1. Bài phân tích tác phẩm 'Bài học cuối cùng' - mẫu 4
Trong tác phẩm “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê, hình ảnh cậu bé vùng An-dát với những suy nghĩ hồn nhiên và cảm xúc chân thật đã tạo nên một câu chuyện đầy cảm động. Diễn biến của buổi học cuối cùng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho độc giả.
Truyện bắt đầu với cảnh Phrăng đi học muộn. Tác giả mô tả cảnh vật xung quanh tươi đẹp, nhưng lại khiến Phrăng muốn trốn học. Tuy nhiên, cậu đã vượt qua sự cám dỗ đó và đến trường. Trên đường đến lớp, Phrăng cảm nhận điều gì đó bất thường và lo lắng. Khi đến trường, không khí lạ lẫm đã khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Thầy Ha-men, thay vì tức giận, đã ân cần gọi cậu vào lớp: “Phrăng, nhanh lên, lớp sắp bắt đầu rồi mà không có con”.
Với vẻ ngoài trang trọng, thầy Ha-men thông báo về buổi học Pháp văn cuối cùng trong sự nghẹn ngào. Những lời thầy nói đã giúp Phrăng nhận ra sự khác lạ trong ngày hôm nay. Cảm xúc của cậu từ bất ngờ chuyển sang đau xót, và cậu không thể kìm nén được cảm xúc của mình khi thốt lên “A! Quân khốn nạn…”. Đây không còn là lời của một cậu bé ngây thơ, mà là của một người yêu nước, hối hận vì những lần bỏ học và quên bài.
Những tâm sự của thầy Ha-men chạm đến trái tim mọi người, thể hiện sự yêu nghề và lòng yêu nước sâu sắc của thầy. Mọi người lắng nghe trong sự xúc động và ghi nhớ lời thầy dặn “tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất thế giới… là chìa khóa mở cửa tương lai”. Dòng chữ cuối cùng trên bảng “Nước Pháp muôn năm” kết thúc buổi học, thúc giục mỗi người đứng lên đấu tranh để đưa tiếng Pháp trở lại đất nước.
Tác phẩm “Buổi học cuối cùng” được viết dưới ngôi kể thứ nhất, làm cho câu chuyện giống như một cuốn tự truyện của cậu bé Phrăng. Những suy nghĩ và cảm nhận của cậu đã mang lại tính chân thật và cảm xúc cho câu chuyện. Với ngôn từ giản dị và cách kể lôi cuốn, tác phẩm đặt ra vấn đề vĩnh cửu về lòng yêu nước gắn liền với tình yêu tiếng mẹ đẻ.
2. Phân tích bài viết 'Bài học cuối cùng' - mẫu 5
An-phông-xơ Đô-đê là một tác giả nổi tiếng trong văn học Pháp với những câu chuyện ngắn giản dị nhưng đầy cảm xúc, phản ánh tình yêu sâu sắc với quê hương. Tác phẩm “Buổi học cuối cùng” là một ví dụ điển hình.
Truyện dẫn dắt chúng ta đến một ngôi trường nhỏ ở vùng An-dát để chứng kiến buổi học Pháp văn cuối cùng đầy xúc động, qua góc nhìn và cảm xúc của cậu học trò nhỏ Phrăng, được kể lại bằng chính lời cậu.
Phrăng, một cậu học trò lười biếng và hay trốn học, thường bị lôi cuốn bởi cảnh đẹp ngoài đồng hơn là học bài. Ngày hôm đó, cậu đến lớp muộn và ngạc nhiên khi thấy thầy Ha-men không tức giận mà lại ân cần nhắc nhở cậu: “Phrăng, nhanh vào chỗ, lớp sắp bắt đầu rồi.” Cảnh tượng trong lớp, với dân làng ngồi im lặng và thầy giáo trong bộ lễ phục trang trọng, càng làm Phrăng cảm thấy bối rối.
