1. Bài văn đóng vai Lý Thông kể lại câu chuyện 'Thạch Sanh' số 4
Tôi là Lý Thông, một người chuyên bán rượu. Một ngày, khi đi bán rượu ở xã Cao Bình và nghỉ chân tại một quán nước gần gốc đa, tôi thấy một người vác một đống củi lớn. Tôi nghĩ chắc người này sức khỏe phi thường, nên đã đến làm quen.
Người đó tên là Thạch Sanh, mồ côi cha mẹ từ nhỏ và chỉ có chiếc búa cha để lại. Tôi nhận thấy cậu ta dễ bị lợi dụng, nên quyết định kết nghĩa anh em và mời cậu về sống cùng tôi và mẹ già. Từ khi có Thạch Sanh, cuộc sống của chúng tôi nhẹ nhàng hơn. Trong vùng có một con chằn tinh hung ác, thường bắt người ăn thịt. Để tránh sự quấy phá, dân làng thường xuyên phải cống nạp người cho nó. Năm đó, đến lượt nhà tôi, tôi nghĩ cách nhờ Thạch Sanh đi thay mình. Tôi đã mời Thạch Sanh ăn uống no say rồi nhờ cậu đi trông miếu thay. Thạch Sanh không ngần ngại nhận lời ngay. Tôi và mẹ vui mừng lắm.
Đêm đó, tôi đang ngủ say thì bất chợt nghe tiếng gọi của Thạch Sanh. Tôi và mẹ lo lắng vì nghĩ Thạch Sanh về đòi mạng, nhưng cậu lại kể về việc đã giết chằn tinh. Tôi bảo Thạch Sanh:
- Con trăn mà em giết là do nhà vua nuôi. Nay em giết nó, có thể sẽ bị xử án tử. Hãy trốn đi, mọi chuyện để anh lo.
Thạch Sanh tin lời và bỏ trốn. Tôi mang đầu chằn tinh vào cung và được nhà vua thưởng, phong làm Quận công.
Nhà vua có một công chúa đến tuổi lập gia đình. Hoàng tử các nước cử sứ giả đến cầu hôn nhưng không ai làm vua hài lòng. Vua tổ chức một hội lớn để công chúa ném quả cầu may: ai bắt được quả cầu, công chúa sẽ lấy người đó. Nhưng khi công chúa chuẩn bị ném cầu thì bị một con đại bàng cắp đi mất.
Nhà vua lo lắng và sai tôi đi tìm công chúa. Tôi không biết tìm ở đâu nên tổ chức hội hát mười ngày để nghe ngóng tin tức. Tình cờ, tôi gặp Thạch Sanh ở hội. Tôi kể chuyện tìm công chúa, Thạch Sanh biết nơi đại bàng ở và muốn cùng đi. Cậu dẫn tôi và quân lính đến hang của đại bàng. Thạch Sanh xin xuống hang cứu công chúa, nhưng tôi lừa nhốt cậu lại dưới đó.
Sau khi được cứu, công chúa không nói không cười. Nhà vua hoãn cưới, còn tôi mời nhiều thầy thuốc nhưng không chữa được cho nàng. Một hôm, trong cung vang lên tiếng đàn lạ. Công chúa nghe thấy, cười vui vẻ và yêu cầu gọi người đánh đàn vào. Đó chính là Thạch Sanh. Tôi lo lắng khi gặp lại cậu ta. Thạch Sanh kể hết sự tình cho vua nghe. Vua tức giận bắt giam tôi và mẹ, giao cho Thạch Sanh xử lý. Vì tình xưa, Thạch Sanh tha cho mẹ con tôi về quê.
Trên đường về, mẹ con tôi bị sét đánh, hóa thành bọ hung. Tôi rất hối hận về những việc mình đã làm.
2. Bài văn đóng vai Lý Thông kể lại câu chuyện 'Thạch Sanh' số 5
Đã hàng ngàn năm nay, tôi sống trong hình hài của một con bọ hung, bị xã hội xa lánh và xem thường. Ngẫm lại những việc mình đã làm, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tại sao tôi lại có thể gây ra những điều tồi tệ đến vậy?
