1. Bài viết, đoạn văn mô tả Kiều Phương qua lời của người anh - mẫu 4
Gia đình tôi có bốn người: Cha, mẹ, tôi và em gái Kiều Phương. Là anh cả, tôi thỉnh thoảng bắt nạt em vì sự ghen tị và vị trí anh trai. Khi thấy bức tranh Kiều Phương vẽ, đoạt giải nhất cuộc thi quốc tế, tôi mới nhận ra em ấy thật tốt bụng và đáng yêu!
Kiều Phương là cô em gái nghịch ngợm của tôi. Suốt ngày lục lọi mọi thứ, khiến tôi đau đầu với những trò nghịch ngợm của cô. Sau khi đoạt giải, em ấy có nhiều cơ hội thể hiện tài năng và tôi nhận ra sự đáng yêu và nhân hậu trong em, khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Kiều Phương có thân hình gầy gò do nghịch ngợm, nhưng khuôn mặt tròn trịa và trắng trẻo rất đáng yêu. Tuy luôn bị bẩn, biệt danh Mèo không làm em xấu hổ mà còn được em vui vẻ chấp nhận. Mèo Kiều Phương luôn thông minh và nghịch ngợm.
Thỉnh thoảng, Kiều Phương trộn lẫn các thứ và giấu đi. Một lần, tôi thấy em pha một loại nước đen kỳ lạ từ muội than, sử dụng để vẽ. Khi hoàn thành, em cất tất cả vào túi và làm việc khác. Đến khi gia đình tôi phát hiện tài năng vẽ của em, tôi mới hiểu em đang làm gì.
Tôi nhớ lần em bị mắng, đôi môi đỏ mọng bĩu ra, đôi má bầu bĩnh cụp xuống, và đôi mắt đen nhìn xuống đất trông thật đáng yêu. Đặc biệt, đôi bàn tay thon dài và trắng nõn của em rất phù hợp với tài năng hội họa của em.
Trước cuộc thi vẽ, bố mẹ mua cho em một chiếc váy hồng, rất hợp với làn da trắng. Em trông thật xinh đẹp trong chiếc váy đó. Tuy nhiên, Kiều Phương vẫn là cô nàng nghịch ngợm, hay bắt tôi chơi cùng. Nhưng khi tập trung vào vẽ tranh, em rất nghiêm túc và tập trung. Sau khi vẽ xong, em nhìn tác phẩm với sự hài lòng.
Cuộc thi hội họa quốc tế đã thay đổi mối quan hệ anh em của chúng tôi. Tôi nhận ra, với Kiều Phương, tôi là người anh hoàn hảo, và tôi cảm thấy xấu hổ khi so sánh với em. Nhìn bức tranh vẽ, tôi thấy em gái mình thực sự có khuôn mặt và tâm hồn đẹp.

2. Bài viết, đoạn văn mô tả Kiều Phương qua lời kể của người anh - mẫu 5
Em gái tôi tên Kiều Phương, thường được gọi là Mèo ở nhà. Em có khuôn mặt tròn trịa, bầu bĩnh, cùng đôi tay thon dài, trắng trẻo, rất phù hợp với tài năng hội họa của em. Hai má hồng hào và đôi mắt to tròn làm em trở nên đáng yêu. Kiều Phương không chỉ có năng khiếu vẽ mà còn rất nhân hậu và yêu thương. Nhờ em, tôi nhận ra nhiều điểm yếu của bản thân và tôi rất yêu quý Kiều Phương.

3. Bài viết, đoạn văn miêu tả Kiều Phương qua lời kể của người anh - mẫu 6
Kiều Phương là cô bé mười tuổi đáng yêu với mái tóc đen bóng mượt, thường được tết thành hai bím gọn gàng. Em rất đam mê hội họa, ngày nào cũng mày mò chế tạo bột màu để vẽ. Khi chú Tiến Lê, bạn của bố, phát hiện tài năng của em, cả gia đình bắt đầu chú ý đến Kiều Phương. Tôi cảm thấy như bị lãng quên và ganh tị với em. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bức tranh đạt giải của Mèo và sự tự hào trong ánh mắt em, tôi đã cảm thấy hối hận về cảm xúc của mình.