Khi thầy Ha-men thông báo đây là bài học Pháp văn cuối cùng do lệnh từ Béc-lin, Phrăng cảm thấy choáng váng và hối hận về những giờ học đã lãng phí, những lần trốn học. Cậu đau lòng khi phải từ bỏ các quyển sách giáo khoa và quên cả sự tức giận đối với thầy vì những lần bị phạt.
Trong buổi học cuối cùng, mặc dù Phrăng không thuộc lòng các quy tắc, thầy không trách mắng mà giải thích cho cậu và các bạn rằng việc lơ là học tập là một tai họa lớn. Thầy Ha-men nói về tiếng Pháp với niềm tự hào, coi đó là ngôn ngữ tuyệt vời nhất, và nhấn mạnh rằng giữ gìn tiếng mẹ đẻ là chìa khóa giải thoát khỏi sự nô lệ.
Buổi học diễn ra trong không khí nghiêm trang và cảm động: thầy say sưa giảng bài, học trò chăm chú lắng nghe. Khi chuông điểm mười hai giờ, thầy Ha-men xúc động đến không nói nên lời và viết trên bảng dòng chữ “Nước Pháp muôn năm”. Câu chuyện không chỉ là một bài học về lòng yêu nước mà còn thể hiện tình yêu tiếng mẹ đẻ của thầy, học trò và dân làng An-dát. An-phông-xơ Đô-đê đã khéo léo miêu tả cảm xúc và tâm trạng của các nhân vật, đặc biệt là thầy Ha-men và Phrăng.
Tài năng của An-phông-xơ Đô-đê trong việc thể hiện tâm trạng nhân vật qua truyện ngắn này đã khắc sâu chân lý: “Khi một dân tộc bị nô lệ, chỉ cần họ giữ vững tiếng nói của mình thì giống như nắm được chìa khóa tự do.”
Với ý nghĩa đó, “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê đã trở thành một tác phẩm yêu thích của nhiều người.
3. Phân tích tác phẩm 'Bài học cuối cùng' - mẫu 6
Tác phẩm “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê, một nhà văn Pháp nổi tiếng (1840 - 1897), kể về buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp tại một làng nhỏ ở vùng An-dát, sau khi vùng này được sáp nhập vào nước Phổ.
Việc dạy và học bằng tiếng Pháp vốn là chuyện bình thường ở Pháp, giống như việc dạy bằng tiếng mẹ đẻ ở bất kỳ quốc gia nào. Tuy nhiên, điều đặc biệt là đây là buổi học cuối cùng mà thầy và trò còn có thể học bằng tiếng Pháp.
Cả thầy giáo, học trò và các cụ già tham dự đều cảm nhận được sự đặc biệt và thiêng liêng của buổi học này. Họ nhận thức được tầm quan trọng của việc gìn giữ và yêu quý tiếng Pháp, nhất là khi quê hương đang bị kẻ thù đồng hóa bằng ngôn ngữ. Tình yêu nước của họ thể hiện qua việc trân trọng tiếng nói dân tộc. Qua lời của thầy Ha-men, câu chuyện truyền tải một chân lý: “Khi một dân tộc bị nô lệ, giữ gìn tiếng nói của mình giống như nắm được chìa khóa tự do.”
Diễn biến buổi học cuối cùng và hình ảnh thầy Ha-men đã tác động sâu sắc đến nhận thức và cảm xúc của Phrăng, nhân vật chính và người kể chuyện. Khi thầy thông báo đây là buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp, Phrăng cảm thấy choáng váng và nhận ra nguyên nhân của sự khác lạ trong buổi sáng hôm đó, từ cảnh hỗn loạn trước trụ sở xã đến không khí trang trọng trong lớp học và bộ đồ của thầy Ha-men.
Phrăng hối hận về sự lười biếng và những lần trốn học của mình. Cậu đau lòng vì sẽ không còn cơ hội học tiếng Pháp nữa. Những cuốn sách trước đây cậu thấy chán ngán giờ trở thành những người bạn quý giá mà cậu phải chia tay. Câu độc thoại nội tâm của Phrăng thể hiện rõ nỗi đau khi nghe thông báo về buổi học cuối cùng.
