1. Miêu tả buổi học cuối cùng tại trường Tiểu học - Bài viết 4
Cuộc sống luôn chuyển động không ngừng, thời gian trôi qua mang theo bao kỷ niệm và ký ức về những ngày tháng yêu thương không thể phai mờ. Với mỗi chúng ta, chắc chắn đều có những kỷ niệm đẹp như vậy. Một trong những ký ức không thể quên của tôi là buổi học cuối cùng tại trường tiểu học.
Trường tiểu học của tôi nằm ở một thị xã nhỏ ngoại ô Hà Nội. Dù không rộng rãi và khang trang như các trường trong thành phố, nhưng chúng tôi luôn cảm nhận được sự ấm cúng và gần gũi, trường như ngôi nhà thứ hai của chúng tôi.
Ngày đầu tiên đến trường, mọi thứ đều lạ lẫm, và trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như mình sắp vỡ òa. Tôi không muốn rời xa bố mẹ, bạn bè, và mái ấm của mình để đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Tôi đã khóc trong sự sợ hãi và bất lực, cảm giác như mình không thuộc về nơi này.
Tuy nhiên, sau khi làm quen với trường, tôi nhận ra rằng cuộc sống học sinh tiểu học không tệ. Tôi học tập, giao lưu với bạn bè, và tìm thấy niềm vui từ những điều ban đầu tôi cho là không thể.
Thời gian trôi qua, tôi trưởng thành cả về suy nghĩ và hành động. Tôi học cách chấp nhận những sự thật đau đớn như chia ly, và phải giữ vững tinh thần dẫu phải bỏ lại phía sau cả một khoảng trời ký ức và mái ấm đã gắn bó.
Ngày buổi học cuối cùng, trời không nắng, gió nhẹ mang theo nỗi buồn. Mặc dù trước đó tôi mệt mỏi vì thời tiết và ôn tập, nhưng những ngày gần đây tôi cảm thấy mệt mỏi hơn, với tâm trạng đầy ắp nỗi buồn của những ngày chia tay.
Hôm đó, tôi đến lớp sớm, trong bộ đồng phục chỉnh tề. Tôi mới thấy sự trang nghiêm của bộ đồng phục mà tôi đã mặc suốt nhiều năm. Chỉ còn vài giờ nữa, tôi sẽ không còn là học sinh tiểu học, mà sẽ trở thành các đàn anh, đàn chị. Nhưng tâm trạng tôi vẫn trĩu nặng nỗi buồn, cổ họng nghẹn lại, và mắt thì ngấn lệ.
Vào lớp, tôi ngồi yên trên bàn học. Hôm đó chúng tôi không học nhiều, vì thi cử đã xong. Tôi mang theo chiếc cặp với vài cuốn sách cũ, những cuốn sách mà tôi thường bỏ bê. Hôm nay, tôi nâng niu chúng và ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Các bạn vẫn tươi cười, nhưng tôi không thể cười nổi. Tôi muốn tìm một góc để khóc, không phải vì tôi ghét họ, mà vì tôi sợ sẽ khóc mất.
Khi cô chủ nhiệm vào lớp, mọi tiếng cười và đùa giỡn im bặt. Cô không quát mắng chúng tôi, chỉ im lặng. Sự im lặng đó là những giọt nước mắt lặng thầm, nỗi đau của sự chia ly mà chúng tôi phải chịu đựng.
Khi cô ngồi xuống và nói những lời cuối cùng, dù là những lời quen thuộc, nhưng hôm nay chúng tôi cảm nhận rõ hơn bao giờ hết. Tôi nhìn các bạn bên cạnh, ai cũng cúi đầu đầy nghẹn ngào, và tôi cố gắng không khóc để làm cô vui. Cô giáo, một người mẫu mực, hôm đó cũng rơi nước mắt, giọng cô run rẩy và đôi lúc nghẹn lại.
