1. Bài mẫu số 4
Mùa xuân không chỉ là thời điểm của tình yêu và sức sống mãnh liệt, mà còn là nguồn cảm hứng dồi dào cho thơ ca và nhạc họa. Trong những tác phẩm thơ xuân nổi bật, 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải chắc chắn không thể thiếu. Bài thơ, viết vào thời kỳ hòa bình và xây dựng đất nước, thể hiện sự kết tinh của tài năng và khát vọng dâng hiến. Bài thơ mở ra với những ước mơ giản dị nhưng sâu sắc:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta hòa vào bản nhạc
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng đời
Dù tuổi hai mươi
Hay khi tóc đã bạc.
Đây là bài thơ cuối cùng của Thanh Hải, viết khi ông đang trên giường bệnh gần kề ngày ra đi. Bài thơ như một lời nhắn nhủ, chứa đựng tâm tư và khát vọng của một cuộc đời gắn bó với cách mạng. Tác giả thể hiện trực tiếp mong ước của mình:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta hòa vào bản nhạc
Một nốt trầm xao xuyến.
Khát vọng cống hiến cho quê hương không phải là điều hiếm có, nhưng sự khẳng định mãnh liệt của Thanh Hải làm nổi bật ước mơ cao cả này. Điệp từ “ta làm” cùng với cấu trúc lặp lại làm cho nhịp thơ vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ. Mong muốn của tác giả tuy giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa, góp phần làm đẹp cuộc đời. Sự đồng điệu giữa Thanh Hải và nhạc sĩ Trương Quốc Khánh trong việc thể hiện tình yêu quê hương rất đáng trân trọng:
Nếu là chim, tôi sẽ là bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là mây ấm
Là người, tôi sẽ hy sinh cho quê hương
Cả hai đều có những ước mơ cao đẹp và cách thể hiện khác nhau, nhưng cùng chung lòng yêu nước. Thanh Hải thể hiện sự cống hiến bằng sự khẳng định, còn Trương Quốc Khánh qua lối viết giả thiết. Đặc biệt, khi đối diện cái chết, Thanh Hải vẫn giữ trong mình khát vọng dâng hiến:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng đời
Dù tuổi hai mươi
Hay khi tóc bạc.
Hình ảnh “mùa xuân” là biểu tượng của sự tốt đẹp và sức sống. Thanh Hải mong muốn cống hiến toàn bộ sức lực và tâm hồn cho quê hương, không cần phô trương, chỉ lặng lẽ. Sự dâng hiến ấy không bị giới hạn bởi tuổi tác, chỉ cần có trái tim nhiệt huyết. Bài thơ mang đến bài học quý giá cho thế hệ trẻ về tình yêu quê hương và cống hiến.
2. Bài mẫu số 5
Mùa xuân luôn là thời điểm gợi nhiều cảm xúc trong lòng các nghệ sĩ. Nếu Xuân Diệu cảm nhận mùa xuân qua nhịp sống vội vã trong bài thơ 'Vội vàng', thì Nguyễn Bính say sưa với không gian làng quê trong 'Thơ xuân', thì Thanh Hải lại hòa mình vào vẻ đẹp mùa xuân của thiên nhiên và đất nước, thể hiện qua ba khổ thơ cuối của 'Mùa xuân nho nhỏ'. Những vần thơ chân thành và ngọt ngào đã truyền tải rõ nét khát vọng và lý tưởng cao đẹp của tác giả.