Khi được gọi lên đọc bài, Phrăng không thuộc quy tắc phân từ, và sự ân hận đã biến thành xấu hổ. Tuy nhiên, khi nghe thầy Ha-men giảng, cậu lại thấy hiểu rõ hơn bao giờ hết. Cảnh các cụ già đến lớp, dù biết chữ, chỉ để chứng kiến buổi học cuối cùng, cũng thể hiện lòng quý trọng tiếng mẹ đẻ. Các học trò nhỏ cũng chăm chú học tập với tâm trạng thành kính. Câu nói của thầy Ha-men về giá trị của tiếng nói dân tộc trong cuộc đấu tranh giành tự do đã nhấn mạnh giá trị thiêng liêng của nó.
“Buổi học cuối cùng” mang một thông điệp sâu sắc về việc yêu quý và gìn giữ tiếng nói dân tộc như một phần quan trọng của đấu tranh giành độc lập và tự do. Đây là một tác phẩm nổi tiếng của An-phông-xơ Đô-đê, thể hiện giá trị nhân văn sâu sắc của tác giả.
4. Phân tích bài viết 'Bài học cuối cùng' - mẫu 7
An-phông-xơ Đô-đê, nhà văn nổi bật của Pháp với phong cách hiện thực và nhân đạo, nổi tiếng với những tác phẩm chứa đựng tình yêu quê hương và dân tộc. Tập truyện “Chuyện kể ngày thứ hai” của ông, trong đó có đoạn “Buổi học cuối cùng”, là một minh chứng điển hình cho phong cách này, kể về buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp ở một trường làng vùng An-dát.
Truyện ngắn “Buổi học cuối cùng” tập trung vào chủ đề yêu nước, đặc biệt là tình yêu đối với ngôn ngữ và tiếng nói dân tộc. Câu chuyện diễn ra vào thời điểm sau chiến tranh Pháp - Phổ, khi vùng An-dát và Lo-ren bị sáp nhập vào Phổ, và các trường học buộc phải dạy bằng tiếng Đức. Trong buổi sáng hôm đó, Phrăng đến lớp muộn và ngạc nhiên khi thấy không khí lớp học khác lạ. Thầy Ha-men thông báo đây là buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp, làm Phrăng cảm thấy tiếc nuối và ân hận vì những năm tháng lãng phí và sự trì trệ của mình. Buổi học diễn ra trang nghiêm, thầy Ha-men giảng bài về tiếng Pháp cho đến khi đồng hồ điểm 12 giờ. Cuối cùng, thầy không kìm nén được cảm xúc, viết trên bảng: “Nước Pháp muôn năm”.
Khung cảnh trước khi buổi học bắt đầu thật đẹp đẽ, với trời ấm áp và tiếng chim hót. Tuy nhiên, không khí lớp học hôm đó đầy sự trang nghiêm và yên lặng. Thầy Ha-men thông báo rằng đó là buổi học tiếng Pháp cuối cùng và khuyến khích học sinh chú ý. Trong bài giảng, thầy nói về giá trị của tiếng Pháp như một phần quan trọng của đấu tranh giành độc lập, nhấn mạnh rằng việc giữ gìn tiếng nói dân tộc giống như nắm giữ chìa khóa tự do. Tình yêu nước và sự trân trọng tiếng Pháp của thầy Ha-men đã khơi dậy lòng yêu nước trong mọi người, đặc biệt là Phrăng. Cậu cảm thấy đau lòng và ân hận về sự lười biếng của mình, nhưng cũng nhận thức được giá trị của tiếng nói dân tộc.
