Tổng hợp hơn 50 mẫu văn nghị luận phân tích và đánh giá một tác phẩm văn học hay nhất, với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn một cách xuất sắc hơn.
(50+ mẫu) Viết bài văn nghị luận phân tích, đánh giá một tác phẩm văn học
Đề bài: Soạn văn nghị luận phân tích và đánh giá một tác phẩm văn học (về chủ đề và nhân vật trong tác phẩm truyện).
Soạn văn nghị luận phân tích và đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 1
Nguyễn Tuân được đánh giá là một “nhà văn lớn, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp”, ông có vị thế và ý nghĩa quan trọng đối với văn học Việt Nam. Trước cuộc cách mạng, ông tránh xa hiện thực, quay trở lại một thời kỳ phồn thịnh, tập “Vang bóng một thời” là tập truyện tiêu biểu nhất cho phong cách của ông trước cuộc cách mạng. Trong đó, không thể không nhắc đến “Chữ người tử tù” với sự kính trọng đặc biệt trước chữ nghĩa tao nhã của truyền thống.
“Chữ người tử tù” được in trong tập “Vang bóng một thời” xuất bản năm 1940, tác phẩm khi ra đời trên tạp chí Tao đàn với tên gọi “Dòng chữ cuối cùng”, sau đó được in thành sách với tựa đề “Chữ người tử tù”. Tác phẩm truyền tải đầy đủ tinh thần của tác giả, cũng như giá trị nhân văn của nó. “Chữ” đại diện cho cái đẹp, cái tài sáng tạo ra cái đẹp, cần phải được tôn vinh, ngợi khen. “Người tử tù” là biểu tượng của cái xấu, cái ác, cần phải loại bỏ khỏi xã hội. Ngay từ tiêu đề đã chứa đựng những mâu thuẫn, tạo ra tình tiết truyện gay cấn, khiến người đọc tò mò. Từ đó làm nổi bật chủ đề tư tưởng của tác phẩm: tôn vinh cái đẹp, cái tài, khẳng định sự bất tử của cái đẹp trong cuộc sống.
Câu chuyện tập trung vào những tình huống gặp gỡ độc đáo, lạ xảy ra trong một nhà tù, vào những ngày cuối cùng của Huấn Cao, một người tử tù mang theo tài năng và lòng dũng cảm nhưng không được công nhận. Hai nhân vật chính có địa vị xã hội trái ngược nhau. Huấn Cao muốn lật đổ trật tự hiện thời, trong khi quản ngục là biểu tượng của pháp luật và trật tự xã hội. Tuy nhiên, ở phương diện nghệ thuật, vai trò của họ lại hoàn toàn ngược lại: Huấn Cao sáng tạo ra vẻ đẹp bằng cách viết chữ, trong khi quản ngục yêu thích và tôn trọng vẻ đẹp. Mối quan hệ này là sự kết nối chặt chẽ giữa họ. Với các tình huống độc đáo này, câu chuyện đã phát triển mạch lạc và hấp dẫn, từ đó làm nổi bật tính cách của nhân vật và chủ đề chính: Sức mạnh vĩnh cửu của vẻ đẹp, chiến thắng của vẻ đẹp.
Điểm nổi bật trong câu chuyện là Huấn Cao, người được biết đến với tài viết chữ xuất sắc và danh tiếng trên khắp. Có được những bức chữ của Huấn Cao là điều mà mọi người mong mỏi, và việc treo chúng trong nhà là một niềm vui, một niềm tự hào lớn. Tài năng của Huấn Cao không chỉ là thường thấy mà còn vượt ra ngoài sức tưởng tượng.
Ngoài tài năng, Huấn Cao còn mang trong mình vẻ đẹp của sự trong sáng và khiêm tốn. Mỗi nét chữ mà ông viết đều là một món quà đặc biệt mà ông dành cho thế giới, và ông chỉ dành chúng cho những trái tim đích thực. Sự khiêm tốn và lòng trung thành của Huấn Cao được thể hiện rõ trong việc ông đồng ý viết chữ cho viên quản ngục.
Trong Huấn Cao, chúng ta cũng thấy được vẻ đẹp của một người có lòng dũng cảm và ý chí mạnh mẽ. Ông không ngần ngại đối đầu với những nguy hiểm và luôn giữ vững tư thế của mình, cho dù đó là trước sự đe dọa của sự tử hay sự sụp đổ của quyền lực.
Điều tuyệt vời nhất là cảnh viết chữ, nơi ba vẻ đẹp của Huấn Cao tỏa sáng rực rỡ. Mỗi nét chữ được viết ra như một tác phẩm nghệ thuật, thể hiện hoài bão và ý chí của một con người kiên cường. Việc Huấn Cao viết chữ cho viên quản ngục là một biểu hiện của lòng biết ơn và trung thành của mình.
Viên quản ngục là một nhân vật có số phận bi thảm, nhưng vẫn giữ được tấm lòng cao cả và lòng trung thành đáng kính. Sự hiểu biết và sự tôn trọng giữa hai nhân vật đã tạo nên một mối quan hệ đầy ý nghĩa và cảm động.
Trong những ngày cuối cùng của Huấn Cao, hành động của viên quản ngục đã làm bùng nổ lên vẻ đẹp tinh thần của họ. Việc chụp chữ của Huấn Cao đã là một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời của họ, là một biểu hiện của sự tôn trọng và biết ơn.