Bài thơ 'Mùa xuân nho nhỏ' được viết vào năm 1980, thời điểm Thanh Hải đang chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo. Đây như một bản tổng kết thể hiện khát khao mãnh liệt của tác giả. Sau khi cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên, tác giả thể hiện niềm tự hào về sự thay đổi của đất nước và bày tỏ ước nguyện cống hiến qua những câu thơ xúc động:
'Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến'
Việc sử dụng đại từ 'ta' kết hợp với điệp cấu trúc 'Ta làm... Ta nhập' thể hiện khát vọng chân thành của tác giả. Cái 'tôi' ở khổ thơ đầu đã chuyển thành 'ta' để bày tỏ những ước nguyện giản dị nhưng đầy ý nghĩa: làm một con chim ca hát, làm một cành hoa tỏa hương, làm nốt trầm góp phần vào bản hòa ca cuộc đời. Hình ảnh gần gũi thể hiện ước mơ khiêm nhường nhưng cao đẹp, gắn bó giữa cá nhân và cộng đồng. Điều này càng rõ nét hơn ở khổ thơ tiếp theo:
'Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc'
Hình ảnh 'mùa xuân nho nhỏ' làm nổi bật ước muốn của tác giả. Thanh Hải mong muốn hóa thân thành một 'mùa xuân nho nhỏ' để làm đẹp thêm mùa xuân của thiên nhiên và đất nước. Các từ 'nho nhỏ', 'lặng lẽ' nhấn mạnh sự cống hiến thầm lặng và không khoa trương. Điệp cấu trúc 'Dù là... Dù là...' kết hợp với hình ảnh tương phản 'tuổi hai mươi' và 'tóc bạc' khẳng định sự bền vững của khát vọng cống hiến. Bài thơ kết thúc bằng những giai điệu dân ca xứ Huế trữ tình:
'Mùa xuân ta xin hát
Khúc Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế'
Nhà thơ, trong những năm tháng cuối đời, đã cất cao tiếng hát với những làn điệu dân ca quê hương. Khúc 'Nam ai' gợi nhớ những gian khó, còn 'Nam bình' mang đến cảm giác ấm no, bình yên. Khúc hát thể hiện tình yêu quê hương và đất nước, kết hợp với điệp khúc 'Nước non ngàn dặm mình - Nước non ngàn dặm tình' tạo nên dư âm về cuộc sống mới và sức sống mới của dân tộc.
Lý tưởng và khát vọng nhân văn của thi sĩ được thể hiện thành công qua thể thơ năm chữ với nhạc điệu phong phú và cách ngắt nhịp linh hoạt. Tác giả sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật như so sánh, ẩn dụ, điệp ngữ để thể hiện dòng cảm xúc chân thành và tình yêu thiên nhiên, đất nước.
Qua việc tái hiện vẻ đẹp thiên nhiên và sự đổi thay của quê hương trong cuộc sống mới, tác giả đã bày tỏ quan niệm sống tích cực, lấp lánh vẻ đẹp nhân văn của sự cống hiến giản dị nhưng cao đẹp.
3. Bài mẫu số 6
Mùa xuân từ lâu đã là nguồn cảm hứng bất tận trong thơ ca dân tộc. Thanh Hải đã để lại cho chúng ta một tác phẩm xuân đầy sâu lắng và ý nghĩa. Tình yêu mùa xuân hòa quyện với lòng yêu nước, quê hương được thể hiện rõ nét trong bài thơ, đặc biệt là ba khổ thơ cuối của tác phẩm 'Mùa xuân nho nhỏ'. Những vần thơ chứa đựng tâm tư và ước nguyện của tác giả. Đầu tiên, là lời nguyện cầu để hóa thân:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
“Con chim hót” để gọi xuân về, mang đến niềm vui cho con người. “Một cành hoa” để tô điểm cho cuộc sống và thiên nhiên. “Một nốt trầm” trong bản hòa ca để làm xao xuyến lòng người và cổ vũ nhân dân. Ba hình ảnh này là ẩn dụ thể hiện cái đẹp, niềm vui và tài năng của đất nước và con người Việt Nam.
Đối với Thanh Hải, việc hóa thân là để phục vụ một mục đích cao cả:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Những vần thơ chứa đựng tình cảm chân thành. Mỗi người hãy trở thành “một mùa xuân nho nhỏ” để góp phần vào mùa xuân bất diệt của đất nước. “Mùa xuân nho nhỏ” là một ẩn dụ đầy sáng tạo khẳng định ý tưởng: “Mỗi cuộc đời đã hóa núi sông ta” (Nguyễn Khoa Điềm). “Nho nhỏ” và “lặng lẽ” thể hiện sự khiêm tốn và chân thành. “Dâng cho đời” là lẽ sống đẹp đẽ. Sống hết mình vì đất nước, từ “tuổi hai mươi” cho đến khi về già. Bài thơ không chỉ là lời thơ chân thành mà còn là một bản tổng kết cuộc đời của tác giả. Khi đất nước đối mặt với khó khăn, Thanh Hải đã âm thầm hoạt động cách mạng. Bài thơ được viết trên giường bệnh, trước khi ông qua đời một tháng.
Thanh Hải đã khéo léo sử dụng điệp ngữ để làm nổi bật âm điệu và ý nghĩa thơ. Câu thơ thể hiện sự sâu lắng, cảm xúc chân thành. Đoạn thơ cuối là tiếng hát yêu thương:
Mùa xuân ta xin hát
Câu Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế.