Thông qua câu chuyện, độc giả nhận ra thông điệp sâu sắc về việc giữ gìn và yêu quý tiếng nói dân tộc, xem đó là một phần của tình yêu nước và sự tự tôn dân tộc. Câu chuyện cho thấy sự thức tỉnh muộn màng của Phrăng và tầm quan trọng của ngôn ngữ trong việc duy trì độc lập và tự do của một quốc gia. Tác phẩm cũng phản ánh tình yêu nước và sự hiểu biết sâu sắc của tác giả về tiếng mẹ đẻ.
“Buổi học cuối cùng” không chỉ là câu chuyện của một vùng đất, mà còn mang ý nghĩa rộng lớn về tình yêu nước và tự tôn dân tộc. Đó là bài học sâu sắc về việc giữ gìn tiếng nói dân tộc, với sự thức tỉnh của Phrăng như một minh chứng cho tầm quan trọng của ngôn ngữ và niềm tin vào một tương lai tự do, hòa bình.
5. Phân tích bài viết 'Bài học cuối cùng' - mẫu 8
Buổi học cuối cùng của An-phông-xơ Đô-đê giống như một câu chuyện tự sự của cậu bé Phrang ở vùng An-dát. Những suy nghĩ và cảm xúc chân thật của cậu từ khi rời nhà đến lớp học, cùng với diễn biến xúc động trong giờ học tiếng Pháp cuối cùng, đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc.
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng trễ của Phrang. Bầu trời trong sáng, tiếng chim hót líu lo như lôi kéo cậu bỏ học. Tuy nhiên, Phrang đã vượt qua sự cám dỗ và chạy vội đến trường. Khi đi qua trụ sở xã, cậu thấy mọi người tụ tập đông đúc và căng thẳng, đứng trước bảng thông báo với những tin tức xấu: thất trận, thuế, chỉ thị của quân Đức… Phrang cảm thấy lo lắng và tự hỏi: “Lại có chuyện gì xảy ra nữa?” cùng với sự nhắc nhở của bác phó rèn làm cậu càng thêm bối rối.
Không khí lớp học hôm đó trở nên lạ lẫm, với nhạy cảm của một cậu bé, Phrang dễ dàng nhận thấy sự khác biệt: thường thì lớp học ồn ào, nhưng hôm nay lại vắng lặng đến lạ kỳ, mọi người đã ngồi vào chỗ. Điều đặc biệt là thầy Ha-men đối xử ân cần với Phrang dù cậu đi học muộn: “Phrang, vào chỗ nhanh lên con, lớp học sắp bắt đầu rồi”.
Thầy Ha-men mặc trang phục sang trọng, bộ áo rơ-đanh-gốt màu xanh lục và mũ lụa đen, cùng với sự có mặt của các bậc phụ huynh. Không khí lớp học trở nên trang nghiêm. Khi buổi học bắt đầu, thầy thông báo rằng đây là buổi học Pháp văn cuối cùng, và mong các học sinh chú ý. Giọng thầy nghẹn ngào khi nói rằng công dân Pháp sẽ không còn được học tiếng mẹ đẻ nữa. Phrang cảm thấy choáng váng và nhận ra lý do sự trang trọng của buổi học hôm nay.
Trong sự xúc động, cậu bé không kìm được mà thốt lên: “A! Quân khốn nạn…”; lời nói của cậu không còn ngây thơ mà thể hiện tình yêu nước sâu sắc. Phrang cảm thấy hối hận vì đã trốn học, lãng phí thời gian, và quên cả những lời mắng của thầy. Những lời của thầy Ha-men chạm vào trái tim mỗi người, thể hiện sự ân hận về sự thờ ơ trong việc học tiếng Pháp và công việc giảng dạy. Thầy Ha-men là người có lòng yêu nghề và tinh thần yêu nước mạnh mẽ, điều này đã tác động đến tất cả mọi người, trong đó có Phrang.