Cô điểm danh cả lớp lần cuối, đọc rõ tên từng bạn, nhắc nhở về điểm mạnh và điểm yếu để chúng tôi khắc phục. Khi cô gập cuốn sổ điểm danh, tiếng trống trường vang lên, đánh dấu kết thúc quãng đời học sinh tiểu học của chúng tôi. Không ai có thể kìm nén cảm xúc, và cả lớp vỡ òa trong tiếng khóc, ôm chầm lấy cô. Ngày hôm đó, trường tràn ngập tiếng khóc và nỗi đau. Tôi khép lại câu chuyện về quãng đời học sinh tiểu học của mình.
Ngày hôm đó, cơn đau tưởng chừng không thể vượt qua, nhưng giờ đây tôi đã vững vàng tiếp bước. Tôi đã trở thành học sinh lớp sáu, và một phần của ngôi trường mới. Thỉnh thoảng, chúng tôi về thăm trường cũ, thăm cô giáo yêu quý. Cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và nhiệt huyết trên bục giảng. Thời gian trôi qua, nhưng hồi ức về buổi học cuối cùng sẽ mãi sống trong trái tim chúng tôi, đó là những phút giây đáng trân trọng nhất mà chúng tôi đã sống thật với trái tim mình.

2. Miêu tả buổi học cuối cùng dưới mái trường Tiểu học bài 5
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, năm năm học dường như mới chỉ chớp mắt. Giờ đây, khi sắp phải chia tay mái trường yêu dấu, tôi càng thêm cảm động với mỗi góc sân, mỗi hàng cây nơi đây, bởi tất cả đã ghi dấu bao kỉ niệm. Sáng nay, tôi đến sớm hơn thường lệ để tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của trường.
Ôi, cảnh vật xung quanh thật tuyệt vời! Dù mặt trời còn chưa hoàn toàn thức dậy, chỉ vừa nhô ra sau những tán tre, nhưng ánh sáng đỏ ấm áp đã bắt đầu nhuộm màu khung cảnh. Một làn sương mỏng nhẹ nhàng lượn lờ qua các tán cây. Cổng trường đã mở sớm đón chúng tôi vào lớp, và tôi bước vào sân trường với một cảm xúc khó tả. Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm từ các bồn hoa như muốn nói lời chia tay. Tôi đứng gần những bông hoa, cảm nhận sự thanh bình và mong muốn được hòa mình vào vẻ đẹp của chúng. Ngồi dưới gốc bàng, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, tôi không khỏi nhớ về những trò chơi vui vẻ đã diễn ra tại đây.
Ánh sáng mặt trời bắt đầu mạnh mẽ hơn, xua tan sương mù và để lại những giọt sương long lanh trên lá cây, ngọn cỏ. Cảnh vật xung quanh hiện lên với sự rực rỡ và tươi mới. Cây phượng già như trở về thời thanh xuân với chiếc áo đỏ rực rỡ, cánh hoa khẽ rung rinh như những con bướm xinh đẹp bay lượn.
Bên kia, cây bàng vẫn đứng vững với chiếc áo xanh mượt mà. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá như đang chơi đùa. Tất cả dường như không biết rằng tôi sắp phải rời xa nơi này. Tôi đứng trước cửa lớp, cảm giác thật thân quen và ấm áp. Trước mắt tôi là hình ảnh của hai mươi tám gương mặt thân thương đang vui vẻ trò chuyện và học tập. Tôi tưởng như vẫn nghe thấy giọng nói ấm áp của cô giáo. Tất cả như đang hiện hữu bên cạnh tôi.
Trong lòng tôi tràn ngập sự xúc động và tiếc nuối. Tôi ước ao rằng lớp 5B và mái trường yêu thương này sẽ không bao giờ phải chia xa. Cảnh vật xung quanh thật đẹp đẽ, nhưng trái tim tôi cảm thấy trống trải. Dù không muốn, ngày mai tôi sẽ phải rời xa tất cả những gì tôi đã gắn bó trong năm năm qua. Tôi chỉ ước thời gian có thể quay ngược lại, để tôi mãi là cô bé ngỡ ngàng ngày nào.
Mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đó có những thầy cô nhân hậu như mẹ và những người bạn thân thiết như anh em. Dù phải chia tay, hình ảnh của ngôi trường tiểu học và thầy cô, bạn bè sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.