Nam ai và Nam bình là hai điệu dân ca Huế nổi tiếng. Phách tiền là nhạc cụ dân tộc dùng để điểm nhịp cho âm nhạc. Câu thơ “Mùa xuân ta xin hát” thể hiện niềm khao khát của nhà thơ đối với quê hương yêu dấu. Đất nước bao la, chứa chan tình yêu thương. Câu thơ của người con đất Huế thật sự “dịu ngọt”.
Mùa xuân là chủ đề truyền thống trong thơ ca dân tộc. Thanh Hải đã mang đến một bài thơ xuân đẹp và đầy cảm xúc. Thể thơ năm chữ, giọng thơ thay đổi từ mạnh mẽ đến tha thiết. Ngôn ngữ thơ trong sáng, biểu cảm với nhiều biện pháp tu từ như so sánh, ẩn dụ, điệp ngữ. Tình yêu mùa xuân và lòng yêu nước, quê hương được thể hiện một cách sâu sắc và cảm động. Mỗi cuộc đời hãy là một mùa xuân. Đất nước mãi mãi là những mùa xuân tươi đẹp.
4. Bài tham khảo số 1
Trong cuộc đời, có những người mơ ước tạo nên những kỳ tích vĩ đại, những giấc mơ lớn lao, nhưng cũng có những người chỉ muốn góp phần bằng những việc nhỏ bé mà ý nghĩa. Điều này được thể hiện rõ nét trong bài thơ 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải, đặc biệt là trong ba khổ thơ cuối cùng.
Bài thơ, được viết vào năm 1980 trong thời kỳ hòa bình và xây dựng đất nước, bao gồm bảy khổ thơ như một bản nhạc nhẹ nhàng ca ngợi tình yêu cuộc sống và quê hương. Ba khổ thơ cuối cùng tinh lọc tình yêu đó qua triết lý sống giản dị nhưng sâu sắc. Nếu khổ thơ thứ năm thể hiện nguyện vọng hóa thân, khổ thơ thứ sáu là sự dâng hiến, thì khổ thơ thứ bảy là khúc ca yêu thương nồng nàn. Sự kết hợp chặt chẽ giữa ba khổ thơ này (hóa thân để dâng hiến, dâng hiến để hòa vào bản giao hưởng mùa xuân của đất nước) mang lại cho chúng ta những suy ngẫm sâu sắc về cuộc đời của Thanh Hải, cuộc đời của chính chúng ta và mối liên hệ của mỗi cá nhân với Tổ quốc.
Khổ thơ thứ năm mở ra những nguyện vọng hóa thân bằng cách sử dụng biện pháp điệp một cách tự nhiên và hứng khởi:
Ta làm con chim hót
Ta làm một nhành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến
Đại từ “ta” gợi ra sự hòa quyện, làm mờ ranh giới giữa tác giả và người đọc. Tại sao “ta” lại chọn hóa thân thành những đối tượng này? Thanh Hải nhấn mạnh bằng việc lặp lại “ta làm” và “ta nhập”, khẳng định sự lựa chọn của mình. “Con chim hót”, “cành hoa”, “một nốt trầm” đều nhỏ bé, giản dị nhưng lại rất quan trọng trong cuộc sống. Sự thiếu vắng của những hình ảnh này sẽ làm cho cuộc sống trở nên tẻ nhạt. Những đối tượng nhà thơ muốn hóa thân vào tuy nhỏ bé nhưng lại có ý nghĩa to lớn trong cuộc đời và cuộc sống. Những âm thanh và màu sắc đó làm cho bức tranh cuộc sống trở nên rực rỡ và tràn đầy sức sống. Đó cũng là những điều tạo nên mùa xuân tươi đẹp dâng tặng đời:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc
Mùa xuân của đất nước được hình thành từ những mùa xuân “nho nhỏ” nhưng ý nghĩa như vậy. Triết lý sống của Thanh Hải thật giản dị, ông đã sống một cuộc đời bình dị nhưng đầy ý nghĩa với những đóng góp cho cách mạng và người thân yêu. Điều này càng làm ta xúc động hơn khi triết lý ấy được khẳng định trong những ngày cuối đời của Thanh Hải, khi bài thơ được viết trên giường bệnh và một tháng trước khi ông qua đời. Dù là thời thanh xuân hay khi tóc đã bạc, Thanh Hải vẫn kiên trì với mùa xuân nho nhỏ của mình để góp phần vào mùa xuân của đất nước. Triết lý này không chỉ được chứng minh qua kinh nghiệm của nhà thơ mà còn được thể hiện qua các thế hệ từ xưa đến nay. Dù là mùa xuân nổi bật như của Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp hay mùa xuân bình dị của những thanh niên xung phong, bà mẹ nghèo, người lao động, tất cả đều là những viên gạch quý giá trong hành trình của dân tộc. Ngày nay, trong nhịp sống hiện đại, mong rằng các bạn trẻ sẽ tìm thấy sự thanh thản và ý nghĩa trong cuộc sống của mình. Khổ thơ cuối là khúc đồng ca về quê hương và đất nước:
Mùa xuân ta xin hát
Khúc Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế
Khổ thơ cuối bùng nổ cảm xúc dâng tràn, mang lại niềm vui và tình yêu của Thanh Hải. Nam ai và Nam bình là những điệu dân ca nổi tiếng của Huế, quê hương của nhà thơ. Phách tiền là nhạc cụ truyền thống. Trong khúc hát này, quê hương đất nước bao la và tình yêu rộng lớn của Thanh Hải được thể hiện rõ nét.