Tác phẩm đã tạo ra những tình huống truyện độc đáo và sáng tạo. Việc xây dựng nhân vật đặc sắc đã góp phần tạo ra vẻ đẹp của mỗi nhân vật, từ vẻ đẹp thiên lương đến vẻ đẹp của sự kiêu ngạo và trọng đại. Nguyễn Tuân đã thành công trong việc tái hiện không khí cổ xưa thông qua câu chuyện và bút pháp của mình.
Trong truyện ngắn Chữ người tử tù, Nguyễn Tuân đã thể hiện niềm tin vào sức mạnh cuối cùng của cái đẹp và thiên lương trước sự tàn nhẫn của cái xấu. Ông cũng đã tôn trọng và thể hiện lòng yêu nước thông qua việc khắc họa giá trị văn hóa truyền thống. Nghệ thuật viết và xây dựng tình huống của ông đã góp phần làm nên thành công của tác phẩm.
Dàn ý viết bài văn nghị luận phân tích và đánh giá một tác phẩm văn học
1. Mở đầu: Giới thiệu vắn tắt về tác phẩm (tiêu đề, tác giả,...) và ý kiến tổng quan của người viết về tác phẩm. Giải thích lý do lựa chọn tác phẩm để phân tích và đánh giá.
2. Nội dung chính:
+ Tóm tắt nội dung chính của truyện.
+ Phân tích và đánh giá về chủ đề của truyện dựa trên các chi tiết trong tác phẩm.
+ Đánh giá và phân tích những đặc điểm nghệ thuật của tác phẩm. Mỗi phân tích và đánh giá cần có các chi tiết đáng chú ý được trích dẫn từ tác phẩm.
3. Kết luận:
Tóm tắt các nhận định quan trọng từ phần thân bài, khẳng định giá trị của tác phẩm và đưa ra một số ý kiến mở rộng, ...
Viết bài văn nghị luận phân tích và đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 2
Truyện 'Thần Trụ trời' thuộc thể loại thần thoại, kể về nguồn gốc của vũ trụ và muôn loài, hay còn được biết đến như thần thoại suy nguyên, được tác giả Nguyễn Đổng Chi sưu tầm. Tác phẩm này được đánh giá là có giá trị với chủ đề và hình thức nghệ thuật đặc sắc.
Trong câu chuyện 'Thần Trụ trời', thần Thần Trụ trời với sức mạnh phi thường đã chia rẽ bầu trời và mặt đất, sử dụng đất đá để tạo nên núi, đảo,.. Điều này giúp giải thích nguồn gốc của các hiện tượng tự nhiên một cách sáng tạo.
Câu chuyện mở đầu bằng cách mô tả không gian vũ trụ hoang sơ, tối tăm, và thời gian chưa xác định 'Chưa có vũ trụ, chưa có muôn vật và loài người'. Trong không gian tối tăm ấy, Thần Trụ trời đã xuất hiện với thân hình khổng lồ 'Chân thần dài không thể diễn tả'. Bằng sức mạnh phi thường, thần đã tạo ra đất đá, xây cột đá cao để chống trời. Khi cột cao hơn, bầu trời càng rộng lớn. Thần đã tạo ra núi đồi từ đất đá, giải thích quá trình hình thành thế giới một cách sáng tạo. Chủ đề của câu chuyện trở nên gần gũi và hấp dẫn với độc giả nhờ vào việc sử dụng hình ảnh thiên nhiên.
Chủ đề và nghệ thuật trong văn học thường đồng hành và bổ sung cho nhau. 'Thần Trụ trời' không ngoại lệ, sự sáng tạo về hình thức nghệ thuật liên quan đến cốt truyện và nhân vật đã giúp làm nổi bật chủ đề của câu chuyện. Là một truyện thần thoại, 'Thần Trụ trời' được xây dựng đơn giản và gần gũi, xoay quanh việc thần Trụ trời tạo ra đất, trời và các địa hình tự nhiên. Dựa vào trí tưởng tượng của con người cùng với yếu tố huyền bí, câu chuyện đã giải thích quá trình hình thành vũ trụ và thế giới tự nhiên. Thấy rõ được lòng ham muốn khám phá và tìm hiểu của con người ở giai đoạn sơ khai. Nghệ thuật xuất sắc cũng được thể hiện thông qua việc phát triển nhân vật và sử dụng kỹ thuật cường điệu, phóng đại kết hợp với các chi tiết hư cấu. Hình ảnh Thần Trụ trời với kích thước 'khổng lồ' và sức mạnh phi thường giúp độc giả hình dung rõ ràng về một vị thần trong thần thoại.
'Thần Trụ trời' với những điểm đặc sắc về chủ đề và hình thức nghệ thuật đã mang lại cho độc giả một câu chuyện hấp dẫn, giải thích về nguồn gốc của các hiện tượng tự nhiên. Đồng thời, câu chuyện cũng phản ánh sự mong muốn, khát khao được tìm tòi, khám phá của con người ở thời kỳ đầu của lịch sử. Hy vọng rằng tác phẩm sẽ để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả yêu thích văn học dân gian.