4. Bài viết, đoạn văn mô tả Kiều Phương qua lời kể của người anh - mẫu 7
Gia đình tôi gồm bố, mẹ, tôi và em gái Kiều Phương. Dù chúng tôi thường trêu đùa nhau, tình cảm anh em luôn rất gắn bó.
Kiều Phương, hay Mèo ở nhà, là một cô bé đáng yêu với thân hình nhỏ nhắn và khuôn mặt bầu bĩnh. Đôi mắt to tròn và làn da trắng hồng của em thường bị lem màu vẽ tự chế, chính vì thế mà có biệt danh Mèo.
Kiều Phương rất nghịch ngợm và bướng bỉnh. Một lần, tôi thấy em chế tạo màu vẽ từ bột đen, làm sạch các đít xoong chảo trong nhà. Em cũng rất hồn nhiên, mỗi khi bị mắng, khuôn mặt xịu xuống trông rất đáng yêu.
Không chỉ đáng yêu, Kiều Phương còn rất tài năng. Chú Tiến Lê, một họa sĩ và bạn của bố, đã phát hiện khả năng hội họa của em. Từ đó, mọi sự chú ý trong gia đình đều hướng về Kiều Phương, khiến tôi cảm thấy bị bỏ rơi. Những hành động đáng yêu trước đây giờ trở nên đáng ghét.
Khi Kiều Phương đạt giải Nhất cuộc thi Vẽ tranh trại hè quốc tế, mọi người vui mừng, trừ tôi. Nhìn bức tranh vẽ người anh trai của em, tôi mới nhận ra tình yêu thương sâu sắc của Kiều Phương và cảm thấy xấu hổ trước tấm lòng nhân hậu của em.
Kiều Phương, em gái tôi, là một cô bé đáng yêu, nhân hậu và tràn đầy tình cảm. Nhờ em, tôi đã nhận ra nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống.

5. Bài viết, đoạn văn miêu tả Kiều Phương qua lời kể của người anh - mẫu 1
Kiều Phương, cô em gái mười tuổi của tôi, sở hữu một tài năng đặc biệt mà ít ai có. Dù còn nhỏ, em đã vẽ những bức tranh tuyệt đẹp, có thể trang trí bất kỳ căn phòng nào. Mèo - biệt danh gia đình gọi em, có một khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo, nhưng thường xuyên bị lem màu từ công việc vẽ vời của mình. Trước khi tài năng của em được phát hiện, Kiều Phương hay tự chế màu vẽ bằng những nguyên liệu có sẵn trong nhà, làm tôi không ít lần phải ngạc nhiên.
Em rất đáng yêu với đôi má phúng phính và đôi mắt đen láy. Dù tôi thường trêu chọc em về chiếc mũi dọc dừa của em, em luôn cười tươi với hàm răng sún vì thích ăn kẹo. Tôi cũng yêu thích đôi môi đỏ tươi, mái tóc đen dài và làn da trắng mịn của em. Đặc biệt là cái cổ thanh tú, tôi đã mua cho em một chiếc vòng bạc, làm em trông như người H'mông trong trang phục truyền thống.
Kiều Phương rất thích chơi búp bê, đặc biệt là Barbie, và thường giả vờ cho búp bê uống nước rồi đi ngủ. Mỗi sáng, em kéo tôi dậy sớm để tập thể dục. Mặc dù mệt mỏi, tôi luôn đồng hành cùng em. Thỉnh thoảng, em kêu mỏi chân và tôi phải cõng em, điều này khiến tôi cảm thấy công việc của anh trai thật vất vả.
Khi em nhảy chân sáo và hát vui vẻ trên đường, tôi không khỏi ghen tị với đôi lúm đồng tiền và nốt ruồi ở tai em. Khi em giành giải Nhất trong cuộc thi vẽ, tôi cảm thấy xa cách với em nhưng nhìn bức tranh, tôi nhận ra sự nhân hậu và tình yêu thương của em. Tôi thực sự yêu quý em gái mình rất nhiều!