Ba khổ thơ cuối không chỉ tiếp nối cảm nhận về mùa xuân thiên nhiên và mùa xuân đất nước mà còn để lại dư âm lắng đọng với triết lý sống ý nghĩa. Những câu thơ ngắn gọn, chân thành cùng các biện pháp tu từ như điệp, ẩn dụ và hình ảnh bình dị tạo nên một mùa xuân khiêm nhường hòa vào mùa xuân lớn lao của đất nước. Mỗi người chúng ta cũng có thể trở thành một mùa xuân nho nhỏ của đất nước khi nỗ lực và tìm kiếm ý nghĩa trong công việc và cuộc sống của mình. Dù bạn là ai, chỉ cần cố gắng hết mình, bạn đang làm đẹp cho đời.
5. Bài tham khảo số hai
Trải qua bốn ngàn năm lịch sử đầy biến động, đất nước ta đã vượt qua biết bao thử thách với không ít gian khổ. Nhà thơ đã so sánh đất nước như một vì sao sáng, biểu hiện niềm tự hào về vẻ đẹp vĩnh cửu và bền bỉ của dân tộc. Ngôi sao không chỉ là biểu tượng của vẻ đẹp rạng ngời trên lá cờ Việt Nam mà còn tượng trưng cho sự phát triển không ngừng của đất nước, sánh vai cùng các cường quốc trên toàn cầu. Đoạn thơ này thể hiện mạnh mẽ ý chí vươn lên của dân tộc Việt Nam.
Trong không khí tươi vui của mùa xuân, nhà thơ cảm nhận một mùa xuân đầy sức sống và nhiệt huyết đang bừng dậy trong tâm hồn. Đó là mùa xuân của niềm tin, của sức sống mới, của sự cống hiến và hòa nhập:
Ta làm một chú chim hót
Ta là một nhành hoa xinh
Ta hòa vào bản hòa ca
Một nốt nhạc trầm sâu lắng
Nhịp thơ nhanh và điệp từ “ta làm” phản ánh khát vọng cống hiến mạnh mẽ của nhà thơ. Ông mong muốn trở thành một con chim, một nhành hoa để mang đến những âm thanh và màu sắc tươi mới cho mùa xuân. “Nốt trầm” là phần âm thanh tạo sự sâu lắng trong bản nhạc, nhà thơ mong muốn thêm một chút cảm xúc vào khúc ca xuân của dân tộc. Từ khát vọng hòa nhập, nhà thơ còn thể hiện rõ hơn sự cống hiến của mình qua các câu thơ sau:
“Một mùa xuân bé nhỏ
Lặng lẽ dâng tặng đời
Dù là tuổi trẻ
Dù là lúc tóc bạc”
“Mùa xuân bé nhỏ” là cách nói ẩn dụ tinh tế của nhà thơ. Mỗi cá nhân có thể góp một phần nhỏ bé như “mùa xuân bé nhỏ” để làm phong phú thêm vẻ đẹp của quê hương. “Dâng” là hành động cống hiến không mong nhận lại. Phép đảo ngữ làm nổi bật khát vọng chân thành của nhà thơ. Ông muốn góp sức vào việc xây dựng đất nước một cách khiêm tốn, không khoa trương nhưng đầy tâm huyết, như nhà thơ Tố Hữu từng khẳng định:
“Sống là cho đi, không chỉ nhận riêng mình.”
Điệp từ “dù là” nhấn mạnh sự tự tin, bất chấp thời gian và tuổi tác. Nhà thơ nhấn mạnh rằng việc cống hiến cho đất nước là trách nhiệm của mọi người, không phân biệt tuổi tác và kéo dài suốt đời. Đây là lời kêu gọi mọi người cùng chung tay xây dựng và phát triển đất nước, để đất nước tiếp tục vươn lên.