3. Miêu tả buổi học cuối cùng dưới mái trường Tiểu học bài 6
“Ve ve! Ve ve…” Những âm thanh của mùa hè từ những chú ve sầu vang lên rộn rã. Ở góc sân trường, cây phượng vĩ rực đỏ như báo hiệu mùa chia tay đã đến gần…
Trong lòng tôi có một cảm giác nghẹn ngào khó diễn tả bằng lời. Thời gian sao mà trôi nhanh đến vậy! Ngày đầu bước chân vào trường THCS mang tên vị anh hùng áo vải Nguyễn Huệ, chúng tôi chỉ là những học trò nhỏ, đầy bỡ ngỡ và lạ lẫm. Giống như những chú chim non từ khắp nơi tụ hội tại đây, chúng tôi còn e ngại và bối rối trong buổi khai giảng đầu tiên tại ngôi trường rộng lớn và xa lạ, nhưng chính ánh mắt trìu mến của thầy cô đã làm cho chúng tôi cảm thấy gần gũi và ấm áp hơn bao giờ hết.
Như những dòng sông lặng lẽ bồi đắp cho cuộc đời, thầy cô với sự nghiêm khắc và bao dung đã dạy cho chúng tôi những bài học về đạo đức, về “Tiên học lễ, hậu học văn”, cho chúng tôi cơ hội sửa đổi và trưởng thành. 5 năm đã qua, chúng tôi cảm nhận được sự trưởng thành từng ngày. Công lao của thầy cô, chúng tôi luôn ghi nhớ và trân trọng.
Chúng tôi biết mình không thể báo đáp hết những công ơn ấy, nên tự nhủ sẽ nỗ lực đạt kết quả tốt nhất trong kỳ thi sắp tới. Đó là món quà đẹp nhất mà chúng tôi dành tặng thầy cô. Ve ơi, đừng cất lên khúc nhạc buồn ấy nữa! Bởi vì khi bản nhạc đó vang lên, cũng là lúc chia tay đã đến gần.
Thầy cô ơi! Giờ đây, chúng tôi phải chia tay thầy cô. Không còn được nghe giọng nói ấm áp của thầy, hay những lời dạy bảo ân cần của cô mỗi khi giảng bài. Nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên công lao của thầy cô. Chúng tôi xin hứa sẽ luôn cố gắng học tập để không phụ lòng thầy cô. Chúc thầy cô luôn khỏe mạnh và tiếp tục là ngọn đèn soi sáng cho các thế hệ học trò sau này.

4. Miêu tả buổi học cuối cùng dưới mái trường Tiểu học bài 7
Thời gian thấm thoát trôi qua, 5 năm học đã khép lại và em sắp phải rời xa mái trường tiểu học yêu dấu để bước vào ngôi trường Trung học cơ sở mới. Trong lòng em dâng trào những kỉ niệm về trường xưa, nơi em đã được học tập và trưởng thành dưới sự chăm sóc tận tình của thầy cô và bạn bè.
Trường của em tuy không rộng lớn nhưng rất xinh đẹp và đầy niềm vui, được bao bọc bởi bức tường gạch cao khoảng hai mét. Từ xa, trường giống như một lâu đài nhỏ ẩn hiện dưới tán cây xanh. Bác bảo vệ đứng nghiêm trang như người lính gác, dang rộng tay đón chúng em vào thế giới tri thức. Ngước lên, tấm biển xanh ghi tên trường như một dấu ấn không thể phai nhòa trong tâm trí chúng em, một cái tên mà chúng em luôn tự hào giới thiệu.
Hôm nay, cảnh vật trường vẫn như thế nhưng em cảm thấy nó thân thương hơn bao giờ hết. Bầu trời hôm nay như cao hơn, trong xanh hơn, như chiếc dù khổng lồ mà ai đó đã bỏ quên. Khoảng sân bê tông rộng lớn, nơi chúng em tham gia bao hoạt động bổ ích, đón nhận bao thế hệ học sinh. Các cột cờ cao vời vợi đang lặng lẽ nhìn theo lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió như bàn tay khổng lồ vẫy chào tạm biệt. Ở góc sân, cây phượng vĩ với thân gầy gò và hoa đỏ rực như bó đuốc khổng lồ cháy giữa trời. Chúng em đã từng ngồi đọc sách, ôn bài, và chơi trò chơi dưới tán cây này.
