ buồn vì tôi, không thể nào nhịn được nữa, tôi ôm mẹ và nói:
- Con xin lỗi, con không nên giấu mẹ về bài kiểm tra bị điểm kém. Con hứa lần sau sẽ học chăm chỉ, để ba mẹ tự hào về con... Tôi cảm nhận vòng tay của mẹ run lên, mẹ cũng khóc cùng tôi. Tôi khóc cho đến khi mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong giường. Không lâu sau đó, ba chuyển về nhà và không ra ngoài nữa. Tôi rất vui mừng, không còn phải xa cách với ba như trước. Nhưng khi nhìn thấy ba yếu đuối, không còn khỏe mạnh, tôi lo sợ. Ba luôn nằm trên giường, không ra ngoài. Đôi khi tôi chỉ dám nhìn qua cửa phòng. Khi thấy bác sĩ đến, tôi nghĩ ba bị ốm, nên tôi không dám làm phiền ba. Một hôm, tôi nghe thấy tiếng ba gọi:
- Vào đây con!
Tôi vui mừng chạy vào trong, leo lên ghế bên cạnh giường hỏi ba:
- Ba ơi, ba đã ổn chưa ạ? Ba mỉm cười và xoa đầu tôi, âm thanh ấm áp:
- Ba đã khỏe hơn nhiều rồi, con gái ngoan. Nghe được câu trả lời, lòng tôi an tâm hơn rất nhiều. Tôi ngồi đó trò chuyện với ba, ba nói về tương lai với tôi. Cuối cùng, ông nói:
- Sắp tới, ba phải đi đâu đó xa xôi trong một khoảng thời gian dài. Có lẽ khi con lớn lên, ba mới quay về. Con có thể hứa với ba rằng, trong thời gian ba vắng nhà, con sẽ học tập chăm chỉ, chăm sóc em và mẹ được không?
Khi đó, tôi chưa thực sự hiểu ý nghĩa của lời ba, chỉ biết rằng ba sẽ đi xa và nhờ tôi chăm sóc gia đình. Tôi không ngần ngại mà gật đầu đồng ý ngay:
- Dạ, được ạ. Con sẽ chăm sóc em và mẹ chu đáo. Khi ba về, đừng quên mua quà cho con nhé.
- Rõ ràng rồi. Con hứa không được đòi hỏi ba và mẹ nha! - Ba nắm lấy tay tôi. Đó là cách mà ba và con tôi cam kết lời hứa.
Sau một lát, ba bảo ba hơi mệt, kêu tôi ra ngoài chơi. Tôi đi về phòng của mình một cách ngoan ngoãn. Sau đó, tôi không còn gặp lại ba nữa. Mẹ mang bức ảnh của ba, bức ảnh ba cười hồn nhiên, đặt lên cao và nói:
- Trong thời gian ba đi vắng, bức ảnh này sẽ thay thế cho ba.
Mọi người khi đến nhà lại thường nhìn chúng tôi, lặng lẽ lau nước mắt. Tôi không hiểu vì sao người lớn lại kỳ lạ như thế, thường xuyên khóc. Em gái tôi còn nhỏ, dù tôi đã nói với nó nhiều lần rằng ba đi vắng, nhưng nó vẫn hay khóc và nhớ ba. Những lúc ấy, em bé khóc, mẹ cũng sẽ khóc theo. Có lúc tôi cũng không thể kiềm chế được nước mắt vì ba mãi không trở về. Nhiều lần tôi leo lên ghế, nhìn bức ảnh và thắc mắc không biết:
- Khi nào ba mới quay về? Cả con, cả mẹ đều nhớ ba nhiều lắm!
Nhiều năm trôi qua, cuộc sống vẫn tiếp tục như vậy. Tôi luôn mong ba, bởi ba đã hứa sẽ trở về. Tôi mong mình sẽ lớn lên nhanh chóng để gặp ba. Nhưng cho đến khi tôi mười bốn tuổi, tôi mới hiểu hết mọi chuyện. Ba đã đến một nơi rất xa, làm sao có thể quay lại được nữa chứ? Năm đó ba nói như vậy chỉ để tôi không buồn bã, không tự ti khi lớn lên. Tang lễ của ba diễn ra đơn giản, nhanh chóng. Sau này, tôi hỏi mẹ, mẹ nói:
- Ba không muốn con nghĩ rằng mình lớn lên mà không có ba như bạn bè, sẽ buồn bã và tự ti. Trước khi đi, ba muốn mọi người làm như vậy. Ba nói dối con không phải là điều đúng, nhưng ông ấy chỉ muốn con có một tuổi thơ đầy đủ.