Viết văn nghị luận phân tích và đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 3
Nguyễn Tuân là một tài năng văn chương vượt trội, là bậc thầy của truyện ngắn. Sáng tác của ông được chia thành hai giai đoạn trước và sau cách mạng tháng Tám. Trong giai đoạn trước, ông được biết đến là một nhà văn 'duy mĩ', đam mê với cái đẹp và coi đó là điểm cao nhất của nhân cách con người. 'Vang bóng một thời' là một tập truyện tiêu biểu cho thời kỳ sáng tác này của Nguyễn Tuân, không tin vào hiện tại và tương lai mà theo đuổi vẻ đẹp của quá khứ với những phong tục, thú vui tao nhã lành mạnh trong đó có trò chơi chữ của Huấn Cao và viên quản ngục trong truyện ngắn “Chữ người tử tù”. Hai nhân vật có nhân cách cao đẹp, thiên lương và sự lạ lùng của chữ được thể hiện rõ trong tác phẩm, tôn vinh tài năng văn chương và tư tưởng của Nguyễn Tuân.
Trong câu chuyện, Huấn Cao là một người có tài viết chữ đẹp nhưng bị kết án tử hình vì chống lại triều đình. Trước khi bị xử án, ông được đưa đến một trại giam có viên quản ngục và thầy thơ tôn trọng tài năng của Huấn Cao, tôn trọng người tài nên đã đối đãi tù nhân một cách lịch sự, mong muốn Huấn Cao sẽ sáng tạo bằng chữ. Hiểu được lòng nhân ái đó, Huấn Cao đã viết ra những bức thư trong tình cảnh khó khăn chưa từng có. Tình huống của câu chuyện là cuộc gặp gỡ giữa hai con người khác biệt, một bên là Huấn Cao có tài viết chữ nhưng lại đối đầu với triều đình, một bên là viên quan coi ngục đại diện cho người gìn giữ trật tự xã hội phong kiến đương thời nhưng lại khát khao ánh sáng của tri thức. Hai nhân vật đối lập trên mặt xã hội nhưng lại thấu hiểu, tôn trọng lẫn nhau trên mặt nghệ thuật. Nhân vật được Nguyễn Tuân đặt vào trong tình huống đối đầu tạo ra kịch tính cho câu chuyện và chữ viết là nút thắt được mở ra.
Huấn Cao là một nhân vật tài năng và gan dạ, kiêu hãnh, và có phẩm chất cao quý được thể hiện rõ trong tác phẩm. Đặc biệt là ở phần đầu tiên thông qua cuộc trò chuyện giữa viên quản ngục và thầy thơ. Tài năng viết chữ đẹp của ông khiến viên quản ngục mê mải muốn có chữ của Huấn treo ở nhà riêng vì 'chữ của ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm'. Nguyễn Tuân đã miêu tả mong ước của viên quản ngục để làm nổi bật tài năng nghệ sĩ mà nhiều người khao khát. Huấn Cao không chỉ là anh hùng dẻo dai đứng đầu cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình vì không hài lòng với chính sách của triều chính, mà còn là người không sợ sự đe dọa từ quyền lực, hiên ngang đối diện với tất cả. Ông là một nhân vật hiếm có, kết hợp giữa tài năng nghệ sĩ và phẩm chất anh hùng, tạo ra một cái nhìn độc đáo và khác biệt so với các nhân vật trong 'Vang bóng một thời'. Huấn Cao cũng có một phẩm chất cao quý không phải ai cũng có, là việc cho đi chữ, trong cuộc đời ông chỉ cho ba lần là ba người bạn đắc ý. Nhưng khi nhận ra tấm lòng của viên quản ngục, ông tỏ ra lịch sự và chu đáo để đáp lại sự chân thành đó. Giọng điệu của Huấn Cao trở nên nhẹ nhàng, ôn hòa hơn: 'Về bảo với chủ nhà, tối nay, khi lính canh về trại nghỉ, thì đem mực, bút và cả bó đuốc xuống đây để viết chữ'. Cho chữ, không phải viết chữ, nghe như lời ban xuống từ bề trên cho dưới. Ông khẳng định: 'Chữ là quý thực. Tôi không bao giờ ép mình viết câu đối vì vàng bạc hay quyền lực'. Huấn Cao không quan tâm đến vinh quang và sự giàu có, cũng không sợ sức mạnh để ép buộc mình làm điều mình không muốn. Mặc dù bị giam cầm trong ngục tù, tâm hồn ông không bao giờ bị giam giữ, ông luôn tự do trong tinh thần.
Huấn Cao quyết định cho chữ trong một tình huống không giống ai như Nguyễn Tuân đã nhận xét. Cảnh cho chữ là một nghệ thuật đặc biệt được nhà văn miêu tả rất ấn tượng. Thời gian đó là đêm cuối cùng trước khi ông ra pháp trường. Quang cảnh cho chữ đầy lạ lùng và đẹp như một cảnh trong mơ. Lạ lùng vì người ta thường cho chữ trong một căn phòng sạch sẽ, ánh sáng tỏa ra từ những ngọn đèn, có mùi hương của hương trầm, nhưng ở đây tại nhà lao, không có gì ngoài 'Buồng tối chật hẹp, ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột, phân gián', chỉ có ánh đuốc đỏ sáng đậm, khói bốc lên như trong một vụ hỏa hoạn. Phòng giam có ba người, nhưng chỉ có một người viết. Thầy thơ run run cầm chậu mực. Viên quản ngục nâng một tấm vải trắng căng trên mảnh ván. Huấn Cao, với cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang tô mực trên tấm vải, từng nét chữ được viết ra, 'người tù viết xong một chữ, viên quản ngục lại đặt một đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ lên tấm vải'. Ta thấy sự đối lập giữa một người tù bị giam giữ và hai người tự do đại diện cho quyền lực. Huấn Cao thì tự do, tự tại và đối lập, trong khi đó viên quản ngục và thầy thơ lại run run và lúng túng. Sự lúng túng của viên quản ngục không phải là sự thất bại mà là một sự kính trọng. Ông kính trọng sự đẹp đẽ đó như một điều tất yếu trong cuộc sống. Cả ba người đều đồng lòng, cùng chung một lòng yêu cái đẹp, cái đẹp của chữ viết liền với cái đẹp của tâm hồn và phẩm chất cao quý.
