1. Đề bài viết một kết thúc khác cho câu chuyện 'Ông lão đánh cá và con cá vàng' mẫu 4
Sau khi ông lão ra biển và yêu cầu cá vàng biến tôi thành Long Vương, để cá vàng phục vụ và làm theo ý muốn của tôi, tôi ngồi trên ngai vàng, thưởng thức các món ăn ngon mà kẻ hầu mang đến.
Tôi vừa thưởng thức vừa mơ về những điều kỳ diệu khi trở thành Long Vương. Đầu tiên, tôi sẽ trở thành người giàu nhất thế giới, nắm quyền lực trong tay và ngày ngày hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Bất ngờ, một ánh sáng chói lòa bỗng xuất hiện, làm tôi không thể nhìn thấy gì. Tôi dụi mắt và mở ra, thấy mình không còn trong cung điện nữa. Trước mắt tôi là túp lều cũ nát, cái máng lợn sứt mẻ nằm dưới đất, và tôi, trong bộ quần áo rách rưới. Những trang phục xa hoa, vương miện và trang sức đâu hết rồi? 'Có phải tôi đã quay lại cuộc sống cũ?' - Tôi tự hỏi. Sự hoang mang dần qua đi, tôi trở nên tức giận: 'Lão già ngu ngốc kia đã làm gì với tôi vậy? Lão phải trả giá!'. Ông lão lúc này xuất hiện, ngơ ngác nhìn quanh và hỏi:
- Mình đấy ư? Sao lại như thế này?
- Tôi đang muốn hỏi ông điều này đây! - Tôi quát lên.
Ông lão kể lại rằng biển đã nổi sóng và cá vàng đã lặn mất như thế nào. Tôi ngồi khóc như một đứa trẻ, tiếc nuối những gì đã mất:
- Ôi! Trời đã hại tôi rồi!
Những hình ảnh của sự giàu có, các món ngon, quần áo đẹp, quyền lực và địa vị hiện lên trong tâm trí tôi. Giờ thì tất cả đã kết thúc. Tôi khóc vì tiếc nuối và vì bất hạnh của mình. Tôi sẽ không còn được làm nữ hoàng hay đệ nhất phu nhân nữa.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi và một giọng nói vang lên:
- Thôi bà lão ơi! Đừng khóc nữa. Đó cũng là số phận của bà rồi!
Tôi ngẩng lên và thấy ông lão đang ngồi bên cạnh, nhìn tôi trìu mến. Tôi nói trong tiếng nấc:
- Tôi tưởng ông sẽ bỏ tôi vì tôi đã hết sạch của cải, không còn gì nữa. Trời đã cướp đi tất cả của tôi rồi!
- Đừng nói vậy, chúng ta sống với nhau không phải vì tiền bạc mà vì tình thương yêu. Nhớ lại những ngày hạnh phúc trong ngôi nhà cũ nát, chúng ta chỉ cần có nhau để an ủi và động viên nhau thôi.
Đúng vậy, chúng tôi đã sống rất hạnh phúc bên nhau. Tôi kéo sợi còn ông lão đi đánh cá. Tôi cảm thấy hối hận vì lòng tham mù quáng đã khiến tôi đánh mất hạnh phúc. Giờ tôi hiểu tại sao sống trong xa hoa mà vẫn thấy buồn. Tôi quay sang hỏi ông lão:
- Ông có giận tôi không?
- Giận gì cơ? - Ông lão hỏi lại.
- À... à... về việc tôi đã đối xử không tốt với ông trước đây? Tôi ngượng ngùng khi nhắc lại chuyện cũ.
Ông lão mỉm cười:
- Tôi đã quên chuyện đó rồi. Ai mà không mắc sai lầm? Quan trọng là người đó nhận ra và sửa chữa lỗi lầm của mình.
- Vâng, tôi rất hối hận. Xin ông tha lỗi cho tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại cuộc sống, phải không?
Và chúng tôi bắt tay vào việc xây dựng cuộc sống như xưa. Tôi ở nhà kéo sợi, còn ông lão đi đánh cá. Mỗi chiều, chúng tôi cùng ăn tối trong không khí hạnh phúc.