Em đặt tay lên thân cây phượng để ghi dấu ấn của mình. Những bồn hoa, cây cảnh xanh tươi mà chúng em đã chăm sóc nay sẽ được các bạn lớp dưới tiếp tục giữ gìn. Ngước nhìn dãy nhà, em cảm thấy quá đỗi quen thuộc. Mỗi hành lang, bậc cầu thang đều lưu lại dấu ấn của chúng em. Đây là dãy nhà hiệu bộ, nơi các thầy cô làm việc, kia là phòng đội, phòng thư viện, nơi chúng em đã sinh hoạt, đọc sách và tìm tài liệu. Phòng tin học, phòng tiếng Anh cũng không thể quên. Khi em đi dọc hành lang các lớp học, ánh nắng sớm mai cũng như buồn bã không muốn rời đi.
Nhìn tấm biển tên lớp, lớp 5D, nơi chúng em đã gắn bó, bảng đen hàng ngày vui vẻ nhưng hôm nay cũng có vẻ buồn bã. Đồng hồ cuối lớp học tích tắc uể oải như không muốn thời gian trôi qua. Em ngắm nhìn mọi thứ với lòng bâng khuâng và xao xuyến. Nhắm mắt lại, em vẫn hình dung từng đồ vật trong lớp và chỗ ngồi của các bạn. Đây là nơi chúng em đã học hỏi bao điều hay lẽ phải.
Khi ngồi vào chỗ, nghe cô giáo dặn dò, mọi người đều rưng rưng nước mắt, muốn nói nhiều điều với cô, xin lỗi về những lỗi lầm nhưng đều nghẹn ngào không nói nên lời. Tiếng trống trường vang lên, gợi nhớ những kỉ niệm thiêng liêng của ngày đầu tiên khi đến trường. Bác bảo vệ đứng đó như một nhân chứng chứng kiến nỗ lực của chúng em. Chúng em lặng lẽ ôn lại kỉ niệm tuổi học trò dưới mái trường tiểu học thân yêu trong buổi học cuối năm, luyến tiếc khi chia tay.
Trải qua năm năm, ngôi trường tiểu học đã gắn bó, đón đưa em bao buổi đến và về, nơi thầy cô đã dạy dỗ và sưởi ấm trái tim em, nơi lưu giữ tình cảm nồng thắm. Những kỉ niệm ấy sẽ mãi sống trong lòng em không bao giờ phai nhạt.

5. Miêu tả buổi học cuối cùng dưới mái trường Tiểu học bài 1
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó em còn lạ lẫm nép sau lưng mẹ bước vào trường tiểu học. Giờ đây, buổi học cuối cùng đã đến, em ngồi bên bạn bè, lắng nghe cô giảng bài và cảm nhận mình là một phần của mái trường này. Cảm xúc bồi hồi không chỉ riêng em mà còn của nhiều bạn khác trong buổi học cuối cùng này.
Vào một buổi sáng hè trong trẻo, ánh nắng chiếu qua những tán cây xanh mướt, sân trường buổi sáng trở nên lạ lẫm vì chưa có nhiều học sinh. Em đến trường sớm hơn thường lệ vì đây là buổi học cuối cùng của cấp học tiểu học.
Đi dọc sân trường, em cảm thấy nhỏ bé và lạc lõng trong không gian đã quen thuộc suốt năm năm qua. Lát nữa, chúng em sẽ ngồi vào bàn, là những học sinh lớp 5 cuối cùng, chia tay bạn bè và thầy cô. Buổi học hôm đó nhẹ nhàng, không ồn ào hay vội vã, không có tranh cãi hay trò chuyện riêng. Âm thanh của cô giáo vang lên dịu dàng, lớp học chìm trong sự tĩnh lặng, vì ai cũng biết đây là buổi học chia tay của khối lớp 5.