Trước đây, tôi cũng từng là một con người tên là Lí Thông. Gia đình tôi làm nghề bán rượu, nhưng do những sai lầm không biết sửa chữa, tôi đã bị trời phạt biến thành bọ hung. Xấu hổ và không dám đối diện với người đời, tôi chỉ dám chui vào những nơi tối tăm. Lẽ ra tôi nên trân trọng người anh em tốt bụng của mình ngay từ đầu.
Thạch Sanh là một chàng trai nghèo nhưng khỏe mạnh, sống ở gốc đa. Một lần đi bán rượu, tôi gặp Thạch Sanh và kết nghĩa anh em với cậu ấy. Dù ban đầu không có ý tốt, tôi thấy Thạch Sanh khỏe mạnh và thật thà nên muốn lợi dụng cậu ấy để giúp mình công việc nặng nhọc. Thạch Sanh tin tưởng và sống cùng mẹ con tôi, làm việc chăm chỉ và hiếu thảo với mẹ tôi. Tuy nhiên, tôi đã phản bội cậu ấy bằng cách lừa Thạch Sanh đi thay mình canh miếu thần. Thạch Sanh không chỉ sống sót mà còn tiêu diệt chằn tinh, đem đầu nó về. Tôi đã âm thầm mưu toan, lừa Thạch Sanh để nhận công trạng và đạt được chức Quận công. Sống trong vinh quang, tôi đã quên ngay người anh em của mình.
Khi nhà vua tổ chức cuộc thi kén phò mã cho công chúa, tôi mơ ước trở thành phò mã. Nhưng đại bàng tinh đã bắt công chúa đi mất, khiến nhà vua đau lòng. Tôi được giao nhiệm vụ tìm công chúa và hứa sẽ được chia nửa giang sơn nếu thành công. Tôi nghĩ đến Thạch Sanh và tổ chức hội hát để tìm cậu ấy. Khi gặp Thạch Sanh, tôi nhờ cậu ấy cứu công chúa. Dù vậy, tôi đã lừa Thạch Sanh, để cậu ấy một mình đánh đại bàng và nhốt cậu ấy trong hang. Khi trở về với công chúa, tôi được tôn vinh, nhưng công chúa bỗng hóa câm. Mọi cố gắng chữa trị đều thất bại. Trong khi đó, Thạch Sanh được mời xuống Thuỷ phủ và nhận được báu vật. Khi trở về, Thạch Sanh bị bọ hung và đại bàng tinh vu khống ăn cắp, bị bắt vào ngục. Thạch Sanh chơi đàn thần khiến công chúa khỏi bệnh. Khi biết Thạch Sanh, nhà vua đã tước hết chức tước của tôi và giao cho Thạch Sanh xử lý. Thạch Sanh không giết tôi mà xin vua tha cho tôi và mẹ con tôi, cho về quê. Dù tôi bị đánh chết và hóa kiếp thành bọ hung, tôi vẫn cảm kích lòng độ lượng của Thạch Sanh và ăn năn hối lỗi.
Sau này, tôi nghe tin Thạch Sanh cưới công chúa và đánh bại quân xâm lược. Tôi vui mừng cho cậu ấy. Thạch Sanh đã làm vua và được ca ngợi. Còn tôi, dù sống trong hình hài bọ hung, vẫn không oán trách, vì hình phạt là xứng đáng với những tội lỗi tôi đã gây ra. Hãy tránh xa thói bạc ác để không phải chịu số phận như tôi!
3. Bài văn đóng vai Lý Thông kể lại câu chuyện 'Thạch Sanh' số 6
Tôi là Lý Thông, người làm nghề bán rượu. Trong một lần đi bán rượu ở xã Cao Bình, tôi ngồi nghỉ tại một quán nước gần gốc đa và thấy một người vác một đống củi to, tôi nghĩ đây chắc chắn là người có sức khỏe phi thường, bèn lân la làm quen. Anh ta tên là Thạch Sanh, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, không có tài sản gì ngoài chiếc búa cha để lại. Tôi biết anh ta thật thà, dễ lợi dụng, nên quyết định kết nghĩa anh em với anh ta và mời về nhà ở.