Nhờ chăm chỉ làm việc, cuộc sống của chúng tôi dần cải thiện. Chúng tôi không còn phải nhịn đói nữa. Nhưng bài học từ trước vẫn in đậm trong tôi. Tôi mới hiểu được giá trị của những thành quả do chính tay mình làm ra và càng yêu quý ông lão đánh cá hiền lành, phúc hậu.
2. Viết một kết thúc khác cho câu chuyện 'Ông lão đánh cá và con cá vàng' theo mẫu 5
Mụ vợ tham lam liên tục làm khổ ông lão. Ông chỉ mong một cuộc sống bình yên bên vợ, ngày ngày đánh cá kiếm sống, tối cùng nhau trò chuyện. Nhưng giờ đây, vợ ông đã thay đổi hoàn toàn, chỉ biết ước ao quyền lực tối cao trong long cung, bắt cá vàng phục vụ. Ông lão đau khổ, tiếng kêu gọi cá vàng trong sự tuyệt vọng:
- Cá vàng ơi, cá vàng! Ông lão gọi trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Cá vàng hiện lên và hỏi:
- Lại là gì nữa? Mụ vợ nhà ông muốn gì thêm?
Ông lão rơi nước mắt kể về sự tham lam của vợ. Cá vàng trả lời:
- Bà ta đã được tôi giúp đỡ nhiều lần mà vẫn chưa đủ, giờ còn đòi làm loạn chốn long cung. Tôi không thể giúp nữa, nhưng sẽ cho bà ta một bài học.
Về nhà, ông lão thấy mụ vợ lại sống trong cảnh nghèo nàn. Mụ vợ ân hận và xin lỗi:
- Tôi đã sai, tôi quá tham lam và ích kỉ.
Ông lão an ủi:
- Giàu có không thể giữ mãi, hãy sống thanh thản và tận hưởng cuộc sống hiện tại.
Bà lão nghe lời và chăm chỉ làm việc. Một hôm, cá vàng trở lại và hứa mang đến một bất ngờ. Khi về nhà, ông lão thấy ngôi nhà được cải thiện, và một cô gái được cá vàng gửi đến chăm sóc họ. Ông lão hạnh phúc và cảm ơn cá vàng. Từ đó, ba người sống vui vẻ bên nhau.
3. Viết một kết thúc khác cho câu chuyện 'Ông lão đánh cá và con cá vàng' theo mẫu 6
Trước sự tham lam vô độ của mụ vợ, cá vàng cảm thấy không thể chịu đựng thêm và quyết định lặn xuống biển sâu. Ông lão trở về nhà, từ xa đã nhìn thấy mụ vợ ngồi bên cái máng lợn sứt mẻ quen thuộc. Mọi thứ đã trở lại như xưa.
Ông lão đứng lại, không biết có nên tiếp tục về nhà hay quay lại biển. Lòng ông rối bời và không biết phải nói gì với bà lão. Nhưng khi thấy bà lão ngồi buồn bã bên cái máng lợn sứt, ông cảm thấy thương bà quá. Ông tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên bà lão và không nói gì. Một lúc sau, bà lão quay sang, đôi mắt buồn của bà nhìn ông và nói: 'Ông đừng nói gì cả, tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của ông. Tôi chỉ hối hận vì đã để lòng tham mù quáng che mờ lý trí. Tôi đã không còn phân biệt đúng sai nữa. Tôi thật đáng trách.' Ông lão cảm thấy nặng lòng, nhưng không còn giận bà dù bà đã đối xử tồi tệ với ông. Ông chỉ muốn thấy bà vui.