Hiểu ra điều đó, tôi cảm thấy đau đớn lắm. Tôi từng trách ba đã nói dối tôi, dù khi còn nhỏ ba luôn dạy tôi phải trung thực, phải giữ lời hứa. Lời dối trá ấy đã theo tôi nhiều năm, trở thành niềm tin của tôi. Ngay cả khi lớn lên, câu nói đó của ba vẫn là nguồn động viên tinh thần cho tôi, khiến tôi tin rằng ba luôn ở bên cạnh. Không phải tất cả lời nói dối đều là xấu xa, một số lại mang lại sức mạnh cho cuộc sống. Đừng vội kết án ai đó vì đã dối gạt bạn, có thể đó là những lời nói dối chân thành và tốt đẹp.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 7
Trong một buổi học, cô giáo giới thiệu một bạn mới tên Lan đến lớp. Cô nói: “Đây là Lan, bạn mới của chúng ta, hãy làm quen nhé.”
Cả lớp đều nhìn Lan một cách ngạc nhiên với bộ quần áo có một vài nơi bị vá. Có học sinh thì thầm: “Gớm! Ai muốn làm bạn với nó chứ!” Cô giáo cho Lan ngồi cạnh tôi ở bàn đầu tiên. Tôi thấy mình tự đặt ra xa cách với Lan.
Một ngày, khi cô giáo đang giảng bài toán, cô gọi Lan lên giải. Lan cố gắng nhưng không thành công. Từ cuối lớp có tiếng nói: “Bài dễ mà cũng không làm được, làm mất điểm thi đua của cả lớp đấy!”
Cô giáo không hài lòng, cô đưa Lan về chỗ ngồi.
Khi tan học, nhóm bạn lườm Lan và bỏ chạy. Lúc đó, tôi nhìn thấy Lan thật đáng thương. Không ai muốn lười học cả!
Về nhà, khi tôi đang đi ngang cửa hàng sách, thấy Lan đang mang nước qua đường. Khi thấy tôi, cô ấy như sợ hãi và vội vàng bỏ đi. Đột nhiên, Lan trượt ngã và làm đổ hai xô nước. Một người phụ nữ béo chạy lại và la mắng. Lan ôm mặt khóc và bỏ chạy như bị ma đuổi.
Tôi theo kịp Lan đến một ngôi nhà rách nát. Lúc đó mới nhận ra nhà của Lan rất nghèo! Mẹ bị ốm, bố đi xích lô kiếm tiền nuôi cả gia đình. Lan phải làm công để mua thuốc cho mẹ. Tôi đã hiểu sai Lan.
Sáng hôm sau, tôi kể lại câu chuyện cho các bạn trong lớp nghe, tất cả đều xúc động và nhận ra sự vô tâm của mình. Và từ đó, cả lớp quyết định: “Góp tiền giúp đỡ bạn nghèo vượt khó”.
Từ đó, chúng tôi luôn ủng hộ Lan. Giờ đây, Lan đã trở thành học sinh giỏi của tỉnh. Và tôi cùng Lan trở thành bạn thân từ lúc nào không hay.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 8
Nghe đâu cuộc đời mất bạn bè cũng giống như thế giới mất ánh sáng mặt trời. Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều cần có bạn bè, người tri âm tri kỉ, có thể chia sẻ mọi điều. Với tôi, Ánh Phương là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ, người luôn ở bên tôi trong mọi lúc, không thể quên.
Năm đó, gia đình tôi chuyển đến một xã nhỏ ở Lào Cai. Miền quê nghèo khó khiến tôi cảm thấy buồn bã, chán nản. Ngày học đầu tiên ở đây thật là một ngày dài và nhàm chán. Tôi học lớp 4, tuổi thơ đầy ảm đạm, nhớ nhà, nhớ thầy cô và bạn bè cũ. Khi mẹ đưa tôi đến trường và rời đi, tôi cảm thấy cô đơn và trống vắng.
Sau khi chào hỏi, tôi lặng lẽ quay lại bàn, nhưng cảm thấy rất cô đơn. Mỗi người đều tránh xa tôi và làm tôi cảm thấy khó chịu. Ngày đầu tiên trôi qua nặng nề. Đến ngày thứ tư, tôi vô tình làm đổ mực vào vở của bạn bên cạnh và không xin lỗi, cô ta đánh tôi một cái vào mặt. Lúc đó, một cô gái xuất hiện và ngăn cản cô ta. Tôi rơi nước mắt, chỉ biết nhìn vào đôi bàn tay bé xíu, còn ngửi mùi mồ hôi chua trên cơ thể, kéo tôi ra ngoài.