Trong 'Chữ người tử tù', Nguyễn Tuân thể hiện ba thái độ của con người đối với cái đẹp. Thứ nhất là thái độ phủ nhận, được thể hiện qua những tên lính vô lễ với Huấn Cao và bạn tù của ông. Chúng là những con người tàn bạo, thô lỗ, không biết quý trọng tài năng. Thứ hai là thái độ yêu mến cái đẹp và trân trọng người tài, được thể hiện qua tấm lòng của viên quản ngục và thầy thơ, họ luôn muốn biết về những người tài và sẵn sàng vượt qua nguy hiểm để có được chữ của Huấn Cao. Thái độ thứ ba là sự cao quý và rộng lượng của Huấn Cao, một nhân vật đặc biệt và đầy nhân phẩm.
Tác phẩm của Nguyễn Tuân thể hiện được tư tưởng về nghệ thuật và nhân phẩm con người. Nhân cách đẹp luôn kết hợp với cái tài và cái tâm, và cái đẹp luôn đi đôi với cái thiện. Chỉ có cái đẹp mới có thể làm cho con người trở nên tốt hơn, cao quý hơn.
Nguyễn Tuân đã thể hiện tài nghệ thuật tinh tế trong việc khắc họa con người và cảnh vật chi tiết trong tác phẩm của mình. Ông là một người yêu mến và trân trọng tài năng và cái đẹp, điều này được thể hiện rõ trong 'Chữ người tử tù'.
Nhà thơ nổi tiếng Ralph Emerson từng nói rằng: 'Yêu cái đẹp là thường thức. Tạo ra cái đẹp là nghệ thuật. Nhưng biết trân trọng cái đẹp mới là người nghệ sĩ chân chính.' Tác phẩm 'Chữ người tử tù' của Nguyễn Tuân thể hiện sự tìm kiếm và trân trọng cái đẹp của một người nghệ sĩ chân chính.
Nguyễn Tuân đã thành công trong việc thể hiện tư tưởng về nghệ thuật và nhân phẩm con người trong 'Chữ người tử tù'. Tác phẩm này luôn toả sáng và trường tồn với thời gian, khắc họa vẻ toàn mỹ của cái đẹp trong mọi hoàn cảnh.
Viết bài văn phân tích về một tác phẩm văn học.
Tài năng của Nguyễn Tuân đã được thể hiện qua cách ông khắc họa con người và cảnh vật chi tiết trong 'Chữ người tử tù'. Ông là một người yêu thơ và trân trọng tài năng, cái đẹp, và chuẩn mực tạo hoá.
Nguyễn Tuân (1910 – 1987) sinh ra trong một gia đình theo Nho giáo, quê nhà ở làng Mọc, nay là phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Ông là một nhà văn vĩ đại, góp phần quan trọng cho văn học Việt Nam hiện đại. Ông tìm kiếm cái đẹp trong cuộc sống để thổi hồn vào các tác phẩm của mình, tạo ra những làn gió mới, những vẻ đẹp nhân văn cao quý.
Tình huống đặc biệt là yếu tố quan trọng đưa tác phẩm truyện ngắn thành công, đó là chìa khóa thúc đẩy cốt truyện lên cao trào. 'Chữ người tử tù' là một ví dụ điển hình. Nguyễn Tuân đặt nhân vật vào tình huống trớ trêu, gặp gỡ giữa hai thế lực đối lập, tạo ra cuộc gặp gỡ kịch tính, cuốn hút.
Trong 'Chữ người tử tù', Nguyễn Tuân thành công xây dựng nhân vật chính diện, họ là biểu tượng của cái đẹp thanh cao. Hình tượng Huấn Cao, một anh hùng tài ba, đầy tinh thần quả cảm và cao quý, được miêu tả một cách xuất sắc.
Nguyễn Tuân khắc hoạ vẻ đẹp của nhân vật Huấn Cao qua nhiều khía cạnh. Huấn Cao hiện lên như một người nghệ sĩ tài hoa, được ngưỡng mộ và tôn trọng khắp nơi. Ông là biểu tượng của sự bất khuất và cao quý.
Huấn Cao là một anh hùng mạnh mẽ, không sợ hãi trước sức mạnh của cường quyền. Trong tình thế khó khăn, ông vẫn giữ vững tinh thần thanh cao và bất khuất. Hành động của Huấn Cao thể hiện sự kiên định và dũng cảm trước sự bạo lực của xã hội.
Nguyễn Tuân mô tả Huấn Cao như một anh hùng kiên cường, không vụ lợi, không mưu danh, chỉ viết cho bạn bè tri kỷ và trao cái đẹp cho đúng người. Ông biểu lộ sự cảm kích trước sự chân thành của viên quản ngục. Tấm lòng nhân hậu của ông không muốn lợi dụng bất kỳ ai.