Ông biết bà đã chịu nhiều đau khổ và hiện tại bà đang đầy hối tiếc. Bà tự dằn vặt mình và nếu không thay đổi, bà sẽ bị ốm. Ông lo lắng cho bà, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà và nói: 'Bà đừng tự trách. Khi đã nhận ra sai lầm, bà sẽ không mắc lại. Bà vẫn là bà lão yêu quý của tôi.' Bà lão rưng rưng nước mắt, quay sang nhìn ông và nói: 'Tôi xin lỗi.' Ông lão hiểu rằng bà vợ đã trở lại như xưa, hiền lành và chân thật. Ông cảm thấy hạnh phúc. Lòng ông không còn giận bà nữa. Ông hiểu rằng chỉ vì lòng tham, bà lão đã đánh mất chính mình. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã qua, bà chỉ là bà lão hiền lành, chất phác. Ông mỉm cười và nói: 'Mọi thứ đã qua rồi. Chúng ta hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, như một giấc mơ đáng sợ. Bà vẫn là bà lão tốt bụng của tôi.' Ông lão cười và đùa: 'Cái máng lợn dù sứt nhưng vẫn còn tốt. Chúng ta sẽ chăm sóc lũ lợn, và rồi có tiền mua cái máng mới.'
Ông lão nghĩ: 'Ngày mai tôi sẽ ra biển để cảm ơn cá vàng. Tôi sẽ kể cho cá vàng về câu chuyện này. Cá vàng sẽ rất vui.'
4. Viết một kết thúc khác cho câu chuyện 'Ông lão đánh cá và con cá vàng' theo mẫu 7
Ông lão đánh cá lóc cóc ra biển, cầu xin con cá vàng giúp vợ mình trở thành Long Vương cai trị biển cả và cho phép bà ấy có được mọi điều mình muốn. Tuy nhiên, con cá vàng không đáp lại, chỉ lặn sâu xuống đáy biển. Ông lão đợi mãi trên bờ nhưng không thấy con cá vàng trở lại, đành quay về nhà. Khi về đến nơi, ông kinh ngạc vì tất cả những gì từng có – lâu đài, cung điện, lính hầu – đã biến mất. Trước mắt ông chỉ còn là túp lều rách nát ngày xưa, và mụ vợ đang ngồi bên máng lợn bị vỡ.
Đôi mắt ông lão buồn bã nhìn chăm chú vào mụ vợ. Thời gian dường như ngừng trôi trong khoảnh khắc, ông lão lặng lẽ quay trở lại bờ biển. Những con sóng trắng xóa vỗ vào vách đá rồi vỡ tan. Ông lão ngạc nhiên khi thấy bầu trời vẫn xanh và nắng vẫn vàng rực. Những hàng cây phi lao rì rào trong gió. Gió từ biển thổi vào mang theo hơi nước mát lạnh. Mặt trời lặn sau dãy núi xa, ánh tà dương đỏ rực làm lòng ông lão càng thêm nặng trĩu. Trái tim ông đau đớn, không thể ngờ rằng người vợ sống cùng mình suốt đời lại bị mê hoặc bởi vẻ đẹp xa hoa của cung điện. Trời bắt đầu mưa lớn. Mưa dày hạt, ông lão ngồi dưới gốc cây bên bờ biển, có vẻ như ông muốn cơn mưa rửa sạch mọi nỗi buồn. Trong tâm trí ông chỉ còn suy nghĩ duy nhất là có nên tha thứ cho mụ vợ hay không. Ông lão đứng dậy, bước đi giữa cơn mưa lạnh giá, con đường quen thuộc về nhà hôm nay sao dài và mờ mịt. Nhưng không! Túp lều cũ hiện ra trước mắt ông, mụ vợ vẫn ngồi nhìn trời mưa với hy vọng ông sẽ tha thứ. Ông lão lặng lẽ bước vào túp lều. Dù túp lều rách nát, nhưng ngày trước nó ấm áp lạ thường. Giờ đây sao lại trống vắng đến vậy. Mưa bên ngoài đã ngớt. Ông lão nằm trong túp lều, lo lắng không biết mụ vợ đang làm gì trong thời tiết giá rét. Ông trằn trọc, suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Bình minh đến thật đẹp! Ánh sáng buổi sáng chiếu sáng sân trước túp lều. Ông lão tỉnh dậy, bước ra ngoài và thấy mụ vợ đã ngất xỉu trước sân, môi tím tái, chân tay lạnh ngắt. Đôi mắt ông lão đỏ hoe. Nhìn mụ vợ, ông cảm thấy thương xót. Ông vội chạy ra bờ biển và gào to:
- Cá vàng ơi! Hãy cứu mụ vợ của tôi! Tôi sẽ mãi nhớ ơn cá vàng! Cá vàng ơi! Mụ ta đã hối lỗi rồi. Cá vàng ơi! Tôi xin cá vàng!