Buổi học cuối cùng diễn ra trong không khí nghiêm túc, mọi người lắng nghe từng lời thầy giảng, xúc động với câu nói: “Tôi sẽ nhớ mãi buổi học này”, và những lời nhắc nhở về giá trị của tiếng Pháp: “Tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất thế giới, phải gìn giữ và không bao giờ quên, vì khi một dân tộc bị nô lệ, giữ tiếng nói của mình giống như giữ chìa khóa tự do…”. Kết thúc buổi học, thầy viết lên bảng: “Nước Pháp muôn năm”, hành động này không chỉ thể hiện lòng yêu nước mà còn là một lời kêu gọi mọi người đấu tranh để gìn giữ tiếng Pháp.
Với việc kể từ góc nhìn của Phrang, câu chuyện trở nên chân thực và cảm động hơn. Ngôn ngữ giản dị nhưng sâu sắc, thể hiện rõ tình yêu nước của các nhân vật.
Truyện “Buổi học cuối cùng” không chỉ đơn thuần là một câu chuyện về lòng yêu nước mà còn nhấn mạnh rằng tình yêu tiếng mẹ đẻ là phần cốt lõi của tinh thần dân tộc. Tác giả muốn khẳng định rằng giáo dục lòng yêu nước bắt đầu từ những điều bình dị nhất, và tiếng mẹ đẻ là linh hồn của dân tộc.
6. Bài văn phân tích bài 'Bài học cuối cùng' - mẫu 1
Cuộc chiến tranh, dù là từ xa xưa hay hiện tại, dù vì mục đích tranh giành lãnh thổ của những kẻ chuyên quyền hay vì bất kỳ lý do nào khác, đều để lại những bi kịch sâu sắc. Bên cạnh tổn thất về tài sản, tính mạng, và gia đình, còn có nỗi đau đớn về tinh thần khi một dân tộc có nguy cơ mất đi ngôn ngữ và văn hóa mà họ luôn quý trọng. Đau đớn hơn khi không được phép học tiếng mẹ đẻ và phải học một ngôn ngữ của kẻ xâm lược chỉ vì thua trận. Truyện “Buổi học cuối cùng” của tác giả An-phông-xơ Đô-đê phản ánh trận chiến Pháp-Phổ năm 1870-1871, khi Pháp thua trận và hai vùng Lo-ren và An-dát bị sáp nhập vào lãnh thổ Phổ (dưới chế độ Đức), các trường học buộc phải dạy tiếng Đức thay vì tiếng Pháp.
Câu chuyện diễn ra ở vùng An-dát, nơi buổi học tiếng Pháp cuối cùng được tổ chức trước khi các lớp học phải chuyển sang tiếng Đức. Tựa đề không chỉ đơn thuần giới thiệu về câu chuyện mà còn thể hiện sự tiếc nuối và đau đớn của tác giả đối với tình cảnh của người dân Pháp. Buổi học cuối cùng là sự thừa nhận đau đớn về việc mất chủ quyền ở An-dát và Lo-ren, chứng minh sự thất bại trước sự xâm lược của quân đội Phổ.
Nhân vật chính là cậu bé Phrăng, vốn ham chơi và thường đến lớp muộn. Trong buổi học cuối cùng, Phrăng vẫn trì hoãn và định trốn học vì chưa thuộc bài. Nhưng một điều gì đó đã khiến cậu quyết định đến lớp. Trên đường đi, cậu thấy mọi người xem bảng thông báo và bác thợ rèn Oát-stơ khuyên đừng vội vàng. Cảnh vật bên ngoài lớp học làm cậu cảm thấy lạ lẫm. Cậu không biết đây là lần cuối cùng mình được học tiếng Pháp trên quê hương và phải đối mặt với tiếng Đức của kẻ xâm lược. Khi vào lớp, Phrăng lo sợ bị thầy Ha-men phạt vì đến muộn, nhưng bất ngờ thay, lớp học rất yên tĩnh và thầy rất hiền từ, mặc bộ đồ đẹp nhất với chiếc áo rơ-đanh-gốt và mũ lụa, cùng sự xuất hiện của người dân làng. Điều này khiến Phrăng cảm thấy buổi học có gì đó trang trọng và khác biệt.