Những gương mặt bạn nào cũng thể hiện sự buồn bã và nuối tiếc. Chúng em đã có vô vàn kỷ niệm với những điều thuộc về nơi đây, và giờ chúng em phải nói lời tạm biệt. Tạm biệt để bước vào chương mới, cấp học mới và nhiều điều mới mẻ hơn. Ngoài kia, ánh nắng vẫn lấp lánh trên cây, gió thổi qua những cây phương chuyển sắc đỏ. Những chú chim nhảy múa và hót líu lo tạo nên bản hợp xướng tuyệt diệu, nhưng không làm sân trường xôn xao. Hôm nay chỉ có các học sinh lớp 5 nên mọi người đều cùng cảm xúc, đầy tiếc nuối và lưu luyến.
Ánh mắt cô giáo hôm nay cũng thể hiện sự buồn bã và dịu dàng. Cô nhìn chúng em với ánh mắt ướt lệ, nhắc nhở chúng em phải cố gắng trở thành những học trò ngoan và xuất sắc ở cấp học mới. Chúng em cúi đầu vâng dạ, không dám nhìn ai, vì cảm xúc thật sự đang vỡ òa. Những năm tháng cùng ngồi chung bàn, học chung lớp, nghịch ngợm và vui đùa sẽ trở thành những kỷ niệm đáng nhớ. Có lẽ sau này ai cũng sẽ nhớ về những năm tháng đầy ắp niềm vui dưới mái trường tiểu học này.
Chúng em lặng lẽ nhìn nhau, nhìn lại mọi thứ sắp cũ, nhìn cô giáo rồi ôm nhau khóc nức nở. Đây là buổi học cuối cùng tại trường tiểu học.

6. Tả buổi học cuối cùng dưới mái trường Tiểu học bài 2
Ngôi trường tiểu học luôn gợi nhớ về những kỷ niệm ngây thơ và trong sáng. Dù đã bước vào lớp sáu, nhưng những buổi học cuối cùng vẫn để lại dấu ấn sâu đậm. Hôm đó là một ngày giữa tháng năm, thời tiết mát mẻ, ngoài kia tiếng ve trên những cây xà cừ cổ thụ đang vang lên như thúc giục chúng em bước vào mùa hè đầy hứng khởi. Đang tranh luận về các bài học cũ, tiếng trống vào lớp bất chợt vang lên, các bạn nhanh chóng chuẩn bị sách vở cho bài học mới.
Cô giáo bước vào với bộ quần áo giản dị và nụ cười tươi tắn. Sau khi ổn định lớp, cô hỏi: “Các em đã chuẩn bị bài học chưa?” “Thưa cô rồi ạ!” Chúng em đồng thanh trả lời. Cô giáo kiểm tra bài cũ. Linh và Oanh trả lời dõng dạc và trôi chảy, làm cô hài lòng. Chúng em bắt đầu bài học mới, là một tiết ngoại khóa ngữ văn. Cô giới thiệu đầu đề bằng dòng chữ hoa và gợi ý về bài học mới đầy ấn tượng:
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà ai đi xa cũng thấy nhớ nhiều…
Các em ạ, mỗi chúng ta đều có một quê hương, nơi ta sinh ra và lớn lên với bao nhiêu yêu thương. Hôm nay, chúng ta sẽ khám phá tình yêu đất nước qua bài ngoại khóa văn học “Lòng yêu nước”. Những đôi mắt chăm chú nhìn lên bảng đen, còn đôi tay nhỏ nhắn của cô vẽ nên những dòng chữ trắng.
Tiết học hôm đó là một buổi trao đổi sôi nổi về lòng yêu nước. Những cánh tay ngắn ngũn giơ lên liên tục trước những câu hỏi của cô. Ai cũng muốn được cô gọi tên và chia sẻ suy nghĩ về lòng yêu nước. Tuy nhiên, cả lớp đặc biệt chú ý vào câu trả lời của Phương Nga:
– Thưa cô! Lòng yêu nước bắt nguồn từ tình yêu gia đình, yêu những gì nhỏ bé của quê hương như dòng sông hay cánh đồng bao la.