Tiếng kêu tuyệt vọng của ông đã khiến cá vàng nổi lên. Cá vàng nói:
- Ông lão! Đây là lần cuối cùng tôi giúp ông. Mong rằng từ giờ mụ vợ ông sẽ sống lương thiện. Còn bây giờ, ông hãy về đi! Mụ vợ ông đã được cứu sống rồi!
Ngay khi cá vàng dứt lời, nó lại lặn xuống biển sâu. Ông lão trở về nhà. Mụ vợ đã được cứu sống. Như cá vàng đã nói, từ đó mụ vợ sống lương thiện và đối xử tốt với ông lão. Công sức của hai vợ chồng đã được đền đáp. Họ xây dựng một ngôi nhà mới thay cho túp lều cũ và sống hạnh phúc đến suốt đời.
5. Viết một kết thúc khác cho câu chuyện 'Ông lão đánh cá và con cá vàng' mẫu 1
Đợi mãi không thấy cá vàng nổi lên, ông lão quyết định chèo thuyền quay trở về. Cơn bão đã qua, biển xanh lại trở nên hiền hòa. Ông lão chèo thuyền, lòng đầy lo lắng không biết có nên trở lại ngôi nhà cũ hay không, vì giờ đây nó không còn là ngôi nhà của mình nữa.
Và người sống trong ngôi nhà ấy không còn là người vợ nghèo khổ của ông. Nhưng lạ thay, dù có ý định khác, đôi chân ông lại đưa ông về nơi xưa cũ.
Nhưng điều gì đang xảy ra? Tất cả đâu hết rồi? Tại sao không còn ai ở đây? Mụ vợ của ta đâu rồi? Trước mặt ông không phải là một cung điện lộng lẫy với Long Vương và hàng trăm lính canh. Kỳ lạ thay, trước mắt ông là cảnh vật cũ: mái lều xập xệ, rách nát và chiếc máng lợn bị sứt mẻ. Xa xa, cây sào vắt lưới đã vá chằng vá đụp vẫn còn đó. Chưa hiểu chuyện gì, ông lão gọi lớn:
- Bẩm Long Vương! Lão đã trở về!
- Không có tiếng đáp, ông lão lại tiếp:
- Thưa nữ hoàng!
-…
- Thưa nhất phẩm phu nhân!
…
- Bà lão ơi! Tôi đã về rồi!
Vẫn không có tiếng trả lời. Ông lão vội vào trong. Không thấy ai. Trên bàn, ông thấy một mảnh giấy với chữ viết nguệch ngoạc. Ông soi giấy dưới ánh nắng và đọc:
“Ông lão ơi! Tôi đã sai lầm nhiều lắm! Không ngờ bao năm khổ sở bên nhau, tôi vẫn chịu đựng được, nhưng giờ đây tôi lại trở thành như thế này! Tham lam của tôi lớn đến nỗi cả biển cũng phải khiếp sợ.
Tôi không còn mặt mũi nào nhìn ông. Tạm biệt ông! Tôi ra đi!” Mảnh giấy rơi xuống tay ông lão. Nơi khóe mắt ông, nước mắt ươn ướt. Ông ngồi xuống, nhìn ra biển, đầu óc bối rối. Ông ngồi đó suốt một ngày đêm. Sau đó, ông đứng dậy, quay mũi thuyền ra khơi.
- Cá vàng ơi! Cá vàng ơi! Tôi không thể quên ơn cá! Mụ vợ tôi đã biết lỗi rồi. Xin cá hãy đưa mụ trở về với tôi. Tôi hứa sẽ không làm phiền cá nữa. Cá vàng nhìn ông lão rồi lặng lẽ lặn xuống biển sâu. Ông lão buồn bã, thất vọng trở về. Nhưng khi vừa đặt chân lên bờ cát, thì…
Ai đang đứng trước mặt ông vậy? Vẫn bộ quần áo rách rưới, chân đất và khuôn mặt nhăn nheo. Dù tóc đã bạc, ông vẫn nhận ra, đó chính là vợ ông. Họ gặp nhau trong im lặng và nước mắt, rồi cùng trở về căn lều rách nát đã gắn bó suốt mấy chục năm qua. Gió đại dương thổi vào mát rượi và biển xanh vỗ sóng êm đềm.