Bấy giờ, tôi dễ dàng nhận ra bạn, với khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt hai mí rõ nét, cái mũi hơi nhọn và đôi môi nhỏ mềm mại. Ánh mắt đầy quyết đoán và kiên định. Bạn hơi gầy, nhưng khuôn mặt vẫn rất dễ thương và hấp dẫn. Bộ quần áo của Phương đã cũ kỹ, với vài vết vá sau lưng. Mỗi khi gợi nhớ lại hình ảnh đó, lòng tôi không kìm được nước mắt.
Thấy tôi im lặng, bạn mới quay sang và hỏi:
- Cậu đã hết khóc chưa? Đừng khóc nữa, mới chỉ là chuyện nhỏ mà đã học được bài học rồi.
Tôi vẫn cảm thấy tức giận và buồn bã, mãi mới nói được:
- Cảm ơn cậu nhiều. Nhưng tại sao cậu lại giúp tớ như vậy?
- Không có gì đáng cảm ơn đâu. Tớ cũng mới chuyển đến đây được 2 năm, ban đầu cũng không thích nơi này lắm. Nhưng dần dần, tớ thấy mọi thứ ở đây cũng khá là thú vị và đáng yêu. Tớ đã kết bạn với mọi người và nhận thấy họ rất tốt. Vì vậy, tớ quyết định không còn khép kín nữa.
- Nhưng tớ ghét mọi người ở đây lắm. Tôi nói trong cơn tức giận.
Phương nhẹ nhàng khuyên tôi rằng: Nếu tôi không chơi với mọi người, làm sao có thể biết được họ có những điểm gì tốt? Sau đó, Phương nhìn sâu vào mắt tôi mà không nói thêm. Tôi rời đi với những lời khuyên ấy, và ánh mắt của Phương đã giúp tôi hiểu biết nhiều điều, mà có lẽ lời nói không thể diễn tả hết được.
Những ngày sau đó, tôi luôn gắn bó với Phương. Phương dạy tôi những điều mà một đứa trẻ thành phố như tôi chưa bao giờ biết: đi săn cua, bắt ốc, lội ruộng, thả trâu, thả diều,... Tôi cũng dần trở nên hòa mình với mọi người hơn. Tôi nhận ra rằng mọi người trong lớp đều đáng yêu, hiền lành và tốt bụng, ngay cả đứa từng tát tôi khi tôi làm đổ mực vào sách cũng không phải là người xấu. Đó là một người nóng tính nhưng luôn tốt bụng, luôn tươi cười và sẵn lòng giúp đỡ người khác. Thời gian chơi với Phương giúp tôi hiểu rằng nhà Phương chỉ còn hai mẹ con, bố cô bé đã mất khi làm công nhân xây dựng ở thành phố, sau đó mẹ con trở về quê nội làm ăn kiếm sống. Mẹ Phương bán rau để nuôi cô con gái lớn lên. Vì thế, mặc dù còn nhỏ tuổi, Phương đã trở nên chín chắn và trưởng thành hơn rất nhiều so với chúng tôi.
Giờ đây, tôi và gia đình đã chuyển về sống ở thành phố. Tôi không còn có cơ hội ở bên cạnh Phương và những người bạn đó nữa. Nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ kia tôi sẽ không bao giờ quên. Cho đến bây giờ, tôi và Phương vẫn giữ liên lạc với nhau, bằng thư tay, nghe có vẻ lạ nhưng chúng tôi muốn nhìn thấy nét chữ của nhau. Bởi vì thấy chữ cũng chính là thấy được người.
Lần gặp gỡ đầu tiên đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng tôi. Không phải vì ngoại hình mà vì tính cách mạnh mẽ, kiên cường, và con tim ấm áp của Phương. Phương đã dạy tôi một bài học về sự hòa đồng trong một cộng đồng. Cô ấy đã cho tôi biết về tình yêu, về lòng nhân ái ở một vùng quê nghèo nhưng giàu tình người. Tôi chân thành cảm ơn cô bạn thân thiết thuở thơ ấu của mình - Ánh Phương.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 9
Trong cuộc đời của mỗi người sẽ có vô vàn kỉ niệm có thể là vui hoặc buồn, có thể là hạnh phúc hoặc đau khổ, cũng có cả ngàn vạn khuôn mặt chúng ta sẽ gặp dù ấn tượng hay nhạt nhòa. Thế nhưng với tôi câu chuyện về người thầy người mẹ vĩ đại vẫn còn như đang sống trong trái tim mình. Và tôi tin rằng đó sẽ là những kỉ niệm đến suốt cuộc đời tôi vẫn không thể nào quên được.
Năm tôi học lớp 5 vì một biến cố gia đình mà tôi chuyển hẳn về quê sống với ngoại để mẹ đi làm ăn xa. Phải chuyển từ một môi trường vốn đã quen thầy quen bạn để đến với một nơi vừa xa lạ vừa lạ lẫm với tôi là một điều vô cùng khó khăn. Cộng với những xáo trộn trong gia đình khiến bản thân tôi trở nên khép kín lì lợm và đôi khi hiếu thắng.