Cô giáo khen ngợi Phương Nga và cho bạn điểm 10. Cả lớp đều cảm thấy xốn xang. Phần tiếp theo của bài học càng thêm sinh động, khi cô giáo đọc những câu ca dao thể hiện tình yêu quê hương đất nước. Mỗi bạn đọc một câu, lớp học tạo thành một bản nhạc đa âm, một bức tranh nhiều màu sắc về lòng yêu nước.
Buổi học trôi qua nhanh chóng, tiếng trống đã báo hết giờ nhưng trong lớp vẫn vang vọng. Dù tiết học đã kết thúc, ấn tượng về nó vẫn đọng lại trong trí nhớ của chúng em. Mong rằng trong tương lai, sẽ có nhiều buổi học như thế để lưu dấu trong tâm trí em.

7. Mô tả buổi học cuối cùng dưới mái trường Tiểu học - Bài 3
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, ngày nào em còn đứng ngơ ngác bên mẹ trước cổng trường tiểu học, giờ đây em đã sắp hoàn tất chương trình học và chuẩn bị bước vào cấp Trung học cơ sở.
Hôm nay là buổi học cuối cùng của em tại ngôi trường tiểu học yêu quý này. Có lẽ không chỉ riêng em mà còn nhiều bạn khác trong lớp đều cảm thấy bồi hồi, lưu luyến, một cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm của chúng em đang nói những lời chân thành và cảm động, những câu thơ của cô hôm nay khiến em cảm thấy thật xúc động, ngọt ngào và sâu lắng hơn bất kỳ giờ học nào trước đây. Vì hôm nay có thể là lần cuối cùng cô giảng bài cho chúng em. Sau ba tháng hè, cô sẽ tiếp tục con đường của mình và quay lại đón những thế hệ học trò mới.
Nhìn ra hàng cây phượng đỏ nơi góc sân trường, em nghe tiếng ve kêu râm ran trong cái nắng oi ả cuối tháng 5. Những chùm hoa phượng đỏ nở rực rỡ, kiêu hãnh dưới ánh nắng mùa hè. Nhìn quanh những khóm hoa, cây lựu đỏ, lòng em nghẹn lại. Ngôi trường yêu dấu đã đồng hành với em suốt năm năm qua, giờ đây phải chia xa, trái tim em cảm thấy buồn bã, không muốn rời xa chút nào.
Buổi học cuối cùng trôi qua thật bình yên, không có sự ồn ào. Các bạn trong lớp đều nghiêm túc lắng nghe cô giảng và chia sẻ những tâm sự, lời chào tạm biệt. Lời cô giáo êm dịu, đầy cảm xúc, ở cuối lớp, một số bạn nữ đã dùng vạt áo lau nước mắt, tiếng thút thít bắt đầu vang lên. Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng, giọng cũng có phần nghẹn ngào vì xúc động, nói: “Hôm nay là buổi học cuối cùng của các em tại trường tiểu học Sơn Ca này. Từ ngày mai các em sẽ nghỉ hè và chuyển lên cấp hai. Đến với một ngôi trường mới, cô mong các em luôn khỏe mạnh, học giỏi và đừng quên ngôi trường này.”
Bạn Thương, lớp trưởng, thay mặt cả lớp lên tặng quà lưu niệm cho cô và phát biểu lời cảm ơn về những tình cảm và công lao của cô dành cho lớp 5A trong suốt thời gian qua. Sau lời phát biểu của bạn Thương, cả lớp vỗ tay thể hiện lòng biết ơn của mình dành cho cô giáo. Cô giáo nhận gói quà lưu niệm rồi vội vã ra khỏi lớp để không bật khóc. Những gương mặt buồn rầu, nuối tiếc, những giọt nước mắt ngấn lệ trong giờ phút chia ly khiến ai cũng cảm thấy muốn trở lại thời điểm này mãi mãi.
Tạm biệt ngôi trường thân yêu, tạm biệt chỗ ngồi thân thương, tạm biệt bảng đen phấn trắng, “dù có đi đâu, chúng ta cũng không quên nhau”