Ngoài Huấn Cao, Nguyễn Tuân còn tạo ra nhân vật viên quản ngục, một người yêu cái đẹp nhưng bị lạc vào chốn bẩn thỉ. Viên quản ngục hiện thân cho sự thuần khiết giữa xã hội hỗn loạn. Tác phẩm là một minh chứng cho sự tồn tại vĩnh cửu của cái đẹp.
Trong một đêm tăm tối ở trại giam tỉnh Sơn, một cảnh tượng chưa từng thấy xuất hiện. Tình huống này thể hiện phong cách nghệ thuật tài tình của Nguyễn Tuân, làm nổi bật cái đẹp giữa bóng tối và bẩn thỉ.
'Chữ người tử tù' của Nguyễn Tuân là một tác phẩm hoàn mỹ, thể hiện lòng yêu nước và tôn trọng cái đẹp. Tác phẩm này đánh giá cao giá trị văn học và tư tưởng của tác giả.
Viết về một tác phẩm văn học là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng vô cùng thú vị.
Trước Cách mạng tháng Tám, Nguyễn Tuân là một nhà văn yêu cái đẹp và tôn thờ mĩ. Ông miêu tả và tôn vinh cái đẹp bằng ngôn ngữ phong phú của mình, tạo ra những nhân vật hiện thân của cái đẹp.
Trong truyện 'Chữ người tử tù', Nguyễn Tuân khám phá và mô tả cái đẹp ở cả bên ngoài và bên trong của nhân vật. Tác phẩm này là biểu tượng cho sự kết hợp giữa mĩ và dũng.
Trong truyện 'Chữ người tử tù', Huấn Cao được mô tả như một nhà thơ tài ba, người từng làm dấy lên 'bóng hồng' của một thời đã qua. Nguyễn Tuân lấy cảm hứng từ Cao Bá Quát - nhà thơ, nhà giáo, và lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa nông dân, để tạo ra nhân vật Huấn Cao. Ông đã tận dụng hai phương diện của Cao Bá Quát để phát triển nhân vật Huấn Cao.
Trong câu chuyện, có hai nhân vật chính: Huấn Cao, một nhà văn có tài viết chữ đẹp, và viên quản ngục, người say mê chữ viết của Huấn Cao, coi nó như một kho báu.
Họ gặp nhau trong nhà tù, trong một bối cảnh căng thẳng. Huấn Cao là lãnh đạo của cuộc khởi nghĩa nông dân, trong khi viên quản ngục là biểu tượng của sự trật tự xã hội. Mặc dù ở hai phía đối lập trong xã hội, họ vẫn có một mối liên kết sâu sắc qua nghệ thuật và tinh thần nghị lực.
Huấn Cao coi thường tiền bạc và quyền lực, nhưng lại tôn trọng những người trân trọng cái đẹp và tài năng. Ông khuyên viên quản ngục bỏ việc làm nhà tù để giữ vững lòng hiếu thảo và không phạm tội.
Với Huấn Cao, quyền lực và tiền bạc không quan trọng. Ông tôn trọng những tấm lòng biết trân trọng cái đẹp và tài năng. Những người như vậy theo ông là giữ được 'thiên lương'.
Dù gần đến ngày tử hình, Huấn Cao vẫn giữ vững tư thế cao quý, như một anh hùng. Trong nhà tù tối tăm, hình ảnh của Huấn Cao tương phản sáng bật với bức tranh u ám của xã hội thời đó.
Trong đêm viết chữ cho viên quản ngục, vẻ đẹp của Huấn Cao được thể hiện rõ. Tinh thần cao quý và sự dũng cảm hòa quyện trong không gian u ám của nhà tù.
Tại sao Nguyễn Tuân lại mô tả đây như là một 'cảnh tượng xưa chưa từng có'?
Cảnh này thật khác biệt, chưa từng xuất hiện vì trò chơi từ chữ nghĩa thanh cao không thường xảy ra trong những không gian trang trọng, mà lại diễn ra trong nhà tù tối tăm, bẩn thỉu, đầy mùi hôi.
Điều đặc biệt chưa từng thấy là hình ảnh người tử tù viết chữ lộng lẫy, trong khi viên quản ngục và thư lại, biểu tượng của xã hội, lại sợ hãi run rẩy.
Điều đó chỉ ra rằng trong môi trường tù đen, không phải cái xấu đang chiếm ưu thế mà chính cái Đẹp, cái Dũng, cái Thiện đang thống trị. Trong cảnh này, tình hình nhà tù đã thay đổi vì không còn kẻ phạm tội tử tù, chỉ còn người nghệ sĩ sáng tạo cái đẹp trước sự ngưỡng mộ của mọi người.
Ngoài hình ảnh Huấn Cao lộng lẫy, ta cũng thấy viên quản ngục đầy cảm động. Sự nhún nhường, sự run rẩy của họ không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối mà là biểu hiện của lòng chân thành.
Phần trích từ 'Chữ người tử tù' là phần hay nhất, với bút pháp tinh tế, chi tiết gợi cảm, và ngôn từ phong phú. Ngôn ngữ biến đổi, sáng tạo, có linh hồn và nhịp điệu.
'Chữ người tử tù' không chỉ là 'chữ' nữa, nó đại diện cho những hoài bão của một đời người. Đây là sự thắng lợi của cái đẹp và cái cao thượng trước sự phàm tục. Sự hòa hợp giữa Mỹ và Dũng trong hình tượng Huấn Cao là đỉnh cao nhân cách theo triết lí của Nguyễn Tuân.