Khổ thơ cuối là tiếng hát yêu thương nhà thơ dành cho quê hương và dân tộc, như một lời hiến dâng cuối cùng:
“Mùa xuân ta xin hát
Câu Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm tình
Nước non ngàn dặm mình
Nhịp phách tiền đất Huế”
Vào những ngày cuối đời, Thanh Hải muốn hát lại các điệu dân ca đặc trưng của quê hương xứ Huế. Có lẽ trong những ngày nằm trên giường bệnh, quê hương hiện lên đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Đây cũng là cách nhà thơ thể hiện tình yêu quê hương sâu sắc. Đoạn thơ cho thấy tình yêu quê hương đã giúp nhà thơ mở rộng lòng mình để yêu thương đất nước và cống hiến cả cuộc đời cho quê hương. Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được viết theo thể thơ năm chữ, với bảy khổ thơ, mỗi khổ từ bốn đến sáu câu. Những hình ảnh ẩn dụ sáng tạo, nhân hóa và điệp ngữ tạo nên sự đặc sắc của bài thơ. Bài thơ gửi gắm tình yêu thiên nhiên, sự xúc động trước mùa xuân và khát vọng cống hiến, sẽ mãi trường tồn cùng với bước đi của đất nước, nhắc nhở thế hệ trẻ sống đẹp, góp một “mùa xuân nho nhỏ” vào mùa xuân của dân tộc, làm cho đất nước luôn tươi đẹp như trong mùa xuân. Dù cuộc đời có hạn nhưng giá trị tinh thần mà con người để lại cho đời sau thì mãi vĩnh hằng.
7. Bài tham khảo số 3
Điệp khúc “Mùa xuân… Mùa xuân, một mùa xuân nho nhỏ… Lặng lẽ dâng cho đời…” vang vọng trong trái tim của biết bao người sống và làm việc trên mảnh đất này. Đây chính là nguồn cảm hứng sâu sắc của nhà thơ Thanh Hải, người luôn khao khát cống hiến cho đời bằng tình yêu quê hương và cuộc sống. Sự thể hiện rõ nhất tình yêu và lòng cống hiến của tác giả xuất hiện trong ba khổ thơ cuối cùng của bài thơ.
Trong không khí rộn ràng của mùa xuân, nhà thơ cảm nhận được một mùa xuân trẻ trung và đầy sức sống trong tâm hồn. Đó không chỉ là mùa xuân của thiên nhiên mà còn là mùa xuân của con người.
“Ta làm con chim hót
Ta làm một nhành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến”
Điệp từ “ta làm” phản ánh rõ nét khát vọng của nhà thơ. Ông muốn trở thành một con chim, một nhành hoa để dâng hiến tiếng hót và sắc hương của mình cho đời. Khát vọng hòa nhập và cống hiến của ông được thể hiện tiếp theo trong những câu thơ sau:
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”
“Mùa xuân nho nhỏ” là hình ảnh ẩn dụ đầy sáng tạo của nhà thơ. Mỗi người đều có thể góp phần vào đó, cống hiến mà không mong đền đáp. Dù là người trẻ hay đã có tuổi, việc dâng hiến cho đời không bị ảnh hưởng bởi tuổi tác.
Khổ thơ cuối cùng là lời ca yêu thương mà nhà thơ dành tặng cho đất nước và dân tộc, như một món quà cuối cùng cho quê hương:
“Mùa xuân-ta xin hát
Câu Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế”
Trong những ngày cuối đời, tác giả cảm thấy quê hương mình đẹp hơn bao giờ hết và đây là cách thể hiện tình yêu quê hương của ông. Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được viết theo thể thơ năm chữ, gồm bảy khổ, mỗi khổ từ bốn đến sáu câu. Sử dụng hình ảnh ẩn dụ, biện pháp nhân hóa, điệp từ đã tạo nên đặc trưng của bài thơ. Ba khổ thơ cuối cùng đặc biệt thành công, kết hợp với ngôn từ và nhịp điệu tinh tế, tạo nên một bài học về sống đẹp: cống hiến cho đời, không chỉ nhận riêng mình.
Bài thơ để lại trong lòng người đọc một cảm xúc khó quên và sẽ mãi tồn tại cùng với sự phát triển của đất nước, nhắc nhở thế hệ trẻ cách sống đẹp, đóng góp “mùa xuân nhỏ” vào “mùa xuân lớn” của dân tộc.