Tổng hợp 50+ Tóm tắt truyện Cố hương, chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh lớp 9 trên toàn quốc, giúp học sinh có tài liệu tham khảo để viết Tóm tắt truyện Cố hương dễ dàng hơn.
Đề bài: Tóm tắt truyện ngắn 'Cố hương' của Lỗ Tấn
Tóm tắt truyện Cố hương - mẫu 1
Sau hơn hai mươi năm xa cách, tôi trở về quê. Thời tiết đang giữa đông lạnh buốt và trời u ám. Làng quê tiêu điều, u ám, khiến tôi cảm thấy buồn bã. Tôi nhớ về người bạn thân Nhuận Thổ. Người bạn thời thơ ấu của tôi giờ đây trở nên già nua và mất hồn. Rời đi với nỗi lo lắng cho hai cháu Hoàng và Thủy Sinh, tôi khao khát thấy sự thay đổi.
Tóm tắt truyện Cố hương - mẫu 2
Cố hương kể về cuộc hành trình trở về quê sau hơn hai mươi năm xa cách của nhân vật chính. Tôi thấy sự thay đổi tiêu cực của quê hương và người dân nơi đây, đặc biệt là người bạn thân của tôi, Nhuận Thổ. Rời bỏ quê hương, tôi hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn. Lỗ Tấn đã phản ánh sâu sắc về xã hội Trung Hoa phong kiến và đặt ra câu hỏi về con đường phát triển của xã hội.
Tóm tắt truyện Cố hương - mẫu 3
Trong chuyến về quê cuối cùng, tôi chứng kiến làng quê mình đột ngột trở nên u tối, hoang vắng hơn xưa. Và những người dân xưa đã thay đổi không nhận ra. Trong đó, Nhuận Thổ - người bạn thân từ thuở nhỏ - giờ đây đã phai mờ, chịu đựng bất công của xã hội Trung Quốc. Rời bỏ quê hương, tôi chìm đắm trong nỗi buồn, suy ngẫm về con đường phát triển của nông dân và xã hội để đưa đất nước Trung Hoa tiến về phía trước.
Tóm tắt truyện Cố hương - mẫu 4
Sau hơn 20 năm xa cách, tôi quay trở lại quê hương với ý định chuyển nhà đi nơi khác. Nhìn thấy sự thay đổi của cảnh vật, tôi cảm thấy buồn bã. Tôi nhớ về quá khứ với Nhuận Thổ, nhưng gặp lại anh, tôi thấy anh đã phai mờ và đau lòng. Mọi người ở quê đều phải đối diện với nghèo đói. Tôi ra đi mà không còn luyến tiếc, hy vọng vào một tương lai tươi sáng cho quê hương.
Tóm tắt truyện Cố hương - mẫu 5
Trước khi cùng gia đình chuyển đến nơi khác sinh sống, tôi quay trở lại quê hương sau 20 năm xa cách. Sự thay đổi trong cảnh vật và con người khiến tôi bất ngờ, không thể nhận ra.
Rời bỏ quê hương, tác giả mang trong lòng nhiều lo lắng, hy vọng vào thế hệ tương lai sẽ khám phá ra 'con đường mới' để giúp người nông dân và đất nước thoát ra khỏi hoàn cảnh khốn khó như hiện tại.
Tóm tắt truyện Cố hương - mẫu 6
'Cố hương' kể về chuyến về quê cuối cùng của nhân vật 'tôi' trước khi cùng gia đình dọn nhà đến nơi khác sinh sống. Trở về quê sau nhiều năm xa cách, 'tôi' xót xa nhận ra những thay đổi của làng quê, của những người dân quê nơi đây. Khung cảnh làng quê trở nên tiêu điều, vắng vẻ hơn, đặc biệt là Nhuận Thổ, người bạn gắn bó suốt thời thơ ấu với nhân vật 'tôi' cũng trở nên tàn tạ, đổi khác. Từ những thay đổi của quê hương, tác giả đã đề cập đến những vấn đề bức xúc trong xã hội Trung Hoa xưa, tác giả gửi gắm hi vọng vào một xã hội tươi sáng hơn trong tương lai.
Tóm tắt truyện Cố hương - mẫu 7
Về quê sau 20 năm trời xa cách, tác giả quay trở lại nơi mình gắn bó suốt thời thơ ấu. Quê hương nay đã đổi khác, không còn giống trong kí ức của tác giả, ngay người bạn tuổi thơ Nhuận Thổ nay cũng đã thay đổi đến mức không còn nhận ra cậu bé đáng yêu, nhanh nhẹn ngày nào.
Tác giả rời quê hương trong tâm trạng ưu tư với nhiều nỗi muộn phiền, hi vọng quê hương sẽ đổi khác và tiến lên trong tương lai.