Thầy Ha-men thông báo đây là buổi học tiếng Pháp cuối cùng, và từ nay chỉ dạy tiếng Đức ở An-dát và Lo-ren. Sự thật đau đớn này khiến Phrăng bừng tỉnh và nhận ra sự mất mát lớn lao. Cậu cảm thấy hối hận vì đã không học hành chăm chỉ, giờ đây những bài học tiếng Pháp trở thành kỷ niệm quý giá. Thầy Ha-men, mặc dù đã bị nỗi đau xâm lược làm cho khổ sở, nhưng vẫn tận tâm dạy cho học trò về vẻ đẹp của tiếng Pháp và nhấn mạnh sự quan trọng của việc giữ gìn ngôn ngữ dân tộc. Thầy dạy rằng ngôn ngữ chính là chìa khóa để giữ gìn tinh thần và văn hóa của dân tộc. Khi thầy viết lên bảng “Nước Pháp muôn năm”, điều này khiến mọi người xúc động và hiểu rõ bài học về lòng yêu nước và sự bảo vệ ngôn ngữ.
Truyện không chỉ là câu chuyện về buổi học tiếng Pháp cuối cùng, mà còn là một bài học về lòng yêu nước và sự bảo vệ văn hóa. Sự thức tỉnh của Phrăng và những cảm xúc sâu sắc của thầy Ha-men phản ánh niềm tin vào tương lai và sự thống nhất của nước Pháp, qua việc gìn giữ ngôn ngữ và tinh thần dân tộc.
7. Phân tích văn bản 'Buổi học cuối cùng' - mẫu 2
Truyện “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê kể lại những tâm tư chân thành và xúc động của cậu bé Phrăng trong buổi học Pháp văn cuối cùng của mình.
Câu chuyện mở đầu với cảnh Phrăng đến lớp muộn. Trong khi bầu trời xanh trong và tiếng chim hót tạo nên một không khí nhẹ nhàng, cậu bé lại cảm thấy bị lôi cuốn để trốn học. Tuy nhiên, Phrăng đã quyết định đến lớp. Khi đi qua trụ sở xã, cậu thấy mọi người tụ tập với vẻ mặt lo âu, xung quanh là bảng cáo thị với các thông tin về thất trận và lệnh từ chỉ huy Đức.
Tới lớp học, Phrăng cảm nhận rõ sự khác biệt. Thay vì cảnh ồn ào thường ngày, lớp học hôm nay lặng lẽ, bạn bè đã ngồi yên vị, và thầy Ha-men, mặc bộ đồ trang trọng, đã đối xử nhẹ nhàng với Phrăng, không còn sự giận dữ như trước: “Phăng, vào chỗ nhanh lên con, lớp học sắp bắt đầu mà không có con.”
Thầy Ha-men mặc bộ đồ đặc biệt chỉ dùng trong các dịp trọng đại, với chiếc áo rơ-đanh-gốt màu xanh lục và mũ lụa đen thêu, cùng sự hiện diện của người dân làng, tạo nên một bầu không khí trang trọng lạ thường. Khi buổi học bắt đầu, thầy thông báo đây là giờ học tiếng Pháp cuối cùng. Tin này khiến Phrăng choáng váng và không kìm được cảm xúc, cậu thốt lên: “A! Quân khốn nạn…” – lời nói thể hiện lòng yêu nước mãnh liệt của cậu.
Chú bé cảm thấy hối hận vì đã bỏ qua nhiều giờ học và lãng phí thời gian. Những lời mắng mỏ của thầy giờ đây không còn quan trọng, thay vào đó là sự xúc động sâu sắc từ bài học cuối cùng. Thầy Ha-men đã nói về vẻ đẹp của tiếng Pháp và khuyến khích mọi người giữ gìn ngôn ngữ của dân tộc như một chìa khóa giải phóng khỏi ách nô lệ.