Viết bài văn phân tích, đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 6
Nguyễn Tuân được coi là một nhà văn vĩ đại của văn học hiện đại Việt Nam. Ông được biết đến như một nghệ sĩ tài ba. Mỗi đoạn văn của Nguyễn Tuân như một nét chạm tinh xảo trên bức tranh ngôn ngữ (Tạ Tỵ). Tác phẩm 'Chữ người tử tù' là một trong những ví dụ rõ nét nhất cho nét bút tài ba của ông.
Huấn Cao là biểu tượng của văn học lãng mạn. Ông thể hiện sự tầm vóc phi thường qua từng chi tiết trong tác phẩm. Huấn Cao là một giấc mơ đầy nhân văn của Nguyễn Tuân.
Huấn Cao được mô tả như một nhân vật vĩ đại với tài viết chữ đẹp và tâm hồn cao quý. Chữ của ông trở thành biểu tượng của sự thiêng liêng, quý trọng thiên lương.
Tấm lòng biết trọng thiên lương là nét đặc trưng của Huấn Cao. Ông không chỉ là một tài năng, mà còn là một con người biết trân trọng những giá trị cao quý.
Huấn Cao luôn tỏ ra kiên cường và không sợ hãi trước cường quyền. Ông là biểu tượng của sự mạnh mẽ và bất khuất.
Cảnh cho chữ trong tác phẩm là biểu hiện sống động của tài hoa, thiên lương và khí phách của Huấn Cao.
Để thấu hiểu giá trị sâu sắc của cảnh cho chữ, chúng ta không thể không nói đến quá trình dẫn đến cảnh đó. Câu chuyện được chia thành hai phần rõ rệt: phần đầu giới thiệu nhân vật và chuẩn bị cho phần sau, phần sau mô tả cảnh cho chữ. Phần này là cốt lõi của câu chuyện, nơi bút lực của Nguyễn Tuân hiện hữu rõ ràng nhất.
Quan hệ giữa Huấn Cao và quản ngục ban đầu rất căng thẳng. Quản ngục khao khát có được chữ của Huấn Cao nhưng ông lại chỉ viết chữ cho những ai ông coi là tri kỉ. Tuy nhiên, tấm lòng tri kỉ của quản ngục đã khiến cho Huấn Cao cảm động. Đây chính là nguồn cảm hứng cho cảnh cho chữ.
Việc Huấn Cao cho chữ không chỉ là việc trả nợ hay thể hiện tài năng. Đó còn là biểu hiện của tấm lòng trước tấm lòng, sự đổi mới trong tình thế bất lợi.
Cảnh cho chữ được Nguyễn Tuân mô tả như một cảnh xưa nay chưa từng có. Đây là sự đối đầu của cái đẹp và cái xấu, và chiến thắng cuối cùng thuộc về cái đẹp.
Tác phẩm khẳng định rằng cái đẹp có thể tồn tại ở mọi nơi, mọi lúc, và có thể chiến thắng mọi cái xấu. Đây là giá trị nhân văn mà tác phẩm mang lại.
Nhờ vào nghệ thuật vẽ mây, nảy trăng và hệ thống ngôn ngữ cổ, Nguyễn Tuân đã làm nổi bật hình tượng Huấn Cao và khẳng định chiến thắng của cái đẹp.
Viết bài văn phân tích, đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 7
Cuối cùng của tác phẩm, màn cho chữ là một phần tác giả dành thời gian để tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh hùng Huấn Cao, qua đó tôn vinh sự chiến thắng của thiên lương. Điều này được thể hiện rõ nhất qua cách mô tả chi tiết, nhấn mạnh vào cái đẹp của nhân vật chính.
Từ xa xưa, việc chơi chữ đã trở thành một thú vui tinh tế, tinh tế của những người có học thức, các sĩ tử,... Những câu đối, những câu nói hay, những bài thơ nổi tiếng được những nghệ sĩ thư pháp tài năng viết lên giấy, giúp tâm hồn con người thư thái hơn. Chơi chữ không chỉ là biểu hiện của cái đẹp, của tài năng mà còn là minh chứng cho trí tuệ của con người.
Không gian và thời gian trong cảnh cho chữ được mô tả sống động và chân thực. Trong một đêm tối tăm, khi bóng đêm bao phủ mọi ngóc ngách, nhà tù trở nên chật hẹp, ẩm ướt và mệt mỏi. Tuy nhiên, ngay cả ở nơi đen tối nhất, vẫn có những khoảnh khắc đáng nhớ, làm rung động trái tim của những con người tài năng.
Trong một không gian tối om, ba người đang tập trung vào một tấm bạch giấy trắng. Mặc dù xung quanh có khói bốc lên như lửa đốt, ánh sáng đỏ của đuốc chiếu sáng, họ vẫn tập trung để tạo ra một tác phẩm hoàn hảo. Sự đối lập giữa Huấn Cao - người cho chữ và viên quản ngục - người nhận chữ, đã được tác giả mô tả rất rõ qua những hành động, cử chỉ và thái độ của họ.