Quả đúng như vậy, từ ngày có Thạch Sanh, mẹ con tôi đỡ vất vả nhiều. Lúc này, trong vùng có một con chằn tinh hung ác, phép thuật siêu việt, thường xuyên bắt người để ăn thịt. Để yên ổn, dân làng tình nguyện nộp người cho chằn tinh, không quấy rầy dân nữa. Đến lượt tôi, tôi nghĩ ra cách nhờ Thạch Sanh thay mình. Tối đó, tôi mời Thạch Sanh ăn uống thỏa thích, rồi nhờ cậu ta canh miếu thay mình vì tôi còn phải làm mẻ rượu mới. Thạch Sanh không nghi ngờ gì, lập tức nhận lời. Mẹ con tôi vui mừng khôn xiết.
Đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ say thì bỗng nghe tiếng gọi của Thạch Sanh, mẹ con tôi lo lắng tưởng Thạch Sanh về đòi mạng, van xin khẩn thiết. Thạch Sanh kể đã tiêu diệt chằn tinh, mẹ con tôi mới yên tâm. Tôi còn nghĩ ra một kế lừa Thạch Sanh rằng con vật vua nuôi không thể giết được, và bảo Thạch Sanh về lại gốc đa, không thì trách tôi. Để Thạch Sanh làm việc, tôi mang đầu chằn tinh lên quan nhận thưởng và được vua phong làm đô đốc.
Năm đó, vua có một công chúa đến tuổi kết hôn nhưng chưa chọn được người thích hợp, vua bèn nghĩ ra cách ném cầu để chọn phò mã. Nhưng khi công chúa chuẩn bị ném cầu thì bị đại bàng cắp đi mất. Thạch Sanh đang ngồi gốc đa, thấy đại bàng cắp công chúa đi, bèn bắn trúng nó một phát, nhưng vì đại bàng quá mạnh nên vẫn bay về hang. Thạch Sanh lần theo vết máu tìm được hang của đại bàng.
Tôi được vua giao nhiệm vụ tìm công chúa và hứa sẽ gả công chúa cho tôi và truyền ngôi. Tôi vừa vui mừng vừa lo lắng không biết tìm đâu. Tôi nghĩ ngay đến Thạch Sanh, quay về gốc đa tìm cậu ta. Rất vui mừng khi phát hiện ra Thạch Sanh là người bắn trúng đại bàng. Thạch Sanh tình nguyện xuống hang để cứu công chúa. Tôi buộc dây vào thắt lưng cậu ta và dặn khi cứu được công chúa thì hãy kéo dây để tôi kéo công chúa lên, rồi sẽ thả dây xuống cứu cậu ta. Khi cậu ta cứu công chúa, tôi không thả dây xuống mà vít cửa hang lại.
Sau khi công chúa về cung không nói không cười, vua rất lo lắng. Tôi đã mời nhiều nhà sư, đạo gia về lễ tế nhưng không có kết quả. Một hôm, từ trong tù phát ra tiếng đàn, công chúa bỗng nhiên nói và muốn gặp người đánh đàn. Vua liền cho người đánh đàn vào cung. Trước mặt mọi người, Thạch Sanh vạch trần tôi, nhưng Thạch Sanh thương tình tha cho mẹ con tôi về quê làm ăn. Nhưng vì giữ lời hứa kết nghĩa anh em, tôi đã bị sét đánh chết.
4. Bài văn đóng vai Lý Thông kể lại câu chuyện 'Thạch Sanh' số 1
Tôi là Lý Thông, người chuyên bán rượu. Nhờ vào tay nghề ủ rượu của mình, tôi nổi tiếng khắp vùng.
Một hôm, khi đang ngồi uống nước tại quán gần gốc đa, tôi thấy một chàng trai vạm vỡ, da ngăm đen, gánh một bó củi lớn. Tôi tò mò và được biết đó là Thạch Sanh, một thanh niên mồ côi sống bằng nghề chặt củi. Thấy Thạch Sanh hiền lành, khỏe mạnh và mồ côi, tôi nghĩ: “Thạch Sanh khỏe mạnh lại có vẻ khù khờ, mang về nhà làm việc giúp chắc sẽ dễ dàng hơn”. Tôi bèn đề nghị kết nghĩa anh em và mời Thạch Sanh về ở cùng để dễ bề sử dụng.