6. Bài viết, đoạn văn miêu tả Kiều Phương qua lời kể của người anh - mẫu 2
Kiều Phương, hay Mèo như tôi thường gọi, luôn đắm chìm trong thế giới nghệ thuật. Trước khi nổi tiếng với vai trò họa sĩ, em đã tự chế những lọ bột màu bằng nguyên liệu trong nhà. Mỗi ngày không làm việc, khuôn mặt bầu bĩnh của em lại trắng bệch, đôi mắt đen láy trở nên lấp lánh. Mẹ tôi luôn khen ngợi chiếc mũi dọc dừa của em, và khi em hạnh phúc, em thường chỉ vào mũi mình với niềm vui sướng.
Mới mười tuổi, nhưng mái tóc đen như gỗ mun của em luôn được tết thành hai bím gọn gàng. Một lần, khi tôi về nhà vội vàng, tôi thấy em đang chơi với lọ bột màu dưới gốc cây, hai bím tóc đung đưa. Điều này làm tôi cảm thấy thú vị và bất ngờ.
Sự phát hiện tài năng của Kiều Phương xảy ra khi chú Tiến Lê, bạn của bố tôi, và Quỳnh, con gái họa sĩ, đến thăm. Quỳnh đã khám phá ra những bức vẽ của em và chú Lê khẳng định em sẽ trở thành một nhân tài.
Từ đó, sự chú ý của cả gia đình dồn hết vào Kiều Phương khiến tôi cảm thấy bị bỏ rơi. Mặc dù tôi cố gắng khen ngợi em khi thấy em mặc đồ mới, nhưng gần đây, dù em có lấp lánh thế nào, tôi vẫn không cảm thấy vui. Tôi bắt đầu ghen tị với đôi tay thon dài của em và cảm thấy chán nản.
Nhưng mọi thứ thay đổi khi gia đình tôi và Kiều Phương đi nhận giải vì em đã giành giải Nhất trong cuộc thi vẽ dành cho người khiếm thị. Tôi choáng váng trước bức tranh của em, và Kiều Phương tự hào huých mũi vào má tôi. Lúc đó, tôi nhìn vào mắt em và nhận ra một tình yêu sâu sắc. Tôi cảm thấy hối hận và hứa sẽ trở thành một người anh tốt, đồng thời cùng em tiếp tục phấn đấu trong học tập.

7. Bài viết, đoạn văn miêu tả Kiều Phương qua lời của người anh - mẫu 3
Em gái tôi, Kiều Phương, là một cô bé vừa đáng yêu vừa tài năng. Ở nhà, tôi hay gọi em là Mèo vì khuôn mặt tròn trịa và trắng trẻo của em thường bị lấm lem bởi màu sắc. Có lần tôi thấy em đang trộn một loại bột lạ, hóa ra em đang làm thuốc vẽ. Chính vì thế mà các đáy xoong chảo nhà tôi bị cạo sạch. Tôi rất thích véo đôi má hồng hào của em và mê mẩn đôi mắt đen láy, dịu dàng nhưng cũng tinh nghịch của em. Chiếc mũi dọc dừa của em rất hợp với khuôn mặt. Mỗi lần như vậy, em lại cười tươi khoe hàm răng sún vì thích ăn kẹo và bánh quy. Tôi cũng rất yêu thích đôi môi đỏ, mái tóc đen dài và làn da trắng mịn của Phương. Đặc biệt là đôi tay nhỏ nhắn, khéo léo đã tạo nên bức tranh “Anh trai tôi”, bức tranh đã giành giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh quốc tế. Nhờ bức tranh ấy, tôi đã nhận ra những sai lầm của mình.