Trước vẻ đẹp, mọi thứ xung quanh dường như chậm lại, khiến cho trái tim rung động. Dù không có lời nói, nhưng mỗi người đều cảm nhận được niềm hạnh phúc, sự sung sướng tràn ngập. Có vẻ lạ khi một viên quản ngục phải kính trọng một tù nhân, nhưng thực tế là viên quản ngục đang kính trọng cái đẹp và sức mạnh của tấm lòng thiện lương.
Thông qua cảnh cho chữ đầy cảm xúc, tác giả Nguyễn Tuân đã khẳng định sự quan trọng của cái đẹp thiên lương. Dù ở bất kỳ nơi nào, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, cái đẹp vẫn tồn tại. Đó là nguồn động viên, định hướng cho những con người tốt lành, luôn theo đuổi cái thiện, cái đẹp.
Nhờ tài năng và sáng tạo, Nguyễn Tuân đã biến cảnh cho chữ trở thành một tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Tác phẩm này thể hiện sự tiếc nuối của tác giả và người đọc trước số phận của những con người yêu cái đẹp, luôn hướng đến cái thiện.
Viết bài văn phân tích, đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 9
Trong các tác phẩm của Nguyễn Tuân, nhân vật thường được mô tả như nghệ sĩ. Tác phẩm “Chữ người tử tù” cũng không ngoại lệ. Đặc biệt, cảnh cho chữ trong nhà giam là điểm nhấn của truyện, được mô tả là “một cảnh tượng xưa nay chưa từng có”.
Phần cuối của tác phẩm, cảnh cho chữ đẩy tình huống truyện lên đỉnh điểm khi viên quản ngục nhận được công văn xử tử Huấn Cao và các phản loạn khác. Điều này giúp giải tỏa băn khoăn, chờ đợi của người đọc, đồng thời nâng cao giá trị của tác phẩm.
Sau khi nhận công văn, viên quản ngục tâm sự với thầy thơ. Đêm hôm đó, trong buồng giam tối tăm, Huấn Cao vẫn tiếp tục viết chữ, trong khi đó viên quản ngục và thầy thơ trầm ngâm. Sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối được thể hiện mạnh mẽ trong cảnh này.
Gặp gỡ giữa Huấn Cao và viên quản ngục là một trải nghiệm độc đáo. Họ gặp nhau trong hoàn cảnh đặc biệt và thể hiện sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, cái thiện và cái ác. Đây là cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ, nhưng cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau với con người thật, ước muốn của mình.
Sau khi viết chữ xong, Huấn Cao khuyên quản ngục rời khỏi nhà giam để giữ vững thiên lương. Tác giả nhấn mạnh ý nghĩa của việc chơi chữ và khuyên người đọc tìm kiếm thiên lương trong mỗi tác phẩm.
Quản ngục được cảm động bởi lời khuyên của Huấn Cao và quyết tâm thay đổi cuộc sống của mình. Trong bóng tối của nhà giam, hình ảnh của Huấn Cao trở nên cao lớn và đầy ý nghĩa.
Nguyễn Tuân được cho là nhà văn tập trung vào cái đẹp và nghệ thuật, nhưng qua truyện ngắn “Chữ người tử tù”, chúng ta thấy ông còn chú trọng vào cái thiện và thiên lương của con người.
“Chữ người tử tù” là một bài ca về cái đẹp, tài năng và nhân cách cao cả. Hành động viết chữ của Huấn Cao mang ý nghĩa sâu sắc, truyền lại tài năng và tinh thần cho thế hệ sau.
Nguyễn Tuân mô tả cảnh cho chữ trong truyện với nhịp điệu chậm rãi và hình ảnh sinh động, tạo ra một không khí đặc biệt cho tác phẩm.
Tác phẩm “Chữ người tử tù” thể hiện tâm hồn cao quý và lòng yêu nước của con người. Dù cuộc đời có đen tối, vẫn còn những tấm lòng sáng sủa tỏa ra ánh sáng.
Viết bài văn phân tích, đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 10
Nguyễn Tuân là một cây bút vĩ đại của văn học Việt Nam, tác phẩm “Chữ người tử tù” là minh chứng cho tài năng và lòng kiên trung của ông.
Huấn Cao được mô tả là một kẻ sĩ tài hoa, có tấm lòng thanh cao và sự gan dạ trong việc chống lại sự thối rữa của triều đình.
Với bút pháp tài hoa, Nguyễn Tuân đã tái hiện hình ảnh Huấn Cao một cách sống động, đầy hào khí và độc đáo.
Huấn Cao, mặc dù trong lao tù, được biết đến như một kẻ sĩ tài hoa, được người đời tôn kính với biệt danh “người có bút tài nhanh và đẹp”.
Nguyễn Tuân thật sự tài năng, mỗi câu chữ của ông như một bức tranh sống động về Huấn Cao, một anh hùng đáng kính trọng.
Huấn Cao còn được biết đến là một người trân trọng tình bạn và yêu cái đẹp, đó là điều đáng quý trọng nhất về ông.
Cảnh cho chữ ở cuối tác phẩm là một hình ảnh đẹp không thể quên, là sự gặp gỡ quý báu giữa những tâm hồn trân quý trong chốn tối tăm.
Hình ảnh oai phong, đẳng cấp của Huấn Cao được Nguyễn Tuân mô tả một cách sắc nét, là biểu tượng của cái đẹp và sự kiên trung.
Hình ảnh Huấn Cao vẫn rực rỡ trong tâm trí của người đọc, là biểu tượng của lòng can đảm và công bằng giữa những bất công.