Nhờ có Thạch Sanh, mẹ con tôi đỡ vất vả rất nhiều. Những công việc nặng nhọc trong nhà, cậu ta đều tranh làm. Mẹ con tôi từ đó cũng nhàn nhã hơn. Thời điểm đó, trong vùng có một con chằn tinh hung ác, phép thuật siêu nhiên, thường xuyên bắt người ăn thịt. Dân làng lập miếu thờ và hàng năm phải cúng nộp một người để con chằn tinh không quấy rầy.
Năm đó, đến lượt gia đình tôi. Tôi nghĩ ra cách lừa Thạch Sanh đi nộp mạng thay. Tối hôm đó, tôi mời Thạch Sanh ăn uống thỏa thích rồi thỏ thẻ:
- Sắp tới anh có chuyến giao rượu xa, nhưng làng lại cử anh đi canh miếu. Chuyến hàng này rất quan trọng, anh không thể bỏ được, em có thể đi canh miếu thay anh không?
Thạch Sanh nghe vậy, không chút do dự đáp:
- Anh yên tâm, em sẽ giúp anh.
Vậy là tôi và mẹ vui mừng. Đêm hôm ấy, khi tôi đang ngủ thì bỗng nghe tiếng đập cửa và tiếng gọi của Thạch Sanh:
- Anh Lý Thông ơi!... Anh Lý Thông ơi!
Mẹ con tôi lo lắng nghĩ Thạch Sanh về đòi mạng, nên đứng trước cửa van xin:
- Em ơi, em còn sống, xin tha cho mẹ con tôi…
Thạch Sanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trả lời:
- Anh ơi, là em đây, em còn sống đây mà!
Lúc đó, tôi mới tin Thạch Sanh còn sống. Nhưng làm sao cậu ta có thể sống sót? Liệu có phải cậu ta biết chuyện ở miếu có chằn tinh và quay về trả thù? Tôi mở cửa hỏi:
- Sao cậu về sớm vậy? Anh đã nhờ cậu canh miếu mà.
Thạch Sanh kể đã tiêu diệt chằn tinh, mẹ con tôi mới yên lòng. Thấy Thạch Sanh cầm đầu chằn tinh, tôi bảo:
- Ôi, con chằn tinh này là vật nuôi của vua, cậu giết nó chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Thôi, cậu hãy nhanh chóng trốn đi, để chuyện này tôi lo liệu.
Thạch Sanh tin lời tôi và lẩn trốn. Sáng hôm sau, tôi đem xác chằn tinh lên kinh đô nhận thưởng. Vua khen ngợi và phong tôi làm đô đốc. Năm đó, vua tổ chức chọn phò mã bằng cách ném cầu từ lầu cao. Ai bắt được cầu sẽ được làm phò mã. Tôi đến dự lễ với hy vọng may mắn. Nhưng khi công chúa chuẩn bị ném cầu thì bị một con đại bàng cắp đi. Cả kinh thành xôn xao tìm kiếm công chúa.
Tôi được vua giao nhiệm vụ tìm công chúa và hứa sẽ được gả công chúa cho tôi. Tôi vừa vui vừa lo lắng. Trên đường tìm công chúa, tôi gặp Thạch Sanh và kể rõ tình hình. Thạch Sanh nói biết nơi đại bàng ở và đề nghị đi cùng tôi. Đến nơi, Thạch Sanh còn tình nguyện xuống hang sâu để tìm công chúa. Khi Thạch Sanh cứu được công chúa, tôi lấp cửa hang lại, nhốt Thạch Sanh ở dưới.
Kể từ đó, công chúa về cung không nói không cười, vua lo lắng. Tôi đã mời nhiều nhà sư và đạo gia về lễ tế nhưng không hiệu quả. Một hôm, từ trong tù phát ra tiếng đàn của ai đó. Công chúa bỗng lên tiếng muốn gặp người đánh đàn. Vua truyền người đánh đàn vào cung. Trước mặt mọi người, Thạch Sanh đã vạch trần tôi. Vua muốn trừng trị tôi, nhưng Thạch Sanh thương tình tha cho mẹ con tôi về quê. Trên đường về, mẹ con tôi bị sét đánh trúng, biến thành bọ hung.