Tóm tắt truyện Cố hương - mẫu 8
Sau hơn 20 năm xa cách trở lại quê nhà, nhân vật 'tôi' trở lại thăm quê lần cuối để đưa cả gia đình đến nơi khác sinh sống. Chuyến thăm quê đã mang đến cho nhân vật 'tôi' nhiều cảm xúc đặc biệt, nhiều hơn cả đó chính là sự xót xa, buồn bã trước sự thay đổi của cảnh vật cũng như con người nơi đây. Cảnh quê thanh bình, giản dị nhưng tươi đẹp trong kí ức của nhà thơ nay đã trở nên xơ xác, tiêu điều đến đau lòng, con người cũng đã đổi khác, không còn vẻ thật thà, chân chất mà trở nên thực dụng, trì độn hơn. Nhuận Thổ, người bạn thời thơ ấu của nhân vật 'tôi' không còn là cậu bé ngây thơ, nhanh nhẹn mà đã trở thành người đàn ông khắc khổ, thực dụng. Nhân vật 'tôi' cùng gia đình rời quê hương vào một buổi chiều muộn, 'tôi' hi vọng con người, quê hương của mình sẽ có một tương lai tươi sáng hơn.
Tóm tắt truyện Cố hương - mẫu 9
Sau vài ngày tiếp khách và chuẩn bị hành lý, một ngày trời rét buốt, vào giờ trưa, Nhuận Thổ đến thăm. Tôi nhận ra ngay, nhưng anh không còn giống như trong kí ức của tôi. Gương mặt ửng đỏ, nếp nhăn sâu rõ, mí mắt đỏ hoe. Anh đội mũ lông rách, mặc áo bông mỏng, cảm thấy lạnh lẽo. Bàn tay rough, nứt nẻ như cây thông. Gặp lại tôi, anh vui mừng và lễ phép chào: 'Xin chào!'. Tôi cảm thấy khó chịu. Có một bức tường ngăn giữa chúng tôi. Tôi không thể nói điều gì. Sau đó, Nhuận Thổ gọi một đứa bé lại gần và nói: 'Thủy Sinh, hãy lễ phép chào ông'. Mẹ tôi và cháu Hoàng từ trên gác nghe thấy tiếng và xuống. Nhuận Thổ lễ phép chào mẹ tôi và nói: 'Rất vui khi biết ông đến thăm!' Mẹ tôi nhẹ nhàng trả lời: 'Tại sao lại phải lễ phép như thế, trước đây ta vẫn gọi nhau như anh em mà?... ' Thủy Sinh ngượng ngùng nhưng sau đó đã chơi thân với cháu Hoàng.
Mẹ tôi và tôi hỏi thăm gia đình của Nhuận Thổ. Anh than thở: 'Sống rất khó khăn! Nhà còn thiếu thốn, và không bao giờ có được sự bình yên! Mọi nơi đều đòi tiền, không có quy luật gì cả. Mùa mất lại đến'. Anh trông như một tượng đá. Anh đi vào bếp nấu cơm. Mẹ tôi và tôi đều cảm thấy đau lòng vì gia đình anh: con đông, mất mùa, thuế nặng, khó khăn, trộm cướp, và quan lại đầy rẫy khiến anh trở nên mệt mỏi, gầy guộc. Mẹ tôi bảo tôi: đừng để anh ta phải lo lắng, hãy chọn những thứ cần thiết để anh ta mang theo. Anh ta chọn một số vật dụng: 2 cái bàn dài, một bộ tam sự, một cái cân, và một ít tro để bón ruộng.
Chín ngày sau, chúng tôi lên đường. Người tiễn và nhận đồ đạc rất đông đảo. Đến tối, khi chúng tôi lên thuyền, mọi thứ trong ngôi nhà cũ, dù lớn hay nhỏ, xấu hay đẹp, đều đã được dọn sạch. Ngồi trên thuyền, cháu Hoàng hỏi khi nào trở về vì đã hẹn với Thủy Sinh. Mẹ tôi buồn bã nhớ về Nhuận Thổ, nhớ chị Hai Dương, người mặc váy lưng nhỏ nhắn nhưng vẫn nhanh nhảu.
Ngôi nhà cũ xa dần, cảnh làng cũ cũng dần mờ nhạt. Trái tim tôi rối bời.
Nằm trên thuyền nghe nước chảy róc rách vỗ vào thuyền, tôi biết rằng đang đi theo con đường của mình. Tôi nghĩ về Nhuận Thổ, về Thủy Sinh và cháu Hoàng. Tôi nghĩ về những niềm hy vọng, về sự thật và sự hư ảo. Nghĩ về những con đường trên đời: thực ra không có con đường nào cả. Con đường chỉ được tạo ra bởi những bước chân của chúng ta.