Vào những phút cuối, thầy viết trên bảng câu chữ: “Nước Pháp muôn năm” và ra hiệu kết thúc buổi học, thể hiện tình yêu nước nồng nàn và nỗi buồn sâu sắc. Điều này như một lời thúc giục mọi người hãy đấu tranh để phục hồi tiếng Pháp. Truyện được viết từ góc nhìn của Phrăng, làm cho câu chuyện trở nên chân thực và cảm động. Ngôn ngữ giản dị nhưng đầy cảm xúc, phản ánh rõ ràng tình yêu nước của các nhân vật.
Với cách diễn đạt đơn giản nhưng cuốn hút, truyện đặt ra vấn đề sâu sắc về lòng yêu nước gắn liền với tình yêu tiếng mẹ đẻ, nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục lòng yêu nước từ những điều nhỏ bé và bình dị.
8. Phân tích bài viết 'Buổi học cuối cùng' - Mẫu 3
Đoạn trích từ tác phẩm “Buổi học cuối cùng” kể về một ngày học đặc biệt của các em học sinh ở vùng An – dát. Tác giả Alphonse Daudet đã khắc họa rõ nét hình ảnh thầy giáo Hamen – một người yêu nước, yêu tiếng Pháp với tất cả trái tim mình.
Trong suốt bốn mươi năm làm nghề dạy học, thầy Hamen luôn hết lòng phục vụ học trò. Ngày cuối cùng trên bục giảng, thầy vẫn đến lớp với vẻ bảnh bao, lịch sự, “mặc áo xanh xếp nếp cánh sen, đội mũ lụa đen thêu hình tròn, chỉ đội vào những ngày quan trọng”. Thầy luôn trân trọng từng khoảnh khắc được dạy học, và dù là ngày cuối cùng, thầy vẫn nhiệt tình, tận tâm. Thầy không nổi giận khi học sinh mắc lỗi mà nhẹ nhàng nhắc nhở: “Phrăng, vào chỗ nhanh lên con; lớp sắp bắt đầu học mà vắng mặt con.” Thầy tiếp tục giải thích bài học với tất cả sự kiên nhẫn, mong muốn truyền đạt toàn bộ tri thức của mình trước khi ra đi. Tình yêu nghề và khát khao cống hiến của thầy Hamen luôn cháy bỏng.
Thầy Hamen không chỉ yêu nghề mà còn yêu nước, yêu chữ quốc ngữ. Trong khi dạy học, thầy nhấn mạnh vẻ đẹp của ngôn ngữ Pháp, khuyên nhủ học trò giữ gìn và trân trọng nó. Thầy chuẩn bị các trang viết mẫu thật đẹp để học sinh tập viết: “Pháp, An – dát, Pháp, An – dát.” Thầy mong muốn các em học sinh hiểu và yêu quý tiếng mẹ đẻ của mình – “ngôn ngữ hay nhất, trong sáng nhất thế giới”. Khi tiếng kèn Phổ Kỳ vang lên, thầy không kìm nén được cảm xúc, và cuối cùng viết lên bảng dòng chữ “NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM!” với tất cả tình yêu quê hương. Hình ảnh thầy đứng dựa vào tường, không nói gì mà chỉ giơ tay ra hiệu “Kết thúc rồi…đi đi thôi!” khiến chúng ta cảm động.
Tác giả Daudet đã khéo léo sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật để làm nổi bật nhân vật thầy Hamen. Tính cách của thầy được thể hiện chân thực qua trang phục, cử chỉ, lời nói và hành động. Việc sử dụng ngôi thứ nhất “tôi” giúp Phrăng dễ dàng bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ về thầy Hamen và bài học cuối cùng.
Mỗi khi nhắc đến “Buổi học cuối cùng”, chúng ta sẽ luôn nhớ về hình ảnh thầy giáo Hamen yêu nghề, yêu chữ quốc ngữ và yêu quê hương đất nước. Hy vọng rằng những giá trị nhân văn của tác phẩm sẽ mãi mãi trường tồn.