5. Bài văn hóa thân Lý Thông kể lại chuyện 'Thạch Sanh' số 2
Tôi là Lí Thông, một người chuyên buôn bán rượu. Trong một lần ghé xã Cao Bình để bán rượu, khi nghỉ ngơi tại một quán bên gốc đa, tôi thấy một người đàn ông vác một bó củi khổng lồ. Tôi lập tức nghĩ đây là người có sức mạnh vượt trội và quyết định tiếp cận.
Người đó tên là Thạch Sanh. Từ nhỏ đã mất cha mẹ, chỉ còn lại chiếc búa cha để lại. Nhận thấy Thạch Sanh hiền lành và dễ lợi dụng, tôi quyết định kết nghĩa anh em với cậu ta, rồi mời về sống chung với mẹ con tôi. Thạch Sanh vui vẻ đồng ý.
Thạch Sanh từ đó nhận mọi việc nặng nhọc trong nhà, giúp mẹ con tôi bớt vất vả. Lúc bấy giờ, có một con chằn tinh hung ác, thường xuyên bắt người ăn thịt. Để bảo vệ dân làng, họ phải cúng nộp một người cho chằn tinh mỗi năm. Đến lượt nhà tôi, tôi nghĩ ra kế lừa Thạch Sanh đi thay mình. Tôi đã đãi cậu ta một bữa ăn ngon, rồi nhờ vả đi canh miếu thay. Thạch Sanh đồng ý ngay lập tức, khiến tôi và mẹ rất vui.
Đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ, bỗng nghe tiếng Thạch Sanh gọi, khiến mẹ con tôi sợ hãi, tưởng cậu ta về đòi mạng. Sau khi Thạch Sanh giải thích rõ ràng, chúng tôi mới yên tâm. Tôi còn lừa Thạch Sanh rằng con vật đó là của vua, bảo cậu ta trốn đi. Sáng hôm sau, tôi mang đầu chằn tinh đến gặp vua, được vua khen thưởng và phong làm đô đốc.
Khi vua tổ chức lễ kén rể, công chúa bị một con đại bàng lớn cắp đi. Vua giao nhiệm vụ tìm công chúa cho tôi. Trên đường, tôi gặp Thạch Sanh, cậu ta đề nghị giúp và biết nơi đại bàng ẩn náu. Tôi đồng ý ngay. Thạch Sanh xuống hang cứu công chúa, rồi tôi sai người lấp cửa hang lại, đưa công chúa về cung. Tuy nhiên, từ đó công chúa không nói không cười. Nhà vua lo lắng, tìm mọi cách nhưng không hiệu quả.
Một hôm, tiếng đàn vang lên từ trong cung, công chúa vui vẻ trở lại. Vua cho người tìm ra người đánh đàn, là Thạch Sanh. Cậu ta kể rõ sự thật, khiến vua nổi giận. Vua ra lệnh bắt mẹ con tôi, giao cho Thạch Sanh xét xử. Thạch Sanh thương tình tha cho mẹ con tôi về quê. Nhưng giữa đường, mẹ con tôi bị sét đánh và biến thành bọ hung.
6. Bài văn hóa thân Lý Thông kể lại chuyện 'Thạch Sanh' số 3
Tôi là Lí Thông, một người buôn bán rượu. Trong một lần trở về từ việc bán rượu, tôi gặp một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh. Tôi liền tiếp cận làm quen với anh ta.
Người đó tên là Thạch Sanh, tính cách hiền lành và chân thật. Tôi ngay lập tức đề nghị kết nghĩa anh em với cậu ta. Thạch Sanh, vốn thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, vui vẻ nhận lời. Cậu ta nói:
- Anh không chê em nghèo khó mà kết nghĩa anh em, em rất vui, hứa sẽ nghe lời anh và giúp đỡ anh thật nhiều.