6. Viết một kết thúc khác cho câu chuyện 'Ông lão đánh cá và con cá vàng' mẫu 2
Khi ông lão ra biển lần thứ năm để nhờ cá vàng giúp đỡ, biển cả nổi cơn bão tố dữ dội như để phản đối những yêu cầu ngày càng quá đáng của mụ vợ. Cá vàng, mặc dù đã giúp đỡ nhiều lần vì lòng biết ơn đối với ông lão, cảm thấy không thể đáp ứng thêm yêu cầu nào nữa.
Lòng tham của mụ vợ không ngừng gia tăng. Từ một người nông dân nghèo khổ bên cái máng lợn sứt mẻ, mụ đã trở thành một bà nhất phẩm phu nhân, rồi sau đó là nữ hoàng với cung điện lộng lẫy và hàng trăm người hầu. Sự tham lam đã khiến mụ quên đi lòng tốt của ông lão và đối xử tệ bạc với ông. Dù mụ đã được đáp ứng nhiều yêu cầu, mụ vẫn muốn thêm quyền lực, mong muốn trở thành Long Vương và bắt cá vàng phục tùng theo ý mình. Mụ không biết rằng, cá vàng đã rất tức giận và sẽ không còn đáp ứng yêu cầu của mụ nữa.
Ông lão kiên nhẫn đứng chờ trên bờ biển, hy vọng cá vàng sẽ giúp như những lần trước để ông không phải khổ sở vì mụ vợ. Một thời gian sau, cá vàng xuất hiện với ánh mắt thông cảm và nói: “Ông lão, tôi rất cảm kích vì ông đã cứu mạng tôi. Nếu không có ông, tôi không thể sống tự do trên biển được. Tôi rất muốn trả ơn ông, nhưng lần này tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ông được. Mụ vợ của ông đã đi quá xa, không thể trở thành Long Vương và tôi cũng không thể phục tùng mụ ta. Điều đó sẽ làm tổn hại danh dự của tôi. Tuy nhiên, tôi có cách giúp ông không bị mụ vợ mắng nhiếc.” Ông lão, mặc dù rất đau khổ, vẫn mong cá vàng giúp đỡ.
Theo chỉ dẫn của cá vàng, ông lão trở về nhà. Mụ vợ hiện tại đã là một nữ hoàng, quát tháo mọi người và khi thấy ông lão về mà không có gì thay đổi, mụ nổi cơn thịnh nộ và dọa nạt ông. Ông lão bình tĩnh truyền đạt lời cá vàng: “Mụ đừng đòi hỏi thêm nữa, hãy bằng lòng với vị trí nữ hoàng của mình.” Ngay lập tức, ông lão bị lôi ra đánh đập và lại phải lẩn thẩn ra biển. Cá vàng xuất hiện và an ủi ông: “Ông lão đừng buồn, nếu mụ ta không biết quý trọng những gì đang có, mụ ta sẽ mất tất cả. Ông cứ về đi.” Ông lão nghe lời cá vàng và ra về. Thật ngạc nhiên, mụ vợ không còn là nữ hoàng nữa mà trở về làm bà nhất phẩm phu nhân. Dù vậy, mụ vẫn không ngừng trách móc ông lão và cá vàng, khiến ông không thể chịu đựng nổi phải ra biển lần nữa.
Cá vàng lại xuất hiện, khuyên ông lão nên quay về. Lần này, mụ vợ không còn địa vị nào nữa mà chỉ trở về với căn nhà nhỏ bên bờ biển. Mụ ta bắt đầu thấy lo lắng khi mất dần mọi thứ quý giá, từ quyền lực, tiền bạc, cung điện, đến người hầu. Mụ nhận ra sự trừng phạt của cá vàng và sợ rằng nếu còn đòi hỏi, mụ sẽ quay về với cuộc sống nghèo khổ xưa. Mụ không muốn sống thiếu thốn như trước và tìm cách để được hưởng thụ. Vì vậy, mụ khẩn thiết nhờ ông lão dẫn ra biển gặp cá vàng.