Viết bài văn nghị luận phân tích, đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 11
Nguyễn Tuân được biết đến là một tác giả vĩ đại của văn học Việt Nam hiện đại, nổi tiếng với tài nghệ xuất sắc. Dưới ngòi bút của ông, các từ ngữ hiện lên như những nét chạm tinh xảo trên bức tranh ngôn ngữ.
Truyện ngắn Chữ người tử tù, ban đầu mang tên Dòng chữ cuối cùng, được in năm 1938 trên tạp chí Tao Đàn. Nhân vật chính, Huấn Cao, là một biểu tượng trong văn học của Nguyễn Tuân trước Cách mạng.
Đoạn trích Chữ người tử tù kể về một câu chuyện đầy cảm xúc về sự trân trọng đối với cái đẹp và cái tài, đồng thời là sự nhận biết về tình người trong cuộc sống.
Tình huống trong truyện tạo ra một diễn biến kịch tính, làm nổi bật nét đẹp của con người và tài năng của Huấn Cao.
Bằng ngòi bút lãng mạn, Nguyễn Tuân đã tái hiện hình ảnh tuyệt vời của nhân vật Huấn Cao, người được ngưỡng mộ vì tài năng viết chữ đẹp.
Ngoài tài năng, Huấn Cao còn được tôn trọng vì tấm lòng cao quý và khát khao trân trọng cái Thiện và cái Mỹ trong cuộc sống.
Tính cách của Huấn Cao khiến cho việc quản ngục xin chữ trở nên phức tạp. Tuy quản ngục có ý định tốt đẹp, nhưng Huấn Cao luôn thái độ lạnh lùng và bất cần.
Dù ở trong hoàn cảnh khó khăn, việc cho chữ của Huấn Cao vẫn là một hình ảnh đẹp và ý nghĩa.
Tác phẩm của Huấn Cao khẳng định sức mạnh của cái đẹp và lòng nhân ái, mang lại giá trị nhân văn sâu sắc.
Viết bài văn nghị luận phân tích, đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 12
Nguyễn Dữ, một danh sĩ thời Lê Sơ, để lại ấn tượng sâu đậm với tập truyện Truyền kì mạn lục.
Câu chuyện về Ngô Tử Văn là một ví dụ rõ ràng về sức mạnh của sự can đảm và công lí trong cuộc sống.
Nguyễn Dữ đã thành công trong việc tạo dựng nhân vật Ngô Tử Văn với tính cách mạnh mẽ, dũng cảm.
Ngô Tử Văn biểu hiện sự can đảm và lòng trung thành với lẽ phải, đấu tranh chống lại sự gian xảo.
Tác phẩm lên án sự bất công của chế độ phong kiến và tôn vinh những đức tính cao cả như nhân nghĩa và dũng cảm.
Cốt truyện kích tính và đầy sức hút, kết hợp giữa yếu tố thực và kì ảo tạo nên một tác phẩm đặc sắc.
Truyện ngầm phản ánh sự bất công trong xã hội và khát vọng sống trong sạch, công bằng của nhân dân.
Viết bài văn nghị luận phân tích, đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 13
Chiến tranh đã gây ra biết bao mất mát, không chỉ về vật chất mà còn về tinh thần, đặc biệt là đối với phụ nữ. Truyện ngắn Người ở bến sông Châu thể hiện giá trị nhân văn và tình yêu thương đối với con người, đặc biệt là phụ nữ.
Câu chuyện xoay quanh nhân vật dì Mây, một cô gái trẻ xinh đẹp, tóc đen dài óng ả.
Trước khi đi xung phong, dì Mây đã có mối tình đẹp với chú San nhưng phải chia tay vì chú San đi học ở nước ngoài.
Hoàn cảnh đẩy dì Mây vào tình cảnh tách biệt với người yêu khi chiến tranh và bom đạn đến.
Dù gặp nhiều khó khăn và tổn thương nhưng dì Mây vẫn thể hiện sự kiên cường và bản lĩnh của mình.
Viết bài văn nghị luận phân tích, đánh giá một tác phẩm văn học - mẫu 14
Truyện về Trần Trụ Trời trong thần thoại dân tộc Việt Nam được coi như truyện mở đầu thể hiện sự tôn kính và thiêng liêng của con người với văn hóa tâm linh.
Truyện kể về vị thần Trần Trụ Trời đào đất, đập đá tạo thành thế giới, mở đầu cho sự xuất hiện của vạn vật và thế gian.
Thần Trụ Trời là một tác phẩm văn học dân gian thể hiện giá trị về cuộc sống và văn hóa tâm linh.
Cuộc sống nguyên thuỷ đã yêu cầu con người phải quan sát và suy ngẫm về thiên nhiên.
Hành động đầu tiên của Thần Trụ Trời là vươn vai đứng dậy, đội trời lên, tượng trưng cho sự sáng tạo và quyết tâm.
Thần Trụ Trời là một trong những truyện thần thoại đặc sắc của Việt Nam.
Nét đặc sắc nghệ thuật của truyện đã tạo nên giá trị sâu sắc và hấp dẫn.
Thần Trụ Trời có đặc trưng thể loại rõ ràng và hấp dẫn với không gian, thời gian, cốt truyện và nhân vật.
Trong truyện, nhân vật chính là thần Trụ Trời, một vị thần tối cao có khả năng siêu nhiên, sáng tạo ra vũ trụ và vạn vật.