Chúng tôi trở về nhà cùng nhau. Từ khi có Thạch Sanh, công việc nặng nhọc trong nhà giảm hẳn, mẹ con tôi rất vui. Lúc đó, trong làng có một con chằn tinh khủng khiếp, mỗi năm yêu cầu nộp một mạng người. Đến lượt nhà tôi, tôi không muốn giao mạng mình cho nó, nên âm thầm nhờ Thạch Sanh đi thay. Tối hôm đó, sau khi cả nhà ăn uống no say, tôi nói với Thạch Sanh:
- Tối nay anh có mẻ rượu lớn, không thể ra trông miếu được, em có thể đi thay anh không?
Thạch Sanh không nghi ngờ gì và vui vẻ nhận lời. Tôi và mẹ rất vui mừng vì thoát được mối nguy. Nhưng giữa đêm khuya, khi hai mẹ con đang ngủ, tôi nghe Thạch Sanh gọi:
- Anh Thông ơi, em về rồi đây, anh ra mở cửa cho em.
Tôi lo lắng tưởng là hồn Thạch Sanh trở về đòi mạng nên sợ hãi vô cùng. Tôi ra bàn thờ khóc lóc, van xin tổ tiên rồi mở cửa. Thật ngạc nhiên, Thạch Sanh đứng đó với cái đầu chằn tinh trong tay. Nghe Thạch Sanh kể lại, tôi mới hoàn hồn, vừa khâm phục vừa không muốn Thạch Sanh nhận phần thưởng từ vua, bèn nói:
- Đây là vật nuôi của vua, sao em lại giết nó? Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nặng nề. Em nên nhanh chóng trốn đi, còn mọi việc ở đây để anh xử lý.
Thạch Sanh tin lời, gói ghém đồ đạc và trở về gốc đa. Sáng hôm sau, tôi mang đầu chằn tinh đến triều đình nhận thưởng. Nhà vua khen ngợi và phong tôi làm Đô Đốc. Nhà vua có một người con gái đến tuổi kết hôn nhưng chưa chọn được ai. Vua tổ chức lễ ném cầu kén rể, ai bắt được cầu sẽ được làm rể. Trong buổi lễ, khi công chúa chuẩn bị ném cầu thì một con đại bàng lớn bay xuống và cắp nàng đi. Nhà vua lo lắng, giao nhiệm vụ tìm công chúa cho tôi với lời hứa sẽ gả nàng cho tôi và truyền ngôi.
Tôi rối trí, không biết tìm công chúa ở đâu. Nghĩ đến Thạch Sanh đã giúp mình trước đây, tôi tổ chức một hội lớn và mời Thạch Sanh. Tôi kể cho cậu ta nghe về công chúa bị đại bàng bắt. Thạch Sanh nói:
- Hôm qua khi em ngồi chẻ củi dưới gốc đa, em thấy đại bàng cắp một cô gái. Em bắn tên trúng nó, nó bị thương nhưng vẫn bay đi. Theo dấu máu, em tìm thấy hang của nó.
Tôi vui mừng, dẫn quân đến hang. Thạch Sanh tình nguyện xuống hang cứu công chúa. Tôi buộc dây vào lưng Thạch Sanh và để cậu ta theo dây xuống. Khi công chúa được cứu, tôi cùng nàng trở về, bỏ Thạch Sanh lại trong hang.
Từ khi công chúa trở về, nàng không nói không cười. Nhà vua và tôi tìm đủ mọi cách nhưng không hiệu quả. Một hôm, tiếng đàn từ ngục vang lên khiến công chúa vui vẻ trở lại. Khi vua triệu người đánh đàn vào, thì ra là Thạch Sanh. Cậu ta vạch trần mọi tội lỗi của tôi. Nhà vua sau đó gả công chúa cho Thạch Sanh và giao cho cậu ta quyết định hình phạt cho mẹ con tôi. Thạch Sanh tha cho gia đình tôi, nhưng trên đường về, mẹ con tôi bị sét đánh và biến thành bọ hung.
Giờ đây, trong hình dạng bọ hung, tôi mới cảm nhận hết nỗi khổ. Đây là cái giá cho sự ác độc và tham lam của tôi. Tôi chỉ khuyên các bạn, đừng sống như tôi, hãy sống thật lương thiện để không phải trả giá như vậy.