Khi cá vàng xuất hiện, không đợi mụ nói gì, cá vàng ngay lập tức biến hóa, mang đến cho mụ một căn nhà rộng đẹp, tấm lưới đánh cá mới và cái máng lợn. Mụ ta vô cùng vui mừng và cảm ơn cá vàng. Cá vàng quẫy đuôi rồi lặn xuống đáy biển sâu.
Ông lão và vợ trở về, biết ơn cá vàng. Mụ vợ đã nhận ra lỗi lầm và xin ông lão tha thứ. Từ đó, cả hai chăm chỉ làm ăn và sống hòa thuận, không còn mơ ước xa vời nữa.
7. Viết một kết thúc khác cho câu chuyện 'Ông lão đánh cá và con cá vàng' mẫu 3
Khi ông lão trở về, thấy mụ vợ đang ngồi bên cái máng lợn cũ kỹ. Đôi mắt ông lão đượm buồn, chăm chú nhìn mụ vợ. Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc. Ông lão lặng lẽ quay đi và đi về phía bờ biển. Sóng biển vỗ vào đá, tạo thành những đợt bọt trắng xóa. Ông lão bất ngờ khi thấy bầu trời vẫn trong xanh và nắng vẫn tỏa sáng rực rỡ. Từng hàng cây phi lao rì rào trong gió. Gió từ biển thổi vào mang theo hơi nước mát lạnh. Mặt trời dần lặn sau dãy núi xa. Ánh hoàng hôn đỏ rực càng làm lòng ông lão thêm nặng trĩu. Trái tim ông như bị xé rách. Ai có thể ngờ rằng người vợ trung thành của ông lại bị mờ mắt bởi sự xa hoa trong cung điện lộng lẫy.
Mưa bỗng rơi xuống dữ dội. Ông lão ngồi dưới gốc cây dừa bên bờ biển, như muốn để cơn mưa rửa trôi mọi lo âu và phiền muộn. Trong đầu ông chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: liệu có nên tha thứ cho mụ vợ hay không. Ông lão đứng dậy, mặc cho cơn mưa lạnh giá. Con đường quen thuộc về nhà hôm nay sao dài lê thê. Nhưng không! Túp lều rách nát ngày xưa đã hiện ra trước mắt. Mụ vợ vẫn đang ngồi nhìn trời mưa, hy vọng ông lão sẽ tha thứ. Ông lão lặng lẽ bước vào trong túp lều, nơi giờ đây chỉ còn lại sự hiu quạnh. Mưa đã ngớt, ông lão nằm trong lều, lo lắng không biết mụ vợ đã làm gì giữa trời lạnh giá. Ông trăn trở và thiếp đi. Bình minh đến, ánh sáng ban mai chiếu sáng sân trước túp lều. Ông lão tỉnh dậy, bước ra ngoài và thấy mụ vợ đã ngất xỉu trước sân, môi tím tái, chân tay lạnh ngắt. Đôi mắt ông đỏ hoe khi nhìn thấy mụ vợ. Ông lão cảm thấy xót thương, chạy ra bờ biển và kêu lên:
- Cá vàng ơi! Xin hãy cứu mụ vợ của tôi! Tôi sẽ không bao giờ quên ơn cá vàng! Cá vàng ơi, mụ ta đã biết lỗi rồi. Xin cá vàng giúp đỡ!
Tiếng kêu tuyệt vọng của ông lão đã thu hút cá vàng. Cá vàng nói:
- Ông lão, đây là lần cuối cùng tôi giúp ông. Hy vọng mụ vợ sẽ biết làm ăn lương thiện. Giờ hãy về đi, mụ vợ của ông đã được cứu sống!
Nói xong, cá vàng lặn xuống biển sâu. Ông lão về nhà và thấy mụ vợ đã hồi tỉnh. Theo lời cá vàng, từ đó mụ vợ làm ăn lương thiện, đối xử tốt với ông lão. Sự nỗ lực của họ đã được đền đáp, và gia đình họ xây được một ngôi nhà mới thay cho túp lều xưa, sống hạnh phúc mãi mãi.