Khi trở về trường tiểu học ở quê ngoại, những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ tôi lại tràn ngập. Tôi nhớ lớp cô Lan - người dạy môn Ngữ văn. Cô Lan cao gầy, mái tóc dài quyến rũ, ấm áp như những cánh hoa nở trên cánh đồng.
Lần đầu tiên được cô giới thiệu với các bạn lớp, tôi cảm thấy hồi hộp và xa lạ. Cô Lan nhấn mạnh sẽ giúp đỡ tôi hòa nhập. Tôi ngồi ở bàn thứ 3, trầm tư nhìn mọi người xung quanh.
Bản tính ngang ngạnh khiến tôi cảm thấy cô đơn trong môi trường mới. Tôi im lặng, chỉ nhìn những trò chơi bên ngoài cửa sổ.
Mỗi lần cô Lan quan tâm, tôi chỉ trả lời lạnh nhạt. Tôi không muốn chia sẻ cảm xúc của mình.
Cô Lan luôn dành thời gian quan tâm và khuyên bảo tôi. Nhưng trong tâm trí tôi, không có gì đặc biệt ngoài việc nhớ về chữ viết đẹp của cô và giọng nói ấm áp.
Một ngày, khi tôi đang suy tư về gia đình, cô Lan gọi tên tôi trong lớp. Tôi ngơ ngác và bối rối. Từ đó, tôi bắt đầu chăm chỉ hơn trong học tập và không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Trong một bài giảng về tình yêu thương gia đình, tôi tự tin đứng lên trả lời câu hỏi của cô Lan. Tôi trích dẫn một câu ca dao về tình mẫu tử và nhận được sự khen ngợi từ cả lớp.
Từ ngày đó, tôi trở nên vui vẻ và hòa đồng hơn. Nhưng cũng từ đó, tiết ngữ văn của cô Lan được thay thế bởi một giáo viên khác do cô ấy ốm nghỉ.
Sau một tuần không thấy cô, sự tò mò dẫn dắt tôi đến phòng họp giáo viên. Tôi nghe lén câu chuyện của hai giáo viên, cảm thấy hối tiếc vô cùng vì đã làm tổn thương cô Lan bằng sự ngây thơ của mình.
Giọt nước mắt rơi khi tôi nhận ra sự tổn thương mà tôi đã gây ra cho cô. Tôi quyết định phải xin lỗi cô.
Một tuần sau, cô Lan trở lại lớp. Tôi ở lại để xin lỗi cô và chia sẻ sự hối tiếc của mình.
Tôi thẳng thắn xin lỗi cô và nghe câu chuyện về cuộc sống của cô. Đó là bài học giúp tôi hiểu rõ hơn về sự ngây thơ và tình cảm của mình.
Câu chuyện này nhắc nhở tôi rằng nên suy nghĩ trước khi nói và đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 10
Trong ký ức tuổi thơ, mỗi người đều có những kỷ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo của mình. Riêng tôi, có một kỷ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính.
Khi tôi học lớp một, tôi ghi nhận những kỷ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm. Tôi cảm nhận sự ấm áp và nghiêm túc của thầy trong từng bài học.
Thầy Hồ Viết Cảnh, người thầy nhanh nhẹn và già dặn, đã dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên. Tôi nhớ những dòng chữ đẹp được viết trên bảng và những bài học ý nghĩa mà thầy truyền đạt.
Giọng nói ấm áp của thầy khiến cho tôi cảm thấy an tâm và tin tưởng. Thầy không chỉ là một người thầy mẫu mực mà còn là một người bạn đồng hành đáng trân trọng.
Thầy luôn quan tâm đến tình cảm và sự phát triển của học sinh. Bằng sự nhân ái và tận tâm, thầy đã trở thành người thầy đáng quý trong lòng tôi.
Những lúc buồn bã, thầy luôn sẵn lòng lắng nghe và an ủi. Tôi cảm thấy biết ơn và quý trọng sự hiện diện của thầy trong cuộc sống của mình.
Dù có những lúc không đồng ý, nhưng tôi hiểu rằng mọi điều thầy làm đều vì lợi ích của học sinh. Tôi hứa sẽ cố gắng phấn đấu và làm tốt hơn để không làm thất vọng thầy.
Thầy đã để lại trong tôi những kí ức về một người thầy đơn giản và đáng yêu. Tôi hứa sẽ nỗ lực học tập để trở thành một công dân có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ luôn được khắc ghi, như câu danh ngôn: 'Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.'